Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
(Phú Đại Gia Ở Rể) Chương 115
Cập nhật chương mới nhất tại TruyenVietwriter.vn.net
Lúc này, Trương Minh Thành cũng sửng sốt.
Vậy là xong rồi? "Công ty Ngôi Sao cũng có mắt nhìn” là thế nào? Tiếp theo, không phải chính là nhận danh thiếp và nhiệt tình mời anh ta tìm nơi để uống một ly à, sau đó thì mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền, gạo nấu thành cơm?
Trong thế giới người lớn, trao đổi rất đơn giản và dễ hiểu như thế.
Nhưng mà người đẹp này có ý gì đây? Xem thường anh ta? Hay là vì người đàn ông nghèo kiết xác bên cạnh cô ấy?
Lúc này, Trương Minh Thành cuối cùng cũng nhìn vào Bùi Nguyên Minh một cách nghiêm túc, rồi anh ta khẽ mỉm cười nói với Hạ Vân: "Cô gái à, có phải là vì người đàn ông bên cạnh nên cô mới không đồng ý lời mời của tôi không? Cô phải nghĩ thật kỹ càng, đây là tương lai của cô, đôi khi cả đời này chỉ có một cơ hội như vậy, nếu bỏ bỏ có lẽ cô sẽ hối hận đó."
Hạ Vân vẫn đang giới thiệu cho Bùi Nguyên Minh xem các chức năng của chiếc điện thoại này, đột nhiên Trương Minh Thành bên cạnh lại huyên thuyên khiến cho cô ta thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Vân phải ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trương Minh Thành nói: “Anh trai này, anh có thể đừng làm phiền mãi như một con ruồi được không? Anh thật sự cho rằng mình có cái danh là tổng giám đốc công ty Ngôi Sao là có thể tùy tiện bắt chuyện với người khác à? Giờ tôi nói rõ ràng với anh, tôi không quan tâm đến công ty Ngôi Sao hay là trở thành một ngôi sao lớn, anh có thể ngừng quấy rối chúng tôi không?"
"Oa, người đẹp này thật nóng nảy!"
"Lần đầu tiên tôi thấy Trương Minh Thành bị một cô gái từ chối, ôi..."
"Thật sự là mặt trời mọc ở phía Tây rồi!"
Nhiều người trong cửa hàng điện thoại di động ngạc nhiên, cảnh tượng này quá hiếm có.
Sắc mặt của Trương Minh Thành cũng trở nên xấu đi, thật sự là lần đầu tiên gặp phải loại này. Lúc này anh ta khịt mũi, lạnh lùng nói: “Cô gái, đừng nói là cô tưởng tên nghèo rách mồng tơi này có thể mua cho cô cái điện thoại này chứ? Là ba trăm mười triệu đó, không phải ba mươi mốt triệu đâu. Tôi có nhã ý muốn tặng điện thoại cho cô, cô đừng có mà không phân biệt được tốt xấu." "Anh..." Hạ Vân không biết nên nói cái gì, người này sao mà phiền phức quá đi mất.
"Được rồi, chúng tôi muốn mua điện thoại di động, anh có thể cút đi được chưa?" Bùi Nguyên Minh vẫn cười nhưng trong lòng lúc này cũng khó chịu. Mấu chốt là sự tồn tại của tên này lại khiến bọn họ trở thành tâm điểm của đám đông, Bùi Nguyên Minh rất không thích cảm giác này.
"Mua điện thoại di động? Anh mua?" Trương Minh Thành khinh thường nhìn: "Hôm nay tôi thật sự sẽ không rời đi. Như thế này đi, nếu như anh thật sự có thể bỏ tiền ra mua hai chiếc điện thoại này thì tôi sẽ vui vẻ ra về không nói lời nào. Nếu anh không thể trả được thì vui lòng đừng giả vờ sĩ diện với người phụ nữ xinh đẹp cạnh bên anh được không?"
Bùi Nguyên Minh nói không nên lời: “Anh bị điện đúng không? Tôi mua nổi điện thoại hay không thì liên quan gì đến anh?"
"Sao lại không liên quan đến tôi!" Trương Minh Thành nói một cách hùng hồn: “Có vài người rõ ràng không đủ tiền mua điện thoại di động nhưng ngày nào cũng đến cửa hàng điện thoại di động để chơi máy. Họ sợ bị nhân viên đuổi đi, cũng giả vờ yêu cầu nhân viên mang điện thoại di động mới ra nhưng lại không có ý mua điện thoại, chỉ muốn giả vờ với nhân viên cửa hàng mà thôi. Tôi thật sự khinh thường hạng rác rưởi này của xã hội."
"Đúng, đúng, đúng, thật sự có loại người này!"
"Loại người này quá khó chịu, thật sự lãng phí tài nguyên công cộng!"
"Thằng nhóc này thật là không biết tốt xấu, đúng không? Để giả vờ trước mặt người đẹp mà định mua điện thoại di động mấy trăm triệu, chờ xem hắn ta làm sao giải quyết chuyện này!"
"Không mua thì có thể rời đi được không? Chúng ta cũng phải xem điện thoại mà?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vì hai người bọn họ mà chúng ta không mua được điện thoại di động!"
Những người khách xung quanh bắt đầu ồn ào cả lên.
Chiếc điện thoại với giá tiền ba trăm mười triệu đồng này là mẫu điện thoại hot nhất năm nay, toàn bộ thành phố Hải Dương chỉ có tiệm điện thoại này là có bày bán mà thôi. Trong số những người này vây lại xem này có không ít người đến đây để chuẩn bị thử chơi điện thoại mới, chụp vài kiểu ảnh để lên mặt với bạn bè, nhưng bây giờ tự nhiên bị Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân chiếm cứ nên có người sẽ khó chịu.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trương Minh Thành, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ý của anh là tôi không mua được sao?"
"Không phải sao? Anh trai này, anh không tự nhận ra được dáng vẻ của chính mình à!" Trương Minh Thành chế nhạo.
Lúc này, nhân viên bán hàng đã đi đến với hai hộp hàng được đóng gói, có vẻ như đã nghe được đoạn đối thoại của hai người họ nên sắc mặt của anh ta cũng có phần khó coi. Dù sao thì anh ta cũng tốn rất nhiều sức lực mới lấy được hai chiếc điện thoại này xuống, nếu như cuối cùng không bán được chắc chắn anh ta sẽ bị sếp la mắng.
Lúc này, người nhân viên gật đầu với Trương Minh Thành trước, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, hơi khổ sở nói: “Thưa quý khách, không biết anh còn muốn mua điện thoại này không ạ? Nếu muốn mua thì phiền anh thanh toán trước ạ."
Thanh toán trước?" Bùi Nguyên Minh mỉm cười,
có hơi tức giận: "Chẳng phải mua điện thoại đều phải thử trước rồi mới mua hay sao?" Người bán hàng lịch sự nói: "Xin thứ lỗi ạ. Điện thoại di động của chúng tôi là phiên bản giới hạn và người mua nó cũng đều là khách hàng lớn, không có ai
dùng thử ạ. Nhưng chúng tôi đảm bảo rằng nếu có bất kỳ vấn đề nào về chất lượng chúng tôi sẽ chấp nhận đổi trả"
Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trương Minh Thành nói: "Có phải nếu anh ta mua thì anh có thể cho anh ta dùng thử? Còn tôi thì không thể?"
Người bán hàng do dự một lúc rồi mới xin lỗi: "Thưa anh, quả thật là như vậy, xin anh thông cảm một chút vì nếu như mở lớp niêm phong của điện thoại rồi thì sẽ không bán được nữa ạ. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm này.”
Nghe thấy nhân viên lịch sự như vậy, Bùi Nguyên Minh mới hiểu ra, thấy Hạ Vân cầm điện thoại di động không bỏ xuống được, có vẻ cô ta rất thích nó, liền lấy thẻ vàng đen đặt lên bàn và nói: “Quẹt thẻ đi!"
Cập nhật chương mới nhất tại TruyenVietwriter.vn.net
Cập nhật chương mới nhất tại TruyenVietwriter.vn.net
Lúc này, Trương Minh Thành cũng sửng sốt.
Vậy là xong rồi? "Công ty Ngôi Sao cũng có mắt nhìn” là thế nào? Tiếp theo, không phải chính là nhận danh thiếp và nhiệt tình mời anh ta tìm nơi để uống một ly à, sau đó thì mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền, gạo nấu thành cơm?
Trong thế giới người lớn, trao đổi rất đơn giản và dễ hiểu như thế.
Nhưng mà người đẹp này có ý gì đây? Xem thường anh ta? Hay là vì người đàn ông nghèo kiết xác bên cạnh cô ấy?
Lúc này, Trương Minh Thành cuối cùng cũng nhìn vào Bùi Nguyên Minh một cách nghiêm túc, rồi anh ta khẽ mỉm cười nói với Hạ Vân: "Cô gái à, có phải là vì người đàn ông bên cạnh nên cô mới không đồng ý lời mời của tôi không? Cô phải nghĩ thật kỹ càng, đây là tương lai của cô, đôi khi cả đời này chỉ có một cơ hội như vậy, nếu bỏ bỏ có lẽ cô sẽ hối hận đó."
Hạ Vân vẫn đang giới thiệu cho Bùi Nguyên Minh xem các chức năng của chiếc điện thoại này, đột nhiên Trương Minh Thành bên cạnh lại huyên thuyên khiến cho cô ta thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Vân phải ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trương Minh Thành nói: “Anh trai này, anh có thể đừng làm phiền mãi như một con ruồi được không? Anh thật sự cho rằng mình có cái danh là tổng giám đốc công ty Ngôi Sao là có thể tùy tiện bắt chuyện với người khác à? Giờ tôi nói rõ ràng với anh, tôi không quan tâm đến công ty Ngôi Sao hay là trở thành một ngôi sao lớn, anh có thể ngừng quấy rối chúng tôi không?"
"Oa, người đẹp này thật nóng nảy!"
"Lần đầu tiên tôi thấy Trương Minh Thành bị một cô gái từ chối, ôi..."
"Thật sự là mặt trời mọc ở phía Tây rồi!"
Nhiều người trong cửa hàng điện thoại di động ngạc nhiên, cảnh tượng này quá hiếm có.
Sắc mặt của Trương Minh Thành cũng trở nên xấu đi, thật sự là lần đầu tiên gặp phải loại này. Lúc này anh ta khịt mũi, lạnh lùng nói: “Cô gái, đừng nói là cô tưởng tên nghèo rách mồng tơi này có thể mua cho cô cái điện thoại này chứ? Là ba trăm mười triệu đó, không phải ba mươi mốt triệu đâu. Tôi có nhã ý muốn tặng điện thoại cho cô, cô đừng có mà không phân biệt được tốt xấu." "Anh..." Hạ Vân không biết nên nói cái gì, người này sao mà phiền phức quá đi mất.
"Được rồi, chúng tôi muốn mua điện thoại di động, anh có thể cút đi được chưa?" Bùi Nguyên Minh vẫn cười nhưng trong lòng lúc này cũng khó chịu. Mấu chốt là sự tồn tại của tên này lại khiến bọn họ trở thành tâm điểm của đám đông, Bùi Nguyên Minh rất không thích cảm giác này.
"Mua điện thoại di động? Anh mua?" Trương Minh Thành khinh thường nhìn: "Hôm nay tôi thật sự sẽ không rời đi. Như thế này đi, nếu như anh thật sự có thể bỏ tiền ra mua hai chiếc điện thoại này thì tôi sẽ vui vẻ ra về không nói lời nào. Nếu anh không thể trả được thì vui lòng đừng giả vờ sĩ diện với người phụ nữ xinh đẹp cạnh bên anh được không?"
Bùi Nguyên Minh nói không nên lời: “Anh bị điện đúng không? Tôi mua nổi điện thoại hay không thì liên quan gì đến anh?"
"Sao lại không liên quan đến tôi!" Trương Minh Thành nói một cách hùng hồn: “Có vài người rõ ràng không đủ tiền mua điện thoại di động nhưng ngày nào cũng đến cửa hàng điện thoại di động để chơi máy. Họ sợ bị nhân viên đuổi đi, cũng giả vờ yêu cầu nhân viên mang điện thoại di động mới ra nhưng lại không có ý mua điện thoại, chỉ muốn giả vờ với nhân viên cửa hàng mà thôi. Tôi thật sự khinh thường hạng rác rưởi này của xã hội."
"Đúng, đúng, đúng, thật sự có loại người này!"
"Loại người này quá khó chịu, thật sự lãng phí tài nguyên công cộng!"
"Thằng nhóc này thật là không biết tốt xấu, đúng không? Để giả vờ trước mặt người đẹp mà định mua điện thoại di động mấy trăm triệu, chờ xem hắn ta làm sao giải quyết chuyện này!"
"Không mua thì có thể rời đi được không? Chúng ta cũng phải xem điện thoại mà?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vì hai người bọn họ mà chúng ta không mua được điện thoại di động!"
Những người khách xung quanh bắt đầu ồn ào cả lên.
Chiếc điện thoại với giá tiền ba trăm mười triệu đồng này là mẫu điện thoại hot nhất năm nay, toàn bộ thành phố Hải Dương chỉ có tiệm điện thoại này là có bày bán mà thôi. Trong số những người này vây lại xem này có không ít người đến đây để chuẩn bị thử chơi điện thoại mới, chụp vài kiểu ảnh để lên mặt với bạn bè, nhưng bây giờ tự nhiên bị Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân chiếm cứ nên có người sẽ khó chịu.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trương Minh Thành, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ý của anh là tôi không mua được sao?"
"Không phải sao? Anh trai này, anh không tự nhận ra được dáng vẻ của chính mình à!" Trương Minh Thành chế nhạo.
Lúc này, nhân viên bán hàng đã đi đến với hai hộp hàng được đóng gói, có vẻ như đã nghe được đoạn đối thoại của hai người họ nên sắc mặt của anh ta cũng có phần khó coi. Dù sao thì anh ta cũng tốn rất nhiều sức lực mới lấy được hai chiếc điện thoại này xuống, nếu như cuối cùng không bán được chắc chắn anh ta sẽ bị sếp la mắng.
Lúc này, người nhân viên gật đầu với Trương Minh Thành trước, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, hơi khổ sở nói: “Thưa quý khách, không biết anh còn muốn mua điện thoại này không ạ? Nếu muốn mua thì phiền anh thanh toán trước ạ."
Thanh toán trước?" Bùi Nguyên Minh mỉm cười,
có hơi tức giận: "Chẳng phải mua điện thoại đều phải thử trước rồi mới mua hay sao?" Người bán hàng lịch sự nói: "Xin thứ lỗi ạ. Điện thoại di động của chúng tôi là phiên bản giới hạn và người mua nó cũng đều là khách hàng lớn, không có ai
dùng thử ạ. Nhưng chúng tôi đảm bảo rằng nếu có bất kỳ vấn đề nào về chất lượng chúng tôi sẽ chấp nhận đổi trả"
Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trương Minh Thành nói: "Có phải nếu anh ta mua thì anh có thể cho anh ta dùng thử? Còn tôi thì không thể?"
Người bán hàng do dự một lúc rồi mới xin lỗi: "Thưa anh, quả thật là như vậy, xin anh thông cảm một chút vì nếu như mở lớp niêm phong của điện thoại rồi thì sẽ không bán được nữa ạ. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm này.”
Nghe thấy nhân viên lịch sự như vậy, Bùi Nguyên Minh mới hiểu ra, thấy Hạ Vân cầm điện thoại di động không bỏ xuống được, có vẻ cô ta rất thích nó, liền lấy thẻ vàng đen đặt lên bàn và nói: “Quẹt thẻ đi!"
Cập nhật chương mới nhất tại TruyenVietwriter.vn.net