-
Phần 2
6.
Hắn và nữ nhân kia cứ tiếp tục kéo qua kéo lại trước mặt ta, cho rằng mình đã thành công thu hút được ta rồi.
Vào lúc ta cảm thấy bản thân tưởng chừng như mình sắp bị thứ sến sẩm kinh khủng kia nhấn chìm thì Đường Hạc Thanh cầm hai xiên kẹo hồ lô đi tới.
Lúc này, ta mới thở phào một tiếng, giống như sau khi hít phải khí độc trong phòng thì cửa sổ đột nhiên mở ra vậy.
Hắn đưa cho ta hai xiên kẹo hồ lô trên tay, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Mạnh cô nương làm sao vậy?" Sau đó nhìn dọc theo tầm mắt của ta.
Nữ tử kia đang nói mấy lời kiểu như "dù thế nào cũng phải báo đáp" với Ngụy Hiến Quân.
Đường Hạc Thanh khẽ nhíu mày, rõ ràng là không thích cảnh này cho lắm nhưng lại chẳng nói gì.
"Huynh không thấy người này đang làm bộ làm tịch sao?"
Ta cầm xiên kẹo hồ lô, còn chưa mở miệng thì Đường Hạc Thanh đã nói: "Hắn như nào là chuyện của hắn, ta không tiện bàn luận."
Lại bắt đầu lôi cái chiêu cũ kia ra để lấy lệ với ta.
"Ồ. Huynh không bàn luận?"
Ta nghiêng đầu, kéo ống tay áo của hắn, ép hắn khom người xuống rồi kiễng chân ghé sát vào tai hắn nói:
"Nhưng hắn chính là kẻ suốt ngày làm phiền mà ta kể với huynh hai hôm trước đấy."
"Cái vở kịch này của hắn là diễn cho ta xem."
Nói xong, ta còn làm nũng lắc tay hắn. Lần này, nội tâm của hắn mà lay động một chút thì cuộc đời rực rỡ sắc màu rồi.
"Mạnh cô nương cố tình nói với ta như vậy muốn trêu chọc ta, làm ta tức giận."
"Nhưng người khác quyến rũ vị hôn thê của mình như vậy, chẳng lẽ ta không nên tức giận sao?"
"Nhưng bây giờ người ta cũng không có biểu hiện rõ ràng, nhỡ hiểu lầm thì chẳng phải là làm trò cười sao?"
"Tình hình đã như thế này rồi mà huynh vẫn còn suy nghĩ nhiều như vậy. Đường Hạc Thanh, huynh thật không đúng mặt nam nhân, đến vị hôn thê tương lai mà còn không bảo vệ nổi thì sau này làm sao mà vào triều làm quan, bảo vệ bách tính đây?"
Ấy vậy mà nét mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhìn là ta đã muốn cười rồi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên hắn kéo tay ta đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nắm tay ta, ta thấy tai hắn đã đỏ ửng hết rồi mà vẫn chưa có dấu hiện sẽ buông tay.
Sau khi đi đến gần hai người kia, hắn mở miệng nói: "Cô nương cảm ơn vị công tử này như vậy, cảm ơn đến mức muốn lấy thân báo đáp rồi, thiết nghĩ chắc phải hiếu thuận với cha mình lắm."
Những người có mặt ở đó bắt đầu sôi nổi khen ngợi lòng hiểu thảo của nàng ta. Nữ nhân mắng chửi trong lòng nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra yếu đuối, đáng thương: "Đương nhiên rồi."
"Nếu đã như vậy thì nhìn là biết công tử này là người có thân phận, cũng sẽ không chạy mất. Vậy tại sao cô nương không hỏi rõ vị công tử này sống ở đâu, về nhà an táng xong cho cha rồi hẵng báo ơn?"
Hắn nói tiếp: "Hiếu thuận là việc nên làm trước tiên. Cô nương có lòng hiếu thuận, rất tốt. Nhưng thi thể cha của cô nương đã đặt ở đây lâu như vậy rồi, cô nương tuyệt đối đừng vì muốn báo ơn mà xem nhẹ chuyện này."
Hắn giảng dạy đạo lý một phen, những người có mặt ở hiện trường lúc nãy còn bảo cô gái đáng thương thì lúc này đều im miệng hết.
Ngược lại là những người phụ nữ đứng bên cạnh xem kịch, đã bất mãn từ lâu lên tiếng nói: "Ta đã bảo nàng ta có ý đồ xấu xa rồi mà. Đặt cái giá cao như vậy, nếu không phải công tử nhà giàu có tiền của thì ai mà cho nổi chỗ tiền này chứ?"
"Đúng thế. Đúng thế. Chẳng phải là cậy bản thân có tí nhan sắc, muốn bán mình với giá cao sao?"
Ta cũng sát lại gần Đường Hạc Thanh, bày cái vẻ mặt thương hại, thảo mai nói: "Cô nương, mặc dù Hạc Thanh nhà ta nói chuyện hơi khó nghe nhưng thật ra là muốn tốt cho cô đó. Ta nghĩ cô nương chỉ là phận nữ nhi, không được tiện cho lắm. Chỗ ta có ít người làm, có thể giúp cô nương an táng cha mình."
Nữ nhân đó bị bẽ mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi ta.
Thật ra, người nằm trên mặt đất vẫn chưa ch.ế.t bởi vì ta nghe rõ trong lòng hắn đang nói: "Rốt cuộc cô nương nhà ta đã mắc phải bệnh dở hơi gì vậy, lại diễn cái vở kịch bán thân để cứu cha này ở ngoài đường với thiếu gia nhà họ Ngụy. Giờ thì hay rồi, người ta sắp chôn ta đến nơi rồi!"
7.
Ngụy Hiến Quân đứng bên cạnh bị bọn ta phớt lờ, đến nửa câu cũng không thể chen vào nổi.
Nhưng suýt chút nữa thì ta bị lời nói trong lòng của hắn gây khó chịu.
"Bảo sao nàng ta mãi không thích ta, thì ra là đã nuôi một tên ăn bám như này rồi!"
"Vừa nhìn cái tên ăn bám này là thấy giống cô nương tay chẳng thể xách, vai chẳng thể vác rồi. Còn bì với ta được sao? Hay là tìm người giế.t hắn vậy."
"Nếu không thể khiến nàng ta thích ta, không thể lấy được bạc của Tiêu Cục nhà họ Mạnh thì biết lấy gì để bù vào chỗ thiếu hụt lớn như vậy của nhà họ Ngụy ta đây?
"Còn cả người nhà của nữ tử mà huynh trưởng ta đã cư.ỡ.ng bức trước đó nữa, thái hậu nương nương nhất định sẽ không bao che tiếp cho nhà ta. Đến lúc đó, quyền thừa kể của nhà họ Ngụy sẽ rơi vào tay ai thì chưa biết chắc được."
Ồ, hóa ra nhà mẹ đẻ của thái hậu còn có những chuyện này nữa cơ à. Vậy ta có nên nói cho hoàng huynh và mẫu hậu biết không, cũng giúp họ một tay luôn?
Nhưng mà vẫn nên chỉnh đốn ả nữ nhân vô duyên vô cớ bị thần kinh, mắc chứng hoang tưởng, cho rằng tất cả mọi người đều sẽ ngấp nghé ca ca yêu dấu của nàng ta trước đã.
Ta lấy khăn tay ra, lau đi vài giọt nước mắt: "Tấm lòng hiếu thảo của cô nương cảm động trời xanh, chuyện này, ta nhất định sẽ giúp!"
Rất nhiều người đứng bên cạnh xem kịch đều nhao nhao nói rằng ta có tấm lòng nhân hậu.
Nữ nhân kia liên tục từ chối: "Cô nương có ý tốt nhưng tiểu nữ là kẻ tầm thường, không dám làm phiền cô nương."
Người phụ nữ vừa nói ban nãy cười một cái: "Người ta là đại tiểu thư của nhà họ Mạnh, bằng lòng giúp ngươi chuyện này đã là tấm lòng nhân hậu lớn lao rồi, còn không biết cảm kích."
"Ngươi như thế này, chẳng phải là có ý đồ xấu sao?"
Đường Hạc Thanh luôn cẩn thận, kỹ tính, đã sớm để ý đến bộ ngực đang thở phập phồng dưới tấm vải trắng rồi, hắn cất tiếng: "Cô nương yên tâm, Mạnh cô nương là vị hôn thê của tại hạ, mặc dù tình tình hơi bốp chát nhưng lại rất tốt bụng."
"Cả Đại Tề đều biết danh tiếng của Tiêu Cục nhà họ Mạnh, thế nên nếu vị hôn thê của tại hạ đã mở lời thì chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết êm xuôi chuyện này."
Người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu, khuyên nhủ: "Đúng vậy, Tiêu Cục của nhà họ Mạnh xử lý, cô nương còn không yên tâm sao?"
Cuối cùng, nữ nhân đành bất đắc dĩ, phải trơ mắt nhìn ta chỉ huy người phía sau nâng cái kẻ mà nàng ta gọi là cha lên, đưa ra ngoại thành.
Chờ nàng ta sốt ruột đến mức không thể chịu nổi, tiện tay chỉ bừa một miếng đất, người mà ta chỉ huy chôn cất xong thì trò hề này mới kết thúc suôn sẻ.
Phải chôn bao nhiêu đất, những thứ này đều là Đường Hạc Thanh nói cho ta biết. Dù sao ta chỉ muốn trừng phạt những người có ý đồ xấu xa này một chút chứ không ý định tùy tiện lấy mạng của người khác.
Nhưng lúc ta dắt Đường Hạc Thanh rời khỏi ngôi mộ mới kia, đi ngang qua Ngụy Hiến Quân thì nghe được hắn nghĩ như thế này:
"Xem ra muốn nàng ta một lòng một dạ thích ta không thành công rồi, may mà ta đã phái sát thủ đi cướp và gi.ế.t cha mẹ của nàng ta rồi. Đến lúc đó uy hiếp nàng ta phải nghe theo, cũng như nhau thôi."
Không ngờ hắn lại bắt cha mẹ của ta rồi, cái tên kh.ốn nạn này!
Mặc dù cha mẹ không có quan hệ huyết thống với ta nhưng tình cảm giữa ta và họ vô cùng tốt, cũng đâu thể nhìn cha mẹ mình mất mạng như vậy được.
Sau khi vội vội vàng vàng về đến nhà, hai đội mà ta phái đi nghe ngóng tin tức cũng vừa đúng lúc trở lại.
Hơn nữa đều bẩm báo với ta rằng bọn họ chỉ tìm được hàng hóa thất lạc và những người khác của Tiêu Cục trên đường, còn cha mẹ ta thì không rõ kết cục như thế nào.
8.
Ta đoán đã xảy ra chuyện lớn rồi nhưng ba lần bảy lượt đều tự khuyên nhủ mình phải tỉnh táo lại.
Cuối cùng, ta tìm được miếng ngọc bội trước kia được đặt ở tã lót trong ngăn tủ phòng của mẹ ta. Ta giao nó cho người mà mình yên tâm nhất trong Tiêu Cục, bảo huynh ấy lập tức đến phủ của công chúa nước Ngụy.
Mẫu hậu ta ở hậu cung, hoàng huynh của ta cũng ở Đông Cung. Hai nơi này đều không dễ dàng truyền tin tức, lỡ bị kẻ khác lợi dụng thì trái lại được một mất mười.
Nhưng nữ chính thì lại khác, nàng ấy được sủng ái, vừa có công trạng vừa có phủ công chúa nước Ngụy, còn thường xuyên ở bên ngoài. Truyền tin cho nàng ấy cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Huống chi, ta không có lý do gì mà không tin tưởng phẩm hạnh con người của nữ chính. Hơn nữa, ta đâu có kiếm chuyện, còn chúc phúc cho nàng ấy và hoàng huynh, cũng được coi là muội muội của nàng ấy nhỉ.
Giải quyết xong những chuyện này, ta bỗng nhớ ra Đường Hạc Thanh.
Về thân thế của ta, ta vẫn luôn theo nguyên tắc "thêm chuyện không bằng bớt chuyện", chưa từng nói cho Đường Hạc Thanh biết, chỉ muốn làm một kẻ lười biếng, nằm không hưởng thụ. Sau này làm công chúa rồi thì tuyển chàng ấy làm phò mã là được.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là không suôn sẻ như ta nghĩ.
Hắn là người cố chấp. Nếu ta nói rõ cho hắn thì nhất định hắn sẽ không để ta một mình đối mặt với những chuyện này. Đến lúc đó chắc chắn có khuyên nhủ thế nào cũng không kịp nữa, ngược lại còn dễ làm hỏng chuyện.
Thế nên ta chỉ có thể nghĩ ra một hạ sách.
Tối hôm đó, ta mời hắn đến uống trà, ngắm trăng ở tiểu viện.
"Hạc Thanh, ta muốn nói với huynh một việc."
Ta nói: "Kỳ thi Hương của huynh đã kết thúc, còn giành được vị trí đứng đầu, ta rất vui nhưng thế này vẫn chưa đủ."
"Huynh có biết tại sao lúc trước ta lại chọn huynh không?"
Tóc của hắn đen như mực, sau khi nghe thấy tiếng của ta thì cúi đầu một cách khó hiểu nhưng lại không hề mở miệng trả lời.
"Bởi vì ta tin huynh có thể thi đỗ."
Ta nói tiếp: "Nhưng bây giờ, ta không muốn đợi nữa."
Đường Hạc Thanh ngồi gần ta nên ta cũng nghe rõ tiếng lòng của hắn:
"Chẳng lẽ Mạnh cô nương thích cái tên giả vờ giả vịt kia thật sao?"
"Trời ơi, Đường Hạc Thanh ơi là Đường Hạc Thanh, ngươi chưa từng hiểu rõ vị công tử kia, sao có thể chửi bới người khác trong lòng như vậy chứ."
"Nhưng rõ ràng tên đó là một kẻ tiểu nhân, ngấp nghé vị hôn thê của ta, chẳng lẽ ta còn phải giữ thể diện cho hắn à?"
Một lát sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm xuống: "Không muốn đợi nữa là ý gì? Là không muốn thành thân với ta nữa à?"
Ta không dám nhìn vào mắt hắn, sợ mình sẽ mềm lòng, chỉ cúi đầu nói:
"Nhà họ Mạnh có giàu đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là thương nhân, trước mắt vị công tử nhà họ Ngụy có ý với ta ..."
Nhưng hắn không chịu buông tha cho ta, bỗng nhiên kéo tay ta như thể đang dụ dỗ, dỗ dành vậy: "Nghiễn Thư, nàng ngẩng đầu, nhìn ta nói."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta thân mật như vậy.
Hắn ngồi thẳng lưng, giọng đã hơi khàn khàn rồi: "Nàng nói lại với ta một lần nữa được không?"
"Ta ..."
Nhìn hắn như vậy, làm sao ta nói lên lời được chứ.
"Không muốn nói."
Ta chống tay vào cạnh bàn nhỏ, từ từ ngẩng đầu nhưng lại nhìn thấy hai con mắt đỏ hoe của Đường Hạc Thanh, không còn vẻ giữ bình tĩnh như trước đây nữa.
9.
"Trước đây Nghiễn Thư từng nói, cả đời này sẽ chỉ thích một mình ta. Giờ cả đời này còn chưa hết, sao có thể nuốt lời chứ?"
Lực của hắn càng lúc càng mạnh, không hề giống bộ dạng nho nhã yếu ớt trước kia một chút nào.
"Hay là những lời đã nói với ta trước đây đều là nói dối?"
Ta bị kéo dựa thẳng vào người của hắn, có làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
"Nếu đã không phải nói dối thì nhất định là vẫn thích ta có phải không?" Hắn không hề che giấu sự khẩn cầu trong con mắt.
Đường Hạc Thanh tiếp tục dỗ dành: "Nghiễn Thư thích kiểu giống như nhà họ Ngụy, ta cũng có thể làm được. Đầu năm sau là thi Hội rồi, ta chắc chắn có thể thi đỗ. Đến lúc đó cho Nghiễn Thư làm phu nhân trạng nguyên. Thế nào?"
Hắn sát lại gần ta, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta đến mức làm mặt ta nóng bừng lên.
Trước kia ta có trêu chọc hắn đến mức nào đi nữa, hắn cũng chưa từng thân mật với ta như thế này.
Tiếc là bây giờ không phải lúc để dây dưa không rõ ràng với nhau nữa rồi.
Mấy ngày trước, ta nhận được thư hồi âm của Khương Kiều.
Trong thư Khương Kiều nói, trước mắt chính là thời điểm quan trọng để giành vị trí con trai trưởng của chính thất. Ngụy thái hậu đang bám vào thân phận của nàng ấy không chịu buông. Mặc dù tạm thời do nàng ấy có công trạng nên đã trấn áp được nhưng tuyệt đối không được gây chuyện vào lúc này.
Sau khi nàng ấy xin lỗi ta hết lần này đến lần khác thì bảo ta ổn định tình hình trước. Hoàng đế của Đại Tề cũng chính là cha ruột của ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Đến lúc đó, thái tử thuận lợi kế vị, nàng ấy nhất định sẽ giúp ta trút giận.
Ngụy thái hậu dồn ép liên tục, cha mẹ ta cũng không rõ sống chế.t. Sao ta có thể để nhà họ Ngụy tiếp tục ung dung tự tại được.
"Đường Hạc Thanh, huynh nghe cho kỹ đây. Ta không nói đùa đâu."
Ta dùng sức đẩy hắn ra, trầm giọng nói: "Hôn ước của chúng ta không tính nữa, nhà họ Ngụy là họ hàng bên ngoại của đương kim thái hậu, sao có thể tùy tiện so sánh chứ."
Ta xoay người không nhìn hắn nữa, nói tiếp: "Ngày mai huynh quay về nhà, cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi Hội năm sau đi."
"Còn về tiền bạc, ta đều sẽ chuẩn bị chu đáo giúp huynh."
Hắn cũng bị lời này của ta chọc tức, nói: "Ta cần tiền bạc của nàng làm gì? Lẽ nào trong lòng nàng, ta đính hôn với nàng bao nhiêu năm qua đều là vì những thứ này sao?"
"Mạnh Nghiễn Thư, ta hỏi nàng lần nữa, nàng muốn ta đi thật sao?"
Ta không quay đầu cũng không trả lời, chỉ dùng sức gật đầu.
Một lát sau, không còn tiếng động gì sau lưng nữa. Ta xoay người, nhìn thấy phía sau không một bóng người.
Ta thở phào nhẹ nhõm nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của hắn. Dù sao Ngụy Hiến Quân đã từng nhìn thấy Đường Hạc Thanh rồi. Dáng vẻ hắn như vậy, muốn người ta quên cũng khó. Nếu nhà họ Ngụy cứ cắn mãi không buông thì khó mà bảo đảm được là sẽ không phải lo lắng về mạng sống.
Thế là ta gọi ca ca của Thiết Trụ là Thiết Đản đến, dặn dò huynh ấy nhất định phải âm thầm bảo vệ cho Đường Hạc Thanh, tiện báo cáo luôn hành tung hằng ngày của hắn cho ta.
Mặc dù nghe tên Thiết Đản không được êm tai cho lắm nhưng võ công thì lại đáng tin cậy. Có huynh ấy ở đó, ta có thể yên tâm được phần nào rồi. Mà chắc Đường Hạc Thanh cũng bị ta chọc tức điên thật. Còn chưa đợi đến ngày hôm sau, tối hôm đó, hắn đã thu dọn xong tay nải rồi. Trừ vài bộ quần áo với miếng ngọc bội đính hôn ta đã tặng cho hắn thì hắn chẳng mang theo một thứ gì cả, giận dỗi đi luôn.
10.
Tiễn Đường Hạc Thanh đi chưa được mấy ngày, Ngụy Hiến Quân đã đến mời ta đi nghe kể chuyện, ta đã đồng ý rồi.
Mời ta đến hội thơ, ta đồng ý.
Mời ta đi ngắm hoa, ta cũng đồng ý.
Hắn dùng hết kế này đến kế khác, luân phiên đủ cả thủ đoạn bịp bợm chỉ đợi để lợi dụng ta.
Nhưng ta cứ nhất định phải cho hắn biết rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc.
Lúc nghe kể chuyện, hắn khoe khoang sự nghiệp của nhà họ Ngụy với ta. Nghe tiếng lòng của hắn, ta biết được nhà họ Ngụy đã thâm hụt từ lâu. Mấy người nhà họ Ngụy làm quan trong triều đều lén lút thu thuế để bù cho chỗ thiếu hụt của nhà mình.
Nhưng có lấp nữa thì cũng không phòng được có chuột trong nhà. Trái lại, chỗ thiếu hụt càng ngày càng lớn. Nếu không giấu được mà để ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng thì nhà họ Ngụy coi như xong.
Thế nên Ngụy Hiến Quân không chỉ ngắm trúng thân phận của ta mà còn nhớ đến Tiêu Cục của nhà ta nữa.
Ở hội thơ, hắn khoe khoang học vấn với ta nhưng ta lại vô tình biết được không ngờ Ngụy thái hậu vì muốn bảo vệ cho nhà họ Ngụy mà cũng ngầm bán quan bán tước.
Lúc đi ngắm hoa, hắn và mấy người khác nhà họ Ngụy giới thiệu các loại hoa lạ, thảo mộc hiếm gặp với ta. Bề ngoài thì ta cười mỉm nhưng trong lòng thì lại càng cười hả hê vì thông qua thăm dò lời nói, ta lại biết được nhà họ Ngụy thế mà lại có không ít vụ kiện cáo liên quan đến mạng người.
Ngụy Hiến Quân tưởng ta thích hắn thật nên mỗi ngày đều tươi cười hớn hở.
Mặc dù ta ghê tởm hắn, cũng không vui vẻ diễn trò với hắn nhưng ta lại càng ghét bị người khác coi mình là kẻ ngốc nên đã gắng sức. Mỗi khi có ít manh mối là ta lại lập tức viết thư gửi cho Khương Kiều. Khương Kiều cũng ra sức. Chưa đến một tháng, cả nhà họ Ngụy đã rơi vào tình thế hiểm nguy. Ngụy Hiến Quân thì càng ngày càng thêm ân cần với ta.
Nhưng chuyện liên quan đến Đường Hạc Thanh mà Thiết Đản báo cáo với ta càng khiến ta dở khóc dở cười.
Ngày 12 tháng 11 âm lịch: Công tử đọc sách 6 canh giờ, nhìn miếng ngọc bội, khóc thầm nửa canh giờ, quên ăn sáng.
Ngày 13 tháng 11 âm lịch: Công tử đọc sách 5 canh giờ. Buổi chiều bói ra hai chú chó nhỏ có đôi có cặp. Không biết vì sao công tử lại không vui, chẳng thèm để ý đến hình tượng mà đuổi huynh ấy đi mất.
Ngày 13 tháng 11 âm lịch: Công tử đọc sách 5 canh giờ, học xong thì bắt đầu vẽ tranh, vẽ mấy tấm chân dung của tiểu thư, sau đó lại nổi giận vất đi nhưng một lúc sau lại nhặt lên giữ trong lòng.
Ngày 14 tháng 11 âm lịch: Công tử đọc sách 3 canh giờ, lén lút theo dõi công tử nhà họ Ngụy và tiểu thư, về nhà lại nổi giận đến mức quên cả ăn cơm.
Ngày 15 tháng 11 âm lịch: Công tử không đọc sách, làm người rơm của Ngụy công tử trong nhà. Cái nhỏ thì lấy để đâm kẻ tiểu nhân còn cái lớn thì lấy để trút giận.
…...
Nếu không phải Thiết Đản nhìn trộm hắn thì ta không bao giờ biết được Đường Hạc Thanh lại có những lúc ngây thơ như vậy.
Trước đây, hắn chưa bao giờ làm những hành động thù hằn người khác như thế này, đa số đều tự nhủ mình phải khoan dung với người khác. Bây giờ lại còn so đo với cả chó.
Hơn nữa, chẳng phải trời sập xuống cũng không thể làm lỡ chuyện sự nghiệp học hành của hắn một chút nào sao? Sao lại càng ngày càng lười học, thậm chí đến cuối cùng còn không học thế này?
Thiết Trụ đưa thư của hắn cho ta: "Đây là thư công tử viết cho người, Thiết Đản nói là công tử mạo hiểm theo dõi mấy ngày trời mới viết ra được tội trạng của Ngụy công tử."
Trong thư Đường Hạc Thanh nói hắn chỉ muốn báo ơn, không đành lòng nhìn ta bị lừa gạt nên mới viết cái này cho ta. Bên trong có liệt kê rất nhiều chuyện Ngụy Hiến Quân đã làm mấy ngày nay.
Đa số những chuyện này ta đều biết. Ngụy Hiến Quân vừa muốn có được ta lại vừa không muốn từ bỏ tình nhân nhỏ bé của mình. Hắn nghĩ dỗ dành ta xong thì chắc chắn phải đi tìm tình nhân nhỏ dỗ dành mình cho cân bằng.
Nhưng ta vẫn cảm thấy Đường Hạc Thanh cực kỳ đáng yêu.
Nếu hắn ở trước mặt ta thì chắc chắn ta sẽ không nhịn được mà trêu chọc hắn một phen, đỡ hơn là một mình ta nhịn đến mức ngứa ngáy khó chịu ở nơi này.
Cũng may, nhà họ Ngụy chắc chắn không thể chống đỡ được lâu nữa rồi.