Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Thứ tư ở sườn dốc tại sao Tào Tháo lại hạ lệnh không bắn tên, buông tha cho Triệu Vân nếu như có tâm ái tài thì tại sao bắt sống được Lữ Bố cũng không để ý, tại sao lại quan tâm Triệu Vân đặc biệt như vậy? Ngẫm lại Tào Tháo là một lão sắc quỷ, mà bí mật từ đâu mà hắn biết, có khả năng là do Từ Thứ nói cho hắn biết.
Còn nữa khi Lưu Bị đến Đông Ngô cầu thân, mang theo Triệu Vân cùng đi, Gia Cát Lượng ba lần đưa túi gấm cho Triệu Vân, bức thư đều có bôi sáp hoặc là được đặt trong một cái hộp giống như khi đưa thư cho Tào Tháo. Sự thiên vị mà Gia Cát Lượng dành cho Triệu Vân chẳng phải là do Triệu Vân là nữ hay sao? Dạng túi gấm mà Gia Cát Lượng dành cho Triệu Vân thường là đồ phụ nữ hay dùng. Một nam võ tướng làm sao như vậy được. Hơn nữa, khi gửi cho người khác một món đồ của phụ nữ thường là có ý bôi nhọ, mỉa mai. Chẳng phải khi ở Ngũ Trượng Nguyên, Gia Cát Lượng đã gửi cho Tư Mã Ý một bộ đồ phụ nữ để khích ông ta ra trận? Gia Cát Lượng trao túi gấm cho Triệu Vân mà bôi sáp hay đặt vào hộp vô cùng trang trọng sự dụng tâm này chẳng phải là vì Triệu Vân là một phụ nữ hay sao?
Tuy vậy Trương Lãng vẫn tin tưởng Triệu Vân là một nam nhân sắt thép, đổ máu không đổ lệ, đường đường nam nhân cao tám thước vậy mà bị đời sau nghị luận là nữ, Trương Lãng cảm thấy tức giận thay cho Triệu Vân.
Hiện tại Trương Lãng đang nghĩ cách làm thế nào để Triệu Vân về dưới trướng của mình anh dũng giết địch.
Đang cân nhắc Điền Phong và Điển Vi cũng đã chuẩn bị xong đồ vật.
Trương Lãng cùng với Dương Dung đi xuống thừa dịp tới chỗ Cao Thuận vấn an hắn một phen.
Cao Thuận trải qua những trị liệu đã khôi phục tốt lại, có thể xuống giường đi đứng hơn nữa còn có tinh thần, Trương Sở ở bên cạnh đút từng miếng ăn cho hắn, hai người thấy Trương Lãng và Dương Dung đi tới thì vội vàng đứng dậy.
Trương Lãng phẩy tay ý bảo không cần sau đó cũng ngồi xuống mở miệng nói:
- Tối nay Tào Tháo hạ lệnh đổi theo Đổng quân tất nhiên sẽ bại ta nghĩ đây là trận chiến cuối cùng của Tào Tháo ngươi có thể yên tâm ở đây dưỡng thương chờ thương thế tốt lên chúng ta sẽ gặp nhau.
Cao Thuận kinh hãi nói:
- Lão đại huynh muốn đi đâu?
- Ta cũng không biết.
Trương Lãng cười nhàn nhạt sau đó quay người đi để lại Cao Thuận vừa sợ vừa kinh ngạc.
Vào canh hai ở trên quan đạo yên tĩnh vang lên từng tiếng vó ngựa.Tào Tháo một thân mặc chiến giáp màu vàng, bên ngoài mặc áo choàng đỏ thẫm, xung ngựa lên phía trước, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến yên lặng theo phía sau, Trương Lãng lúc đầu không muốn để Dương Dung đi theo nhưng nàng sống chết không nghe, lúc đầu Trương Lãng còn không đồng ý thế nhưng sau đó cũng phải đầu hàng với nàng.
Tối nay Tào Tháo xuất ra hết tinh binh thủ hạ danh tướng không thiếu một người, hơn nữa còn tự mình dẫn đầu ba nghìn thiết kỵ, xem ra hắn không giết Đổng Trác thì thề không bỏ qua.
Thẳng đường tới Huỳnh Dương, Tào Tháo ý bảo Nhạc Tiến lãnh binh giết phục binh còn mình thì dẫn theo chúng tướng không ngừng truy kích Đổng Trác, không bao lâu sau ở phía trước xuất hiện một dốc núi hai bên là rừng cây ở phía xa xa phát hiện ra từng bó đuốc sáng.
Tào Tháo đang định cất tiếng quát, chợt thấy đối phương phi ra một tướng cuồng tiếu mà nói:
- Quả nhiên không ngoài Lý Nho dự liệu.
Mọi người từ trong ánh lửa nhìn thấy rõ địch tướng hắn cầm Phương Thiên họa kích ở trong tay đúng là Lữ Bố, quân Tào hét lớn:
- Nghịch tặc bắt thiên tử dời đô di dời dân chúng xem ngươi chạy đâu.
Lữ Bố lớn tiếng mắng;
- Phản chủ nhu nhược ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng như vậy?
Hạ Hầu Đôn ở bên cạnh Tào Tháo giận dữ hắn hận nhất là có người mắng Tào Tháo, hắn không nói hai lời, cầm thương thúc ngựa tới, thẳng tới Lữ Bố, Hạ Hầu Đôn trong lòng vô cùng không phục Lữ Bố hắn tự nhận mình võ lực cao cường nhất quyết không bại.
Hai người giao tranh nhau mấy hiệp bỗng nhiên ở phía núi bên trái xuất hiện bạo động, sau đó là ánh lửa nhấp nhoáng Lý Nho suất lĩnh một quân đánh từ phía bên trái. Tào Tháo cả kinh gấp cho Hạ Hầu Uyên nghênh địch lúc này có binh sĩ thông báo Quách Tỷ lãnh quân từ bên phải đánh tới lại phải để Tào Nhân nghênh chiến Quách Tỷ, tuy nhiên ba đường quân mã tách ra thế đã mất, binh sĩ Tào Tháo trúng mai phục trong lòng sợ hãi ba đạo nhân mã liên tiếp bại lui, lúc này Hạ Hầu Đôn mới phát giác hai bên quân đội đã không còn duy trì được nữa, sợ Tào Tháo gặp nạn liền tâm hoảng ý loạn quay lại, binh sĩ Lữ Bố tinh thần đại chấn, thiết kỵ như thủy triều đánh tới, quân Tào đại bại.
Tào Tháo bối rối hắn biết hôm nay bại cục đã định hốn hận lúc trước không nghe theo lời Trương Lãng bằng không sẽ không thảm hại như vậy. Dưới sự yểm hộ của Lý Điển và Tào Hồng hắn không cam lòng lui về phía Huỳnh Dương.
Ở bên trong rối loạn Trương Lãng chỉ biết chăm chú che chở Dương Dung tuy đao pháp của nàng lợi hại nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, ở nơi này chỉ cần lơ là là mất mạng, không biết Trương Lãng giết mấy người rồi chỉ thấy áo giáp của hắn đã nhuộm đầy máu.
Trảm mã đao trong tay một lần nữa lại vung ra với tốc độ như thiểm điện cùng với thanh âm của đao thỉnh thoảng vang lên tiếng rít gào thê thảm, những binh lính còn sống đạp lên thi thể của đồng bạn lao lên.
Dương Dung mặt mày tàn nhạt biểu lộ như muốn ói ra chiến trường tràn đầy máu chảy này tuy nàng chuẩn bị tâm lý đã nhiều nhưng khi chân thận tiếp xúc nàng vẫn không thể uy vũ kiên cường như mình nghĩ.
Quân Tào bị bao vây nhanh chóng lui lại Huỳnh Dương.
Trương Lãng che chở cho Dương Dung giống như là dã thú khẽ gầm nhẹ một tiếng, tuy nhiên bởi vì quân địch nhân số quá nhiều giết một người lại xông lên một người, trong lúc cấp bách hắn thấy quân Tào thua chạy mới phát hiện ra mình và Dương Dung đã bị rơi ở phía sau bị đám binh sĩ vây quanh.
Tào Tháo trên ngựa chạy trối chết thỉnh thoảng quay đầu nhìn tình cảnh phía sau thấy bọn binh lính mỗi người chạy thục mạng đại tướng sắc mặt thất kinh chỉ có phu thê Trương Lãng là lãnh một đội tử chiến ở phía sau ngăn cản truy quân tiến lên, nhớ tới hắn mấy lần khuyên bảo mình mình lại ghen tỵ với tài của hắn, còn phát sinh ý muốn giết hắn, bây giờ ngẫm lại thầm thẹn trong lòng bi thương tới cực điểm.
Khi gặp nguy hiểm chỉ có phu thê Trương Lãng là trung nghĩa dùng thân chống lại nguy hiểm tử chiến không lùi, hắn không khỏi bi thống vạn phần.
Hắn một bên giục ngựa chạy như điên vừa gào khóc nối:
- Phu thê Chi Thanh Tào Tháo ta thực sự có lỗi với hai người nếu như vượt qua kiếp nạn này ta sẽ toàn tâm đối đãi.
Còn nữa khi Lưu Bị đến Đông Ngô cầu thân, mang theo Triệu Vân cùng đi, Gia Cát Lượng ba lần đưa túi gấm cho Triệu Vân, bức thư đều có bôi sáp hoặc là được đặt trong một cái hộp giống như khi đưa thư cho Tào Tháo. Sự thiên vị mà Gia Cát Lượng dành cho Triệu Vân chẳng phải là do Triệu Vân là nữ hay sao? Dạng túi gấm mà Gia Cát Lượng dành cho Triệu Vân thường là đồ phụ nữ hay dùng. Một nam võ tướng làm sao như vậy được. Hơn nữa, khi gửi cho người khác một món đồ của phụ nữ thường là có ý bôi nhọ, mỉa mai. Chẳng phải khi ở Ngũ Trượng Nguyên, Gia Cát Lượng đã gửi cho Tư Mã Ý một bộ đồ phụ nữ để khích ông ta ra trận? Gia Cát Lượng trao túi gấm cho Triệu Vân mà bôi sáp hay đặt vào hộp vô cùng trang trọng sự dụng tâm này chẳng phải là vì Triệu Vân là một phụ nữ hay sao?
Tuy vậy Trương Lãng vẫn tin tưởng Triệu Vân là một nam nhân sắt thép, đổ máu không đổ lệ, đường đường nam nhân cao tám thước vậy mà bị đời sau nghị luận là nữ, Trương Lãng cảm thấy tức giận thay cho Triệu Vân.
Hiện tại Trương Lãng đang nghĩ cách làm thế nào để Triệu Vân về dưới trướng của mình anh dũng giết địch.
Đang cân nhắc Điền Phong và Điển Vi cũng đã chuẩn bị xong đồ vật.
Trương Lãng cùng với Dương Dung đi xuống thừa dịp tới chỗ Cao Thuận vấn an hắn một phen.
Cao Thuận trải qua những trị liệu đã khôi phục tốt lại, có thể xuống giường đi đứng hơn nữa còn có tinh thần, Trương Sở ở bên cạnh đút từng miếng ăn cho hắn, hai người thấy Trương Lãng và Dương Dung đi tới thì vội vàng đứng dậy.
Trương Lãng phẩy tay ý bảo không cần sau đó cũng ngồi xuống mở miệng nói:
- Tối nay Tào Tháo hạ lệnh đổi theo Đổng quân tất nhiên sẽ bại ta nghĩ đây là trận chiến cuối cùng của Tào Tháo ngươi có thể yên tâm ở đây dưỡng thương chờ thương thế tốt lên chúng ta sẽ gặp nhau.
Cao Thuận kinh hãi nói:
- Lão đại huynh muốn đi đâu?
- Ta cũng không biết.
Trương Lãng cười nhàn nhạt sau đó quay người đi để lại Cao Thuận vừa sợ vừa kinh ngạc.
Vào canh hai ở trên quan đạo yên tĩnh vang lên từng tiếng vó ngựa.Tào Tháo một thân mặc chiến giáp màu vàng, bên ngoài mặc áo choàng đỏ thẫm, xung ngựa lên phía trước, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến yên lặng theo phía sau, Trương Lãng lúc đầu không muốn để Dương Dung đi theo nhưng nàng sống chết không nghe, lúc đầu Trương Lãng còn không đồng ý thế nhưng sau đó cũng phải đầu hàng với nàng.
Tối nay Tào Tháo xuất ra hết tinh binh thủ hạ danh tướng không thiếu một người, hơn nữa còn tự mình dẫn đầu ba nghìn thiết kỵ, xem ra hắn không giết Đổng Trác thì thề không bỏ qua.
Thẳng đường tới Huỳnh Dương, Tào Tháo ý bảo Nhạc Tiến lãnh binh giết phục binh còn mình thì dẫn theo chúng tướng không ngừng truy kích Đổng Trác, không bao lâu sau ở phía trước xuất hiện một dốc núi hai bên là rừng cây ở phía xa xa phát hiện ra từng bó đuốc sáng.
Tào Tháo đang định cất tiếng quát, chợt thấy đối phương phi ra một tướng cuồng tiếu mà nói:
- Quả nhiên không ngoài Lý Nho dự liệu.
Mọi người từ trong ánh lửa nhìn thấy rõ địch tướng hắn cầm Phương Thiên họa kích ở trong tay đúng là Lữ Bố, quân Tào hét lớn:
- Nghịch tặc bắt thiên tử dời đô di dời dân chúng xem ngươi chạy đâu.
Lữ Bố lớn tiếng mắng;
- Phản chủ nhu nhược ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng như vậy?
Hạ Hầu Đôn ở bên cạnh Tào Tháo giận dữ hắn hận nhất là có người mắng Tào Tháo, hắn không nói hai lời, cầm thương thúc ngựa tới, thẳng tới Lữ Bố, Hạ Hầu Đôn trong lòng vô cùng không phục Lữ Bố hắn tự nhận mình võ lực cao cường nhất quyết không bại.
Hai người giao tranh nhau mấy hiệp bỗng nhiên ở phía núi bên trái xuất hiện bạo động, sau đó là ánh lửa nhấp nhoáng Lý Nho suất lĩnh một quân đánh từ phía bên trái. Tào Tháo cả kinh gấp cho Hạ Hầu Uyên nghênh địch lúc này có binh sĩ thông báo Quách Tỷ lãnh quân từ bên phải đánh tới lại phải để Tào Nhân nghênh chiến Quách Tỷ, tuy nhiên ba đường quân mã tách ra thế đã mất, binh sĩ Tào Tháo trúng mai phục trong lòng sợ hãi ba đạo nhân mã liên tiếp bại lui, lúc này Hạ Hầu Đôn mới phát giác hai bên quân đội đã không còn duy trì được nữa, sợ Tào Tháo gặp nạn liền tâm hoảng ý loạn quay lại, binh sĩ Lữ Bố tinh thần đại chấn, thiết kỵ như thủy triều đánh tới, quân Tào đại bại.
Tào Tháo bối rối hắn biết hôm nay bại cục đã định hốn hận lúc trước không nghe theo lời Trương Lãng bằng không sẽ không thảm hại như vậy. Dưới sự yểm hộ của Lý Điển và Tào Hồng hắn không cam lòng lui về phía Huỳnh Dương.
Ở bên trong rối loạn Trương Lãng chỉ biết chăm chú che chở Dương Dung tuy đao pháp của nàng lợi hại nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, ở nơi này chỉ cần lơ là là mất mạng, không biết Trương Lãng giết mấy người rồi chỉ thấy áo giáp của hắn đã nhuộm đầy máu.
Trảm mã đao trong tay một lần nữa lại vung ra với tốc độ như thiểm điện cùng với thanh âm của đao thỉnh thoảng vang lên tiếng rít gào thê thảm, những binh lính còn sống đạp lên thi thể của đồng bạn lao lên.
Dương Dung mặt mày tàn nhạt biểu lộ như muốn ói ra chiến trường tràn đầy máu chảy này tuy nàng chuẩn bị tâm lý đã nhiều nhưng khi chân thận tiếp xúc nàng vẫn không thể uy vũ kiên cường như mình nghĩ.
Quân Tào bị bao vây nhanh chóng lui lại Huỳnh Dương.
Trương Lãng che chở cho Dương Dung giống như là dã thú khẽ gầm nhẹ một tiếng, tuy nhiên bởi vì quân địch nhân số quá nhiều giết một người lại xông lên một người, trong lúc cấp bách hắn thấy quân Tào thua chạy mới phát hiện ra mình và Dương Dung đã bị rơi ở phía sau bị đám binh sĩ vây quanh.
Tào Tháo trên ngựa chạy trối chết thỉnh thoảng quay đầu nhìn tình cảnh phía sau thấy bọn binh lính mỗi người chạy thục mạng đại tướng sắc mặt thất kinh chỉ có phu thê Trương Lãng là lãnh một đội tử chiến ở phía sau ngăn cản truy quân tiến lên, nhớ tới hắn mấy lần khuyên bảo mình mình lại ghen tỵ với tài của hắn, còn phát sinh ý muốn giết hắn, bây giờ ngẫm lại thầm thẹn trong lòng bi thương tới cực điểm.
Khi gặp nguy hiểm chỉ có phu thê Trương Lãng là trung nghĩa dùng thân chống lại nguy hiểm tử chiến không lùi, hắn không khỏi bi thống vạn phần.
Hắn một bên giục ngựa chạy như điên vừa gào khóc nối:
- Phu thê Chi Thanh Tào Tháo ta thực sự có lỗi với hai người nếu như vượt qua kiếp nạn này ta sẽ toàn tâm đối đãi.