Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Cô ấy rất quyết tâm ly hôn
Khi dừng lại đã là hơn nửa tiếng sau, anh xuống xe, rút một điếu thuốc châm lửa.
Thấy Á Hoan từ trên xe taxi xuống, bước vào trong khách sạn, anh lại thở một hơi.
Không biết là tại sao khi anh thấy cô lên taxi lại có cảm giác lo sợ cô có chuyện, lại bám theo xe cô đến tận khi cô xuống xe an toàn đi vào khách sạn mới yên tâm.
Không phải anh không thích Á Hoan sao? Nếu thật sự thích cô, vậy tình cảm hiện tại của anh với Phi Phi là như thế nào? Âu Địch càng nghĩ càng lấy rối tung lên chẳng hiểu gì.
Tinggg
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, là Phi Phi
Nội dung đơn giản đến mức chẳng thể đơn giản hơn "Đã hơn nửa tiếng rồi sao anh vẫn chưa đến?"
Âu Địch nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi khởi động xe phóng đi mất.
Âm nhạc huyên náo trong quán bar.
Âu Địch ngồi lù lù trước cái bàn đầy vỏ chai rượu. Trước giờ Âu Địch luôn biết kiềm chế, hôm nay tâm trạng vốn đã tệ lại càng tệ, một hơi tu hết chai rượu.
"Uống gì mà lắm thế?" Dương Bảo cau mày cằn nhằn, nửa không tin vào mắt mình.
Dương Bảo vốn dĩ sắp sửa lên mây với em người yêu xinh tươi ngon nuột nà, một đêm lãng mạn, vậy mà giữa chừng lại bị Âu Địch gọi điện thoại, bảo anh đến bar uống rượu cùng.
Trong số mấy anh em chơi chung, chỉ có duy nhất Âu Địch là rất hiếm khi hẹn gặp ai, chơi với nhau hơn 10 năm vậy mà số lần hẹn đếm trên đầu ngón tay. Vì thế, vừa nghe điện thoại của Âu Địch là Dương bảo vội vã cầm áo chạy vội đi, bỏ lại cô em ngọt ngào kia lại.
Vậy mà vừa mới đến nơi đã gặp ngay cái cảnh này. Dương Bảo ngồi cạnh Âu Địch:"Lại thế nào đây thưa cụ? Cụ nhìn cụ uống biết bao nhiêu rượu ở đây rồi không?" "Hừ"
"Hừ cái con khỉ, có biết ông đây suýt chút nữa là lên chín tầng mây rồi không? Còn không phải cậu quấy rầy à?" Dương Bảo nghe tiếng hừ của Âu Địch thì mắt tức muốn nổ luôn.
"Á Hoan cô ấy vậy mà thật sự không cần nghĩ lại về chuyện ly hôn..."Âu Địch lúc này mới mở miệng ra nói.
"Hừ, điều kiện hà khắc như thế, cô ấy đồng ý, chắc chắn là lạt mềm buộc chặt! Người bình thường làm gì có ai lại muốn kí cái đơn như thế." Dương Bảo hừ lạnh. Cậu ta không tin Á Hoan thật sự sẽ ly hôn, cho dù có đến công ty cậu làm cậu cũng sẽ không tin ly hôn lại dễ dàng như thế. Ai nhìn vào cũng biết Á Hoan rất yêu Âu Địch.
"Cô ấy chắc chắn muốn ly hôn..." "Không thể nào! Tôi chắc chắn cho cậu, kinh nghiệm đào hoa bao năm của tôi sao có thể sai được?"-Dương Bảo giơ tay lên trời.
"Cậu sao lại chắc chắn như vậy?"
"Chẳng phải hai người chỉ mới kí đơn chứ chưa thật sự ly hôn à?" "Đúng vậy"-Tâm trạng Âu Địch càng thêm tồi tệ.
"Hừ, vậy tôi nghĩ nhất định sẽ quay lại nói với cậu bây giờ ly hôn không thích hợp, cần thêm chút thời gian..."Dương Bảo khoanh tay trước ngực mà phán, giống như hiểu từng chân tơ kẽ tóc vậy.
Âu Địch chán nản nhìn Dương Bảo đang hếch mũi lên tự hào, chầm chầm nói:"Cô ấy kí đơn xong liền đưa cho tôi kí, tôi chỉ cầm lấy chứ không kí. Hơn nữa cô ấy còn dọn ra ngoài luôn rồi..."
Phụt
"Cái gì cơ? Dọn ra ngoài luôn rồi?"Dương Bảo nghe xong thì phun ra cả đống rượu mới cho vào miệng.
"Ừ, tôi nói Phi Phi sẽ tới sống, thế là cô ấy đi lên thu hành lí dọn luôn, ngay trong đêm khuya..."Âu Địch rầu rĩ.
"Cậu...đúng là tra quá rồi. Vừa mới đề đơn ly hôn đã thôi, nửa đêm lại còn đuổi người ta đi như thế..." Dương Bảo chậc lưỡi lắc đầu.
"Tôi đâu có ý đuổi cô ấy..." "Cậu bị ngu à? Nửa đêm nói người ta kí đơn ly hôn, rồi lại còn nói người tình trong tim của mình đến ở, không phải ý đuổi người ta thì là ý gì? Hơn nữa Á Hoan lại là người tư duy phong phú, sợ còn nghĩ ra cả một tá ý nghĩa khác. Người như tôi còn cảm nhận ra ý đuổi của cậu nói gì cô ấy."-Dương Bảo bất lực dựa vào ghế.
"Tôi không biết..."
"Mà cho dù cậu muốn ly hôn, trước hết phải qua tay bố cậu, chứng minh nhân dân còn ở chỗ ông ấy đúng không?" "Ừ"
"Vậy thì lo cái quái gì. Đằng nào ông ấy cũng không đồng ý, hơn nữa cậu đã tự mình phá nát kế hoạch để ông ấy biết, lại càng khó hơn."
"Cậu không biết đâu. Cô ấy đã cùng tôi đến, lừa bố tôi rằng tài khoản ngân hàng có vấn đề cần chứng minh nhân dân. Tất cả mọi việc từ kia đơn đến lấy chứng minh nhân dân đều chứng tỏ rằng cô ấy muốn ly hôn. Mà tôi không muốn lừa gạt ông ấy nên..."
"Giảo biện, không phải cậu vì không muốn ly hôn nên mới làm thế à?"
"..."
"Nguyên nhân là do cậu nên mới không thể ly hôn, thì cậu buồn rầu cái gì chứ?" Dương Bảo hết cách, cầm cốc rượu lên lắc.
Tâm trạng của Âu Địch đã tệ càng tệ hơn, Dương Bảo chỉ biết làm anh thêm rối não.
Chỉ cần nghĩ đến ly hôn rồi, kẻ khác sẽ chẳng gọi cô là cô Âu nữa, thay vào đó là những cách gọi khác thân mật, là lòng anh lại thấy bí bách khó chịu không tả được.
Nhất là chỉ vài năm sau ly hôn, Á Hoan nhất định sẽ tái hôn vơi người đàn ông khác. Nghĩ đến chuyện này mặt Âu Địch đen như đáy nồi.
"Được rồi, lừa người lớn là không tốt, cậu đúng " Dương Bảo nhìn biểu cảm của Âu Địch thì hạ nhiệt hơn. Đưa cho Âu Địch một cốc rượu.
"Ừ" Âu Địch cầm lấy cốc rượu, một hơi uống cạn rồi.
Dương Bảo vẫn không rời mắt nhìn anh, phán đoán:"Cậu như thế này giống như là yêu Á Hoan rồi."
Âu Địch lại tỏ vẻ khinh thường:"Đầu cậu có bệnh à? Tôi yêu Á Hoan? Không thể nào"
"Có lẽ do tôi quen rồi nên mới vậy, cậu cũng nói với tôi vậy mà"
Quen? Dương Bảo sờ trán, miễn cưỡng nghe lọt tai:"Vậy là cậu vẫn thích Phi Phi?"
Nghe xong hai chữ Phi Phi, Âu Địch ngược lại cảm thấy có chút khó chịu, không tự nhiên. Nhưng cho dù vậy, anh cũng thích cô ấy vài năm rồi. Bây giờ cũng không thể nói là không thích được. "Không sai"
"Vậy cẩu giải thích cho tôi vì sao cả ngày nay Phi Phi gọi điện cho cậu rất nhiều cuộc nhưng cậu không bắt máy? Hơn nữa còn để cô ấy gọi cho tôi hỏi cậu đang làm gì. Mà tôi thì làm sao biết cậu đang làm gì chứ?" Dương Bảo vuốt vuốt cằm. Nói thật thì cậu thấy Phi Phi rất phiền khi cứ có chuyện gì là lại gọi cho cậu hỏi này hỏi nọ.
So sánh
Nhắc đến chuyện này thì Âu Địch cũng cực kì khó chịu. Bình thường lúc Á Hoan gọi cho anh anh không bắt máy, Á Hoan cũng sẽ không gọi điện. Tức là chỉ gọi một cuộc duy nhất và không có lần thứ hai.
Phi Phi thì sao? Anh không bắt máy, lập tức gọi cho anh cả trăm cuộc, giống như gọi đến khi nào hết pin điện thoại mới thôi, cứ gọi, gọi mãi đến phát phiền.
"Sau đó cô ấy liền nhắn cho cậu đến chỗ cô ấy, cô ấy rất khó chịu?" Năm đó mấy người bọn họ chơi với nhau, Phi Phi và Âu Địch có tình cảm với nhau, mà khi đó Dương Bảo cũng có chút tình cảm với Phi Phi, nhưng là anh em chơi cùng, nên Dương Bảo buông tay trước.
Vì thế mỗi khi mà Phi Phi bị Âu Địch làm cho không vui hay buồn tủi, đều để cậu ra mặt. Đến bây giờ cũng thế, mỗi lần đều sẽ gọi cho cậu kể lể khóc than. Nhưng thời gian đã bao lâu rồi, ai rồi cũng sẽ khác, cậu không còn cố gắng giúp đỡ như khi trước nữa. Lại thêm thời gian qua quen nhiều cô như vậy, hiểu cũng rõ hơn nên ấn tượng về Phi Phi cũng không còn tốt như trước nữa. Thậm chí bây giờ cậu cũng thấy Phi Phi quá giả tạo, quá phiền phức.
"Ừ" Âu Địch thuận miệng :"Nhưng chắc chắn là không phải cái gì nặng, nếu không đã sớm gọi cho bệnh viện rồi."
"Đã ghét bỏ đến thế rồi, còn cố nói là thích?" Dương Bảo nhướn mày.
"Trước nay Á Hoan đều không như vậy. Khi đó cô ấy đi viện phẫu thuật ruột thừa, vậy mà không nói một lời nào cho tôi. Đến khi phẫu thuật đều đã xong hết rồi, tỉnh lại mới gọi báo cho tôi biết." Âu Địch không muốn nói cũng phải nói.
"Ài..." Dương Bảo trong lòng đang không ngừng mắng chửi cái tên ngu si đần độn trước mặt này. Phi Phi làm cái quái gì không đúng cũng đem ra so sánh với Á Hoan, rồi lại còn khen Á Hoan, như vậy còn không phải rõ rành rành là thích Á Hoan rồi à? Vậy mà tên đần này còn không chịu thừa nhận! Dương Bảo thật sự muốn cầm búa đập vào đầu Âu Địch, để vỡ đầu ra xem rốt cuộc bên trong đầu cậu ta chứa cái gì.
"Thế rốt cuộc bây giờ cậu muốn làm gì?" "Ly hôn với Á Hoan"
Đây là lời vẫn luôn muốn nói ra nhưng nói rồi lại không được tự nhiên. Cứ như là bài xích trong tâm vậy.
"Não cậu có vấn đề không? Câu trước và nói không muốn ly hôn, câu sau lại nói muốn ly hôn là thế nào?" Dương Bảo cứng cả họng. Nói nãy giờ một thôi một hồi, giờ lại bảo muốn ly hôn? Cái quái gì thế?
"Tôi hiểu rồi" Dương Bảo miễn cưỡng gật đầu, lấy tay khoác ghì vào cổ Âu Địch :"Người nhà cậu ai cũng thích Á Hoan, có phải sợ nếu ly hôn người nhà liền từ mặt cậu, nên cậu muốn cô ấy chủ động nói ly hôn với cậu và gia đình?"
"Ừ" Ý trong lòng của Âu Địch không phải như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Tôi có cách này đảm bảo cô ấy chủ động nói ly hôn, hơn nữa có khi cả đời này cũng không tái hôn với cậu" Dương Bảo ghé vào tai Âu Địch nói nhỏ mấy câu.
Nghe xong Âu Địch liền phản đối
"Không được. Mặc dù cách của cậu rất hay, nhưng tôi không thể làm thế với cô ấy. Tự nhiên kéo cô ấy về, rồi lại đuổi đi thì có tác dụng gì nhiều chứ?"
"Hừ, cậu không làm thì thôi. Dù sao cũng là do cậu. Hơn nữa rõ ràng đó là điều cậu muốn."
Mặc dù nghe thấy mấy chữ không tái hôn đối với Âu Địch là rất muốn, nhưng xong lại thấy bức bối khó chịu.
"Tôi sẽ nghĩ sau" Âu Địch đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Âu Địch đi, Dương Bảo ngồi suy nghĩ. Vốn tưởng Á Hoan là một cô gái bình thường, năm ấy kết hôn là ngẫu nhiên với Âu Địch, sẽ chẳng có chuyện gì. Không nghĩ đến vậy mà lại có thể khiến cho Âu Địch phiền muộn như thế, đúng là rất kì lạ. Không lẽ Á Hoan rất có mị lực sao? Dương Bảo nhếch môi.
Đáp án này, sẽ sớm biết thôi.
Âu Địch uống khá say, không thể tự lái xe về, nên đã gọi người lái xe thuê đưa về biệt thự.
Về đến nhà, cả căn nhà chẳng có một người con gái mỗi ngày đều chờ anh về rồi mới đi ngủ, chẳng có người mà mỗi ngày đều sẽ ngồi trước bàn gọt hoa quả sẵn cho anh.
Âu Địch ngồi chết dí ở sô pha, mặt đọ lựng lên vì rượu. Quản gia thấy vậy cũng ra hỏi han "Cậu chủ, có cần tôi kêu người nấu canh giải rượu không?"
"Không cần đâu, tôi không việc gì."
Nói xong Âu Địch loạng choạng đi lên phòng, nằm sõng lên giường.
Xung quanh lẽ ra treo đầy ảnh cưới, ảnh ăn mừng sinh nhật, tất cả các loại ảnh chụp đều sẽ được treo lên, nhưng bây giờ thì trống không chẳng còn tấm nào nữa. Là Á Hoan cho người gỡ xuống hết, một cái cũng không chừa lại.
Không biết Á Hoan nghĩ thế nào, nhưng cho dù một tấm ảnh cũng không giữ lại, đều cho người đem ra nhà kho để. Hơn nữa đồ đạc trong phòng cô cũng sắp xếp lại y như ngày đầu bước vào trong căn phòng này, mọi thứ đều rất ngăn nắp.
Âu Địch nằm im chẳng nói gì, anh chưa ngủ, chỉ nằm đấy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. Thật không hiểu, tại sao mọi chuyện cuối cùng vẫn là xuất phát từ anh? Đẩy anh đến tình cảnh tình 2 tay như thế này. Chính bản thân anh cũng không biết bản thân mình muốn gì, nghĩ gì.
Khoảng hơn một tiếng sau, chỉ nghe một tiếng thở dài nặng đề của một người đàn ông, rồi tất cả chìm trong bóng đêm im lặng.
Anh tự mình lái xe đến gần khách sạn nơi cô đang ở, ngủ trong xe ở đó cả một đêm.
...----------------...
Hôm nay bị bí rồi, buồn quáT_T
tưởng bị f0 rồi mà đi test ngta bảo ko sao, ảo ma quá đi mất. ho có, khó thở có, thế mà ko bị j, cũng gọi là may :<
Tìm nhà
Tại nhà chính Âu gia.
"Mình à, thằng con mình nó ngu ngốc như vậy, hay là..." Mẹ Âu gập cuốn sách lại, đưa mắt nhìn chồng mình ngồi bên cạnh.
"Ý bà muốn nói là tìm đối tượng khác cho con bé?" Bố Âu hiểu ý, ngẩng đầu lên nhìn.
"Đúng vậy" Mắt mẹ Âu sáng lên "Con bé tốt như thế, thằng Địch nhà mình có mắt như mù, muốn ly hôn với con bé. Nếu đã vậy, thì mình tìm mối khác cho con bé đi..." Mẹ Âu hăng hái góp lời. Đối với bà, Á Hoan mới là con ruột, Âu Địch là đứa con bà nhặt từ thùng rác về.
"Cũng có lí. Vậy bà nói xem, ai thì phù hợp?" Bố Âu cũng gật đầu, tháo mắt kính ra cất vào hộp.
"Em nghe nói Á Hoan lúc đi học có một người bạn chơi khá thân, lại nghe nói rất thích Á Hoan. Nhưng sau khi nghe tin Á Hoan kết hôn với thằng Địch thì lập tức ra nước ngoài." "Vậy hiện giờ cậu ta ở đâu? Trong nước hay nước ngoài?"-Bố Âu nhanh chóng đáp lời.
Mẹ Âu nhanh chóng trả lời :"Ở nước ngoài"
"Không được, nếu như con bé thật sự kết hôn với thằng bé kia, sẽ theo chồng ra nước ngoài, vậy chẳng phải chúng ta sẽ mất con à? Không được, con bé chỉ được phép kết hôn với người trong nước thôi, tốt nhất là gần nhà chúng ta." Bố Âu gãi cằm.
"Hay là thế này đi. Chúng ta tổ chức một bữa tiệc, rồi mời tất cả những thanh niên gần đây đến, hỏi thăm lai lịch của bọn họ như thế nào?" Mắt bố Âu loé lên:"Cách này được...Nhưng mà phải đẹp trai, Á Hoan xinh đẹp như thế, không thể tìm một đứa xấu trai cho nó được" Bố Âu tự nhiên nghĩ ra, buột miệng nói thêm khiến mẹ Âu phì cười.
"Ôi trời, vậy mà còn để ý đến đẹp trai nữa. Yên tâm đi, em nhất định chọn mĩ nam cho con bé."
Hai người quyết định ngồi bàn bạc về bữa tiệc, nên làm thế nào cho tốt.
Trên tầng 12 của khách sạn
Á Hoan đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới ngắm cảnh đẹp phồn thịnh xung quanh. Toàn thành phố chìm trong bóng đêm đen như mực, những toà nhà sáng trắng lên tô điểm mĩ lệ, rõ ràng là vẻ đẹp phồn hoa nhưng lại có một người đang cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Cô xoay người, dựa lưng vào tường, mắt nhìn vào dãy số điện thoại. Nghĩ một hồi cuối cùng quyết định gọi cho người bạn môi giới của mình.
Điện thoại vừa vang lên được 2 tiếng tút, đầu bên kia đã nghe máy. Có vẻ đằng ấy cũng không bận gì.
"Ôi trời, hôm nay cô Âu rảnh rỗi gọi thăm tôi cái giờ đêm hôm khuya khoắt này hả?"-Giọng người con gái nhẹ nhàng đầy trêu chọc vang lên.
"Ừ, mình gọi cậu có chút chuyện này..." "Muốn mua nhà?" "Ừ" Quả nhiên là người môi giới, nghe một phát là chắc chân cô muốn tìm nhà.
Á Hoan bắt đầu ra điều kiện :"Tốt nhất là nhà cạnh đường, giao thông thuận lợi, gần trung tâm thành phố."
Người bạn lập tức mở máy tính, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên qua điện thoại:"Tìm được vài căn, bao giờ người kia rảnh để cùng mình đi xem nhà?" Đầu dây bên kia tưởng cô muốn tìm nhà cho người khác.
"Là mình muốn tìm nhà" Á Hoan cười "Mình muốn ngày mai liền dọn đến, chắc cậu đều xem qua rồi nên biết căn nào tốt thì nói với mình, rẻ thì càng tốt." Mặc dù tìm nhà, nhưng hiện tại tiền cô còn là không nhiều, nếu không thuê khách sạn nữa thì cũng còn một khoản, nhưng vẫn là không đủ. Chắc chắn sẽ phải đi mượn thêm.
"Cần yêu cầu mấy phòng không?" "Hai phòng ngủ 1 phòng khách là được"
Vừa nghe xong, người bên kia liền im lặng, nhớ tới chìa khoá căn nhà mà người ấy đã đưa cho mình, lập tức gõ tìm, quả nhiên ở gần trung tâm thành phố.
Không nhịn nổi mà thở dài, khi trước đi học cậu ta là thiên chi kiêu tử, ai cũng nói cậu ta và Á Hoan là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Đáng tiếc là Á Hoan vội vàng kết hôn, không quay đầu nhìn vẫn còn người đang thâm tình với mình, thế là cậu ta liền chọn ra nước ngoài.
Quả thật khi đó không ai hiểu quyết định của Á Hoan. Ai cũng cho rằng cô vì tham tiền mà bất chấp chen chân vào nhà hào môn, nhưng Á Hoan chẳng thèm giải thích lấy một câu nào. Chỉ có một mình cậu ta đứng ra phủ nhận cô không phải người như vậy, nhưng ai thèm tin chứ?
Khi cậu ta ra nước ngoài đã nhờ cô(người bạn môi giới) cầm chìa khoá căn nhà mà vốn được chuẩn bị sẵn để kết hôn với Á Hoan, nói khi nào Á Hoan cần thì hãy giao lại. Lúc đó còn chế nhạo cậu ta rằng Á Hoan đã vào hào môn, căn nhà bé bằng cục shit chuột này ai mà thèm, không ngờ mới 2 năm ngắn ngủi đã cần dùng đến.
Khép laptop lại, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:"Có một căn này rất hợp với yêu cầu của cậu đấy" "Tiền thuê bao nhiêu?"
Cô bạn chậc nhẹ lưỡi, nói đại một cái giá thấp cho Á Hoan, Á Hoan chẳng nói chẳng rằng gì lập tức chuyển khoản. Tiền rẻ mà lại phù hợp thì còn chần chừ gì nữa?
Sau khi nhận được tiền, cô bạn gửi địa chị đến cho Á Hoan, nói cả vị trí của chìa khoá và một vài thông tin khác. Nói xong, liền hỏi cho đỡ thắc mắc vấn đề nãy giờ chưa kịp hỏi:"Này, đang yên đang lành dọn ra ngoài làm gì?" Nếu cô nhớ không nhầm quan hệ giữa Âu Địch và Á Hoan không phải rất tốt à?
"Làm cô chủ hào môn lâu quá rồi, ra ngoài làm việc hoà nhập xã hội thôi" Á Hoan thờ ơ đáp lại.
"Ôi trời, làm gì có ai đang sung sướng làm cô chủ nhà hào môn ăn ngon mặc đẹp lại muốn ra ngoài làm việc dung nhập xã hội chứ?" Cô bạn tỏ ý cười đùa.
"Ai rồi cũng phải đi làm thôi" Á Hoan mím môi.
"Còn không phải là vì cô ta đã quay lại rồi hay sao?" Cô bạn hỏi dò
Tôi sắp về nước
Vừa dứt câu thì đầu dây bên kia trở nên trầm mặc.
Cô bạn môi giới giờ mới nhận ra, hối hận đập vài cái vào miệng mình, đúng là vô duyên hết cỡ! Phi Phi quay về, Âu Địch và Phi Phi tái hợp, còn Á Hoan thì bị đuổi đi. Đây chắc chân là điều không dễ dàng gì mà chấp nhận được. Vậy mà cô bạn lại chẳng những không nói tránh chuyện, còn bơm thêm dầu vào. Vốn còn đang định xin lỗi thì tiếng cười nhẹ của Á Hoan vang lên:"Cậu cảm thấy thế nào?" "Mình nghĩ chắc là không đâu?"
Trái ngược với vẻ căng thẳng của cô bạn, Á Hoan lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Vị trí này vốn là của cô ấy, ngồi mượn chỗ lâu như vậy rồi, cũng nên trả lại cho người ta. Mọi thứ đều do mình không tự lượng sức, năm đó một mực muốn kết hôn với Âu Địch."
"Nhưng sau một thời gian kết hôn, rất nhiều người nói hai người là trai tài gái sắc, rất hợp nhau."
"Người ngoài thấy hợp, nhưng cũng chưa chắc đã thật sự là hợp. Suy cho cùng, hợp hay không cần phải xem đối phương là ai, thân thế như nào." Á Hoan bình tĩnh như vậy, tiếp tục nói :"Giống như chuyện mình thích Âu Địch, và Âu Địch thích Phi Phi, hai chuyện này, rất khác nhau."
Cô bạn nhận thấy từ trong giọng điệu của Á Hoan là cả một nỗi buồn, chỉ biết thở dài:"Chuyện tình cảm không thể ép buộc được." "Ừ"
"Cho nên, chuyện này không hề liên quan gì đến Phi Phi hết. Cô ấy vốn dĩ thuộc về những thứ này."
Cô bạn nghẹn lời, im lặng chẳng biết nói gì nữa.
Á Hoan lại nói tiếp:"Mình mới là người không nên xuất hiện trong tất cả mọi chuyện. Lần này rời đi, là số phận đã an bài, duyên phận giữa mình và Âu Địch coi như đã cạn, không trách ai được."
Chuyện này khiến cho cô bạn môi giới nhăn mặt, cảm thấy vô cùng tức giận.Khi còn đi học Á Hoan là thiên tài, cho dù là bất cứ cái gì cũng có thể dành hạng nhất. Khi cô thi tốt nghiệp trước thời hạn, tất cả các công ty đều không ngừng tranh dành lấy cô, nhờ đó mà các giáo viên nở mày nở mặt, nhất định sau này cô sẽ là người xuất sắc nhất trong những năm gần đây của trường. Thế nhưng, cô đã một chân đạp gãy con đường thẳng trơn bóng thẳng tắp trải lụa đỏ ấy, lựa chọn kết hôn và về với gia đình.
Mặc dù tất cả các giáo viên đều tiếc nuối, nhưng vẫn ủng hộ tôn trọng quyết định của cô.
Cô bạn chuyển sang chuyện khác.
"Hay là như này đi" "Thế nào?" "Mai cậu đi xem nhà với mình"
"Lo à?" Á Hoan hỏi ngược lại nhưng không thấy hồi âm. Lại cố cười:"Yên tâm đi, ngủ một giấc là ổn"
"Thật sự không sao?" Cô bạn hơi lo lắng
"Nếu không ổn sẽ gọi cho cậu, thế nào?" "Ừ, vậy cũng được."
"Đến lúc mình gọi thì đừng có thấy phiền đấy!" "Không đâu, mừng còn không kịp ấy."
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu rồi mới tắt điện thoại.
Cô bạn nhìn điện thoại, thở dài rồi gửi tin nhắn cho cậu bạn:[Chúc mừng cậu, cậu ấy đã thuê căn nhà bé bằng cục shit chuột của cậu rồi].
Đáp:[Cô ấy khoẻ không?] Cô bạn:[Tôi nghĩ là không ổn lắm. Phi Phi cô ta quay lại rồi, Âu Địch đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, chắc chắn là đang không biết đi đâu nên mới gọi cho tôi]
Đáp:[Tình hình kinh tế?" Cô bạn môi giới:[Không tốt, cậu ấy nói càng rẻ càng tốt, thì nhất định là không đủ tiền. Hơn nữa tính cậu ấy như vậy, ly hôn sẽ không lấy một đồng nào. Nhìn có vẻ như là toàn bộ số tiền cậu ấy tiết kiệm được.]
Đáp:[Cô ấy mấy năm nay không đi làm à?" Cô bạn:[Ừ. Luôn ở nhà làm nội trợ]
Đáp:[Tôi sắp về nước rồi] Cô bạn:[Nhanh vậy sao? Nghe tin người trong mộng ly hôn nên vội vã quay về à?]
Đáp:[Ừ. Tôi rất lo cho cô ấy] Cô bạn:[Không sao, có tôi ở đây, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ấy]
Đáp:[Ừm, cảm ơn cậu. Số tiền mỗi tháng cậu ấy trả tiền thuê, cậu cứ gom lại, khi tôi về nước sẽ đích thân đem đến cho cô ấy] Cô bạn"[Được]
Cô bạn:[Lần này quay về, là muốn tiếp tục theo đuổi cậu ấy à?"
Đáp:[ Ừ. Năm đó tôi tỏ tình, cô ấy từ chối tôi lấy lí do đã thích người khác. Bây giờ người cô ấy thích muốn ly hôn với cô ấy, dù thế nào cô ấy cũng sẽ cho tôi một cơ hội.]
Cô bạn môi giới nhìn tin nhắn của cậu bạn gửi tới, khẽ mỉm cười. Quả nhiên một người con gái xuất sắc, sẽ chẳng cần lo không có ai thích, chỉ sợ là mình không thích người ta.
Cô bạn:[Ừ, chúc cậu may mắn. Lần này có vẻ rất quyết tâm ly hôn, cơ hội cho cậu cũng rất cao đấy]
Đáp:[Chắc vậy.]
Cô bạn không trả lời nữa, tắt điện thoại nằm xuống. Mắt nhìn lên trần nhà.
Một người thâm tình như thế lại bị bỏ qua một cách tuyệt tình, không những không chết tâm còn nuôi hi vọng hết ngày này qua tháng nọ, chỉ cần là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không muốn bỏ qua. Thành thật mà nói hai người vốn rất xứng đôi. Nhà cậu bạn tuy không giàu có như nhà Âu Địch, nhưng cũng được xếp vào loại giàu sang, thiếu gia công tử. Theo đuổi mỗi mình cô suốt mấy năm, không ai là không biết, chỉ tiếc...
Cô bạn khẽ lắc đầu, rồi nhắm mắt lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Anh không định ly hôn sao?
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức Âu Địch ngủ trong xe qua đêm ở gần khách sạn RP đã gây bão mạng xã hội. Cư dân mạng trở nên vô cùng sôi nổi, bàn tán muốn nát cái bàn phím. Người nào người đấy ồ ạt kéo nhau vào chúc mừng hai người tái hợp, đăng bài chúc phúc đầy mạng xã hội, trở thành hotsearch chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, đẩy đề tài "Âu Địch x Phi Phi" lên như gió.
Gần trưa.
Suốt từ lúc Âu Địch từ dưới nhà xe lên phòng làm việc, nhân viên trong công ty cứ vây quanh chỉ trỏ bàn tán, thế nhưng anh chả hay biết gì cả. Mãi đến khi ngồi trên ghế làm việc rồi mới mở miệng hỏi trợ lí :"Bọn họ đang bàn cái gì đấy?" "Ngài không biết sao ạ?" Thư kí mở điện thoại, đưa cho Âu Địch nhìn. Thư kí không nói gì thêm.
"Phi Phi ở khách sạn đó sao?" Âu Địch lướt lướt vài báo, mặt cứng đờ đặt điện thoại xuống bàn.
Mặc dù tất cả đều đã ghi Phi Phi về nước và ở trong khách sạn RP, vị trí đã rõ, nhưng lại không phải là khách sạn mà anh ở lại tối qua. Rõ ràng tối qua anh ở chi nhánh một, chứ không phải chi nhanh ba nơi mà Phi Phi đang ở.
Xác định xong là không phải chỗ của Phi Phi, anh thở phào một hơi. Anh tới khách sạn RP là do tối qua uống say, lại nghĩ đến Á Hoan nên mới đến.
Dù thế nào thì anh cũng không muốn bị người ta hiểu nhầm. Đặc biệt là hiểu nhầm chuyện với Phi Phi. Đây là cả một vấn đề rất quan trọng.
"Bảo phòng quan hệ công chúng làm rõ giúp tôi, tối qua tôi ở là khách sạn chi nhánh một, không phải chi nhánh ba." Âu Địch ngồi vắt chân, gõ gõ đầu bút.
"Không phải do ngài đi nhầm ạ?" Thư kí gãi đầu hỏi. "Cậu thấy tôi già đến mức đi nhầm à?"-Âu Địch nhăn mày, quay sang liếc thư kí một cái.
Dù gì cũng là người đứng đầu, sao có thể nói là đi nhầm? Trước giờ làm gì cũng không thể nhầm. Thư kí này lại nói là nhầm, thật vớ vẩn.
Thư kí tự biết mình nói quá nhiều, an phận câm miệng lui ra ngoài, liên hệ với văn phòng công chúng để dặn dò công chuyện.
Chỉ tiếc là mọi thứ đã bị làm quá lên đến mức văn phòng công chúng lên giải thích chẳng còn có tác dụng gì cả. Ai cũng nhất mực tin rằng Âu Địch ngủ ở nhà xe của chi nhánh ba, không phải chi nhánh một, đảo lộn trắng đen phải trái bất chấp đã có công bố chính thức.
Cư dân mạng sau bài công bố lại càng ghê gớm hơn, đăng bài gào thét âm ầm, nói Âu Địch nhất định đang giả vờ đáng yêu, nghiện còn ngại. Muốn đi tìm người yêu lại còn tỏ ra đàn yêu, đi lộn chỗ, đáng yêu chết mất!
Đáng yêu? Đáng yêu chỗ nào vậy? Rõ ràng đã nói sự thật, vậy mà vẫn có thể bịa ra những chuyện kinh thiên động địa như thế? Nếu mấy bài này để cho Á Hoan đọc được...Không được không được. Không thể để cho Á Hoan đọc được mấy bài này.
Âu Địch bất lực hoang mang, tay chân luống cuống. Cố gắng xử lí thật nhanh công việc rồi đi thẳng tới văn phòng quan hệ công chúng tự mình làm rõ.
Âu Địch không muốn trực tiếp nói là mình vì Á Hoan mới đến RP, nên cho người điều tra những người nào đến đó.
Kết quả khiến người khác há hốc miệng. Vậy mà là Á Hoan? Không phải Âu Địch từng nói sẽ tái hợp với Phi Phi sao? Tại sao bây giờ lại ở cùng khách sạn với Á Hoan? Tất cả đều đi vào nghi hoặc, người nào người nấy liếc mắt nhau tìm câu trả lời, nhưng không ai dám nói gì, sợ mình nói quá nhiều thì công việc cũng không cánh mà bay mất. Chỉ có thể chờ Âu Địch tự mình giải thích.
Thế nhưng Âu Địch cũng không muốn tự mình giải thích, vậy là phủ tay:"Sự thật như nào thì cứ làm như thế đi. Nhìn tôi làm cái gì?"
Âu Địch đi ra đến cửa, vừa mở cửa ra thì một người phụ nữ mặc váy đen bó sát gợi cảm nhào vào lòng anh.
Âu Địch khẽ cau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, tránh để người khác thấy:"Em ở đây làm gì?" "Em đến tìm anh"
Âu Địch đẩy Phi Phi ra khỏi người mình, lấy tay phủi phủi áo, có vẻ như càng ngày càng bài xích Phi Phi:"Anh vẫn chưa ly hôn, còn là người có gia đình" "Vậy lúc nào mới định ly hôn để cưới em?"-Phi Phi nghe Âu Địch nói thì hùng hổ to tiếng.
Lần này cô ta ngồi máy bay trở về là để cưới Âu Địch. Cố tình về nước như vậy để mượn công chúng đẩy vào.
Âu Địch lạnh lùng nói:"Anh không biết" (Mà sự thật là anh đây không thích ly hôn đấy, làm gì được anh?)
"Anh không biết?" Phi Phi híp mắt lại, ngờ vực hỏi. Đây vốn không phải câu trả lời mà cô ta mong muốn hôm nay. Vì đây là văn phòng quan hệ công chúng!
Cô ta bắt đầu trừng mắt, càng to tiếng hơn:"Ý anh là anh không muốn ly hôn với Á Hoan? Anh nói đi! Mau nói!"
Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên đến mắt chữ A miệng chữ O, đây thật sự là nữ thần Phi Phi dịu dành thanh thịch quý phái mà bọn họ ngưỡng mộ bấy lâu sao? Sao có thể chứ? Trước mặt này rõ ràng là một người đàn bà ăn nói tùy tiện chẳng khác gì mấy bà bán hàng ngoài chợ. Không biết mình là ai mà dám quát vào mặt Âu Địch như thế? Cho dù là người anh yêu thật cũng phải cho anh mặt mũi chứ? Đây rõ ràng là lấy chân đạp vào mặt mũi của anh!
...----------------...
Góc TG:
Tình hình là dạo này mình thấy rất rất là mệt, tối mất ngủ, đến sáng thì cháu khóc, ông bà dỗ, oang oang cả nhà lên, ngủ không được. Chắc sẽ ảnh hưởng một chút đến truyện. Hí hí
Khi dừng lại đã là hơn nửa tiếng sau, anh xuống xe, rút một điếu thuốc châm lửa.
Thấy Á Hoan từ trên xe taxi xuống, bước vào trong khách sạn, anh lại thở một hơi.
Không biết là tại sao khi anh thấy cô lên taxi lại có cảm giác lo sợ cô có chuyện, lại bám theo xe cô đến tận khi cô xuống xe an toàn đi vào khách sạn mới yên tâm.
Không phải anh không thích Á Hoan sao? Nếu thật sự thích cô, vậy tình cảm hiện tại của anh với Phi Phi là như thế nào? Âu Địch càng nghĩ càng lấy rối tung lên chẳng hiểu gì.
Tinggg
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, là Phi Phi
Nội dung đơn giản đến mức chẳng thể đơn giản hơn "Đã hơn nửa tiếng rồi sao anh vẫn chưa đến?"
Âu Địch nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi khởi động xe phóng đi mất.
Âm nhạc huyên náo trong quán bar.
Âu Địch ngồi lù lù trước cái bàn đầy vỏ chai rượu. Trước giờ Âu Địch luôn biết kiềm chế, hôm nay tâm trạng vốn đã tệ lại càng tệ, một hơi tu hết chai rượu.
"Uống gì mà lắm thế?" Dương Bảo cau mày cằn nhằn, nửa không tin vào mắt mình.
Dương Bảo vốn dĩ sắp sửa lên mây với em người yêu xinh tươi ngon nuột nà, một đêm lãng mạn, vậy mà giữa chừng lại bị Âu Địch gọi điện thoại, bảo anh đến bar uống rượu cùng.
Trong số mấy anh em chơi chung, chỉ có duy nhất Âu Địch là rất hiếm khi hẹn gặp ai, chơi với nhau hơn 10 năm vậy mà số lần hẹn đếm trên đầu ngón tay. Vì thế, vừa nghe điện thoại của Âu Địch là Dương bảo vội vã cầm áo chạy vội đi, bỏ lại cô em ngọt ngào kia lại.
Vậy mà vừa mới đến nơi đã gặp ngay cái cảnh này. Dương Bảo ngồi cạnh Âu Địch:"Lại thế nào đây thưa cụ? Cụ nhìn cụ uống biết bao nhiêu rượu ở đây rồi không?" "Hừ"
"Hừ cái con khỉ, có biết ông đây suýt chút nữa là lên chín tầng mây rồi không? Còn không phải cậu quấy rầy à?" Dương Bảo nghe tiếng hừ của Âu Địch thì mắt tức muốn nổ luôn.
"Á Hoan cô ấy vậy mà thật sự không cần nghĩ lại về chuyện ly hôn..."Âu Địch lúc này mới mở miệng ra nói.
"Hừ, điều kiện hà khắc như thế, cô ấy đồng ý, chắc chắn là lạt mềm buộc chặt! Người bình thường làm gì có ai lại muốn kí cái đơn như thế." Dương Bảo hừ lạnh. Cậu ta không tin Á Hoan thật sự sẽ ly hôn, cho dù có đến công ty cậu làm cậu cũng sẽ không tin ly hôn lại dễ dàng như thế. Ai nhìn vào cũng biết Á Hoan rất yêu Âu Địch.
"Cô ấy chắc chắn muốn ly hôn..." "Không thể nào! Tôi chắc chắn cho cậu, kinh nghiệm đào hoa bao năm của tôi sao có thể sai được?"-Dương Bảo giơ tay lên trời.
"Cậu sao lại chắc chắn như vậy?"
"Chẳng phải hai người chỉ mới kí đơn chứ chưa thật sự ly hôn à?" "Đúng vậy"-Tâm trạng Âu Địch càng thêm tồi tệ.
"Hừ, vậy tôi nghĩ nhất định sẽ quay lại nói với cậu bây giờ ly hôn không thích hợp, cần thêm chút thời gian..."Dương Bảo khoanh tay trước ngực mà phán, giống như hiểu từng chân tơ kẽ tóc vậy.
Âu Địch chán nản nhìn Dương Bảo đang hếch mũi lên tự hào, chầm chầm nói:"Cô ấy kí đơn xong liền đưa cho tôi kí, tôi chỉ cầm lấy chứ không kí. Hơn nữa cô ấy còn dọn ra ngoài luôn rồi..."
Phụt
"Cái gì cơ? Dọn ra ngoài luôn rồi?"Dương Bảo nghe xong thì phun ra cả đống rượu mới cho vào miệng.
"Ừ, tôi nói Phi Phi sẽ tới sống, thế là cô ấy đi lên thu hành lí dọn luôn, ngay trong đêm khuya..."Âu Địch rầu rĩ.
"Cậu...đúng là tra quá rồi. Vừa mới đề đơn ly hôn đã thôi, nửa đêm lại còn đuổi người ta đi như thế..." Dương Bảo chậc lưỡi lắc đầu.
"Tôi đâu có ý đuổi cô ấy..." "Cậu bị ngu à? Nửa đêm nói người ta kí đơn ly hôn, rồi lại còn nói người tình trong tim của mình đến ở, không phải ý đuổi người ta thì là ý gì? Hơn nữa Á Hoan lại là người tư duy phong phú, sợ còn nghĩ ra cả một tá ý nghĩa khác. Người như tôi còn cảm nhận ra ý đuổi của cậu nói gì cô ấy."-Dương Bảo bất lực dựa vào ghế.
"Tôi không biết..."
"Mà cho dù cậu muốn ly hôn, trước hết phải qua tay bố cậu, chứng minh nhân dân còn ở chỗ ông ấy đúng không?" "Ừ"
"Vậy thì lo cái quái gì. Đằng nào ông ấy cũng không đồng ý, hơn nữa cậu đã tự mình phá nát kế hoạch để ông ấy biết, lại càng khó hơn."
"Cậu không biết đâu. Cô ấy đã cùng tôi đến, lừa bố tôi rằng tài khoản ngân hàng có vấn đề cần chứng minh nhân dân. Tất cả mọi việc từ kia đơn đến lấy chứng minh nhân dân đều chứng tỏ rằng cô ấy muốn ly hôn. Mà tôi không muốn lừa gạt ông ấy nên..."
"Giảo biện, không phải cậu vì không muốn ly hôn nên mới làm thế à?"
"..."
"Nguyên nhân là do cậu nên mới không thể ly hôn, thì cậu buồn rầu cái gì chứ?" Dương Bảo hết cách, cầm cốc rượu lên lắc.
Tâm trạng của Âu Địch đã tệ càng tệ hơn, Dương Bảo chỉ biết làm anh thêm rối não.
Chỉ cần nghĩ đến ly hôn rồi, kẻ khác sẽ chẳng gọi cô là cô Âu nữa, thay vào đó là những cách gọi khác thân mật, là lòng anh lại thấy bí bách khó chịu không tả được.
Nhất là chỉ vài năm sau ly hôn, Á Hoan nhất định sẽ tái hôn vơi người đàn ông khác. Nghĩ đến chuyện này mặt Âu Địch đen như đáy nồi.
"Được rồi, lừa người lớn là không tốt, cậu đúng " Dương Bảo nhìn biểu cảm của Âu Địch thì hạ nhiệt hơn. Đưa cho Âu Địch một cốc rượu.
"Ừ" Âu Địch cầm lấy cốc rượu, một hơi uống cạn rồi.
Dương Bảo vẫn không rời mắt nhìn anh, phán đoán:"Cậu như thế này giống như là yêu Á Hoan rồi."
Âu Địch lại tỏ vẻ khinh thường:"Đầu cậu có bệnh à? Tôi yêu Á Hoan? Không thể nào"
"Có lẽ do tôi quen rồi nên mới vậy, cậu cũng nói với tôi vậy mà"
Quen? Dương Bảo sờ trán, miễn cưỡng nghe lọt tai:"Vậy là cậu vẫn thích Phi Phi?"
Nghe xong hai chữ Phi Phi, Âu Địch ngược lại cảm thấy có chút khó chịu, không tự nhiên. Nhưng cho dù vậy, anh cũng thích cô ấy vài năm rồi. Bây giờ cũng không thể nói là không thích được. "Không sai"
"Vậy cẩu giải thích cho tôi vì sao cả ngày nay Phi Phi gọi điện cho cậu rất nhiều cuộc nhưng cậu không bắt máy? Hơn nữa còn để cô ấy gọi cho tôi hỏi cậu đang làm gì. Mà tôi thì làm sao biết cậu đang làm gì chứ?" Dương Bảo vuốt vuốt cằm. Nói thật thì cậu thấy Phi Phi rất phiền khi cứ có chuyện gì là lại gọi cho cậu hỏi này hỏi nọ.
So sánh
Nhắc đến chuyện này thì Âu Địch cũng cực kì khó chịu. Bình thường lúc Á Hoan gọi cho anh anh không bắt máy, Á Hoan cũng sẽ không gọi điện. Tức là chỉ gọi một cuộc duy nhất và không có lần thứ hai.
Phi Phi thì sao? Anh không bắt máy, lập tức gọi cho anh cả trăm cuộc, giống như gọi đến khi nào hết pin điện thoại mới thôi, cứ gọi, gọi mãi đến phát phiền.
"Sau đó cô ấy liền nhắn cho cậu đến chỗ cô ấy, cô ấy rất khó chịu?" Năm đó mấy người bọn họ chơi với nhau, Phi Phi và Âu Địch có tình cảm với nhau, mà khi đó Dương Bảo cũng có chút tình cảm với Phi Phi, nhưng là anh em chơi cùng, nên Dương Bảo buông tay trước.
Vì thế mỗi khi mà Phi Phi bị Âu Địch làm cho không vui hay buồn tủi, đều để cậu ra mặt. Đến bây giờ cũng thế, mỗi lần đều sẽ gọi cho cậu kể lể khóc than. Nhưng thời gian đã bao lâu rồi, ai rồi cũng sẽ khác, cậu không còn cố gắng giúp đỡ như khi trước nữa. Lại thêm thời gian qua quen nhiều cô như vậy, hiểu cũng rõ hơn nên ấn tượng về Phi Phi cũng không còn tốt như trước nữa. Thậm chí bây giờ cậu cũng thấy Phi Phi quá giả tạo, quá phiền phức.
"Ừ" Âu Địch thuận miệng :"Nhưng chắc chắn là không phải cái gì nặng, nếu không đã sớm gọi cho bệnh viện rồi."
"Đã ghét bỏ đến thế rồi, còn cố nói là thích?" Dương Bảo nhướn mày.
"Trước nay Á Hoan đều không như vậy. Khi đó cô ấy đi viện phẫu thuật ruột thừa, vậy mà không nói một lời nào cho tôi. Đến khi phẫu thuật đều đã xong hết rồi, tỉnh lại mới gọi báo cho tôi biết." Âu Địch không muốn nói cũng phải nói.
"Ài..." Dương Bảo trong lòng đang không ngừng mắng chửi cái tên ngu si đần độn trước mặt này. Phi Phi làm cái quái gì không đúng cũng đem ra so sánh với Á Hoan, rồi lại còn khen Á Hoan, như vậy còn không phải rõ rành rành là thích Á Hoan rồi à? Vậy mà tên đần này còn không chịu thừa nhận! Dương Bảo thật sự muốn cầm búa đập vào đầu Âu Địch, để vỡ đầu ra xem rốt cuộc bên trong đầu cậu ta chứa cái gì.
"Thế rốt cuộc bây giờ cậu muốn làm gì?" "Ly hôn với Á Hoan"
Đây là lời vẫn luôn muốn nói ra nhưng nói rồi lại không được tự nhiên. Cứ như là bài xích trong tâm vậy.
"Não cậu có vấn đề không? Câu trước và nói không muốn ly hôn, câu sau lại nói muốn ly hôn là thế nào?" Dương Bảo cứng cả họng. Nói nãy giờ một thôi một hồi, giờ lại bảo muốn ly hôn? Cái quái gì thế?
"Tôi hiểu rồi" Dương Bảo miễn cưỡng gật đầu, lấy tay khoác ghì vào cổ Âu Địch :"Người nhà cậu ai cũng thích Á Hoan, có phải sợ nếu ly hôn người nhà liền từ mặt cậu, nên cậu muốn cô ấy chủ động nói ly hôn với cậu và gia đình?"
"Ừ" Ý trong lòng của Âu Địch không phải như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Tôi có cách này đảm bảo cô ấy chủ động nói ly hôn, hơn nữa có khi cả đời này cũng không tái hôn với cậu" Dương Bảo ghé vào tai Âu Địch nói nhỏ mấy câu.
Nghe xong Âu Địch liền phản đối
"Không được. Mặc dù cách của cậu rất hay, nhưng tôi không thể làm thế với cô ấy. Tự nhiên kéo cô ấy về, rồi lại đuổi đi thì có tác dụng gì nhiều chứ?"
"Hừ, cậu không làm thì thôi. Dù sao cũng là do cậu. Hơn nữa rõ ràng đó là điều cậu muốn."
Mặc dù nghe thấy mấy chữ không tái hôn đối với Âu Địch là rất muốn, nhưng xong lại thấy bức bối khó chịu.
"Tôi sẽ nghĩ sau" Âu Địch đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Âu Địch đi, Dương Bảo ngồi suy nghĩ. Vốn tưởng Á Hoan là một cô gái bình thường, năm ấy kết hôn là ngẫu nhiên với Âu Địch, sẽ chẳng có chuyện gì. Không nghĩ đến vậy mà lại có thể khiến cho Âu Địch phiền muộn như thế, đúng là rất kì lạ. Không lẽ Á Hoan rất có mị lực sao? Dương Bảo nhếch môi.
Đáp án này, sẽ sớm biết thôi.
Âu Địch uống khá say, không thể tự lái xe về, nên đã gọi người lái xe thuê đưa về biệt thự.
Về đến nhà, cả căn nhà chẳng có một người con gái mỗi ngày đều chờ anh về rồi mới đi ngủ, chẳng có người mà mỗi ngày đều sẽ ngồi trước bàn gọt hoa quả sẵn cho anh.
Âu Địch ngồi chết dí ở sô pha, mặt đọ lựng lên vì rượu. Quản gia thấy vậy cũng ra hỏi han "Cậu chủ, có cần tôi kêu người nấu canh giải rượu không?"
"Không cần đâu, tôi không việc gì."
Nói xong Âu Địch loạng choạng đi lên phòng, nằm sõng lên giường.
Xung quanh lẽ ra treo đầy ảnh cưới, ảnh ăn mừng sinh nhật, tất cả các loại ảnh chụp đều sẽ được treo lên, nhưng bây giờ thì trống không chẳng còn tấm nào nữa. Là Á Hoan cho người gỡ xuống hết, một cái cũng không chừa lại.
Không biết Á Hoan nghĩ thế nào, nhưng cho dù một tấm ảnh cũng không giữ lại, đều cho người đem ra nhà kho để. Hơn nữa đồ đạc trong phòng cô cũng sắp xếp lại y như ngày đầu bước vào trong căn phòng này, mọi thứ đều rất ngăn nắp.
Âu Địch nằm im chẳng nói gì, anh chưa ngủ, chỉ nằm đấy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. Thật không hiểu, tại sao mọi chuyện cuối cùng vẫn là xuất phát từ anh? Đẩy anh đến tình cảnh tình 2 tay như thế này. Chính bản thân anh cũng không biết bản thân mình muốn gì, nghĩ gì.
Khoảng hơn một tiếng sau, chỉ nghe một tiếng thở dài nặng đề của một người đàn ông, rồi tất cả chìm trong bóng đêm im lặng.
Anh tự mình lái xe đến gần khách sạn nơi cô đang ở, ngủ trong xe ở đó cả một đêm.
...----------------...
Hôm nay bị bí rồi, buồn quáT_T
tưởng bị f0 rồi mà đi test ngta bảo ko sao, ảo ma quá đi mất. ho có, khó thở có, thế mà ko bị j, cũng gọi là may :<
Tìm nhà
Tại nhà chính Âu gia.
"Mình à, thằng con mình nó ngu ngốc như vậy, hay là..." Mẹ Âu gập cuốn sách lại, đưa mắt nhìn chồng mình ngồi bên cạnh.
"Ý bà muốn nói là tìm đối tượng khác cho con bé?" Bố Âu hiểu ý, ngẩng đầu lên nhìn.
"Đúng vậy" Mắt mẹ Âu sáng lên "Con bé tốt như thế, thằng Địch nhà mình có mắt như mù, muốn ly hôn với con bé. Nếu đã vậy, thì mình tìm mối khác cho con bé đi..." Mẹ Âu hăng hái góp lời. Đối với bà, Á Hoan mới là con ruột, Âu Địch là đứa con bà nhặt từ thùng rác về.
"Cũng có lí. Vậy bà nói xem, ai thì phù hợp?" Bố Âu cũng gật đầu, tháo mắt kính ra cất vào hộp.
"Em nghe nói Á Hoan lúc đi học có một người bạn chơi khá thân, lại nghe nói rất thích Á Hoan. Nhưng sau khi nghe tin Á Hoan kết hôn với thằng Địch thì lập tức ra nước ngoài." "Vậy hiện giờ cậu ta ở đâu? Trong nước hay nước ngoài?"-Bố Âu nhanh chóng đáp lời.
Mẹ Âu nhanh chóng trả lời :"Ở nước ngoài"
"Không được, nếu như con bé thật sự kết hôn với thằng bé kia, sẽ theo chồng ra nước ngoài, vậy chẳng phải chúng ta sẽ mất con à? Không được, con bé chỉ được phép kết hôn với người trong nước thôi, tốt nhất là gần nhà chúng ta." Bố Âu gãi cằm.
"Hay là thế này đi. Chúng ta tổ chức một bữa tiệc, rồi mời tất cả những thanh niên gần đây đến, hỏi thăm lai lịch của bọn họ như thế nào?" Mắt bố Âu loé lên:"Cách này được...Nhưng mà phải đẹp trai, Á Hoan xinh đẹp như thế, không thể tìm một đứa xấu trai cho nó được" Bố Âu tự nhiên nghĩ ra, buột miệng nói thêm khiến mẹ Âu phì cười.
"Ôi trời, vậy mà còn để ý đến đẹp trai nữa. Yên tâm đi, em nhất định chọn mĩ nam cho con bé."
Hai người quyết định ngồi bàn bạc về bữa tiệc, nên làm thế nào cho tốt.
Trên tầng 12 của khách sạn
Á Hoan đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới ngắm cảnh đẹp phồn thịnh xung quanh. Toàn thành phố chìm trong bóng đêm đen như mực, những toà nhà sáng trắng lên tô điểm mĩ lệ, rõ ràng là vẻ đẹp phồn hoa nhưng lại có một người đang cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Cô xoay người, dựa lưng vào tường, mắt nhìn vào dãy số điện thoại. Nghĩ một hồi cuối cùng quyết định gọi cho người bạn môi giới của mình.
Điện thoại vừa vang lên được 2 tiếng tút, đầu bên kia đã nghe máy. Có vẻ đằng ấy cũng không bận gì.
"Ôi trời, hôm nay cô Âu rảnh rỗi gọi thăm tôi cái giờ đêm hôm khuya khoắt này hả?"-Giọng người con gái nhẹ nhàng đầy trêu chọc vang lên.
"Ừ, mình gọi cậu có chút chuyện này..." "Muốn mua nhà?" "Ừ" Quả nhiên là người môi giới, nghe một phát là chắc chân cô muốn tìm nhà.
Á Hoan bắt đầu ra điều kiện :"Tốt nhất là nhà cạnh đường, giao thông thuận lợi, gần trung tâm thành phố."
Người bạn lập tức mở máy tính, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên qua điện thoại:"Tìm được vài căn, bao giờ người kia rảnh để cùng mình đi xem nhà?" Đầu dây bên kia tưởng cô muốn tìm nhà cho người khác.
"Là mình muốn tìm nhà" Á Hoan cười "Mình muốn ngày mai liền dọn đến, chắc cậu đều xem qua rồi nên biết căn nào tốt thì nói với mình, rẻ thì càng tốt." Mặc dù tìm nhà, nhưng hiện tại tiền cô còn là không nhiều, nếu không thuê khách sạn nữa thì cũng còn một khoản, nhưng vẫn là không đủ. Chắc chắn sẽ phải đi mượn thêm.
"Cần yêu cầu mấy phòng không?" "Hai phòng ngủ 1 phòng khách là được"
Vừa nghe xong, người bên kia liền im lặng, nhớ tới chìa khoá căn nhà mà người ấy đã đưa cho mình, lập tức gõ tìm, quả nhiên ở gần trung tâm thành phố.
Không nhịn nổi mà thở dài, khi trước đi học cậu ta là thiên chi kiêu tử, ai cũng nói cậu ta và Á Hoan là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Đáng tiếc là Á Hoan vội vàng kết hôn, không quay đầu nhìn vẫn còn người đang thâm tình với mình, thế là cậu ta liền chọn ra nước ngoài.
Quả thật khi đó không ai hiểu quyết định của Á Hoan. Ai cũng cho rằng cô vì tham tiền mà bất chấp chen chân vào nhà hào môn, nhưng Á Hoan chẳng thèm giải thích lấy một câu nào. Chỉ có một mình cậu ta đứng ra phủ nhận cô không phải người như vậy, nhưng ai thèm tin chứ?
Khi cậu ta ra nước ngoài đã nhờ cô(người bạn môi giới) cầm chìa khoá căn nhà mà vốn được chuẩn bị sẵn để kết hôn với Á Hoan, nói khi nào Á Hoan cần thì hãy giao lại. Lúc đó còn chế nhạo cậu ta rằng Á Hoan đã vào hào môn, căn nhà bé bằng cục shit chuột này ai mà thèm, không ngờ mới 2 năm ngắn ngủi đã cần dùng đến.
Khép laptop lại, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:"Có một căn này rất hợp với yêu cầu của cậu đấy" "Tiền thuê bao nhiêu?"
Cô bạn chậc nhẹ lưỡi, nói đại một cái giá thấp cho Á Hoan, Á Hoan chẳng nói chẳng rằng gì lập tức chuyển khoản. Tiền rẻ mà lại phù hợp thì còn chần chừ gì nữa?
Sau khi nhận được tiền, cô bạn gửi địa chị đến cho Á Hoan, nói cả vị trí của chìa khoá và một vài thông tin khác. Nói xong, liền hỏi cho đỡ thắc mắc vấn đề nãy giờ chưa kịp hỏi:"Này, đang yên đang lành dọn ra ngoài làm gì?" Nếu cô nhớ không nhầm quan hệ giữa Âu Địch và Á Hoan không phải rất tốt à?
"Làm cô chủ hào môn lâu quá rồi, ra ngoài làm việc hoà nhập xã hội thôi" Á Hoan thờ ơ đáp lại.
"Ôi trời, làm gì có ai đang sung sướng làm cô chủ nhà hào môn ăn ngon mặc đẹp lại muốn ra ngoài làm việc dung nhập xã hội chứ?" Cô bạn tỏ ý cười đùa.
"Ai rồi cũng phải đi làm thôi" Á Hoan mím môi.
"Còn không phải là vì cô ta đã quay lại rồi hay sao?" Cô bạn hỏi dò
Tôi sắp về nước
Vừa dứt câu thì đầu dây bên kia trở nên trầm mặc.
Cô bạn môi giới giờ mới nhận ra, hối hận đập vài cái vào miệng mình, đúng là vô duyên hết cỡ! Phi Phi quay về, Âu Địch và Phi Phi tái hợp, còn Á Hoan thì bị đuổi đi. Đây chắc chân là điều không dễ dàng gì mà chấp nhận được. Vậy mà cô bạn lại chẳng những không nói tránh chuyện, còn bơm thêm dầu vào. Vốn còn đang định xin lỗi thì tiếng cười nhẹ của Á Hoan vang lên:"Cậu cảm thấy thế nào?" "Mình nghĩ chắc là không đâu?"
Trái ngược với vẻ căng thẳng của cô bạn, Á Hoan lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Vị trí này vốn là của cô ấy, ngồi mượn chỗ lâu như vậy rồi, cũng nên trả lại cho người ta. Mọi thứ đều do mình không tự lượng sức, năm đó một mực muốn kết hôn với Âu Địch."
"Nhưng sau một thời gian kết hôn, rất nhiều người nói hai người là trai tài gái sắc, rất hợp nhau."
"Người ngoài thấy hợp, nhưng cũng chưa chắc đã thật sự là hợp. Suy cho cùng, hợp hay không cần phải xem đối phương là ai, thân thế như nào." Á Hoan bình tĩnh như vậy, tiếp tục nói :"Giống như chuyện mình thích Âu Địch, và Âu Địch thích Phi Phi, hai chuyện này, rất khác nhau."
Cô bạn nhận thấy từ trong giọng điệu của Á Hoan là cả một nỗi buồn, chỉ biết thở dài:"Chuyện tình cảm không thể ép buộc được." "Ừ"
"Cho nên, chuyện này không hề liên quan gì đến Phi Phi hết. Cô ấy vốn dĩ thuộc về những thứ này."
Cô bạn nghẹn lời, im lặng chẳng biết nói gì nữa.
Á Hoan lại nói tiếp:"Mình mới là người không nên xuất hiện trong tất cả mọi chuyện. Lần này rời đi, là số phận đã an bài, duyên phận giữa mình và Âu Địch coi như đã cạn, không trách ai được."
Chuyện này khiến cho cô bạn môi giới nhăn mặt, cảm thấy vô cùng tức giận.Khi còn đi học Á Hoan là thiên tài, cho dù là bất cứ cái gì cũng có thể dành hạng nhất. Khi cô thi tốt nghiệp trước thời hạn, tất cả các công ty đều không ngừng tranh dành lấy cô, nhờ đó mà các giáo viên nở mày nở mặt, nhất định sau này cô sẽ là người xuất sắc nhất trong những năm gần đây của trường. Thế nhưng, cô đã một chân đạp gãy con đường thẳng trơn bóng thẳng tắp trải lụa đỏ ấy, lựa chọn kết hôn và về với gia đình.
Mặc dù tất cả các giáo viên đều tiếc nuối, nhưng vẫn ủng hộ tôn trọng quyết định của cô.
Cô bạn chuyển sang chuyện khác.
"Hay là như này đi" "Thế nào?" "Mai cậu đi xem nhà với mình"
"Lo à?" Á Hoan hỏi ngược lại nhưng không thấy hồi âm. Lại cố cười:"Yên tâm đi, ngủ một giấc là ổn"
"Thật sự không sao?" Cô bạn hơi lo lắng
"Nếu không ổn sẽ gọi cho cậu, thế nào?" "Ừ, vậy cũng được."
"Đến lúc mình gọi thì đừng có thấy phiền đấy!" "Không đâu, mừng còn không kịp ấy."
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu rồi mới tắt điện thoại.
Cô bạn nhìn điện thoại, thở dài rồi gửi tin nhắn cho cậu bạn:[Chúc mừng cậu, cậu ấy đã thuê căn nhà bé bằng cục shit chuột của cậu rồi].
Đáp:[Cô ấy khoẻ không?] Cô bạn:[Tôi nghĩ là không ổn lắm. Phi Phi cô ta quay lại rồi, Âu Địch đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, chắc chắn là đang không biết đi đâu nên mới gọi cho tôi]
Đáp:[Tình hình kinh tế?" Cô bạn môi giới:[Không tốt, cậu ấy nói càng rẻ càng tốt, thì nhất định là không đủ tiền. Hơn nữa tính cậu ấy như vậy, ly hôn sẽ không lấy một đồng nào. Nhìn có vẻ như là toàn bộ số tiền cậu ấy tiết kiệm được.]
Đáp:[Cô ấy mấy năm nay không đi làm à?" Cô bạn:[Ừ. Luôn ở nhà làm nội trợ]
Đáp:[Tôi sắp về nước rồi] Cô bạn:[Nhanh vậy sao? Nghe tin người trong mộng ly hôn nên vội vã quay về à?]
Đáp:[Ừ. Tôi rất lo cho cô ấy] Cô bạn:[Không sao, có tôi ở đây, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ấy]
Đáp:[Ừm, cảm ơn cậu. Số tiền mỗi tháng cậu ấy trả tiền thuê, cậu cứ gom lại, khi tôi về nước sẽ đích thân đem đến cho cô ấy] Cô bạn"[Được]
Cô bạn:[Lần này quay về, là muốn tiếp tục theo đuổi cậu ấy à?"
Đáp:[ Ừ. Năm đó tôi tỏ tình, cô ấy từ chối tôi lấy lí do đã thích người khác. Bây giờ người cô ấy thích muốn ly hôn với cô ấy, dù thế nào cô ấy cũng sẽ cho tôi một cơ hội.]
Cô bạn môi giới nhìn tin nhắn của cậu bạn gửi tới, khẽ mỉm cười. Quả nhiên một người con gái xuất sắc, sẽ chẳng cần lo không có ai thích, chỉ sợ là mình không thích người ta.
Cô bạn:[Ừ, chúc cậu may mắn. Lần này có vẻ rất quyết tâm ly hôn, cơ hội cho cậu cũng rất cao đấy]
Đáp:[Chắc vậy.]
Cô bạn không trả lời nữa, tắt điện thoại nằm xuống. Mắt nhìn lên trần nhà.
Một người thâm tình như thế lại bị bỏ qua một cách tuyệt tình, không những không chết tâm còn nuôi hi vọng hết ngày này qua tháng nọ, chỉ cần là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không muốn bỏ qua. Thành thật mà nói hai người vốn rất xứng đôi. Nhà cậu bạn tuy không giàu có như nhà Âu Địch, nhưng cũng được xếp vào loại giàu sang, thiếu gia công tử. Theo đuổi mỗi mình cô suốt mấy năm, không ai là không biết, chỉ tiếc...
Cô bạn khẽ lắc đầu, rồi nhắm mắt lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Anh không định ly hôn sao?
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức Âu Địch ngủ trong xe qua đêm ở gần khách sạn RP đã gây bão mạng xã hội. Cư dân mạng trở nên vô cùng sôi nổi, bàn tán muốn nát cái bàn phím. Người nào người đấy ồ ạt kéo nhau vào chúc mừng hai người tái hợp, đăng bài chúc phúc đầy mạng xã hội, trở thành hotsearch chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, đẩy đề tài "Âu Địch x Phi Phi" lên như gió.
Gần trưa.
Suốt từ lúc Âu Địch từ dưới nhà xe lên phòng làm việc, nhân viên trong công ty cứ vây quanh chỉ trỏ bàn tán, thế nhưng anh chả hay biết gì cả. Mãi đến khi ngồi trên ghế làm việc rồi mới mở miệng hỏi trợ lí :"Bọn họ đang bàn cái gì đấy?" "Ngài không biết sao ạ?" Thư kí mở điện thoại, đưa cho Âu Địch nhìn. Thư kí không nói gì thêm.
"Phi Phi ở khách sạn đó sao?" Âu Địch lướt lướt vài báo, mặt cứng đờ đặt điện thoại xuống bàn.
Mặc dù tất cả đều đã ghi Phi Phi về nước và ở trong khách sạn RP, vị trí đã rõ, nhưng lại không phải là khách sạn mà anh ở lại tối qua. Rõ ràng tối qua anh ở chi nhánh một, chứ không phải chi nhanh ba nơi mà Phi Phi đang ở.
Xác định xong là không phải chỗ của Phi Phi, anh thở phào một hơi. Anh tới khách sạn RP là do tối qua uống say, lại nghĩ đến Á Hoan nên mới đến.
Dù thế nào thì anh cũng không muốn bị người ta hiểu nhầm. Đặc biệt là hiểu nhầm chuyện với Phi Phi. Đây là cả một vấn đề rất quan trọng.
"Bảo phòng quan hệ công chúng làm rõ giúp tôi, tối qua tôi ở là khách sạn chi nhánh một, không phải chi nhánh ba." Âu Địch ngồi vắt chân, gõ gõ đầu bút.
"Không phải do ngài đi nhầm ạ?" Thư kí gãi đầu hỏi. "Cậu thấy tôi già đến mức đi nhầm à?"-Âu Địch nhăn mày, quay sang liếc thư kí một cái.
Dù gì cũng là người đứng đầu, sao có thể nói là đi nhầm? Trước giờ làm gì cũng không thể nhầm. Thư kí này lại nói là nhầm, thật vớ vẩn.
Thư kí tự biết mình nói quá nhiều, an phận câm miệng lui ra ngoài, liên hệ với văn phòng công chúng để dặn dò công chuyện.
Chỉ tiếc là mọi thứ đã bị làm quá lên đến mức văn phòng công chúng lên giải thích chẳng còn có tác dụng gì cả. Ai cũng nhất mực tin rằng Âu Địch ngủ ở nhà xe của chi nhánh ba, không phải chi nhánh một, đảo lộn trắng đen phải trái bất chấp đã có công bố chính thức.
Cư dân mạng sau bài công bố lại càng ghê gớm hơn, đăng bài gào thét âm ầm, nói Âu Địch nhất định đang giả vờ đáng yêu, nghiện còn ngại. Muốn đi tìm người yêu lại còn tỏ ra đàn yêu, đi lộn chỗ, đáng yêu chết mất!
Đáng yêu? Đáng yêu chỗ nào vậy? Rõ ràng đã nói sự thật, vậy mà vẫn có thể bịa ra những chuyện kinh thiên động địa như thế? Nếu mấy bài này để cho Á Hoan đọc được...Không được không được. Không thể để cho Á Hoan đọc được mấy bài này.
Âu Địch bất lực hoang mang, tay chân luống cuống. Cố gắng xử lí thật nhanh công việc rồi đi thẳng tới văn phòng quan hệ công chúng tự mình làm rõ.
Âu Địch không muốn trực tiếp nói là mình vì Á Hoan mới đến RP, nên cho người điều tra những người nào đến đó.
Kết quả khiến người khác há hốc miệng. Vậy mà là Á Hoan? Không phải Âu Địch từng nói sẽ tái hợp với Phi Phi sao? Tại sao bây giờ lại ở cùng khách sạn với Á Hoan? Tất cả đều đi vào nghi hoặc, người nào người nấy liếc mắt nhau tìm câu trả lời, nhưng không ai dám nói gì, sợ mình nói quá nhiều thì công việc cũng không cánh mà bay mất. Chỉ có thể chờ Âu Địch tự mình giải thích.
Thế nhưng Âu Địch cũng không muốn tự mình giải thích, vậy là phủ tay:"Sự thật như nào thì cứ làm như thế đi. Nhìn tôi làm cái gì?"
Âu Địch đi ra đến cửa, vừa mở cửa ra thì một người phụ nữ mặc váy đen bó sát gợi cảm nhào vào lòng anh.
Âu Địch khẽ cau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, tránh để người khác thấy:"Em ở đây làm gì?" "Em đến tìm anh"
Âu Địch đẩy Phi Phi ra khỏi người mình, lấy tay phủi phủi áo, có vẻ như càng ngày càng bài xích Phi Phi:"Anh vẫn chưa ly hôn, còn là người có gia đình" "Vậy lúc nào mới định ly hôn để cưới em?"-Phi Phi nghe Âu Địch nói thì hùng hổ to tiếng.
Lần này cô ta ngồi máy bay trở về là để cưới Âu Địch. Cố tình về nước như vậy để mượn công chúng đẩy vào.
Âu Địch lạnh lùng nói:"Anh không biết" (Mà sự thật là anh đây không thích ly hôn đấy, làm gì được anh?)
"Anh không biết?" Phi Phi híp mắt lại, ngờ vực hỏi. Đây vốn không phải câu trả lời mà cô ta mong muốn hôm nay. Vì đây là văn phòng quan hệ công chúng!
Cô ta bắt đầu trừng mắt, càng to tiếng hơn:"Ý anh là anh không muốn ly hôn với Á Hoan? Anh nói đi! Mau nói!"
Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên đến mắt chữ A miệng chữ O, đây thật sự là nữ thần Phi Phi dịu dành thanh thịch quý phái mà bọn họ ngưỡng mộ bấy lâu sao? Sao có thể chứ? Trước mặt này rõ ràng là một người đàn bà ăn nói tùy tiện chẳng khác gì mấy bà bán hàng ngoài chợ. Không biết mình là ai mà dám quát vào mặt Âu Địch như thế? Cho dù là người anh yêu thật cũng phải cho anh mặt mũi chứ? Đây rõ ràng là lấy chân đạp vào mặt mũi của anh!
...----------------...
Góc TG:
Tình hình là dạo này mình thấy rất rất là mệt, tối mất ngủ, đến sáng thì cháu khóc, ông bà dỗ, oang oang cả nhà lên, ngủ không được. Chắc sẽ ảnh hưởng một chút đến truyện. Hí hí