Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-270
Chương 270: Ác ma, trở về! (Phần 1)
Editor: Waveliterature Vietnam
Tiền của lỗi thời, lão muốn tiêu bao nhiêu liền có thể tiêu bấy nhiêu, Chu Trạch cũng không tiếp tục xen vào làm gì, anh càng không có tư cách gì để mà xen vào.
Dù sao Lão đạo tuy nói là thuộc hạ của anh, nhưng tại nơi làm việc của mình chưa hề lãnh một phần lương nào, một vài lần đi theo Chu Trạch công tác, Lão đạo còn phải tự lấy tiền túi của mình ra để mà chi trả.
Vả lại, Bạch Nhãn Lang gì chứ, kể cả có một cuộc thảo luận đi chăng nữa, cùng Lão đạo nói quá nhiều, cũng chẳng có tác dụng gì.
Lão ta là một người đã sống đến tuổi 70, vào nam, ra bắc có sóng gió gì là chưa trải qua?
Tam giáo cửu lưu, dạng người gì mà chưa từng gặp?
Lão ta càng không phải là loại lầm tưởng hư vinh chiến thắng suy nghĩ những trò gian lận rẻ rúng rẻ tiền, có lẽ, trái tim của mỗi người lại giống như tấm gương, nhưng thực sự rất khó để hồ đồ.
Khi Lão đạo kết thúc bằng một lần chuyển tiền, Chu Trạch lại đẩy chiếc xe lăn cũ đưa lão trở về hiệu sách, khi về có ghé sang cửa hàng tiện lợi, chọn mua một ít đồ ăn nhẹ cho hầu tử.
Trở lại tiệm sách sau đó, Chu Trạch rửa tay và vệ sinh tay sạch sẽ, sau đó anh khoác lên mình chiếc blu trắng, cho Lão đạo, lão Hứa cùng Bạch Oanh Oanh từng người một kiểm tra tình trạng thân thể, chờ cho đến khi kiểm tra xong,trời cũng đã chạng vạng tối.
Cởi chiếc áo blu ra, thở phào nhẹ nhõm, lại đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Sợ hãi, đương nhiên nghĩ mà sợ hãi
Một buổi đêm của một tuần trước, mình thật thiếu chút nữa liền trở thành người cô đơn trong "ngôi nhà trống", mình đời trước cơ bản chỉ dập dìu như đốm lửa, đời này thật sự vất vả lắm mới tạo ra được những thăng trầm tiết tấu, nhưng ông già kia, đã thực sự làm cho cuộc sống của mình giống như là "bắt đầu từ số không".
Cảm giác nước lạnh trên mặt mình thổi bừng cảm giác, Chu Trạch lắc lắc đầu, cầm lấy khăn lau mặt, chuẩn bị lau.
Lúc này, Chu Trạch trông thấy trong gương vậy mà xuất hiện một bóng đen, chiếc khăn trong tay Chu Trạch trong nháy mắt rơi xuống.
Xoay người, nhìn về phía sau mình căn bản không có ai.
Lại quay đầu lại, trong gương bóng đen cũng biến mất dạng không thấy gì nữa.
Không phải là ảo giác, không thể nào là ảo giác, Chu Trạch hiện tại đối với mình có một niềm tin mãnh liệt, anh ta không hề lâm vào tình trạng hoảng sợ, sợ sệt.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, người con chưa ra ngoài, một giọng nói quen thuộc và cũ kĩ đã phát ra từ trong nhà tắm:
"Đang tìm tôi à?"
Chu Trạch lần này không quay đầu lại, mà chỉ là có chút nghiêng người, nói:
"Đúng."
Hắn,
Quả nhiên còn chưa chết.
Trong cơ thể mình người kia nói không sai, hắn chưa chết,
Hắn lại tiếp tục xuất hiện.
Chu Trạch trong lòng có một chút kinh ngạc, trên thực tế cho dù hắn nội tại trong cơ thể mình hoàn toàn không thể giết chết được, nhưng ít nhất có thể bảo đảm được hắn trong thời gian ngắn sẽ lại không xuất hiện, nhưng ai ngờ rằng, chỉ sau một tuần lễ, âm hồn của hắn thật sự đã trở lại.
Chỉ có điều, lần này, có vẻ như có chút khác biệt.
Đêm ấy, lúc đối mặt với lão đầu, có thể cảm giác được trên người đối phương phát ra một loại cố chấp không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà lần này, đối phương lại dấu diếm mọi thứ quá sạch sẽ và thuần túy, như thể nó đã bị tịnh hóa qua.
Ban đầu thì giống như một loại giấm cũ mờ đục, lúc này chẳng khác gì một vũng nước trong vắt.
Nhưng lão đầu dù sao cũng là lão đầu, sự xuất hiện thần bí của hắn, kinh nghiệm thần bí của hắn, thậm chí cả sự tử vong của hắn, cũng cực kỳ vô cùng thần bí.
Người kia trong cơ thể mình chỉ có thể tồn tại một câu "Hắn ta vẫn chưa chết" nán lại trong giấc ngủ, cũng đủ để chứng minh sự đặc thù của hắn, nếu không, đặc tính của hắn, chắc chắn sẽ không thể diệt cỏ, diệt tận gốc.
Hắn đã khinh thường gây ra không biết bao nhiêu phiền toái, dù là còn đang chữa trị tại bên trong, nhưng loại lão tử hoành hành nhất trung nhị khí tức trong phàm trần này, căn bản chẳng ai quan tâm, không bằng một con khỉ.
"Ngươi giết ta, cho nên ta nghĩ ngay đến việc phải tìm tới ngươi, đối với việc ta không chết, ngươi dường như không có chút kinh ngạc nào."
"Ngài cũng thật giống với một viên da trâu" Chu Trạch bất đắc dĩ nói.
"Ha ha." Lão đầu cười, sau đó thanh âm của hắn cũng bắt đầu biến hóa, đang gần bỗng xa.
Chu Trạch ngẩng đầu, tại cửa phòng đọc sách, có một ông già đang đứng nhìn Chu Trạch, dường như là đang đợi anh.
Chu Trạch đi tới, đẩy cửa hiệu sách ra.
"Ta đã sớm chết đi, chính là do ngươi giết, ta liền đã chết." Lão đầu rất bình tĩnh nói.
Hắn trên mình vẫn còn khoác chiếc áo màu xanh lá, dưới chân giẫm lên chính là đôi giày giải phóng lầy lội, hơi có vẻ co quắp, mang trên mặt một nét hiền lành bẩm sinh xen chút ngại cùng.
Nhưng đây chính là bộ dạng của một lão đầu,
Một tuần trước,
Kém một chút liền đã giết chết tất cả mọi người trong tiệm sách trừ Chu Trạch.
Nếu như Chu Trạch chỉ là một quỷ sai bình thường, khả năng cao là tất thảy đều không còn cách nào cứu vãn được.
Chu Trạch bước ra khỏi hiệu sách.
"Bốn mươi hai năm trước, ta đã chết."
"Bảy sáu năm." Chu Trạch nói.
"Đúng, năm mà mọi sự hỗn loạn kia đã kết thúc."
Lão đầu xoay người, tiến về trước hai bước, đi tới một trạm xe bus bên cạnh, hòa vào dòng người đang giờ tan tầm.
Chu Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm sách, có chút ngập ngừng do dự, liệu đây có phải là điệu hổ ly sơn.
Nhưng sau một lúc, Chu Trạch vẫn đi theo.
Lần này lão đầu xuất hiện, mang theo một loại cảm giác rất là kì, vả lại, hắn căn bản không cần điệu hổ ly sơn, có thể tự nhiên xuất hiện tại chính nhà tắm của mình, điều đó chứng tỏ lão dầu thực sự có năng lực của người "chết", dẫu mình có hay không ở tiệm sách, Hứa Thanh Lãng cùng Bạch Oanh Oanh, cũng không có cách nào được bảo đảm an toàn.
Có một số việc, chung quy lại vẫn là nên hỏi rõ, nhất định phải đi làm cho rõ ràng.
Chu Trạch không thể cứ sống trong những những ngày như tiểu thuyết trinh thám trong tương lai nữa, mọi người trong tiệm sách nhất định phải được sống cùng nhau, không thể tách rời, nếu không liền có kẻ gian thừa cơ lợi dụng cơ hội này.
Đó là khoảng thời gian có quá nhiều mệt mỏi,
Vả lại nó cũng không thực tế.
Một chiếc xe bus dừng lại, và có ai đó đã xuống xe, nhưng cũng vô cùng nhiều người bước lên xe,
Nơi này là phố Nam, dòng người vốn tấp nập, nhất là hiện giờ đang là giờ cao điểm, càng không tránh khỏi tấp nập.
Lão đầu quay đầu lại, thoáng nhìn Chu Trạch, cười cười, rồi lên xe.
Chu Trạch cũng đi theo lên xe, đưa hai đồng xu để vào trong, ánh mắt anh chăm chăm nhìn lão đầu, anh muốn biết trong hồ lô của lão đầu lúc này, lần này lại đến bán thuốc gì đây.
Người trên xe nhiều vô kể, Chu Trạch liền đứng đấy, cùng với lão đầu.
"Đêm đó, là ta thua, linh tính trong cơ thể ngươi quá mạnh mẽ." lão đầu bình thản nói, như thể lão cầm được, thì cũng buông được.
"Nhưng...dẫu cho ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể giết được ta." lão đầu nói, trong lời nói, ngược lại không có chút đắc ý nào, bình tĩnh như là đang trải hết thật lòng.
Không giống như là một người,
Thật sự không giống như là một người.
Người thích giảng đạo lý, thích tự chủ, thích nói mọi thứ theo một dạng đạo lý đỉnh cao của văn chương bày vẽ,
Ngay lúc này, người trước mặt lúc này, và người xuất hiện vào một tuần trước,
Căn bản là hai người khác nhau.
"Cái quái gì thế?"
Chu Trạch không hỏi hắn là ai, mà hỏi hắn là cái gì.
Hiển nhiên, Chu Trạch đã phát hiện ra một chút dị thường, cũng giống như là đã nhìn thấu được điều gì đó,
Lão đầu,
Không giống với một người trước đó.
"Rốt cuộc là thứ gì?" lão đầu đa tay chỉ mình," ta là một thứ còn sống sót và cứ như thế tiếp tục tồn tại.
Sự xuất hiện của ta, là một sự ngẫu nhiên, ngẫu nhiên đến mức chính ta cũng quên mất đi sự xuất hiện của mình.
Kết thúc của ta, đã rất nhiều lần, kể cả lần mà kết thúc trong tay ngươi, càng rất nhiều lần về sau, ta cũng sẽ quên sạch như thế nào là khái niệm của kết thúc.
Không khoe khoang, không khoe khoang, ta mệt mỏi rồi, những lần chết đi như thế, dù sớm hay muộn ta cũng sẽ đều quay trở lại, nhất định quay trở lại.
Đương nhiên,
Khả năng lần tiếp theo quay trở lại, cũng không phải là loại bộ dạng này."
Xe bus đến điểm dừng tiếp theo, vào có một nhóm người lại đi lên.
Một bà già, khoảng 60 tuổi, lên xe bus và đi vào trong, đứng trước mặt Chu Trạch.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển và bắt đầu lay động.
"Cô tránh ra, để tôi ngồi một chút, chân ta đang đau muốn chết rồi đây."
Đứng trước mặt Chu Trạch, lão bà chỉ vào cô gái trước mặt và nói.
Cô gái dường như nghe thấy, nhưng cô trước đó một mực từ từ nhắm hai mắt, lão bà đi qua một lúc, cô cũng một mực nhắm hai mắt, cô không muốn nhường ghế, nhưng lại cảm thấy nếu không nhường thì quả thực không phải phép, cho nên cứ giả vờ như mình không nhìn thấy gì.
Cô gái có một cái túi nhựa bên cạnh, trong đó dường như đựng quần áo nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm gần đó, hẳn là vừa trở về từ một ngày tan làm để về nhà, cũng khá là mệt mỏi.
"Này, là nói với cô đấy?"
Lão bà đă tay túm tóc cô gái giật xuống.
Cô gái mở mắt ra, có chút không hiểu nổi, cô không ngờ lão bà sẽ làm như vậy với mình.
"Cô có biết cái gì gọi là lịch sự không?
Có biết cái gì gọi là kính trên nhường dưới không?
Tôi rất già và yếu, đi đến chỗ cô như thế này, cô còn giả vờ ngủ không nhìn thấy, không có ý tứ à?
Nhà cô không có người già à,
Trong nhà cô từ bé đến giờ không ai dạy cô đạo lý làm người à?"
Cô gái gương mặt kìm nét đã đỏ bừng lên, nhưng vẫn đứng dậy, và tránh ra khỏi chỗ ngồi.
Lão bà giống như là một con gà trống thắng độ, ngẩng đầu ngồi xuống, bắt đầu xoa nắm lấy cái bắp chân của mình, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu la:
"Tôi đây là thay cha mẹ cô giáo dục cô, dạy cô thế nào là làm người.
Cô còn chưa đi kết hôn đi, tôi đây cũng là giúp cô sau này còn biết mặt mà về nhà chồng.
Người trẻ tuổi bây giờ,
Từng cái một cũng đều không biết thế nào là lễ nghĩa, cũng không biết cái gì gọi là kính trên nhường dưới, xã hội này cứ như thế làm sao mà được."
trên xe không ít người đổ dồn ánh mắt đến, cô gái đứng bên cạnh mặt đỏ ửng cả lên.
Chờ cho đến trạm xe bus tiếp theo, cô gái nhanh chóng chạy trốn xuống xe, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên một mực kìm nén không muốn khóc.
"Ồ."
Thấy cô gái xuống xe, lão bà giống như là chưa đã nghiền, rất có một loại cảm giác thất vọng.
Xe bus lại bắt đầu khởi động,
Chu Trạch chợt phát hiện ra lão đầu đã biến mất, hắn đã đi đâu?
Chu Trạch thề rằng mình đã ngớ chừng lão đầu rất cẩn thận, nhưng hắn lại trong phút chốc biến mất dạng.
Lời của hắn còn chưa nói xong,
Lừa gạt mình lên trên xe bus này xong lại biến mất?
Không đầu không đuôi,
Hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì.
"Này."
Lão đầu âm thầm vang lên.
Chu Trạch nhìn theo tiếng vang, phát hiện này phát ra từ phía lão bà.
Lúc này.
Lão bà quay sang nhìn, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Cô gái thưa thớt tóc nhưng bồng bềnh,
Nếp gấp trên khuôn mặt lão già cũng đang được hé lộ ở vị trí phía sau đầu,
Lão đầu đang cười,
Lộ ra một bộ răng vàng cũ,
Hắn cười rất vui vẻ,
Cười đến vô cùng thoải mái,
Đồng thời nói:
"Bây giờ ta đã biết,
Vì sao ta chết mà vẫn còn không chết?"
Editor: Waveliterature Vietnam
Tiền của lỗi thời, lão muốn tiêu bao nhiêu liền có thể tiêu bấy nhiêu, Chu Trạch cũng không tiếp tục xen vào làm gì, anh càng không có tư cách gì để mà xen vào.
Dù sao Lão đạo tuy nói là thuộc hạ của anh, nhưng tại nơi làm việc của mình chưa hề lãnh một phần lương nào, một vài lần đi theo Chu Trạch công tác, Lão đạo còn phải tự lấy tiền túi của mình ra để mà chi trả.
Vả lại, Bạch Nhãn Lang gì chứ, kể cả có một cuộc thảo luận đi chăng nữa, cùng Lão đạo nói quá nhiều, cũng chẳng có tác dụng gì.
Lão ta là một người đã sống đến tuổi 70, vào nam, ra bắc có sóng gió gì là chưa trải qua?
Tam giáo cửu lưu, dạng người gì mà chưa từng gặp?
Lão ta càng không phải là loại lầm tưởng hư vinh chiến thắng suy nghĩ những trò gian lận rẻ rúng rẻ tiền, có lẽ, trái tim của mỗi người lại giống như tấm gương, nhưng thực sự rất khó để hồ đồ.
Khi Lão đạo kết thúc bằng một lần chuyển tiền, Chu Trạch lại đẩy chiếc xe lăn cũ đưa lão trở về hiệu sách, khi về có ghé sang cửa hàng tiện lợi, chọn mua một ít đồ ăn nhẹ cho hầu tử.
Trở lại tiệm sách sau đó, Chu Trạch rửa tay và vệ sinh tay sạch sẽ, sau đó anh khoác lên mình chiếc blu trắng, cho Lão đạo, lão Hứa cùng Bạch Oanh Oanh từng người một kiểm tra tình trạng thân thể, chờ cho đến khi kiểm tra xong,trời cũng đã chạng vạng tối.
Cởi chiếc áo blu ra, thở phào nhẹ nhõm, lại đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Sợ hãi, đương nhiên nghĩ mà sợ hãi
Một buổi đêm của một tuần trước, mình thật thiếu chút nữa liền trở thành người cô đơn trong "ngôi nhà trống", mình đời trước cơ bản chỉ dập dìu như đốm lửa, đời này thật sự vất vả lắm mới tạo ra được những thăng trầm tiết tấu, nhưng ông già kia, đã thực sự làm cho cuộc sống của mình giống như là "bắt đầu từ số không".
Cảm giác nước lạnh trên mặt mình thổi bừng cảm giác, Chu Trạch lắc lắc đầu, cầm lấy khăn lau mặt, chuẩn bị lau.
Lúc này, Chu Trạch trông thấy trong gương vậy mà xuất hiện một bóng đen, chiếc khăn trong tay Chu Trạch trong nháy mắt rơi xuống.
Xoay người, nhìn về phía sau mình căn bản không có ai.
Lại quay đầu lại, trong gương bóng đen cũng biến mất dạng không thấy gì nữa.
Không phải là ảo giác, không thể nào là ảo giác, Chu Trạch hiện tại đối với mình có một niềm tin mãnh liệt, anh ta không hề lâm vào tình trạng hoảng sợ, sợ sệt.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, người con chưa ra ngoài, một giọng nói quen thuộc và cũ kĩ đã phát ra từ trong nhà tắm:
"Đang tìm tôi à?"
Chu Trạch lần này không quay đầu lại, mà chỉ là có chút nghiêng người, nói:
"Đúng."
Hắn,
Quả nhiên còn chưa chết.
Trong cơ thể mình người kia nói không sai, hắn chưa chết,
Hắn lại tiếp tục xuất hiện.
Chu Trạch trong lòng có một chút kinh ngạc, trên thực tế cho dù hắn nội tại trong cơ thể mình hoàn toàn không thể giết chết được, nhưng ít nhất có thể bảo đảm được hắn trong thời gian ngắn sẽ lại không xuất hiện, nhưng ai ngờ rằng, chỉ sau một tuần lễ, âm hồn của hắn thật sự đã trở lại.
Chỉ có điều, lần này, có vẻ như có chút khác biệt.
Đêm ấy, lúc đối mặt với lão đầu, có thể cảm giác được trên người đối phương phát ra một loại cố chấp không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà lần này, đối phương lại dấu diếm mọi thứ quá sạch sẽ và thuần túy, như thể nó đã bị tịnh hóa qua.
Ban đầu thì giống như một loại giấm cũ mờ đục, lúc này chẳng khác gì một vũng nước trong vắt.
Nhưng lão đầu dù sao cũng là lão đầu, sự xuất hiện thần bí của hắn, kinh nghiệm thần bí của hắn, thậm chí cả sự tử vong của hắn, cũng cực kỳ vô cùng thần bí.
Người kia trong cơ thể mình chỉ có thể tồn tại một câu "Hắn ta vẫn chưa chết" nán lại trong giấc ngủ, cũng đủ để chứng minh sự đặc thù của hắn, nếu không, đặc tính của hắn, chắc chắn sẽ không thể diệt cỏ, diệt tận gốc.
Hắn đã khinh thường gây ra không biết bao nhiêu phiền toái, dù là còn đang chữa trị tại bên trong, nhưng loại lão tử hoành hành nhất trung nhị khí tức trong phàm trần này, căn bản chẳng ai quan tâm, không bằng một con khỉ.
"Ngươi giết ta, cho nên ta nghĩ ngay đến việc phải tìm tới ngươi, đối với việc ta không chết, ngươi dường như không có chút kinh ngạc nào."
"Ngài cũng thật giống với một viên da trâu" Chu Trạch bất đắc dĩ nói.
"Ha ha." Lão đầu cười, sau đó thanh âm của hắn cũng bắt đầu biến hóa, đang gần bỗng xa.
Chu Trạch ngẩng đầu, tại cửa phòng đọc sách, có một ông già đang đứng nhìn Chu Trạch, dường như là đang đợi anh.
Chu Trạch đi tới, đẩy cửa hiệu sách ra.
"Ta đã sớm chết đi, chính là do ngươi giết, ta liền đã chết." Lão đầu rất bình tĩnh nói.
Hắn trên mình vẫn còn khoác chiếc áo màu xanh lá, dưới chân giẫm lên chính là đôi giày giải phóng lầy lội, hơi có vẻ co quắp, mang trên mặt một nét hiền lành bẩm sinh xen chút ngại cùng.
Nhưng đây chính là bộ dạng của một lão đầu,
Một tuần trước,
Kém một chút liền đã giết chết tất cả mọi người trong tiệm sách trừ Chu Trạch.
Nếu như Chu Trạch chỉ là một quỷ sai bình thường, khả năng cao là tất thảy đều không còn cách nào cứu vãn được.
Chu Trạch bước ra khỏi hiệu sách.
"Bốn mươi hai năm trước, ta đã chết."
"Bảy sáu năm." Chu Trạch nói.
"Đúng, năm mà mọi sự hỗn loạn kia đã kết thúc."
Lão đầu xoay người, tiến về trước hai bước, đi tới một trạm xe bus bên cạnh, hòa vào dòng người đang giờ tan tầm.
Chu Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm sách, có chút ngập ngừng do dự, liệu đây có phải là điệu hổ ly sơn.
Nhưng sau một lúc, Chu Trạch vẫn đi theo.
Lần này lão đầu xuất hiện, mang theo một loại cảm giác rất là kì, vả lại, hắn căn bản không cần điệu hổ ly sơn, có thể tự nhiên xuất hiện tại chính nhà tắm của mình, điều đó chứng tỏ lão dầu thực sự có năng lực của người "chết", dẫu mình có hay không ở tiệm sách, Hứa Thanh Lãng cùng Bạch Oanh Oanh, cũng không có cách nào được bảo đảm an toàn.
Có một số việc, chung quy lại vẫn là nên hỏi rõ, nhất định phải đi làm cho rõ ràng.
Chu Trạch không thể cứ sống trong những những ngày như tiểu thuyết trinh thám trong tương lai nữa, mọi người trong tiệm sách nhất định phải được sống cùng nhau, không thể tách rời, nếu không liền có kẻ gian thừa cơ lợi dụng cơ hội này.
Đó là khoảng thời gian có quá nhiều mệt mỏi,
Vả lại nó cũng không thực tế.
Một chiếc xe bus dừng lại, và có ai đó đã xuống xe, nhưng cũng vô cùng nhiều người bước lên xe,
Nơi này là phố Nam, dòng người vốn tấp nập, nhất là hiện giờ đang là giờ cao điểm, càng không tránh khỏi tấp nập.
Lão đầu quay đầu lại, thoáng nhìn Chu Trạch, cười cười, rồi lên xe.
Chu Trạch cũng đi theo lên xe, đưa hai đồng xu để vào trong, ánh mắt anh chăm chăm nhìn lão đầu, anh muốn biết trong hồ lô của lão đầu lúc này, lần này lại đến bán thuốc gì đây.
Người trên xe nhiều vô kể, Chu Trạch liền đứng đấy, cùng với lão đầu.
"Đêm đó, là ta thua, linh tính trong cơ thể ngươi quá mạnh mẽ." lão đầu bình thản nói, như thể lão cầm được, thì cũng buông được.
"Nhưng...dẫu cho ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể giết được ta." lão đầu nói, trong lời nói, ngược lại không có chút đắc ý nào, bình tĩnh như là đang trải hết thật lòng.
Không giống như là một người,
Thật sự không giống như là một người.
Người thích giảng đạo lý, thích tự chủ, thích nói mọi thứ theo một dạng đạo lý đỉnh cao của văn chương bày vẽ,
Ngay lúc này, người trước mặt lúc này, và người xuất hiện vào một tuần trước,
Căn bản là hai người khác nhau.
"Cái quái gì thế?"
Chu Trạch không hỏi hắn là ai, mà hỏi hắn là cái gì.
Hiển nhiên, Chu Trạch đã phát hiện ra một chút dị thường, cũng giống như là đã nhìn thấu được điều gì đó,
Lão đầu,
Không giống với một người trước đó.
"Rốt cuộc là thứ gì?" lão đầu đa tay chỉ mình," ta là một thứ còn sống sót và cứ như thế tiếp tục tồn tại.
Sự xuất hiện của ta, là một sự ngẫu nhiên, ngẫu nhiên đến mức chính ta cũng quên mất đi sự xuất hiện của mình.
Kết thúc của ta, đã rất nhiều lần, kể cả lần mà kết thúc trong tay ngươi, càng rất nhiều lần về sau, ta cũng sẽ quên sạch như thế nào là khái niệm của kết thúc.
Không khoe khoang, không khoe khoang, ta mệt mỏi rồi, những lần chết đi như thế, dù sớm hay muộn ta cũng sẽ đều quay trở lại, nhất định quay trở lại.
Đương nhiên,
Khả năng lần tiếp theo quay trở lại, cũng không phải là loại bộ dạng này."
Xe bus đến điểm dừng tiếp theo, vào có một nhóm người lại đi lên.
Một bà già, khoảng 60 tuổi, lên xe bus và đi vào trong, đứng trước mặt Chu Trạch.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển và bắt đầu lay động.
"Cô tránh ra, để tôi ngồi một chút, chân ta đang đau muốn chết rồi đây."
Đứng trước mặt Chu Trạch, lão bà chỉ vào cô gái trước mặt và nói.
Cô gái dường như nghe thấy, nhưng cô trước đó một mực từ từ nhắm hai mắt, lão bà đi qua một lúc, cô cũng một mực nhắm hai mắt, cô không muốn nhường ghế, nhưng lại cảm thấy nếu không nhường thì quả thực không phải phép, cho nên cứ giả vờ như mình không nhìn thấy gì.
Cô gái có một cái túi nhựa bên cạnh, trong đó dường như đựng quần áo nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm gần đó, hẳn là vừa trở về từ một ngày tan làm để về nhà, cũng khá là mệt mỏi.
"Này, là nói với cô đấy?"
Lão bà đă tay túm tóc cô gái giật xuống.
Cô gái mở mắt ra, có chút không hiểu nổi, cô không ngờ lão bà sẽ làm như vậy với mình.
"Cô có biết cái gì gọi là lịch sự không?
Có biết cái gì gọi là kính trên nhường dưới không?
Tôi rất già và yếu, đi đến chỗ cô như thế này, cô còn giả vờ ngủ không nhìn thấy, không có ý tứ à?
Nhà cô không có người già à,
Trong nhà cô từ bé đến giờ không ai dạy cô đạo lý làm người à?"
Cô gái gương mặt kìm nét đã đỏ bừng lên, nhưng vẫn đứng dậy, và tránh ra khỏi chỗ ngồi.
Lão bà giống như là một con gà trống thắng độ, ngẩng đầu ngồi xuống, bắt đầu xoa nắm lấy cái bắp chân của mình, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu la:
"Tôi đây là thay cha mẹ cô giáo dục cô, dạy cô thế nào là làm người.
Cô còn chưa đi kết hôn đi, tôi đây cũng là giúp cô sau này còn biết mặt mà về nhà chồng.
Người trẻ tuổi bây giờ,
Từng cái một cũng đều không biết thế nào là lễ nghĩa, cũng không biết cái gì gọi là kính trên nhường dưới, xã hội này cứ như thế làm sao mà được."
trên xe không ít người đổ dồn ánh mắt đến, cô gái đứng bên cạnh mặt đỏ ửng cả lên.
Chờ cho đến trạm xe bus tiếp theo, cô gái nhanh chóng chạy trốn xuống xe, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên một mực kìm nén không muốn khóc.
"Ồ."
Thấy cô gái xuống xe, lão bà giống như là chưa đã nghiền, rất có một loại cảm giác thất vọng.
Xe bus lại bắt đầu khởi động,
Chu Trạch chợt phát hiện ra lão đầu đã biến mất, hắn đã đi đâu?
Chu Trạch thề rằng mình đã ngớ chừng lão đầu rất cẩn thận, nhưng hắn lại trong phút chốc biến mất dạng.
Lời của hắn còn chưa nói xong,
Lừa gạt mình lên trên xe bus này xong lại biến mất?
Không đầu không đuôi,
Hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì.
"Này."
Lão đầu âm thầm vang lên.
Chu Trạch nhìn theo tiếng vang, phát hiện này phát ra từ phía lão bà.
Lúc này.
Lão bà quay sang nhìn, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Cô gái thưa thớt tóc nhưng bồng bềnh,
Nếp gấp trên khuôn mặt lão già cũng đang được hé lộ ở vị trí phía sau đầu,
Lão đầu đang cười,
Lộ ra một bộ răng vàng cũ,
Hắn cười rất vui vẻ,
Cười đến vô cùng thoải mái,
Đồng thời nói:
"Bây giờ ta đã biết,
Vì sao ta chết mà vẫn còn không chết?"