Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Ăn qua loa xong bữa sáng, Thẩm Hạ dọn dẹp đồ dùng bát đũa trước, rồi mới bưng một cái chậu thau tới dưới giường, dặn:
- Muốn đi vệ sinh thì cứ đi vào đây, cha ra ngoài đi vài vòng.
Rồi vội vàng đóng cửa xuống lầu, đi như chạy trốn.
Ông vừa đi, căn lầu gác nhỏ liền trở nên yên tĩnh, những tiếng huyên náo bên ngoài dần dần truyền vào.
Ghé qua cánh cửa sổ khép hờ, Thẩm Mặc thấy một bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng bồng bềnh, màu sắc thuần khiết. Anh chàng quen nhìn bầu trời mù mịt không khỏi ngây dại, phải lâu lắm mới tỉnh lại, giỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ... Y nghe thấy tiếng thuyền đi trên sông, tiếng cười đùa của người nông dân, còn cả tiếng cười vui vẻ của đám trẻ con.
Nằm một lúc vẫn không ngủ được, Thẩm Mặc dồn sức chống cánh tay muốn ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, tiếc rằng người như đổ trì vào bên trong, lại ngã phịch ra giường, đau tới toát mồ hơi lạnh.
Y bản tính là kẻ ương bướng, càng không được thì càng thử đi thử lại. Chẳng bao lâu hành cho toàn thân đầm đìa mồ hôi, nằm thẳng cẳng trên giường thở hồng hộc.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, con mụ béo kia lại xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc, còn có thêm một nam nhân gày gò, vác một cái rương lớn, đứng ở đằng sau mụ.
Nữ nhân kia sớm đã nhìn thấy Thẩm Hạ rời đi, liền nghênh ngang tiến vào, nện mông xuống ghế dài, chẳng thèm nhìn Thẩm Mặc lấy một cái, chỉ trỏ nam nhân kia:
- Đặt nó vào trong góc, bỏ cái sót kia ra.
Hán từ kia nhìn Thẩm Mặc đầu đầy mổ hôi, không đánh lòng nói:
- Tiểu ca này đang bị bệnh, hay là chúng ta đừng quấy rầy nữa.
- Cho thằng thẳng nhãi con đó chết quách đi.
Mụ béo khinh miệt liếc Thẩm Mặc một cái, nổi giận đùng đúng quát tháo:
- Nhà chúng ta không còn chỗ đặt chân nữa, không để đây thì để vào đâu.
- Có thể để ở tầng hầm mà.
Hán tử dè dặt nói.
- Tầng hầm cái *.
Mụ béo nổi khùng:
- Mưa rả rích ướt nhoẹt ra, nếu nó mọc nấm lên thì làm thế nào? Con quỷ nghèo như lão mua cho ta cái mới được không?
Nói tới đó mũi giáo chĩa sang người hán tử, chỉ mặt hắn chửi hắn những câu kiểu như nghèo rớt mùng tơi, là đồ vô dụng, đi theo hắn là xui xẻo mười tám đời, không đi vụng trộm với người khác là phúc tổ tiên nhà hắn rồi.
Thẩm Mặc ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thầm nghĩ: "Nếu có người vụng trộm với mụ mới là phúc tổ tiên mụ để lại thì có".
Hán tử bị mụ ta chửi có vẻ quẫn bách, đặt cái rương vào trong góc, ném lại một câu:
- Tôi xuống lấy nữa.
Rồi bỏ chạy thục mạng.
Mụ béo nhổ phì một bãi nước bọt về phía bóng lưng hắn, vẫn đang chửi hăng, chuẩn bị trút giận lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc ho sù sụ, mặt lúc thành màu trắng lúc thành màu đỏ, thêm vào mồ hôi đầm đìa, nhìn một cái là thấy mang bệnh nặng rồi.
Thấy y ho không ngừng, mụ kia dò hỏi:
- Ngươi bị bệnh gì đấy?
Thẩm Mặc thở dốc:
- Lao...
Rồi lại ho tiếp.
- Cái gì? Bệnh.. bệnh lao à?
Mụ béo tức thì mặt mày tái mét, như ngồi phải đinh, nhảy dựng dậy rồi thét lên, chạy cuống cuồng ra cửa. Khi tới cửa không cẩn thận vấp ngã, va ngay vào lòng hán tử đang dùng một tay sách bao lên, hai người như trái bóng lăn lông lốc xuống thang.
Thẩm Mặc nghe thấy tiếng va chạm rầm rầm, tiếp đó là tiếng gào như giết heo của mụ kia:
- Lão không biết đỡ ta à...
- Tôi đỡ không nổi..
Giọng ủy khuất của hán tử kia vang lên.
Qua một lúc sau, hán tử bị ngã tới tím bầm mặt mũi kia lại bò lên, không dám nhìn Thẩm Mặc, ôm lấy cái rương khi nãy của hắn rồi vội vã chạy đi.
Thẩm Mặc gọi sau lưng hắn:
- Kỳ thực, khụ khụ, ta muốn nói là lao...
Hán tử kia chạy nhanh hơn, chớp mắt một cái không thấy tung tích đâu nữa, cứ như ở trong cái phòng này một tích tắc thôi cũng có nguy hiểm tới tính mạng.
- Lão tử không có bệnh.
Thẩm Mặc trợn mắt:
- Vì sao không chịu nghe ta nói hết ?
Đối phó với đôi vợ chồng ngu xuẩn này thật chẳng khó khăn chút nào.
Thầm chửi rủa một hồi, Thẩm Mặc cảm thấy mệt mỏi, liền nhắm mặt lại ngày khò khò.
Lơ mơ làng mang ngủ một lúc, Thẩm Mặc lại bị tiếng huyên náo làm tỉnh lại, y chẳng thèm mở mắt, bực bội ho khan nói:
- Ta bị bệnh lao thật mới chịu yên tâm hả?
Nhưng nghe thấy tràng tiếng cười êm tai như tiếng chuông bạc, làm người ta tinh thần phấn chấn. Thẩm Mặc hé mắt trái ra, liền thấy ngay một cô gái nhỏ da trắng nõn, mặt mày tươi cười, một tay cầm hộp một tay che miệng cười khúc khích, tha thướt đứng ở cửa.
Cô gái này vóc người nhỏ xinh, nhìn không qua mười ba mười bốn. Mình mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tuy không thể coi là quá xinh đẹp, nhưng được cái thanh xuân đáng yêu, khiến trước mắt Thẩm Mặc bừng sáng.
Nhưng chỉ sáng lên một chút rồi hai mắt khôi phục lại bình thường, đồng chí Thẩm Mặc gặp qua vô số người, biết loại tiểu nha đầu này là khó dây vào nhất, không nên chọc vào thì hơn.
Quả nhiên cô gái kia thấy y nhìn ngó mình không biết kiêng dè gì, mắt hạnh trợn trừng, vừa muốn há miệng ra nói móc thì thấy Thẩm Mặc khôi phục lại bình thường. Cả đống lời nghẹn lại trong miệng, nói cũng không được, không nói cũng không được, nín nhịn tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, mãi mới nuốt trôi được.
Nàng lườm y một cái, đi vào trong phòng, đặt cái hộp lên trên bàn, nói với giọng tức giận:
- Này...
- Tên ta không phải là này.
Thẩm Mặc cố ý trêu đùa nàng.
- Ngươi!
Nhìn chàng trai tuổi tác tương đương với mình, phát hiện ra y rất ưa nhìn, tiểu nha đầu quyết định không tranh cãi với y, trừng mắt hỏi:
- Ngươi là con trai của Thẩm tướng công phải không?
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cô là ai?
- Ta là...
Đôi mắt sáng của tiểu nha đầu đảo một vòng, cười hì hì nói:
- Ta không nói cho ngươi biết.
- Được rồi.
Thẩm Mặc cũng cười:
- Vậy ta không hỏi nữa.
Tiểu nha đầu thấy mất hứng, bĩu môi nói:
- Kỳ thực ngươi hỏi một câu là ta nói với ngươi ngay.
Thẩm Mặc vẫn mỉm cười:
- Xin hỏi quý tính đại danh của cô là gì?
- Nhớ kỹ đây, người ta họ Ân, tên Họa Bình.
Tiểu nha đầu nói.
"Ngân Hoa Bình à? Tên hay lắm" Thẩm Mặc cười thẩm, đầu óc xoay một vòng, tức thì hiểu ra, nghiêm túc nói:
- Xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với Ân gia tiểu thư?
- Đó là tiểu thư nhà ta.
Nha đầu Họa Bình ngửa mặt kiêu ngạo đáp:
- Người ta là nha đầu thiếp thân của tiểu thư, rất có địa vị đấy.
- Thất kính, thất kính.
Thẩm Mặc cố chống mình đứng dậy, nhưng người chẳng có chút sức lực nào, chỉ đành cười khổ:
- Ta thực sự không dậy nổi, thật thất lễ quá.
Thấy thái độ y quay ngoắt 180 độ, Họa Bình lấy làm lạ nói:
- Ngươi trở mặt nhanh thật đấy nhỉ.
Thẩm Mặc nghiêm nghị đáp:
- Gia phụ đã nói, nếu không có Ân gia tiểu thư ra tay tương trợ, thì cái mạng nhỏ này của tại hạ đã thuộc về Diêm Vương rồi.
Nói rồi chắp tay một cái:
- Đại ân cứu mạng không thể cảm tạ bằng lời, Họa Bình cô nương nếu đã do Ân tiểu thư phái tới, tại hạ tất nhiên phải tôn kính rồi.
Mấy câu nói đường đường chính chính làm cho tiểu cô nương chưa hiểu đời mấy này trở nên vui vẻ, sự bực dọc khi mới vào cửa đã tan theo mây khói. Họa Bình còn thấy y là một thanh niên tốt có lương tâm hiểu lễ phép.
Không khí trong phòng trở nên hài hòa, Họa Bình mở hộp ra, lấy cái lọ sứ trong đó, mở nắp, một làn hương thơm mê người theo làn hơi nghi ngút bốc ra, làm ai đó bụng đang lép kẹp sôi lên ùng ục.
- Muốn đi vệ sinh thì cứ đi vào đây, cha ra ngoài đi vài vòng.
Rồi vội vàng đóng cửa xuống lầu, đi như chạy trốn.
Ông vừa đi, căn lầu gác nhỏ liền trở nên yên tĩnh, những tiếng huyên náo bên ngoài dần dần truyền vào.
Ghé qua cánh cửa sổ khép hờ, Thẩm Mặc thấy một bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng bồng bềnh, màu sắc thuần khiết. Anh chàng quen nhìn bầu trời mù mịt không khỏi ngây dại, phải lâu lắm mới tỉnh lại, giỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ... Y nghe thấy tiếng thuyền đi trên sông, tiếng cười đùa của người nông dân, còn cả tiếng cười vui vẻ của đám trẻ con.
Nằm một lúc vẫn không ngủ được, Thẩm Mặc dồn sức chống cánh tay muốn ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, tiếc rằng người như đổ trì vào bên trong, lại ngã phịch ra giường, đau tới toát mồ hơi lạnh.
Y bản tính là kẻ ương bướng, càng không được thì càng thử đi thử lại. Chẳng bao lâu hành cho toàn thân đầm đìa mồ hôi, nằm thẳng cẳng trên giường thở hồng hộc.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, con mụ béo kia lại xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc, còn có thêm một nam nhân gày gò, vác một cái rương lớn, đứng ở đằng sau mụ.
Nữ nhân kia sớm đã nhìn thấy Thẩm Hạ rời đi, liền nghênh ngang tiến vào, nện mông xuống ghế dài, chẳng thèm nhìn Thẩm Mặc lấy một cái, chỉ trỏ nam nhân kia:
- Đặt nó vào trong góc, bỏ cái sót kia ra.
Hán từ kia nhìn Thẩm Mặc đầu đầy mổ hôi, không đánh lòng nói:
- Tiểu ca này đang bị bệnh, hay là chúng ta đừng quấy rầy nữa.
- Cho thằng thẳng nhãi con đó chết quách đi.
Mụ béo khinh miệt liếc Thẩm Mặc một cái, nổi giận đùng đúng quát tháo:
- Nhà chúng ta không còn chỗ đặt chân nữa, không để đây thì để vào đâu.
- Có thể để ở tầng hầm mà.
Hán tử dè dặt nói.
- Tầng hầm cái *.
Mụ béo nổi khùng:
- Mưa rả rích ướt nhoẹt ra, nếu nó mọc nấm lên thì làm thế nào? Con quỷ nghèo như lão mua cho ta cái mới được không?
Nói tới đó mũi giáo chĩa sang người hán tử, chỉ mặt hắn chửi hắn những câu kiểu như nghèo rớt mùng tơi, là đồ vô dụng, đi theo hắn là xui xẻo mười tám đời, không đi vụng trộm với người khác là phúc tổ tiên nhà hắn rồi.
Thẩm Mặc ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thầm nghĩ: "Nếu có người vụng trộm với mụ mới là phúc tổ tiên mụ để lại thì có".
Hán tử bị mụ ta chửi có vẻ quẫn bách, đặt cái rương vào trong góc, ném lại một câu:
- Tôi xuống lấy nữa.
Rồi bỏ chạy thục mạng.
Mụ béo nhổ phì một bãi nước bọt về phía bóng lưng hắn, vẫn đang chửi hăng, chuẩn bị trút giận lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc ho sù sụ, mặt lúc thành màu trắng lúc thành màu đỏ, thêm vào mồ hôi đầm đìa, nhìn một cái là thấy mang bệnh nặng rồi.
Thấy y ho không ngừng, mụ kia dò hỏi:
- Ngươi bị bệnh gì đấy?
Thẩm Mặc thở dốc:
- Lao...
Rồi lại ho tiếp.
- Cái gì? Bệnh.. bệnh lao à?
Mụ béo tức thì mặt mày tái mét, như ngồi phải đinh, nhảy dựng dậy rồi thét lên, chạy cuống cuồng ra cửa. Khi tới cửa không cẩn thận vấp ngã, va ngay vào lòng hán tử đang dùng một tay sách bao lên, hai người như trái bóng lăn lông lốc xuống thang.
Thẩm Mặc nghe thấy tiếng va chạm rầm rầm, tiếp đó là tiếng gào như giết heo của mụ kia:
- Lão không biết đỡ ta à...
- Tôi đỡ không nổi..
Giọng ủy khuất của hán tử kia vang lên.
Qua một lúc sau, hán tử bị ngã tới tím bầm mặt mũi kia lại bò lên, không dám nhìn Thẩm Mặc, ôm lấy cái rương khi nãy của hắn rồi vội vã chạy đi.
Thẩm Mặc gọi sau lưng hắn:
- Kỳ thực, khụ khụ, ta muốn nói là lao...
Hán tử kia chạy nhanh hơn, chớp mắt một cái không thấy tung tích đâu nữa, cứ như ở trong cái phòng này một tích tắc thôi cũng có nguy hiểm tới tính mạng.
- Lão tử không có bệnh.
Thẩm Mặc trợn mắt:
- Vì sao không chịu nghe ta nói hết ?
Đối phó với đôi vợ chồng ngu xuẩn này thật chẳng khó khăn chút nào.
Thầm chửi rủa một hồi, Thẩm Mặc cảm thấy mệt mỏi, liền nhắm mặt lại ngày khò khò.
Lơ mơ làng mang ngủ một lúc, Thẩm Mặc lại bị tiếng huyên náo làm tỉnh lại, y chẳng thèm mở mắt, bực bội ho khan nói:
- Ta bị bệnh lao thật mới chịu yên tâm hả?
Nhưng nghe thấy tràng tiếng cười êm tai như tiếng chuông bạc, làm người ta tinh thần phấn chấn. Thẩm Mặc hé mắt trái ra, liền thấy ngay một cô gái nhỏ da trắng nõn, mặt mày tươi cười, một tay cầm hộp một tay che miệng cười khúc khích, tha thướt đứng ở cửa.
Cô gái này vóc người nhỏ xinh, nhìn không qua mười ba mười bốn. Mình mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tuy không thể coi là quá xinh đẹp, nhưng được cái thanh xuân đáng yêu, khiến trước mắt Thẩm Mặc bừng sáng.
Nhưng chỉ sáng lên một chút rồi hai mắt khôi phục lại bình thường, đồng chí Thẩm Mặc gặp qua vô số người, biết loại tiểu nha đầu này là khó dây vào nhất, không nên chọc vào thì hơn.
Quả nhiên cô gái kia thấy y nhìn ngó mình không biết kiêng dè gì, mắt hạnh trợn trừng, vừa muốn há miệng ra nói móc thì thấy Thẩm Mặc khôi phục lại bình thường. Cả đống lời nghẹn lại trong miệng, nói cũng không được, không nói cũng không được, nín nhịn tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, mãi mới nuốt trôi được.
Nàng lườm y một cái, đi vào trong phòng, đặt cái hộp lên trên bàn, nói với giọng tức giận:
- Này...
- Tên ta không phải là này.
Thẩm Mặc cố ý trêu đùa nàng.
- Ngươi!
Nhìn chàng trai tuổi tác tương đương với mình, phát hiện ra y rất ưa nhìn, tiểu nha đầu quyết định không tranh cãi với y, trừng mắt hỏi:
- Ngươi là con trai của Thẩm tướng công phải không?
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cô là ai?
- Ta là...
Đôi mắt sáng của tiểu nha đầu đảo một vòng, cười hì hì nói:
- Ta không nói cho ngươi biết.
- Được rồi.
Thẩm Mặc cũng cười:
- Vậy ta không hỏi nữa.
Tiểu nha đầu thấy mất hứng, bĩu môi nói:
- Kỳ thực ngươi hỏi một câu là ta nói với ngươi ngay.
Thẩm Mặc vẫn mỉm cười:
- Xin hỏi quý tính đại danh của cô là gì?
- Nhớ kỹ đây, người ta họ Ân, tên Họa Bình.
Tiểu nha đầu nói.
"Ngân Hoa Bình à? Tên hay lắm" Thẩm Mặc cười thẩm, đầu óc xoay một vòng, tức thì hiểu ra, nghiêm túc nói:
- Xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với Ân gia tiểu thư?
- Đó là tiểu thư nhà ta.
Nha đầu Họa Bình ngửa mặt kiêu ngạo đáp:
- Người ta là nha đầu thiếp thân của tiểu thư, rất có địa vị đấy.
- Thất kính, thất kính.
Thẩm Mặc cố chống mình đứng dậy, nhưng người chẳng có chút sức lực nào, chỉ đành cười khổ:
- Ta thực sự không dậy nổi, thật thất lễ quá.
Thấy thái độ y quay ngoắt 180 độ, Họa Bình lấy làm lạ nói:
- Ngươi trở mặt nhanh thật đấy nhỉ.
Thẩm Mặc nghiêm nghị đáp:
- Gia phụ đã nói, nếu không có Ân gia tiểu thư ra tay tương trợ, thì cái mạng nhỏ này của tại hạ đã thuộc về Diêm Vương rồi.
Nói rồi chắp tay một cái:
- Đại ân cứu mạng không thể cảm tạ bằng lời, Họa Bình cô nương nếu đã do Ân tiểu thư phái tới, tại hạ tất nhiên phải tôn kính rồi.
Mấy câu nói đường đường chính chính làm cho tiểu cô nương chưa hiểu đời mấy này trở nên vui vẻ, sự bực dọc khi mới vào cửa đã tan theo mây khói. Họa Bình còn thấy y là một thanh niên tốt có lương tâm hiểu lễ phép.
Không khí trong phòng trở nên hài hòa, Họa Bình mở hộp ra, lấy cái lọ sứ trong đó, mở nắp, một làn hương thơm mê người theo làn hơi nghi ngút bốc ra, làm ai đó bụng đang lép kẹp sôi lên ùng ục.