-
Phần 3 END
11.
Hôm nay, Ngụy Hiến Quân mời ta đi chơi thuyền và pha trà trên hồ.
Về mục đích thì ta đã biết từ mấy hôm trước rồi. Cả nhà họ Ngụy đều bị Khương Kiều dọa cho sợ đến mức không chịu nổi, tất cả đều đang trông chờ Ngụy Hiến Quân cưa đổ được ta, để lấy của hồi môn của ta lấp hố.
Ta đội nón có màn che, vừa mới lên được chiếc thuyền nhỏ thì đã nghe thấy một tiếng lòng quen thuộc: "Ả tiện nhân này cẩn thận thật đấy, lừa đơn giản thì không được, đúng là vất vả cho Hiến Quân ca ca của ta rồi."
Lần theo tiếng nói, ta nhìn thấy nữ tử đang ngồi xổm ở mũi thuyền, phát hiện chính là vị bán thân để chôn cha ở trên phố hôm nọ.
Thế là ta hỏi Ngụy Hiến Quân: "Chẳng phải vị cô nương này là người bán thân để chôn cha hôm đó sao? Không phải huynh đã nói với ta chỉ giúp đỡ chút tiền bạc thôi sao? Sao lại thành nha hoàn của họ Ngụy nhà huynh rồi?"
Ngụy Hiến Quân cũng không căng thẳng, cười nói với ta: "Vốn dĩ là như vậy nhưng nàng ấy không cha không mẹ, cũng không có tài nghệ gì nên ta bèn cho nàng ấy vào nhà họ Ngụy làm nha hoàn bình thường, cũng có thể sống qua ngày được."
Nói dối mà sắc mặt không thay đổi. Nếu không phải ta nghe được những suy nghĩ xấu xa kia trong nội tâm của hắn thì nói không chừng đã tin thật rồi.
Rõ ràng nữ tử đó vừa là biểu muội yêu dấu vừa là tình nhân nhỏ của Ngụy Hiến Quân. Hai người họ đã sớm có quan hệ xác thịt với nha. Bây giờ giả làm nha hoàn ở nơi này là vì sợ ta quyến rũ mất Hiến Quân ca ca của ả.
Nhưng ta cứ muốn chọc ả tức ch.ế.t đấy.
"À"
Ta ra vẻ mỉa mai, ghen tỵ: "Nếu đã là nha hoàn bình thường thì tất nhiên có thể gọi tùy ý nhỉ."
"Nếu đã vậy thì bảo ả xuống đi, đừng để ta lại nhìn thấy ả nữa nếu không thì ta cho ả chôn cùng một chỗ với cái người gọi là cha của ả đấy!"
Ngụy Hiến Quân cũng chỉ có thể nghe theo lời ta, gật đậy, đưa mắt ra hiệu với biểu muội yêu dấu của mình nhưng trong lòng thì lại đắc ý:
"Nghiễn Thư thích ta thật, tuy hơi ngang ngược nhưng lại xinh đẹp hơn biểu muội. Đến lúc đó, dù tam hoàng tử có đoạt ngôi không thành công, ta thành phò mã rồi thì chẳng phải cũng có thể duy trì được sự giàu sang phú quý của cả nhà họ Ngụy sao?”
”Nghiễn Thư yên tâm, ta không có gì với nàng ta đâu. Trong mắt, trong tim ta đều chỉ có mình nàng."
Hắn nói ra mấy lời tình cảm chân thành này, cũng không chịu để yên tay, muốn nắm tay của ta. May mà Thiết Trụ nhanh tay nhanh mắt, lập tức đặt một chén trà vào tay của hắn.
Cơ mà từ trước đến nay, Thiết Trụ là một diễn viên xuất sắc. Dù vậy cũng không quên trói buộc đạo đức.
"Lão gia nhà ta nói rồi, nếu để bất cứ kẻ nào có ý đồ không tốt lại gần cô nương nhà ta thì sẽ chế giễu Thiết Trụ đầu tiên."
"Bây giờ lão gia và phu nhân đều không có mặt ở đây, Thiết Trụ càng phải bảo vệ kỹ cho cô nương."
"Công tử là người hiểu biết lễ tiết, chắc cũng có thể thông cảm được."
Ngụy Hiến Quân chỉ đành uống một ngụm trà, cho dù có bị bỏng thì cũng chỉ có thể giả vờ thản nhiên: "Đương nhiên. Đương nhiên."
Ta cũng cười dịu dàng, làm ra vẻ như chưa nghe thấy, nhìn thấy gì: "Vậy rốt cuộc hôm nay Hiến Quân mời ta đến là vì chuyện gì vậy?"
Hắn nhìn ta, trả lời: "Thật ra hôm nay, ta muốn cầu hôn Nghiễn Thư."
"Không biết Nghiễn Thư có bằng lòng cho ta câu trả lời này không?"
"Chuyện này ..."
Ta khẽ nhíu mày, lại thở dài một tiếng: "Haiz"
Ngụy Hiến Quân hỏi đến cùng: "Nghiễn Thư thở dài gì vậy? Chẳng lẽ có chỗ nào khó xử sao?"
"Bây giờ cha mẹ đang vận chuyển đồ ở bên ngoài, mặc dù ta có ý với Hiến Quân nhưng chung quy cũng chỉ là cô nương chưa xuất giá. Sao có thể tự quyết định chuyện hôn sự được."
Nói xong, ta còn lấy khăn tay lau nước mắt: "Với cả nhà họ Mạnh ta có gia thế tốt, sự nghiệp lớn. Nếu không có cha mẹ lên tiếng thì chắc chắc mấy chú thím kia của ta cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Hay là Hiến Quân cho rằng ta cứ nên xuất giá một cách mơ hồ như thế này?"
Hắn nghe ra ý đồ thăm dò trong giọng nói của ta nên lập tức lắc đầu: "Đương nhiên ta không bao giờ nghĩ vậy rồi."
"Vậy vẫn nên đợi cha mẹ ta về thì Hiến Quân hẵng đến xin làm thông gia nhé."
Ngụy Hiến Quân gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hay là kêu người thả cha mẹ của nàng ta ra nhỉ, nếu không còn chưa đợi ta lên làm phò mà thì nhà họ Ngụy đã xử tội rồi."
Nghe thấy hắn nghĩ như vậy nên mặt mũi ta vui vẻ hơn một chút: "Với cả trước đây cha mẹ ta từng nói nếu một ngày nào đó ta xuất giá thì bọn họ chắc chắn sẽ cho ta toàn bộ nhà họ Mạnh làm của hồi môn."
"Tiêu Cục của nhà họ Mạnh, trừ Giang Nam ra thì cả Đại Tề đều có chi nhánh của Tiêu Cục."
"Như vậy thì xem ra ta lại sắp trở thành nữ tử giàu có nhất của Đại Tề rồi."
Thế này còn không phải là hạ một liều thuốc mạnh với hắn sao?
12.
Quả nhiên, gần nửa tháng sau, cha mẹ đều trở về từng người một. Nhưng họ chỉ biết là mình bị đuổi giế.t chứ không biết là kẻ nào làm.
Chính vào lúc này thì thư của Khương Kiều cũng tới.
Trong thư nàng ấy nói đã điều tra chứng cứ phạm tội của nhà họ Ngụy được kha khá rồi. Tình hình trong cung cũng đã dần ổn định. Không bao lâu nữa sau khi hoàng huynh đăng cơ thì sẽ có người đến đón ta về kinh thành.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hãm hại Ngụy Hiến Quân một phát cuối cùng.
Thế là đi viết thư cho hắn, nói cha mẹ ta đã đồng ý chuyện hôn sự của hai ta rồi. Chỉ là không được thiếu sính lễ. Dù sao của hồi môn của ta cũng là cả nhà họ Mạnh. Không nói thì sính lễ này cũng phải ngang bằng với giá trị của nhà họ Mạnh. Có vậy mới không làm xấu mặt hai nhà.
Chỉ là với nhà họ Ngụy bây giờ mà nói thì e là phải vét sạch của cải rồi.
Nhưng cũng là cách duy nhất có thể giải cứu được tình hình trước mắt.
Ngụy thái hậu cũng sắp bị lật đổ rồi, còn không tìm chỗ dựa mới thì nhà họ Ngụy chỉ có thể chờ chế.t thôi.
Vậy nên dù có làm khó cho nhà họ Ngụy đi nữa thì cuối cùng vẫn giao sính lễ ra.
Vốn dĩ tất cả mọi việc đều được tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của ta, chỉ chờ lập thêm kế hoạch giả chế.t, vấy bẩn thanh danh của Ngụy Hiến Quân thêm lần nữa, trút cơn giận này xong là có thể lập tức quay về kinh thành rồi.
Cho đến khi Thiết Đản vội vã chạy về, bảo ta là Đường Hạc Thanh biến mất rồi.
Trước đó, ta vẫn luôn không chịu gật đầu đồng ý chuyện hôn sự, cộng thêm chuyện Đường Hạc Thanh theo dõi Ngụy Hiến Quân mấy lần trước đó đã khiến nhà họ Ngụy cảnh giác. Ta vô cùng lo lắng, nghĩ không lâu nữa là đến thi Hội rồi nên đã sai người đưa hắn đến kinh thành.
Đương nhiên hắn không muốn đi rồi, ta chỉ có thể bảo Thiết Đản cưỡng chế nhét hắn lên xe ngựa đi đến kinh thành. Ta chỉ nghĩ chuyện này kết thúc, kỳ thi Hội của hắn cũng xong là bọn ta có thể đoàn tụ ở kinh thành rồi.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
"Cả dọc đường công tử ủ rũ mặt mày, nhớ mong cô nương, đừng nói là thi Hội, đã muốn chạy trốn mấy lần rồi nhưng đều bị tiểu nhân bắt về."
"Kết quả lúc cách kinh thành không xa, không biết công tử nghe ai nói chuyện cô nương sắp đính hôn với công tử nhà họ Ngụy nên đã lừa tiểu nhân là đi thay quần áo, tiểu nhân nhất thời không để ý nên để công tử chuồn mất."
"Công tử chạy trốn, trên người không có một chút lộ phí nào. Tiểu nhân nghe ngóng khắp nơi cũng không có một tí tin tức gì nên mới quay về bẩm báo với cô nương, xin cô nương trách phạt."
Ta hít một hơi thật sâu, lo lắng không yên, nổi giận: "Huynh muốn ta trách phạt huynh à? Phạt huynh có tác dụng không?"
"Còn không mau dẫn người đi tìm!"
"Nếu công tử quay về mà bị thương một xíu nào thì ta thật sự mới phạt huynh gấp mười lần!"
Mặc dù Đường Hạc Thanh không gầy gò yếu ớt như người khác nói nhưng hắn lại là một kẻ đầu óc bảo thủ. Trừ cách đối xử với ta ra thì mọi việc hắn đều không biết biến báo. Nếu ở bên ngoài chọc phải ai, xảy ra tranh chấp, chịu khổ thì phải làm sao mới tốt đây?
Nếu lại gặp phải người nhà họ Ngụy thì đừng có nói là đau đớn thể xác, đến mạng có giữ được hay không cũng chưa chắc.
Với cả hắn cũng hồ đồ thật đấy. Nếu đã muốn chạy trốn thì sao lại không mang theo một chút lệ phí nào chứ. Đường từ kinh thành đến Giang Nam xa như vậy, hắn ăn gì, uống gì ở bên ngoài đây.
Ta lo canh cánh trong lòng, không còn rảnh rỗi mà để ý đến Ngụy Hiến Quân nữa, thậm chí còn oán trách quyết định của mình.
Nhưng quan tài, linh đường (*) đều được bố trí xong rồi. Bên ngoài nháo nhào loạn cả lên. Tạm thời ta cũng không thể đổi ý được.
(*) linh đường: hội trường để linh cữu, nơi người ta đến viếng.
13.
Nhà họ Ngụy đưa sính lễ cho ta chưa được bao lâu đã sốt ruột muốn đẩy ngày thành thân sớm lên.
Tất nhiên nguyên nhân thì chẳng cần phải bàn. Thái tử giành chiến thắng toàn diện, tam hoàng tử bỏ mạng, Ngụy thái hậu bị giam cầm. Nếu không tìm được người chống lưng trước khi thái tử bận chuyện triều chính mới, chưa có thời gian trị tội bọn chúng thì cả nhà sẽ gặp họa.
Người nhà họ Mạnh đều nói: Nhà họ Ngụy ham muốn gia sản của nhà họ Mạnh, muốn lừa đại tiểu thư nhà mình. Tên Ngụy Hiến Quân đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, đã lén lút cấu kết với biểu muội của hắn từ lâu rồi. Hắn tự cho rằng kế hoạch của hắn vô cùng hoàn hảo không có sai sót nên đã ám hại tiểu thư nhà mình.
Sau khi ta đồng ý, nhà họ Ngụy cứ tưởng là yên tâm được rồi. Không ngờ trước ngày thành thân mấy hôm, nhà họ Mạnh lại treo vải trắng.
Chỗ nào cũng có người nói nhìn thấy hắn và nữ tử lén gặp nhau.
Nhưng bây giờ nhà họ Ngụy không thể làm con chim đầu đàn được nữa rồi. Cho dù việc này không phải sự thật thì bọn họ cũng không dám gióng trống khua chiêng phản bác, chỉ có thể liên tục giục Ngụy Hiến Quân là phải đòi sính lễ về.
Ngụy Hiến Quân vô cùng tự tin về bản thân, tin chắc là ta thích hắn nên không hề cảm thấy là mình bị trúng kế. Hắn tưởng ta ch.ết thật còn mặt dày đến đòi cha mẹ ta gia sản nhà họ Mạnh.
Mẹ ta nhìn cái thân thể một tay cũng có thể nhấc được lên của hắn, nhếch mép.
Cha ta thì ngược lại. Nhớ lời ta đã dặn lúc trước, ông nói với hắn: "Nếu Ngụy công tử đã nói như vậy thì bọn ta cũng không tiện từ chối, xin mời công tử đến trước linh cữu của tiểu nữ thắp một nén hương đi."
Trước đó ta đã nói với ông ấy, nếu nhà họ Ngụy không từ bỏ ý định, Ngụy Hiến Quân trơ mặt đến cửa đòi gia sản thì cứ cho hắn vào cúng bái trước linh đường của ta, xem ta dọa ch.ế.t hắn như thế nào.
Hắn nghĩ cha ta nói như vậy là có ý nhượng bộ. Hắn đã đạt được mục đích, đến linh đường của ta cũng chỉ là thấy tiếc nuối trong lòng vì mất đi cơ hội làm phó mã nhưng lại bảo đảm được sự giàu sang phú quý.
Ngụy Hiến Quân nhận lấy nén hương từ tay người hầu, đang muốn quỳ lạy thì tự nhiên ngọn nến trắng vừa nãy vẫn còn đang cháy ở trước linh cữu bỗng vụt tắt trong nháy mắt.
Khắp nơi bỗng nổi gió lạnh, thổi tung cả tấm lụa trắng đang treo ở sảnh.
Ta nằm sấp trong quan tài, quan sát bên ngoài qua một cái lỗ nhỏ, tay còn gõ theo tiết tấu ở tấm quan tài.
Ngụy Hiến Quân còn chưa cầm chắc nén hương trong tay thì đã bị dọa đến mức quỳ xuống rồi.
Miệng cứ nhắc đi nhắc lại: "Nghiễn Thư, ta không hại nàng thật mà. Chỉ là tình thế ép buộc nên mới phải đến trước linh cữu của nàng thôi, nàng đừng tức giận, ta thắp hương cho nàng xong thì sẽ đi ngay."
Nói xong thì vừa lăn vừa bò mà vái mấy lạy.
Nhìn bộ dạng như con ba ba này của hắn, ta cười đến run cả người trong quan tài.
"Nàng ra đi đột ngột như vậy, ta cũng không muốn đâu, ta thật sự thích nàng mà, ta với biểu muội chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, chứ không hề muốn ..."
Ta vẫn còn đang cười nhưng lại không nghe thấy tiếng xin tha thứ của Ngụy Hiến Quân nữa.
Qua cái lỗ nhỏ, ta nhìn thấy Đường Hạc Thanh mà ta sai người đi tìm bao lâu cũng không thấy. Trên vạt áo của hắn dính rất nhiều bùn đất, gương mặt trước giờ luôn trắng ngần lại dính mấy nốt đỏ tươi, mặt như như bức tranh vẽ, cho dù ở trong tình huống này thì vẫn lộ rõ sự tao nhã, tinh tế.
Thân hình gầy yếu của hắn đột ngột thở gấp. Trong đôi mắt hẹp và dài không hề có chút hoảng loạn mà là sự trống rỗng. Cho dù cây kiếm trong tay hắn có nặng ngàn cân thì hắn cũng kéo lê thanh kiếm, đi từng bước, từng bước về chỗ Ngụy Hiến Quân đã bị dọa đến mức câm nín.
Ta sợ đến mức lập tức bật nắp quan tài chui ra.
14.
Hắn thấy ta nguyên vẹn không hề tổn hại gì đứng trước mặt hắn, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Chỉ là thanh kiếm trong tay nặng nề rơi xuống đất, Đường Hạc Thanh như vừa tỉnh giấc mộng, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, bất động như kẻ ngốc vậy.
"Mạnh cô nương không sao."
Một lúc sau, hắn mới phun ra được câu này, như thể không quen biết ta vậy.
"Tại hạ đã đả thương phu quân chưa cưới của người, Mạnh cô nương định làm thế nào đây?"
Vẫn còn đang tức giận.
Ta đi qua bên cạnh Ngụy Hiến Quân, đá cho hắn một cái thật mạnh, tỏ rõ lập trường, lại nói với Đường Hạc Thanh: "Có thể thế nào chứ? Huynh phụ ta một cái?"
Giọng điệu của hắn chua chát: "Mạnh cô nương hay quên thật đấy, mấy hôm trước còn đuổi tại hạ đi, nói không thích tại hạ mà."
"Đúng, ta hay quên, quên đó thì làm sao?"
Ta lấy khăn thêu ra, đưa tay lau vết đen kịt trên mặt hắn: "Với cả từ đầu đến cuối, ta đâu có thừa nhận là mình không thích huynh."
"Nhìn huynh như thế này, chắc chắn đã chịu khổ ở bên ngoài rồi."
Ta dịu giọng dỗ dành hắn, kèm theo sự năn nỉ lắc tay áo của hắn: "Chẳng phải là ta sợ huynh gặp nguy hiểm nên mới nghĩ ra kế sách này sao? Đâu phải muốn đuổi huynh đi thật."
Khuôn mặt nhem nhuốc của Đường Hạc Thanh bỗng đỏ ửng lên. Ngay cả ánh mắt cũng có chút hơi choáng váng.
"Ta không hề chịu khổ."
"Nghĩ đến việc cứu nàng, không hề cảm thấy khổ cực."
Miệng thở ra câu tình tứ như thế này nhưng mặt lại vừa chân thành vừa đứng đắn, không hề giống dỗ dành ta gì cả.
Ta không khỏi cắn khóe môi, đỏ bừng mặt.
"Ta biết nàng vì muốn tốt cho ta nên mới nghĩ đến những việc này, chứ không thì cũng sẽ không kêu người hộ tống ta vào kinh đi thi đâu."
Hắn chỉnh lại vẻ mặt, nói:
"Ta cũng chưa từng coi lời nàng đuổi ta đi là thật."
"Bá phụ và bá mẫu hơn một tháng vẫn chưa về, rõ ràng nàng chán ghét Ngụy Hiến Quân nhưng lại cố tình tiếp xúc với hắn. Sao ta lại có thể không có chút manh mối gì chứ."
"Chỉ là ta tức giận, tức vì nàng biết rõ nguy hiểm nhưng lại che chở cho ta như thể ta là kẻ yếu ớt, một mình ở lại đối mặt."
"Nghiễn Thư, ta biết nàng khác với những nữ tử bình thường, không muốn chỉ trói buộc nàng chạy theo sau ta mà ta cũng muốn sau này, có thể trở thành một người phu quân mẫu mực."
Hai má ta càng nóng bừng lên: "Nhưng trong lòng ta, Hạc Thanh vẫn luôn là một người phu quân mẫu mực."
Mấy năm qua, ta và Đường Hạc Thanh ở chung với nhau, sở dĩ càng ngày càng thích hắn, hoàn toàn đều vì tính cách của hắn.
Mặc dù hắn nói chuyện nhẹ nhàng, miệng toàn là nhân nghĩa đạo đức, hay làm mình làm mẩy thích giảng giải lý lẽ, còn nhất định không thừa nhận là thích ta nhưng làm việc thì hắn không bao giờ trì hoãn, nói được làm được, làm người quang minh lỗi lạc, không hổ hẹn với trời đất, cũng chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn của bản thân để yêu cầu ta.
Mặc dù tính cách hơi nhu nhược nhưng một khi gặp phải chuyện gì thì chắc chắc sẽ che chở ta đầu tiên.
Giận dỗi ta, cùng lắm cũng chỉ một mình hờn dỗi, chịu ấm ức ở bên cạnh thôi, chưa nói lời khiến ta buồn bao giờ.
Hễ cứ nhìn thấy thứ gì tốt thì đều sẽ nghĩ đến ta trước.
Vậy nên trong lòng ta, hắn vẫn luôn là một người phu quân không thể nào mẫu mực hơn.
Hắn bị những lời nói này của ta làm cho không đứng đắn nổi, chỉ có thể nản chí nói:
"Tóm lại, sau này có chuyện gì, trực tiếp nói với ta là được, nàng có kế hoạch thì ta sẽ phối hợp, đừng có chuyện gì cũng giấu ta, làm ta sốt ruột."
"Đợi qua kỳ thi Hội, ta nhất định sẽ cho nàng nở mày nở mặt làm phu nhân của trạng nguyên."
Ta bật cười, kéo tay hắn đi về phía hậu viện, đi qua Ngụy Hiến Quân vẫn còn đang hôn mê, vừa đi vừa hỏi: "Nhỡ đến lúc đó, bệ hạ muốn chàng làm phò mã thì phải làm sao?"
Ánh mắt hắn kiên định, nắm lấy tay ta thề với trời cao: "Nàng yên tâm, trong lòng ta, công chúa cũng không quan trọng bằng Nghiễn Thư, bệ hạ cũng đâu thể ép buộc, làm khó người khác chứ."
"Nhỡ cứ nhất định muốn chàng làm phò mã thì sao?"
"Vậy thì ta không làm quan nữa, về Giang Nam ở với nàng cả đời."
"Nhưng chàng có thể có cả hai mà, đồ ngốc." Ta cười nói.
Nhưng hắn lại hiểu lầm: "Cả hai cái gì? Ta chỉ lấy một mình nàng thôi, cả hai kiểu gì được?"
Ta nghiêng đầu, trêu chọc hắn: "Đến lúc đó chàng sẽ biết thôi."
15.
Chưa đến hai ngày, trong cung đã cho người đến đón ta rồi. Hoàng huynh và mẫu hậu đều rất lo lắng cho ta. Dù gì bây giờ mọi người cũng đều biết chuyện đại tiểu thư của Tiêu Cục nhà họ Mạnh qua đời rồi.
Nhưng chuyện triều chính mới còn đang bộn bề, bọn họ cũng bận không đi xa được nên người đến đón ta là Khương Kiều.
Hóa ra trong truyện, nữ chính Khương Kiều vẫn luôn là hình tượng mỹ nhân lạnh lùng, đi với hoàng huynh của ta thì chính là con đường của đôi nam nữ mạnh mẽ rồi.
Nàng ấy mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng gọn gàng, lông mày dài không mềm mại mà sắc nét, trong đôi mắt phượng là thần sắc dửng dưng, khuôn mặt trắng nõn nà không hề trang điểm một chút nào, nhìn cực kỳ lạnh lùng.
Nhưng ta lại nén cười.
Người lạnh lùng như vậy nhưng trong đầu lại nghĩ: "Muội muội và hoàng huynh trông giống nhau quá đi, đáng yêu quá đi mất! Dáng vẻ tươi cười lúc này, ta chưa thấy ở hoàng huynh bao giờ, kích động quá!"
Ta kéo Đường Hạc Thanh, giới thiệu với nàng ấy: "Hoàng tỷ, đây là vị hôn phu của muội, Đường Hạc Thanh."
Đường Hạc Thanh hành lễ ngay ngắn.
Khương Kiều gật đầu, không nói nhiều: "Lên xe ngựa đi."
Nội tâm đã bắt đầu điên cuồng rồi: "A! Muội ấy gọi ta là hoàng tỷ, ta còn lo muội ấy sẽ chán ghét ta chứ, đáng yêu quá đi mất, giống như hoàng huynh gọi ta là hoàng tỷ vậy! He he he."
"Còn cả sự kết hợp này nữa, công chúa bá đạo và thư sinh ốm yếu, cũng thích quá đi mất thôi!"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, cho rằng không nên nói cho nàng ấy biết ta chuyện có thể đọc được suy nghĩ thì hơn, chứ không nàng ấy chắc chắn sẽ tìm hố mà chui xuống.
Lúc xe ngựa loạng choạng đi đến hoàng cung thì đã hơn 10 ngày rồi.
Vị mẫu hậu có khả năng cung đấu hơn người kia của ta vừa nhìn thấy ta là đã không nỡ buông tay, nước mắt tuôn trào, cứ luôn miệng nói ta chịu khổ rồi.
"Nhi thần thật sự không có chịu khổ." Ta thành thật nói.
Nhưng mẫu hậu và hoàng huynh đều không tin, đặc biệt là hoàng huynh của ta.
"Lần này có thể đánh bại nhà họ Ngụy đều nhờ vào muội muội, hoàng huynh vô dụng, chẳng những không thể bảo vệ cho muội đầu tiên mà còn khiến muội phải mạo hiểm tính mạng."
"Nhưng muội muội yên tâm, nhà họ Ngụy mang tội nặng, cả nhà đều không thoát được đâu."
Ta thấy có giải thích nữa thì cũng vô dụng nên chỉ đành nói tiếp: "Nếu đã như vậy thì xin hoàng huynh ban cho một ơn huệ, được chứ?"
Đường Hạc Thanh cùng đến kinh thành với ta nhưng lại không muốn theo ta vào cung, một lòng muốn thi đậu công danh xong thì mới quang minh chính đại xin cưới ta.
Ta biết hắn tự ti vì kể từ sau lần nói rõ hết thảy mọi việc với hắn, hắn lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, trong lòng bất an, sợ mẫu hậu và hoàng huynh của ta không thích hắn, sẽ không dễ dàng đồng ý, lại càng sợ ta bị kẹt ở giữa, cả hai bên đều khó xử.
Thế nên ta cũng thông cảm cho suy nghĩ của hắn, không hề nói rõ mình muốn xin ơn huệ gì.
Mãi đến khi 3 tháng trôi qua, kỳ thi Đình kết thúc.
Ta đang ở trong cung của mẫu hậu nói chuyện phiếm với người thì hoàng huynh hớn hở chạy đến, giọng nói vô cùng kích động.
"Nhi thần đã vốn nghĩ rằng nhân dịp thi Hội lần này, vừa hay có thể chọn lựa một ít nhân tài để cho bản thân sử dụng."
"Không ngờ lần thi Đình này lại cho nhi thần một niềm vui bất ngờ."
Mẫu hậu tươi cười hỏi huynh ấy: "Vui vẻ như vậy, xem ra gặp được người vừa ý rồi, nói cho mẫu hậu nghe xem nào?"
"Vừa rồi nhi thần ra 10 đề, đều hỏi về chuyện dân sinh. Nhi thần vốn nghĩ rằng người đọc sách nhiều sẽ không biết những vấn đề bên ngoài đâu, có thể trả lời được một hai ý đã là tốt lắm rồi. Không ngờ cái người tên Đường Hạc Thanh này lại có thể trả lời trôi chảy như vậy, thật sự làm nhi thần rất bất ngờ."
Ta nghe thấy cái tên này, lập tức quay đầu đi.
Hoàng huynh vô cùng vui vẻ, tưởng ta cũng có hứng thú nên mặt mày hớn hở nói: "Năng lực ứng biến của người này rất mạnh, còn có thể trả lời được hết, đúng là hiếm có."
Mẫu hậu cũng tươi cười: "Mẫu hậu nhớ cái người tên Đường Hạc Thanh này, cũng là người đứng đầu kỳ thi Hương phải không?"
Hoàng huynh gật đầu: "Liên tiếp đứng đầu cả 3 kỳ thi, còn xuất thân bần hàn, đúng là người đầu tiên ở Đại Tề."
Hoàng huynh ta vui mừng liên tiếp mấy ngày, hoàn toàn cho rằng bản thân đã có được thần tử tài giỏi.
Mãi đến khi ta nói ơn huệ lần trước là muốn xin huynh ấy ban hôn cho ta và Đường Hạc Thanh, ta và Đường Hạc Thanh là thanh mai trúc mãi, đã sớm có hôn ước rồi.
Sau khi biết được chuyện này, ban đầu mẫu hậu ta cũng không vui vẻ lắm, nói là lưu luyến ta. Nhưng từ khi gọi Đường Hạc Thanh vào cung nói chuyện lại thay đổi thái độ, vô cùng hài lòng về hắn, thậm chí còn rất thích hắn nữa.
Sau đó, khi ta và Đường Hạc Thanh thành hôn xong, ta hỏi mẫu hậu chuyện này.
Người cười nói với ta: "Tên tiểu tử đó là đứa cứng đầu, khi ấy mẫu hậu chỉ muốn thăm dò nó xem có thật lòng với con không, lại quan sát nhân phẩm của hắn một chút xem thế nào."
"Thế là mẫu hậu nói, nếu nó muốn làm Trạng Nguyên thì phải bỏ con, không ngờ nó dứt khoát nói không làm nữa, làm hoàng huynh con tức một quãng thời gian dài."
"Tên tiểu tử này cực kỳ giống ông ngoại của con, làm quan hay đối nhân xử thế đều cương trực, công chính nhất, không biết biến báo, với mọi người trong nhà thì cũng chưa thấy sắc mặt hòa nhã bao giờ, là một người nghiêm khắc."
Ta từng nghe oai danh của người ông ngoại này. Ông từng là trọng thần của hai triều đại, từng đảm nhiệm chức thầy giáo của vua, nói chuyện không kiêng nể nhất, có tin đồn rằng thời trẻ, phụ hoàng ta thậm chí còn bị ông mắng đến phát khóc.
Cho dù là lo việc nhà thì cũng rất ít khi hiền từ, con cái trong nhà, không có đứa nào là không sợ ông.
Nhân vật giỏi giang như vậy nhưng lại có một câu chuyện lý thú được dân chúng say sưa bàn tán, đó là sợ vợ.
"Nhưng ông ngoại con ấy à, sợ nhất là bà ngoại con. Có nhăn mặt cau có với ai thì cũng không dám làm bà ấy cáu. Trước đây, lúc mẫu hậu vẫn còn ở nhà, người ông ấy không dám chọc vào nhất chính là bà ngoại của con."
"Thế nên nó có thể trân trọng con như vậy, mẫu hậu thấy rất vui mừng."
Ta gật đầu, nhưng trong lòng lại đang hoài nghi, Đường Hạc Thanh dịu dàng, nhẹ nhàng sẽ biến thành nhân vật như ông ngoại thật sao?
Nhưng sự thật đã chứng minh, chắc hắn không trở thành người như vậy nổi đâu.
Ít nhất ông ngoại ta còn là người quân tử chân chính thật.
Nhưng từ sau khi ta và Đường Hạc Thanh thành thân, bản tính vốn có của hắn đã bộc lộ.
Trước đây, lúc nào hắn cũng nói là để ý đến thanh danh của ta, không dám gọi ta quá thân mật, cũng không thể làm động tác thân mật với ta nhưng ta cũng không ngờ sau khi danh chính ngôn thuận rồi, hắn lại có thể tự vả mặt đến mức như thế này.
Ở bên ngoài còn đỡ, chỉ lén lút vân vê tay của ta.
Nhưng khi vừa về đến nhà thì bắt đầu không đứng đắn, như thể chỉ muốn dính sát vào người ta.
Hơn nữa, không biết có phải hắn đọc trộm tiểu thuyết của ta không mà mỗi lần phác họa ta, không gọi công chúa thì là gọi Mạnh cô nương. Phu thê chân chính đàng hoàng nhưng qua giọng nói của hắn thì lại biến chất.
Ta mà không nghe theo hắn thì hắn sẽ bắt đầu giả bộ đáng thương.
Hắn cứ mặt dày vô liêm sỉ như vậy nhưng hành vi, cử chỉ thì vẫn nhẹ nhàng, quân tử. Lần nào cũng chọc ta đến mức đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch.
Ví dụ như ngày tuyết rơi nhiều, ta đang pha trà ở trong phòng, đọc cuốn tiểu thuyết mới ra ở trên tay thì ngoài cửa lại có tiếng động.
"Công chúa điện hạ, tại hạ đã xong công vụ rồi."
Đường Hạc Thanh đứng trước cửa, trong tay còn cầm một đĩa bánh ngọt của Nhất Phẩm Hương mà ta thích ăn nhất.
"Sợ người đói nên mang đồ ăn cho người."
Ta nghe kiểu xưng hô này, tiếng chuông báo động trong lòng đột ngột vang lên, vội vàng giả bộ xoay người đi như không nhìn thấy gì.
Nhưng hắn đóng cửa lại, đi đến trước mặt ta, đặt bánh ngọt xuống, nói: "Điện hạ vờ như không nghe thấy là muốn làm tổn thương trái tim của tại hạ."
"Trong này có loại mới ra của Nhất Phẩm Hương, cực kỳ được chào đón, tại hạ xếp hàng nửa canh giờ mới mua được đó."
Ân cần, nịnh bợ thế này, không quân trộm cắp cũng phường bất lương
Ta nói qua loa: "Chàng bảo người hầu đi mua là được, sao phải đích thân đi?"
Hắn nắm lấy tay ta, ngồi xuống bên cạnh ta, ghé vào tai ta nói: "Tại hạ đích thân đi mua thì công chúa mới đích thân thưởng."
Ta lắc đầu, không dám nhìn hắn; "Không có đâu, không có phần thưởng đâu."
Hắn chặn ta lại, than thở nói: "Không có cũng không được."
Mặc dù bên ngoài tuyết bay lả tả nhưng là ban ngày ban mặt đó, ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể để mặc hắn.
Thư sinh nho nhã, yếu ớt của ta đi đâu mất rồi? Đường Hạc Thanh nho nhã yếu ớt chỗ nào chứ? Tại sao trước đây ta lại nghĩ như vậy chứ?
.......