Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 108: Tỷ muội dở hơi
- Hừ!
Tử Địch hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, lông mày nhíu chặt thành một đường.
Tần Tiêu ngoác miệng cười toe:
- Như vầy đi, chuyện của hai tỷ muội các người ta cũng không muốn quản nhiều. Hôm nay cái giường này để cho hai tỷ muội các người nằm, xem như ta xin hai người yên tĩnh một chút có được không? Ta nằm trên ghế là được, nói thế nào đi nữa thì cũng phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn bận rộn cả ngày.
- Tần đại nhân...
Mặc Y dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tần Tiêu,
- Chúng ta... Có thể tin người được không?
- Tốt nhất là không nên.
Tần Tiêu cười,
- Hiện tại, ta ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ, ta rốt cuộc là người như thế nào.
- Người thế nào ấy à? Dâm tặc, tham quan ô lại, gian tặc! Còn cái gì mà không rõ chứ?
Tử Địch nghiến răn nghiến lợi.
- Ngươi câm miệng!
Mặc Y đưa tay bịt miệng Tử Địch, đè nàng ta nằm xuống giường, mặc kệ nàng ta ô ô giãy giụa dưới tay mình.
- Tần đại nhân, người đừng trách muội muội ta, nàng trẻ người non dạ, dễ xúc động...
Mặc Y nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, lại nói, nàng cũng chỉ lớn hơn muội muội mình nửa nén nhang mà thôi.
- Không sao hết.
Tần Tiêu đứng dậy.
- Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi ngủ đây. Các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều.
- Đợi một chút, Tần đại nhân!
Mặc Y giơ tay nắm lấy ống tay áo của Tần Tiêu,
- Kỳ thật, hai tỷ muội chúng ta cũng không muốn làm tay sai cho kẻ khác, cũng không muốn làm loạn thần tặc tử! Ta hy vọng đại nhân có thể giúp chúng ta!
- Ngươi nói gì vậy!
Tần Tiêu cúi người xuống, làm động tác im lặng.
- Cái gì mà tay sai, mà loạn thần tặc tử! Hỏa Phượng thay trời hành đạo, xem giúp người như nhiệm vu của mình, chẳng phải rất tốt sao? Ngươi xem, bản quan không phải cũng bỏ gian tà, theo chính nghĩa, gia nhập vào Hỏa Phượng sao? Những lời này của ngươi, nếu như để Phượng tỷ nghe thấy, nàng nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu, từ nay về sau đừng nói bừa như thế nữa.
Trong lòng Tần Tiêu biết rất rõ: Trước khi nắm chắc tuyệt đối thì với tình cảnh của mình bây giờ, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào!
Tử Địch liều mạng gạt tay của tỷ tỷ ra, ngồi phắt dậy:
- Ta nhổ vào! Cẩu quan! Tỷ tỷ, ngươi thế nào mà lại tìm loại người này hỗ trợ? Thật sự là xúi quẩy mà!
Mặc Y giơ tay lên, một chưởng đánh vào sau cổ của Tử Địch, Tử Địch trừng mắt tức giận, sau đó liền mềm nhũn té xỉu.
Tần Tiêu lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thở hắt ra một hơi,
- Tần đại nhân, ta biết rõ.
Mặc Y nhìn vào mắt Tần Tiêu, nói với vẻ thành khẩn,
- Ngươi bây giờ sẽ không tin tưởng bọn ta. Nhưng ta biết rõ cách làm người của ngươi, ngươi nhất định sẽ không khuất phục trước kẻ xấu. Ngươi gia nhập Hỏa Phượng tự nhiên là có mục đích của mình. Nguồn
Tần Tiêu nhìn Mặc Y, trầm mặc không nói, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng: Ngay cả Mặc Y cũng nhìn thấy rõ ràng như vậy, lấy sự khôn khéo của Phượng tỷ thì lý nào lại không rõ? Nhưng thoạt nhìn Phượng tỷ có vẻ như rất yên tâm, lẽ nào nàng ta căn bản không cần lo lắng chuyện ta sẽ phản lại nàng ta hay sao? Nàng ta rốt cuộc là dựa vào cái gì mà dám chắc là có thể nắm chặt được ta? Thật đúng là một nữ nhân đáng sợ!
- Tuy là hai tỷ muội bọn ta ở Hỏa Phượng cũng đã làm qua chuyện xấu, thế nhưng niệm tình chúng ta đã cứu quận chúa, Tần đại nhân, người nhất định phải giúp chúng ta!
Mặc Y cắn môi, gương mặt thoáng run rẩy, nhìn như có chút kích động,
- Bọn ta chỉ muốn làm người bình thường, giống như nữ hài nhà người ta, mặc y phục mình thích, sống cuộc sống yên bình không có chém giết! Chẳng lẽ nguyện vọng này rất quá đáng sao?
- Ở Hỏa Phượng, địa vị của các ngươi cũng xem như không thấp, cuộc sống cũng không hẳn là khó khăn đúng không?
Tần Tiêu nói.
- Đừng nghĩ nhiều nữa. Cuộc sống và địa vị của các ngươi bây giờ còn không biết khiến bao nhiêu kẻ thèm thuồng. Được rồi, không nói nữa, ta đi ngủ đây.
- Ngươi!...
Mặc Y kích động quát khẽ một tiếng, lập tức cúi đầu xuống,
- Đại nhân ngủ ngon!
- Ừ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Tần Tiêu đứng dậy, đi về phía phòng khách ở bên ngoài,
- Chuyện đêm nay, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, các ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Tần Tiêu ra phòng khách, lấy mấy cái ghế dài ghép lại thành một cái giường nhỏ.
Ngồi lên hai tay nằm xuống ghế, Tần Tiêu lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ: Đây đúng là hai tỷ muội dở hơi, ta có nên tin tưởng bọn họ không?
Cả đêm không chợp mắt được, mắt thấy bầu trời bên ngoài dường như đã sáng, Tần Tiêu ở trên ghế dài xoay người, duỗi thân thể vài cái, sau đó ngáp dài mấy cái.
Kéo cửa ra, thì nhìn thấy Thiết Nô vẫn đứng y như tòa tháp sắt ở ngoài cửa. Tần Tiêu đi ngang qua hắn, cũng không thấy hắn có một chút phản ứng nào. Tần Tiêu có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn một cái, phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp thở ra đều đều, khóe miệng dường như còn có chảy nước miếng nữa.
Tần Tiêu không khỏi buồn cười: Người này có ý tứ, đứng ngủ cả đêm!
A, vậy còn hai tỷ muội dở hơi thì sao? Nghĩ tới đây, Tần Tiêu quay người đi vào trong phòng, tiến vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, hai tỷ muội kia đang ngủ say sưa, đầu đối đầu, mặt hướng vào nhau, còn tự mình lấy cánh tay đặt trên eo trên vai của đối phương.
Lúc này nhìn kỹ thì thấy bộ dạng hai tỷ muội nhà này giống nhau như đúc, so với hài tử của nhà dân bình thường thì thật sự không có khác nhau lắm. Hơn nữa có thể nhìn ra được, hai tỷ muội này từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm với nhau rất là tốt.
Tần Tiêu khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, nhấc chân bước ra cửa bên ngoài.
- Chào đại nhân...
Sau lưng truyền đến âm thanh.
Chính là Mặc Y!
Hiện tại, Tần Tiêu có thể từ giọng nói đoán ra được người nào là tỷ tỷ, người nào là muội muội. Nhưng nếu tỷ muội nhà này mà mặc quần áo giống nhau, trang điểm giống nhau, rồi đứng ở trước mặt mình không nói lời nào thì thật đúng là khó phân biệt ai là tỷ ai là muội.
- Ừ, chào buổi sáng!
Tần Tiêu đưa lưng về phía hai tỷ muội kia, rồi nói:
- Ta muốn đi Ngạc Châu. Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Đại nhân đợi một chút, Mặc Y muốn đi cùng với ngài! Khi nào đến bái kiến quận chúa điện hạ, đại nhân tự nhiên sẽ hiểu, cách làm người của hai tỷ muội chúng ta.
Sau lưng vang lên mấy âm thanh sột soạt, chắc là Mặc Y đang mặc y phục vào.
- Tỷ tỷ còn tin tưởng tên gian nhân này sao! Hừ! Ta không đi, thật vất vả mới có được giây phút nhàn rỗi, nên ngủ thì tốt hơn.
- Ngươi cũng đứng dậy đi! Hôm nay phòng này sẽ được bố trí cho việc động phòng, ngươi ngủ ở trong này thì còn ra thể thống gì nữa! Thật là quá vô lý hết sức!
Tần Tiêu lắc đầu cười, đi đến cửa trước:
- Muốn đi thì đi, nhưng mà nhanh lên đấy.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Các ngươi chẳng lẽ biết ta muốn thành thân đến thế hay sao? Hai người tỷ muội các ngươi lại dám chiếm đoạt phòng động phòng một đêm!
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 108: Tỷ muội dở hơi
- Hừ!
Tử Địch hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, lông mày nhíu chặt thành một đường.
Tần Tiêu ngoác miệng cười toe:
- Như vầy đi, chuyện của hai tỷ muội các người ta cũng không muốn quản nhiều. Hôm nay cái giường này để cho hai tỷ muội các người nằm, xem như ta xin hai người yên tĩnh một chút có được không? Ta nằm trên ghế là được, nói thế nào đi nữa thì cũng phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn bận rộn cả ngày.
- Tần đại nhân...
Mặc Y dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tần Tiêu,
- Chúng ta... Có thể tin người được không?
- Tốt nhất là không nên.
Tần Tiêu cười,
- Hiện tại, ta ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ, ta rốt cuộc là người như thế nào.
- Người thế nào ấy à? Dâm tặc, tham quan ô lại, gian tặc! Còn cái gì mà không rõ chứ?
Tử Địch nghiến răn nghiến lợi.
- Ngươi câm miệng!
Mặc Y đưa tay bịt miệng Tử Địch, đè nàng ta nằm xuống giường, mặc kệ nàng ta ô ô giãy giụa dưới tay mình.
- Tần đại nhân, người đừng trách muội muội ta, nàng trẻ người non dạ, dễ xúc động...
Mặc Y nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, lại nói, nàng cũng chỉ lớn hơn muội muội mình nửa nén nhang mà thôi.
- Không sao hết.
Tần Tiêu đứng dậy.
- Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi ngủ đây. Các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều.
- Đợi một chút, Tần đại nhân!
Mặc Y giơ tay nắm lấy ống tay áo của Tần Tiêu,
- Kỳ thật, hai tỷ muội chúng ta cũng không muốn làm tay sai cho kẻ khác, cũng không muốn làm loạn thần tặc tử! Ta hy vọng đại nhân có thể giúp chúng ta!
- Ngươi nói gì vậy!
Tần Tiêu cúi người xuống, làm động tác im lặng.
- Cái gì mà tay sai, mà loạn thần tặc tử! Hỏa Phượng thay trời hành đạo, xem giúp người như nhiệm vu của mình, chẳng phải rất tốt sao? Ngươi xem, bản quan không phải cũng bỏ gian tà, theo chính nghĩa, gia nhập vào Hỏa Phượng sao? Những lời này của ngươi, nếu như để Phượng tỷ nghe thấy, nàng nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu, từ nay về sau đừng nói bừa như thế nữa.
Trong lòng Tần Tiêu biết rất rõ: Trước khi nắm chắc tuyệt đối thì với tình cảnh của mình bây giờ, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào!
Tử Địch liều mạng gạt tay của tỷ tỷ ra, ngồi phắt dậy:
- Ta nhổ vào! Cẩu quan! Tỷ tỷ, ngươi thế nào mà lại tìm loại người này hỗ trợ? Thật sự là xúi quẩy mà!
Mặc Y giơ tay lên, một chưởng đánh vào sau cổ của Tử Địch, Tử Địch trừng mắt tức giận, sau đó liền mềm nhũn té xỉu.
Tần Tiêu lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thở hắt ra một hơi,
- Tần đại nhân, ta biết rõ.
Mặc Y nhìn vào mắt Tần Tiêu, nói với vẻ thành khẩn,
- Ngươi bây giờ sẽ không tin tưởng bọn ta. Nhưng ta biết rõ cách làm người của ngươi, ngươi nhất định sẽ không khuất phục trước kẻ xấu. Ngươi gia nhập Hỏa Phượng tự nhiên là có mục đích của mình. Nguồn
Tần Tiêu nhìn Mặc Y, trầm mặc không nói, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng: Ngay cả Mặc Y cũng nhìn thấy rõ ràng như vậy, lấy sự khôn khéo của Phượng tỷ thì lý nào lại không rõ? Nhưng thoạt nhìn Phượng tỷ có vẻ như rất yên tâm, lẽ nào nàng ta căn bản không cần lo lắng chuyện ta sẽ phản lại nàng ta hay sao? Nàng ta rốt cuộc là dựa vào cái gì mà dám chắc là có thể nắm chặt được ta? Thật đúng là một nữ nhân đáng sợ!
- Tuy là hai tỷ muội bọn ta ở Hỏa Phượng cũng đã làm qua chuyện xấu, thế nhưng niệm tình chúng ta đã cứu quận chúa, Tần đại nhân, người nhất định phải giúp chúng ta!
Mặc Y cắn môi, gương mặt thoáng run rẩy, nhìn như có chút kích động,
- Bọn ta chỉ muốn làm người bình thường, giống như nữ hài nhà người ta, mặc y phục mình thích, sống cuộc sống yên bình không có chém giết! Chẳng lẽ nguyện vọng này rất quá đáng sao?
- Ở Hỏa Phượng, địa vị của các ngươi cũng xem như không thấp, cuộc sống cũng không hẳn là khó khăn đúng không?
Tần Tiêu nói.
- Đừng nghĩ nhiều nữa. Cuộc sống và địa vị của các ngươi bây giờ còn không biết khiến bao nhiêu kẻ thèm thuồng. Được rồi, không nói nữa, ta đi ngủ đây.
- Ngươi!...
Mặc Y kích động quát khẽ một tiếng, lập tức cúi đầu xuống,
- Đại nhân ngủ ngon!
- Ừ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Tần Tiêu đứng dậy, đi về phía phòng khách ở bên ngoài,
- Chuyện đêm nay, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, các ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Tần Tiêu ra phòng khách, lấy mấy cái ghế dài ghép lại thành một cái giường nhỏ.
Ngồi lên hai tay nằm xuống ghế, Tần Tiêu lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ: Đây đúng là hai tỷ muội dở hơi, ta có nên tin tưởng bọn họ không?
Cả đêm không chợp mắt được, mắt thấy bầu trời bên ngoài dường như đã sáng, Tần Tiêu ở trên ghế dài xoay người, duỗi thân thể vài cái, sau đó ngáp dài mấy cái.
Kéo cửa ra, thì nhìn thấy Thiết Nô vẫn đứng y như tòa tháp sắt ở ngoài cửa. Tần Tiêu đi ngang qua hắn, cũng không thấy hắn có một chút phản ứng nào. Tần Tiêu có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn một cái, phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp thở ra đều đều, khóe miệng dường như còn có chảy nước miếng nữa.
Tần Tiêu không khỏi buồn cười: Người này có ý tứ, đứng ngủ cả đêm!
A, vậy còn hai tỷ muội dở hơi thì sao? Nghĩ tới đây, Tần Tiêu quay người đi vào trong phòng, tiến vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, hai tỷ muội kia đang ngủ say sưa, đầu đối đầu, mặt hướng vào nhau, còn tự mình lấy cánh tay đặt trên eo trên vai của đối phương.
Lúc này nhìn kỹ thì thấy bộ dạng hai tỷ muội nhà này giống nhau như đúc, so với hài tử của nhà dân bình thường thì thật sự không có khác nhau lắm. Hơn nữa có thể nhìn ra được, hai tỷ muội này từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm với nhau rất là tốt.
Tần Tiêu khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, nhấc chân bước ra cửa bên ngoài.
- Chào đại nhân...
Sau lưng truyền đến âm thanh.
Chính là Mặc Y!
Hiện tại, Tần Tiêu có thể từ giọng nói đoán ra được người nào là tỷ tỷ, người nào là muội muội. Nhưng nếu tỷ muội nhà này mà mặc quần áo giống nhau, trang điểm giống nhau, rồi đứng ở trước mặt mình không nói lời nào thì thật đúng là khó phân biệt ai là tỷ ai là muội.
- Ừ, chào buổi sáng!
Tần Tiêu đưa lưng về phía hai tỷ muội kia, rồi nói:
- Ta muốn đi Ngạc Châu. Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Đại nhân đợi một chút, Mặc Y muốn đi cùng với ngài! Khi nào đến bái kiến quận chúa điện hạ, đại nhân tự nhiên sẽ hiểu, cách làm người của hai tỷ muội chúng ta.
Sau lưng vang lên mấy âm thanh sột soạt, chắc là Mặc Y đang mặc y phục vào.
- Tỷ tỷ còn tin tưởng tên gian nhân này sao! Hừ! Ta không đi, thật vất vả mới có được giây phút nhàn rỗi, nên ngủ thì tốt hơn.
- Ngươi cũng đứng dậy đi! Hôm nay phòng này sẽ được bố trí cho việc động phòng, ngươi ngủ ở trong này thì còn ra thể thống gì nữa! Thật là quá vô lý hết sức!
Tần Tiêu lắc đầu cười, đi đến cửa trước:
- Muốn đi thì đi, nhưng mà nhanh lên đấy.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Các ngươi chẳng lẽ biết ta muốn thành thân đến thế hay sao? Hai người tỷ muội các ngươi lại dám chiếm đoạt phòng động phòng một đêm!