Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Thẩm Hoài ngồi trên ghế sofa, không có ý để Hà Nguyệt Liên ngồi xuống, mà tựa lưng ra sau, ngửa đầu nhìn nàng hỏi: “Cô muốn nhận thầu toàn bộ cửa hàng bách hóa từ chỗ tôi, không sợ Đỗ bí thư có ý kiến ư?”
Có lẽ bởi tâm tro ý lạnh nên Hà Nguyệt Liên không lộ ra vẻ phong tình như thường thấy, đứng thẳng trước mặt Thẩm Hoài, rành rọt nói: “Tôi nhận thầu trạm tiếp đãi, Đỗ bí thư giúp sức rất lớn, nhưng cũng không nợ ông ta cái gì; Tôi muốn làm gì, ông ta cũng không thể đưa tay ra quản…”
“Đúng rồi, lúc tôi mới đến Mai Khê, hội nghị đảng chính từng đề cử Vương Cương làm trưởng ban bảo an của xưởng thép, nhưng hắn một mực không ra trình diện, giờ đã bị xưởng thép gạch tên. Nghe nói cũng không thấy cậu ta về lại thị trấn, giờ đi nơi nào rồi?” Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn Hà Nguyệt Liên, hỏi tình hình của Vương Cương.
“Thẩm bí thư ngài đến Mai Khê cũng không phải ngày một ngày hai, nhân sinh của tôi rách nát tàn tạ đến đâu, chắc không cần phải giải thích thêm nhiều?” Nói đến con trai mình, mặt Hà Nguyệt Liên càng lạnh xuống, giọng nói chuyện cũng như tiếng đá lạnh va vào nhau vậy: “Vương Cương đi đâu, tôi làm sao biết được? Có lẽ Đỗ bí thư còn rõ hơn người làm mẹ như tôi?”
Chỉ nhìn tướng mạo Hà Nguyệt Liên, rất khó để tưởng tượng ra nàng có một người con đã thành niên.
Thẩm Hoài cười cười, hắn biết tình cảm giữa Hà Nguyệt Liên và đứa con cùng người chồng trước này không đậm đà gì cho lắm. Người chồng đầu tiên của nàng, cũng chính là cha đẻ Vương Cương, đã ly hôn khi bị bắt vào tù, cuối cùng chết ở trong ngục. Mà Hà Nguyệt Liên sở dĩ có con từ lúc 16, nghe nói là bị người đàn ông kia dùng thủ đoạn cưỡng bách.
Năm đó Vương Cương bị Trần Đan chặt một đao, nhưng nàng cũng không đuổi Trần Đan ra khỏi trạm tiếp đãi.
Thẩm Hoài không vì Hà Nguyệt Liên đột nhiên chuyển thái độ mà tức giận, hắn chỉ muốn xác nhận xem Hà Nguyệt Liên đối với mình có tồn tại uy hiếp không mà thôi, bèn nói: “Tình hình hiện tại ở cửa hàng bách hóa chắc cô cũng biết, có rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, tôi cũng có nghĩ qua sẽ để người nhận thầu cả chỉnh thể. Nếu muốn, cô về chuẩn bị tài liệu cho kỹ càng, nếu phù hợp, thị trấn sẽ suy xét…”
“A!” Hà Nguyệt Liên hơi sững, Trần Đan kiên trì trả lại 4000 tiền lễ, vốn nàng tưởng chuyện này xem như xong, nhất thời tức giận mới dùng mặt lạnh nói chuyện với Thẩm Hoài, không ngờ phong hồi lộ chuyển, thì ra hoàn toàn là mình tưởng nhầm.
Thẩm Hoài đứng dậy, bỏ lại Hà Nguyệt Liên sững người trong phòng, thấy Trần Đan chính đang đi lên lầu, mới lại gần, kề tai hỏi nhỏ: “Có mệt không?”
“Không sao.” Trần Đan thấy Hà Nguyệt Liên một mình đứng sững sờ trong phòng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giờ đã không còn sớm, Thẩm Hoài và Trần Đan trước tiễn Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Chu Minh, chị em Hùng gia về trước, cũng đưa tiểu Lê về nhà nghỉ ngơi, đến đây một ngày bận rộn của nhà hàng mới xem như kết thúc.
Trần Đan còn muốn xem lại sổ sách trong ngày, Thẩm Hoài bèn ngồi trong khách sảng đợi nàng. Trần Đan từng nói qua, chỉ cần sinh ý khôi phục như trước khi hắn đến Mai Khê, dù phí nhận thầu có tăng lên 24 vạn, nhà hàng vẫn có thể kiếm được không ít. Bởi thế Thẩm Hoài không quá bận tâm cho Trần Đan lắm.
Chợt có một cô gái nhẹ lướt qua, Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn, cô gái kia cũng quay đầu lại xem Thẩm Hoài có phát hiện mình không, đường nhìn hai bên chạm vào nhau, cô gái kia hơi sững, hoảng loạn trốn đi, thiếu chút nữa đụng phải khung cửa…
“Là cái cô trong Nam viên kia, em mời được sang đây rồi?” Thẩm Hoài thấy cô gái kia khá quen mặt, là Chu Lệ Linh mà hắn gặp mấy hôm trước trong Nam viên, không ngờ Trần Đan đã mời được nàng sang đây làm việc.
“Uhm, ngành tiểu Chu học là quản lý nhà hàng, lại từng làm việc trong Nam viên hai năm, kinh nghiệm phong phú hơn em nhiều, thế là mời nàng qua đây, làm phó giám đốc nhà hàng.” Trần Đan thấy bộ dạng coi chừng của Chu Lệ Linh khi đối mặt Thẩm Hoài, cười cảnh cáo hắn: “Anh đừng có dọa con nhà người ta; còn nữa, không được chiếm tiện nghi của nhân viên nữ trong nhà hàng.”
“Phó giám đốc cơ mà, anh hù sao nổi? Hơn nữa, anh thì chiếm được tiện nghi của ai, em coi chặt thế này…” Thẩm Hoài cười rộ lên, lại đem chuyện Hà Nguyệt Liên muốn nhận thầu cửa hàng bách hóa kể cho Trần Đan nghe.
“Đương sơ anh kiên quyết muốn đá chị Hà ra khỏi trạm tiếp đãi, giờ sao lại cho nàng đi nhận thầu cửa hàng bách hóa?” Trần Đan nghi hoặc hỏi.
Trước mặt Trần Đan, Thẩm Hoài không có gì phải giấu diếm, bèn để nàng ngồi lên đùi, nhẹ giọng kể lể.
Trần Đan quay đầu, thấy khách sảnh không có người khác, nhân viên đã đi nghỉ ngơi cả, liền mặc kệ để Thẩm Hoài thân mật chút, nhưng vẫn nắm chắc tay, không để hắn sờ nắn lung tung.
Số phòng nghỉ trên tầng cơ hồ chưa lúc nào trú đầy, Trần Đan liền dùng làm phòng nghỉ lâm thời cho nhân viên; Những người làm việc xa nhà như Chu Lệ Linh có thể ở lại trong nhà hàng, chứ không cần phải đi sớm về muộn làm gì.
“Nói đến cùng, anh chỉ muốn mọi việc suôn sẻ.” Thẩm Hoài cảm khái nói: “Muốn suôn sẻ, then chốt là cần người đáng tin a. Xưởng thép có thể được vực dậy nhanh thế này, chỉ dựa vào nhân lực tự thân thì xa xa không đủ. Ở xưởng thép thành phố, mấy người Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành không được coi trọng, nhưng ai lại không đủ khả năng độc ngăn một mặt? Với xưởng thép, anh có thể không ngừng móc người từ xưởng thép thành phố ra bổ sung, nhưng phía thị trấn thì sao?”
Trần Đan gật gật đầu, nhân viên quản lý xưởng thép có thể mời từ bên ngoài, nhưng nhân viên chính phủ lại không thể. Ban quản lý tư sản công đã thành lập được mười ngày, không nói tự mình Thẩm Hoài kiêm nhiệm chủ nhiệm, riêng nhân viên dưới tay có thể dùng, lại chỉ mình Quách Toàn đủ năng lực, đủ trình độ.
Những lãnh đạo trấn, trừ Hà Thanh Xã xem như có chút năng lực, những người khác thế nào Trần Đan lại rất rõ ràng. Dù tính gộp cả nhân viên bình thường, chắc cũng không mấy người có thể phù hợp với yêu cầu dùng người của Thẩm Hoài.
“Vấn đề trên trấn thì nhiều, cũng rất nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn cần có người ra mặt xử lý, có người có thể làm được việc.” Thẩm Hoài nói: “Ví dụ như cửa hàng bách hóa chẳng hạn, lúc này mà không xử lý kịp thời, kéo sang hai ba năm sau liền thành một đống đổ nát, cuối cùng trấn chính phủ vẫn phải đứng ra giải quyết. Không quản nói thế nào, Hà Nguyệt Liên vẫn là người có năng lực, cái này gọi là nội cử không tránh thân, ngoại cử không tránh thù, chỉ cần nàng giải quyết được vấn đề, vực dậy được cửa hàng bách hóa, với mọi người đều có chỗ tốt, cớ gì mà không làm? Hơn nữa, dù nàng làm hư, vậy để nó hư luôn đi…”
Thẩm Hoài có vẻ mong chờ người khác gặp họa, chỉ chực Hà Nguyệt Liên làm hư, khiến Trần Đan khá là đành chịu, hỏi hắn:
“Anh không bận tâm nàng và Đỗ bí thư còn thông đồng với nhau?”
“Không bận tâm.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu: “Đỗ Kiến còn không tính là uy hiếp, anh bận tâm Hà Nguyệt Liên làm cái gì? Đương sơ đá nàng đi là để tỏ thái độ, hiện tại để nàng trở về, cũng là một thái độ khác…”
“Chỉ cần có năng lực, dù trước đó tướng ăn khó coi, anh vẫn muốn dùng?” Trần Đan hỏi.
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tròng mắt trong vắt của nàng, hỏi lại: “Có phải cảm thấy anh quá hiện thực?”
“Không.” Trần Đan rất kiên định lắc lắc đầu, nói: “Trên đời này quá nhiều chuyện không phải mình cứ muốn là được, em lại không phải đứa con nít.”
“Đúng vậy, đây không phải thế giới không phải trắng thì là đen, anh cũng không muốn làm quan thanh liêm như nước, then chốt là làm được những gì.” Thẩm Hoài nói: “Ở cái đất nước này, muốn làm được chuyện gì, không chỉ cần mặt trên có người, mà mặt dưới cũng phải có người. Cuối cùng rồi Đỗ Kiến cũng phải rời Mai Khê, đám cán bộ Đảng viên mặc cùng một chiếc quần dài với Đỗ Kiến trước đây không thể điều đi hết được, đại bộ phận vẫn ở lại, chẳng lẽ đá bọn họ sang một bên, dùng tiền nhà nước nuôi không? Trừ những kẻ tướng ăn quá khó coi, dân oán tích quá sâu, những người có thể dùng rốt cuộc vẫn phải dùng. Như Hoàng Tân Lương chẳng hạn, lúc mới tới anh đã mắng hắn cẩu huyết dầm đầu, đợi Đỗ Kiến đi rồi, nếu anh tiếp tục dùng hắn làm chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, em nói thử xem trong lòng hắn có cảm kích không?”
Trần Đan cười nói: “Em rất thích những lúc thấy anh tự tin như thế này, nhưng mà Đỗ Kiến đi rồi, anh thật có thể lên làm bí thư?”
« Cái này thì ai biết được? » Thẩm Hoài ôm lấy eo Trần Đan, đứng dậy nói: « Chúng ta về thôi, muộn quá rồi… »
Đường cũng không xa, chừng mấy trăm mét, Trần Đan thân mật khoác tay Thẩm Hoài, hai người dạo bước về nhà trong đêm.
Trên đường, Trần Đan lại nhịn không nổi nhắc lại hai vạn đồng mà Dương Hải Bằng đưa: “Dương Hải Bằng ra tay thật phóng khoáng, lúc nhìn phong bì, em bị hù đến nhảy dựng, chẳng lẽ buôn bán sắt thép kiếm được rất nhiều tiền?”
“Đúng là kiếm rất nhiều tiền, tháng này công ty hắn có thể kiếm chừng 300 nghìn, so với trước khá là khả quan.” Thẩm Hoài cười nói: “Chẳng qua anh không cần hắn tặng tiền, cũng không phải nói anh thanh liêm thế này thế kia. Mà bởi hắn và Triệu Đông đều là những người anh khá coi trọng, để bọn hắn phát huy ra tác dụng trong vòng tròn của anh, vậy cần cấp cho bọn hắn sự tôn trọng xứng đáng. Có một số quan hệ, chỉ dùng tiền quyền giao dịch thì không thể lâu dài được…”
“Vòng tròn?” Trần Đan nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng, chính là vòng tròn?” Thẩm Hoài nói: “Học vấn chốn quan trường đều nằm hết trong cái vòng tròn này, vì đâu mà địa vị ở Mai Khê của anh có thể siêu nhiên qua người khác? Không phải bởi anh có phách lực quỷ khóc thần sầu gì cả, mà bởi anh là người của tân bí thư thị ủy. Người khác có vòng tròn của riêng mình, vòng tròn lớn chứa vòng tròn nhỏ, anh đã bước lên đường sĩ đồ này, cũng tất phải có vòng tròn của riêng mình.”
“Vậy trừ Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Quách Toàn ra, anh dùng Hà Nguyệt Liên, còn nói không tính đá Hoàng Tân Lương sang một bên, chẳng lẽ muốn kéo bọn họ vào vòng tròn của mình?” lúc này Trần Đan đã nghĩ rõ ràng rất nhiều sự tình, mới mở miệng hỏi.
“Nhìn tình hình thôi. Anh nói rồi, anh chỉ cần người có thể làm việc, biết làm việc.” Thẩm Hoài nói.
“Vậy em thì sao?” Trần Đan lại hỏi.
“Không, em không phải vòng tròn, hình vuông, hình chữ nhật gì cả.” Thẩm Hoài đứng lại, giang tay ôm Trần Đan vào trong lòng, nói: “Em là người yêu của anh…”
“…” nghe Thẩm Hoài nói vậy, tâm lý Trần Đan không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhưng nàng vẫn tỉnh táo nhớ lại những lời Hà Nguyệt Liên nhắc nhở trước đây: Người đàn ông trước mặt này không phải dành cho nàng, nàng cũng không đủ sức để giữ. Nghĩ đến đây, mới ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt khiến mình mê say kia, kiên định lắc đầu: “Em không cần nhiều thế kia, để em nán lại trong vòng tròn của anh, em đã thỏa mãn lắm rồi…”
“Cô bé đần.” Thẩm Hoài cười cười, vuốt vuốt lên cánh mũi nàng. Không khí đêm khuya hơi lạnh, hai người cứ thế khoác vai nhau, dạo bước trở về.
Trần Minh Đức, Đàm Khải Bình trước sau đến Đông Hoa thân cư cao vị, không thể nói quyền thế không nặng, nhưng Trần Minh Đức thiếu chút nữa thân bại danh liệt, Đàm Khải Bình đảm nhiệm lãnh đạo số một, nhưng vẫn rất cẩn thận, lúc đầu mới đến cũng không dám có động tác gì quá lộ liễu… Nói đến cùng là bởi mặt dưới không có cán tướng đủ năng lực, có thể căng mở cục diện. Thẩm Hoài ở Đông Hoa làm xuất sắc đến đâu, rốt cuộc chỉ mang tính cục bộ, không đủ để ảnh hưởng thế cuộc trong thành phố.
Suy tính đến con đường phát triển của bản thân, Thẩm Hoài cũng khắc sâu nhận thức đến điểm này: Không chỉ cần mặt trên có người, mặt dưới càng phải có người.
Có thể với rất nhiều người, đã chen được vào vòng tròn của bí thư thị ủy, hẳn nên hưng phấn không thôi. Nhưng Thẩm Hoài xa xa không bởi ấy là tự thỏa mãn. Dù không cầm thân phận con cháu Tống gia ra, đồng thời là một mắt xích trong vòng tròn của bí thư thị ủy, Thẩm Hoài cũng muốn có vòng tròn của riêng mình.
Có như thế, dù sau này Đàm Khải Bình từ kênh nào đó, biết được đức tính trước đây của hắn, muốn đem hắn gạt ra khỏi vòng tròn, hắn cũng sẽ không quá nhếch nhác. Cho dù Đàm Khải Bình lạnh nhạt hắn, nhưng cũng không khả năng cố ý đánh áp, hắn đã có vòng tròn của riêng mình, sự tình gì cũng có thể làm tiếp…
Có lẽ bởi tâm tro ý lạnh nên Hà Nguyệt Liên không lộ ra vẻ phong tình như thường thấy, đứng thẳng trước mặt Thẩm Hoài, rành rọt nói: “Tôi nhận thầu trạm tiếp đãi, Đỗ bí thư giúp sức rất lớn, nhưng cũng không nợ ông ta cái gì; Tôi muốn làm gì, ông ta cũng không thể đưa tay ra quản…”
“Đúng rồi, lúc tôi mới đến Mai Khê, hội nghị đảng chính từng đề cử Vương Cương làm trưởng ban bảo an của xưởng thép, nhưng hắn một mực không ra trình diện, giờ đã bị xưởng thép gạch tên. Nghe nói cũng không thấy cậu ta về lại thị trấn, giờ đi nơi nào rồi?” Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn Hà Nguyệt Liên, hỏi tình hình của Vương Cương.
“Thẩm bí thư ngài đến Mai Khê cũng không phải ngày một ngày hai, nhân sinh của tôi rách nát tàn tạ đến đâu, chắc không cần phải giải thích thêm nhiều?” Nói đến con trai mình, mặt Hà Nguyệt Liên càng lạnh xuống, giọng nói chuyện cũng như tiếng đá lạnh va vào nhau vậy: “Vương Cương đi đâu, tôi làm sao biết được? Có lẽ Đỗ bí thư còn rõ hơn người làm mẹ như tôi?”
Chỉ nhìn tướng mạo Hà Nguyệt Liên, rất khó để tưởng tượng ra nàng có một người con đã thành niên.
Thẩm Hoài cười cười, hắn biết tình cảm giữa Hà Nguyệt Liên và đứa con cùng người chồng trước này không đậm đà gì cho lắm. Người chồng đầu tiên của nàng, cũng chính là cha đẻ Vương Cương, đã ly hôn khi bị bắt vào tù, cuối cùng chết ở trong ngục. Mà Hà Nguyệt Liên sở dĩ có con từ lúc 16, nghe nói là bị người đàn ông kia dùng thủ đoạn cưỡng bách.
Năm đó Vương Cương bị Trần Đan chặt một đao, nhưng nàng cũng không đuổi Trần Đan ra khỏi trạm tiếp đãi.
Thẩm Hoài không vì Hà Nguyệt Liên đột nhiên chuyển thái độ mà tức giận, hắn chỉ muốn xác nhận xem Hà Nguyệt Liên đối với mình có tồn tại uy hiếp không mà thôi, bèn nói: “Tình hình hiện tại ở cửa hàng bách hóa chắc cô cũng biết, có rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, tôi cũng có nghĩ qua sẽ để người nhận thầu cả chỉnh thể. Nếu muốn, cô về chuẩn bị tài liệu cho kỹ càng, nếu phù hợp, thị trấn sẽ suy xét…”
“A!” Hà Nguyệt Liên hơi sững, Trần Đan kiên trì trả lại 4000 tiền lễ, vốn nàng tưởng chuyện này xem như xong, nhất thời tức giận mới dùng mặt lạnh nói chuyện với Thẩm Hoài, không ngờ phong hồi lộ chuyển, thì ra hoàn toàn là mình tưởng nhầm.
Thẩm Hoài đứng dậy, bỏ lại Hà Nguyệt Liên sững người trong phòng, thấy Trần Đan chính đang đi lên lầu, mới lại gần, kề tai hỏi nhỏ: “Có mệt không?”
“Không sao.” Trần Đan thấy Hà Nguyệt Liên một mình đứng sững sờ trong phòng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giờ đã không còn sớm, Thẩm Hoài và Trần Đan trước tiễn Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Chu Minh, chị em Hùng gia về trước, cũng đưa tiểu Lê về nhà nghỉ ngơi, đến đây một ngày bận rộn của nhà hàng mới xem như kết thúc.
Trần Đan còn muốn xem lại sổ sách trong ngày, Thẩm Hoài bèn ngồi trong khách sảng đợi nàng. Trần Đan từng nói qua, chỉ cần sinh ý khôi phục như trước khi hắn đến Mai Khê, dù phí nhận thầu có tăng lên 24 vạn, nhà hàng vẫn có thể kiếm được không ít. Bởi thế Thẩm Hoài không quá bận tâm cho Trần Đan lắm.
Chợt có một cô gái nhẹ lướt qua, Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn, cô gái kia cũng quay đầu lại xem Thẩm Hoài có phát hiện mình không, đường nhìn hai bên chạm vào nhau, cô gái kia hơi sững, hoảng loạn trốn đi, thiếu chút nữa đụng phải khung cửa…
“Là cái cô trong Nam viên kia, em mời được sang đây rồi?” Thẩm Hoài thấy cô gái kia khá quen mặt, là Chu Lệ Linh mà hắn gặp mấy hôm trước trong Nam viên, không ngờ Trần Đan đã mời được nàng sang đây làm việc.
“Uhm, ngành tiểu Chu học là quản lý nhà hàng, lại từng làm việc trong Nam viên hai năm, kinh nghiệm phong phú hơn em nhiều, thế là mời nàng qua đây, làm phó giám đốc nhà hàng.” Trần Đan thấy bộ dạng coi chừng của Chu Lệ Linh khi đối mặt Thẩm Hoài, cười cảnh cáo hắn: “Anh đừng có dọa con nhà người ta; còn nữa, không được chiếm tiện nghi của nhân viên nữ trong nhà hàng.”
“Phó giám đốc cơ mà, anh hù sao nổi? Hơn nữa, anh thì chiếm được tiện nghi của ai, em coi chặt thế này…” Thẩm Hoài cười rộ lên, lại đem chuyện Hà Nguyệt Liên muốn nhận thầu cửa hàng bách hóa kể cho Trần Đan nghe.
“Đương sơ anh kiên quyết muốn đá chị Hà ra khỏi trạm tiếp đãi, giờ sao lại cho nàng đi nhận thầu cửa hàng bách hóa?” Trần Đan nghi hoặc hỏi.
Trước mặt Trần Đan, Thẩm Hoài không có gì phải giấu diếm, bèn để nàng ngồi lên đùi, nhẹ giọng kể lể.
Trần Đan quay đầu, thấy khách sảnh không có người khác, nhân viên đã đi nghỉ ngơi cả, liền mặc kệ để Thẩm Hoài thân mật chút, nhưng vẫn nắm chắc tay, không để hắn sờ nắn lung tung.
Số phòng nghỉ trên tầng cơ hồ chưa lúc nào trú đầy, Trần Đan liền dùng làm phòng nghỉ lâm thời cho nhân viên; Những người làm việc xa nhà như Chu Lệ Linh có thể ở lại trong nhà hàng, chứ không cần phải đi sớm về muộn làm gì.
“Nói đến cùng, anh chỉ muốn mọi việc suôn sẻ.” Thẩm Hoài cảm khái nói: “Muốn suôn sẻ, then chốt là cần người đáng tin a. Xưởng thép có thể được vực dậy nhanh thế này, chỉ dựa vào nhân lực tự thân thì xa xa không đủ. Ở xưởng thép thành phố, mấy người Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành không được coi trọng, nhưng ai lại không đủ khả năng độc ngăn một mặt? Với xưởng thép, anh có thể không ngừng móc người từ xưởng thép thành phố ra bổ sung, nhưng phía thị trấn thì sao?”
Trần Đan gật gật đầu, nhân viên quản lý xưởng thép có thể mời từ bên ngoài, nhưng nhân viên chính phủ lại không thể. Ban quản lý tư sản công đã thành lập được mười ngày, không nói tự mình Thẩm Hoài kiêm nhiệm chủ nhiệm, riêng nhân viên dưới tay có thể dùng, lại chỉ mình Quách Toàn đủ năng lực, đủ trình độ.
Những lãnh đạo trấn, trừ Hà Thanh Xã xem như có chút năng lực, những người khác thế nào Trần Đan lại rất rõ ràng. Dù tính gộp cả nhân viên bình thường, chắc cũng không mấy người có thể phù hợp với yêu cầu dùng người của Thẩm Hoài.
“Vấn đề trên trấn thì nhiều, cũng rất nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn cần có người ra mặt xử lý, có người có thể làm được việc.” Thẩm Hoài nói: “Ví dụ như cửa hàng bách hóa chẳng hạn, lúc này mà không xử lý kịp thời, kéo sang hai ba năm sau liền thành một đống đổ nát, cuối cùng trấn chính phủ vẫn phải đứng ra giải quyết. Không quản nói thế nào, Hà Nguyệt Liên vẫn là người có năng lực, cái này gọi là nội cử không tránh thân, ngoại cử không tránh thù, chỉ cần nàng giải quyết được vấn đề, vực dậy được cửa hàng bách hóa, với mọi người đều có chỗ tốt, cớ gì mà không làm? Hơn nữa, dù nàng làm hư, vậy để nó hư luôn đi…”
Thẩm Hoài có vẻ mong chờ người khác gặp họa, chỉ chực Hà Nguyệt Liên làm hư, khiến Trần Đan khá là đành chịu, hỏi hắn:
“Anh không bận tâm nàng và Đỗ bí thư còn thông đồng với nhau?”
“Không bận tâm.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu: “Đỗ Kiến còn không tính là uy hiếp, anh bận tâm Hà Nguyệt Liên làm cái gì? Đương sơ đá nàng đi là để tỏ thái độ, hiện tại để nàng trở về, cũng là một thái độ khác…”
“Chỉ cần có năng lực, dù trước đó tướng ăn khó coi, anh vẫn muốn dùng?” Trần Đan hỏi.
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tròng mắt trong vắt của nàng, hỏi lại: “Có phải cảm thấy anh quá hiện thực?”
“Không.” Trần Đan rất kiên định lắc lắc đầu, nói: “Trên đời này quá nhiều chuyện không phải mình cứ muốn là được, em lại không phải đứa con nít.”
“Đúng vậy, đây không phải thế giới không phải trắng thì là đen, anh cũng không muốn làm quan thanh liêm như nước, then chốt là làm được những gì.” Thẩm Hoài nói: “Ở cái đất nước này, muốn làm được chuyện gì, không chỉ cần mặt trên có người, mà mặt dưới cũng phải có người. Cuối cùng rồi Đỗ Kiến cũng phải rời Mai Khê, đám cán bộ Đảng viên mặc cùng một chiếc quần dài với Đỗ Kiến trước đây không thể điều đi hết được, đại bộ phận vẫn ở lại, chẳng lẽ đá bọn họ sang một bên, dùng tiền nhà nước nuôi không? Trừ những kẻ tướng ăn quá khó coi, dân oán tích quá sâu, những người có thể dùng rốt cuộc vẫn phải dùng. Như Hoàng Tân Lương chẳng hạn, lúc mới tới anh đã mắng hắn cẩu huyết dầm đầu, đợi Đỗ Kiến đi rồi, nếu anh tiếp tục dùng hắn làm chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, em nói thử xem trong lòng hắn có cảm kích không?”
Trần Đan cười nói: “Em rất thích những lúc thấy anh tự tin như thế này, nhưng mà Đỗ Kiến đi rồi, anh thật có thể lên làm bí thư?”
« Cái này thì ai biết được? » Thẩm Hoài ôm lấy eo Trần Đan, đứng dậy nói: « Chúng ta về thôi, muộn quá rồi… »
Đường cũng không xa, chừng mấy trăm mét, Trần Đan thân mật khoác tay Thẩm Hoài, hai người dạo bước về nhà trong đêm.
Trên đường, Trần Đan lại nhịn không nổi nhắc lại hai vạn đồng mà Dương Hải Bằng đưa: “Dương Hải Bằng ra tay thật phóng khoáng, lúc nhìn phong bì, em bị hù đến nhảy dựng, chẳng lẽ buôn bán sắt thép kiếm được rất nhiều tiền?”
“Đúng là kiếm rất nhiều tiền, tháng này công ty hắn có thể kiếm chừng 300 nghìn, so với trước khá là khả quan.” Thẩm Hoài cười nói: “Chẳng qua anh không cần hắn tặng tiền, cũng không phải nói anh thanh liêm thế này thế kia. Mà bởi hắn và Triệu Đông đều là những người anh khá coi trọng, để bọn hắn phát huy ra tác dụng trong vòng tròn của anh, vậy cần cấp cho bọn hắn sự tôn trọng xứng đáng. Có một số quan hệ, chỉ dùng tiền quyền giao dịch thì không thể lâu dài được…”
“Vòng tròn?” Trần Đan nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng, chính là vòng tròn?” Thẩm Hoài nói: “Học vấn chốn quan trường đều nằm hết trong cái vòng tròn này, vì đâu mà địa vị ở Mai Khê của anh có thể siêu nhiên qua người khác? Không phải bởi anh có phách lực quỷ khóc thần sầu gì cả, mà bởi anh là người của tân bí thư thị ủy. Người khác có vòng tròn của riêng mình, vòng tròn lớn chứa vòng tròn nhỏ, anh đã bước lên đường sĩ đồ này, cũng tất phải có vòng tròn của riêng mình.”
“Vậy trừ Triệu Đông, Dương Hải Bằng, Quách Toàn ra, anh dùng Hà Nguyệt Liên, còn nói không tính đá Hoàng Tân Lương sang một bên, chẳng lẽ muốn kéo bọn họ vào vòng tròn của mình?” lúc này Trần Đan đã nghĩ rõ ràng rất nhiều sự tình, mới mở miệng hỏi.
“Nhìn tình hình thôi. Anh nói rồi, anh chỉ cần người có thể làm việc, biết làm việc.” Thẩm Hoài nói.
“Vậy em thì sao?” Trần Đan lại hỏi.
“Không, em không phải vòng tròn, hình vuông, hình chữ nhật gì cả.” Thẩm Hoài đứng lại, giang tay ôm Trần Đan vào trong lòng, nói: “Em là người yêu của anh…”
“…” nghe Thẩm Hoài nói vậy, tâm lý Trần Đan không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhưng nàng vẫn tỉnh táo nhớ lại những lời Hà Nguyệt Liên nhắc nhở trước đây: Người đàn ông trước mặt này không phải dành cho nàng, nàng cũng không đủ sức để giữ. Nghĩ đến đây, mới ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt khiến mình mê say kia, kiên định lắc đầu: “Em không cần nhiều thế kia, để em nán lại trong vòng tròn của anh, em đã thỏa mãn lắm rồi…”
“Cô bé đần.” Thẩm Hoài cười cười, vuốt vuốt lên cánh mũi nàng. Không khí đêm khuya hơi lạnh, hai người cứ thế khoác vai nhau, dạo bước trở về.
Trần Minh Đức, Đàm Khải Bình trước sau đến Đông Hoa thân cư cao vị, không thể nói quyền thế không nặng, nhưng Trần Minh Đức thiếu chút nữa thân bại danh liệt, Đàm Khải Bình đảm nhiệm lãnh đạo số một, nhưng vẫn rất cẩn thận, lúc đầu mới đến cũng không dám có động tác gì quá lộ liễu… Nói đến cùng là bởi mặt dưới không có cán tướng đủ năng lực, có thể căng mở cục diện. Thẩm Hoài ở Đông Hoa làm xuất sắc đến đâu, rốt cuộc chỉ mang tính cục bộ, không đủ để ảnh hưởng thế cuộc trong thành phố.
Suy tính đến con đường phát triển của bản thân, Thẩm Hoài cũng khắc sâu nhận thức đến điểm này: Không chỉ cần mặt trên có người, mặt dưới càng phải có người.
Có thể với rất nhiều người, đã chen được vào vòng tròn của bí thư thị ủy, hẳn nên hưng phấn không thôi. Nhưng Thẩm Hoài xa xa không bởi ấy là tự thỏa mãn. Dù không cầm thân phận con cháu Tống gia ra, đồng thời là một mắt xích trong vòng tròn của bí thư thị ủy, Thẩm Hoài cũng muốn có vòng tròn của riêng mình.
Có như thế, dù sau này Đàm Khải Bình từ kênh nào đó, biết được đức tính trước đây của hắn, muốn đem hắn gạt ra khỏi vòng tròn, hắn cũng sẽ không quá nhếch nhác. Cho dù Đàm Khải Bình lạnh nhạt hắn, nhưng cũng không khả năng cố ý đánh áp, hắn đã có vòng tròn của riêng mình, sự tình gì cũng có thể làm tiếp…