Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
“Ân---“ Hạ Hầu Kình Thiên hừ một tiếng, xem như đáp lễ, tiếp theo không chút khách khí đến chủ vị, thoải mái ngồi xuống.
“Muốn đánh muốn giết, muốn chết muốn sống, là đang diễn tuồng gì a?”
Hạ Hầu Kình Thiên xuất hiện làm ọi người rất kinh ngạc, Lâm Giang Vương hồi kinh? Đây là chuyện khi nào a!
Năm trước, cái người sát thần này không hề để lại dấu hiệu tiêu diệt Tứ Hải các, lại lấy cớ Tây Việt Quốc phái thích khách đến hành thích, chẳng những đem Đại Chu Quốc không quy thuận cũng thu thập thoả đáng, còn trực tiếp làm cho Tây Việt Quốc mỗi năm tiến cống hai mươi vạn bạc trắng liền tăng vọt thành năm mươi vạn, danh xưng sát thần của hắn cũng vì thế mà cao thêm một bậc…
Theo lý thuyết thì, hắn hiện tại chắc còn đang ở Tây Việt Quốc tác oai tác quái, thế nào lại đột nhiên trở về như vậy? Huống chi hắn lần hồi kinh này nơi hắn chọn lộ diện đầu tiên, lại là ở Trung Nghĩa hầu phủ, xét theo phương diện này thì có hàm nghĩa gì a?
Chưa nhìn thấu ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, vẫn nên an tĩnh là tốt nhất. Vì thế, tất cả mọi người đều nhất trí bảo trì trầm mặc.
Ngọc Thiên Xích đã sớm sợ tới mức nói không ra lời, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy ánh mắt Hạ Hầu Kình Thiên nhìn đến hắn liền trở nên lạnh buốt, giống như lưỡi hái của tử thần, ở tại cổ họng hắn đão quanh vài vòng, giống như ngay sau đó sẽ cắt yết hầu của hắn, nhấm nháp máu nóng của hắn, làm cho hắn sợ hãi cực kỳ!
So với Ngọc Thiên Xích trong lòng run sợ, khi ánh mắt Trần Quế Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên liền trở thành ngây dại.
Nam tử trước mắt khoác áo bào màu tím, dáng người thon dài, ngọc nhan tuấn dung, chu sa giữa mi tâm đỏ như máu, làm cho hắn thoạt nhìn như thiên tiên. (LẦM to)
Trần Quế Hoa từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên mới được nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy.
Tuy rằng nàng ta đối với “Ác danh” của Hạ Hầu Kình Thiên nghe nhiều thành thuộc, nhưng mà cũng không có tận mắt thấy qua thủ đoạn của hắn.
Bây giờ lại nhìn thấy mỹ nam tử thanh quý cao khiết sống sờ sờ đang ngồi ở đằng kia như vậy, thật không thể không khiến người khác từ đáy lòng sinh ra một loại tâm lý tôn kính.
Trần Quế Hoa bỗng nhiên cảm thấy, lời đồn là không thể tin được, người ưu nhã cao quý như vậy, làm sao có thể là sát thần chứ? Nhất định là chúng nhân đố kỵ hắn, mới có thể chửi bới hắn như vậy! Qủa nhiên, người càng tốt đẹp, vận mệnh càng trắc trở a! Trần Quế Hoa trong lòng cảm thán nói.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, tâm Trần Quế Hoa bắt đầu cuống lên, nóng lòng muốn thử.
Đây chính là cơ hội xuất hiện tốt! Nếu có thể làm cho Hạ Hầu Kình Thiên dùng ánh mắt khác nhìn mình, thật đúng là tốt biết bao a… Trần Quế Hoa sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo, sau khi chỉnh chu bản thân thoả đáng xong, liền ra vẻ mềm mại uyển chuyển bước nhanh đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
“Vương gia, dân phụ có việc muốn bẩm báo---“
Nàng ta vừa mới mở miệng nói ra, Ngọc Phi Yên liền ngây người.
Người phụ nữ trung niên dáng vẻ kệch cợm giọng nói làm nũng trước mắt cùng với ả đàn bà chanh chua khóc lóc om sòm lăn lộn bò càng lúc nãy là cùng một người sao? Lúc trước cuộc hôn sự này làm sao mà thành a? Gia gia làm sao có thể để Ngọc Thiên Xích cưới một nữ nhân như vậy chứ?
Chỉ là, mặc kệ Trần Quế Hoa ép buộc như thế nào, Ngọc Phi Yên chỉ cảm thấy nàng ta đây chính là tìm đường chết mà.
Lại có thêm một nữ nhân bị vẻ ngoài tuấn của Hạ Hầu Kình Thiên lừa gạt!
Nghĩ như vậy, Ngọc Phi Yên không khỏi nhìn thoáng qua Hạ Hầu Kình Thiên. Không thể không nói, vẻ ngoài của người này đích xác rất dễ làm cho nữ nhân đều phải ghen tị. Nhưng đáng tiếc, trái tim bên trong vẻ ngoài tuấn lãng này đều bị hỏng hết cả rồi!
Nhận thấy được Ngọc Phi Yên đang nhìn mình, Hạ Hầu Kình Thiên liền ném ánh mắt “Đừng sợ, hết thảy đã có gia” cho nàng, làm cho Ngọc Phi Yên rùng mình nổi lên từng tầng da gà.
Ngược cặn bã, phải tự mình ngược mới có khoái cảm. Vai diễn đều bị ngươi đoạt, vậy ta nên làm cái gì nha!
Ngọc Phi Yên trợn trừng mắt.
Mèo con không lương tâm! Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười, gia chạy tới trấn giữ, còn không phải sợ ngươi vừa hồi phủ liền mang ác danh hay sao!
Hắn cười, cười đến phong hoa tuyết đại, Trần Quế Hoa càng nhìn trên mặt càng mang theo nét xuân sắc, thẹn thùng buông mắt. Nếu có thể cùng nam nhân như vậy ở cùng nhau, cho dù là cả đêm, nàng cũng cam lòng! Trần Quế Hoa không khỏi mơ tưởng hảo huyền.
“Vương gia, dân phụ muốn nói chuyện này có sự tình liên quan trọng đại, liên quan đến mặt mũi hoàng thất, dân phụ chỉ muốn nói ột mình vương gia nghe!”
Ngọc Thiên Xích hiện tại rất muốn đánh người!
Cái ả đàn bà ngu xuẩn này, diễn trò cũng phải có chừng có mực, Lâm Giang Vương là kẻ dễ trêu vào sao? Nếu làm không tốt, thì chính là tự nâng tảng đá lớn dập vào chân mình! Còn nữa, dáng vẻ xuân tâm nảy mầm kia của nàng ta khi nhìn nam nhân khác, không lẽ đã coi tướng công như hắn là người chết sao!
“Quế Hoa, trở về!” Cảm giác bị sỉ nhục của nam nhân khiến Ngọc Thiên Xích đối với cảm giác sợ hãi Hạ Hầu Nam đều quăng sau đầu, hắn tiến lên túm chặt cánh tay của Trần Quế Hoa, giọng nói nghiêm khắc :”Chúng ta đừng làm phiền vương gia!”
“Không! Không cần! Các ngươi đây là đang muốn giết người diệt khẩu! Vương gia cứu mạng a---“
Trần Quế Hoa đột nhiên ra vẻ “Kinh khủng vạn phần”, thời điểm tránh thoát Ngọc Thiên Xích, thuận thế ngã nhào về phía Hạ Hầu Kình Thiên.
“Oanh----“
Đầu óc Ngọc Thiên Xích “Oanh” một tiếng nổ tung, Ngọc Kinh Lôi lại vừa tức vừa thẹn, hận không thể đào một cái lổ để chui xuống.
Cháu dâu này tuy rằng ích kỷ tham tiền, có chút chanh chua, nhưng những năm gần đây cũng không có gì quá đáng, nàng ta hôm nay lại thay đổi thái độ thường ngày, ngu ngốc như vậy, thật sự đã đem mặt mũi Trung Nghĩa hầu phủ của hắn quăng xuống sông xuống biển hết rồi!
“Cút!”
Hình ảnh được mĩ nam ôm trong lòng của Trần Quế Hoa dự đoán cũng không có xuất hiện, nàng ta như diều đứt dây, bị Hạ Hầu Kình Thiên một cước đá bay ra ngoài. (Á hahaha thống khoái nha)
Ngọc Kinh Lôi vừa rồi vẫn còn niệm tình Trần Quế Hoa là người hầu phủ, là thê tử Ngọc Thiên Xích, cho nên lực đạo xuống chân cũng không quá nặng, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên cũng sẽ không cố kị nhiều chuyện như thế, một cước trực tiếp đá iệng Trần Quế Hoa phun toàn máu tươi, ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
“Làm ả tỉnh lại cho gia!”
Giọng nói thâm trầm cũng biểu tình lạnh lùng của Hạ Hầu Kình Thiên khiến cho Ngọc Thiên Xích rùng mình một cái.
Sát thần này giận! Không được, hắn phải nhanh chóng cùng Trần Quế Hoa phân rõ ranh giới. (vc như chim liền cánh a!!!)
Ngọc Thiên Xíc vội vàng lùi sang một bên, rời đi Trần Quế Hoa thật xa, sợ Hạ Hầu Kình Thiên giận chó đánh mèo, lại trút giận lên người hắn, cũng không tiếp tục nghĩ đến vừa rồi Trần Quế Hoa cố ý ngã vào lòng Lâm Giang Vương.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hầu Kình Thiên, thân binh của hắn rất nhanh liền múc một thùng nước giếng lạnh lẽo đi đến, thô lỗ túm tóc Trần Quế Hoa, trực tiếp đem đầu nàng ta nhấn vào trong thùng.
“Ùng ực ùng ực----“ Trần Quế Hoa bị nước lạnh sặc tỉnh, nàng ta muốn kêu cứu mạng, nhưng lại bị một bàn tay lớn gắt gao ấn xuống.
Trần Quế Hoa dùng sức giãy giụa, ngay khi nàng ta cho rằng sắp chết, tay to rốt cục cũng nới ra,Trần Quế Hoa mệt đừ xụi lơ trên mặt đất, nước giếng cùng màu tươi, theo khoang mũi khoang miệng nàng ta chảy ra ngoài, bộ dáng chật vật vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, nội đường một mảnh tĩnh mịch, ngay cả Hạ Hầu Nam cũng lặng thinh không tiếng động.
Có nhiều người rất hối hận, hôm nay không nên chạy tới Trung Nghĩa hầu phủ xem náo nhiệt! Không nên sau khi Ngọc Phi Yên trở về còn ở lại chỗ này tiếp tục xem diễn. Hiện tại náo nhiệt không thành, thiếu chút nữa lại thành một màn giết người đẫm máu a.
Chạy đến Trung Nghĩa hầu phủ giết người, Lâm Giang Vương quả nhiên là rất bưu hãn! (nói đúng *gật gù*)
“Nếu ngươi đã đứng không vững vậy quỳ đi! Gíup gia canh chừng cẩn thận, nàng ta nếu như quỳ không tốt, trượng côn hầu hạ! Đánh chết gia chịu trách nhiệm!”
“Dạ, vương gia!”
Thân binh xách Trần Quế Hoa thân người đang xụi lơ đến trong viện, làm cho nàng ta dưới ánh mặt trời quỳ xuống, lại cầm đến một cái bát chứa đầy nước, đặt trên đỉnh đầu Trần Quế Hoa.
“Loảng xoảng---“ Trần Quế Hoa trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì, thì bát trên đỉnh đầu đã rơi trên mặt đất, lặp tức vỡ nát.
“Pằng---“ Thân binh thuận tay chộp lấy trượng côn đánh vào trên lưng nàng ta.
“Đừng đánh ta! Ta, ta quỳ!”
Đau đớn làm cho Trần Quế Hoa rốt cuộc cũng hiểu được, chính mình không nên dụng tâm bẩn thỉu đối với Hạ Hầu Kình Thiên. Nàng bây giờ cũng nhận thức rất rõ, đây là một vương gia cao cao tại thượng, lãnh huyết thô bạo. Là vương gia thích chém giết, là một người uy vũ đánh cho Tây Việt Quốc phải quỳ xuống cầu xin – Lâm Vương Gia! Không phải là kẻ nàng có thể tơ tưởng!
Xử lý xong Trần Quế Hoa, hàn khí trên mặt Hạ Hầu Kình Thiên dần dần biến mất, nhìn về phía Hạ Hầu Nam :”Tiểu Tứ, Ngọc cô nương trở về là chuyện vui lớn, vì sao vẻ mặt ngươi lại u sầu như vậy? Chẳng lẽ đây không phải là kỳ vọng của ngươi?”
Bị Hạ Hầu Kình Thiên điểm danh, lời nói của hắn lại sắc bén như vậy, Hạ Hầu Nam không thể không cẩn thận trả lời.
“Thập Tứ thúc, ta ngày ngóng đêm trông, rốt cuộc cũng có thể đợi đến được ngày Yên nhi muội muội trở về, vui vẻ còn không kịp! Vừa rồi ta đang chuẩn bị hồi cung đem tin tức tốt này nói cho phụ hoàng biết, vừa vặn lại nhìn thấy ngài đến!” Mi mắt Hạ Hầu Nam cong cong, cười rất tuấn lãng, giống như lời nói của hắn đều phát ra từ tận tâm can .
Thật đúng là trợn to mắt nói dối! Ngọc Phi Yên trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại càng hiếu kì Hạ Hầu Kình Thiên đang tính làm gì nữa.
“Thật kì quái! Ta mới từ trong cung đi ra nha, chuyện Ngọc cô nương trở về hoàng huynh đã sớm biết, ngay cả Lệ phi, cũng biết tin tức này. Chẳng lẽ, không phải người phái người bẩm tấu cho hoàng huynh sao?” Trong giọng nói Hạ Hầu Kình Thiên có chút quái dị, Hạ Hầu Nam còn chưa kịp nhìn thấu ý tứ của hắn, quản gia Trung Nghĩa hầu phủ lđã dẫn hai lão ma ma trong cung đi đến.
Vừa thấy hai người này, Hạ Hầu Nam nhíu mày.
Hai ma ma này là tâm phúc bên người mẫu phi hắn, các nàng tới nơi này là muốn làm cái gì? Nhìn biểu tình nghiêm túc của các nàng, không giống như là thay Lệ phi đến ban thưởng, một linh cảm không ổn nhanh chóng xuất hiện trong đầu Hạ Hầu Nam.
Hai vị ma ma cúi người hành lễ Hạ Hầu Kình Thiên, lại đối Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Kinh Lôi phân biệt hành lễ, sau đó, Lý Ma Ma đứng ra nói mục đích các nàng đến đây.
“Lệ phi nương nương lệnh cho nô tì đến đây cấp Ngọc cô nương nghiệm thân! Thỉnh Ngọc cô nương phối hợp với nô tì, Lệ phi nương nương còn ở trong cung chờ đáp án của nô tì!”
Lý Ma Ma vừa nói xong, Hạ Hầu Nam nhảy nhổm người, Mẫu phi đây là muốn làm cái gì chứ?
“Muốn đánh muốn giết, muốn chết muốn sống, là đang diễn tuồng gì a?”
Hạ Hầu Kình Thiên xuất hiện làm ọi người rất kinh ngạc, Lâm Giang Vương hồi kinh? Đây là chuyện khi nào a!
Năm trước, cái người sát thần này không hề để lại dấu hiệu tiêu diệt Tứ Hải các, lại lấy cớ Tây Việt Quốc phái thích khách đến hành thích, chẳng những đem Đại Chu Quốc không quy thuận cũng thu thập thoả đáng, còn trực tiếp làm cho Tây Việt Quốc mỗi năm tiến cống hai mươi vạn bạc trắng liền tăng vọt thành năm mươi vạn, danh xưng sát thần của hắn cũng vì thế mà cao thêm một bậc…
Theo lý thuyết thì, hắn hiện tại chắc còn đang ở Tây Việt Quốc tác oai tác quái, thế nào lại đột nhiên trở về như vậy? Huống chi hắn lần hồi kinh này nơi hắn chọn lộ diện đầu tiên, lại là ở Trung Nghĩa hầu phủ, xét theo phương diện này thì có hàm nghĩa gì a?
Chưa nhìn thấu ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, vẫn nên an tĩnh là tốt nhất. Vì thế, tất cả mọi người đều nhất trí bảo trì trầm mặc.
Ngọc Thiên Xích đã sớm sợ tới mức nói không ra lời, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy ánh mắt Hạ Hầu Kình Thiên nhìn đến hắn liền trở nên lạnh buốt, giống như lưỡi hái của tử thần, ở tại cổ họng hắn đão quanh vài vòng, giống như ngay sau đó sẽ cắt yết hầu của hắn, nhấm nháp máu nóng của hắn, làm cho hắn sợ hãi cực kỳ!
So với Ngọc Thiên Xích trong lòng run sợ, khi ánh mắt Trần Quế Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên liền trở thành ngây dại.
Nam tử trước mắt khoác áo bào màu tím, dáng người thon dài, ngọc nhan tuấn dung, chu sa giữa mi tâm đỏ như máu, làm cho hắn thoạt nhìn như thiên tiên. (LẦM to)
Trần Quế Hoa từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên mới được nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy.
Tuy rằng nàng ta đối với “Ác danh” của Hạ Hầu Kình Thiên nghe nhiều thành thuộc, nhưng mà cũng không có tận mắt thấy qua thủ đoạn của hắn.
Bây giờ lại nhìn thấy mỹ nam tử thanh quý cao khiết sống sờ sờ đang ngồi ở đằng kia như vậy, thật không thể không khiến người khác từ đáy lòng sinh ra một loại tâm lý tôn kính.
Trần Quế Hoa bỗng nhiên cảm thấy, lời đồn là không thể tin được, người ưu nhã cao quý như vậy, làm sao có thể là sát thần chứ? Nhất định là chúng nhân đố kỵ hắn, mới có thể chửi bới hắn như vậy! Qủa nhiên, người càng tốt đẹp, vận mệnh càng trắc trở a! Trần Quế Hoa trong lòng cảm thán nói.
Thấy mọi người đều không nói chuyện, tâm Trần Quế Hoa bắt đầu cuống lên, nóng lòng muốn thử.
Đây chính là cơ hội xuất hiện tốt! Nếu có thể làm cho Hạ Hầu Kình Thiên dùng ánh mắt khác nhìn mình, thật đúng là tốt biết bao a… Trần Quế Hoa sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo, sau khi chỉnh chu bản thân thoả đáng xong, liền ra vẻ mềm mại uyển chuyển bước nhanh đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên.
“Vương gia, dân phụ có việc muốn bẩm báo---“
Nàng ta vừa mới mở miệng nói ra, Ngọc Phi Yên liền ngây người.
Người phụ nữ trung niên dáng vẻ kệch cợm giọng nói làm nũng trước mắt cùng với ả đàn bà chanh chua khóc lóc om sòm lăn lộn bò càng lúc nãy là cùng một người sao? Lúc trước cuộc hôn sự này làm sao mà thành a? Gia gia làm sao có thể để Ngọc Thiên Xích cưới một nữ nhân như vậy chứ?
Chỉ là, mặc kệ Trần Quế Hoa ép buộc như thế nào, Ngọc Phi Yên chỉ cảm thấy nàng ta đây chính là tìm đường chết mà.
Lại có thêm một nữ nhân bị vẻ ngoài tuấn của Hạ Hầu Kình Thiên lừa gạt!
Nghĩ như vậy, Ngọc Phi Yên không khỏi nhìn thoáng qua Hạ Hầu Kình Thiên. Không thể không nói, vẻ ngoài của người này đích xác rất dễ làm cho nữ nhân đều phải ghen tị. Nhưng đáng tiếc, trái tim bên trong vẻ ngoài tuấn lãng này đều bị hỏng hết cả rồi!
Nhận thấy được Ngọc Phi Yên đang nhìn mình, Hạ Hầu Kình Thiên liền ném ánh mắt “Đừng sợ, hết thảy đã có gia” cho nàng, làm cho Ngọc Phi Yên rùng mình nổi lên từng tầng da gà.
Ngược cặn bã, phải tự mình ngược mới có khoái cảm. Vai diễn đều bị ngươi đoạt, vậy ta nên làm cái gì nha!
Ngọc Phi Yên trợn trừng mắt.
Mèo con không lương tâm! Hạ Hầu Kình Thiên nở nụ cười, gia chạy tới trấn giữ, còn không phải sợ ngươi vừa hồi phủ liền mang ác danh hay sao!
Hắn cười, cười đến phong hoa tuyết đại, Trần Quế Hoa càng nhìn trên mặt càng mang theo nét xuân sắc, thẹn thùng buông mắt. Nếu có thể cùng nam nhân như vậy ở cùng nhau, cho dù là cả đêm, nàng cũng cam lòng! Trần Quế Hoa không khỏi mơ tưởng hảo huyền.
“Vương gia, dân phụ muốn nói chuyện này có sự tình liên quan trọng đại, liên quan đến mặt mũi hoàng thất, dân phụ chỉ muốn nói ột mình vương gia nghe!”
Ngọc Thiên Xích hiện tại rất muốn đánh người!
Cái ả đàn bà ngu xuẩn này, diễn trò cũng phải có chừng có mực, Lâm Giang Vương là kẻ dễ trêu vào sao? Nếu làm không tốt, thì chính là tự nâng tảng đá lớn dập vào chân mình! Còn nữa, dáng vẻ xuân tâm nảy mầm kia của nàng ta khi nhìn nam nhân khác, không lẽ đã coi tướng công như hắn là người chết sao!
“Quế Hoa, trở về!” Cảm giác bị sỉ nhục của nam nhân khiến Ngọc Thiên Xích đối với cảm giác sợ hãi Hạ Hầu Nam đều quăng sau đầu, hắn tiến lên túm chặt cánh tay của Trần Quế Hoa, giọng nói nghiêm khắc :”Chúng ta đừng làm phiền vương gia!”
“Không! Không cần! Các ngươi đây là đang muốn giết người diệt khẩu! Vương gia cứu mạng a---“
Trần Quế Hoa đột nhiên ra vẻ “Kinh khủng vạn phần”, thời điểm tránh thoát Ngọc Thiên Xích, thuận thế ngã nhào về phía Hạ Hầu Kình Thiên.
“Oanh----“
Đầu óc Ngọc Thiên Xích “Oanh” một tiếng nổ tung, Ngọc Kinh Lôi lại vừa tức vừa thẹn, hận không thể đào một cái lổ để chui xuống.
Cháu dâu này tuy rằng ích kỷ tham tiền, có chút chanh chua, nhưng những năm gần đây cũng không có gì quá đáng, nàng ta hôm nay lại thay đổi thái độ thường ngày, ngu ngốc như vậy, thật sự đã đem mặt mũi Trung Nghĩa hầu phủ của hắn quăng xuống sông xuống biển hết rồi!
“Cút!”
Hình ảnh được mĩ nam ôm trong lòng của Trần Quế Hoa dự đoán cũng không có xuất hiện, nàng ta như diều đứt dây, bị Hạ Hầu Kình Thiên một cước đá bay ra ngoài. (Á hahaha thống khoái nha)
Ngọc Kinh Lôi vừa rồi vẫn còn niệm tình Trần Quế Hoa là người hầu phủ, là thê tử Ngọc Thiên Xích, cho nên lực đạo xuống chân cũng không quá nặng, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên cũng sẽ không cố kị nhiều chuyện như thế, một cước trực tiếp đá iệng Trần Quế Hoa phun toàn máu tươi, ngay lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
“Làm ả tỉnh lại cho gia!”
Giọng nói thâm trầm cũng biểu tình lạnh lùng của Hạ Hầu Kình Thiên khiến cho Ngọc Thiên Xích rùng mình một cái.
Sát thần này giận! Không được, hắn phải nhanh chóng cùng Trần Quế Hoa phân rõ ranh giới. (vc như chim liền cánh a!!!)
Ngọc Thiên Xíc vội vàng lùi sang một bên, rời đi Trần Quế Hoa thật xa, sợ Hạ Hầu Kình Thiên giận chó đánh mèo, lại trút giận lên người hắn, cũng không tiếp tục nghĩ đến vừa rồi Trần Quế Hoa cố ý ngã vào lòng Lâm Giang Vương.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hầu Kình Thiên, thân binh của hắn rất nhanh liền múc một thùng nước giếng lạnh lẽo đi đến, thô lỗ túm tóc Trần Quế Hoa, trực tiếp đem đầu nàng ta nhấn vào trong thùng.
“Ùng ực ùng ực----“ Trần Quế Hoa bị nước lạnh sặc tỉnh, nàng ta muốn kêu cứu mạng, nhưng lại bị một bàn tay lớn gắt gao ấn xuống.
Trần Quế Hoa dùng sức giãy giụa, ngay khi nàng ta cho rằng sắp chết, tay to rốt cục cũng nới ra,Trần Quế Hoa mệt đừ xụi lơ trên mặt đất, nước giếng cùng màu tươi, theo khoang mũi khoang miệng nàng ta chảy ra ngoài, bộ dáng chật vật vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, nội đường một mảnh tĩnh mịch, ngay cả Hạ Hầu Nam cũng lặng thinh không tiếng động.
Có nhiều người rất hối hận, hôm nay không nên chạy tới Trung Nghĩa hầu phủ xem náo nhiệt! Không nên sau khi Ngọc Phi Yên trở về còn ở lại chỗ này tiếp tục xem diễn. Hiện tại náo nhiệt không thành, thiếu chút nữa lại thành một màn giết người đẫm máu a.
Chạy đến Trung Nghĩa hầu phủ giết người, Lâm Giang Vương quả nhiên là rất bưu hãn! (nói đúng *gật gù*)
“Nếu ngươi đã đứng không vững vậy quỳ đi! Gíup gia canh chừng cẩn thận, nàng ta nếu như quỳ không tốt, trượng côn hầu hạ! Đánh chết gia chịu trách nhiệm!”
“Dạ, vương gia!”
Thân binh xách Trần Quế Hoa thân người đang xụi lơ đến trong viện, làm cho nàng ta dưới ánh mặt trời quỳ xuống, lại cầm đến một cái bát chứa đầy nước, đặt trên đỉnh đầu Trần Quế Hoa.
“Loảng xoảng---“ Trần Quế Hoa trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì, thì bát trên đỉnh đầu đã rơi trên mặt đất, lặp tức vỡ nát.
“Pằng---“ Thân binh thuận tay chộp lấy trượng côn đánh vào trên lưng nàng ta.
“Đừng đánh ta! Ta, ta quỳ!”
Đau đớn làm cho Trần Quế Hoa rốt cuộc cũng hiểu được, chính mình không nên dụng tâm bẩn thỉu đối với Hạ Hầu Kình Thiên. Nàng bây giờ cũng nhận thức rất rõ, đây là một vương gia cao cao tại thượng, lãnh huyết thô bạo. Là vương gia thích chém giết, là một người uy vũ đánh cho Tây Việt Quốc phải quỳ xuống cầu xin – Lâm Vương Gia! Không phải là kẻ nàng có thể tơ tưởng!
Xử lý xong Trần Quế Hoa, hàn khí trên mặt Hạ Hầu Kình Thiên dần dần biến mất, nhìn về phía Hạ Hầu Nam :”Tiểu Tứ, Ngọc cô nương trở về là chuyện vui lớn, vì sao vẻ mặt ngươi lại u sầu như vậy? Chẳng lẽ đây không phải là kỳ vọng của ngươi?”
Bị Hạ Hầu Kình Thiên điểm danh, lời nói của hắn lại sắc bén như vậy, Hạ Hầu Nam không thể không cẩn thận trả lời.
“Thập Tứ thúc, ta ngày ngóng đêm trông, rốt cuộc cũng có thể đợi đến được ngày Yên nhi muội muội trở về, vui vẻ còn không kịp! Vừa rồi ta đang chuẩn bị hồi cung đem tin tức tốt này nói cho phụ hoàng biết, vừa vặn lại nhìn thấy ngài đến!” Mi mắt Hạ Hầu Nam cong cong, cười rất tuấn lãng, giống như lời nói của hắn đều phát ra từ tận tâm can .
Thật đúng là trợn to mắt nói dối! Ngọc Phi Yên trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại càng hiếu kì Hạ Hầu Kình Thiên đang tính làm gì nữa.
“Thật kì quái! Ta mới từ trong cung đi ra nha, chuyện Ngọc cô nương trở về hoàng huynh đã sớm biết, ngay cả Lệ phi, cũng biết tin tức này. Chẳng lẽ, không phải người phái người bẩm tấu cho hoàng huynh sao?” Trong giọng nói Hạ Hầu Kình Thiên có chút quái dị, Hạ Hầu Nam còn chưa kịp nhìn thấu ý tứ của hắn, quản gia Trung Nghĩa hầu phủ lđã dẫn hai lão ma ma trong cung đi đến.
Vừa thấy hai người này, Hạ Hầu Nam nhíu mày.
Hai ma ma này là tâm phúc bên người mẫu phi hắn, các nàng tới nơi này là muốn làm cái gì? Nhìn biểu tình nghiêm túc của các nàng, không giống như là thay Lệ phi đến ban thưởng, một linh cảm không ổn nhanh chóng xuất hiện trong đầu Hạ Hầu Nam.
Hai vị ma ma cúi người hành lễ Hạ Hầu Kình Thiên, lại đối Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Kinh Lôi phân biệt hành lễ, sau đó, Lý Ma Ma đứng ra nói mục đích các nàng đến đây.
“Lệ phi nương nương lệnh cho nô tì đến đây cấp Ngọc cô nương nghiệm thân! Thỉnh Ngọc cô nương phối hợp với nô tì, Lệ phi nương nương còn ở trong cung chờ đáp án của nô tì!”
Lý Ma Ma vừa nói xong, Hạ Hầu Nam nhảy nhổm người, Mẫu phi đây là muốn làm cái gì chứ?