Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178 - Chương 178: Bốn tên yêu nghiệt (3)
“Ồ, đây không phải Nha tỷ tỷ sao?”
La Nhã Nhi cụp mắt xuống che đi sự không vui trong lòng, thế nhưng nàng vẫn nở nụ cười dịu dàng nhìn đoàn người đang tiến về phía mình từ hướng bên trái.
Tuy nói là một đoàn người, nhưng chỉ cần thoáng nhìn đã liền biết rõ ngay thân phận của bọn họ.
Người dẫn đầu hiển nhiên chính là Vương Di Tịnh của phủ Định Quốc Công, hai người bước song song phía sau Vương Di Tịnh là con gái của Triệu học sĩ của nội các
- Triệu Phi Phi và con gái của lễ bộ thượng thư
- Bạch Y Nguyệt.
Ba người bọn họ đều mặc trang phục gấm vóc lộng lẫy, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, những người còn lại đều là thái giám, cung nữ và nô tỳ.
“Nha tỷ tỷ, muội còn tưởng tỷ đã sớm vào cung cùng công chúa rồi cơ chứ.”
Vương Di Tịnh cười tươi như hoa nói.
La Nhã Nhi cũng nở nụ cười đáp: “Tỷ cũng đang định đi gặp công chúa đây.”
Vương Di Tịnh nói những lời này là để khiến nàng thêm buồn phiền, quả đúng là đã có tác dụng.
Trong kinh thành, ai ai cũng biết dạo gần đây công chúa chỉ chú ý và quan tâm đến mỗi thánh tăng, còn lại thì chẳng hề đoái hoài tới ai, cho dù đó là những người thường ngày vẫn hay qua lại với công chúa, ngay cả cung bài mà nàng gửi đến cũng đã bị khước từ rồi.
“Di Tịnh, Nha tỷ tỷ có lẽ là muốn đi thỉnh an công chúa, chúng ta đừng khiến Nha tỷ tỷ phải chậm trễ nữa.”
Triệu Phi Phi nhỏ nhẹ nói.
Vương Di Tịnh như cười như không đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của La Nhã Nhi, nàng rất thoải mái mà nhường đường: “Nha tỷ tỷ, tỷ mau đi đi.”
La Nhã Nhi khẽ gật đầu với ba người họ rồi xoay người bước về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng La Nhã Nhi chợt lóe lên tia cảnh giác, Vương Di Tịnh kia lại định giở trò gì đây? Gọi nàng dừng bước rồi lại để nàng rời đi dễ dàng như vậy sao? Đợi đến khi La Nhã Nhi đã đi xa, ý cười trên khuôn mặt Vương Di Tịnh lại càng thêm rõ nét.
Bạch Y Nguyệt đứng kế bên cảm thấy khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi: “Di Tịnh, sao vậy?”
Triệu Phi Phi che miệng cười: “Khi nãy, ta cùng Di Tịnh vào cung thì thật trùng hợp lại thấy công chúa đang xuất cung ấy mà.”
La Nhã Nhi đến Vĩnh Lạc Cung gặp công chúa, quả là đã uổng phí một chuyến rồi.
Bạch Y Nguyệt bỗng ngộ ra: “Thì ra là vậy.”
Sau đó, Bạch Y Nguyệt lại hạ thấp giọng xuống thì thầm: “Có khi nào là?”
Vương Di Tịnh cười nói: “Công chúa đương nhiên đến Thưởng Nguyệt Biệt Viện tiếp đón thánh tăng rồi.”
Bạch Y Nguyệt và Triệu Phi Phi bốn mắt nhìn nhau, cùng lên tiếng hỏi: “Di Tịnh, rốt cuộc thánh tăng kia có dung mạo như thế nào mà lại khiến công chúa mê muội đến như vậy?”
Nhắc đến thánh tăng, Vương Di Tịnh híp híp đôi mắt, chậm rãi nói: “Đẹp không gì sánh bằng.”
Chỉ là...
dù có đẹp đến nhường nào thì cũng chỉ là một tên hòa thượng mà thôi.
Nghe Di Tịnh dùng câu “đẹp đến không gì sánh bằng”
để miêu tả thánh tăng, Triệu Phi Phi cùng Bạch Y Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào thân phận mà nói, Vương Di Tịnh so với La Nhã Nhi quả thật cao quý hơn một chút.
Tuy rằng La Nhã Nhi là đích thứ nữ của Tả Tương Phủ, nhưng Vương Di Tịnh lại là đích nữ của Đinh quốc công nhị phòng *, tổ mẫu của Vương Di Tịnh còn là tỷ tỷ ruột thịt của đương kim thái hậu.
(*) Nhị phòng: tức là nhánh chi thứ hai trong gia phả của một gia tộc.
Hơn nữa, Vương Di Tịnh kiều diễm bất phàm, lại tâm cao khí ngạo *.
Ngoại trừ đương kim Cửu công chúa
- người mà Vương Di Tịnh không dám đắc tội ra thì trong cả kinh thành này vẫn chưa có một người con gái nào khiến nàng ta coi trọng.
(*) Tâm cao khí ngạo: chỉ thái độ ngạo mạn, tự cho rằng bản thân hơn người khác một bậc, tự cao tự đại, cực kì kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
Nhưng cũng thật kì lạ, theo lí mà nói thì lẽ ra Vương Di Tịnh và đương kim Cửu công chúa phải có quan hệ tốt với nhau mới phải.
Thật chẳng biết vì điều gì mà Cửu công chúa dường như có phần không thích Vương Di Tịnh, ngược lại lại có giao hảo với La Nhã Nhi của Tả Tương Phủ.
Thậm chí ba năm trước, Cửu công chúa lại vì La Nhã Nhi mà khiến Vương Di Tịnh bị bẽ mặt ngay tại trận.
Từ đó về sau, Vương Di Tịnh có phần thu mình lại, không còn gây khó dễ cho La Nhã Nhi trước mặt công chúa nữa, nhưng sau lưng thì nàng ta hận La Nhã Nhi đến thấu xương.
Cho nên mới nói, người có thể khiến Vương Di Tịnh cam tâm tình nguyện chấp nhận nói ra năm chữ “đẹp không gì sánh bằng”
, điều đó chứng tỏ tướng mạo của thánh tăng đã thực khiến nàng ta không còn lời nào khác để diễn tả nữa rồi.
“Vậy thì đợi một lát nữa, chúng ta nhất định phải mở mang tầm mắt mới được.”
Triệu Phi Phi thì thầm.
Bạch Y Nguyệt gật đầu, thể hiện sự tán thành.
Cho tới khi trở lại ngự hoa viên, La Nhã Nhi liền nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa nét cười của Vương Di Tịnh, thì trong lòng nàng liền hiểu rõ tất cả.
Vương Di Tịnh chính là cố ý làm nàng mất mặt.
Nàng ta rõ ràng biết công chúa không hề có trong cung, không nhắc nhở nàng thì thôi đi, lại còn gọi nàng lại.
Tất cả chính là vì để thời khắc này, Vương Di Tịnh có thể nở nụ cười khinh khi nàng.
Theo sau La Nhã Nhi là nô tỳ Hồng Mai, nhìn thấy nàng siết chặt nắm tay, Hồng Mai có chút lo lắng muốn lên tiếng nhắc nhở tiểu thư, nhưng lại bị một giọng nói âm trầm lạnh lùng cướp lời trước một bước.
“Tỷ tỷ.”
La Nhã Nhi thả lỏng tay, trong chớp mắt gương mặt lại mang theo nét cười quay đầu đáp: “Đệ đệ.”
La Kiếm nhìn theo ánh mắt khi nãy của tỷ tỷ, sắc mặt hắn liền sa sầm, lại là Vương Di Tịnh.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
La Nhã Nhi cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
La Kiếm gật đầu.
Đứng bên cạnh La Nhã Nhi, phong thái của hắn hệt như một người bảo vệ đang che chở cho nàng.
La Nhã Nhi rũ mắt, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ khiến Cửu công chúa phải gả cho đệ đệ.
Ở một góc khác của buổi tiệc, có bốn người nọ ngoại hình xuất chúng, một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi trong số họ đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng vừa nãy.
“Vương Bát, xem ra chị họ ngươi lại làm La Nhã Nhi mất mặt rồi, nhìn sắc mặt của tên La Kiếm kìa, ha ha.”
Thiếu niên mặc trường bào xanh đậm là người đứng đầu trong tứ bá của kinh thành, là con trai của Tịnh Nguyên vương gia
- Sở Nghị.
Tịnh Nguyên vương và tiên hoàng được cùng một nương sinh ra, ông là thúc ruột của đương kim hoàng đế.
Sở Nghị cùng đương kim hoàng thượng chính là anh em họ, danh xưng tứ bá kinh thành của hắn quả thật là danh bất hư truyền.
“Tên La Kiếm kia đúng là càng nhìn càng không thuận mắt mà.
Nhìn bản mặt hắn kìa, đúng là dọa người mà, trái tim bé nhỏ của ta bị dọa muốn rơi ra ngoài luôn rồi.”
Nhiếp Trường Viễn
- con trai của Trường công chúa, một trong tứ bá kinh thành lên tiếng.
Nếu xét theo vai vế, hắn hẳn phải gọi Sở Nghị một tiếng cữu cữu *, hắn đích thực chính là hoàng thân quốc thích.
(*) Cữu cữu: cậu.
“Hay là, Vương Bát này, chúng ta nghĩ cách nào đó trừng trị tên La Kiếm kia một trận đi?”
Người đang nóng lòng kia chính là Vinh Định Ngạn.
Chỉ nhìn cái họ Vinh hiển nhiên biết ngay không phải người tầm thường, hắn là cháu ruột của đương kim thái hậu.
Vương Tu Cảnh – người mà mọi người hay gọi là Vương Bát, đương nhiên chính là người cuối cùng trong tứ bá rồi.
Tổ mẫu của hắn chính là chị cả của đương kim thái hậu và Vinh Định Ngạn, hơn nữa lai lịch của mẫu thân hắn cũng không hề nhỏ, chính là đích nữ vọng tộc của nước Sở.
Bốn người họ được gọi là tứ bá kinh thành, xú khí tương đầu *, lòng dạ xấu xa hiểm ác khiến người khác không cách nào phòng bị.
Bọn họ đều có xuất thân bất phàm, lại may mắn được thượng đế ưu ái ban cho thân xác tuấn tú.
Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói, thế nhưng bọn họ cũng không phải là những kẻ không làm nên trò trống gì.
Mặc dù chưa thể nói rõ bọn họ có tài hoa đầy mình hay tinh thông mọi thứ hay không, thế nhưng tuyệt đối không phải loại bù nhìn.
(*) Xú khí tương đầu: những kẻ xấu thường chơi rất hợp với nhau.
Bọn họ đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác lầm than, thủ đoạn xảo quyệt đến mức khiến người ta chẳng lần ra được chút manh mối nào.
Tội lớn tội bé hay bất kì nghiệp ác nào cũng không có điểm dừng, nhưng cuối cùng tàn cuộc vẫn luôn được thu dọn rất sạch sẽ.
Ít ra, vẫn chưa chạm đến giới hạn cuối cùng của Sở Hồng.
Bọn chúng chính là tứ bá, chi bằng gọi bọn chúng là bốn tên yêu nghiệt thích gây họa thì đúng hơn.
Nghe thấy lời ba người kia nói, con ngươi của Vương Bát chợt chuyển động, dung mạo thanh lệ của hắn quả thực là vì ánh nhìn tà mị kia mà khiến người khác bất giác lạnh run.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, ba người còn lại liền biết ngay là hắn đã suy nghĩ ra điều gì đó thú vị rồi nên ánh mắt cả ba đều thờ ơ nhìn hắn, người hiểu bọn họ đều sẽ rõ, đó chính là biểu hiện cực kì hứng thú của bọn họ.
“Các ngươi nói xem, nếu như để thánh tăng gì đó ngủ với La Nhã Nhi...”
Nếu việc đó xảy ra, Cửu công chúa chắc hẳn sẽ bị kích động đến mức tự tay giết chết La Nhã Nhi mất.
Khi thủ phạm giết La Nhã Nhi lại chính là Sở Cửu Nhi, tên rác rưởi La Kiếm kia muốn báo thù còn chẳng có cửa nữa là...
huống hồ nói đến chuyện muốn lấy Sở Cửu Nhi.
Tên ác ma này còn chưa nói hết lời, thế nhưng ba tên yêu nghiệt kia liền có thể thông suốt ngay tức khắc.
“Nếu lại cho thêm La Kiếm vào thì...”
Vinh Định Ngạn vô cùng hào hứng, hiên ngang bổ sung thêm một câu.
La Nhã Nhi làm bộ làm tịch băng thanh ngọc khiết * đã làm hắn cảm thấy rất chướng mắt, ấy thế mà đến cả hôn sự của đại ca hắn cũng dám từ chối, đúng là loại đàn bà đáng khinh.
(*) Băng thanh ngọc khiết: phẩm hạnh cao thượng, trong sáng
La Nhã Nhi cụp mắt xuống che đi sự không vui trong lòng, thế nhưng nàng vẫn nở nụ cười dịu dàng nhìn đoàn người đang tiến về phía mình từ hướng bên trái.
Tuy nói là một đoàn người, nhưng chỉ cần thoáng nhìn đã liền biết rõ ngay thân phận của bọn họ.
Người dẫn đầu hiển nhiên chính là Vương Di Tịnh của phủ Định Quốc Công, hai người bước song song phía sau Vương Di Tịnh là con gái của Triệu học sĩ của nội các
- Triệu Phi Phi và con gái của lễ bộ thượng thư
- Bạch Y Nguyệt.
Ba người bọn họ đều mặc trang phục gấm vóc lộng lẫy, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, những người còn lại đều là thái giám, cung nữ và nô tỳ.
“Nha tỷ tỷ, muội còn tưởng tỷ đã sớm vào cung cùng công chúa rồi cơ chứ.”
Vương Di Tịnh cười tươi như hoa nói.
La Nhã Nhi cũng nở nụ cười đáp: “Tỷ cũng đang định đi gặp công chúa đây.”
Vương Di Tịnh nói những lời này là để khiến nàng thêm buồn phiền, quả đúng là đã có tác dụng.
Trong kinh thành, ai ai cũng biết dạo gần đây công chúa chỉ chú ý và quan tâm đến mỗi thánh tăng, còn lại thì chẳng hề đoái hoài tới ai, cho dù đó là những người thường ngày vẫn hay qua lại với công chúa, ngay cả cung bài mà nàng gửi đến cũng đã bị khước từ rồi.
“Di Tịnh, Nha tỷ tỷ có lẽ là muốn đi thỉnh an công chúa, chúng ta đừng khiến Nha tỷ tỷ phải chậm trễ nữa.”
Triệu Phi Phi nhỏ nhẹ nói.
Vương Di Tịnh như cười như không đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của La Nhã Nhi, nàng rất thoải mái mà nhường đường: “Nha tỷ tỷ, tỷ mau đi đi.”
La Nhã Nhi khẽ gật đầu với ba người họ rồi xoay người bước về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng La Nhã Nhi chợt lóe lên tia cảnh giác, Vương Di Tịnh kia lại định giở trò gì đây? Gọi nàng dừng bước rồi lại để nàng rời đi dễ dàng như vậy sao? Đợi đến khi La Nhã Nhi đã đi xa, ý cười trên khuôn mặt Vương Di Tịnh lại càng thêm rõ nét.
Bạch Y Nguyệt đứng kế bên cảm thấy khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi: “Di Tịnh, sao vậy?”
Triệu Phi Phi che miệng cười: “Khi nãy, ta cùng Di Tịnh vào cung thì thật trùng hợp lại thấy công chúa đang xuất cung ấy mà.”
La Nhã Nhi đến Vĩnh Lạc Cung gặp công chúa, quả là đã uổng phí một chuyến rồi.
Bạch Y Nguyệt bỗng ngộ ra: “Thì ra là vậy.”
Sau đó, Bạch Y Nguyệt lại hạ thấp giọng xuống thì thầm: “Có khi nào là?”
Vương Di Tịnh cười nói: “Công chúa đương nhiên đến Thưởng Nguyệt Biệt Viện tiếp đón thánh tăng rồi.”
Bạch Y Nguyệt và Triệu Phi Phi bốn mắt nhìn nhau, cùng lên tiếng hỏi: “Di Tịnh, rốt cuộc thánh tăng kia có dung mạo như thế nào mà lại khiến công chúa mê muội đến như vậy?”
Nhắc đến thánh tăng, Vương Di Tịnh híp híp đôi mắt, chậm rãi nói: “Đẹp không gì sánh bằng.”
Chỉ là...
dù có đẹp đến nhường nào thì cũng chỉ là một tên hòa thượng mà thôi.
Nghe Di Tịnh dùng câu “đẹp đến không gì sánh bằng”
để miêu tả thánh tăng, Triệu Phi Phi cùng Bạch Y Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào thân phận mà nói, Vương Di Tịnh so với La Nhã Nhi quả thật cao quý hơn một chút.
Tuy rằng La Nhã Nhi là đích thứ nữ của Tả Tương Phủ, nhưng Vương Di Tịnh lại là đích nữ của Đinh quốc công nhị phòng *, tổ mẫu của Vương Di Tịnh còn là tỷ tỷ ruột thịt của đương kim thái hậu.
(*) Nhị phòng: tức là nhánh chi thứ hai trong gia phả của một gia tộc.
Hơn nữa, Vương Di Tịnh kiều diễm bất phàm, lại tâm cao khí ngạo *.
Ngoại trừ đương kim Cửu công chúa
- người mà Vương Di Tịnh không dám đắc tội ra thì trong cả kinh thành này vẫn chưa có một người con gái nào khiến nàng ta coi trọng.
(*) Tâm cao khí ngạo: chỉ thái độ ngạo mạn, tự cho rằng bản thân hơn người khác một bậc, tự cao tự đại, cực kì kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
Nhưng cũng thật kì lạ, theo lí mà nói thì lẽ ra Vương Di Tịnh và đương kim Cửu công chúa phải có quan hệ tốt với nhau mới phải.
Thật chẳng biết vì điều gì mà Cửu công chúa dường như có phần không thích Vương Di Tịnh, ngược lại lại có giao hảo với La Nhã Nhi của Tả Tương Phủ.
Thậm chí ba năm trước, Cửu công chúa lại vì La Nhã Nhi mà khiến Vương Di Tịnh bị bẽ mặt ngay tại trận.
Từ đó về sau, Vương Di Tịnh có phần thu mình lại, không còn gây khó dễ cho La Nhã Nhi trước mặt công chúa nữa, nhưng sau lưng thì nàng ta hận La Nhã Nhi đến thấu xương.
Cho nên mới nói, người có thể khiến Vương Di Tịnh cam tâm tình nguyện chấp nhận nói ra năm chữ “đẹp không gì sánh bằng”
, điều đó chứng tỏ tướng mạo của thánh tăng đã thực khiến nàng ta không còn lời nào khác để diễn tả nữa rồi.
“Vậy thì đợi một lát nữa, chúng ta nhất định phải mở mang tầm mắt mới được.”
Triệu Phi Phi thì thầm.
Bạch Y Nguyệt gật đầu, thể hiện sự tán thành.
Cho tới khi trở lại ngự hoa viên, La Nhã Nhi liền nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa nét cười của Vương Di Tịnh, thì trong lòng nàng liền hiểu rõ tất cả.
Vương Di Tịnh chính là cố ý làm nàng mất mặt.
Nàng ta rõ ràng biết công chúa không hề có trong cung, không nhắc nhở nàng thì thôi đi, lại còn gọi nàng lại.
Tất cả chính là vì để thời khắc này, Vương Di Tịnh có thể nở nụ cười khinh khi nàng.
Theo sau La Nhã Nhi là nô tỳ Hồng Mai, nhìn thấy nàng siết chặt nắm tay, Hồng Mai có chút lo lắng muốn lên tiếng nhắc nhở tiểu thư, nhưng lại bị một giọng nói âm trầm lạnh lùng cướp lời trước một bước.
“Tỷ tỷ.”
La Nhã Nhi thả lỏng tay, trong chớp mắt gương mặt lại mang theo nét cười quay đầu đáp: “Đệ đệ.”
La Kiếm nhìn theo ánh mắt khi nãy của tỷ tỷ, sắc mặt hắn liền sa sầm, lại là Vương Di Tịnh.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
La Nhã Nhi cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”
La Kiếm gật đầu.
Đứng bên cạnh La Nhã Nhi, phong thái của hắn hệt như một người bảo vệ đang che chở cho nàng.
La Nhã Nhi rũ mắt, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ khiến Cửu công chúa phải gả cho đệ đệ.
Ở một góc khác của buổi tiệc, có bốn người nọ ngoại hình xuất chúng, một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi trong số họ đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng vừa nãy.
“Vương Bát, xem ra chị họ ngươi lại làm La Nhã Nhi mất mặt rồi, nhìn sắc mặt của tên La Kiếm kìa, ha ha.”
Thiếu niên mặc trường bào xanh đậm là người đứng đầu trong tứ bá của kinh thành, là con trai của Tịnh Nguyên vương gia
- Sở Nghị.
Tịnh Nguyên vương và tiên hoàng được cùng một nương sinh ra, ông là thúc ruột của đương kim hoàng đế.
Sở Nghị cùng đương kim hoàng thượng chính là anh em họ, danh xưng tứ bá kinh thành của hắn quả thật là danh bất hư truyền.
“Tên La Kiếm kia đúng là càng nhìn càng không thuận mắt mà.
Nhìn bản mặt hắn kìa, đúng là dọa người mà, trái tim bé nhỏ của ta bị dọa muốn rơi ra ngoài luôn rồi.”
Nhiếp Trường Viễn
- con trai của Trường công chúa, một trong tứ bá kinh thành lên tiếng.
Nếu xét theo vai vế, hắn hẳn phải gọi Sở Nghị một tiếng cữu cữu *, hắn đích thực chính là hoàng thân quốc thích.
(*) Cữu cữu: cậu.
“Hay là, Vương Bát này, chúng ta nghĩ cách nào đó trừng trị tên La Kiếm kia một trận đi?”
Người đang nóng lòng kia chính là Vinh Định Ngạn.
Chỉ nhìn cái họ Vinh hiển nhiên biết ngay không phải người tầm thường, hắn là cháu ruột của đương kim thái hậu.
Vương Tu Cảnh – người mà mọi người hay gọi là Vương Bát, đương nhiên chính là người cuối cùng trong tứ bá rồi.
Tổ mẫu của hắn chính là chị cả của đương kim thái hậu và Vinh Định Ngạn, hơn nữa lai lịch của mẫu thân hắn cũng không hề nhỏ, chính là đích nữ vọng tộc của nước Sở.
Bốn người họ được gọi là tứ bá kinh thành, xú khí tương đầu *, lòng dạ xấu xa hiểm ác khiến người khác không cách nào phòng bị.
Bọn họ đều có xuất thân bất phàm, lại may mắn được thượng đế ưu ái ban cho thân xác tuấn tú.
Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói, thế nhưng bọn họ cũng không phải là những kẻ không làm nên trò trống gì.
Mặc dù chưa thể nói rõ bọn họ có tài hoa đầy mình hay tinh thông mọi thứ hay không, thế nhưng tuyệt đối không phải loại bù nhìn.
(*) Xú khí tương đầu: những kẻ xấu thường chơi rất hợp với nhau.
Bọn họ đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác lầm than, thủ đoạn xảo quyệt đến mức khiến người ta chẳng lần ra được chút manh mối nào.
Tội lớn tội bé hay bất kì nghiệp ác nào cũng không có điểm dừng, nhưng cuối cùng tàn cuộc vẫn luôn được thu dọn rất sạch sẽ.
Ít ra, vẫn chưa chạm đến giới hạn cuối cùng của Sở Hồng.
Bọn chúng chính là tứ bá, chi bằng gọi bọn chúng là bốn tên yêu nghiệt thích gây họa thì đúng hơn.
Nghe thấy lời ba người kia nói, con ngươi của Vương Bát chợt chuyển động, dung mạo thanh lệ của hắn quả thực là vì ánh nhìn tà mị kia mà khiến người khác bất giác lạnh run.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, ba người còn lại liền biết ngay là hắn đã suy nghĩ ra điều gì đó thú vị rồi nên ánh mắt cả ba đều thờ ơ nhìn hắn, người hiểu bọn họ đều sẽ rõ, đó chính là biểu hiện cực kì hứng thú của bọn họ.
“Các ngươi nói xem, nếu như để thánh tăng gì đó ngủ với La Nhã Nhi...”
Nếu việc đó xảy ra, Cửu công chúa chắc hẳn sẽ bị kích động đến mức tự tay giết chết La Nhã Nhi mất.
Khi thủ phạm giết La Nhã Nhi lại chính là Sở Cửu Nhi, tên rác rưởi La Kiếm kia muốn báo thù còn chẳng có cửa nữa là...
huống hồ nói đến chuyện muốn lấy Sở Cửu Nhi.
Tên ác ma này còn chưa nói hết lời, thế nhưng ba tên yêu nghiệt kia liền có thể thông suốt ngay tức khắc.
“Nếu lại cho thêm La Kiếm vào thì...”
Vinh Định Ngạn vô cùng hào hứng, hiên ngang bổ sung thêm một câu.
La Nhã Nhi làm bộ làm tịch băng thanh ngọc khiết * đã làm hắn cảm thấy rất chướng mắt, ấy thế mà đến cả hôn sự của đại ca hắn cũng dám từ chối, đúng là loại đàn bà đáng khinh.
(*) Băng thanh ngọc khiết: phẩm hạnh cao thượng, trong sáng