Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Chương 101: Đậu hủ yêu tinh.
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Từ Tiểu Nguyệt cười nhạt một tiếng, uống xong chén trà vẫn biểu lộ như cũ, tự nhiên nói ra:
- Nhung mặc kệ giao tình của chúng ta thế nào thì chỉ cần là quan hệ tới chuyện của Hỏa Phượng thì ta tạm thời không nói cho ngươi biết. Bởi vì ngươi là một nhân vật lợi hại, trước khi ta hoàn toàn hiểu về ngươi thì ta không thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể mau chóng làm cho ta tin tưởng.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi nói quá thẳng thắn rồi.
- Đối với người như ngươi thì không cần khách sáo. Bởi vì quanh co lừa dối là dư thừa, chẳng bằng ăn ngay nói thật, ngươi cho rằng đúng như vậy không? Hơn nữa từ khi ngươi đi vào cửa cho tới bây giờ ta nói mỗi câu với ngươi đều là thật. Bởi vì ta biết rõ lời nói dối căn bản không thể gạt được ngươi.
- Ta tin tưởng.
Tần Tiêu nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt, nói:
- Bởi vì trí tuệ không có khả năng tưởng tượng ra lời nói dối không tưởng tượng nổi, bởi vì làm vậy càng khiến người ta càng nghi ngờ.
Trong nội tâm lại nghĩ thầm: Nói như vậy thì Từ Tiểu Nguyệt nói mỗi câu đều là sự thật, mỗi câu đều có thể tin. Nàng có thể nắm giữ lòng người, nhìn người rất chuẩn, loại người này quả thực chính là thiên tài tâm lý học ở thế kỷ hai mươi mốt! Có lẽ nàng cố ý nói ra những lời nói không hợp thói thường, ngay cả người tự ình là thông minh như ta ngược lại cũng phải tin tưởng, cũng không phải là không có khả năng.
- Tần Tiêu.
Từ Tiểu Nguyệt lần đầu tiên gọi tên của Tần Tiêu, cười khanh khách, nói:
- Ta phát hiện, ta gần đây có chút thích ngươi rồi. Qua nhiều năm như vậy ta mới gặp được người thú vị như ngươi. Nếu không phải trở ngại tình cảm của quận chúa thì ba mười mấy năm qua ta ngược lại lần đầu tiên muốn mặt trang phục màu đỏ, gả cho ngươi đấy.
- Tao phụ!
Trong nội tâm Tần Tiêu mắng to, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ:
- Ta không sao cả. Cưới một hai người cũng không là cái gì cả, quan to trong triều, quan lại châu huyện có ai không thê thiếp thành đàn. Tần mỗ lẻ loi một người hình như hơi khác loại.
Từ Tiểu Nguyệt mị nhãn như tơ:
- Có ý tứ. Không nghĩ tới Tần đại nhân trừ thông minh hơn người ngay cả lúc sỗ sàng cũng nghiêm túc như vậy!
Tần Tiêu sờ mò cái cằm, vẻ mặt cười dâm đãng:
- Ân, răng tốt, khẩu vị cũng tốt. Đừng nói là đậu hủ, cho dù là cục sắt cũng ăn được hai cân đấy.
Vừa nói xong lời này nội tâm của hắn thầm nghĩ: Không thể ngờ ở phương diện đùa nghịch lưu manh ta cũng rất có thiên phú! Từ Tiểu Nguyệt, ngươi không phải giả bộ thành nữ nhân đơn thuần sao, ta gặp người nói tiếng người, gặp quỷ rồi nói chuyện ma quỷ, ta cũng học được từ ngươi đấy.
Từ Tiểu Nguyệt che miệng cười rộ lên, chậm rãi đứng lên, nói:
- Không nói với ngươi nữa. Hôm nay ta liền cáo từ. Chờ ngày đại hôn của ngươi ta lại tới chúc mừng.
- Ta tiễn ngươi!
Tần Tiêu ngông nghênh đứng lên, nói:
- Nói như thế nào hiện tại ta cũng là trang chủ.
- Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị buổi sáng ngày mai đi nghênh tiếp tân nương. Ta đem Mặc Y cùng thiết nô lưu lại trong trang quản lý sự vụ. Ngươi an tâm làm chú rể đi.
Từ Tiểu Nguyệt nhìn qua Tần Tiêu cười nói tự nhiên, quay người nhìn ra ngoài cửa, Phượng Hoàng hỏa hồng hết sức bắt mắt.
Trong nội tâm Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng: Yêu tinh! Dâm phụ! Rõ ràng là hai cọc gỗ nhìn chằm chằm vào ta a.
Từ Tiểu Nguyệt đi ra cửa thì tới chỗ rẽ không nhìn thấy bóng dáng.
Tần Tiêu lập tức cảm giác thấy thú vị, nhìn qua cây cọc đen như thiết nô lại có chút hứng thú, vì vậy nhìn qua hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
Rốt cuộc thiết nô nháy mắt một cái đi đến trước mặt của Tần Tiêu, mặt không biểu tình đứng đấy.
- Nghe hiểu được tiếng Hán không?
Thiết nô gật đầu.
- Biết nói không?
Thiết nô lắc đầu, hắn mở cái miệng như bồn máu cho Tần Tiêu xem, không ngờ chỉ còn nửa cái lưỡi.
Trong nội tâm Tần Tiêu phát lạnh: Thật ác độc! Không ngờ đã cắt lưỡi người ta! Trách không được thiết nô không mở miệng nói chuyện. Vốn định nói chuyện phiếm thì không thể nói gì mười phần.
- Mặc Y!
Tần Tiêu la lớn, thiết nô thức thời đứng ở một bên, hắn lại biến thành tượng đất.
Vừa mới dứt lời Mặc Y giống như quỷ mị thoáng cái hiện ra ở cửa ra vào.
- Đại nhân có gì phân phó?
- Đã ghiền!
Trong nội tâm Tần Tiêu vui cười, nói:
- Chỉ gọi thôi, thử cảm giác làm thổ hoàng đế thật đúng là không tệ!
- Tới đây uống trà nói chuyện phiếm với ta.
- Mặc Y không dám!
- Tới!
Tần Tiêu đề cao ngữ điệu.
Mặc Y cắn cắn bờ môi, kiên trì ngồi ở trước mặt của Tần Tiêu. Tần Tiêu cầm lấy ấm trà, thay nàng rót một ly trà, đưa tới trước mặt nàng.
Mặc Y cúi thấp đầu xuống, không có mở mắt nhìn Tần Tiêu. Lúc này hơi có chút chần chờ cầm chén trà lên, lại lẳng lặng ngây người.
Tần Tiêu uống một ngụm:
- Tại sao không uống? Trà ngon nha!
Trên mặt của Mặc Y cười khổ, nói:
- Mặc Y chỉ sợ uống hết trà ngon này sẽ trở thành như thiết nô, không có đầu lưỡi.
- Vì sao?
- Đại nhân có chỗ không biết.
Mặc Y đem chén trà đặt lên bàn, nói:
- Đồ của chủ nhân trừ phi nàng ban thưởng cho chúng ta, chúng ta mới dám dùng. Nếu như nàng không cho phép mà dám lấy trộm thì đó chính là kết quả của thiết nô.
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng, trong nội tâm ẩn ẩn có chút tức giận: Không phải là một chén trà sao? Nhưng mà cứ xem xét như vậy thì Từ Tiểu Nguyệt có bổn sự, đúng là không giống bình thường. Những chuyện mà thuộc hạ của nàng biết cũng không bao giờ dám nói ra... Chuyện này kỳ quái, vì cái gì ngay cả Hổ Vạn Cầu tôn sùng nàng như thần cũng bị nàng nhẫn tâm giết chết!
Tần Tiêu chậm rãi uống chút nước trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mặc Y, nhìn qua làm nàng luống cuống tay chân, toàn thân không được tự nhiên, ngay cả mặt cũng đỏ hồng lên.
- Mặc Y, hiện tại ở chỗ này thì ta là trang chủ, đồ vật này cũng có thể thuộc về ta mới được. Ta bảo ngươi uống thì ngươi phải uống.
Mặc Y chần chờ cầm lấy chén trà, thiết nô sau lưng Tần Tiêu có chút kinh hoảng kêu lên “A... A...!” Còn không ngừng khoát tay trên mặt kinh hoảng không thôi.
Trong nội tâm Tần Tiêu cố nén giận một hồi, lớn tiếng trách mắng:
- A..., A... Cái gì a...! Thiết nô, ngươi tới đây uống cho ta!
Thiết nô lắc đầu như trống bổi, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Tiêu nhíu mày, trong ánh mắt bắn ra sát khí lăng lệ ác liệt.
- Vậy ngươi tin hay không ta hiện tại liền giết ngươi!
Dứt lời tay trái nhanh chóng đưa ra cầm lấy Hỏa Trúc Xà Nhi kiếm bên hông của Mặc Y, thình lình xuất hiện trong tay của hắn.
Mặc Y quá sợ hãi! Xem tại
Cơ thịt trên mặt của thiết nô run lên, không thể làm gì liền đi đến bên cạnh bàn của Tần Tiêu, cầm lấy một chén nước trà đưa lên cổ uống cạn, rất có bộ dáng thấy chết không sờn.
- Yên tâm đi, không chết được.
Tần Tiêu vuốt vuốt trường kiếm huyết hồng trong tay, cười mỉm nhìn qua thiết nô.
- Nếu ta không làm chủ được một chén trà thì chủ nhân nhà ngươi cũng không phải phí quá nhiều tâm tư mời ta tới sao?
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Từ Tiểu Nguyệt cười nhạt một tiếng, uống xong chén trà vẫn biểu lộ như cũ, tự nhiên nói ra:
- Nhung mặc kệ giao tình của chúng ta thế nào thì chỉ cần là quan hệ tới chuyện của Hỏa Phượng thì ta tạm thời không nói cho ngươi biết. Bởi vì ngươi là một nhân vật lợi hại, trước khi ta hoàn toàn hiểu về ngươi thì ta không thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể mau chóng làm cho ta tin tưởng.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi nói quá thẳng thắn rồi.
- Đối với người như ngươi thì không cần khách sáo. Bởi vì quanh co lừa dối là dư thừa, chẳng bằng ăn ngay nói thật, ngươi cho rằng đúng như vậy không? Hơn nữa từ khi ngươi đi vào cửa cho tới bây giờ ta nói mỗi câu với ngươi đều là thật. Bởi vì ta biết rõ lời nói dối căn bản không thể gạt được ngươi.
- Ta tin tưởng.
Tần Tiêu nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt, nói:
- Bởi vì trí tuệ không có khả năng tưởng tượng ra lời nói dối không tưởng tượng nổi, bởi vì làm vậy càng khiến người ta càng nghi ngờ.
Trong nội tâm lại nghĩ thầm: Nói như vậy thì Từ Tiểu Nguyệt nói mỗi câu đều là sự thật, mỗi câu đều có thể tin. Nàng có thể nắm giữ lòng người, nhìn người rất chuẩn, loại người này quả thực chính là thiên tài tâm lý học ở thế kỷ hai mươi mốt! Có lẽ nàng cố ý nói ra những lời nói không hợp thói thường, ngay cả người tự ình là thông minh như ta ngược lại cũng phải tin tưởng, cũng không phải là không có khả năng.
- Tần Tiêu.
Từ Tiểu Nguyệt lần đầu tiên gọi tên của Tần Tiêu, cười khanh khách, nói:
- Ta phát hiện, ta gần đây có chút thích ngươi rồi. Qua nhiều năm như vậy ta mới gặp được người thú vị như ngươi. Nếu không phải trở ngại tình cảm của quận chúa thì ba mười mấy năm qua ta ngược lại lần đầu tiên muốn mặt trang phục màu đỏ, gả cho ngươi đấy.
- Tao phụ!
Trong nội tâm Tần Tiêu mắng to, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ:
- Ta không sao cả. Cưới một hai người cũng không là cái gì cả, quan to trong triều, quan lại châu huyện có ai không thê thiếp thành đàn. Tần mỗ lẻ loi một người hình như hơi khác loại.
Từ Tiểu Nguyệt mị nhãn như tơ:
- Có ý tứ. Không nghĩ tới Tần đại nhân trừ thông minh hơn người ngay cả lúc sỗ sàng cũng nghiêm túc như vậy!
Tần Tiêu sờ mò cái cằm, vẻ mặt cười dâm đãng:
- Ân, răng tốt, khẩu vị cũng tốt. Đừng nói là đậu hủ, cho dù là cục sắt cũng ăn được hai cân đấy.
Vừa nói xong lời này nội tâm của hắn thầm nghĩ: Không thể ngờ ở phương diện đùa nghịch lưu manh ta cũng rất có thiên phú! Từ Tiểu Nguyệt, ngươi không phải giả bộ thành nữ nhân đơn thuần sao, ta gặp người nói tiếng người, gặp quỷ rồi nói chuyện ma quỷ, ta cũng học được từ ngươi đấy.
Từ Tiểu Nguyệt che miệng cười rộ lên, chậm rãi đứng lên, nói:
- Không nói với ngươi nữa. Hôm nay ta liền cáo từ. Chờ ngày đại hôn của ngươi ta lại tới chúc mừng.
- Ta tiễn ngươi!
Tần Tiêu ngông nghênh đứng lên, nói:
- Nói như thế nào hiện tại ta cũng là trang chủ.
- Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị buổi sáng ngày mai đi nghênh tiếp tân nương. Ta đem Mặc Y cùng thiết nô lưu lại trong trang quản lý sự vụ. Ngươi an tâm làm chú rể đi.
Từ Tiểu Nguyệt nhìn qua Tần Tiêu cười nói tự nhiên, quay người nhìn ra ngoài cửa, Phượng Hoàng hỏa hồng hết sức bắt mắt.
Trong nội tâm Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng: Yêu tinh! Dâm phụ! Rõ ràng là hai cọc gỗ nhìn chằm chằm vào ta a.
Từ Tiểu Nguyệt đi ra cửa thì tới chỗ rẽ không nhìn thấy bóng dáng.
Tần Tiêu lập tức cảm giác thấy thú vị, nhìn qua cây cọc đen như thiết nô lại có chút hứng thú, vì vậy nhìn qua hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
Rốt cuộc thiết nô nháy mắt một cái đi đến trước mặt của Tần Tiêu, mặt không biểu tình đứng đấy.
- Nghe hiểu được tiếng Hán không?
Thiết nô gật đầu.
- Biết nói không?
Thiết nô lắc đầu, hắn mở cái miệng như bồn máu cho Tần Tiêu xem, không ngờ chỉ còn nửa cái lưỡi.
Trong nội tâm Tần Tiêu phát lạnh: Thật ác độc! Không ngờ đã cắt lưỡi người ta! Trách không được thiết nô không mở miệng nói chuyện. Vốn định nói chuyện phiếm thì không thể nói gì mười phần.
- Mặc Y!
Tần Tiêu la lớn, thiết nô thức thời đứng ở một bên, hắn lại biến thành tượng đất.
Vừa mới dứt lời Mặc Y giống như quỷ mị thoáng cái hiện ra ở cửa ra vào.
- Đại nhân có gì phân phó?
- Đã ghiền!
Trong nội tâm Tần Tiêu vui cười, nói:
- Chỉ gọi thôi, thử cảm giác làm thổ hoàng đế thật đúng là không tệ!
- Tới đây uống trà nói chuyện phiếm với ta.
- Mặc Y không dám!
- Tới!
Tần Tiêu đề cao ngữ điệu.
Mặc Y cắn cắn bờ môi, kiên trì ngồi ở trước mặt của Tần Tiêu. Tần Tiêu cầm lấy ấm trà, thay nàng rót một ly trà, đưa tới trước mặt nàng.
Mặc Y cúi thấp đầu xuống, không có mở mắt nhìn Tần Tiêu. Lúc này hơi có chút chần chờ cầm chén trà lên, lại lẳng lặng ngây người.
Tần Tiêu uống một ngụm:
- Tại sao không uống? Trà ngon nha!
Trên mặt của Mặc Y cười khổ, nói:
- Mặc Y chỉ sợ uống hết trà ngon này sẽ trở thành như thiết nô, không có đầu lưỡi.
- Vì sao?
- Đại nhân có chỗ không biết.
Mặc Y đem chén trà đặt lên bàn, nói:
- Đồ của chủ nhân trừ phi nàng ban thưởng cho chúng ta, chúng ta mới dám dùng. Nếu như nàng không cho phép mà dám lấy trộm thì đó chính là kết quả của thiết nô.
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng, trong nội tâm ẩn ẩn có chút tức giận: Không phải là một chén trà sao? Nhưng mà cứ xem xét như vậy thì Từ Tiểu Nguyệt có bổn sự, đúng là không giống bình thường. Những chuyện mà thuộc hạ của nàng biết cũng không bao giờ dám nói ra... Chuyện này kỳ quái, vì cái gì ngay cả Hổ Vạn Cầu tôn sùng nàng như thần cũng bị nàng nhẫn tâm giết chết!
Tần Tiêu chậm rãi uống chút nước trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mặc Y, nhìn qua làm nàng luống cuống tay chân, toàn thân không được tự nhiên, ngay cả mặt cũng đỏ hồng lên.
- Mặc Y, hiện tại ở chỗ này thì ta là trang chủ, đồ vật này cũng có thể thuộc về ta mới được. Ta bảo ngươi uống thì ngươi phải uống.
Mặc Y chần chờ cầm lấy chén trà, thiết nô sau lưng Tần Tiêu có chút kinh hoảng kêu lên “A... A...!” Còn không ngừng khoát tay trên mặt kinh hoảng không thôi.
Trong nội tâm Tần Tiêu cố nén giận một hồi, lớn tiếng trách mắng:
- A..., A... Cái gì a...! Thiết nô, ngươi tới đây uống cho ta!
Thiết nô lắc đầu như trống bổi, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Tiêu nhíu mày, trong ánh mắt bắn ra sát khí lăng lệ ác liệt.
- Vậy ngươi tin hay không ta hiện tại liền giết ngươi!
Dứt lời tay trái nhanh chóng đưa ra cầm lấy Hỏa Trúc Xà Nhi kiếm bên hông của Mặc Y, thình lình xuất hiện trong tay của hắn.
Mặc Y quá sợ hãi! Xem tại
Cơ thịt trên mặt của thiết nô run lên, không thể làm gì liền đi đến bên cạnh bàn của Tần Tiêu, cầm lấy một chén nước trà đưa lên cổ uống cạn, rất có bộ dáng thấy chết không sờn.
- Yên tâm đi, không chết được.
Tần Tiêu vuốt vuốt trường kiếm huyết hồng trong tay, cười mỉm nhìn qua thiết nô.
- Nếu ta không làm chủ được một chén trà thì chủ nhân nhà ngươi cũng không phải phí quá nhiều tâm tư mời ta tới sao?