Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 102
Phượng Hí Đông Cung
Quyển 4 - Chương 5
gacsach.com
“Thiên triều có quy định, Thái tử trong vòng năm năm nếu không có con cháu nhất định phải nhường ngôi. Từ khi chàng được phong làm Thái tử đến bây giờ đăng cơ làm đế đã tám năm... Con cháu, nhất định phải có.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa không khỏi nghiêng đầu thở dài, con cháu nghĩa là thế nào, thật ra trong lòng đã biết rõ. Không nhắc đến vấn đề này, chỉ vì không muốn đối mặt thực tế mà thôi.
“Có lẽ hắn có bất đắc dĩ.” Tô Tứ biết cái cớ này thật tệ nhưng hắn không tìm được lý do tốt hơn.
“Cho nên ta không oán chàng.” Phượng Triêu Hoa mím môi, trên mặt nở nụ cười khổ, “Nếu không phải quá hiểu chàng, cũng không đến mức thế này.” Ngay từ lúc rời khỏi kinh thành cũng đã dự liệu đến mọi chuyện hôm nay. Sống ở Núi Tiểu Hàn, cũng chỉ vì muốn tránh cho lòng rối loạn mà, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn loạn rồi.
Vốn tưởng rằng không nghe thấy là có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại mới phát hiện mình cũng không bình tĩnh như tưởng tượng. Nhớ nhung chàng là vô số đêm nằm mơ vì không bắt được hơi thở của chàng mà thất hồn lạc phách.
“Vậy muội cũng không thể tránh hắn cả đời được.” Tô Tứ nói.
“Tránh? Trong thiên hạ đều là vương thổ, ta tránh sao nổi?” Phượng Triêu Hoa liếc ngoài cửa sổ một cái, nói: “Chỉ sợ chàng đã sớm nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay.”
“Vậy hắn tại sao không tìm đến hai người?” Tô Tứ không hiểu.
“Có lẽ...Không vì cái gì cả.”
“Nghĩa là sao?”
Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu một cái, không đáp lời, bởi vì nàng cũng không biết tại sao. Dù sao, nàng chỉ là thê tử của hắn, không phải con giun trong bụng hắn đũa.
Một hồi lâu sau, tiểu nhị đưa tới tờ giấy ký tên Phượng Ca Dao.
Phượng Triêu Hoa không nhìn cũng có thể đoán được trên giấy viết này cái gì. Nàng than nhẹ một tiếng, mở ra nhìn, quả nhiên cô bé lại để thư lưu. Xem ra, chuyện nên đến thì trốn thế nào cũng không thoát.
Tô Tứ thận trọng nhìn Thất muội mình, thấy vẻ mặt nàng coi như tỉnh táo, không có khuynh hướng nổi giận mới thở phào một hơi, cố tình hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Triêu Hoa gấp thư lại, từ từ nói, “Đến lúc để Ny Ny đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống rồi.”
Tô Tứ không hiểu, trải nghiệm? Không phải định để con bé chịu khổ chứ? Thế... Thế có được không.
“Vẫn chưa có tin tức gì về đại ca sao?” Phượng Triêu Hoa nói sang chuyện
khác.
Tô Tứ hơi sững sờ, ngay sau đó gật đầu, vẻ mặt rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều, "Kể từ sau hôm chia tay liền không có tin tức nữa, nhị ca cũng thế."
"Xem ra huynh ấy muốn tránh chúng ta. Thế thì thôi đi, khi nào muốn huynh ấy sẽ xuất hiện thôi." Tâm tình của Cát Đại Phượng Triêu Hoa có thể hiểu, vì vậy năm năm qua nàng chưa từng thúc giục Tô Tứ tìm người.
Tô Tứ có chút bất đắc dĩ gật đầu, há miệng muốn nói lại thôi.
Phượng Triêu Hoa không phải không nhìn ra hắn có lời muốn nói, nhưng nàng từ trước đến giờ không thích nhiều chuyện, cho nên chỉ coi như không nhìn thấy, nói: "Ny Ny tạm thời giao do huynh âm thầm bảo vệ, ta xử lý một ít chuyện sau đó sẽ đi tìm con bé."
Trong hẻm nhỏ bên ngoài khách sạn Bách Gia, cô bé hai tay chắp sau lưng, thân thể nho nhỏ lắc lư đung đưa trái phải, hai bím tóc trên đầu cũng vung vẩy theo bước chân, đáng yêu vô cùng. Chỉ chốc lát sau, khi đã đi sâu vào ngõ hẻm cô bé chợt xoay người, nhìn về phía không khí cười híp mắt nói: "Đi ra đi. Cháu có việc thương lượng với mọi người."
Không có bất cứ động tĩnh gì.
Cô bé nhiu mày, nghiêng đầu bĩu môi, thầm nói: "Không phải nói có hai mươi Hộ Long Sĩ sao? Sao không thấy ai."
Vừa dứt lời, một đám người áo đen từ trên trời hạ xuống, đen ngòm một mảnh chen chúc trong hẻm nhỏ, cô bé đột nhiên có cảm giác ban ngày gặp ma.
Cô bé gãi gãi trán, kéo bím tóc thật dài, ngửa đầu nhìn về phía người áo đen cách mình gần nhất, chớp mắt, hỏi: "Mấy người đi theo cháu lâu như vậy, muốn làm gì?"
"Cháu rất giống một người."
"Giống mẹ cháu mà cái này cháu biết." Cô bé cực kỳ cao hứng, nàng thích nghe nhất người ta nói nàng giống mẹ. Mẹ là tiên nữ hạ phàm, nàng chính là tiểu tiên nữ ra đời tại thế gian.
"Đó là mẹ cháu!" Mặc dù đã sớm đoán được quan hệ của hai người nhất định không bình thường, nhưng hắn chưa từng nghĩ người kia sẽ sinh con với người khác.
"Đúng vậy, đó là mẹ cháu. Chú là ai? Là từ Kinh Thành tới à." Cô bé hưng phấn hỏi.
Người áo đen trầm mặc một hồi, chợt kéo khăn che trên mặt, lộ ra một khuôn mặt cương nghị. Hắn ngồi xổm xuống đối nói với Tiểu Ny Ny. Chú tên là Long Ngũ, phụng mệnh bảo vệ mẹ con hai người." Chỉ tiếc năm năm trước nàng đã giăng mấy tầng trận chướng ở Núi Tiểu Hàn, khiến bọn họ chỉ có thể bảo vệ ở chân núi, không biết được chuyện ở trên núi.
"Giúp cháu với mẹ à, nhưng mẹ cháu võ công rất cao, không cần người bảo vệ." Cô bé chớp mắt mấy cái, lại nói, "Nhưng cháu thì khác. Võ công của cháu còn chưa luyện thành, rất cần người bảo vệ. Nếu không thì thế này đi, các chú cũng đừng bảo vệ mẹ nữa, đổi thành bảo vệ cháu đi."
Khóe miệng Long Ngũ giật giật, nói: "Bọn chú chỉ phụng mệnh làm việc. Trừ phi hoàng...Trừ phi Chủ Công hạ lệnh, nếu không bọn chú sẽ đi theo nàng không rời một tấc."
"Thật sao?" Cô bé tỏ vẻ hoài nghi, "Vậy bây giờ chú ở đây làm gì?"
Long Ngũ sững sờ, ngay sau đó hiểu ra, vội vàng phân phó những người khác đi bảo vệ Phượng Triêu Hoa, mình thì ở lại giải thích với cô bé.
Thấy mọi người đi hết sạch, cô bé mất hứng chu miệng lên, thầm nói, "Mẹ còn lâu mới cần mọi người bảo vệ, me chỉ muốn phụ thân thôi."
"Cái gì?" Long Ngũ không chú ý tới cô bé nói thầm.
"Cháu muốn đi Kinh Thành, chú đi với cháu đi."
"Đi với cháu? Kinh Thành?" Long Ngũ cho là mình nghe lầm.
"Đúng, cháu muốn đến Kinh Thành tìm..."
Lúc này, Tô Tứ từ trên trời hạ xuống, "Nha đầu, nếu như cháu thật muốn đi Kinh Thành thì ngoan ngoãn phối hợp với bác đây này."
Cô bé vội vàng trốn sau lưng Long Ngũ, ló cái đầu nhỏ ra, vẻ mặt thây chết không sờn: "Đừng hòng bắt cháu về."
Tô Tứ liếc mắt xem thường, nói: "Mẹ cháu đã đồng ý cho cháu đi kinh thành, nhưng trước mắt phải do bác hộ tống."
"Thật ạ?" Mắt cô bé sáng rực.
"Đương nhiên là thật. Mẹ cháu để cho chúng ta đi trước, nàng sau đó sẽ đến tìm chúng ta." Tô Tứ nói.
Nghe vậy, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên: "Mẹ rốt cuộc chịu mang cháu đi tìm phụ thân rồi, mẹ rốt cuộc chịu mang cháu đi tìm phụ thân rồi!"
"Đi Kinh Thành tìm phụ thân? Chẳng lẽ cô bé là..." Long Ngũ hoảng hốt, nhìn về phía Tô Tứ.
Tô Tứ ôm lấy cô bé, nghiêm túc hiếm có sưng mặt lên đối nói với Long Ngữ, "Thay ta hỏi hắn, 'Nước sông ba nghìn gáo, ta lại chỉ cần một gáo', gáo nước này có từng thay đổi hay chưa?"
***
Kinh Thành, trong Đại Viện Hoàng Cung, ngự thư phòng.
Long Liễm Thần một mình đứng trong phòng ngầm của thư phòng, nhìn chằm chằm vật trang trí duy nhất trong phòng - một bức tranh vẽ chân dung.
So với chàng trai trong tranh, trên mặt Long Liễm Thần bây giờ ít đi mấy phần dịu dàng, nhiều hơn mấy phần sắc bén. Trên trán bởi vì thường cau mày mà tạo thành mấy nếp nhăn không quá rõ ràng, nhưng đủ để chứng minh chủ nhân của nó mấy năm qua sống cũng không tốt.
Quyển 4 - Chương 5
gacsach.com
“Thiên triều có quy định, Thái tử trong vòng năm năm nếu không có con cháu nhất định phải nhường ngôi. Từ khi chàng được phong làm Thái tử đến bây giờ đăng cơ làm đế đã tám năm... Con cháu, nhất định phải có.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa không khỏi nghiêng đầu thở dài, con cháu nghĩa là thế nào, thật ra trong lòng đã biết rõ. Không nhắc đến vấn đề này, chỉ vì không muốn đối mặt thực tế mà thôi.
“Có lẽ hắn có bất đắc dĩ.” Tô Tứ biết cái cớ này thật tệ nhưng hắn không tìm được lý do tốt hơn.
“Cho nên ta không oán chàng.” Phượng Triêu Hoa mím môi, trên mặt nở nụ cười khổ, “Nếu không phải quá hiểu chàng, cũng không đến mức thế này.” Ngay từ lúc rời khỏi kinh thành cũng đã dự liệu đến mọi chuyện hôm nay. Sống ở Núi Tiểu Hàn, cũng chỉ vì muốn tránh cho lòng rối loạn mà, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn loạn rồi.
Vốn tưởng rằng không nghe thấy là có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại mới phát hiện mình cũng không bình tĩnh như tưởng tượng. Nhớ nhung chàng là vô số đêm nằm mơ vì không bắt được hơi thở của chàng mà thất hồn lạc phách.
“Vậy muội cũng không thể tránh hắn cả đời được.” Tô Tứ nói.
“Tránh? Trong thiên hạ đều là vương thổ, ta tránh sao nổi?” Phượng Triêu Hoa liếc ngoài cửa sổ một cái, nói: “Chỉ sợ chàng đã sớm nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay.”
“Vậy hắn tại sao không tìm đến hai người?” Tô Tứ không hiểu.
“Có lẽ...Không vì cái gì cả.”
“Nghĩa là sao?”
Phượng Triêu Hoa khẽ lắc đầu một cái, không đáp lời, bởi vì nàng cũng không biết tại sao. Dù sao, nàng chỉ là thê tử của hắn, không phải con giun trong bụng hắn đũa.
Một hồi lâu sau, tiểu nhị đưa tới tờ giấy ký tên Phượng Ca Dao.
Phượng Triêu Hoa không nhìn cũng có thể đoán được trên giấy viết này cái gì. Nàng than nhẹ một tiếng, mở ra nhìn, quả nhiên cô bé lại để thư lưu. Xem ra, chuyện nên đến thì trốn thế nào cũng không thoát.
Tô Tứ thận trọng nhìn Thất muội mình, thấy vẻ mặt nàng coi như tỉnh táo, không có khuynh hướng nổi giận mới thở phào một hơi, cố tình hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Triêu Hoa gấp thư lại, từ từ nói, “Đến lúc để Ny Ny đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống rồi.”
Tô Tứ không hiểu, trải nghiệm? Không phải định để con bé chịu khổ chứ? Thế... Thế có được không.
“Vẫn chưa có tin tức gì về đại ca sao?” Phượng Triêu Hoa nói sang chuyện
khác.
Tô Tứ hơi sững sờ, ngay sau đó gật đầu, vẻ mặt rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều, "Kể từ sau hôm chia tay liền không có tin tức nữa, nhị ca cũng thế."
"Xem ra huynh ấy muốn tránh chúng ta. Thế thì thôi đi, khi nào muốn huynh ấy sẽ xuất hiện thôi." Tâm tình của Cát Đại Phượng Triêu Hoa có thể hiểu, vì vậy năm năm qua nàng chưa từng thúc giục Tô Tứ tìm người.
Tô Tứ có chút bất đắc dĩ gật đầu, há miệng muốn nói lại thôi.
Phượng Triêu Hoa không phải không nhìn ra hắn có lời muốn nói, nhưng nàng từ trước đến giờ không thích nhiều chuyện, cho nên chỉ coi như không nhìn thấy, nói: "Ny Ny tạm thời giao do huynh âm thầm bảo vệ, ta xử lý một ít chuyện sau đó sẽ đi tìm con bé."
Trong hẻm nhỏ bên ngoài khách sạn Bách Gia, cô bé hai tay chắp sau lưng, thân thể nho nhỏ lắc lư đung đưa trái phải, hai bím tóc trên đầu cũng vung vẩy theo bước chân, đáng yêu vô cùng. Chỉ chốc lát sau, khi đã đi sâu vào ngõ hẻm cô bé chợt xoay người, nhìn về phía không khí cười híp mắt nói: "Đi ra đi. Cháu có việc thương lượng với mọi người."
Không có bất cứ động tĩnh gì.
Cô bé nhiu mày, nghiêng đầu bĩu môi, thầm nói: "Không phải nói có hai mươi Hộ Long Sĩ sao? Sao không thấy ai."
Vừa dứt lời, một đám người áo đen từ trên trời hạ xuống, đen ngòm một mảnh chen chúc trong hẻm nhỏ, cô bé đột nhiên có cảm giác ban ngày gặp ma.
Cô bé gãi gãi trán, kéo bím tóc thật dài, ngửa đầu nhìn về phía người áo đen cách mình gần nhất, chớp mắt, hỏi: "Mấy người đi theo cháu lâu như vậy, muốn làm gì?"
"Cháu rất giống một người."
"Giống mẹ cháu mà cái này cháu biết." Cô bé cực kỳ cao hứng, nàng thích nghe nhất người ta nói nàng giống mẹ. Mẹ là tiên nữ hạ phàm, nàng chính là tiểu tiên nữ ra đời tại thế gian.
"Đó là mẹ cháu!" Mặc dù đã sớm đoán được quan hệ của hai người nhất định không bình thường, nhưng hắn chưa từng nghĩ người kia sẽ sinh con với người khác.
"Đúng vậy, đó là mẹ cháu. Chú là ai? Là từ Kinh Thành tới à." Cô bé hưng phấn hỏi.
Người áo đen trầm mặc một hồi, chợt kéo khăn che trên mặt, lộ ra một khuôn mặt cương nghị. Hắn ngồi xổm xuống đối nói với Tiểu Ny Ny. Chú tên là Long Ngũ, phụng mệnh bảo vệ mẹ con hai người." Chỉ tiếc năm năm trước nàng đã giăng mấy tầng trận chướng ở Núi Tiểu Hàn, khiến bọn họ chỉ có thể bảo vệ ở chân núi, không biết được chuyện ở trên núi.
"Giúp cháu với mẹ à, nhưng mẹ cháu võ công rất cao, không cần người bảo vệ." Cô bé chớp mắt mấy cái, lại nói, "Nhưng cháu thì khác. Võ công của cháu còn chưa luyện thành, rất cần người bảo vệ. Nếu không thì thế này đi, các chú cũng đừng bảo vệ mẹ nữa, đổi thành bảo vệ cháu đi."
Khóe miệng Long Ngũ giật giật, nói: "Bọn chú chỉ phụng mệnh làm việc. Trừ phi hoàng...Trừ phi Chủ Công hạ lệnh, nếu không bọn chú sẽ đi theo nàng không rời một tấc."
"Thật sao?" Cô bé tỏ vẻ hoài nghi, "Vậy bây giờ chú ở đây làm gì?"
Long Ngũ sững sờ, ngay sau đó hiểu ra, vội vàng phân phó những người khác đi bảo vệ Phượng Triêu Hoa, mình thì ở lại giải thích với cô bé.
Thấy mọi người đi hết sạch, cô bé mất hứng chu miệng lên, thầm nói, "Mẹ còn lâu mới cần mọi người bảo vệ, me chỉ muốn phụ thân thôi."
"Cái gì?" Long Ngũ không chú ý tới cô bé nói thầm.
"Cháu muốn đi Kinh Thành, chú đi với cháu đi."
"Đi với cháu? Kinh Thành?" Long Ngũ cho là mình nghe lầm.
"Đúng, cháu muốn đến Kinh Thành tìm..."
Lúc này, Tô Tứ từ trên trời hạ xuống, "Nha đầu, nếu như cháu thật muốn đi Kinh Thành thì ngoan ngoãn phối hợp với bác đây này."
Cô bé vội vàng trốn sau lưng Long Ngũ, ló cái đầu nhỏ ra, vẻ mặt thây chết không sờn: "Đừng hòng bắt cháu về."
Tô Tứ liếc mắt xem thường, nói: "Mẹ cháu đã đồng ý cho cháu đi kinh thành, nhưng trước mắt phải do bác hộ tống."
"Thật ạ?" Mắt cô bé sáng rực.
"Đương nhiên là thật. Mẹ cháu để cho chúng ta đi trước, nàng sau đó sẽ đến tìm chúng ta." Tô Tứ nói.
Nghe vậy, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên: "Mẹ rốt cuộc chịu mang cháu đi tìm phụ thân rồi, mẹ rốt cuộc chịu mang cháu đi tìm phụ thân rồi!"
"Đi Kinh Thành tìm phụ thân? Chẳng lẽ cô bé là..." Long Ngũ hoảng hốt, nhìn về phía Tô Tứ.
Tô Tứ ôm lấy cô bé, nghiêm túc hiếm có sưng mặt lên đối nói với Long Ngữ, "Thay ta hỏi hắn, 'Nước sông ba nghìn gáo, ta lại chỉ cần một gáo', gáo nước này có từng thay đổi hay chưa?"
***
Kinh Thành, trong Đại Viện Hoàng Cung, ngự thư phòng.
Long Liễm Thần một mình đứng trong phòng ngầm của thư phòng, nhìn chằm chằm vật trang trí duy nhất trong phòng - một bức tranh vẽ chân dung.
So với chàng trai trong tranh, trên mặt Long Liễm Thần bây giờ ít đi mấy phần dịu dàng, nhiều hơn mấy phần sắc bén. Trên trán bởi vì thường cau mày mà tạo thành mấy nếp nhăn không quá rõ ràng, nhưng đủ để chứng minh chủ nhân của nó mấy năm qua sống cũng không tốt.