Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-295
Chương 295
Chương 295: Tao sẽ khiến mày đau đớn đến không thiết sống “,”Tiệc cưới tan, Mộ Cẩm Vân nhìn Hứa Thanh Nga cùng Hàn Nghị lên xe, một mình khoác áo dọc theo con đường đi hồi lâu.
Trên đường có người bắt chuyện, cô không để ý đến, thấy cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, đi vào mua một gói thuốc lá.
Thu ngân là một ngươi đàn bà hơn ba mươi tuổi, thấy bó hoa trên tay cô, cười: “”Làm phù dâu à?””
Cô cũng cười: “”Đúng vậy.””
“”Nhận được hoa cưới, nhanh chóng sẽ đến cô.””
Mộ Cẩm Vân không trả lời, rút ra một điếu thuốc đẩy cửa đi khỏi cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Trước Quảng trường còn nhiều cặp tình nhân cơm nước xong dắt tay tản bộ, trên màn ảnh đang chạy quảng cáo giám năm mươi phần trăm trang sức.
Cô cúi đầu đốt thuốc, tầm mắt rơi vào kia ngón áp út tay trái, ánh mắt ngừng, hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, đi tới hướng náo nhiệt.
Quần áo cùng tướng mạo Cô thật sự là quá trêu ngươi, mới vừa đến gần quảng trường, không ít người rối rít nhìn về phía cô.
Có cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào hoa cưới trên tay cô, cô cười, hút một hơi thuốc rồi vẩy tàn thuốc, sau đó ném vào thùng rác, đi tới bên cạnh cô bé kia: “”Thích không?””
“”Thích.””
Cô bé nhìn cô, hơi ngượng ngùng.
Mẹ cô cũng ngượng ngùng cười: “”Trẻ con, bỏ qua cho.””
Cô cười một tiếng: “”Không sao, thích thì tặng cháu.””
Nói xong, cô cầm hoa cưới trên tay đưa ra.
Cô bé sửng sốt, không dám nhận, nhìn Mộ Cẩm Vân, sau đó lại nhìn mẹ.
Mộ Cẩm Vân cũng nhìn mẹ bé gái, đưa tay sờ đầu bé: “”Không sao đâu, dì cho cháu.””
Lúc này, mẹ bé gái cũng lên tiếng: “”Dì cho con, con nhận đi.””
Nghe thấy mẹ lên tiếng, cô bé mới đưa tay nhận lấy.
Cô bé rất thích hoa cưới kia, bắt vào tay lòng tràn đầy vui vẻ.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô bé, cũng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn.
“”Muốn nói gì với dì à?””
Cô bé dời tầm mắt từ hoa cưới trung lên mặt cô, xấu hổ nhìn cô: “”Cảm ơn dì.””
“”Thật ngoan, không cần cám ơn.””
Cô nói xong, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng cô bé hỏi mẹ, đó là gì vậy, mẹ cô với cô nói là hoa cưới, là hoa cô dâu cầm trong hôn lễ, là hoa mang chúc phúc.
Cô bé nghe: “”Vậy có phải con lấy mất lời chúc phúc của chị ấy hay không?””
“”Không phải, là chị ấy tặng lời chúc phúc cho con.””
Cô dần dần đi xa, giọng cô bé cùng mẹ cô cũng càng ngày càng xa.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, đứng ở ven đường vừa đưa tay đón một chiếc xe taxi.
Đêm khuya này, rốt cuộc vẫn tốt đẹp.
Hứa Thanh Nga chọn đi du lịch ở Tây Tạng, cô vốn cũng muốn đi, nhưng mà người ta là vợ chồng mới cưới, cô đi theo, rất giống kỳ đà.
Mộ Cẩm Vân mấy ngày nay đều ở nhà cùng mẹ Hứa học làm đồ ăn vặt, từ sai khi đi Châu Phi, cô đứng ngồi không yên, âm thầm suy nghĩ sẽ đi đâu chơi.
Cảnh Quân bây giờ ở Thổ Nhĩ Kỳ, gửi cho cô rất nhiều ảnh đẹp, cô hơi rục rịch, muốn dọn hành lý đi.
Bất quá cô vừa mua xong vé máy bay, mẹ Hứa liền xảy ra chuyện.
Mẹ Hứa lúc ra cửa bị xe điện đụng, người không có chuyện gì, chỉ trẹo chân, sưng như móng heo.
Vết thương ở chân Mẹ Hứa sâu đến xương, phải ở trong bệnh viện nằm một tuần.
Hai người Hứa Thanh Nga cùng Hàn Nghị khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một chuyến, cô cùng mẹ Hứa hai người ăn ý giấu nhẹm cô.
Những ngày qua buổi sáng cô liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, đưa cho mẹ Hứa cơm trưa, trò chuyện một lúc với bà, sau đó trở về ngủ trưa, buổi chiều bốn giờ lên chuẩn bị cơm tối.
Cuộc sống ngược lại không đến nỗi nhàm chán, so với cô ở nhà không có chuyện làm tốt hơn nhiều.
Hằn ngày đưa cơm cho mẹ Hứa như vậy, bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng cho rằng cô là con gái ruột của mẹ Hứa.
Mộ Cẩm Vân cũng không giải thích, dù sao mẹ Hứa đối với cô cũng không kém hơn Hứa Thanh Nga, có phải con gái ruột thịt hay không, cô cũng cam tâm tình nguyện chăm sóc bà như vậy.
Hôm nay là thứ năm, cô ra cửa đưa cơm tối sớm, sợ lát nữa kẹt xe.
Năm trung tâm thành phố xe đã rất đông, học sinh tiểu học, học sinh cấp hai cùng học sinh cấp ba cũng tan học.
Mộ Cẩm Vân đi đường vòng đến bệnh viện, lúc xe quẹo vào đường nhỏ, xe phía sau liền trực tiếp đụng vào.
Thật may cô đeo dây nịt an toàn, nếu không người cũng đụng vào kính chắn gió phía trước mất rồi.
Cô nhíu mày, mở dây an toàn xuống xe: “”Làm sao! Ối!””
Cô mới vừa mở miệng, hai người đàn ông liền bấu vào cô, một người đàn ông bịt miệng cô, cô vặn người, hết lần này tới lần khác con đường nhỏ ít người ít xe, cô vì đường tắt mới vào đây, không ngờ lại có người ra tay với mình.
Hai người đàn ông nhanh chóng lôi cô lên xe, sau đó một người đàn ông ngồi phía sau đi tới phía trước, lái xe đưa cô đi.
Sau khi Mộ Cẩm Vân bị mang lên xe liền bị bọn họ trói lại, cô nói cái gì cũng không được, ngay cả đối phương muốn làm gì cũng không biết.
Cô nhìn xe mình dần dần bị lái đi, cho rằng bọn họ là cướp, cô bắt mình tỉnh táo lại.
Một giây kế tiếp, mắt cô liền bị miếng vải đen trùm lên.
“”Ối! “”
Mộ Cẩm Vân muốn thương lượng, nhưng mà một câu cô đều không nói được.
Xe chạy đại khái nửa giờ rốt cuộc ngừng lại, người đàn ông lôi cô từ trên xe đi xuống.
Cô lảo đảo, cảm giác giầy đạp xuống đất rất không bằng phẳng, một giây kế tiếp, cô liền bị người đẩy tới một nơi không biết là địa phương nào.
“”Kéttttt””, cửa sắt bị mở ra, Mộ Cẩm Vân cứng đờ.
Cô ngồi dưới đất, tay bị trói, mắt bị trùm lên, miệng bị bưng kín, bây giờ muốn xem nhìn mình ở đâu cũng không được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cũng không biết mình ở đâu, cũng không biết người trói mình tới đây rốt cuộc là ai.
Hạ Như Mộng?
Không thể nào, cô ta ở trên tay Tống Lâm, không có cách nào đụng vào cô.
Người của Nhà họ Hạ?
Cũng không có khả năng, Tống Lâm nếu đã xé rách da mặt cùng Hạ Như Mộng, Nhà họ Hạ tự nhiên lo thân không xong.
Vậy là ai?
Kẻ thù của cô chỉ mấy kẻ như vậy, ở Hòa Bình bốn năm, cô chỉ là nhân vật nhỏ bé, căn bản không có đắc tội với ai.
Cùng lúc đó, Hà Nội.
Lý Minh Việt cúp điện, liền trực tiếp vào phòng làm việc của Tống Lâm, đây là lần duy nhất, ngay cả cũng không gõ: “”tổng giám đốc Lâm, không thấy cô Cẩm Vân đâu nữa.””
Người đàn ông đang ký tên ngừng tay một lát, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt như có băng đá kết tủa: “”Nói lại lần nữa.””
Lý Minh Việt trong lòng run rẩy, nhưng biết chuyện không thể kéo dài, tóm tắt đơn giản: “”Người của chúng ta theo dõi cô Cẩm Vân nói hôm nay cô đi bệnh viện bằng đường vòng, người của chúng ta bị một chiếc xe trước cướp đường, cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ ở ngã tư đường tắt chờ xe cô Cẩm Vân đi ra. Nhưng mà sau khi xe cô Cẩm Vân đi ra, người trên xe không phải là cô Cẩm Vân.””
“”Chiếc xe kia chở ai?””
“”Đã bị bắt, nhưng là một kẻ đưa tin.””
Lý Minh Việt vừa nói, nhấp môi: “”Người kia nói, muốn cứu cô Cẩm Vân, muốn ngài tự mình đến Hòa Bình.””
“”Đặt vé máy bay.””
Lý Minh Việt sửng sốt: “”tổng giám đốc Lâm, Nhà họ Tống cùng Lương Lập Dương bọn họ…””
“”Đặt vé máy bay.””
Tống Lâm không để ý đến anh nói, chỉ mắt lạnh nhìn.
Lý Minh Việt ngẩn ra, cuối cùng gật đầu: “”Tôi biết, tổng giám đốc Lâm.””
Bảy giờ rưỡi có một chuyến bay Hòa Bình chuyến bay, mặc dù bây giờ đã sáu giờ hơn, nhưng Lý Minh Việt biết rõ Tống Lâm chỉ muốn nhanh chóng đến Hòa Bình.
Anh liền trực tiếp đặt chuyến bay này, sau đó dặn dò thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng.
Tuần trước Lương Lập Dương mới trở về nước, lúc này Mộ Cẩm Vân xảy ra chuyện, không cần suy nghĩ, đều biết có liên quan với hắn.
Hắn không động thủ ở Hà Nội, không chỉ bởi vì Mộ Cẩm Vân ở Hòa Bình, còn bởi vì Hà Nội là căn cứ địa của Tống Lâm, hắn động thủ, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe.
Nhưng mà Hòa Bình, rốt cuộc không phải địa bàn của Tống Lâm, bây giờ Mộ Cẩm Vân lại đang trong tay Lương Lập Dương, rất nhiều rủi ro, hắn không thể không suy tính cẩn thận.
Máy bay hạ xuống Hòa Bình là mười giờ tối, Lý Minh Việt vốn muốn hỏi Tống Lâm có muốn ăn chút gì hay không, nhưng tầm mắt rơi vào trên mặt anh, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng.
Hai người một trước một sau ra khỏi sân bay, người nơi này đã chờ sẵn, thấy Tống Lâm vốn muốn lấy lòng, nhưng nhìn sắc mặt anh, người nọ muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Tống Lâm vừa tới khách sạn, di động vang lên.
Giọng Lương Lập Dương hết sức huênh hoang: “” Anh à, không ngờ chứ gì, cô Cẩm Vân vẫn có ích ghê, lúc này mới có thể mời được anh đi một chuyến.””
“”Mày muốn làm gì?””
Tống Lâm bấm điện thoại di động, mặt trầm như nước, Lý Minh Việt một bên nhìn anh, ngay cả hơi thở cũng chỉ khe khẽ.
“”Muốn làm gì? Hai anh em chúng ta lâu rồi cũng không ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng đúng không? Hẹn giờ đi, anh cùng tôi, chúng ta trò chuyện một bữa ra trò, anh cảm thấy thế nào nào, anh trai?””
“”Lương Lập Dương, nếu mày dám động một đầu ngón tay cô ấy, tao sẽ khiến cho ngươi đau đớn đến không thiết sống nữa.””
Nghe thấy anh nói, Lương Lập Dương liền cười phá lên: “”Phải không? Vậy tôi thử xem nào.””
“”Lương Lập Dương!””
Anh rống giận, nhưng mà Lương Lập Dương bên đầu điện thoại kia đã cúp điện thoại.
Tống Lâm giơ tay lên ném điện thoại di động, quay đầu nhìn Lý Minh Việt: “”Tra cho tôi, nó ở đâu!””
“”Đang tra, tổng giám đốc Lâm.””
Tống Lâm nhìn anh, không lên tiếng, cầm điếu thuốc liền bay lên sân thượng.
Anh nhìn đêm tối phía xa, tay kẹp thuốc lá phát run.
Thằng điên Lương Lập Dương này, lại tìm tới Mộ Cẩm Vân.
Hắn ở nước Mỹ đấu không lại anh, bây giờ trở về dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tống Lâm nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy khói nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không nuốt trôi được.
Anh biết, Lương Lập Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.
Bên kia.
Lương Lập Dương cúp điện thoại, tâm trạng tphơi phới trước đó chưa từng có.
Hắn và Tống Lâm cùng cha khác mẹ, năm tuổi một được đón về Nhà họ Lương, hắn lấy lòng đi tới bên cạnh anh gọi anh trai, lại bị anh ghẻ lạnh.
Từ ngày đó trở đi, hắn cũng biết, bọn họ định trước sẽ không có tình cảm anh em gì hết.
Cười, hắn giơ tay lên vẫy vẫy người phía sau: “”Mộ Cẩm Vân sao rồi?””
“”Ở bên trong kho hàng.””
“” Ừ, cứ để cô ta đói đã.””
Tống Lâm quan tâm cô như vậy, hắn sẽ để cho anh nếm thử, mùi vị của vật vã.”
Chương 295: Tao sẽ khiến mày đau đớn đến không thiết sống “,”Tiệc cưới tan, Mộ Cẩm Vân nhìn Hứa Thanh Nga cùng Hàn Nghị lên xe, một mình khoác áo dọc theo con đường đi hồi lâu.
Trên đường có người bắt chuyện, cô không để ý đến, thấy cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, đi vào mua một gói thuốc lá.
Thu ngân là một ngươi đàn bà hơn ba mươi tuổi, thấy bó hoa trên tay cô, cười: “”Làm phù dâu à?””
Cô cũng cười: “”Đúng vậy.””
“”Nhận được hoa cưới, nhanh chóng sẽ đến cô.””
Mộ Cẩm Vân không trả lời, rút ra một điếu thuốc đẩy cửa đi khỏi cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Trước Quảng trường còn nhiều cặp tình nhân cơm nước xong dắt tay tản bộ, trên màn ảnh đang chạy quảng cáo giám năm mươi phần trăm trang sức.
Cô cúi đầu đốt thuốc, tầm mắt rơi vào kia ngón áp út tay trái, ánh mắt ngừng, hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, đi tới hướng náo nhiệt.
Quần áo cùng tướng mạo Cô thật sự là quá trêu ngươi, mới vừa đến gần quảng trường, không ít người rối rít nhìn về phía cô.
Có cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào hoa cưới trên tay cô, cô cười, hút một hơi thuốc rồi vẩy tàn thuốc, sau đó ném vào thùng rác, đi tới bên cạnh cô bé kia: “”Thích không?””
“”Thích.””
Cô bé nhìn cô, hơi ngượng ngùng.
Mẹ cô cũng ngượng ngùng cười: “”Trẻ con, bỏ qua cho.””
Cô cười một tiếng: “”Không sao, thích thì tặng cháu.””
Nói xong, cô cầm hoa cưới trên tay đưa ra.
Cô bé sửng sốt, không dám nhận, nhìn Mộ Cẩm Vân, sau đó lại nhìn mẹ.
Mộ Cẩm Vân cũng nhìn mẹ bé gái, đưa tay sờ đầu bé: “”Không sao đâu, dì cho cháu.””
Lúc này, mẹ bé gái cũng lên tiếng: “”Dì cho con, con nhận đi.””
Nghe thấy mẹ lên tiếng, cô bé mới đưa tay nhận lấy.
Cô bé rất thích hoa cưới kia, bắt vào tay lòng tràn đầy vui vẻ.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô bé, cũng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn.
“”Muốn nói gì với dì à?””
Cô bé dời tầm mắt từ hoa cưới trung lên mặt cô, xấu hổ nhìn cô: “”Cảm ơn dì.””
“”Thật ngoan, không cần cám ơn.””
Cô nói xong, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng cô bé hỏi mẹ, đó là gì vậy, mẹ cô với cô nói là hoa cưới, là hoa cô dâu cầm trong hôn lễ, là hoa mang chúc phúc.
Cô bé nghe: “”Vậy có phải con lấy mất lời chúc phúc của chị ấy hay không?””
“”Không phải, là chị ấy tặng lời chúc phúc cho con.””
Cô dần dần đi xa, giọng cô bé cùng mẹ cô cũng càng ngày càng xa.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, đứng ở ven đường vừa đưa tay đón một chiếc xe taxi.
Đêm khuya này, rốt cuộc vẫn tốt đẹp.
Hứa Thanh Nga chọn đi du lịch ở Tây Tạng, cô vốn cũng muốn đi, nhưng mà người ta là vợ chồng mới cưới, cô đi theo, rất giống kỳ đà.
Mộ Cẩm Vân mấy ngày nay đều ở nhà cùng mẹ Hứa học làm đồ ăn vặt, từ sai khi đi Châu Phi, cô đứng ngồi không yên, âm thầm suy nghĩ sẽ đi đâu chơi.
Cảnh Quân bây giờ ở Thổ Nhĩ Kỳ, gửi cho cô rất nhiều ảnh đẹp, cô hơi rục rịch, muốn dọn hành lý đi.
Bất quá cô vừa mua xong vé máy bay, mẹ Hứa liền xảy ra chuyện.
Mẹ Hứa lúc ra cửa bị xe điện đụng, người không có chuyện gì, chỉ trẹo chân, sưng như móng heo.
Vết thương ở chân Mẹ Hứa sâu đến xương, phải ở trong bệnh viện nằm một tuần.
Hai người Hứa Thanh Nga cùng Hàn Nghị khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một chuyến, cô cùng mẹ Hứa hai người ăn ý giấu nhẹm cô.
Những ngày qua buổi sáng cô liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, đưa cho mẹ Hứa cơm trưa, trò chuyện một lúc với bà, sau đó trở về ngủ trưa, buổi chiều bốn giờ lên chuẩn bị cơm tối.
Cuộc sống ngược lại không đến nỗi nhàm chán, so với cô ở nhà không có chuyện làm tốt hơn nhiều.
Hằn ngày đưa cơm cho mẹ Hứa như vậy, bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng cho rằng cô là con gái ruột của mẹ Hứa.
Mộ Cẩm Vân cũng không giải thích, dù sao mẹ Hứa đối với cô cũng không kém hơn Hứa Thanh Nga, có phải con gái ruột thịt hay không, cô cũng cam tâm tình nguyện chăm sóc bà như vậy.
Hôm nay là thứ năm, cô ra cửa đưa cơm tối sớm, sợ lát nữa kẹt xe.
Năm trung tâm thành phố xe đã rất đông, học sinh tiểu học, học sinh cấp hai cùng học sinh cấp ba cũng tan học.
Mộ Cẩm Vân đi đường vòng đến bệnh viện, lúc xe quẹo vào đường nhỏ, xe phía sau liền trực tiếp đụng vào.
Thật may cô đeo dây nịt an toàn, nếu không người cũng đụng vào kính chắn gió phía trước mất rồi.
Cô nhíu mày, mở dây an toàn xuống xe: “”Làm sao! Ối!””
Cô mới vừa mở miệng, hai người đàn ông liền bấu vào cô, một người đàn ông bịt miệng cô, cô vặn người, hết lần này tới lần khác con đường nhỏ ít người ít xe, cô vì đường tắt mới vào đây, không ngờ lại có người ra tay với mình.
Hai người đàn ông nhanh chóng lôi cô lên xe, sau đó một người đàn ông ngồi phía sau đi tới phía trước, lái xe đưa cô đi.
Sau khi Mộ Cẩm Vân bị mang lên xe liền bị bọn họ trói lại, cô nói cái gì cũng không được, ngay cả đối phương muốn làm gì cũng không biết.
Cô nhìn xe mình dần dần bị lái đi, cho rằng bọn họ là cướp, cô bắt mình tỉnh táo lại.
Một giây kế tiếp, mắt cô liền bị miếng vải đen trùm lên.
“”Ối! “”
Mộ Cẩm Vân muốn thương lượng, nhưng mà một câu cô đều không nói được.
Xe chạy đại khái nửa giờ rốt cuộc ngừng lại, người đàn ông lôi cô từ trên xe đi xuống.
Cô lảo đảo, cảm giác giầy đạp xuống đất rất không bằng phẳng, một giây kế tiếp, cô liền bị người đẩy tới một nơi không biết là địa phương nào.
“”Kéttttt””, cửa sắt bị mở ra, Mộ Cẩm Vân cứng đờ.
Cô ngồi dưới đất, tay bị trói, mắt bị trùm lên, miệng bị bưng kín, bây giờ muốn xem nhìn mình ở đâu cũng không được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cũng không biết mình ở đâu, cũng không biết người trói mình tới đây rốt cuộc là ai.
Hạ Như Mộng?
Không thể nào, cô ta ở trên tay Tống Lâm, không có cách nào đụng vào cô.
Người của Nhà họ Hạ?
Cũng không có khả năng, Tống Lâm nếu đã xé rách da mặt cùng Hạ Như Mộng, Nhà họ Hạ tự nhiên lo thân không xong.
Vậy là ai?
Kẻ thù của cô chỉ mấy kẻ như vậy, ở Hòa Bình bốn năm, cô chỉ là nhân vật nhỏ bé, căn bản không có đắc tội với ai.
Cùng lúc đó, Hà Nội.
Lý Minh Việt cúp điện, liền trực tiếp vào phòng làm việc của Tống Lâm, đây là lần duy nhất, ngay cả cũng không gõ: “”tổng giám đốc Lâm, không thấy cô Cẩm Vân đâu nữa.””
Người đàn ông đang ký tên ngừng tay một lát, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt như có băng đá kết tủa: “”Nói lại lần nữa.””
Lý Minh Việt trong lòng run rẩy, nhưng biết chuyện không thể kéo dài, tóm tắt đơn giản: “”Người của chúng ta theo dõi cô Cẩm Vân nói hôm nay cô đi bệnh viện bằng đường vòng, người của chúng ta bị một chiếc xe trước cướp đường, cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là chờ ở ngã tư đường tắt chờ xe cô Cẩm Vân đi ra. Nhưng mà sau khi xe cô Cẩm Vân đi ra, người trên xe không phải là cô Cẩm Vân.””
“”Chiếc xe kia chở ai?””
“”Đã bị bắt, nhưng là một kẻ đưa tin.””
Lý Minh Việt vừa nói, nhấp môi: “”Người kia nói, muốn cứu cô Cẩm Vân, muốn ngài tự mình đến Hòa Bình.””
“”Đặt vé máy bay.””
Lý Minh Việt sửng sốt: “”tổng giám đốc Lâm, Nhà họ Tống cùng Lương Lập Dương bọn họ…””
“”Đặt vé máy bay.””
Tống Lâm không để ý đến anh nói, chỉ mắt lạnh nhìn.
Lý Minh Việt ngẩn ra, cuối cùng gật đầu: “”Tôi biết, tổng giám đốc Lâm.””
Bảy giờ rưỡi có một chuyến bay Hòa Bình chuyến bay, mặc dù bây giờ đã sáu giờ hơn, nhưng Lý Minh Việt biết rõ Tống Lâm chỉ muốn nhanh chóng đến Hòa Bình.
Anh liền trực tiếp đặt chuyến bay này, sau đó dặn dò thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng.
Tuần trước Lương Lập Dương mới trở về nước, lúc này Mộ Cẩm Vân xảy ra chuyện, không cần suy nghĩ, đều biết có liên quan với hắn.
Hắn không động thủ ở Hà Nội, không chỉ bởi vì Mộ Cẩm Vân ở Hòa Bình, còn bởi vì Hà Nội là căn cứ địa của Tống Lâm, hắn động thủ, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe.
Nhưng mà Hòa Bình, rốt cuộc không phải địa bàn của Tống Lâm, bây giờ Mộ Cẩm Vân lại đang trong tay Lương Lập Dương, rất nhiều rủi ro, hắn không thể không suy tính cẩn thận.
Máy bay hạ xuống Hòa Bình là mười giờ tối, Lý Minh Việt vốn muốn hỏi Tống Lâm có muốn ăn chút gì hay không, nhưng tầm mắt rơi vào trên mặt anh, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng.
Hai người một trước một sau ra khỏi sân bay, người nơi này đã chờ sẵn, thấy Tống Lâm vốn muốn lấy lòng, nhưng nhìn sắc mặt anh, người nọ muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Tống Lâm vừa tới khách sạn, di động vang lên.
Giọng Lương Lập Dương hết sức huênh hoang: “” Anh à, không ngờ chứ gì, cô Cẩm Vân vẫn có ích ghê, lúc này mới có thể mời được anh đi một chuyến.””
“”Mày muốn làm gì?””
Tống Lâm bấm điện thoại di động, mặt trầm như nước, Lý Minh Việt một bên nhìn anh, ngay cả hơi thở cũng chỉ khe khẽ.
“”Muốn làm gì? Hai anh em chúng ta lâu rồi cũng không ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng đúng không? Hẹn giờ đi, anh cùng tôi, chúng ta trò chuyện một bữa ra trò, anh cảm thấy thế nào nào, anh trai?””
“”Lương Lập Dương, nếu mày dám động một đầu ngón tay cô ấy, tao sẽ khiến cho ngươi đau đớn đến không thiết sống nữa.””
Nghe thấy anh nói, Lương Lập Dương liền cười phá lên: “”Phải không? Vậy tôi thử xem nào.””
“”Lương Lập Dương!””
Anh rống giận, nhưng mà Lương Lập Dương bên đầu điện thoại kia đã cúp điện thoại.
Tống Lâm giơ tay lên ném điện thoại di động, quay đầu nhìn Lý Minh Việt: “”Tra cho tôi, nó ở đâu!””
“”Đang tra, tổng giám đốc Lâm.””
Tống Lâm nhìn anh, không lên tiếng, cầm điếu thuốc liền bay lên sân thượng.
Anh nhìn đêm tối phía xa, tay kẹp thuốc lá phát run.
Thằng điên Lương Lập Dương này, lại tìm tới Mộ Cẩm Vân.
Hắn ở nước Mỹ đấu không lại anh, bây giờ trở về dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tống Lâm nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy khói nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không nuốt trôi được.
Anh biết, Lương Lập Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.
Bên kia.
Lương Lập Dương cúp điện thoại, tâm trạng tphơi phới trước đó chưa từng có.
Hắn và Tống Lâm cùng cha khác mẹ, năm tuổi một được đón về Nhà họ Lương, hắn lấy lòng đi tới bên cạnh anh gọi anh trai, lại bị anh ghẻ lạnh.
Từ ngày đó trở đi, hắn cũng biết, bọn họ định trước sẽ không có tình cảm anh em gì hết.
Cười, hắn giơ tay lên vẫy vẫy người phía sau: “”Mộ Cẩm Vân sao rồi?””
“”Ở bên trong kho hàng.””
“” Ừ, cứ để cô ta đói đã.””
Tống Lâm quan tâm cô như vậy, hắn sẽ để cho anh nếm thử, mùi vị của vật vã.”