Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Tiếp theo Ngô Hải Phong dùng giọng điệu không cho chối cãi nói với Cao Thiên Hà: “Đồng chí Minh Đức đột nhiên qua đời, thị ủy Đông Hoa phải khắc sâu bài học hôm nay. Bành Dũng phải đình chức kiểm tra ngay lập tức, Cát Vĩnh Thu cũng phải làm kiểm điểm, ngoài ra nhà khách Nam viên có vấn đề nghiêm trọng, tôi sẽ chỉ thị kỷ thị ủy (ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố) tiến hành thanh kiểm tra, việc kinh doanh và quản lý thường ngày của nhà khách do văn phòng thị ủy trực tiếp quản lý…”
Lúc ấy Ngô Hải Phong vẫn là người đứng đầu Đảng ủy thành phố, cho dù ngày sau bị trên tỉnh đá khỏi ghế bí thư hắn cũng không muốn thấy Cao Thiên Hà đắc ý. Cho dù hắn không có biện pháp trực tiếp phang một gậy lên đầu Cao Thiên Hà song trừng trị đám lâu la của y thì vẫn thừa sức.
Chỉ cần Ngô Hải Phong còn ngồi trên ghế bí thư thị ủy một ngày, loại lâu la như Bành Dũng hắn muốn đạp lúc nào cũng được.
Bành Dũng như cá chết đứng ngẩn nơi đó, Ngô Hải Phong hận hắn vào xương, trầm giọng quở mắng: “Ngươi về nhà trước, chuẩn bị tiếp nhận điều tra của thị ủy…” Cứ thế nghiễm nhiên trực tiếp song quy Bành Dũng.
Có điều Ngô Hải Phong muốn triệt tra Nam viên, thậm chí muốn đào móc ra càng nhiều vấn đề, kỷ thị ủy chưa hẳn đã phối hợp. Những thường ủy khác trong ban thường vụ cũng sẽ có ý kiến.
Thẩm Hoài nghe thấy Cát Vĩnh Thu chỉ bị kiểm điểm trước tổ chức, tâm lý hơi thất vọng. Nhưng hắn cũng biết Cát Vĩnh Thu là chánh văn phòng phủ thị chính, là thành viên Đảng ủy thị chính phủ, ủy viên thị ủy, muốn cách chức hắn, Ngô Hải Phong phải thông qua được hội nghị thường ủy.
Chiếu hình thế trước mắt, trừ phi Cao Thiên Hà vứt bỏ Cát Vĩnh Thu, không như vậy những thường ủy khác rất khó ủng hộ kẻ sắp mất ghế bí thư như Ngô Hải Phong, đi cách chức một ủy viên thị ủy.
Nghĩ đến khả năng ngày sau Cát Vĩnh Thu vẫn lưu lại thị ủy, Thẩm Hoài bất giác cảm thấy đau đầu. Nhưng tốt xấu gì thì nguy cơ trước mắt đã qua, sự tình về sau cũng không quản được quá nhiều.
Cho dù Cát Vĩnh Thu giữ được ghế chánh văn phòng phủ thị chính, hắn cũng không ăn sống mình được. Chẳng qua, nếu Ngô Hải Phong có thể chống qua được kiếp nạn này, cho dù có Cao Thiên Hà bảo hộ, ngày lành của Cát Vĩnh Thu cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Ngô Hải Phong chống nạnh, phân phó tiếp: “Thứ hai, hậu sự của đồng chí Minh Đức là ta chủ trì, Cao thị trưởng phụ trách xử lý cụ thể. Thứ ba, những ngày vợ đồng chí Minh Đức ở Đông Hoa phải phân phó nhân viên công tác giúp đỡ chiếu cố toàn diện. Tiểu Thẩm cũng tham gia tang sự, nhưng đừng để cậu ấy gánh nhiều trách nhiệm quá, chúng ta phải quan tâm đến thân thể của cậu ấy, ta thấy để Chu Dụ phủ thị chính và tiểu Thẩm cùng phụ trách một nơi là ổn…” Giữa ngôn từ, xưng hô của hắn với Thẩm Hoài đã yên ắng thay đổi từ “Thẩm bí thư” thành “tiểu Thẩm”.
Nghe xong lời Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà khẽ gật đầu tiếp thụ.
Thẩm Hoài cảm giác hình như Chu Dụ đang âm thầm đánh giá mình, vừa quay đầu lại, Chu Dụ đã dời đường nhìn, đang cúi người khuyên vợ Trần Minh Đức chớ quá đau buồn.
Mái tóc dài của nàng rủ xuống che nửa mặt, khuất luôn cả gò má nhu mỹ, có điều lúc nàng khom lưng, bộ ngực căng phồng bị ép xuống, áp sát vào vạt trước áo sơmi, nhìn phảng phất như trái bưởi chín mọng. Khiến Thẩm Hoài vừa nhìn vừa không khỏi hoài nghi, không biết cúc áo sơmi có chịu nổi sức ép kia không nữa?...
Cho dù Thẩm Hoài hiện tại là sự dung hợp ký ức của hai người, nhưng vẫn cảm thấy trên thân người đàn bà này toát ra vẻ thần bí rất khó để diễn tả.
Đến giờ Thẩm Hoài mới biết, vừa rồi Chu Dụ rời khỏi Nam viên là do Ngô Hải Phong sai nàng đến quốc lộ nghênh tiếp Đàm Khải Bình và vợ Trần Minh Đức vào Đông Hoa.
Thầm nghĩ một người đàn bà xinh đẹp thế này, cho dù sau lưng có bối cảnh khá cường ngạnh, nhưng nàng có thể giãy dụa tồn tại trong phủ thị chính – cái thế giới vốn chỉ dành cho đàn ông, hơn nữa còn sống rất thong dong, thoải mái, không bị người ta ăn đến cả xương cũng không chừa, làm sao có thể là người đàn bà đơn giản cho được?
Có điều Thẩm Hoài trước đây tinh trùng xông váng não, ấn tượng trong đầu về Chu Dụ chỉ có ngực nở, mông căng, trong lòng chỉ tưởng tượng đến cảnh chồng nàng bị liệt giường nằm ở nhà, đêm đêm quả phụ cô đơn, nhất định sẽ rất tĩnh mịch…
Đột nhiên Thẩm Hoài phát giác những ký ức trước kia chẳng có thông tin nào có hàm lượng dinh dưỡng cho ra hồn, ngược lại khiến hắn vô thức đi ngắm trộm ngực và mông Chu Dụ, thầm nhủ đúng là trên thân nàng có những chỗ rất dụ hoặc…
Chu Dụ cũng có thể cảm giác được ánh mắt Thẩm Hoài đang nhìn bộ phận nào trên cơ thể, nàng hơi chếch người qua một bên, thầm rủa: giờ phút này mà thằng mất dạy kia vẫn không quên nhìn lén ngực mình, lại nghĩ đến tình cảnh nước mắt nước mũi giàn dụa vừa rồi của y, quả đúng là biết diễn trò.
Nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng kinh ngạc không thôi: Sao trước đây không nhìn ra sự lợi hại của thằng mất dạy này nhỉ? Hay là cảm giác chán ghét đã che đậy cảm quan của mình?
Sau khi đến Nam viên, Chu Dụ cũng nhìn ra một số điểm nghi ngờ, nhưng nhìn không thấu triệt, nàng vốn không muốn nhìn Ngô Hải Phong mạo hiểm, nhưng ý chí của Ngô Hải Phong không phải là thứ nàng có thể can thiệp được.
Đến sau được Ngô Hải Phong phái đi nghênh tiếp gia thuộc Trần Minh Đức, Chu Dụ cũng không quá rõ ràng vì sao dòng nước ngầm đột nhiên trở nên hung hiểm như vậy, càng không ngờ được cục diện phức tạp đến thế mà chỉ bằng hai ba câu của Thẩm Hoài, cộng với chút nước mắt nước mũi liền được giải quyết triệt để. Mà đường đường bí thư thị ủy, cũng chỉ vì hai ba câu nói kia liền bị bức đến không còn đường lùi, không thể không thay đổi quan điểm…
Cho dù toàn bộ sự việc là do Cao Thiên Hà ngầm thao túng, Cát Vĩnh Thu đứng ra thực hiện. Thế thì biểu hiện của Thẩm Hoài càng không thể xem nhẹ. Hơn nữa sau khi sự việc được định tính, khẩu phong Thẩm Hoài lại biến chuyển, điều này càng khiến Chu Dụ mài giũa không thấu ý đồ của hắn!
Lúc này Chu Du hơi hối hận, nếu ngay từ đầu mình bảo lưu ý kiến, chắc sự tình sẽ không hỏng bét như bây giờ.
Chu Dụ tin rằng bởi vì ấn tượng chán ghét trước đây mới khiến nàng nhìn nhầm.
Lại nghĩ, nếu hơn nửa năm qua hắn đều một mực giả điên giả dại, vậy tâm cơ thực sự quá thâm trầm. Vừa nghĩ đến đây, sống lưng nàng không khỏi lạnh toát.
Đàm Khải Bình và nhân viên công tác đi theo đều được thu xếp nghỉ ngơi trong biệt thự số 1.
Biệt thự số 1 vốn là khu chuyên tiếp đãi Ngô Hải Phong ở Nam viên. Lúc ấy nhường ra cho Đàm Khải Bình và nhân viên đi theo vào nghỉ, trừ có ý lấy lòng, cũng là hy vọng có cơ hội nói chuyện riêng với Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình và Ngô Hải Phong không có gì thân thuộc, nhưng hắn biết, trước khi xác định rõ vì chuyện này Ngô Hải Phong phải gánh chịu di chứng nghiêm trọng đến đâu thì không thích hợp tiếp xúc qua mật thiết với Ngô Hải Phong.
Đàm Khải Bình để nhân viên công tác đi ra trước, ngồi xuống ghế, gác chân hình chữ ngũ, chỉ vào sofa bên cạnh, nói với Thẩm Hoài: “Cậu ngồi xuống đi, không cần quá e ngại. Trước khi đến đây tôi có nói chuyện qua điện thoại với Tống bộ trưởng, vốn cũng rất lo lắng về tình hình ở Đông Hoa, không ngờ được cậu có thể xử lý sự việc tốt thế này…”
Sự tình có thể có kết quả như hiện tại khiến tâm tình Đàm Khải Bình rất tốt, vẻ mặt hứng thú đánh giá Thẩm Hoài.
Trong mắt Đàm Khải Bình, ấn tượng đầu tiên về Thẩm Hoài là một thanh niên cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nhìn như có bệnh, tròng mắt không có thần cho lắm, chắc thân thể hư nhược không nhẹ. Tướng mạo đẹp xấu dẹp sang một bên, có lẽ cũng được tính là anh tuấn, nhưng Đàm Khải Bình cảm thấy tinh khí thần của Thẩm Hoài rất kém, thuộc về loại thanh niên hư hỏng không quá khiến người khác phải để ý.
Đàm Khải Bình cũng muốn xem xem, rốt cuộc trên thân Thẩm Hoài có điểm gì bất phàm hay không, vừa rồi rõ ràng hắn nắm bắt thời cơ và phán đoán nhân tâm rất chuẩn, thậm chí còn quấy rối cục diện hợp tác giữa Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà.
Thẩm Hoài thầm cười khổ trong lòng, thực không khó tượng tượng ra bác hai sẽ nói những gì về hắn với Đàm Khải Bình, đại khái là dặn Đàm Khải Bình đừng để hắn gây chuyện, làm hỏng sự tình chứ gì?
Thẩm Hoài cúi người ngồi ngay ngắn xuống ghế sofa, chính đối mặt với Đàm Khải Bình
“Lúc Trần thị trưởng chết đúng là tôi không ở bên ông ấy, mãi đến sau mới được biết tin, khi chạy đến Nam viên, thi thể Trần thị trưởng đã được đắp khăn che lại. Lúc thấy tình trạng lõa thể của ông ấy, tôi cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng nghe thấy hai người Cát, Bành cố ý cường điệu buổi trưa Nam viên không cung ứng nước nóng, còn bóng gió rằng Trần thị trưởng có hai lần nhắc nhở về việc này, trong lòng liền sinh nghi. Thói quen tắm nước lạnh của Trần thị trưởng Bành Dũng không phải không biết, ngay lúc đó liền cảm thấy lời hắn có vấn đề…”
“Nói như vậy cậu cũng không dám chắc Trần thị trưởng chết là vì bệnh tim phát tác?” Đàm Khải Bình rướn người lên, hứng thú trong lòng lại càng lớn. Thẩm Hoài không có nắm bắt đầy đủ mà vẫn xông ra phá cục, trừ cần đầy đủ trí thông minh, còn phải thêm dũng khí mới được.
Trên thực tế tình huống khi đó khá hung hiểm. Nếu giữa hai bên Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà có đầy đủ tin tưởng và thành ý hợp tác, trọn cả trường diện rất có thể bị cương hóa, khi đó tính chất của sự việc sẽ rất rất nghiêm trọng.
“Dám chắc thì đúng là có dám chắc, có điều không có chứng cứ cụ thể…”
Thẩm Hoài không có ý đem cả chi tiết trốn trong xe nghe trộm và điện thoại cầu viện Tống gia kể cho Đàm Khải Bình nghe, liền tránh nặng tìm nhẹ nói rằng:
“Giữa trưa Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều ở trong Nam viên, nếu có kẻ làm tay chân thì cũng chỉ có bọn họ. Ngô bí thư đến muộn hơn, gần như đến cùng một lúc với tôi và phó chánh văn phòng Chu Du. Tôi cứ một mực nghĩ, Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều là người của Cao thị trưởng, có lẽ trên chuyện này Ngô bí thư không có thỏa thuận gì trước với Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng. Sự thực cũng tỏ rõ như vậy, trước khi Đàm bộ trưởng ngài đến đây, Ngô bí thư còn vì Cao thị trưởng chậm chạp không đến mà tỏ ra rất bất mãn, ngữ khí khá bực bội. Như thế tôi liền nghĩ, nếu Ngô bí thư và Cao thị trưởng đã không tín nhiệm lẫn nhau, cũng có lẽ đây là cơ hội duy nhất để có thể tránh cho thanh danh Trần thị trưởng khỏi bị xâm hại…”
“À” Đàm Khải Bình cũng không ngờ được sự tình sau lưng có nhiều khúc chiết đến vậy, càng không nghĩ đến một người thanh niên hai mấy tuổi đầu như Thẩm Hoài lại có tâm kế lợi hại, phán đoán chính xác như thế.
Đương nhiên động lực hành động của Thẩm Hoài mới là thứ khiến Đàm Khải Bình tán thưởng nhất: Rất nhiều người, tuy năng lực đầu óc siêu phàm, có thể nhìn rõ từng then khớp vụ việc, song chưa hẳn đã có thể xử lý “hoàn mỹ” như vừa rồi.
Đàm Khải Bình tìm hiểu qua tình hình rồi hỏi thêm một câu:
“Có phải cậu không định rời khỏi Đông Hoa?”
Thẩm Hoài không quen biết gì Đàm Khải Bình, sở dĩ đem hy vọng ký thác lên người hắn đơn giản là vì lúc nói chuyện điện thoại với bác hai, ngẫu nhiên nghe được đầu dây bên kia có tiếng người nhắc đến hắn.
Thấy Đàm Khải Bình có thể nhìn thấu tâm tư chính mình, Thẩm Hoài thầm lè lưỡi: Đàm Khải Bình tẩm dâm trong quan trường gần nửa đời người, còn có thể ngồi đến ghế phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, độ sắc bén của ánh mắt không phải là thứ người bình thường có thể so được.
Thẩm Hoài gật gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình cũng không truy hỏi vì sao Thẩm Hoài muốn kiên trì ở lại Đông Hoa. Trên thực tế, hắn cũng rất nghi hoặc, vì sao Tống gia sẽ ném Thẩm Hoài đến cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi này?
Nếu muốn làm thư ký, trên toàn quốc có cơ man nào là cơ cấu cấp tỉnh, chẳng lẽ không có cương vị cho con cháu nhà họ Tống rèn luyện, mà cứ bắt buộc phải theo Trần Minh Đức đến Đông Hoa?
“Ngoài ra, sợ là chuyện này sẽ không làm quá phức tạp, cậu phải chuẩn bị trước tâm lý.” Đàm Khải Bình nhắc nhở thêm.
Thẩm Hoài gật gật đầu, biết Đàm Khải Bình nói thế này là có ý không muốn để sự việc tiếp tục khuếch đại, phức tạp hóa, đại khái ý đồ trong tỉnh chắc cũng là như vậy.
Lúc ấy Ngô Hải Phong vẫn là người đứng đầu Đảng ủy thành phố, cho dù ngày sau bị trên tỉnh đá khỏi ghế bí thư hắn cũng không muốn thấy Cao Thiên Hà đắc ý. Cho dù hắn không có biện pháp trực tiếp phang một gậy lên đầu Cao Thiên Hà song trừng trị đám lâu la của y thì vẫn thừa sức.
Chỉ cần Ngô Hải Phong còn ngồi trên ghế bí thư thị ủy một ngày, loại lâu la như Bành Dũng hắn muốn đạp lúc nào cũng được.
Bành Dũng như cá chết đứng ngẩn nơi đó, Ngô Hải Phong hận hắn vào xương, trầm giọng quở mắng: “Ngươi về nhà trước, chuẩn bị tiếp nhận điều tra của thị ủy…” Cứ thế nghiễm nhiên trực tiếp song quy Bành Dũng.
Có điều Ngô Hải Phong muốn triệt tra Nam viên, thậm chí muốn đào móc ra càng nhiều vấn đề, kỷ thị ủy chưa hẳn đã phối hợp. Những thường ủy khác trong ban thường vụ cũng sẽ có ý kiến.
Thẩm Hoài nghe thấy Cát Vĩnh Thu chỉ bị kiểm điểm trước tổ chức, tâm lý hơi thất vọng. Nhưng hắn cũng biết Cát Vĩnh Thu là chánh văn phòng phủ thị chính, là thành viên Đảng ủy thị chính phủ, ủy viên thị ủy, muốn cách chức hắn, Ngô Hải Phong phải thông qua được hội nghị thường ủy.
Chiếu hình thế trước mắt, trừ phi Cao Thiên Hà vứt bỏ Cát Vĩnh Thu, không như vậy những thường ủy khác rất khó ủng hộ kẻ sắp mất ghế bí thư như Ngô Hải Phong, đi cách chức một ủy viên thị ủy.
Nghĩ đến khả năng ngày sau Cát Vĩnh Thu vẫn lưu lại thị ủy, Thẩm Hoài bất giác cảm thấy đau đầu. Nhưng tốt xấu gì thì nguy cơ trước mắt đã qua, sự tình về sau cũng không quản được quá nhiều.
Cho dù Cát Vĩnh Thu giữ được ghế chánh văn phòng phủ thị chính, hắn cũng không ăn sống mình được. Chẳng qua, nếu Ngô Hải Phong có thể chống qua được kiếp nạn này, cho dù có Cao Thiên Hà bảo hộ, ngày lành của Cát Vĩnh Thu cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Ngô Hải Phong chống nạnh, phân phó tiếp: “Thứ hai, hậu sự của đồng chí Minh Đức là ta chủ trì, Cao thị trưởng phụ trách xử lý cụ thể. Thứ ba, những ngày vợ đồng chí Minh Đức ở Đông Hoa phải phân phó nhân viên công tác giúp đỡ chiếu cố toàn diện. Tiểu Thẩm cũng tham gia tang sự, nhưng đừng để cậu ấy gánh nhiều trách nhiệm quá, chúng ta phải quan tâm đến thân thể của cậu ấy, ta thấy để Chu Dụ phủ thị chính và tiểu Thẩm cùng phụ trách một nơi là ổn…” Giữa ngôn từ, xưng hô của hắn với Thẩm Hoài đã yên ắng thay đổi từ “Thẩm bí thư” thành “tiểu Thẩm”.
Nghe xong lời Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà khẽ gật đầu tiếp thụ.
Thẩm Hoài cảm giác hình như Chu Dụ đang âm thầm đánh giá mình, vừa quay đầu lại, Chu Dụ đã dời đường nhìn, đang cúi người khuyên vợ Trần Minh Đức chớ quá đau buồn.
Mái tóc dài của nàng rủ xuống che nửa mặt, khuất luôn cả gò má nhu mỹ, có điều lúc nàng khom lưng, bộ ngực căng phồng bị ép xuống, áp sát vào vạt trước áo sơmi, nhìn phảng phất như trái bưởi chín mọng. Khiến Thẩm Hoài vừa nhìn vừa không khỏi hoài nghi, không biết cúc áo sơmi có chịu nổi sức ép kia không nữa?...
Cho dù Thẩm Hoài hiện tại là sự dung hợp ký ức của hai người, nhưng vẫn cảm thấy trên thân người đàn bà này toát ra vẻ thần bí rất khó để diễn tả.
Đến giờ Thẩm Hoài mới biết, vừa rồi Chu Dụ rời khỏi Nam viên là do Ngô Hải Phong sai nàng đến quốc lộ nghênh tiếp Đàm Khải Bình và vợ Trần Minh Đức vào Đông Hoa.
Thầm nghĩ một người đàn bà xinh đẹp thế này, cho dù sau lưng có bối cảnh khá cường ngạnh, nhưng nàng có thể giãy dụa tồn tại trong phủ thị chính – cái thế giới vốn chỉ dành cho đàn ông, hơn nữa còn sống rất thong dong, thoải mái, không bị người ta ăn đến cả xương cũng không chừa, làm sao có thể là người đàn bà đơn giản cho được?
Có điều Thẩm Hoài trước đây tinh trùng xông váng não, ấn tượng trong đầu về Chu Dụ chỉ có ngực nở, mông căng, trong lòng chỉ tưởng tượng đến cảnh chồng nàng bị liệt giường nằm ở nhà, đêm đêm quả phụ cô đơn, nhất định sẽ rất tĩnh mịch…
Đột nhiên Thẩm Hoài phát giác những ký ức trước kia chẳng có thông tin nào có hàm lượng dinh dưỡng cho ra hồn, ngược lại khiến hắn vô thức đi ngắm trộm ngực và mông Chu Dụ, thầm nhủ đúng là trên thân nàng có những chỗ rất dụ hoặc…
Chu Dụ cũng có thể cảm giác được ánh mắt Thẩm Hoài đang nhìn bộ phận nào trên cơ thể, nàng hơi chếch người qua một bên, thầm rủa: giờ phút này mà thằng mất dạy kia vẫn không quên nhìn lén ngực mình, lại nghĩ đến tình cảnh nước mắt nước mũi giàn dụa vừa rồi của y, quả đúng là biết diễn trò.
Nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng kinh ngạc không thôi: Sao trước đây không nhìn ra sự lợi hại của thằng mất dạy này nhỉ? Hay là cảm giác chán ghét đã che đậy cảm quan của mình?
Sau khi đến Nam viên, Chu Dụ cũng nhìn ra một số điểm nghi ngờ, nhưng nhìn không thấu triệt, nàng vốn không muốn nhìn Ngô Hải Phong mạo hiểm, nhưng ý chí của Ngô Hải Phong không phải là thứ nàng có thể can thiệp được.
Đến sau được Ngô Hải Phong phái đi nghênh tiếp gia thuộc Trần Minh Đức, Chu Dụ cũng không quá rõ ràng vì sao dòng nước ngầm đột nhiên trở nên hung hiểm như vậy, càng không ngờ được cục diện phức tạp đến thế mà chỉ bằng hai ba câu của Thẩm Hoài, cộng với chút nước mắt nước mũi liền được giải quyết triệt để. Mà đường đường bí thư thị ủy, cũng chỉ vì hai ba câu nói kia liền bị bức đến không còn đường lùi, không thể không thay đổi quan điểm…
Cho dù toàn bộ sự việc là do Cao Thiên Hà ngầm thao túng, Cát Vĩnh Thu đứng ra thực hiện. Thế thì biểu hiện của Thẩm Hoài càng không thể xem nhẹ. Hơn nữa sau khi sự việc được định tính, khẩu phong Thẩm Hoài lại biến chuyển, điều này càng khiến Chu Dụ mài giũa không thấu ý đồ của hắn!
Lúc này Chu Du hơi hối hận, nếu ngay từ đầu mình bảo lưu ý kiến, chắc sự tình sẽ không hỏng bét như bây giờ.
Chu Dụ tin rằng bởi vì ấn tượng chán ghét trước đây mới khiến nàng nhìn nhầm.
Lại nghĩ, nếu hơn nửa năm qua hắn đều một mực giả điên giả dại, vậy tâm cơ thực sự quá thâm trầm. Vừa nghĩ đến đây, sống lưng nàng không khỏi lạnh toát.
Đàm Khải Bình và nhân viên công tác đi theo đều được thu xếp nghỉ ngơi trong biệt thự số 1.
Biệt thự số 1 vốn là khu chuyên tiếp đãi Ngô Hải Phong ở Nam viên. Lúc ấy nhường ra cho Đàm Khải Bình và nhân viên đi theo vào nghỉ, trừ có ý lấy lòng, cũng là hy vọng có cơ hội nói chuyện riêng với Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình và Ngô Hải Phong không có gì thân thuộc, nhưng hắn biết, trước khi xác định rõ vì chuyện này Ngô Hải Phong phải gánh chịu di chứng nghiêm trọng đến đâu thì không thích hợp tiếp xúc qua mật thiết với Ngô Hải Phong.
Đàm Khải Bình để nhân viên công tác đi ra trước, ngồi xuống ghế, gác chân hình chữ ngũ, chỉ vào sofa bên cạnh, nói với Thẩm Hoài: “Cậu ngồi xuống đi, không cần quá e ngại. Trước khi đến đây tôi có nói chuyện qua điện thoại với Tống bộ trưởng, vốn cũng rất lo lắng về tình hình ở Đông Hoa, không ngờ được cậu có thể xử lý sự việc tốt thế này…”
Sự tình có thể có kết quả như hiện tại khiến tâm tình Đàm Khải Bình rất tốt, vẻ mặt hứng thú đánh giá Thẩm Hoài.
Trong mắt Đàm Khải Bình, ấn tượng đầu tiên về Thẩm Hoài là một thanh niên cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nhìn như có bệnh, tròng mắt không có thần cho lắm, chắc thân thể hư nhược không nhẹ. Tướng mạo đẹp xấu dẹp sang một bên, có lẽ cũng được tính là anh tuấn, nhưng Đàm Khải Bình cảm thấy tinh khí thần của Thẩm Hoài rất kém, thuộc về loại thanh niên hư hỏng không quá khiến người khác phải để ý.
Đàm Khải Bình cũng muốn xem xem, rốt cuộc trên thân Thẩm Hoài có điểm gì bất phàm hay không, vừa rồi rõ ràng hắn nắm bắt thời cơ và phán đoán nhân tâm rất chuẩn, thậm chí còn quấy rối cục diện hợp tác giữa Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà.
Thẩm Hoài thầm cười khổ trong lòng, thực không khó tượng tượng ra bác hai sẽ nói những gì về hắn với Đàm Khải Bình, đại khái là dặn Đàm Khải Bình đừng để hắn gây chuyện, làm hỏng sự tình chứ gì?
Thẩm Hoài cúi người ngồi ngay ngắn xuống ghế sofa, chính đối mặt với Đàm Khải Bình
“Lúc Trần thị trưởng chết đúng là tôi không ở bên ông ấy, mãi đến sau mới được biết tin, khi chạy đến Nam viên, thi thể Trần thị trưởng đã được đắp khăn che lại. Lúc thấy tình trạng lõa thể của ông ấy, tôi cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng nghe thấy hai người Cát, Bành cố ý cường điệu buổi trưa Nam viên không cung ứng nước nóng, còn bóng gió rằng Trần thị trưởng có hai lần nhắc nhở về việc này, trong lòng liền sinh nghi. Thói quen tắm nước lạnh của Trần thị trưởng Bành Dũng không phải không biết, ngay lúc đó liền cảm thấy lời hắn có vấn đề…”
“Nói như vậy cậu cũng không dám chắc Trần thị trưởng chết là vì bệnh tim phát tác?” Đàm Khải Bình rướn người lên, hứng thú trong lòng lại càng lớn. Thẩm Hoài không có nắm bắt đầy đủ mà vẫn xông ra phá cục, trừ cần đầy đủ trí thông minh, còn phải thêm dũng khí mới được.
Trên thực tế tình huống khi đó khá hung hiểm. Nếu giữa hai bên Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà có đầy đủ tin tưởng và thành ý hợp tác, trọn cả trường diện rất có thể bị cương hóa, khi đó tính chất của sự việc sẽ rất rất nghiêm trọng.
“Dám chắc thì đúng là có dám chắc, có điều không có chứng cứ cụ thể…”
Thẩm Hoài không có ý đem cả chi tiết trốn trong xe nghe trộm và điện thoại cầu viện Tống gia kể cho Đàm Khải Bình nghe, liền tránh nặng tìm nhẹ nói rằng:
“Giữa trưa Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều ở trong Nam viên, nếu có kẻ làm tay chân thì cũng chỉ có bọn họ. Ngô bí thư đến muộn hơn, gần như đến cùng một lúc với tôi và phó chánh văn phòng Chu Du. Tôi cứ một mực nghĩ, Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng đều là người của Cao thị trưởng, có lẽ trên chuyện này Ngô bí thư không có thỏa thuận gì trước với Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng. Sự thực cũng tỏ rõ như vậy, trước khi Đàm bộ trưởng ngài đến đây, Ngô bí thư còn vì Cao thị trưởng chậm chạp không đến mà tỏ ra rất bất mãn, ngữ khí khá bực bội. Như thế tôi liền nghĩ, nếu Ngô bí thư và Cao thị trưởng đã không tín nhiệm lẫn nhau, cũng có lẽ đây là cơ hội duy nhất để có thể tránh cho thanh danh Trần thị trưởng khỏi bị xâm hại…”
“À” Đàm Khải Bình cũng không ngờ được sự tình sau lưng có nhiều khúc chiết đến vậy, càng không nghĩ đến một người thanh niên hai mấy tuổi đầu như Thẩm Hoài lại có tâm kế lợi hại, phán đoán chính xác như thế.
Đương nhiên động lực hành động của Thẩm Hoài mới là thứ khiến Đàm Khải Bình tán thưởng nhất: Rất nhiều người, tuy năng lực đầu óc siêu phàm, có thể nhìn rõ từng then khớp vụ việc, song chưa hẳn đã có thể xử lý “hoàn mỹ” như vừa rồi.
Đàm Khải Bình tìm hiểu qua tình hình rồi hỏi thêm một câu:
“Có phải cậu không định rời khỏi Đông Hoa?”
Thẩm Hoài không quen biết gì Đàm Khải Bình, sở dĩ đem hy vọng ký thác lên người hắn đơn giản là vì lúc nói chuyện điện thoại với bác hai, ngẫu nhiên nghe được đầu dây bên kia có tiếng người nhắc đến hắn.
Thấy Đàm Khải Bình có thể nhìn thấu tâm tư chính mình, Thẩm Hoài thầm lè lưỡi: Đàm Khải Bình tẩm dâm trong quan trường gần nửa đời người, còn có thể ngồi đến ghế phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, độ sắc bén của ánh mắt không phải là thứ người bình thường có thể so được.
Thẩm Hoài gật gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của Đàm Khải Bình.
Đàm Khải Bình cũng không truy hỏi vì sao Thẩm Hoài muốn kiên trì ở lại Đông Hoa. Trên thực tế, hắn cũng rất nghi hoặc, vì sao Tống gia sẽ ném Thẩm Hoài đến cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi này?
Nếu muốn làm thư ký, trên toàn quốc có cơ man nào là cơ cấu cấp tỉnh, chẳng lẽ không có cương vị cho con cháu nhà họ Tống rèn luyện, mà cứ bắt buộc phải theo Trần Minh Đức đến Đông Hoa?
“Ngoài ra, sợ là chuyện này sẽ không làm quá phức tạp, cậu phải chuẩn bị trước tâm lý.” Đàm Khải Bình nhắc nhở thêm.
Thẩm Hoài gật gật đầu, biết Đàm Khải Bình nói thế này là có ý không muốn để sự việc tiếp tục khuếch đại, phức tạp hóa, đại khái ý đồ trong tỉnh chắc cũng là như vậy.