Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Vỗ nhẹ lưng Nam Sơn phu nhân, trong mắt Chiến Hạ Quân đều nhuộn mđầy nhu tình :”Sự tình hôm nay ta đều biết hết, quận chúa, nàng chịu uỷ khuất rồi!”
“Ta đã sớ xoá tên trong hoàng gia, cũng không còn là Nam Sơn quận chúa trước kia nữa!” Trong mắt Nam Sơn phu nhân ẩm ướt, giọng mũi dày đặc.
Nhớ tới dáng vẻ Ngọc Phi Yên lấy Cung thân Vương ra kích thích mình, Nam Sơn phu nhân tức đến cả người phát run.
Nàng mới là quận chúa chân chính của hoàng gia, kim chi ngọc diệp, bởi vì phụ thân sai lầm cho nên mới lung lạc đến bước đường hôm này, bây giờ lại bị một đứa phế vật chê cười, đối phương lại là quận chúa do hoàng thượng sắc phong, thật sự rất châm chọc người!
Siết chặt hai tay Chiếc Hạ Quân, Nam Sơn phu nhân thấp giọng cầu xin :
“Hạ, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên được sỉ nhục ngày hôm nay, trừ phi ả ta chết! Ta muốn Ngọc Phi Yên chết!”
Thấy cảm xúc Nam Sơn phu nhân kích động như vậy, Chiếc Hạ Quân vội vàng ôn nhu an ủi :”Quận chúa, chuyện này giao cho ta. Địch nhân của nàng, chính là địch nhân của ta! Ta sẽ làm cho Ngọc Phi Yên nhìn không thấy thái dương sáng ngày mai! Có ta ở đây, nàng yên tâm!”
Nhận được lời hứa hẹn của Chiết Hạ QUân, Nam Sơn phu nhân cả người liền nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch trong lòng Chiết Hạ Quân.
Đầu nàng chôn trog ngực Chiết Hạ Quân, nước mắt đầm đìa dần dần làm ướt mảnh quần áp trước ngực hắn :”Hạ, phụ thân ta đã chết, đại ca cũng chết, bây giờ ngay cả bác cũng khó bảo toàn… Ta chỉ có chàng! Hạ, chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta, đúng không?”
“Quận chúa, ta sẽ vĩnh viện phụng bồi bên người nàng! Vịnh viễn sẽ không phản bội nàng! Trừ phi, nàng không cần đến ta---“
“Hạ, chàng thật tốt! Xin chàng, đừng rời khỏi ta, không cần bỏ ta lại một mình…”
Chắc do vòng tay Chiết Hạ Quân rất ấm áp, nên cảm xúc căng thẳng của Nam Sơn phu nhân dần dần bình tỉnh lại, cuối cùng nặng nề ngủ ở trong lòng hắn.
Ôm lấy Nam Sơn phu nhân, Chiết Hạ Quân dè dặ cẩn trọng đặt nàng lên trên giường.
Mỹ nhân trong lúc ngủ mơ vẫn còn rơi lệ, rõ ràng là rất thương tâm. Chiết Hạ Quân nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt Nam Sơn phu nhân, lại chăn chú nhìn nàng hồi lâu, xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy được Ngọc Chi Lan ngây ngốc đứng ở cửa.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!”
Lúc này Ngọc Chi Lan cực kỳ kinh ngạc cùng phẫn nộ, hôm nay nàng đã bị uỷ khuất rất lớn, không có cách nào ngủ được, nên muốn tới nói chuyện với Nam Sơn phu nhân, không ngờ lại nhìn thấy một màn bất khả tư nghị như vậy.
Tên nô tài này, cũng dám chạm vào mẫu thân của nàng!
Hắn ăn gan hùm mật gấu sao?
“Đại tiểu thư…” Chiết Hạ Quân không biết rốt cuộc Ngọc Chi Lan đã nhìn thấy được bao nhiêu, vừa định giải thích, một bạt tai của Ngọc Chi Lan liền đánh vào trên mặt hắn.
“Cẩu nô tài, cũng dám làm ra chuyện cả gan như vậy! Ngươi đáng chết!”
Ngọc Chi Lan biết Chiết Hạ Quân là tâm phúc của Nam Sơn phu nhân, rất nhiều chuyện Nam Sơn phu nhân đều giao cho hắn đi làm. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, Chiết Hạ Quân đối với mẫu thân mình lại có loại suy nghĩ xấu xa này, đúng là kẻ ghê tỏm mà!
“Đại tiểu thư, ngươi hiểu lầm…” Lau vết máu trên khoé môi, mặt trái của hắn nhanh chóng sưng phù lên.
“Hiểu lầm?” Ngọc Chi Lan cười lạnh :”Mặc kệ ta có hiểu lầm hay không, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ thân phận của mình!”
“Đừng cho là nương ta trọng dụng ngươi, liền đắc ý vênh váo, không biết chính mình họ gì tên chi. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiện nô, chỉ là một con chó nương ta nươi! Mau thu hồi lại tâm tư dơ bẩn của ngươi đi, về sau ngươi cách xa nương ta một chút, nếu còn có lần sau, ta sẽ giết ngươi!”
“Đại tiểu thư giáp huấn đúng, là ta đáng chết!”
Nói xong, Chiết Hạ Quân lắc mình rời đi, vô tung vô ảnh biến mất!
Đáng chết!
Ngọc Chi Lan ban đầu còn nghĩ phải giáo huấn Chiết Hạ Quân thật tốt, chặt đứt ý nghĩ dơ bẩn của hắn, không nghĩ tới đối phương lại mau chóng chạy đi. Nàng tức giận cắn chặt răng, trong lòng căn nhắc lần sau nếu nhìn thấy Chiết Hạ Quân, quyết sẽ không tha cho hắn dễ dàng!
Rời khỏi Nghe Hải uyển, Chiết Hạ Quân dần dần khôi phục lại tâm tình, đem lời nói của Ngọc Chi Lan để sau đầu, khăn đen bịt kín mặt lại, một đường đi đến Tùng Hạc lâu.
Trong phòng rất an tĩnh, ngay cả người hầu hạ cũng không có, chỉ có một người bình tĩnh hô hấp, Ngọc Phi Yên này ngủ đúng là rất ngon! Lại nhớ đến Nam Sơn phu nhân nước mắt lăn dài, đầy bụng uỷ khuất, đều là vì ả Ngọc Phi Yên này, Chiết Hạ QUân không chút do dự đẩy cửa đi vào, rút kiếm đâm về phía người trên giường.
“Xoẹt---“
Kiếm trên không trung bị người chặn lại, hai ngón tay Ngọc Phi Yên kẹp lấy bảo keịm, làm cho Chiết Hạ Quân tiến thoái lưỡng nan.
“Đúng là kiếm tốt, đáng tiếc, tốc độ không đủ nhanh, sức lực cũng quá yếu! Thật đúng là chà đạp thanh bảo kiếm tốt này a!” Cùng Hạ Hầu Kình Thiên ở chung lâu ngày, Ngọc Phi Yên cũng học được làn điệu nói chuyện của hắn rồi.
“Ngươi không phải Ngọc Phi Yên?” Cách màn, trong lòng Chiết Hạ Quân nhấc lên sóng to ngập trời.
Chiết Hạ Quân đã là Võ thánh cao nhất, bây giờ người sau màn lại có thể dễ dàng chặn đứng hắn, tu vi ít nhất cũng là Võ Vương.
Tuy rằng hắn nhìn không rõ khuôn mặt phía sau tấm màn, nhưng lại rất khẳng định người này không phải Ngọc Phi Yên. Huyết quản của Ngọc Phi Yên cả đời cũng không thể tập võ công, cả đời đều đội mũ phế vật, làm sao có thể là Võ Vương chứ!
Như vậy nàng ta không phải Ngọc Phi Yên, thì sẽ là ai? Trong kinh thành khi nào xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy!
Nghe giọng nói, sau màn nhất định là một nữ tử, tuổi cũng không lớn. Võ Vương trẻ tuổi như vậy xuất hiện ở kinh thành, tại sao ngay cả một chút tiếng gió cũng không có?
Chiết Hạ Quân biết rõ mình không phải là đối thủ của Vọ Vương, vội vàng quăng kiếm vỏ chạy.
Khinh công hắn vô cùng tốt, đối với hoàn cảnh xung quanh lại cực kỳ quen thuộc, chỉ cần trong nháy mắt, đã bay ra khỏi Ngọc gia.
“Muốn chạy trốn? A---“
Ngọc Phi Yên không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Chiết Hạ Quân, bất kể tốc độ hắn như thế nào, nàng thuỷ chung vẫn duy trì cự ly mười mét cùng hắn, hai người một trước một sau rời khỏi kinh thành.
Nếu nói vừa rồi Chiết còn ôm một tia hy vọng, nhưng hiện tại trán hắn đã bịt kín một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt rét run.
Cho tới giờ khắc này, Chiết Hạ Quân mới hiểu được đối phương là đang trêu đùa mình! Nàng rõ ràng có thể đuổi theo, lại không xa không gần, duy trì cự ly mười mét, tâm lý cùng tinh thân hắn theo thế cũng tạo nên áp lực rất lớn, làm cho hắn dần dần cảm thấy hoảng hốt.
Ngay khi Chiết Hạ Quân vắt hết óc nghĩ cách đối phó, Ngọc Phi Yên đã bay tới trước mặt hắn.
“Trò chơi đến lúc kết thúc rồi!”
Đoán được buổi tối này nhất định sẽ xảy ra chuyện, Ngọc Phi Yên dùng thuật dịch dung làm ình thay đổi một khuôn mặt khác, thế cho nên mặc dù mặt đối mặt, Chiết Hạ Quân vẫn không thể nhận ra nàng.
Thấy đối phương đã xuất chiêu, hơn nữa xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, Chiết Hạ Quân đành phải cắn răng, da đầu run lên tiếp chiêu.
Chiết Hạ Quân năm tuổi đã đi theo Ngọc Kinh Lôi tập võ, từ một võ sư bình thường trở thành Võ thánh, hắn tiêu hết ba mươi năm, cũng biết rõ võ công không dễ tu luyện. Bây giờ lại phải chống đỡ một Võ Vương cao hơn mình một bậc, Chiết Hạ Quân chỉ có thể toàn lực nghên chiến.
Mặc dù sớm biết Võ thánh cùng Võ Vương trong lúc giao chiến cũng không thể vượt qua quá ba mươi chiêu, nhưng khi bị một chưởng của Ngọc Phi Yên đánh trúng, Chiết Hạ Quân mới tha thiết nhận ra được loại chênh lệnh này là lớn thế nào.
Huyết tinh nồng liệt quay cuồng trong ngực không ngừng trào lên, thẳng đường đi lên trong miệng Chiết Hạ Quân, nhưng bị hắn khó khăn nuốt xuống.
Không được!
Hắn không thể chết!
Hắn đã phát lời thề, sẽ vĩnh viễn phụng bồi bên cạnh Nam Sơn phu nhân, không thể vi phạm lời thề, không thể rời đi nàng!
Ý nghĩ cầu sinh mãnh liệt làm cho Chiết Hạ Quân nâng lên mười phần tinh thần, cùng Ngọc Phi Yên giao chiến thêm mười mấy chiêu, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, người cũng quỳ rạp trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Xương sườn bị gãy đâm vào lồng ngực, mỗi một lần hắn hô hấp hít thở, liền đau đến tê tâm liệt phổi.
Thật sự, phải chết sao?
Chiết Hạ Quân không cam lòng! Nhiều lần như thế hắn đều có thể may mắn sống sót, tuyệt đối không thể chết trong tay một tiểu cô nương.
Nghĩ vậy, Chiết Hạ Quân đưa tay với vào trong lòng, vuốt một vật cứng. Đây là… Khi đó, người kia cho hắn! Nếu như thật sự trốn không thoát, có thể cùng một Võ Vương chôn cùng, cũng rất đáng giá!
“Ngươi là ai? Cùng Nam Sơn phu nhân có quan hệ gì? Là nàng kêu ngươi d0i giết Ngọc Phi Yên sao?”
Thấy Chiết Hạ Quân vẫn không nhúc nhích, Ngọc Phi Yên đi qua, nàng vừa định rút khăn che trên mặt hắn xem kết quả, Chiết Hạ Quân đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, tay kia lấy ra một vật thể hình cầu, xoay tròn, một trận khói trắng lập tức xông ra.
“Muốn biết ta cùng quận chúa có quan hệ gì, xuống Âm Tì ta nói cho ngươi nghe!” Chiết Hạ Quân cười dữ tợn, khuôn mặt tràn đầy tử khí.
“Ta đã sớ xoá tên trong hoàng gia, cũng không còn là Nam Sơn quận chúa trước kia nữa!” Trong mắt Nam Sơn phu nhân ẩm ướt, giọng mũi dày đặc.
Nhớ tới dáng vẻ Ngọc Phi Yên lấy Cung thân Vương ra kích thích mình, Nam Sơn phu nhân tức đến cả người phát run.
Nàng mới là quận chúa chân chính của hoàng gia, kim chi ngọc diệp, bởi vì phụ thân sai lầm cho nên mới lung lạc đến bước đường hôm này, bây giờ lại bị một đứa phế vật chê cười, đối phương lại là quận chúa do hoàng thượng sắc phong, thật sự rất châm chọc người!
Siết chặt hai tay Chiếc Hạ Quân, Nam Sơn phu nhân thấp giọng cầu xin :
“Hạ, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên được sỉ nhục ngày hôm nay, trừ phi ả ta chết! Ta muốn Ngọc Phi Yên chết!”
Thấy cảm xúc Nam Sơn phu nhân kích động như vậy, Chiếc Hạ Quân vội vàng ôn nhu an ủi :”Quận chúa, chuyện này giao cho ta. Địch nhân của nàng, chính là địch nhân của ta! Ta sẽ làm cho Ngọc Phi Yên nhìn không thấy thái dương sáng ngày mai! Có ta ở đây, nàng yên tâm!”
Nhận được lời hứa hẹn của Chiết Hạ QUân, Nam Sơn phu nhân cả người liền nhẹ nhàng thở ra, ngồi phịch trong lòng Chiết Hạ Quân.
Đầu nàng chôn trog ngực Chiết Hạ Quân, nước mắt đầm đìa dần dần làm ướt mảnh quần áp trước ngực hắn :”Hạ, phụ thân ta đã chết, đại ca cũng chết, bây giờ ngay cả bác cũng khó bảo toàn… Ta chỉ có chàng! Hạ, chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta, đúng không?”
“Quận chúa, ta sẽ vĩnh viện phụng bồi bên người nàng! Vịnh viễn sẽ không phản bội nàng! Trừ phi, nàng không cần đến ta---“
“Hạ, chàng thật tốt! Xin chàng, đừng rời khỏi ta, không cần bỏ ta lại một mình…”
Chắc do vòng tay Chiết Hạ Quân rất ấm áp, nên cảm xúc căng thẳng của Nam Sơn phu nhân dần dần bình tỉnh lại, cuối cùng nặng nề ngủ ở trong lòng hắn.
Ôm lấy Nam Sơn phu nhân, Chiết Hạ Quân dè dặ cẩn trọng đặt nàng lên trên giường.
Mỹ nhân trong lúc ngủ mơ vẫn còn rơi lệ, rõ ràng là rất thương tâm. Chiết Hạ Quân nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt Nam Sơn phu nhân, lại chăn chú nhìn nàng hồi lâu, xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy được Ngọc Chi Lan ngây ngốc đứng ở cửa.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!”
Lúc này Ngọc Chi Lan cực kỳ kinh ngạc cùng phẫn nộ, hôm nay nàng đã bị uỷ khuất rất lớn, không có cách nào ngủ được, nên muốn tới nói chuyện với Nam Sơn phu nhân, không ngờ lại nhìn thấy một màn bất khả tư nghị như vậy.
Tên nô tài này, cũng dám chạm vào mẫu thân của nàng!
Hắn ăn gan hùm mật gấu sao?
“Đại tiểu thư…” Chiết Hạ Quân không biết rốt cuộc Ngọc Chi Lan đã nhìn thấy được bao nhiêu, vừa định giải thích, một bạt tai của Ngọc Chi Lan liền đánh vào trên mặt hắn.
“Cẩu nô tài, cũng dám làm ra chuyện cả gan như vậy! Ngươi đáng chết!”
Ngọc Chi Lan biết Chiết Hạ Quân là tâm phúc của Nam Sơn phu nhân, rất nhiều chuyện Nam Sơn phu nhân đều giao cho hắn đi làm. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, Chiết Hạ Quân đối với mẫu thân mình lại có loại suy nghĩ xấu xa này, đúng là kẻ ghê tỏm mà!
“Đại tiểu thư, ngươi hiểu lầm…” Lau vết máu trên khoé môi, mặt trái của hắn nhanh chóng sưng phù lên.
“Hiểu lầm?” Ngọc Chi Lan cười lạnh :”Mặc kệ ta có hiểu lầm hay không, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ thân phận của mình!”
“Đừng cho là nương ta trọng dụng ngươi, liền đắc ý vênh váo, không biết chính mình họ gì tên chi. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiện nô, chỉ là một con chó nương ta nươi! Mau thu hồi lại tâm tư dơ bẩn của ngươi đi, về sau ngươi cách xa nương ta một chút, nếu còn có lần sau, ta sẽ giết ngươi!”
“Đại tiểu thư giáp huấn đúng, là ta đáng chết!”
Nói xong, Chiết Hạ Quân lắc mình rời đi, vô tung vô ảnh biến mất!
Đáng chết!
Ngọc Chi Lan ban đầu còn nghĩ phải giáo huấn Chiết Hạ Quân thật tốt, chặt đứt ý nghĩ dơ bẩn của hắn, không nghĩ tới đối phương lại mau chóng chạy đi. Nàng tức giận cắn chặt răng, trong lòng căn nhắc lần sau nếu nhìn thấy Chiết Hạ Quân, quyết sẽ không tha cho hắn dễ dàng!
Rời khỏi Nghe Hải uyển, Chiết Hạ Quân dần dần khôi phục lại tâm tình, đem lời nói của Ngọc Chi Lan để sau đầu, khăn đen bịt kín mặt lại, một đường đi đến Tùng Hạc lâu.
Trong phòng rất an tĩnh, ngay cả người hầu hạ cũng không có, chỉ có một người bình tĩnh hô hấp, Ngọc Phi Yên này ngủ đúng là rất ngon! Lại nhớ đến Nam Sơn phu nhân nước mắt lăn dài, đầy bụng uỷ khuất, đều là vì ả Ngọc Phi Yên này, Chiết Hạ QUân không chút do dự đẩy cửa đi vào, rút kiếm đâm về phía người trên giường.
“Xoẹt---“
Kiếm trên không trung bị người chặn lại, hai ngón tay Ngọc Phi Yên kẹp lấy bảo keịm, làm cho Chiết Hạ Quân tiến thoái lưỡng nan.
“Đúng là kiếm tốt, đáng tiếc, tốc độ không đủ nhanh, sức lực cũng quá yếu! Thật đúng là chà đạp thanh bảo kiếm tốt này a!” Cùng Hạ Hầu Kình Thiên ở chung lâu ngày, Ngọc Phi Yên cũng học được làn điệu nói chuyện của hắn rồi.
“Ngươi không phải Ngọc Phi Yên?” Cách màn, trong lòng Chiết Hạ Quân nhấc lên sóng to ngập trời.
Chiết Hạ Quân đã là Võ thánh cao nhất, bây giờ người sau màn lại có thể dễ dàng chặn đứng hắn, tu vi ít nhất cũng là Võ Vương.
Tuy rằng hắn nhìn không rõ khuôn mặt phía sau tấm màn, nhưng lại rất khẳng định người này không phải Ngọc Phi Yên. Huyết quản của Ngọc Phi Yên cả đời cũng không thể tập võ công, cả đời đều đội mũ phế vật, làm sao có thể là Võ Vương chứ!
Như vậy nàng ta không phải Ngọc Phi Yên, thì sẽ là ai? Trong kinh thành khi nào xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy!
Nghe giọng nói, sau màn nhất định là một nữ tử, tuổi cũng không lớn. Võ Vương trẻ tuổi như vậy xuất hiện ở kinh thành, tại sao ngay cả một chút tiếng gió cũng không có?
Chiết Hạ Quân biết rõ mình không phải là đối thủ của Vọ Vương, vội vàng quăng kiếm vỏ chạy.
Khinh công hắn vô cùng tốt, đối với hoàn cảnh xung quanh lại cực kỳ quen thuộc, chỉ cần trong nháy mắt, đã bay ra khỏi Ngọc gia.
“Muốn chạy trốn? A---“
Ngọc Phi Yên không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Chiết Hạ Quân, bất kể tốc độ hắn như thế nào, nàng thuỷ chung vẫn duy trì cự ly mười mét cùng hắn, hai người một trước một sau rời khỏi kinh thành.
Nếu nói vừa rồi Chiết còn ôm một tia hy vọng, nhưng hiện tại trán hắn đã bịt kín một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt rét run.
Cho tới giờ khắc này, Chiết Hạ Quân mới hiểu được đối phương là đang trêu đùa mình! Nàng rõ ràng có thể đuổi theo, lại không xa không gần, duy trì cự ly mười mét, tâm lý cùng tinh thân hắn theo thế cũng tạo nên áp lực rất lớn, làm cho hắn dần dần cảm thấy hoảng hốt.
Ngay khi Chiết Hạ Quân vắt hết óc nghĩ cách đối phó, Ngọc Phi Yên đã bay tới trước mặt hắn.
“Trò chơi đến lúc kết thúc rồi!”
Đoán được buổi tối này nhất định sẽ xảy ra chuyện, Ngọc Phi Yên dùng thuật dịch dung làm ình thay đổi một khuôn mặt khác, thế cho nên mặc dù mặt đối mặt, Chiết Hạ Quân vẫn không thể nhận ra nàng.
Thấy đối phương đã xuất chiêu, hơn nữa xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, Chiết Hạ Quân đành phải cắn răng, da đầu run lên tiếp chiêu.
Chiết Hạ Quân năm tuổi đã đi theo Ngọc Kinh Lôi tập võ, từ một võ sư bình thường trở thành Võ thánh, hắn tiêu hết ba mươi năm, cũng biết rõ võ công không dễ tu luyện. Bây giờ lại phải chống đỡ một Võ Vương cao hơn mình một bậc, Chiết Hạ Quân chỉ có thể toàn lực nghên chiến.
Mặc dù sớm biết Võ thánh cùng Võ Vương trong lúc giao chiến cũng không thể vượt qua quá ba mươi chiêu, nhưng khi bị một chưởng của Ngọc Phi Yên đánh trúng, Chiết Hạ Quân mới tha thiết nhận ra được loại chênh lệnh này là lớn thế nào.
Huyết tinh nồng liệt quay cuồng trong ngực không ngừng trào lên, thẳng đường đi lên trong miệng Chiết Hạ Quân, nhưng bị hắn khó khăn nuốt xuống.
Không được!
Hắn không thể chết!
Hắn đã phát lời thề, sẽ vĩnh viễn phụng bồi bên cạnh Nam Sơn phu nhân, không thể vi phạm lời thề, không thể rời đi nàng!
Ý nghĩ cầu sinh mãnh liệt làm cho Chiết Hạ Quân nâng lên mười phần tinh thần, cùng Ngọc Phi Yên giao chiến thêm mười mấy chiêu, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, người cũng quỳ rạp trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Xương sườn bị gãy đâm vào lồng ngực, mỗi một lần hắn hô hấp hít thở, liền đau đến tê tâm liệt phổi.
Thật sự, phải chết sao?
Chiết Hạ Quân không cam lòng! Nhiều lần như thế hắn đều có thể may mắn sống sót, tuyệt đối không thể chết trong tay một tiểu cô nương.
Nghĩ vậy, Chiết Hạ Quân đưa tay với vào trong lòng, vuốt một vật cứng. Đây là… Khi đó, người kia cho hắn! Nếu như thật sự trốn không thoát, có thể cùng một Võ Vương chôn cùng, cũng rất đáng giá!
“Ngươi là ai? Cùng Nam Sơn phu nhân có quan hệ gì? Là nàng kêu ngươi d0i giết Ngọc Phi Yên sao?”
Thấy Chiết Hạ Quân vẫn không nhúc nhích, Ngọc Phi Yên đi qua, nàng vừa định rút khăn che trên mặt hắn xem kết quả, Chiết Hạ Quân đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, tay kia lấy ra một vật thể hình cầu, xoay tròn, một trận khói trắng lập tức xông ra.
“Muốn biết ta cùng quận chúa có quan hệ gì, xuống Âm Tì ta nói cho ngươi nghe!” Chiết Hạ Quân cười dữ tợn, khuôn mặt tràn đầy tử khí.