Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
“Các người bằng cái gì mà bắt Thẩm xưởng trưởng?”
“Tham quan, các người không bắt, gian thương, các người cũng không bắt, Thẩm xưởng trưởng muốn vực lại xưởng thép, các người lại chạy tới bắt, thử hỏi xem có còn đạo lý hay không? Các người có xứng với bộ đồng phục cảnh sát mặc trên người không? Có xứng đáng là công bộc của nhân dân không?”
“Đám chó săn cút đi, thả Thẩm xưởng trưởng ra.”
Đám công nhân đứng đầy trước sân xưởng, tình tự phẫn nộ được đốt cháy lên, tiếng chất vấn như đạn pháo thi nhau xối xả xuống, nối thành một mảnh như sấm rền, trận sau cao hơn trận trước.
Tống Tam Hà thấy tình hình như vậy, sắc mặt xanh đen. Lúc hắn tới bắt người, nộ khí xông váng đầu, không nghĩ qua hành động này sẽ kích thích tâm tình vừa được vỗ an của đám công nhân trong xưởng.
Nhìn cửa ra vào bị vây bằng từng lớp sóng người, lửa giận trong lòng Tống Tam Hà càng thịnh, nhưng y làm phó cục trưởng đã nhiều năm, biết xử lý sự kiện mang tính chất quần thể thế này phải hết sức cẩn thận, lỡ xảy ra vấn đề, khi đó không còn là chuyện mà tên phó cục trưởng con con như hắn có thể gánh nổi.
Tống Tam Hà không dám sai người dẫn Thẩm Hoài xông ra khỏi đám đông, hắn biết lúc này nếu kích giận đám đông, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng, vội gấp gáp lui về phòng hội nghị tìm đối sách.
Ngược lại Đỗ Kiến không cần Tống Tam Hà phân phó, đã chủ động nhảy đi ra, cậy vào chút dư uy, ngăn trở đám công nhân muốn xông lên cướp người: “Các người muốn làm gì? Thị cục mời Thẩm bí thư về trụ sở hiệp trợ điều tra, chính là để tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự việc, các người làm thế này là có ý gì? Vây bức nhân viên công vụ ư?”
Lạc đà chết gầy còn hơn ngựa, thanh vọng của Đỗ Kiến ở xưởng thép còn chưa hoàn toàn sụp đổ. Hắn vừa điểm mặt chỉ tên mấy người công dân dẫn đầu, lập tức đã đuổi ép được đám đông xuống dưới bậc thềm, tạm thời khống chế chắc cục diện, lại phân phó mấy tay phó xưởng trưởng và quản lý phụ trách các phòng khoa đứng ra làm công tác tư tưởng cho đám đông.
Rất nhanh, đám người Hà Thanh Xã cũng khẩn cấp đuổi tới duy trì trật tự. Đã không thể mắt lạnh bàng quan nhìn kịch hay của người khác, lại lỡ để xảy ra bạo động, lãnh đạo trấn như hắn cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm…
Lúc Cao Thiên Hà vừa ra khỏi trụ sở phủ thị chính thì gặp phải Hùng Văn Bân.
Lúc Cao Thiên Hà làm chủ nhiệm kế ủy, Hùng Văn Bân còn là cán bộ phổ thông ở đó. Hùng Văn Bân đến xưởng thép công tác chủ yếu cũng là nhờ Cao Thiên Hà tiến cử.
Cuối những năm 80, dưới sự chỉ đạo của Hùng Văn Bân, xưởng thép thành phố đạt được những thành tích rất đáng khích lệ, chưa đến 100 triệu tư bản, có thể nộp lên ngân sách gần 30 tiền thuế, hắn cũng từng được xem như là cán tướng đắc lực dưới tay Cao Thiên Hà.
Có điều vấn đề xảy ra từ khi Cao Tiểu Hổ giải ngũ trở về…
Cao Tiểu Hổ không có việc làm, thấy đương thời người làm buôn bán vật tư trong nước đều phát tài, liền muốn nhúng tay vào quá trình tiêu thụ của xưởng thép thành phố, song lại bị Hùng Văn Bân cứng rắn ngăn trở. Thế là sau đó mới có chuyện Cao Thiên Hà đẩy Hùng Văn Bân ra khỏi xuống thép, lại đem hắn đá đến ban nghiên cứu chính sách “nghỉ hưu sớm”…
Ban nghiên cứu chính sách thị ủy thị chính phủ, trực thuộc thị ủy, cũng nằm ngay trong trụ sở này. Dĩ vãng khi nhìn thấy Cao Thiên Hà, Hùng Văn Bân đều lách người mà qua, giữa đây đó ngay cả cái gật đầu chào hỏi cũng không có…
Cao Thiên Hà mới ra khỏi lầu, nhìn thấy Hùng Văn Bân chủ động chạy đến, tâm lý thầm kinh ngạc, liền đứng lại chờ đợi xem có chuyện gì…
“Cao thị trưởng, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ông…”
“Vậy à, lão Hùng cậu hình như đã hơn 2 năm nay chưa tìm tôi báo cáo công tác a!” Cao Thiên Hà nheo mắt, liếc nhìn người thanh niên sau lưng Hùng Văn Bân một cái, rồi đưa đường nhìn về lại trên người Hùng Văn Bân. Kỳ thực, sâu trong lòng hắn vẫn khá mong đợi Hùng Văn Bân sẽ cúi đầu nhận sai chuyện trước đây…
Cao Thiên Hà đứng ngay trước cửa trụ sở phủ thị chính nghe Hùng Văn Bân báo cáo sự việc, trừ tài xế và thư ký bên người ra, những cán bộ cơ quan tan sở đi xuống, nhìn thấy cảnh này đều khéo léo tránh sang một bên…
“Hôm nay ở xưởng thép Mai Khê xảy ra chút chuyện, ta thấy phải báo cáo qua với Cao thị trưởng ông một tiếng…” Hùng Văn Bân lặng lẽ quan sát biểu tình của Cao Thiên Hà, tựa hồ ông ta vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, liền đem vụ việc ở Mai Khê kể vắn tắt một lần, rồi đề nghị: “Xin Cao thị trưởng lập tức chỉ thị cho thị cục ngừng ngay hành vi loạn bắt người trong xưởng thép lại,”
Nghe được Thẩm Hoài dám đằn nát xe của công ty Vạn Hổ, trong lòng Cao Thiên Hà cũng bốc lửa ngùn ngụt, tròng mắt nheo lại như lưỡi đao, trong ánh mắt chất đầy hàn mang, nhìn chằm chằm Hùng Văn Bân, giọng nói lạnh tanh như băng: “Nếu thực xảy ra chuyện như cậu kể, thị cục mời Thẩm Hoài về hiệp trợ điều tra cũng là điều bình thường, tôi không thấy có gì phải phàn nàn cả…”
“Trong vấn đề tiêu thụ sản phẩm đầu ra của xưởng thép, công nhân trong xưởng rất là bất mãn. Hơn nữa công ty Vạn Hổ còn phái xe đến chắn cổng, vô lý ngăn trở xưởng thép tự tiến hành tổ chức tiêu thụ, mâu thuẫn đã đứng ngay bên mép biên bộc phát. Thị cục lại hành động ngang ngược, sẽ chỉ khiến quần chúng càng bị kích thích, nếu xử lý không khéo có khi dẫn tới bạo động không chừng.” Hùng Văn Bân phân tích: “Trước khi Đàm bí thư đến Đông Hoa nhận chức, tôi nghĩ chắc Cao thị trưởng không muốn trong địa bàn thành phố xảy ra sự kiện ác tính như thế. Nếu Cao thị trưởng cảm thấy thị cục tới đó bắt người không có gì để phàn nàn, vậy để tôi tìm Ngô bí thư báo cáo vậy…”
“Cái gì Đàm bí thư?” Lời này vừa ra khỏi miệng, đầu óc Cao Thiên Hà như bị quất mạnh một gậy, cả người trong phút chốc trở nên lạnh toát.
Đàm Khải Bình! Là Đàm Khải Bình! Người sắp đến Đông Hoa đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy thay cho Ngô Hải Phong là Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài tới Mai Khê là do Đàm Khải Bình an bài, hết thảy chuyện này là hố Đàm Khải Bình đào sẵn cho mình.
Mẹ nó! Trong nháy mắt Cao Thiên Hà nghĩ thông suốt hết những chuyện trước đây, trong đầu thầm hỏi thăm cả nhà Đàm Khải Bình một lượt, nhưng tâm lý có nguyền rủa thế nào cũng ngăn không nổi cảm giác lạnh toát đang chạy dọc sống lưng, vội quay người gầm lên với tên thư ký đứng gần đó: “Gọi điện cho Cao Tiểu Hổ, nói nếu nó dám làm ẩu, lão tử rút gân, lột da!“
Chưa có lúc nào Cao Thiên Hà mất bình tĩnh đến thế này, cả thư ký và tài xế đều bị hù nhảy dựng, vội vàng lấy “cục gạch” ra gọi cho Cao Tiểu Hổ.
Nếu để xảy ra sự kiện ác tính gì ở xưởng thép Mai Khê, nhìn qua có vẻ người chịu ảnh hưởng trực tiếp là Thẩm Hoài. Nhưng Đàm Khải Bình chắc sẽ mượn cơ hội ấy tiến hành triệt tra, tình hình cũng như mối liên hệ phức tạp giữa xưởng thép Mai Khê và công ty Vạn Hổ tuyệt đối không che chắn trong bóng tối được nữa.
Tâm kế Đàm Khải Bình thật đáng sợ! Gài một tên phó bí thư đảng ủy trấn bé như hạt đậu đến Mai Khê, còn chưa chính thức nhận chức đã nghĩ đến chuyện quật ngã con tọa sơn hổ ở Đông Hoa là Cao thị trưởng hắn.
Ngô Hải Phong có biết chuyện này hay không? Hay ông ta cũng cùng hợp mưu trong vụ này?
Sắp xếp Thẩm Hoài tới Mai Khê là do Ngô Hải Phong Phong trực tiếp chỉ thị cho Đào Kế Hưng… khó trách sau khi để xảy ra chuyện của Trần Minh Đức mà Ngô Hải Phong còn có thể ngồi xuống ghế chủ nhiệm nhân đại, chứ không bị đánh ngã từ ghế bí thư thị ủy xuống đất.
Lại thêm, chuyện Đàm Khải Bình sắp tới Đông Hoa nhận chức đến cả Hùng Văn Bân còn biết, khăng khăng thị trưởng là hắn lại không nghe được nửa điểm phong thanh, điều này ý vị cho cái gì còn chưa đủ rõ ràng ư?
Cao Thiên Hà càng nghĩ càng lạnh gáy, càng nghĩ càng kinh hãi, không ngờ sau lưng vụ điều chỉnh nhân sự cho một tên cán bộ cấp chính khoa như Thẩm Hoài lại ngầm dấu âm mưu thâm độc dành cho mình như thế.
Nhưng vì sao Hùng Văn Bân lại qua đây điểm thấu lợi tệ trong chuyện này cho mình, vì sao đến lúc hắn gần sập bẫy lại lên tiếng nhắc nhở? Đầu óc Cao Thiên Hà xoay vòng vòng, nghĩ mãi mà không ra. Nhưng có một điểm hắn dám khẳng định, đó là không quản Hùng Văn Bân có ý tốt hay ý xấu, với kẻ có bóng hình của Đàm Khải Bình và Ngô Hải Phong đứng liên thủ phía sau như Thẩm Hoài, tuyệt không thể để bất kỳ sự kiện ác tính nào xảy ra trên người hắn được!
Hùng Văn Bân thấy sắc mặt Cao Thiên Hà lúc xanh lúc trắng, liền biết hắn đã nghĩ thấu lợi tệ trong toàn bộ vụ việc.
Trong chuyện này, trước khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức, Hùng Văn Bân tin rằng Cao Thiên Hà tuyệt đối không dám để sự kiện ác tính có thể kéo cả Cao gia liên lụy vào phát sinh.
Đến lúc đó đừng nói Đàm Khải Bình sẽ nhân cơ hội phá cục, nói không chừng Ngô Hải Phong cũng chạy tới ném đá xuống giếng.
“Cao thị trưởng, điện thoại của Tiểu Hổ không gọi được.” Tên thư ký lại gần nhỏ giọng nói, di động của Cao Tiểu Hổ đã bị ném thành một đống linh kiện ở sân bóng rồi, làm sao có thể liên lạc được?
“Gọi cho Tống Tam Hà.” Tuy tâm lý Cao Thiên Hà đang run lên vì giận dữ, vì sợ hãi, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh phân tích được tình hình, biết con trai muốn chỉ đạo công an thành phố bắt người, quá nửa sẽ thông qua phó cục trưởng Tống Tam Hà, lại chỉ vào tài xế nói: “Cậu lấy xe ra đây, chúng ta lập tức đến Mai Khê.” Vạn nhất không liên hệ được, Cao Thiên Hà chỉ có thể tự thân đuổi đến xưởng thép, ngăn trở sự tình ác hóa.
“Chuyện này tôi còn phải tìm Ngô bí thư báo cáo một tiếng.” Hùng Văn Bân nói.
Cao Thiên Hà không có cách nào ngăn trở Hùng Văn Bân không đi báo cáo cho Ngô Hải Phong, hơn nữa để Hùng Văn Bân đến nói cho Ngô Hải Phong một tiếng, Ngô Hải Phong cũng sẽ không cách nào cách bờ nhìn lửa, bàng quan xem kịch vui được.
Cao Thiên Hà gật gật đầu, nói: “Cậu tới báo cáo nhanh cho kịp, xem xem Ngô bí thư có chỉ thị gì không…”
Cao Thiên Hà bị Hùng Văn Bân chặn lại bắt chuyện trước cửa trụ sở, Ngô Hải Phong đứng bên cửa sổ phòng làm việc đã quan sát thấy rõ ràng.
Ngô Hải Phong không rõ Hùng Văn Bân đóng vai trò gì, nhưng từ phản ứng của Cao Thiên Hà, có thể đoán ra sự tình không tầm thường chút nào, chắc là có khả năng liên quan đến xưởng thép Mai Khê, nhưng hắn cũng không dám khẳng định.
Ngô Hải Phong để thư ký mời Hùng Văn Bân vào trong phòng làm việc.
Nghe Hùng Văn Bân nói tương lai Đàm Khải Bình sẽ tới Đông Hoa tiếp nhiệm ghế bí thư thị ủy, Ngô Hải Phong cũng cả kinh không thôi, nhưng chuyển niệm lại thoải mái: thế này mới bình thường a, hồi trước trong tỉnh phái Đàm Khải Bình tới Đông Hoa xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức hẳn đã suy xét đến chuyện này.
Điều không bình thường là lần này tin tức được trên tỉnh giấu kín như bưng.
Xem ra sau khi xảy ra chuyện Trần Minh Đức, đối với Đông Hoa trên tỉnh chắc đã thất vọng thấu đỉnh, không như vậy sẽ không đợi đến trước khi trình tự tổ chức bắt đầu mà vẫn chưa cho lãnh đạo ở Đông Hoa biết nhân tuyển tân bí thư thị ủy là ai…
Nghĩ đến đây thì yêu cầu được tới Mai Khê của Thẩm Hoài cũng đã được giải thích: thì ra Thẩm Hoài và người đứng sau lưng y, Đàm Khải Bình, đã sớm nhìn chằm chằm vào xưởng thép Mai Khê.
Lại nhớ đến chuyện cha mẹ Thẩm Hoài làm việc ở ban ngành TW, Ngô Hải Phong thầm tự nhủ: Xưởng thép Mai Khê nhìn qua có vẻ đã chìm trong khốn cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút tư bản, cũng là xí nghiệp hương trấn khá có quy mô, ở trong mắt đám con ông cháu cha, nó thực không khác gì miếng dê béo…
Trong lòng Ngô Hải Phong không hề cho rằng Thẩm Hoài thành thật xuống hương trấn là muốn làm cán bộ vì nước, vì dân…
Nghĩ thông thấu hết thảy, Ngô Hải Phong cũng không thể xắn tay áo đứng cách bờ nhìn lửa nữa rồi, mà cầm điện thoại lên ngay trước mặt Hùng Văn Bân: “Tiếp số cho tôi tới Hàm bí thư cục công an thành phố.” Qua một lúc, điện thoại được nối thông, Ngô Hải Phong căng cứng mặt, giọng trầm xuống, chất vấn: “Tổ chức đảng của cục các cậu làm ăn thế nào vậy hả? Có người đến phòng làm việc của tôi tố cáo, nói Tống Tam Hà của thị cục không thông báo với huyện ủy Hà Phố, cũng không được sự cho phép của tổ chức, của chính pháp ủy, kỷ ủy thành phố, ngang nhiên điều 4 chiếc xe, gần 20 cảnh sát đến bắt phó bí thư đảng ủy trấn Mai Khê. Các người còn để kỷ luật tổ chức trong mắt hay không? Ai cho cục công an các người quyền bắt bớ cán bộ Đảng? Hả?.... Cậu không biết rõ tình hình, vậy bình thời cậu làm cục trưởng kiểu gì?... Tôi hạn cho các cậu trong vòng nửa giờ phải làm rõ toàn bộ sự việc, sau đó báo cáo lại với tôi!”
Ngô Hải Phong thả điện thoại xuống, bình tĩnh nói với Hùng Văn Bân: “Chuyện này tôi đã biết rồi, nhờ vả cậu đại diện cho thị ủy, cùng Cao thị trưởng đến Mai Khê một chuyện, ý kiến của tôi là hết khả năng khống chế cục diện, tiêu trừ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất có thể…
“Tham quan, các người không bắt, gian thương, các người cũng không bắt, Thẩm xưởng trưởng muốn vực lại xưởng thép, các người lại chạy tới bắt, thử hỏi xem có còn đạo lý hay không? Các người có xứng với bộ đồng phục cảnh sát mặc trên người không? Có xứng đáng là công bộc của nhân dân không?”
“Đám chó săn cút đi, thả Thẩm xưởng trưởng ra.”
Đám công nhân đứng đầy trước sân xưởng, tình tự phẫn nộ được đốt cháy lên, tiếng chất vấn như đạn pháo thi nhau xối xả xuống, nối thành một mảnh như sấm rền, trận sau cao hơn trận trước.
Tống Tam Hà thấy tình hình như vậy, sắc mặt xanh đen. Lúc hắn tới bắt người, nộ khí xông váng đầu, không nghĩ qua hành động này sẽ kích thích tâm tình vừa được vỗ an của đám công nhân trong xưởng.
Nhìn cửa ra vào bị vây bằng từng lớp sóng người, lửa giận trong lòng Tống Tam Hà càng thịnh, nhưng y làm phó cục trưởng đã nhiều năm, biết xử lý sự kiện mang tính chất quần thể thế này phải hết sức cẩn thận, lỡ xảy ra vấn đề, khi đó không còn là chuyện mà tên phó cục trưởng con con như hắn có thể gánh nổi.
Tống Tam Hà không dám sai người dẫn Thẩm Hoài xông ra khỏi đám đông, hắn biết lúc này nếu kích giận đám đông, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng, vội gấp gáp lui về phòng hội nghị tìm đối sách.
Ngược lại Đỗ Kiến không cần Tống Tam Hà phân phó, đã chủ động nhảy đi ra, cậy vào chút dư uy, ngăn trở đám công nhân muốn xông lên cướp người: “Các người muốn làm gì? Thị cục mời Thẩm bí thư về trụ sở hiệp trợ điều tra, chính là để tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự việc, các người làm thế này là có ý gì? Vây bức nhân viên công vụ ư?”
Lạc đà chết gầy còn hơn ngựa, thanh vọng của Đỗ Kiến ở xưởng thép còn chưa hoàn toàn sụp đổ. Hắn vừa điểm mặt chỉ tên mấy người công dân dẫn đầu, lập tức đã đuổi ép được đám đông xuống dưới bậc thềm, tạm thời khống chế chắc cục diện, lại phân phó mấy tay phó xưởng trưởng và quản lý phụ trách các phòng khoa đứng ra làm công tác tư tưởng cho đám đông.
Rất nhanh, đám người Hà Thanh Xã cũng khẩn cấp đuổi tới duy trì trật tự. Đã không thể mắt lạnh bàng quan nhìn kịch hay của người khác, lại lỡ để xảy ra bạo động, lãnh đạo trấn như hắn cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm…
Lúc Cao Thiên Hà vừa ra khỏi trụ sở phủ thị chính thì gặp phải Hùng Văn Bân.
Lúc Cao Thiên Hà làm chủ nhiệm kế ủy, Hùng Văn Bân còn là cán bộ phổ thông ở đó. Hùng Văn Bân đến xưởng thép công tác chủ yếu cũng là nhờ Cao Thiên Hà tiến cử.
Cuối những năm 80, dưới sự chỉ đạo của Hùng Văn Bân, xưởng thép thành phố đạt được những thành tích rất đáng khích lệ, chưa đến 100 triệu tư bản, có thể nộp lên ngân sách gần 30 tiền thuế, hắn cũng từng được xem như là cán tướng đắc lực dưới tay Cao Thiên Hà.
Có điều vấn đề xảy ra từ khi Cao Tiểu Hổ giải ngũ trở về…
Cao Tiểu Hổ không có việc làm, thấy đương thời người làm buôn bán vật tư trong nước đều phát tài, liền muốn nhúng tay vào quá trình tiêu thụ của xưởng thép thành phố, song lại bị Hùng Văn Bân cứng rắn ngăn trở. Thế là sau đó mới có chuyện Cao Thiên Hà đẩy Hùng Văn Bân ra khỏi xuống thép, lại đem hắn đá đến ban nghiên cứu chính sách “nghỉ hưu sớm”…
Ban nghiên cứu chính sách thị ủy thị chính phủ, trực thuộc thị ủy, cũng nằm ngay trong trụ sở này. Dĩ vãng khi nhìn thấy Cao Thiên Hà, Hùng Văn Bân đều lách người mà qua, giữa đây đó ngay cả cái gật đầu chào hỏi cũng không có…
Cao Thiên Hà mới ra khỏi lầu, nhìn thấy Hùng Văn Bân chủ động chạy đến, tâm lý thầm kinh ngạc, liền đứng lại chờ đợi xem có chuyện gì…
“Cao thị trưởng, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ông…”
“Vậy à, lão Hùng cậu hình như đã hơn 2 năm nay chưa tìm tôi báo cáo công tác a!” Cao Thiên Hà nheo mắt, liếc nhìn người thanh niên sau lưng Hùng Văn Bân một cái, rồi đưa đường nhìn về lại trên người Hùng Văn Bân. Kỳ thực, sâu trong lòng hắn vẫn khá mong đợi Hùng Văn Bân sẽ cúi đầu nhận sai chuyện trước đây…
Cao Thiên Hà đứng ngay trước cửa trụ sở phủ thị chính nghe Hùng Văn Bân báo cáo sự việc, trừ tài xế và thư ký bên người ra, những cán bộ cơ quan tan sở đi xuống, nhìn thấy cảnh này đều khéo léo tránh sang một bên…
“Hôm nay ở xưởng thép Mai Khê xảy ra chút chuyện, ta thấy phải báo cáo qua với Cao thị trưởng ông một tiếng…” Hùng Văn Bân lặng lẽ quan sát biểu tình của Cao Thiên Hà, tựa hồ ông ta vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, liền đem vụ việc ở Mai Khê kể vắn tắt một lần, rồi đề nghị: “Xin Cao thị trưởng lập tức chỉ thị cho thị cục ngừng ngay hành vi loạn bắt người trong xưởng thép lại,”
Nghe được Thẩm Hoài dám đằn nát xe của công ty Vạn Hổ, trong lòng Cao Thiên Hà cũng bốc lửa ngùn ngụt, tròng mắt nheo lại như lưỡi đao, trong ánh mắt chất đầy hàn mang, nhìn chằm chằm Hùng Văn Bân, giọng nói lạnh tanh như băng: “Nếu thực xảy ra chuyện như cậu kể, thị cục mời Thẩm Hoài về hiệp trợ điều tra cũng là điều bình thường, tôi không thấy có gì phải phàn nàn cả…”
“Trong vấn đề tiêu thụ sản phẩm đầu ra của xưởng thép, công nhân trong xưởng rất là bất mãn. Hơn nữa công ty Vạn Hổ còn phái xe đến chắn cổng, vô lý ngăn trở xưởng thép tự tiến hành tổ chức tiêu thụ, mâu thuẫn đã đứng ngay bên mép biên bộc phát. Thị cục lại hành động ngang ngược, sẽ chỉ khiến quần chúng càng bị kích thích, nếu xử lý không khéo có khi dẫn tới bạo động không chừng.” Hùng Văn Bân phân tích: “Trước khi Đàm bí thư đến Đông Hoa nhận chức, tôi nghĩ chắc Cao thị trưởng không muốn trong địa bàn thành phố xảy ra sự kiện ác tính như thế. Nếu Cao thị trưởng cảm thấy thị cục tới đó bắt người không có gì để phàn nàn, vậy để tôi tìm Ngô bí thư báo cáo vậy…”
“Cái gì Đàm bí thư?” Lời này vừa ra khỏi miệng, đầu óc Cao Thiên Hà như bị quất mạnh một gậy, cả người trong phút chốc trở nên lạnh toát.
Đàm Khải Bình! Là Đàm Khải Bình! Người sắp đến Đông Hoa đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy thay cho Ngô Hải Phong là Đàm Khải Bình.
Thẩm Hoài tới Mai Khê là do Đàm Khải Bình an bài, hết thảy chuyện này là hố Đàm Khải Bình đào sẵn cho mình.
Mẹ nó! Trong nháy mắt Cao Thiên Hà nghĩ thông suốt hết những chuyện trước đây, trong đầu thầm hỏi thăm cả nhà Đàm Khải Bình một lượt, nhưng tâm lý có nguyền rủa thế nào cũng ngăn không nổi cảm giác lạnh toát đang chạy dọc sống lưng, vội quay người gầm lên với tên thư ký đứng gần đó: “Gọi điện cho Cao Tiểu Hổ, nói nếu nó dám làm ẩu, lão tử rút gân, lột da!“
Chưa có lúc nào Cao Thiên Hà mất bình tĩnh đến thế này, cả thư ký và tài xế đều bị hù nhảy dựng, vội vàng lấy “cục gạch” ra gọi cho Cao Tiểu Hổ.
Nếu để xảy ra sự kiện ác tính gì ở xưởng thép Mai Khê, nhìn qua có vẻ người chịu ảnh hưởng trực tiếp là Thẩm Hoài. Nhưng Đàm Khải Bình chắc sẽ mượn cơ hội ấy tiến hành triệt tra, tình hình cũng như mối liên hệ phức tạp giữa xưởng thép Mai Khê và công ty Vạn Hổ tuyệt đối không che chắn trong bóng tối được nữa.
Tâm kế Đàm Khải Bình thật đáng sợ! Gài một tên phó bí thư đảng ủy trấn bé như hạt đậu đến Mai Khê, còn chưa chính thức nhận chức đã nghĩ đến chuyện quật ngã con tọa sơn hổ ở Đông Hoa là Cao thị trưởng hắn.
Ngô Hải Phong có biết chuyện này hay không? Hay ông ta cũng cùng hợp mưu trong vụ này?
Sắp xếp Thẩm Hoài tới Mai Khê là do Ngô Hải Phong Phong trực tiếp chỉ thị cho Đào Kế Hưng… khó trách sau khi để xảy ra chuyện của Trần Minh Đức mà Ngô Hải Phong còn có thể ngồi xuống ghế chủ nhiệm nhân đại, chứ không bị đánh ngã từ ghế bí thư thị ủy xuống đất.
Lại thêm, chuyện Đàm Khải Bình sắp tới Đông Hoa nhận chức đến cả Hùng Văn Bân còn biết, khăng khăng thị trưởng là hắn lại không nghe được nửa điểm phong thanh, điều này ý vị cho cái gì còn chưa đủ rõ ràng ư?
Cao Thiên Hà càng nghĩ càng lạnh gáy, càng nghĩ càng kinh hãi, không ngờ sau lưng vụ điều chỉnh nhân sự cho một tên cán bộ cấp chính khoa như Thẩm Hoài lại ngầm dấu âm mưu thâm độc dành cho mình như thế.
Nhưng vì sao Hùng Văn Bân lại qua đây điểm thấu lợi tệ trong chuyện này cho mình, vì sao đến lúc hắn gần sập bẫy lại lên tiếng nhắc nhở? Đầu óc Cao Thiên Hà xoay vòng vòng, nghĩ mãi mà không ra. Nhưng có một điểm hắn dám khẳng định, đó là không quản Hùng Văn Bân có ý tốt hay ý xấu, với kẻ có bóng hình của Đàm Khải Bình và Ngô Hải Phong đứng liên thủ phía sau như Thẩm Hoài, tuyệt không thể để bất kỳ sự kiện ác tính nào xảy ra trên người hắn được!
Hùng Văn Bân thấy sắc mặt Cao Thiên Hà lúc xanh lúc trắng, liền biết hắn đã nghĩ thấu lợi tệ trong toàn bộ vụ việc.
Trong chuyện này, trước khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức, Hùng Văn Bân tin rằng Cao Thiên Hà tuyệt đối không dám để sự kiện ác tính có thể kéo cả Cao gia liên lụy vào phát sinh.
Đến lúc đó đừng nói Đàm Khải Bình sẽ nhân cơ hội phá cục, nói không chừng Ngô Hải Phong cũng chạy tới ném đá xuống giếng.
“Cao thị trưởng, điện thoại của Tiểu Hổ không gọi được.” Tên thư ký lại gần nhỏ giọng nói, di động của Cao Tiểu Hổ đã bị ném thành một đống linh kiện ở sân bóng rồi, làm sao có thể liên lạc được?
“Gọi cho Tống Tam Hà.” Tuy tâm lý Cao Thiên Hà đang run lên vì giận dữ, vì sợ hãi, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh phân tích được tình hình, biết con trai muốn chỉ đạo công an thành phố bắt người, quá nửa sẽ thông qua phó cục trưởng Tống Tam Hà, lại chỉ vào tài xế nói: “Cậu lấy xe ra đây, chúng ta lập tức đến Mai Khê.” Vạn nhất không liên hệ được, Cao Thiên Hà chỉ có thể tự thân đuổi đến xưởng thép, ngăn trở sự tình ác hóa.
“Chuyện này tôi còn phải tìm Ngô bí thư báo cáo một tiếng.” Hùng Văn Bân nói.
Cao Thiên Hà không có cách nào ngăn trở Hùng Văn Bân không đi báo cáo cho Ngô Hải Phong, hơn nữa để Hùng Văn Bân đến nói cho Ngô Hải Phong một tiếng, Ngô Hải Phong cũng sẽ không cách nào cách bờ nhìn lửa, bàng quan xem kịch vui được.
Cao Thiên Hà gật gật đầu, nói: “Cậu tới báo cáo nhanh cho kịp, xem xem Ngô bí thư có chỉ thị gì không…”
Cao Thiên Hà bị Hùng Văn Bân chặn lại bắt chuyện trước cửa trụ sở, Ngô Hải Phong đứng bên cửa sổ phòng làm việc đã quan sát thấy rõ ràng.
Ngô Hải Phong không rõ Hùng Văn Bân đóng vai trò gì, nhưng từ phản ứng của Cao Thiên Hà, có thể đoán ra sự tình không tầm thường chút nào, chắc là có khả năng liên quan đến xưởng thép Mai Khê, nhưng hắn cũng không dám khẳng định.
Ngô Hải Phong để thư ký mời Hùng Văn Bân vào trong phòng làm việc.
Nghe Hùng Văn Bân nói tương lai Đàm Khải Bình sẽ tới Đông Hoa tiếp nhiệm ghế bí thư thị ủy, Ngô Hải Phong cũng cả kinh không thôi, nhưng chuyển niệm lại thoải mái: thế này mới bình thường a, hồi trước trong tỉnh phái Đàm Khải Bình tới Đông Hoa xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức hẳn đã suy xét đến chuyện này.
Điều không bình thường là lần này tin tức được trên tỉnh giấu kín như bưng.
Xem ra sau khi xảy ra chuyện Trần Minh Đức, đối với Đông Hoa trên tỉnh chắc đã thất vọng thấu đỉnh, không như vậy sẽ không đợi đến trước khi trình tự tổ chức bắt đầu mà vẫn chưa cho lãnh đạo ở Đông Hoa biết nhân tuyển tân bí thư thị ủy là ai…
Nghĩ đến đây thì yêu cầu được tới Mai Khê của Thẩm Hoài cũng đã được giải thích: thì ra Thẩm Hoài và người đứng sau lưng y, Đàm Khải Bình, đã sớm nhìn chằm chằm vào xưởng thép Mai Khê.
Lại nhớ đến chuyện cha mẹ Thẩm Hoài làm việc ở ban ngành TW, Ngô Hải Phong thầm tự nhủ: Xưởng thép Mai Khê nhìn qua có vẻ đã chìm trong khốn cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút tư bản, cũng là xí nghiệp hương trấn khá có quy mô, ở trong mắt đám con ông cháu cha, nó thực không khác gì miếng dê béo…
Trong lòng Ngô Hải Phong không hề cho rằng Thẩm Hoài thành thật xuống hương trấn là muốn làm cán bộ vì nước, vì dân…
Nghĩ thông thấu hết thảy, Ngô Hải Phong cũng không thể xắn tay áo đứng cách bờ nhìn lửa nữa rồi, mà cầm điện thoại lên ngay trước mặt Hùng Văn Bân: “Tiếp số cho tôi tới Hàm bí thư cục công an thành phố.” Qua một lúc, điện thoại được nối thông, Ngô Hải Phong căng cứng mặt, giọng trầm xuống, chất vấn: “Tổ chức đảng của cục các cậu làm ăn thế nào vậy hả? Có người đến phòng làm việc của tôi tố cáo, nói Tống Tam Hà của thị cục không thông báo với huyện ủy Hà Phố, cũng không được sự cho phép của tổ chức, của chính pháp ủy, kỷ ủy thành phố, ngang nhiên điều 4 chiếc xe, gần 20 cảnh sát đến bắt phó bí thư đảng ủy trấn Mai Khê. Các người còn để kỷ luật tổ chức trong mắt hay không? Ai cho cục công an các người quyền bắt bớ cán bộ Đảng? Hả?.... Cậu không biết rõ tình hình, vậy bình thời cậu làm cục trưởng kiểu gì?... Tôi hạn cho các cậu trong vòng nửa giờ phải làm rõ toàn bộ sự việc, sau đó báo cáo lại với tôi!”
Ngô Hải Phong thả điện thoại xuống, bình tĩnh nói với Hùng Văn Bân: “Chuyện này tôi đã biết rồi, nhờ vả cậu đại diện cho thị ủy, cùng Cao thị trưởng đến Mai Khê một chuyện, ý kiến của tôi là hết khả năng khống chế cục diện, tiêu trừ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất có thể…