Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Mọi người cười nghiêng ngả một hồi, nhưng không thể nói được là y sai.
Thấy lần này không làm khó được Thẩm Mặc, Lữ huyện lệnh cười khan một tiếng nói:
- Tới lượt bản quan rồi, đề mục là "đoàn đoàn viên viên, khiên khiên liên liên, thiên thiên vạn vạn, thiên nan vạn nan." Nói rồi cao giọng ngâm ra tám câu đã nghĩ sẵn trước:
- Húc nhật đông thăng, đoàn đoàn viên viên ; thiên thượng thải vân, khiên khiên liên liên ; dạ không tinh nhi, thiên thiên vạn vạn, yếu trích hạ lai, thiên nan vạn nan.
Mặt trời mới mọc, tròn xoe tròn xoe.
Mây màu trên trời, liên tục liên tục.
Bầu trời sao đêm, trăm trăm ngàn ngàn.
Muốn đem hái xuống, trăm khó ngàn khó.
Lý huyện lệnh vân vê ria mép hồi lâu, đột nhiên vỗ tay cười:
- Có rồi, nghe ta đọc đây : "trì trung hà hoa, đoàn đoàn viên viên ; diệp hạ ngẫu căn, khiên khiên liên liên ; ngẫu đoạn hữu ti, thiên thiên vạn vạn ; dụng tha chức bố, thiên nan vạn nan."
Mọi người liền vỗ tay khen hay, mặc dù câu chữ không được trang nhã như của Lữ huyện lệnh, nhưng một người ra đề, một người đáp, hai bên ai dễ ai khó, khỏi nói cũng biết.
Đề này có hơi khó, Hầu huyện thừa nghiền ngẫm nửa ngày không ra, chỉ đành gõ chén, cười khổ nói:
- Đói rồi.
Sau đó uống một chén rượu.
Thẩm Mặc là người cuối cùng, trong lòng sớm đã nghĩ kỹ, nhìn Lữ huyện lệnh cười.
- Tứ nhân vi tọa, đoàn đoàn viên viên ; quang trù giao thác, khiên khiên liên liên ; hành quá tửu lệnh, thiên thiên vạn vạn ; phạt ngã hát tửu, thiên nan vạn nan.
Bốn người ngồi quanh, tròn xoe tròn xoe.
Ăn uống linh đình, liên tục liên tục.
Bèn chơi tửu lệnh, trăm trăm ngàn ngàn.
Phạt ta uống rượu, trăm khó ngàn khó.
- Kha kha kha kha...
Nhìn thấy Lữ huyện lệnh mặt mũi méo xệch, Lý huyện lệnh cười phá lên khoan khoái, lau nước mắt vỗ bàn nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi xảo quyệt thật đó.
Phong thủy luân chuyển, nhìn thấy "ruồi xanh" nếm trái đắng, Lý huyện lệnh thiếu chút nữa hô lên :" Thẩm Mặc, ta ủng hộ ngươi."
Hai mắt Lữ huyện lệnh nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, Thẩm Mặc mỉm cười nhìn lại, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào. Y đã nhìn thấu rồi, hai vị huyện lệnh này tựa hồ đã thành nước với lửa, bản thân không may trở thành thứ bọn họ đấu nhau, cho dù có nhún nhường nhẫn nhịn, cũng đã bị Lữ huyện lệnh hận thấu xương rồi. Cho nên y mới dứt khoát khua chiêng giống trống khai pháo với Lữ huyện lệnh, lại có thể lấy danh nghĩa tranh giành vinh quang cho huyện Hội Kê, lấy chuyện công báo thù riêng một cách thống khoái.
Lữ huyện lệnh bị chơi ngầm, lâu lắm mới bình tĩnh lại, hai tay chống lên mặt bàn:
- Thẩm Mặc, ngươi dám đơn đấu với ta không?
- Xin mời tự nhiên.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cuời.
- Nghe ta ra lệnh đây.
Lữ huyện lệnh vỗ bàn, trợn mắt nói:
- Vế thượng liên là:" đại ngư cật tiểu ngư, tiểu ngư cật hà, hà cật thủy, thủy lạc thạch xuất."
- Khê thủy quy hà thủy, hà thủy quy giang, giang quy hải, hải khoát thiên không.
Thẩm Mặc đáp, bốn câu đầu đuôi tiếp nghĩa, hơn nữa từng tầng nối tiếp.
* Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, tôm ăn nước, nước rạt lòi mặt cỏ.
Nước suối chảy ra hồ, hồ chạy ra sông, sông ra biển, biển trời rộng mênh mông.
- Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, giang hà hồ miểu miểu.
Lữ huyện lệnh lại ra thượng liên.
- Mộc chi hạ vi bổn, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.
Thẩm Mặc không hề chớp mắt một cái đối ngay, tức thì khiến Lý huyện lệnh reo hò.
* Nước có sâu ắt đục, nước có cá ắt bắt, nước nước nước, sông hồ suối mênh mông.
Ở dưới cây là gốc, ở trên cây là ngọn, cây cây cây, thông tùng bách um tùm.
* Mặc 默 là chữ chó 犬 + chữ đen 黑
Lữ huyện lệnh trừng mắt lên, trực tiếp chửi luôn.
- Mặc thị hắc khuyển, cẩu đảm cú đảm phệ đại nhân!
Câu này trực tiếp khêu chữ từ họ Thẩm Mặc ra chửi.
" Mẹ nó, dám chửi ta là chó à?" Thẩm Mặc tức thì không khách khí nữa, cười lạnh nói:
- Lữ hữu song khẩu, nhất khẩu nhất khẩu cật tiểu dân.
Hắn cũng từ chữ Lữ của Lữ huyện lệnh, lấy chữ, chửi hắn ỷ thế khinh người, ức thiếp tiểu dân.
* Mặc là chó đen, gan chó cả gan cắn đại nhân.
Lữ có hai mồm, mồm này mồm kia ăn tiểu dân.
- Hay!
Lý huyện lệnh lại lớn tiếng kêu hay, ông ta phát hiện ra, tên Thẩm Mặc này thật là tuyệt, bất kể là thơ đối gì cứ mở miệng ra là có, mình đúng là nhặt được của báu rồi.
Lữ huyện lệnh thì mất hết thể diện, bất đắc dĩ than:
- Hữu mộc dã thị kỳ, vô mộc dã thị kỳ. Khứ liễu kỳ biên mộc, thiêm khiếm liền thành khi. Ngư du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi.
Câu này hắn chửi Thẩm Mặc không biết tốt xấu, dĩ hạ phạm thượng, như tôm lộn * lên đầu.
- Đại nhân nặng lời rồi.
Thẩm Mặc nhướng mày lên:
- Hữu thủy dã thị khê, vô thủy dã thị hề. Khứ liễu khê biên thủy, thiêm điểu liền thành kê. Đắc thế miêu nhi hùng tự hổ, thốn mao loan phượng bất như kê.
Thẩm Mặc uyển chuyển nói với Lữ huyện lệnh, sở dĩ ông oai phong là vì địa vị của ông mà thôi. Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, uy phong của chúng ta sẽ đảo lộn.
Có mộc (木) cũng là kỳ (棋 - Cờ), không mộc cũng là kỳ (其 - Nó). Kỳ (棋) mất đi mộc, thêm thiếu (欠) liền thành khinh (欺 ức hiếp) . Cá lội nước cạn bị tôm nhờn, hồ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Có nước (水) cũng là khê ( 溪 - Suối), không nước cũng là hề ( 奚 - Sao? đồng âm với khê). Bỏ đi thủy bên khê, thêm vào điểu (鸟) thành gà. Được thế khinh người chó như gấu, bỏ đi lông vũ phượng chẳng bằng gà.
Chữ khê mặc dù không có thủy, nhưng có ba dấu chấm thủy cũng là thủy. Đau đầu quá...
- Hay!
Lý huyện lệnh hưng phấn vỗ tay:
- Đối hay lắm.
Bị người ta đối một cách hoàn mỹ, Lữ huyện lệnh chỉ đành uống liền ba chén, vò đầu bứt tai nói:
- Tinh tự tam cá nhật, thì tương hữu nhật tư vô nhật, nhật nhật nhật, bách niên tam vạn lục thiên nhật.
- Phẩm tự tam cá khẩu, nghi đương trương khẩu thả trương khẩu, khẩu khẩu khẩu, khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu.
Thẩm Mặc cười khà khà nâng chén lên.
* Chữ Tinh (晶 sáng, trong suốt ) ba chữ nhật (日- Ngày), không ngày nào không nhớ, ngày ngày ngày, trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày.
Phẩm (品 quan phẩm) có ba cái miệng, hèn gì lúc nào cũng phải há miệng, miệng miệng miệng, khuyên ngài cạn thêm một chén nữa.
Lữ huyện lệnh chỉ đành uống một chén, biết cứ đối tiếp như thế này, mình không say chết mới lạ, trong lòng cuối cùng cũng phục. Vừa muốn lên tiếng muốn nhận thua, thì một nha hoàn từ tầng hai hoa thuyền đi xuống, giả vờ rót rượu, len lén nhét cho hắn một trờ giấy.
Lữ huyện lệnh kín đáo mở ra trong lòng bàn tay xem, bất giác mừng ra mặt, cười ha hả nói:
- Thẩm Mặc, ngươi đúng là cao thủ trong nghề, nhưng bản quan còn có một vế, nếu ngươi đoán được, hôm nay coi như ngươi thắng.
Vừa rồi hai bên đối chọi, kỳ thực hắn đã phục hoàn toàn rồi, chỉ có điều hắn bản tính kiêu ngạo, không biết chữ thua viết thế nào mà thôi.
Cảm nhận được thái độ của đối phương đã hòa hoãn lại, Thẩm Mặc tất nhiên cũng vui vẻ xuống thang, liền gật đầu nói:
- Đại nhân đúng là tài cao, học sinh hết cách chỉ đành cố hết sức thôi.
Lý huyện lệnh cũng thấy hôm nay thắng đủ rồi, cười ha hả nói:
- Hai vị là kỳ phùng địch thủ, tài cao gặp nhau, lão phu và Hầu đại nhân được mở rộng tầm mắt rồi.
Hầu huyện thừa vội gật đầu phụ họa:
- Đúng là quá đã.
- Ta thấy không bằng đối câu cuối cùng, chúng luận bàn với nhau, không luận thắng bại.
Lý huyện lệnh cười nói:
- Xưa nay văn vô đệ nhất, tranh đi tranh lại có nghĩa lý gì.
"Vì ông tranh đủ rồi." Lữ huyện lệnh thầm rủa, nhưng cũng lo lắng chẳng may mà thua thì không xuống nước được, chỉ đành cười khan một tiếng:
- Được rồi.
Nói rồi hắng giọng:
- Lần này chúng ta dùng Bảo tháp từ.
- Đối Nhất thất lệnh sao?
Thẩm Mặc mỉm cười hỏi. Bảo tháp từ còn gọi là Nhất thất lệnh, từ một chữ tới bảy chữ thành câu, thành vần. Vì mỗi câu, hoặc hai câu phải tăng số chữ lên , hình như bảo tháp cho nên mới có cái tên này.
Từ xưa chỉ nghe nói có người làm Bảo tháp thi, Bảo tháp từ. Nhưng chưa nghe thấy ai dùng nó để đối. Vì sao? Vì nó quá khó, không chỉ vẹn vẹn nghiêm ngặt theo số chữ thành vần, hơn nữa mỗi câu phải chỉnh với đối phương, cuối cùng đối xong, bảy câu còn phải thành bài thơ hoàn mỹ ... Thứ phải kiêm cố quá nhiều, thường thường được cái này mất cái kia, chưa nghe nói ai đối được.
+++
Hồi dịch mình CPGD toàn là câu thơ đối nổi tiếng nên search trên mạng là ra, nhẹ người, còn láo tác giả này đa phần là do lão sáng tác nên dịch mấy chương kiểu này rất cực.
Thấy lần này không làm khó được Thẩm Mặc, Lữ huyện lệnh cười khan một tiếng nói:
- Tới lượt bản quan rồi, đề mục là "đoàn đoàn viên viên, khiên khiên liên liên, thiên thiên vạn vạn, thiên nan vạn nan." Nói rồi cao giọng ngâm ra tám câu đã nghĩ sẵn trước:
- Húc nhật đông thăng, đoàn đoàn viên viên ; thiên thượng thải vân, khiên khiên liên liên ; dạ không tinh nhi, thiên thiên vạn vạn, yếu trích hạ lai, thiên nan vạn nan.
Mặt trời mới mọc, tròn xoe tròn xoe.
Mây màu trên trời, liên tục liên tục.
Bầu trời sao đêm, trăm trăm ngàn ngàn.
Muốn đem hái xuống, trăm khó ngàn khó.
Lý huyện lệnh vân vê ria mép hồi lâu, đột nhiên vỗ tay cười:
- Có rồi, nghe ta đọc đây : "trì trung hà hoa, đoàn đoàn viên viên ; diệp hạ ngẫu căn, khiên khiên liên liên ; ngẫu đoạn hữu ti, thiên thiên vạn vạn ; dụng tha chức bố, thiên nan vạn nan."
Mọi người liền vỗ tay khen hay, mặc dù câu chữ không được trang nhã như của Lữ huyện lệnh, nhưng một người ra đề, một người đáp, hai bên ai dễ ai khó, khỏi nói cũng biết.
Đề này có hơi khó, Hầu huyện thừa nghiền ngẫm nửa ngày không ra, chỉ đành gõ chén, cười khổ nói:
- Đói rồi.
Sau đó uống một chén rượu.
Thẩm Mặc là người cuối cùng, trong lòng sớm đã nghĩ kỹ, nhìn Lữ huyện lệnh cười.
- Tứ nhân vi tọa, đoàn đoàn viên viên ; quang trù giao thác, khiên khiên liên liên ; hành quá tửu lệnh, thiên thiên vạn vạn ; phạt ngã hát tửu, thiên nan vạn nan.
Bốn người ngồi quanh, tròn xoe tròn xoe.
Ăn uống linh đình, liên tục liên tục.
Bèn chơi tửu lệnh, trăm trăm ngàn ngàn.
Phạt ta uống rượu, trăm khó ngàn khó.
- Kha kha kha kha...
Nhìn thấy Lữ huyện lệnh mặt mũi méo xệch, Lý huyện lệnh cười phá lên khoan khoái, lau nước mắt vỗ bàn nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi xảo quyệt thật đó.
Phong thủy luân chuyển, nhìn thấy "ruồi xanh" nếm trái đắng, Lý huyện lệnh thiếu chút nữa hô lên :" Thẩm Mặc, ta ủng hộ ngươi."
Hai mắt Lữ huyện lệnh nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, Thẩm Mặc mỉm cười nhìn lại, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào. Y đã nhìn thấu rồi, hai vị huyện lệnh này tựa hồ đã thành nước với lửa, bản thân không may trở thành thứ bọn họ đấu nhau, cho dù có nhún nhường nhẫn nhịn, cũng đã bị Lữ huyện lệnh hận thấu xương rồi. Cho nên y mới dứt khoát khua chiêng giống trống khai pháo với Lữ huyện lệnh, lại có thể lấy danh nghĩa tranh giành vinh quang cho huyện Hội Kê, lấy chuyện công báo thù riêng một cách thống khoái.
Lữ huyện lệnh bị chơi ngầm, lâu lắm mới bình tĩnh lại, hai tay chống lên mặt bàn:
- Thẩm Mặc, ngươi dám đơn đấu với ta không?
- Xin mời tự nhiên.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cuời.
- Nghe ta ra lệnh đây.
Lữ huyện lệnh vỗ bàn, trợn mắt nói:
- Vế thượng liên là:" đại ngư cật tiểu ngư, tiểu ngư cật hà, hà cật thủy, thủy lạc thạch xuất."
- Khê thủy quy hà thủy, hà thủy quy giang, giang quy hải, hải khoát thiên không.
Thẩm Mặc đáp, bốn câu đầu đuôi tiếp nghĩa, hơn nữa từng tầng nối tiếp.
* Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, tôm ăn nước, nước rạt lòi mặt cỏ.
Nước suối chảy ra hồ, hồ chạy ra sông, sông ra biển, biển trời rộng mênh mông.
- Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, giang hà hồ miểu miểu.
Lữ huyện lệnh lại ra thượng liên.
- Mộc chi hạ vi bổn, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.
Thẩm Mặc không hề chớp mắt một cái đối ngay, tức thì khiến Lý huyện lệnh reo hò.
* Nước có sâu ắt đục, nước có cá ắt bắt, nước nước nước, sông hồ suối mênh mông.
Ở dưới cây là gốc, ở trên cây là ngọn, cây cây cây, thông tùng bách um tùm.
* Mặc 默 là chữ chó 犬 + chữ đen 黑
Lữ huyện lệnh trừng mắt lên, trực tiếp chửi luôn.
- Mặc thị hắc khuyển, cẩu đảm cú đảm phệ đại nhân!
Câu này trực tiếp khêu chữ từ họ Thẩm Mặc ra chửi.
" Mẹ nó, dám chửi ta là chó à?" Thẩm Mặc tức thì không khách khí nữa, cười lạnh nói:
- Lữ hữu song khẩu, nhất khẩu nhất khẩu cật tiểu dân.
Hắn cũng từ chữ Lữ của Lữ huyện lệnh, lấy chữ, chửi hắn ỷ thế khinh người, ức thiếp tiểu dân.
* Mặc là chó đen, gan chó cả gan cắn đại nhân.
Lữ có hai mồm, mồm này mồm kia ăn tiểu dân.
- Hay!
Lý huyện lệnh lại lớn tiếng kêu hay, ông ta phát hiện ra, tên Thẩm Mặc này thật là tuyệt, bất kể là thơ đối gì cứ mở miệng ra là có, mình đúng là nhặt được của báu rồi.
Lữ huyện lệnh thì mất hết thể diện, bất đắc dĩ than:
- Hữu mộc dã thị kỳ, vô mộc dã thị kỳ. Khứ liễu kỳ biên mộc, thiêm khiếm liền thành khi. Ngư du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi.
Câu này hắn chửi Thẩm Mặc không biết tốt xấu, dĩ hạ phạm thượng, như tôm lộn * lên đầu.
- Đại nhân nặng lời rồi.
Thẩm Mặc nhướng mày lên:
- Hữu thủy dã thị khê, vô thủy dã thị hề. Khứ liễu khê biên thủy, thiêm điểu liền thành kê. Đắc thế miêu nhi hùng tự hổ, thốn mao loan phượng bất như kê.
Thẩm Mặc uyển chuyển nói với Lữ huyện lệnh, sở dĩ ông oai phong là vì địa vị của ông mà thôi. Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, uy phong của chúng ta sẽ đảo lộn.
Có mộc (木) cũng là kỳ (棋 - Cờ), không mộc cũng là kỳ (其 - Nó). Kỳ (棋) mất đi mộc, thêm thiếu (欠) liền thành khinh (欺 ức hiếp) . Cá lội nước cạn bị tôm nhờn, hồ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Có nước (水) cũng là khê ( 溪 - Suối), không nước cũng là hề ( 奚 - Sao? đồng âm với khê). Bỏ đi thủy bên khê, thêm vào điểu (鸟) thành gà. Được thế khinh người chó như gấu, bỏ đi lông vũ phượng chẳng bằng gà.
Chữ khê mặc dù không có thủy, nhưng có ba dấu chấm thủy cũng là thủy. Đau đầu quá...
- Hay!
Lý huyện lệnh hưng phấn vỗ tay:
- Đối hay lắm.
Bị người ta đối một cách hoàn mỹ, Lữ huyện lệnh chỉ đành uống liền ba chén, vò đầu bứt tai nói:
- Tinh tự tam cá nhật, thì tương hữu nhật tư vô nhật, nhật nhật nhật, bách niên tam vạn lục thiên nhật.
- Phẩm tự tam cá khẩu, nghi đương trương khẩu thả trương khẩu, khẩu khẩu khẩu, khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu.
Thẩm Mặc cười khà khà nâng chén lên.
* Chữ Tinh (晶 sáng, trong suốt ) ba chữ nhật (日- Ngày), không ngày nào không nhớ, ngày ngày ngày, trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày.
Phẩm (品 quan phẩm) có ba cái miệng, hèn gì lúc nào cũng phải há miệng, miệng miệng miệng, khuyên ngài cạn thêm một chén nữa.
Lữ huyện lệnh chỉ đành uống một chén, biết cứ đối tiếp như thế này, mình không say chết mới lạ, trong lòng cuối cùng cũng phục. Vừa muốn lên tiếng muốn nhận thua, thì một nha hoàn từ tầng hai hoa thuyền đi xuống, giả vờ rót rượu, len lén nhét cho hắn một trờ giấy.
Lữ huyện lệnh kín đáo mở ra trong lòng bàn tay xem, bất giác mừng ra mặt, cười ha hả nói:
- Thẩm Mặc, ngươi đúng là cao thủ trong nghề, nhưng bản quan còn có một vế, nếu ngươi đoán được, hôm nay coi như ngươi thắng.
Vừa rồi hai bên đối chọi, kỳ thực hắn đã phục hoàn toàn rồi, chỉ có điều hắn bản tính kiêu ngạo, không biết chữ thua viết thế nào mà thôi.
Cảm nhận được thái độ của đối phương đã hòa hoãn lại, Thẩm Mặc tất nhiên cũng vui vẻ xuống thang, liền gật đầu nói:
- Đại nhân đúng là tài cao, học sinh hết cách chỉ đành cố hết sức thôi.
Lý huyện lệnh cũng thấy hôm nay thắng đủ rồi, cười ha hả nói:
- Hai vị là kỳ phùng địch thủ, tài cao gặp nhau, lão phu và Hầu đại nhân được mở rộng tầm mắt rồi.
Hầu huyện thừa vội gật đầu phụ họa:
- Đúng là quá đã.
- Ta thấy không bằng đối câu cuối cùng, chúng luận bàn với nhau, không luận thắng bại.
Lý huyện lệnh cười nói:
- Xưa nay văn vô đệ nhất, tranh đi tranh lại có nghĩa lý gì.
"Vì ông tranh đủ rồi." Lữ huyện lệnh thầm rủa, nhưng cũng lo lắng chẳng may mà thua thì không xuống nước được, chỉ đành cười khan một tiếng:
- Được rồi.
Nói rồi hắng giọng:
- Lần này chúng ta dùng Bảo tháp từ.
- Đối Nhất thất lệnh sao?
Thẩm Mặc mỉm cười hỏi. Bảo tháp từ còn gọi là Nhất thất lệnh, từ một chữ tới bảy chữ thành câu, thành vần. Vì mỗi câu, hoặc hai câu phải tăng số chữ lên , hình như bảo tháp cho nên mới có cái tên này.
Từ xưa chỉ nghe nói có người làm Bảo tháp thi, Bảo tháp từ. Nhưng chưa nghe thấy ai dùng nó để đối. Vì sao? Vì nó quá khó, không chỉ vẹn vẹn nghiêm ngặt theo số chữ thành vần, hơn nữa mỗi câu phải chỉnh với đối phương, cuối cùng đối xong, bảy câu còn phải thành bài thơ hoàn mỹ ... Thứ phải kiêm cố quá nhiều, thường thường được cái này mất cái kia, chưa nghe nói ai đối được.
+++
Hồi dịch mình CPGD toàn là câu thơ đối nổi tiếng nên search trên mạng là ra, nhẹ người, còn láo tác giả này đa phần là do lão sáng tác nên dịch mấy chương kiểu này rất cực.