Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Chương 102: Lách vào ngồi cùng bàn.
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Thiết nô đã khôi phục biểu lộ giống như người chết, ngơ ngác đứng ở một bên, ngay cả con mắt cũng không chuyển động.
Nhưng mà Tần Tiêu cũng không có quan tâm tới biểu hiện của hắn. Hắn vốn muốn nói cho Mặc Y nghe.
Mặc Y cầm lấy chén trà đặt lên môi, trầm thấp hớp một hơi, nàng nhẹ tay buông chén trà xuống.
Bên ngoài sắc trời đã tối dần lại. Đã sớm có người hầu châm đèn ở bên ngoài.
Tần Tiêu muốn từ trong miệng của Mặc Y moi ra cái gì thì nàng trừ nói ra vài lời “Mặc Y không biết, đại nhân thứ tội” ra thì không có gì khác biệt cả.
Tần Tiêu chưa phát giác ra có chút bực mình, dứt khoát đùa nghịch một cước đá một cước lên bàn đá, lớn tiếng cả giận nói:
- Không thú vị, bổn quan không chơi! Tất cả đều đều chút ít không thú vị, buồn chết người!
Dứt lời liền đi ra ngoài phòng.
Mặc Y vội vàng đứng dậy:
- Đại nhân đi nơi nào?
- Nhà vệ sinh!
Đi ra phòng ngoài, năm ba người hầu đang châm đèn, ngay ngắn nhìn qua những người này Tần Tiêu liếc mắt hung hăng nhìn qua bọn họ.
- Dẫn đường, bổn quan muốn đi nhà vệ sinh!
Toàn thân mọi người run rẩy, ngay ngắn đi tới phía trước, dẫn đường ở phía trước. Mặc Y cùng thiết nô cùng đi ra ngoài, không nhanh không chậm đi tới gần Tần Tiêu.
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười: Đi tới nhà vệ sinh cũng giống như hoàng đế đi tuần, chẳng phải sao?
Từ nhà vệ sinh đi ra Tần Tiêu có chút hô to thần kỳ: Quái tai, quái tai! Trong nhà vệ sinh này không có chút mùi thúi nào, hơn nữa lắp đặt thiết bị trong phòng ngủ! Ta đi ngoài mà các người vây ở ngoài như thùng sắt thì làm sao ta giải quyết được chứ?
Tần Tiêu đi đến bên người của Mặc Y, quái khang quái điều nói ra:
- Nói đi, Đại tổng quản. Hiện tại bổn quan nên làm gì?
Mặc Y thấp tay chắp tay đi vái chào:
- Mặc Y chỉ là hạ nhân, đại nhân cũng đừng có giễu cợt... Sắc trời đã tối đại nhân nên dùng bữa tối, sau đó tắm rửa đi ngủ. Ngày mai trước khi gà gáy còn phải xuất phát đi Ngạc Châu, nghênh tiếp tân nương trở về.
- Ân, vậy được rồi. Đi ăn cơm.
Vừa nói ra lời này Tần Tiêu nhịn không được có chút muốn cười: Kéo hết đi ăn!
Trong đại sảnh rộng rãi này có hơn mười cái chụp đèn lưu ly trắng sáng, ngọn nến chiếu sáng nơi này như ban ngày. Nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì bảy tám nha hoàn ngay ngắn quỳ rạp xuống đất, oanh oanh yến yến kêu lên:
- Đại nhân.
Trên người Tần Tiêu hơi nổi da gà.
- Bắt đầu từ bây giờ không có việc gì thì đừng có quỳ như vậy, đại nhân ta còn chưa có chết đấy.
Trong nội tâm thì ác hàn: Tại sao ta có cảm giác như tiến kỹ uống rượu hoa vậy nè? (Tiến kỹ là đi thanh lâu)
Một bàn tiệc rượu lớn như vậy, bát lớn đầy bàn chỉ nhìn thôi Tần Tiêu đã no hơn phân nửa. Một mình một người ngồi ở bàn lớn như vậy có bảy tám người đứng hầu, cảm giác thật có chút không quen.
Tần Tiêu đem chiếc đũa vỗ bàn một cái, nói:
- Mặc Y, tới ăn cơm với ta. Còn các ngươi nữa.
Tần Tiêu chỉa chỉa đám nha hoàn đứng bên cạnh, nói:
- Đều tới đi, ngồi xuống ăn cơm với bổn quan!
Mặc Y tự nhiên là vẻ mặt kho xử, đám tiểu nha hoàn kia thì càng cúi thấp đầu xuống.
- Nô tài không dám!
- Không dám?
Tần Tiêu dứt khoát đùa nghịch tới cùng, nói:
- Vậy chém toàn bộ! Đều tới đây ngồi cho bổn quan!
Vừa nói ra lời này kể cả Mặc Y và một đám nha đầu ngay ngắn chạy tới bên bàn ngồi xuống.
Tần Tiêu một lần động đũa:
- Ăn!
Mọi người nhao nhao giơ chiếc đũa lên, run như cầy sấy gắp rau.
Dù sao tràng diện có chút áp lực.
Tần Tiêu nháy con mắt, tà ác cười rộ lên:
- Nghe kỹ! Đồ ăn trên bàn ngày hôm nay phải ăn hết! Ai ăn được nhiều nhất thưởng mười quan! Ăn được ít nhất đêm nay không cho phép ngủ, đi rửa nhà vệ sinh!
Tần Tiêu nói ra lời này giống như chất xúc tác vậy, tăng thêm động lực cho đám nha hoàn.
Đây là chuyện tốt, một đám nha hoàn nhanh chóng động đũa, lúc này đã nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn mang theo bộ dáng mê say. Dần dần thậm chí còn có mấy nha đầu ném đũa đi, thò tay hướng bốc thức ăn.
Khí thế sôi sục ngất trời.
Mặc Y ngồi ở bên người của Tần Tiêu thì không được tự nhiên, dở khóc dở cười một hồi.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lúc này mới thú vị!
Ta cũng nên gia nhập vào đại quân thôi, nương tựa vào thân thủ nhanh chóng bỏ đầy đồ ăn vào chén của mình.
Ăn nhiều một hồi Tần Tiêu đã no bụng, cũng không có đi tranh đoạt với đám nha đầu này, nhìn qua Mặc Y hỏi:
- Thiết nô đâu rồi?
Mặc Y đang nhét thức ăn vào bụng:
- A... Ở bên ngoài.
Tần Tiêu đứng dậy, đi đến ngoài cửa đại sảnh thì nhìn thấy thiết nô đang ngồi trên bậc thang, trong tay bưng một cái bát lớn, đang dùng tay bóc thức ăn trong bát. Tần Tiêu nhìn kỹ thì thấy đều là một ít khoai lang, cám bã, rau quả trộn lẫn thành, nấu thành một đoàn đen sì mà thiết nô vẫn ăn rất ngon lành.
Tần Tiêu nhìn qua thiết nô đang vùi đầu đau khổ ăn thì động lòng trắc ẩn. Bước đi đến bên bàn ăn cầm lấy một con heo sữa đã ăn được một nửa, lấy ra ném vào trong tô của thiết nô, hung dữ dặn dò:
- Ăn sạch nó, bằng không thì giết ngươi!
Thiết nô khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn qua Tần Tiêu, gật gật đầu, cái miệng rộng mở to cắn con heo sữa.
Tần Tiêu nhìn qua mỡ trên khóe miệng của thiết nô thì cười lên. Trong nội tâm có một loại băn khoăn.
Tần Tiêu kéo ghế ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua ghế, một chân đặt lên lan can cười ngây ngô nhìn qua đám nha đầu đang giành ăn.
Sau nửa canh giờ thức ăn trên bàn, ngay cả súp cũng không thừa, kể cả Mặc Y ở bên trong thì tất cả mọi người âm thầm vuốt cái bụng, thỉnh thoảng ợ một tiếng.
Tần Tiêu cười to:
- Tốt, tốt lắm. Hôm nay mọi người biểu hiện không tệ, đều có phần thưởng, mỗi người mười quan. Ngay hôm nay bất kể là lớn nhỏ, đều phải như hôm nay, ăn không được dư thừa, nói chưa?
Chúng nha đầu đứng dậy, vừa ợ vừa nói:
- Nhớ kỹ... Ách... Đại nhân... Ách!
Tần Tiêu cười vui vẻ, trong lòng nghĩ đến: Từ Tiểu Nguyệt, ngươi lợi hại, lão tử cũng nghiêm túc. Xem ta từ từ phá vỡ những quy cũ mà ngươi đã định ra! Ta muốn phát huy giá trị của thế kỷ hai mươi mốt vào trong Sở Tiên sơn trang này, đầu tiên chính là phải học phục tùng. Ta lập thành quy củ đầu tiên là ăn cơm ngồi cùng bàn, không cho phép lãng phí, ha ha!
Lúc Tần Tiêu đi vào phòng tắm thì không khỏi sợ hãi cảm thán một tiếng, thầm khen cao nhân đã thiết kế nên Sở Tiên Sơn Trang!
Phạm vi năm sáu trượng trong phòng tắm, trên mặt đất đều được lát đá cẩm thạch đã được mài đến bóng loáng nhẵn nhụi, bốn bên vách tường thì được dát ngọc lưu ly màu xanh nhạt, ở giữa là một cái hồ tắm nhỏ hình trứng, có đường kính khoảng một hai trượng. Một bậc thang nhỏ uốn lượn, có thể trực tiếp đi vào hồ tắm. Vài bức tượng tiên nữ với y phục gợi cảm, dung thái vạn phương đứng ở bốn góc phòng tắm, trong tay cầm một ngọn liên hoa đăng, ở giữa cắm một cây nến to bằng cánh tay trẻ con.
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Thiết nô đã khôi phục biểu lộ giống như người chết, ngơ ngác đứng ở một bên, ngay cả con mắt cũng không chuyển động.
Nhưng mà Tần Tiêu cũng không có quan tâm tới biểu hiện của hắn. Hắn vốn muốn nói cho Mặc Y nghe.
Mặc Y cầm lấy chén trà đặt lên môi, trầm thấp hớp một hơi, nàng nhẹ tay buông chén trà xuống.
Bên ngoài sắc trời đã tối dần lại. Đã sớm có người hầu châm đèn ở bên ngoài.
Tần Tiêu muốn từ trong miệng của Mặc Y moi ra cái gì thì nàng trừ nói ra vài lời “Mặc Y không biết, đại nhân thứ tội” ra thì không có gì khác biệt cả.
Tần Tiêu chưa phát giác ra có chút bực mình, dứt khoát đùa nghịch một cước đá một cước lên bàn đá, lớn tiếng cả giận nói:
- Không thú vị, bổn quan không chơi! Tất cả đều đều chút ít không thú vị, buồn chết người!
Dứt lời liền đi ra ngoài phòng.
Mặc Y vội vàng đứng dậy:
- Đại nhân đi nơi nào?
- Nhà vệ sinh!
Đi ra phòng ngoài, năm ba người hầu đang châm đèn, ngay ngắn nhìn qua những người này Tần Tiêu liếc mắt hung hăng nhìn qua bọn họ.
- Dẫn đường, bổn quan muốn đi nhà vệ sinh!
Toàn thân mọi người run rẩy, ngay ngắn đi tới phía trước, dẫn đường ở phía trước. Mặc Y cùng thiết nô cùng đi ra ngoài, không nhanh không chậm đi tới gần Tần Tiêu.
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười: Đi tới nhà vệ sinh cũng giống như hoàng đế đi tuần, chẳng phải sao?
Từ nhà vệ sinh đi ra Tần Tiêu có chút hô to thần kỳ: Quái tai, quái tai! Trong nhà vệ sinh này không có chút mùi thúi nào, hơn nữa lắp đặt thiết bị trong phòng ngủ! Ta đi ngoài mà các người vây ở ngoài như thùng sắt thì làm sao ta giải quyết được chứ?
Tần Tiêu đi đến bên người của Mặc Y, quái khang quái điều nói ra:
- Nói đi, Đại tổng quản. Hiện tại bổn quan nên làm gì?
Mặc Y thấp tay chắp tay đi vái chào:
- Mặc Y chỉ là hạ nhân, đại nhân cũng đừng có giễu cợt... Sắc trời đã tối đại nhân nên dùng bữa tối, sau đó tắm rửa đi ngủ. Ngày mai trước khi gà gáy còn phải xuất phát đi Ngạc Châu, nghênh tiếp tân nương trở về.
- Ân, vậy được rồi. Đi ăn cơm.
Vừa nói ra lời này Tần Tiêu nhịn không được có chút muốn cười: Kéo hết đi ăn!
Trong đại sảnh rộng rãi này có hơn mười cái chụp đèn lưu ly trắng sáng, ngọn nến chiếu sáng nơi này như ban ngày. Nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì bảy tám nha hoàn ngay ngắn quỳ rạp xuống đất, oanh oanh yến yến kêu lên:
- Đại nhân.
Trên người Tần Tiêu hơi nổi da gà.
- Bắt đầu từ bây giờ không có việc gì thì đừng có quỳ như vậy, đại nhân ta còn chưa có chết đấy.
Trong nội tâm thì ác hàn: Tại sao ta có cảm giác như tiến kỹ uống rượu hoa vậy nè? (Tiến kỹ là đi thanh lâu)
Một bàn tiệc rượu lớn như vậy, bát lớn đầy bàn chỉ nhìn thôi Tần Tiêu đã no hơn phân nửa. Một mình một người ngồi ở bàn lớn như vậy có bảy tám người đứng hầu, cảm giác thật có chút không quen.
Tần Tiêu đem chiếc đũa vỗ bàn một cái, nói:
- Mặc Y, tới ăn cơm với ta. Còn các ngươi nữa.
Tần Tiêu chỉa chỉa đám nha hoàn đứng bên cạnh, nói:
- Đều tới đi, ngồi xuống ăn cơm với bổn quan!
Mặc Y tự nhiên là vẻ mặt kho xử, đám tiểu nha hoàn kia thì càng cúi thấp đầu xuống.
- Nô tài không dám!
- Không dám?
Tần Tiêu dứt khoát đùa nghịch tới cùng, nói:
- Vậy chém toàn bộ! Đều tới đây ngồi cho bổn quan!
Vừa nói ra lời này kể cả Mặc Y và một đám nha đầu ngay ngắn chạy tới bên bàn ngồi xuống.
Tần Tiêu một lần động đũa:
- Ăn!
Mọi người nhao nhao giơ chiếc đũa lên, run như cầy sấy gắp rau.
Dù sao tràng diện có chút áp lực.
Tần Tiêu nháy con mắt, tà ác cười rộ lên:
- Nghe kỹ! Đồ ăn trên bàn ngày hôm nay phải ăn hết! Ai ăn được nhiều nhất thưởng mười quan! Ăn được ít nhất đêm nay không cho phép ngủ, đi rửa nhà vệ sinh!
Tần Tiêu nói ra lời này giống như chất xúc tác vậy, tăng thêm động lực cho đám nha hoàn.
Đây là chuyện tốt, một đám nha hoàn nhanh chóng động đũa, lúc này đã nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn mang theo bộ dáng mê say. Dần dần thậm chí còn có mấy nha đầu ném đũa đi, thò tay hướng bốc thức ăn.
Khí thế sôi sục ngất trời.
Mặc Y ngồi ở bên người của Tần Tiêu thì không được tự nhiên, dở khóc dở cười một hồi.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lúc này mới thú vị!
Ta cũng nên gia nhập vào đại quân thôi, nương tựa vào thân thủ nhanh chóng bỏ đầy đồ ăn vào chén của mình.
Ăn nhiều một hồi Tần Tiêu đã no bụng, cũng không có đi tranh đoạt với đám nha đầu này, nhìn qua Mặc Y hỏi:
- Thiết nô đâu rồi?
Mặc Y đang nhét thức ăn vào bụng:
- A... Ở bên ngoài.
Tần Tiêu đứng dậy, đi đến ngoài cửa đại sảnh thì nhìn thấy thiết nô đang ngồi trên bậc thang, trong tay bưng một cái bát lớn, đang dùng tay bóc thức ăn trong bát. Tần Tiêu nhìn kỹ thì thấy đều là một ít khoai lang, cám bã, rau quả trộn lẫn thành, nấu thành một đoàn đen sì mà thiết nô vẫn ăn rất ngon lành.
Tần Tiêu nhìn qua thiết nô đang vùi đầu đau khổ ăn thì động lòng trắc ẩn. Bước đi đến bên bàn ăn cầm lấy một con heo sữa đã ăn được một nửa, lấy ra ném vào trong tô của thiết nô, hung dữ dặn dò:
- Ăn sạch nó, bằng không thì giết ngươi!
Thiết nô khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn qua Tần Tiêu, gật gật đầu, cái miệng rộng mở to cắn con heo sữa.
Tần Tiêu nhìn qua mỡ trên khóe miệng của thiết nô thì cười lên. Trong nội tâm có một loại băn khoăn.
Tần Tiêu kéo ghế ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua ghế, một chân đặt lên lan can cười ngây ngô nhìn qua đám nha đầu đang giành ăn.
Sau nửa canh giờ thức ăn trên bàn, ngay cả súp cũng không thừa, kể cả Mặc Y ở bên trong thì tất cả mọi người âm thầm vuốt cái bụng, thỉnh thoảng ợ một tiếng.
Tần Tiêu cười to:
- Tốt, tốt lắm. Hôm nay mọi người biểu hiện không tệ, đều có phần thưởng, mỗi người mười quan. Ngay hôm nay bất kể là lớn nhỏ, đều phải như hôm nay, ăn không được dư thừa, nói chưa?
Chúng nha đầu đứng dậy, vừa ợ vừa nói:
- Nhớ kỹ... Ách... Đại nhân... Ách!
Tần Tiêu cười vui vẻ, trong lòng nghĩ đến: Từ Tiểu Nguyệt, ngươi lợi hại, lão tử cũng nghiêm túc. Xem ta từ từ phá vỡ những quy cũ mà ngươi đã định ra! Ta muốn phát huy giá trị của thế kỷ hai mươi mốt vào trong Sở Tiên sơn trang này, đầu tiên chính là phải học phục tùng. Ta lập thành quy củ đầu tiên là ăn cơm ngồi cùng bàn, không cho phép lãng phí, ha ha!
Lúc Tần Tiêu đi vào phòng tắm thì không khỏi sợ hãi cảm thán một tiếng, thầm khen cao nhân đã thiết kế nên Sở Tiên Sơn Trang!
Phạm vi năm sáu trượng trong phòng tắm, trên mặt đất đều được lát đá cẩm thạch đã được mài đến bóng loáng nhẵn nhụi, bốn bên vách tường thì được dát ngọc lưu ly màu xanh nhạt, ở giữa là một cái hồ tắm nhỏ hình trứng, có đường kính khoảng một hai trượng. Một bậc thang nhỏ uốn lượn, có thể trực tiếp đi vào hồ tắm. Vài bức tượng tiên nữ với y phục gợi cảm, dung thái vạn phương đứng ở bốn góc phòng tắm, trong tay cầm một ngọn liên hoa đăng, ở giữa cắm một cây nến to bằng cánh tay trẻ con.