Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Thì ra Trần Cung đi gặp Tào Tháo mà vẫn không khuyên can được, cảm thấy mình không mặt mũi gặp Đào Khiêm nữa, đầu hướng thái thú Đông quận Trương Mạc. Trần Cung nhớ tới các hành vi của Tào Tháo, nỗi hận tăng vọt, tới Đông quận rồi cùng đệ đệ của Trương Mạc là Trương Siêu, tòng sự trung lang Hứa Tỷ, Vương Giai, mưu kế phản loạn.
Trần Cung nói với Trương Mạc như thế này:
- Nay hào kiệt Trung Nguyên lớp lớp. Thiên hạ tách rời, nhân tài ngàn người mới có một như huynh, Duyện Châu là đất thành bá nghiệp, rút kiếm bốn phương, làm anh hùng trong thiên hạ, còn hơn bị khống chế bởi Tào Tháo, cảm thấy hổ thẹn! Nay Tào quân đông chinh, Duyện Châu trống rỗng. Phi tướng quân Lữ Bố kiêu dũng thiện chiến, nếu nghênh đón cùng y cai quản Duyện Châu Mục, tiếp theo đứng ngoài quan sát tình thế thiên hạ, hành động theo hoàn cảnh thì huynh sẽ tung hoành bốn biển!
Trương Mạc nghe cực kỳ bùi tai, làm theo. Trần Cung đem binh đóng ở Đông quận, cùng Trương Siêu, Hạng Đông nghênh đón Lữ Bố làm Duyện Châu Mục, ngụ Bộc Dương. Quận huyện bốn phía liên tục hưởng ứng, chỉ có Quyên Thành, Đông A, Phạm Huyện bởi vì có Tuân Úc, Lưu Diệp canh giữ nên không có phản bội.
Tào Tháo mấy ngày liền rút quân về Duyện Châu, công chiến Lữ Bố thì khỏi phải nói.
Lại nói trong trận đại chiến công phòng Từ Châu kinh tâm động phách, Tiểu Bái giữ vững nửa tháng thì rốt cuộc nghênh đón tin chiến thắng. Trong trận binh sĩ Từ Châu bỏ mình một vạn người, thương binh nhiều vô số kể, tổn thất lớn lao nhưng chưa hại đến gân cốt, còn chưa tới mức không thể lật người. Tào Tháo cũng trả cái giá cực đắt, chỉ riêng trận tấn công Tiểu Bái đã bỏ mạng ba vạn người.
Tin Tào Tháo lui binh truyền đến Từ Châu, dân chúng mấy ngày liên tiếp tinh thần căng thẳng, từng giây phút quan tâm chiến sự tiền tuyến rốt cuộc thở phào một hơi, trên dưới hô to đầy đường, thỉnh thoảng ùa ra ngoài đường báo cho nhau nghe. Ai cũng mặt đầy tươi cười, so với mình đánh thắng trận còn vui rất nhiều. Con đường hô to tên Đào công, Trương Lãng vang lên bất tận. Đêm hôm đó nhà nào nhà nấy vui mừng khắp chốn, không chia lớn bé nam nữ cùng nhau múa hát.
Đào Khiêm thì càng mừng đến híp mắt, giống như là trẻ hơn mười tuổi. Các quan văn võ cũng thả lỏng dây thần kinh, sinh ra kính ý và khâm phục với Trương Lãng. Trận chiến Từ Châu, Trương Lãng lấy can đảm hơn người, mưu kế tinh vi, lấy ít thắng nhiều, đánh bại Tào quân hận thù xông đến, khiến chúng công cốc rút lui. Tuy giây phút cuối cùng Lữ Bố tập kích Duyện Châu, nhưng đó là sự việc khi Tào Tháo bắt đầu lui binh. Điều này đem Trương Lãng đẩy đến độ cao hoàn toàn mới. Thêm vào vài ngày trước đó hắn bình định sơn tặc, không thể nghi ngờ trở thành cây cột chống trời của Từ Châu. Ngày Tào quân lui binh, thành Từ Châu bắt đầu nổi lên tin đồn khắp nơi. Chỉ cần có Trương Lãng ở là có thể bảo vệ Từ Châu muôn đời bình an. Dưới thành Tiểu Bái vài đôi mãnh tướng đối chiến càng là kinh điển đề tài cho dân chúng trò chuyện sau bữa cơm.
Khi Cao Thuận và Triệu Vân biết được Lữ Bố tập kích Duyện Châu, Tào binh vội vàng rút lui thì đều tự thu binh về thành. Cao Thuận rút về Tiểu Bái. Các vị tướng tụ tập, khải hoàn quay về Từ Châu. Đến đây thì Trương Lãng đã uy chấn Từ Châu.
Gió bắc rền rĩ, ánh chiều tà lạnh lẽo, liễu đồng cây khô, đường bốc bụi mù. Dưới thành Từ Châu ồn ào nhốn nháo, đầy biển người, đối lập hẳn với cảnh sắc tiêu điều.
Đào Khiêm đặc biệt tắm rửa thay đồ, sắc mặt sáng láng, gặp người liền cười tươi rói. Ông dẫn các quan văn võ tướng xếp hàng đón chờ. Ăn mặc đồ rực rỡ hẳn lên, tinh thần sung sức, trông mong chờ đợi, sắc mặt có kích động và bất an.
Còn đám dân chúng cũng đông nghìn nghị. Có người vẻ mặt hưng phấn, thỉnh thoảng xì xầm to nhỏ. Có người thì buồn bực bất an. Nhưng họ đều có cùng mục đích, đó là chờ đợi anh hùng của họ trở về.
Hàn Tuyết, Hàn Sương đôi liên châu ngọc bích này trên người phủ áo lụa xanh ngọc, mặc áo choàng tuyết tằm, cầm bội kiếm trong tay. Bộ đồ của hai người khác nhau mà biểu tình thì giống hệt, sắc mặt tràn đầy vui sướng và kiêu ngạo. Có thêm Điêu Tú Nhi yêu kiều động lòng người bên cạnh, Thái Văn Cơ tiểu thư khuê các, tài tình thi thơ cùng ra phủ nghênh đón người trong lòng đắc thắng trở về.
Thời Hán, tuy Hán Vũ Đế ‘trục xuất trăm nhà, chỉ tôn sùng hoặc thuật nho gia’ nhưng không bạt tận gốc rễ. Cho nên thời cuối Hán, địa vị của nho học độc tôn ngày càng suy yếu, tư tưởng của Hoàng lão đạo lại lần nữa nâng cao. Vậy nên Văn Cơ và các cô gái mới to gan ra đường mà không khiến người nói cái gì.
Một tháng nay Văn Cơ và đôi tỷ muội sống trong một ngày bằng một năm, tâm lý chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn. Tình hình Tiểu Bái có gì đều sẽ trước tiên truyền đến tai họ. Vì trận mở màn chiến thắng mà hoan hô nhảy nhót, cười đến híp mắt. Vì Tiểu Bái bị vây công mà lo sợ phập phồng, ăn ngủ không yên. Trận địa tiền tuyền tác động mỗi dây thần kinh của họ. Khi thám tử đem tin Trương Lãng đánh lui ba mươi vạn đại quân Tào quân thì trong Trương phủ ầm ĩ tiếng hoan hô. Văn Cơ vui mừng đến khóc nức nở. Chiến thắng đến thật là không dễ dàng. Nàng không muốn gì khác, không cần giàu sang, không cần hư danh, chỉ muốn Trương Lãng bình an trở về, lành lặn khỏe mạnh không tổn hao gì đứng trước mặt mình là được. Lúc này trong Trương phủ khuôn mặt ngọc ngà của các cô gái lần nữa nở rộ nụ cười mê người, rất là vui vẻ. Ai cũng ăn ngon miệng hơn, vô tình mới phát hiện dù là Văn Cơ hay Tú Nhi đều gầy rất nhiều.
Trong đoạn thời gian này Thái Ung cũng yên tâm ở tại phủ Trương Lãng. Hán sử rất khó viết xong, bây giờ ông không đánh đàn tập viết, mà vui vẻ nữ tế dù chưa thành thân nhưng ván đã đóng thuyền nay uy phong như vậy. Hiếm khi ông bước ra khỏi cửa đi cùng đám Văn Cơ nghênh đón.
Khi Trương Lãng và quân đội của hắn tới Từ Châu thì bị hù giật mình. Cái tình hình hoan nghênh này cũng quá long trọng rồi. Đám Điền Phong, Trình Dục trợn mắt, há to mồm. Trong ngoài thành Từ Châu đen kịt đám người, pháo hoa giăng bốn phía, đội nhạc sớm tấu khúc nhạc hoan nghênh. Coi như là lúc Đào Khiêm nhậm chức thứ sử Từ Châu, tin tưởng chưa từng chắc long trọng đến thế.
Có Đào Khiêm dẫn đầu đám trọng thần văn võ Từ Châu, ai cũng đón chào trên đường.
Trương Lãng thấy tóc Đào Khiêm trắng xóa, mặt cười hiền hòa, được thị tòng nâng đỡ chậm rãi nghênh đón. Hắn vội vàng cùng các vị tướng leo xuống lựa, đến bái kiến Đào Khiêm, động tức cực kỳ ngay ngắn.
Trần Cung nói với Trương Mạc như thế này:
- Nay hào kiệt Trung Nguyên lớp lớp. Thiên hạ tách rời, nhân tài ngàn người mới có một như huynh, Duyện Châu là đất thành bá nghiệp, rút kiếm bốn phương, làm anh hùng trong thiên hạ, còn hơn bị khống chế bởi Tào Tháo, cảm thấy hổ thẹn! Nay Tào quân đông chinh, Duyện Châu trống rỗng. Phi tướng quân Lữ Bố kiêu dũng thiện chiến, nếu nghênh đón cùng y cai quản Duyện Châu Mục, tiếp theo đứng ngoài quan sát tình thế thiên hạ, hành động theo hoàn cảnh thì huynh sẽ tung hoành bốn biển!
Trương Mạc nghe cực kỳ bùi tai, làm theo. Trần Cung đem binh đóng ở Đông quận, cùng Trương Siêu, Hạng Đông nghênh đón Lữ Bố làm Duyện Châu Mục, ngụ Bộc Dương. Quận huyện bốn phía liên tục hưởng ứng, chỉ có Quyên Thành, Đông A, Phạm Huyện bởi vì có Tuân Úc, Lưu Diệp canh giữ nên không có phản bội.
Tào Tháo mấy ngày liền rút quân về Duyện Châu, công chiến Lữ Bố thì khỏi phải nói.
Lại nói trong trận đại chiến công phòng Từ Châu kinh tâm động phách, Tiểu Bái giữ vững nửa tháng thì rốt cuộc nghênh đón tin chiến thắng. Trong trận binh sĩ Từ Châu bỏ mình một vạn người, thương binh nhiều vô số kể, tổn thất lớn lao nhưng chưa hại đến gân cốt, còn chưa tới mức không thể lật người. Tào Tháo cũng trả cái giá cực đắt, chỉ riêng trận tấn công Tiểu Bái đã bỏ mạng ba vạn người.
Tin Tào Tháo lui binh truyền đến Từ Châu, dân chúng mấy ngày liên tiếp tinh thần căng thẳng, từng giây phút quan tâm chiến sự tiền tuyến rốt cuộc thở phào một hơi, trên dưới hô to đầy đường, thỉnh thoảng ùa ra ngoài đường báo cho nhau nghe. Ai cũng mặt đầy tươi cười, so với mình đánh thắng trận còn vui rất nhiều. Con đường hô to tên Đào công, Trương Lãng vang lên bất tận. Đêm hôm đó nhà nào nhà nấy vui mừng khắp chốn, không chia lớn bé nam nữ cùng nhau múa hát.
Đào Khiêm thì càng mừng đến híp mắt, giống như là trẻ hơn mười tuổi. Các quan văn võ cũng thả lỏng dây thần kinh, sinh ra kính ý và khâm phục với Trương Lãng. Trận chiến Từ Châu, Trương Lãng lấy can đảm hơn người, mưu kế tinh vi, lấy ít thắng nhiều, đánh bại Tào quân hận thù xông đến, khiến chúng công cốc rút lui. Tuy giây phút cuối cùng Lữ Bố tập kích Duyện Châu, nhưng đó là sự việc khi Tào Tháo bắt đầu lui binh. Điều này đem Trương Lãng đẩy đến độ cao hoàn toàn mới. Thêm vào vài ngày trước đó hắn bình định sơn tặc, không thể nghi ngờ trở thành cây cột chống trời của Từ Châu. Ngày Tào quân lui binh, thành Từ Châu bắt đầu nổi lên tin đồn khắp nơi. Chỉ cần có Trương Lãng ở là có thể bảo vệ Từ Châu muôn đời bình an. Dưới thành Tiểu Bái vài đôi mãnh tướng đối chiến càng là kinh điển đề tài cho dân chúng trò chuyện sau bữa cơm.
Khi Cao Thuận và Triệu Vân biết được Lữ Bố tập kích Duyện Châu, Tào binh vội vàng rút lui thì đều tự thu binh về thành. Cao Thuận rút về Tiểu Bái. Các vị tướng tụ tập, khải hoàn quay về Từ Châu. Đến đây thì Trương Lãng đã uy chấn Từ Châu.
Gió bắc rền rĩ, ánh chiều tà lạnh lẽo, liễu đồng cây khô, đường bốc bụi mù. Dưới thành Từ Châu ồn ào nhốn nháo, đầy biển người, đối lập hẳn với cảnh sắc tiêu điều.
Đào Khiêm đặc biệt tắm rửa thay đồ, sắc mặt sáng láng, gặp người liền cười tươi rói. Ông dẫn các quan văn võ tướng xếp hàng đón chờ. Ăn mặc đồ rực rỡ hẳn lên, tinh thần sung sức, trông mong chờ đợi, sắc mặt có kích động và bất an.
Còn đám dân chúng cũng đông nghìn nghị. Có người vẻ mặt hưng phấn, thỉnh thoảng xì xầm to nhỏ. Có người thì buồn bực bất an. Nhưng họ đều có cùng mục đích, đó là chờ đợi anh hùng của họ trở về.
Hàn Tuyết, Hàn Sương đôi liên châu ngọc bích này trên người phủ áo lụa xanh ngọc, mặc áo choàng tuyết tằm, cầm bội kiếm trong tay. Bộ đồ của hai người khác nhau mà biểu tình thì giống hệt, sắc mặt tràn đầy vui sướng và kiêu ngạo. Có thêm Điêu Tú Nhi yêu kiều động lòng người bên cạnh, Thái Văn Cơ tiểu thư khuê các, tài tình thi thơ cùng ra phủ nghênh đón người trong lòng đắc thắng trở về.
Thời Hán, tuy Hán Vũ Đế ‘trục xuất trăm nhà, chỉ tôn sùng hoặc thuật nho gia’ nhưng không bạt tận gốc rễ. Cho nên thời cuối Hán, địa vị của nho học độc tôn ngày càng suy yếu, tư tưởng của Hoàng lão đạo lại lần nữa nâng cao. Vậy nên Văn Cơ và các cô gái mới to gan ra đường mà không khiến người nói cái gì.
Một tháng nay Văn Cơ và đôi tỷ muội sống trong một ngày bằng một năm, tâm lý chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn. Tình hình Tiểu Bái có gì đều sẽ trước tiên truyền đến tai họ. Vì trận mở màn chiến thắng mà hoan hô nhảy nhót, cười đến híp mắt. Vì Tiểu Bái bị vây công mà lo sợ phập phồng, ăn ngủ không yên. Trận địa tiền tuyền tác động mỗi dây thần kinh của họ. Khi thám tử đem tin Trương Lãng đánh lui ba mươi vạn đại quân Tào quân thì trong Trương phủ ầm ĩ tiếng hoan hô. Văn Cơ vui mừng đến khóc nức nở. Chiến thắng đến thật là không dễ dàng. Nàng không muốn gì khác, không cần giàu sang, không cần hư danh, chỉ muốn Trương Lãng bình an trở về, lành lặn khỏe mạnh không tổn hao gì đứng trước mặt mình là được. Lúc này trong Trương phủ khuôn mặt ngọc ngà của các cô gái lần nữa nở rộ nụ cười mê người, rất là vui vẻ. Ai cũng ăn ngon miệng hơn, vô tình mới phát hiện dù là Văn Cơ hay Tú Nhi đều gầy rất nhiều.
Trong đoạn thời gian này Thái Ung cũng yên tâm ở tại phủ Trương Lãng. Hán sử rất khó viết xong, bây giờ ông không đánh đàn tập viết, mà vui vẻ nữ tế dù chưa thành thân nhưng ván đã đóng thuyền nay uy phong như vậy. Hiếm khi ông bước ra khỏi cửa đi cùng đám Văn Cơ nghênh đón.
Khi Trương Lãng và quân đội của hắn tới Từ Châu thì bị hù giật mình. Cái tình hình hoan nghênh này cũng quá long trọng rồi. Đám Điền Phong, Trình Dục trợn mắt, há to mồm. Trong ngoài thành Từ Châu đen kịt đám người, pháo hoa giăng bốn phía, đội nhạc sớm tấu khúc nhạc hoan nghênh. Coi như là lúc Đào Khiêm nhậm chức thứ sử Từ Châu, tin tưởng chưa từng chắc long trọng đến thế.
Có Đào Khiêm dẫn đầu đám trọng thần văn võ Từ Châu, ai cũng đón chào trên đường.
Trương Lãng thấy tóc Đào Khiêm trắng xóa, mặt cười hiền hòa, được thị tòng nâng đỡ chậm rãi nghênh đón. Hắn vội vàng cùng các vị tướng leo xuống lựa, đến bái kiến Đào Khiêm, động tức cực kỳ ngay ngắn.