Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Từ Hàn thị mang theo Từ Nghi Liên ngồi xe ngựa vội vàng trở về Từ phủ.
Vừa mới vào cửa phủ, bà liền cách màn xe kêu quản gia Từ Sâm tới hỏi: "Lão gia đâu?"
Từ Sâm nay cưới bên người nha hoàn Từ Hàn thị Mai Thanh, bởi vậy rất trung thành với Từ Hàn thị, hắn hành lễ, tiến lên từng bước tới gần cửa xe thấp giọng nói: "Lão gia hẹn thiếu sư của thái tử Lam đại nhân, Công Bộ thượng thư Đổng đại nhân, ngoại gia đại lão gia và ngoại gia nhị lão gia đi Kim Minh trì uống rượu nghe khúc rồi!" Ngoại gia đại lão gia đó là đại ca của Hàn thị Hàn Khánh Mẫn, nhị lão gia là Từ nhị ca Hàn Thanh Dương.
Từ Hàn thị nghĩ sơ qua, không thèm nhắc lại.
Từ Nghi Liên nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, trong lòng hơi lo lắng, liền đưa tay sờ tay mẫu thân: "Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Hàn thị không muốn làm nữ nhi ngột ngạt, gượng cười nói: "không có chuyện gì!"
Lại ôn nhu nhìn nữ nhi, nói: "Nghi Liên, ngươi gần đây có rảnh thì đến gặp nhị tỷ tỷ ngươi nhiều hơn, công công của ngươi và Thanh Thân vương rất thân cận, nhị tỷ tỷ ngươi nói một câu, có thể làm đích bà bà đối xử với ngươi tốt một chút, ngay cả thứ bà bà, cũng sẽ thu lại một chút!"
Từ Nghi Liên cúi đầu thở dài ở trong lòng, nhẹ giọng nói: "Con biết, mẫu thân."
Xe ngựa dọc theo con đường tiếp tục chạy về phía trước, quẹo một cái biến mất sau cây cối um tùm.
Từ Đình Hòa uống đến tối mới trở lại.
Ông ta chạy đến tịch dương cư, muốn đi tìm tiểu thiếp mới nạp Thúy Hồng thân thiếtmột hai, ai biết mới vừa đến ngoài cửa nội viện, liền bị nha hoàn bên người Từ Hàn thị Mai anh kéo lại: "Lão gia, phu nhân có việc gấp mời ngài qua!"
Từ Đình Hòa mỉm cười nhìn Mai anh ánh mắt long lanh và bộ ngực nhô lên, từ trênxuống dưới đánh giá một phen, thầm nghĩ: Mai anh này thật ra không tệ!
Ông ta gật đầu, theo Mai anh đi Thanh Tâm viện.
Từ Đình Hòa không chút để ý ngồi trên tháp, thấy trên bàn đặt một dĩa anh đào, liền lấy một hột bắt đầu ăn.
Từ Hàn thị đuổi người hầu hạ ra ngoài, nhìn Từ Đình Hòa, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lão gia, hôm nay vương phi mời ta qua!"
Từ Đình Hòa phun ra một hạt anh đào lên bàn: "Xán Xán? Nó mời bà làm gì?"
Từ Hàn thị hít sâu một hơi, nhịn xuống sự bất mãn đối với trượng phu: "Nàng đưa thư của ngươi cho ta đọc!"
Từ Đình Hòa "À" một tiếng, tiếp tục nhàn nhã ăn anh đào.
Từ Hàn thị nén giận, nói: "Xán Xán không phải không sinh được, vì sao ông phải nhét thêm nữ nhân bên người vương gia? Là chất nữ ruột của ông đáng tin, hay là quân cờ Lam thị đồ bỏ đi kia đáng tin? Lão gia, ông suy nghĩ một chút đi!" Hàn thị là nhà mẹ đẻ của bà, bà cũng che chở nhà mẹ đẻ, nhưng cảm thấy chuyện này Hàn thị làm thậtsự không đúng.
Tuy Từ Đình Hòa đang ăn anh đào, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện gì. Ông đương nhiên biết mình nhét Hàn thị và Lam thị đến bên người Thanh Thân vương là rất buồn cười, nhưng Hàn thị thanh quý, Lam thị thế lớn, ông đều muốn nịnh bợ nên lập tức sảng khoái đáp ứng yêu cầu của đối phương. hiện nay, thật sự là cưỡi lười khó xuống, đành phải hết sức nịnh bợ.
Mặt khác ông cảm thấy bản thân cũng vì lo lắng cho Phó Dư Sâm.
Hàn thị không nói nhiều nữa, môn sinh của nhạc phụ đại nhân Hàn Tế Tửu khắp triều đình, Phó Dư Sâm làm Hoàng thái tử, không thể không nghe ý kiến của quan lại triều đình; mà Lam thị là môn phiệt trăm năm, nhiều năm qua, thực tế khống chế được Trịnh Châu và các khu vực lân cận, ngay cả Vĩnh An đế vẫn phải mượn dùng lực lượng của Lam thị, cho Lam Thiểu Kỳ làm thiếu phó phụ tá thái tử giúp Phó Dư Sâm.
Từ Đình Hòa cảm thấy tuổi Phó Dư Sâm còn nhỏ không hiểu chuyện, không cần Hàn thị và Lam thị, vậy ông phải giúp Phó Dư Sâm một phen, thay hắn làm tốt chuyện này!
Ông ta nhìn Từ Hàn thị, lạnh lùng nói: "Phu nhân quản tốt bên trong là được, khôngcần để ý chuyện bên ngoài nhiều; Bên Xán Xán, ta tự đi nói, phu nhân không cần xen vào!" Nữ nhân thật sự là tóc dài kiến thức hẹp.
Từ Hàn thị khó thở, đề cao giọng nói: "Ông có biết Xán Xán gọi ta nói chuyện gìkhông? Nàng nói nếu ta giải quyết không được thì giao chuyện này cho nàng, để nàngđi làm!" Chờ Xán Xán ra tay, ai biết sự tình sẽ như thế nào!
Từ Đình Hòa khinh miệt nói: "Nó cũng chỉ dựa vào ta mới có thể gả vào Quốc Công phủ, như thế nào, cánh cứng rắn? Muốn bay một mình?"
Ông ta bưng trà lên uống một ngụm, buông chén trà nhìn Từ Hàn thị, khóe miệng ngạo mạn cong lên: "không có ta giúp nó tìm cách, tương lai nó có biện pháp tiếp tục trèo lên cao sao, làm thái tử phi làm hoàng —— "
"Ông đừng ở đây nói lời ngỗ nghịch!" Từ Hàn thị vội đánh gãy Từ Đình Hòa thao thao bất tuyệt, nói, "Để người khác nghe thấy, vậy phải làm sao bây giờ!"
Vẻ mặt Từ Đình Hòa đắc ý: "Chỉ cần điệt tế chịu nghe ta, đây là chuyện sớm muộn!" Ông theo lão sư Mã Minh Vũ biết một ít tin tức, biết triều đình Đại Lương ít ngày nữasẽ phát sinh chấn động lớn, đến lúc đó Xán Xán vì củng cố địa vị, liên lạc ngoại quan nuôi trồng thế lực, cầu ông giúp đỡ một tay còn nhiều lắm!
Từ Hàn thị thấy khuyên ông ta không được, đành phải thở dài một hơi, không nóithêm nữa.
Chờ Từ Đình Hòa đi ra ngoài, bà lệnh tiểu nha hoàn kêu Tần ma ma lại đây, dặn Tần ma ma đi Hàn phủ chào hỏi đại tẩu, ngày mai bà đi gặp đại ca nhị ca.
Sau khi Tần ma ma rời khỏi, Từ Hàn thị ngồi ở trên tháp, một tay duỗi ra, không khỏi bi ai, cúi đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Mai anh và các nha hoàn lại không dám khuyên, lặng lẽ dặn tiểu nha hoàn Mai Vân đimời đại thiếu phu nhân đến đây.
Thôi thị mang thai hơn chín tháng, bụng phệ nên bình thường không ra khỏi cửa.
Nàng đang được nha hoàn nâng đi tới đi lui dưới giàn nho ở Thanh Tùng cư để hoạt động thân thể, nghe xong lời Mai Vân, nhân tiện nói: "Mai Vân, ngươi đi trước, chờmột lát ta sẽ đến!"
Chờ Mai Vân rời đi, Thôi thị lệnh nha hoàn cầm tờ giấy nàng tự viết, mang theo hai nha hoàn đi Thanh Tâm viện.
Từ Hàn thị đang khóc, nghe nha hoàn hồi báo nói đại thiếu phu nhân đến đây, vội lấy khăn lau nước mắt, vò khăn thành một cục rồi bỏ vào ống tay áo, ngồi thẳng lưng, lại thử thả lỏng mặt.
Thôi thị không thể hành lễ, nhưng cũng uốn gối làm động tác hành lễ, lại được Maianh nâng lên: "Đại thiếu phu nhân, ngài nhanh ngồi xuống đi!" Tuy con dâu phải đứng trước bà bà mới hợp quy củ, nhưng bụng Thôi thị như vậy, phu nhân cũng không để ý.
Vì có tâm an ủi bà bà, Thôi thị liền lấy tờ giấy trong tay nha hoàn, mỉm cười đưa cho Từ Hàn thị: "Nương, ngài giúp ta đặt tên cho đứa nhỏ trong bụng ta đi, con dâu thậtsự không bản lĩnh này, vò đầu bứt tai nửa ngày, mới viết ra được vài cái, nếu khôngngài xem trước như thế nào!"
Tuy trong lòng Từ Hàn thị khổ sở, nhưng không muốn làm mất mặt con dâu, tiếp nhận giấy nhìn nhìn, cười nói: "Chúng ta chỉ đưa ý kiến, sao có thể được đồng ý chứ? Đến lúc đó, còn phải để cho cha ngươi và Nghi Bằng đặt tên."
Tâm tư Thôi thị nhạy bén, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cười với bà bà. Nhìn trên mặt bà bà có ý cười, thế này nàng mới cáo từ rời đi —— nay bụng Thôi thị quá lớn, ngồi hơi lâu lại mệt muốn sợ.
Đại nha hoàn Mai anh đưa Thôi thị ra ngoài.
Đến cửa Thanh Tâm viện, Thôi thị mới mở miệng hỏi Mai anh: "Bà bà đến tột cùng có chuyện gì vậy?"
Mai anh nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có người, thế này mới thấp giọng nói: "Bẩm đại thiếu phu nhân, lão gia muốn đưa hai mỹ nhân cho Thanh Thân vương, vương phi kêu phu nhân đến, trở về phu nhân liền ầm ỹ với lão gia."
Thôi thị nghe vậy, không khỏi nhíu mày —— Vương phi và vương cảm tình tốt như vậy, công công làm thân thích nhà mẹ đẻ, làm như vậy thật sự thích hợp sao? Sợ làkhông thỏa đáng cho lắm!
Nàng cúi đầu trầm tư, trong lòng bắt đầu tính toán.
Đến buổi tối, Thôi thị nói chuyện này cho Từ Nghi Bằng nghe, Từ Nghi Bằng lúc này giận dữ: " Đầu phụ thân bị nước vào sao? Sao ông có thể gây khó dễ nhị muội muội như vậy?"
Lúc này hắn muốn đi tìm Từ Đình Hòa lý luận.
Thôi thị vội kéo hắn lại: "Tướng công, chàng có thể lay chuyển phụ thân sao?"
Từ Nghi Xuân nghĩ sơ qua, cũng hiểu bản thân hết cách với phụ thân, nhân tiện nói: " Ngày mai, ta bẩm mẫu thân, đi gặp vương phi!" Nếu phía phụ thân không có cách nào khác thuyết phục thì hắn sẽ xuống tay bên phía Xán Xán, thay nàng mưu tính, cố gắng tận tâm với tư cách huynh trưởng.
Thôi thị gật đầu, mỉm cười nhìn trượng phu: "Thiếp thân cũng đi theo chàng."
Từ Nghi Bằng nhìn bụng của thê tử, lời phản đối thiếu chút nữa thốt ra, nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của thê tử, đành phải im lặng.
Nhà chính nội viện phủ Thanh Thân vương đầy người, đứng đó dỗ vương phi Thanh Thân vương Từ thị vui vẻ.
Từ Xán Xán thoải mái dựa lên nệm gấm vóc trên tháp cẩm, nhìn Bạch Liên và hai tiểu nha hoàn quỳ gối trên đệm dưới tháp cẩm cài trâm tán hoa cho nàng.
Tuy người trong vương phủ đều thống nhất mặc áo trắng, trung y màu xanh vải bồi đế giầy và quần trắng, nhưng Bạch Liên vẫn nổi bật với vẻ thanh tú tao nhã. Nàng quỳ gối dưới đất, trong tay cầm ngân quan của vương phi, trên mặt trang điểm cẩn thận, trong hộp trang sức bên cạnh có không ít trâm, lược, trong lẵng hoa cũng cắm khôngít đóa hoa, có hoa hồng trắng, hoa nhài nhỏ, hoa sơn chi trắng và mấy đóa hoa lan.
Từ Xán Xán nhìn cả cười.
Nàng biết ngày mai là tiết đoan ngọ, dựa theo phong tục của Đại Lương, ngày này phải đội tán hoa, đeo túi thơm, buộc sợi tơ nhiều màu nơi cổ tay, cổ chân và cổ, dùng nước hoa rửa mặt, lại xoa hùng hoàng*, sau đó có thể đi kênh đào du ngoạn.
*hùng hoàng: hay còn gọi là thạch hoàng, hùng tín, hoàng kim thạch, huân hoàng. Là khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Nhưng nghĩ đến mình mang theo một đầu hoa thơm rêu rao khắp nơi, Từ Xán Xánkhông tự chủ được mím môi cười.
Đổng ma ma và Trần ma ma đứng một bên, thấy vương phi vui vẻ, trong lòng các bà cũng rất vui mừng.
Trần ma ma thấy vương phi nở nụ cười, liền hứng thú nói: "Bẩm vương phi, phòng bếpnhỏ đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tiết đoan ngọ, lá gia dầu, bánh chưng, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng và tỏi, ngài muốn xem qua một chút hay không?"
Từ Xán Xán gật đầu: "Để Chu Nhan nhìn qua đi!" Tiết đoan ngọ lần này, Trần ma ma phụ trách nội viện phòng bếp, việc nhà trên dưới, nàng cảm thấy vẫn nên để Chu Nhan xem một chút.
Trần ma ma vừa cười hỏi: "Vương phi, ngài thích ăn loại bánh chưng nào?"
Từ Xán Xán mỉm cười: "Quê ta chỉ có bánh chưng gạo nếp táo đỏ và bánh chưng gạo nếp đậu đỏ, ta chỉ thích ăn hai loại bánh chưng này thôi."
Trần ma ma nghe vậy vô cùng thất vọng: "Bánh chưng thịt ăn cũng rất ngon, vương phi không ăn thì rất đáng tiếc!"
Từ Xán Xán bưng mao tiêm Chu Nhan vừa mới dâng uống một ngụm, cảm thấy hương vị kham khổ nhưng dư vị ngọt ngào, lại uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói: " Mười ba tháng năm là sinh nhật của vương gia, chi bằng sớm chuẩn bị đi!"
Lại nhìn Trần ma ma: "Phòng bếp bên kia chuẩn bị thế nào?"
Trần ma ma vội trả lời: "Ngoại quản gia Phó Tùng dặn dò, toàn bộ bàn tiệc do Yến lâu, phòng bếp lớn ngoại viện lo nước trà, phòng bếp nhỏ nội viện lo món tráng miệng."
Từ Xán Xán gật đầu.
Mười ba tháng năm là sinh nhật mười chín tuổi của Phó Dư Sâm, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nàng đã phân công các công việc, Chu Nhan và Bích Vân nghiệm thu, nàng chỉ cần tổng giám sát.
Lúc này, Bạch Liên đã đội xong tán hoa, đứng dậy quỳ gối làm lễ, dâng tán hoa lên.
Từ Xán Xán đùa nghịch tán hoa bạc trắng, mặt trên trâm khảm hoa màu trắng, lược con đồi mồi, trâm tranh hoa chim, Bạch Thạch và ngọc, cảm thấy rất mới mẻ, lại ngượng ngùng mang đi ra ngoài —— Mặc dù đều là màu trắng, nhưng cũng quá sức đẹp, lại nói, cũng quá chìm.
Trước kia lúc tiến cung, nàng đội tán hoa vàng ròng long phượng, cái kia tuy hợp chuẩn nhưng không đẹp bằng cái này!
Thấy vương phi mỉm cười đầy hưng thú đùa nghịch tán hoa, Chu Nhan cười nói: "Vương phi, nô tỳ chải tóc lại rồi đội lên cho ngài nhé?"
Từ Xán Xán sợ mà cười: "không, không, ta xem một chút là được rồi!"
Bích Vân cười nói: "Vương phi, kỳ thật có thể đội, ngày mai, nô tỳ chọn cho một bộ y phục thanh lịch xứng với ngài, nhất định rất đẹp!"
Từ Xán Xán cầm tán hoa chơi, chỉ cười.
Bạch Liên nhỏ giọng nói: "Vương phi, sáng sớm ngày mai, nô tỳ ngắt mấy đóa hoa tươi, rồi lại kết lại tán hoa cho ngài."
Từ Xán Xán đang muốn nói chuyện, Hồ ma ma liền cách rèm cửa bẩm báo: "Bẩm vương phi, Hàn đội trưởng đến!"
"Cho hắn vào đi!" Từ Xán Xán chậm rãi ngồi thẳng lưng, nói, "Các ngươi lui ra hết đi!"
Đổng ma ma có chút hâm mộ nhìn thoáng qua Chu Nhan và Bích Vân vẫn như trước đứng bên cạnh vương phi, cùng Trần ma ma và các nha hoàn im ắng nối đuôi nhau rời khỏi.
Từ Xán Xán lẳng lặng nhìn những người này ra ngoài.
Nàng đương nhiên hiểu những người này đều có lòng muốn nịnh bợ nàng theo nàng, chỉ bởi vì nàng là vương phi của Phó Dư Sâm.
Nhưng mà, vì sao trong lòng lại không vui chứ?
Hàn Thủy vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi hoa thơm, chỉ là mùi hoa này có chút phức tạp. Sau khi hành lễ hắn ngẩng đầu nhìn vương phi, phát hiện nàng cầm trong tay một cái tán hoa kết đầu hoa trắng, thế này mới hiểu ra nguyên nhân, rũ mắt xuống bẩm báo nói: "Bẩm vương phi, thuộc hạ phụng mệnh tiếp tục điều tra, lại đượcmột ít tin tức."
hắn giương mắt nhìn vương phi một cái, phát hiện sóng mắt nàng như nước nhìn mình, nghe rất chăm chú, lại cúi đầu tiếp tục nói: "hiện nay, Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà đang ở thôn trang của Từ phủ ngoài thành kênh đào, được hai tiểu nha hoàn hầu hạ."
Từ Xán Xán thấy hắn tạm dừng, nhân tiện nói: "Có tin tức khác hay không?"
Hàn Thủy lại nói: " Tiểu nha hoàn bên cạnh Hàn Mỹ Nương là nữ nhi bà vú của Đổng Mẫn Lỵ, là đích nữ công bộ thượng thư Đổng Tồn Phú, tiểu nha hoàn bên cạnh Lam Thụy Hà là tôn nữ của ngoại quản gia Lam Tài ở phủ thiếu sư thái tử Lam Thiểu Kỳ."
Từ Xán Xán lâm vào trầm tư: chẳng lẽ đại bá đã thông đồng với Hàn thị, Đổng thị và Lam thị. Hàn thị và Đổng thị thì cũng đơn giản, chỉ là nhà quyền quý bình thường mà thôi, nhưng Lam thị lại là một trong tứ đại môn phiệt ở Đại Lương...
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, gặp Hàn Thủy vẫn đang chờ, liền hỏi một câu: "Những việc này ngươi đã bẩm báo với vương gia chưa?"
Hàn Thủy im lặng trong chốc lát, sau đó nói: "Thuộc hạ lo lắng vương phi tự lực khó có thể xử lý nên đã bẩm báo vương gia."
Câu trả lời này nằm trong dự kiến cuả Từ Xán Xán.
Nàng bằng trực giác cảm thấy Hàn Thủy trung thành với mình, Hàn Thủy sau khi điều tra cảm thấy sự tình phức tạp thì sẽ báo với Phó Dư Sâm, cũng vì lo lắng cho mình.
Trong lòng Từ Xán Xán có chút cảm động, gật đầu, nói: "Biết rồi, ngươi vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi!"
Hàn Thủy ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng mang theo khen ngợi, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt, xinh đẹp mà thanh nhã, biết nàng không vì mình tự chủ trương mà tức giận, liền lẳng lặng lui xuống. Sau khi hắn điều tra, phát hiện chuyện Từ Đình Hòa hiến mỹ nhân còn có rất nhiều chuyện khác, sợ vương phi dính líu, nênđã bẩm báo với vương gia.
hắn không ngờ vương phi có thể hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
Hàn Thủy đi trên con đường trong nội viện, ngửi thấy mùi hoa sơn chi thơm ngát hai bên đường, nghĩ đến vương phi tín nhiệm mình, không khỏi rung động đến tâm can, cái mũi cũng có chút chua.
Hôm nay, Phó Dư Sâm và Vĩnh An đế lâm triều, lại theo ông trở về Sùng Chính điện, hầu hạ Vĩnh An Đế uống thuốc.
Vĩnh An Đế uống thuốc xong thì thúc giục Phó Dư Sâm đi ngự thư phòng phê chuẩn tấu chương: "A Sâm, trong khoảng thời gian ngươi xuất chinh, công việc dồn lại rất nhiều, ngươi mau đi đi!"
Phó Dư Sâm bình tĩnh nhìn ông ta, trong lòng có chút kỳ quái ——Từ khi Vĩnh An Đế bị bệnh, luôn luôn muốn hắn bên người, hôm nay sao lại thúc giục hắn đi vội vàng như vậy?
hắn giống như vô tình nhìn Hoàng Lang đứng bên cạnh liếc mắt một cái, lại nhìn Vĩnh An đế: "Phụ hoàng, thật sự không cần nhi thần hầu hạ?"
"đi thôi đi thôi!" Vĩnh An Đế mỉm cười thúc giục hắn rời đi.
Phó Dư Sâm chỉ biết nghi ngờ mà ra ngoài.
Vừa mới vào cửa phủ, bà liền cách màn xe kêu quản gia Từ Sâm tới hỏi: "Lão gia đâu?"
Từ Sâm nay cưới bên người nha hoàn Từ Hàn thị Mai Thanh, bởi vậy rất trung thành với Từ Hàn thị, hắn hành lễ, tiến lên từng bước tới gần cửa xe thấp giọng nói: "Lão gia hẹn thiếu sư của thái tử Lam đại nhân, Công Bộ thượng thư Đổng đại nhân, ngoại gia đại lão gia và ngoại gia nhị lão gia đi Kim Minh trì uống rượu nghe khúc rồi!" Ngoại gia đại lão gia đó là đại ca của Hàn thị Hàn Khánh Mẫn, nhị lão gia là Từ nhị ca Hàn Thanh Dương.
Từ Hàn thị nghĩ sơ qua, không thèm nhắc lại.
Từ Nghi Liên nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, trong lòng hơi lo lắng, liền đưa tay sờ tay mẫu thân: "Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Hàn thị không muốn làm nữ nhi ngột ngạt, gượng cười nói: "không có chuyện gì!"
Lại ôn nhu nhìn nữ nhi, nói: "Nghi Liên, ngươi gần đây có rảnh thì đến gặp nhị tỷ tỷ ngươi nhiều hơn, công công của ngươi và Thanh Thân vương rất thân cận, nhị tỷ tỷ ngươi nói một câu, có thể làm đích bà bà đối xử với ngươi tốt một chút, ngay cả thứ bà bà, cũng sẽ thu lại một chút!"
Từ Nghi Liên cúi đầu thở dài ở trong lòng, nhẹ giọng nói: "Con biết, mẫu thân."
Xe ngựa dọc theo con đường tiếp tục chạy về phía trước, quẹo một cái biến mất sau cây cối um tùm.
Từ Đình Hòa uống đến tối mới trở lại.
Ông ta chạy đến tịch dương cư, muốn đi tìm tiểu thiếp mới nạp Thúy Hồng thân thiếtmột hai, ai biết mới vừa đến ngoài cửa nội viện, liền bị nha hoàn bên người Từ Hàn thị Mai anh kéo lại: "Lão gia, phu nhân có việc gấp mời ngài qua!"
Từ Đình Hòa mỉm cười nhìn Mai anh ánh mắt long lanh và bộ ngực nhô lên, từ trênxuống dưới đánh giá một phen, thầm nghĩ: Mai anh này thật ra không tệ!
Ông ta gật đầu, theo Mai anh đi Thanh Tâm viện.
Từ Đình Hòa không chút để ý ngồi trên tháp, thấy trên bàn đặt một dĩa anh đào, liền lấy một hột bắt đầu ăn.
Từ Hàn thị đuổi người hầu hạ ra ngoài, nhìn Từ Đình Hòa, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lão gia, hôm nay vương phi mời ta qua!"
Từ Đình Hòa phun ra một hạt anh đào lên bàn: "Xán Xán? Nó mời bà làm gì?"
Từ Hàn thị hít sâu một hơi, nhịn xuống sự bất mãn đối với trượng phu: "Nàng đưa thư của ngươi cho ta đọc!"
Từ Đình Hòa "À" một tiếng, tiếp tục nhàn nhã ăn anh đào.
Từ Hàn thị nén giận, nói: "Xán Xán không phải không sinh được, vì sao ông phải nhét thêm nữ nhân bên người vương gia? Là chất nữ ruột của ông đáng tin, hay là quân cờ Lam thị đồ bỏ đi kia đáng tin? Lão gia, ông suy nghĩ một chút đi!" Hàn thị là nhà mẹ đẻ của bà, bà cũng che chở nhà mẹ đẻ, nhưng cảm thấy chuyện này Hàn thị làm thậtsự không đúng.
Tuy Từ Đình Hòa đang ăn anh đào, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện gì. Ông đương nhiên biết mình nhét Hàn thị và Lam thị đến bên người Thanh Thân vương là rất buồn cười, nhưng Hàn thị thanh quý, Lam thị thế lớn, ông đều muốn nịnh bợ nên lập tức sảng khoái đáp ứng yêu cầu của đối phương. hiện nay, thật sự là cưỡi lười khó xuống, đành phải hết sức nịnh bợ.
Mặt khác ông cảm thấy bản thân cũng vì lo lắng cho Phó Dư Sâm.
Hàn thị không nói nhiều nữa, môn sinh của nhạc phụ đại nhân Hàn Tế Tửu khắp triều đình, Phó Dư Sâm làm Hoàng thái tử, không thể không nghe ý kiến của quan lại triều đình; mà Lam thị là môn phiệt trăm năm, nhiều năm qua, thực tế khống chế được Trịnh Châu và các khu vực lân cận, ngay cả Vĩnh An đế vẫn phải mượn dùng lực lượng của Lam thị, cho Lam Thiểu Kỳ làm thiếu phó phụ tá thái tử giúp Phó Dư Sâm.
Từ Đình Hòa cảm thấy tuổi Phó Dư Sâm còn nhỏ không hiểu chuyện, không cần Hàn thị và Lam thị, vậy ông phải giúp Phó Dư Sâm một phen, thay hắn làm tốt chuyện này!
Ông ta nhìn Từ Hàn thị, lạnh lùng nói: "Phu nhân quản tốt bên trong là được, khôngcần để ý chuyện bên ngoài nhiều; Bên Xán Xán, ta tự đi nói, phu nhân không cần xen vào!" Nữ nhân thật sự là tóc dài kiến thức hẹp.
Từ Hàn thị khó thở, đề cao giọng nói: "Ông có biết Xán Xán gọi ta nói chuyện gìkhông? Nàng nói nếu ta giải quyết không được thì giao chuyện này cho nàng, để nàngđi làm!" Chờ Xán Xán ra tay, ai biết sự tình sẽ như thế nào!
Từ Đình Hòa khinh miệt nói: "Nó cũng chỉ dựa vào ta mới có thể gả vào Quốc Công phủ, như thế nào, cánh cứng rắn? Muốn bay một mình?"
Ông ta bưng trà lên uống một ngụm, buông chén trà nhìn Từ Hàn thị, khóe miệng ngạo mạn cong lên: "không có ta giúp nó tìm cách, tương lai nó có biện pháp tiếp tục trèo lên cao sao, làm thái tử phi làm hoàng —— "
"Ông đừng ở đây nói lời ngỗ nghịch!" Từ Hàn thị vội đánh gãy Từ Đình Hòa thao thao bất tuyệt, nói, "Để người khác nghe thấy, vậy phải làm sao bây giờ!"
Vẻ mặt Từ Đình Hòa đắc ý: "Chỉ cần điệt tế chịu nghe ta, đây là chuyện sớm muộn!" Ông theo lão sư Mã Minh Vũ biết một ít tin tức, biết triều đình Đại Lương ít ngày nữasẽ phát sinh chấn động lớn, đến lúc đó Xán Xán vì củng cố địa vị, liên lạc ngoại quan nuôi trồng thế lực, cầu ông giúp đỡ một tay còn nhiều lắm!
Từ Hàn thị thấy khuyên ông ta không được, đành phải thở dài một hơi, không nóithêm nữa.
Chờ Từ Đình Hòa đi ra ngoài, bà lệnh tiểu nha hoàn kêu Tần ma ma lại đây, dặn Tần ma ma đi Hàn phủ chào hỏi đại tẩu, ngày mai bà đi gặp đại ca nhị ca.
Sau khi Tần ma ma rời khỏi, Từ Hàn thị ngồi ở trên tháp, một tay duỗi ra, không khỏi bi ai, cúi đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Mai anh và các nha hoàn lại không dám khuyên, lặng lẽ dặn tiểu nha hoàn Mai Vân đimời đại thiếu phu nhân đến đây.
Thôi thị mang thai hơn chín tháng, bụng phệ nên bình thường không ra khỏi cửa.
Nàng đang được nha hoàn nâng đi tới đi lui dưới giàn nho ở Thanh Tùng cư để hoạt động thân thể, nghe xong lời Mai Vân, nhân tiện nói: "Mai Vân, ngươi đi trước, chờmột lát ta sẽ đến!"
Chờ Mai Vân rời đi, Thôi thị lệnh nha hoàn cầm tờ giấy nàng tự viết, mang theo hai nha hoàn đi Thanh Tâm viện.
Từ Hàn thị đang khóc, nghe nha hoàn hồi báo nói đại thiếu phu nhân đến đây, vội lấy khăn lau nước mắt, vò khăn thành một cục rồi bỏ vào ống tay áo, ngồi thẳng lưng, lại thử thả lỏng mặt.
Thôi thị không thể hành lễ, nhưng cũng uốn gối làm động tác hành lễ, lại được Maianh nâng lên: "Đại thiếu phu nhân, ngài nhanh ngồi xuống đi!" Tuy con dâu phải đứng trước bà bà mới hợp quy củ, nhưng bụng Thôi thị như vậy, phu nhân cũng không để ý.
Vì có tâm an ủi bà bà, Thôi thị liền lấy tờ giấy trong tay nha hoàn, mỉm cười đưa cho Từ Hàn thị: "Nương, ngài giúp ta đặt tên cho đứa nhỏ trong bụng ta đi, con dâu thậtsự không bản lĩnh này, vò đầu bứt tai nửa ngày, mới viết ra được vài cái, nếu khôngngài xem trước như thế nào!"
Tuy trong lòng Từ Hàn thị khổ sở, nhưng không muốn làm mất mặt con dâu, tiếp nhận giấy nhìn nhìn, cười nói: "Chúng ta chỉ đưa ý kiến, sao có thể được đồng ý chứ? Đến lúc đó, còn phải để cho cha ngươi và Nghi Bằng đặt tên."
Tâm tư Thôi thị nhạy bén, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cười với bà bà. Nhìn trên mặt bà bà có ý cười, thế này nàng mới cáo từ rời đi —— nay bụng Thôi thị quá lớn, ngồi hơi lâu lại mệt muốn sợ.
Đại nha hoàn Mai anh đưa Thôi thị ra ngoài.
Đến cửa Thanh Tâm viện, Thôi thị mới mở miệng hỏi Mai anh: "Bà bà đến tột cùng có chuyện gì vậy?"
Mai anh nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có người, thế này mới thấp giọng nói: "Bẩm đại thiếu phu nhân, lão gia muốn đưa hai mỹ nhân cho Thanh Thân vương, vương phi kêu phu nhân đến, trở về phu nhân liền ầm ỹ với lão gia."
Thôi thị nghe vậy, không khỏi nhíu mày —— Vương phi và vương cảm tình tốt như vậy, công công làm thân thích nhà mẹ đẻ, làm như vậy thật sự thích hợp sao? Sợ làkhông thỏa đáng cho lắm!
Nàng cúi đầu trầm tư, trong lòng bắt đầu tính toán.
Đến buổi tối, Thôi thị nói chuyện này cho Từ Nghi Bằng nghe, Từ Nghi Bằng lúc này giận dữ: " Đầu phụ thân bị nước vào sao? Sao ông có thể gây khó dễ nhị muội muội như vậy?"
Lúc này hắn muốn đi tìm Từ Đình Hòa lý luận.
Thôi thị vội kéo hắn lại: "Tướng công, chàng có thể lay chuyển phụ thân sao?"
Từ Nghi Xuân nghĩ sơ qua, cũng hiểu bản thân hết cách với phụ thân, nhân tiện nói: " Ngày mai, ta bẩm mẫu thân, đi gặp vương phi!" Nếu phía phụ thân không có cách nào khác thuyết phục thì hắn sẽ xuống tay bên phía Xán Xán, thay nàng mưu tính, cố gắng tận tâm với tư cách huynh trưởng.
Thôi thị gật đầu, mỉm cười nhìn trượng phu: "Thiếp thân cũng đi theo chàng."
Từ Nghi Bằng nhìn bụng của thê tử, lời phản đối thiếu chút nữa thốt ra, nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của thê tử, đành phải im lặng.
Nhà chính nội viện phủ Thanh Thân vương đầy người, đứng đó dỗ vương phi Thanh Thân vương Từ thị vui vẻ.
Từ Xán Xán thoải mái dựa lên nệm gấm vóc trên tháp cẩm, nhìn Bạch Liên và hai tiểu nha hoàn quỳ gối trên đệm dưới tháp cẩm cài trâm tán hoa cho nàng.
Tuy người trong vương phủ đều thống nhất mặc áo trắng, trung y màu xanh vải bồi đế giầy và quần trắng, nhưng Bạch Liên vẫn nổi bật với vẻ thanh tú tao nhã. Nàng quỳ gối dưới đất, trong tay cầm ngân quan của vương phi, trên mặt trang điểm cẩn thận, trong hộp trang sức bên cạnh có không ít trâm, lược, trong lẵng hoa cũng cắm khôngít đóa hoa, có hoa hồng trắng, hoa nhài nhỏ, hoa sơn chi trắng và mấy đóa hoa lan.
Từ Xán Xán nhìn cả cười.
Nàng biết ngày mai là tiết đoan ngọ, dựa theo phong tục của Đại Lương, ngày này phải đội tán hoa, đeo túi thơm, buộc sợi tơ nhiều màu nơi cổ tay, cổ chân và cổ, dùng nước hoa rửa mặt, lại xoa hùng hoàng*, sau đó có thể đi kênh đào du ngoạn.
*hùng hoàng: hay còn gọi là thạch hoàng, hùng tín, hoàng kim thạch, huân hoàng. Là khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Nhưng nghĩ đến mình mang theo một đầu hoa thơm rêu rao khắp nơi, Từ Xán Xánkhông tự chủ được mím môi cười.
Đổng ma ma và Trần ma ma đứng một bên, thấy vương phi vui vẻ, trong lòng các bà cũng rất vui mừng.
Trần ma ma thấy vương phi nở nụ cười, liền hứng thú nói: "Bẩm vương phi, phòng bếpnhỏ đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tiết đoan ngọ, lá gia dầu, bánh chưng, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng và tỏi, ngài muốn xem qua một chút hay không?"
Từ Xán Xán gật đầu: "Để Chu Nhan nhìn qua đi!" Tiết đoan ngọ lần này, Trần ma ma phụ trách nội viện phòng bếp, việc nhà trên dưới, nàng cảm thấy vẫn nên để Chu Nhan xem một chút.
Trần ma ma vừa cười hỏi: "Vương phi, ngài thích ăn loại bánh chưng nào?"
Từ Xán Xán mỉm cười: "Quê ta chỉ có bánh chưng gạo nếp táo đỏ và bánh chưng gạo nếp đậu đỏ, ta chỉ thích ăn hai loại bánh chưng này thôi."
Trần ma ma nghe vậy vô cùng thất vọng: "Bánh chưng thịt ăn cũng rất ngon, vương phi không ăn thì rất đáng tiếc!"
Từ Xán Xán bưng mao tiêm Chu Nhan vừa mới dâng uống một ngụm, cảm thấy hương vị kham khổ nhưng dư vị ngọt ngào, lại uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói: " Mười ba tháng năm là sinh nhật của vương gia, chi bằng sớm chuẩn bị đi!"
Lại nhìn Trần ma ma: "Phòng bếp bên kia chuẩn bị thế nào?"
Trần ma ma vội trả lời: "Ngoại quản gia Phó Tùng dặn dò, toàn bộ bàn tiệc do Yến lâu, phòng bếp lớn ngoại viện lo nước trà, phòng bếp nhỏ nội viện lo món tráng miệng."
Từ Xán Xán gật đầu.
Mười ba tháng năm là sinh nhật mười chín tuổi của Phó Dư Sâm, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nàng đã phân công các công việc, Chu Nhan và Bích Vân nghiệm thu, nàng chỉ cần tổng giám sát.
Lúc này, Bạch Liên đã đội xong tán hoa, đứng dậy quỳ gối làm lễ, dâng tán hoa lên.
Từ Xán Xán đùa nghịch tán hoa bạc trắng, mặt trên trâm khảm hoa màu trắng, lược con đồi mồi, trâm tranh hoa chim, Bạch Thạch và ngọc, cảm thấy rất mới mẻ, lại ngượng ngùng mang đi ra ngoài —— Mặc dù đều là màu trắng, nhưng cũng quá sức đẹp, lại nói, cũng quá chìm.
Trước kia lúc tiến cung, nàng đội tán hoa vàng ròng long phượng, cái kia tuy hợp chuẩn nhưng không đẹp bằng cái này!
Thấy vương phi mỉm cười đầy hưng thú đùa nghịch tán hoa, Chu Nhan cười nói: "Vương phi, nô tỳ chải tóc lại rồi đội lên cho ngài nhé?"
Từ Xán Xán sợ mà cười: "không, không, ta xem một chút là được rồi!"
Bích Vân cười nói: "Vương phi, kỳ thật có thể đội, ngày mai, nô tỳ chọn cho một bộ y phục thanh lịch xứng với ngài, nhất định rất đẹp!"
Từ Xán Xán cầm tán hoa chơi, chỉ cười.
Bạch Liên nhỏ giọng nói: "Vương phi, sáng sớm ngày mai, nô tỳ ngắt mấy đóa hoa tươi, rồi lại kết lại tán hoa cho ngài."
Từ Xán Xán đang muốn nói chuyện, Hồ ma ma liền cách rèm cửa bẩm báo: "Bẩm vương phi, Hàn đội trưởng đến!"
"Cho hắn vào đi!" Từ Xán Xán chậm rãi ngồi thẳng lưng, nói, "Các ngươi lui ra hết đi!"
Đổng ma ma có chút hâm mộ nhìn thoáng qua Chu Nhan và Bích Vân vẫn như trước đứng bên cạnh vương phi, cùng Trần ma ma và các nha hoàn im ắng nối đuôi nhau rời khỏi.
Từ Xán Xán lẳng lặng nhìn những người này ra ngoài.
Nàng đương nhiên hiểu những người này đều có lòng muốn nịnh bợ nàng theo nàng, chỉ bởi vì nàng là vương phi của Phó Dư Sâm.
Nhưng mà, vì sao trong lòng lại không vui chứ?
Hàn Thủy vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi hoa thơm, chỉ là mùi hoa này có chút phức tạp. Sau khi hành lễ hắn ngẩng đầu nhìn vương phi, phát hiện nàng cầm trong tay một cái tán hoa kết đầu hoa trắng, thế này mới hiểu ra nguyên nhân, rũ mắt xuống bẩm báo nói: "Bẩm vương phi, thuộc hạ phụng mệnh tiếp tục điều tra, lại đượcmột ít tin tức."
hắn giương mắt nhìn vương phi một cái, phát hiện sóng mắt nàng như nước nhìn mình, nghe rất chăm chú, lại cúi đầu tiếp tục nói: "hiện nay, Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà đang ở thôn trang của Từ phủ ngoài thành kênh đào, được hai tiểu nha hoàn hầu hạ."
Từ Xán Xán thấy hắn tạm dừng, nhân tiện nói: "Có tin tức khác hay không?"
Hàn Thủy lại nói: " Tiểu nha hoàn bên cạnh Hàn Mỹ Nương là nữ nhi bà vú của Đổng Mẫn Lỵ, là đích nữ công bộ thượng thư Đổng Tồn Phú, tiểu nha hoàn bên cạnh Lam Thụy Hà là tôn nữ của ngoại quản gia Lam Tài ở phủ thiếu sư thái tử Lam Thiểu Kỳ."
Từ Xán Xán lâm vào trầm tư: chẳng lẽ đại bá đã thông đồng với Hàn thị, Đổng thị và Lam thị. Hàn thị và Đổng thị thì cũng đơn giản, chỉ là nhà quyền quý bình thường mà thôi, nhưng Lam thị lại là một trong tứ đại môn phiệt ở Đại Lương...
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, gặp Hàn Thủy vẫn đang chờ, liền hỏi một câu: "Những việc này ngươi đã bẩm báo với vương gia chưa?"
Hàn Thủy im lặng trong chốc lát, sau đó nói: "Thuộc hạ lo lắng vương phi tự lực khó có thể xử lý nên đã bẩm báo vương gia."
Câu trả lời này nằm trong dự kiến cuả Từ Xán Xán.
Nàng bằng trực giác cảm thấy Hàn Thủy trung thành với mình, Hàn Thủy sau khi điều tra cảm thấy sự tình phức tạp thì sẽ báo với Phó Dư Sâm, cũng vì lo lắng cho mình.
Trong lòng Từ Xán Xán có chút cảm động, gật đầu, nói: "Biết rồi, ngươi vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi!"
Hàn Thủy ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng mang theo khen ngợi, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt, xinh đẹp mà thanh nhã, biết nàng không vì mình tự chủ trương mà tức giận, liền lẳng lặng lui xuống. Sau khi hắn điều tra, phát hiện chuyện Từ Đình Hòa hiến mỹ nhân còn có rất nhiều chuyện khác, sợ vương phi dính líu, nênđã bẩm báo với vương gia.
hắn không ngờ vương phi có thể hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
Hàn Thủy đi trên con đường trong nội viện, ngửi thấy mùi hoa sơn chi thơm ngát hai bên đường, nghĩ đến vương phi tín nhiệm mình, không khỏi rung động đến tâm can, cái mũi cũng có chút chua.
Hôm nay, Phó Dư Sâm và Vĩnh An đế lâm triều, lại theo ông trở về Sùng Chính điện, hầu hạ Vĩnh An Đế uống thuốc.
Vĩnh An Đế uống thuốc xong thì thúc giục Phó Dư Sâm đi ngự thư phòng phê chuẩn tấu chương: "A Sâm, trong khoảng thời gian ngươi xuất chinh, công việc dồn lại rất nhiều, ngươi mau đi đi!"
Phó Dư Sâm bình tĩnh nhìn ông ta, trong lòng có chút kỳ quái ——Từ khi Vĩnh An Đế bị bệnh, luôn luôn muốn hắn bên người, hôm nay sao lại thúc giục hắn đi vội vàng như vậy?
hắn giống như vô tình nhìn Hoàng Lang đứng bên cạnh liếc mắt một cái, lại nhìn Vĩnh An đế: "Phụ hoàng, thật sự không cần nhi thần hầu hạ?"
"đi thôi đi thôi!" Vĩnh An Đế mỉm cười thúc giục hắn rời đi.
Phó Dư Sâm chỉ biết nghi ngờ mà ra ngoài.