Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 261: Không đến sẽ là cún
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Vị này là?" Trịnh Tuyết Dương nhìn vẻ mặt của Trình Tiên, không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
"Đúng rồi, hình như mọi người còn chưa biết nhau” Bùi Nguyên Minh vỗ đầu rồi giới thiệu: "Đây là bác sĩ Tiên ở khoa cấp cứu, trước đây anh và cô ấy có gặp nhau một lần."
"Bác sĩ Tiên, đây là bà xã tôi. Phiền cô nhanh chóng giúp chữa trị cho cô ấy."
Tuy rằng biểu hiện của hai cô gái có gì đó không đúng, nhưng hiện tại Bùi Nguyên Minh quan tâm đến thương tích của Trịnh Tuyết Dương hơn nên không nghĩ nhiều.
Trình Tiên nghe thấy hai từ "bà xã" thì đờ người ra, một lúc sau mới định thần lại, khẽ cười: "Anh Minh quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đến cả chị nhà cũng xinh đẹp như vậy. Anh yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, cam đoan sẽ không để lại vết sẹo nào."
"Được, có lời này của cô thì tôi yên tâm rồi." Bùi Nguyên Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh rất yên tâm về y đức và y thuật của Trình Tiên, nếu Trình Tiên đã nói vậy thì anh cũng đỡ lo lắng.
Ngay lập tức, Trịnh Tuyết Dương, Triệu Lan Hương và An Diệu Linh được đưa đến phòng cấp cứu để điều trị.
Bùi Nguyên Minh tới đây thì chợt nhớ đến thương tích của Nạp Hoàng Chi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn gọi cho Nạp Nhã Lan.
"Alo, anh Minh..." Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Nạp Nhã Lan ở đầu dây bên kia, vốn dĩ đang ngồi dựa vào ghế sô pha, giờ đã đứng bật dậy lộ vẻ căng thẳng.
Nạp Hoàng Chi đang uống trà, thấy cảnh này thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu. Đứa cháu gái này của ông ta đúng là uống phải bùa mê thuốc lú rồi, thằng nhóc ở rể đó thì có gì tốt chứ?
Bùi Nguyên Minh ở đầu dây bên này cười nói: "Cô Nhã Lan, mấy ngày nay không liên lạc, không biết thương tích của ông Hoàng Chi ra sao rồi?"
Nạp Nhã Lan xém chút nữa cắn gãy răng. Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì hỏi thăm ông nội thôi à?
Nhưng lúc này cô ta lại hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm, vết thương của ông nội chắc sẽ mau lành thôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở về."
"Vậy sao, thể thì đến lúc đó nhớ gọi trước cho tôi, tôi sẽ đi tiễn mọi người." Bùi Nguyên Minh khách sáo nói.
"Được, được! Anh nhất định phải tới, nếu anh không tới thì chính là cún."
Không đợi Bùi Nguyên Minh trả lời, Nạp Nhã Lan đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi tung tăng khắp phòng giống như mấy cô bé mới lớn vậy, có gì giống fan của nữ thần băng giá đâu chứ?
Nạp Hoàng Chi lại âm thầm thở dài, có gì mà vui thế này? Đầu óc của cháu gái ông ta không phải bị hỏng rồi chứ?
Tại bệnh viện, Bùi Nguyên Minh lắc đầu cúp điện thoại, tỏ vẻ không hiểu ra sao cả, cũng không để tâm đến chuyện này. Điều anh quan tâm nhất lúc này chính là vết thương trên mặt Trịnh Tuyết Dương.
Sau đó không lâu, cả ba người Trịnh Tuyết Dương bôi thuốc xong đi ra ngoài.
"Vợ, sao rồi?" Bùi Nguyên Minh đầy vẻ căng thẳng.
Trình Tiên vừa ra ngoài, nghe thấy lời này thì vô thức trả lời: "Anh... anh Minh, anh đừng quá lo lắng, chị nhà và hai người bạn của cô ấy chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến gân cốt. Tôi đã kê một ít thuốc tan bầm và cầm máu, chắc sẽ không sao nữa đâu... Ngoài ra, mấy ngày nay khi tắm rửa cũng cần chú ý, không được để vết thương dính nước."
"Cám on cô." Bùi Nguyên Minh khách sáo đáp lời.
"Không sao đâu, chuyện của anh Minh cũng là chuyện của tôi, không cần nói lời này." Gương mặt Trình Tiên hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng Bùi %3D Nguyên Minh,
Trịnh Tuyết Dương cầm thuốc, giờ đây tràn đầy nghi hoặc, bởi vì vẻ mặt của Trình Tiên nhìn kiểu nào cũng thấy không ổn.
Triệu Lan Hương ở bên cạnh là người đầu tiên không nhịn được, sải bước đi tới nói: "Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là sao? Sao anh quen bác sĩ Tiên này? Hai người có quan hệ gì? Trông có vẻ thân mật quá ha."
"Cô Hương, cô đừng bao giờ hiểu lầm. Chúng tôi chỉ mới gặp nhau một lần, ngay cả thông tin liên lạc của anh Minh tôi còn không có nữa." Trình Tiên nhanh chóng giải thích. Chỉ có mình cô ấy đơn phương Bùi Nguyên Minh thôi, giữa hai người đúng là chẳng có gì cả nhưng Triệu Lan Hương lại hiểu lầm mất rồi.
"Chậc chậc chậc chậc, chưa có thông tin liên lạc?" Triệu Lan Hương bĩu môi nói nhỏ: "Đừng tưởng cô chữa bệnh cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ trước loại chuyện này! Biểu hiện của hai người khiến tôi cảm thấy ghê tởm lắm đấy."
Nói xong, cô cười như không cười, nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Bùi Nguyên Minh, anh được lắm! Anh chỉ là một thằng ở rể mà lại dám ngoại tình sau lưng Tuyết Dương, có thấy mất mặt không? Anh có xứng với Tuyết Dương không?"
Lúc này lòng Triệu Lan Hương nghẹn như lửa đốt, tuy vừa rồi mới được cứu nhưng cô ta không cho rằng đó là công lao của Bùi Nguyên Minh mà là do Tôn Phước Long nể mặt nhà họ Trịnh mới thả các cô ra.
Mà anh chàng ở rể này thì có ích gì? Vắng mặt vào lúc quan trọng nhất khiến bọn họ đều bị đánh, dù không có gì nghiêm trọng nhưng có cô gái nào mà không để ý tới nhan sắc của mình chứ?
Bây giờ, Triệu Lan Hương có ý muốn trút hết lửa giận lên người Bùi Nguyên Minh.
Trình Tiên vốn là người đơn thuần chưa từng yêu đương, giờ bị Triệu Lan Hương nói đến vậy, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, thân thể khẽ run lên, trong lòng có chút tức giận.
Cô gái này là ai? Sao ăn nói khó nghe vậy chứ?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
"Vị này là?" Trịnh Tuyết Dương nhìn vẻ mặt của Trình Tiên, không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
"Đúng rồi, hình như mọi người còn chưa biết nhau” Bùi Nguyên Minh vỗ đầu rồi giới thiệu: "Đây là bác sĩ Tiên ở khoa cấp cứu, trước đây anh và cô ấy có gặp nhau một lần."
"Bác sĩ Tiên, đây là bà xã tôi. Phiền cô nhanh chóng giúp chữa trị cho cô ấy."
Tuy rằng biểu hiện của hai cô gái có gì đó không đúng, nhưng hiện tại Bùi Nguyên Minh quan tâm đến thương tích của Trịnh Tuyết Dương hơn nên không nghĩ nhiều.
Trình Tiên nghe thấy hai từ "bà xã" thì đờ người ra, một lúc sau mới định thần lại, khẽ cười: "Anh Minh quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đến cả chị nhà cũng xinh đẹp như vậy. Anh yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, cam đoan sẽ không để lại vết sẹo nào."
"Được, có lời này của cô thì tôi yên tâm rồi." Bùi Nguyên Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh rất yên tâm về y đức và y thuật của Trình Tiên, nếu Trình Tiên đã nói vậy thì anh cũng đỡ lo lắng.
Ngay lập tức, Trịnh Tuyết Dương, Triệu Lan Hương và An Diệu Linh được đưa đến phòng cấp cứu để điều trị.
Bùi Nguyên Minh tới đây thì chợt nhớ đến thương tích của Nạp Hoàng Chi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn gọi cho Nạp Nhã Lan.
"Alo, anh Minh..." Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Nạp Nhã Lan ở đầu dây bên kia, vốn dĩ đang ngồi dựa vào ghế sô pha, giờ đã đứng bật dậy lộ vẻ căng thẳng.
Nạp Hoàng Chi đang uống trà, thấy cảnh này thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu. Đứa cháu gái này của ông ta đúng là uống phải bùa mê thuốc lú rồi, thằng nhóc ở rể đó thì có gì tốt chứ?
Bùi Nguyên Minh ở đầu dây bên này cười nói: "Cô Nhã Lan, mấy ngày nay không liên lạc, không biết thương tích của ông Hoàng Chi ra sao rồi?"
Nạp Nhã Lan xém chút nữa cắn gãy răng. Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì hỏi thăm ông nội thôi à?
Nhưng lúc này cô ta lại hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm, vết thương của ông nội chắc sẽ mau lành thôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở về."
"Vậy sao, thể thì đến lúc đó nhớ gọi trước cho tôi, tôi sẽ đi tiễn mọi người." Bùi Nguyên Minh khách sáo nói.
"Được, được! Anh nhất định phải tới, nếu anh không tới thì chính là cún."
Không đợi Bùi Nguyên Minh trả lời, Nạp Nhã Lan đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi tung tăng khắp phòng giống như mấy cô bé mới lớn vậy, có gì giống fan của nữ thần băng giá đâu chứ?
Nạp Hoàng Chi lại âm thầm thở dài, có gì mà vui thế này? Đầu óc của cháu gái ông ta không phải bị hỏng rồi chứ?
Tại bệnh viện, Bùi Nguyên Minh lắc đầu cúp điện thoại, tỏ vẻ không hiểu ra sao cả, cũng không để tâm đến chuyện này. Điều anh quan tâm nhất lúc này chính là vết thương trên mặt Trịnh Tuyết Dương.
Sau đó không lâu, cả ba người Trịnh Tuyết Dương bôi thuốc xong đi ra ngoài.
"Vợ, sao rồi?" Bùi Nguyên Minh đầy vẻ căng thẳng.
Trình Tiên vừa ra ngoài, nghe thấy lời này thì vô thức trả lời: "Anh... anh Minh, anh đừng quá lo lắng, chị nhà và hai người bạn của cô ấy chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến gân cốt. Tôi đã kê một ít thuốc tan bầm và cầm máu, chắc sẽ không sao nữa đâu... Ngoài ra, mấy ngày nay khi tắm rửa cũng cần chú ý, không được để vết thương dính nước."
"Cám on cô." Bùi Nguyên Minh khách sáo đáp lời.
"Không sao đâu, chuyện của anh Minh cũng là chuyện của tôi, không cần nói lời này." Gương mặt Trình Tiên hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng Bùi %3D Nguyên Minh,
Trịnh Tuyết Dương cầm thuốc, giờ đây tràn đầy nghi hoặc, bởi vì vẻ mặt của Trình Tiên nhìn kiểu nào cũng thấy không ổn.
Triệu Lan Hương ở bên cạnh là người đầu tiên không nhịn được, sải bước đi tới nói: "Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là sao? Sao anh quen bác sĩ Tiên này? Hai người có quan hệ gì? Trông có vẻ thân mật quá ha."
"Cô Hương, cô đừng bao giờ hiểu lầm. Chúng tôi chỉ mới gặp nhau một lần, ngay cả thông tin liên lạc của anh Minh tôi còn không có nữa." Trình Tiên nhanh chóng giải thích. Chỉ có mình cô ấy đơn phương Bùi Nguyên Minh thôi, giữa hai người đúng là chẳng có gì cả nhưng Triệu Lan Hương lại hiểu lầm mất rồi.
"Chậc chậc chậc chậc, chưa có thông tin liên lạc?" Triệu Lan Hương bĩu môi nói nhỏ: "Đừng tưởng cô chữa bệnh cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ trước loại chuyện này! Biểu hiện của hai người khiến tôi cảm thấy ghê tởm lắm đấy."
Nói xong, cô cười như không cười, nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Bùi Nguyên Minh, anh được lắm! Anh chỉ là một thằng ở rể mà lại dám ngoại tình sau lưng Tuyết Dương, có thấy mất mặt không? Anh có xứng với Tuyết Dương không?"
Lúc này lòng Triệu Lan Hương nghẹn như lửa đốt, tuy vừa rồi mới được cứu nhưng cô ta không cho rằng đó là công lao của Bùi Nguyên Minh mà là do Tôn Phước Long nể mặt nhà họ Trịnh mới thả các cô ra.
Mà anh chàng ở rể này thì có ích gì? Vắng mặt vào lúc quan trọng nhất khiến bọn họ đều bị đánh, dù không có gì nghiêm trọng nhưng có cô gái nào mà không để ý tới nhan sắc của mình chứ?
Bây giờ, Triệu Lan Hương có ý muốn trút hết lửa giận lên người Bùi Nguyên Minh.
Trình Tiên vốn là người đơn thuần chưa từng yêu đương, giờ bị Triệu Lan Hương nói đến vậy, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, thân thể khẽ run lên, trong lòng có chút tức giận.
Cô gái này là ai? Sao ăn nói khó nghe vậy chứ?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net