Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Trời dần dần tối lại, cảnh sát theo dõi đã đổi hai ca rồi. Mỗi ca theo dõi hai tiếng đồng hồ. Người bên nhà khách đối diện vẫn tiếp tục đánh mạt chược. Nhìn thấy bóng người bên cửa sổ lay động, cảnh sát theo dõi liền mắng:
- Mẹ nó, những tên ranh này chơi gì mà điên cuồng vậy.
Lúc này, Đường Vũ đã thức dậy, ông ta đi tới hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Bọn họ vẫn đang chơi, phỏng chừng cũng chẳng làm chuyện gì tốt cả.
Cảnh sát trả lời.
Đường Vũ tiếp lấy kính viễn vọng, nhìn qua hướng cửa sổ bên kia. Quả nhiên nhìn thấy người bên đó đang làm chuyện không đâu. Màn cửa cũng chưa kéo vào, trong nhà khách đang có một cảnh tưởng hoang đường.
Ông ta liền quay kính viễn vọng nhắm vào Sơn Kê. Lê Minh Huy không có ở đây? Có phải là tình báo có sai sót gì rồi không? Hay là tên Lê Minh Huy đã rời khỏi đây rồi? Mình đã đưa người tới đây mai phục một tuần lễ rồi, ngoài tên Sơn Kê ra thì không hề thấy qua bóng dáng của tên Lê Minh Huy.
Chính vào lúc này, điện thoại của Sơn Kê vang lên. Hắn ta lập tức quắc quắc tay để tên trọc đầu đang giỡn với cô gái của người khác dừng lại. Bởi vì tính xấu của tên đầu rẽ ngôi nên ai cũng không chịu trả tiền. Vừa rồi tên đầu trọc lại làm ra việc như vậy, do vậy ba người đều đẩy cô gái của mình qua, tất cả cùng đồng thanh nói:
- Thanh toán đi nào!
- Bọn ranh như các người, đừng tưởng rằng ông không có chiêu gì.
Tên đầu trọc mắng một câu, từ trong túi lấy ra một viên thuốc. Sau khi uống xong liền cùng ba người con gái đại chiến.
Nhìn thấy Sơn Kê đang nghe điện thoại, ông ta liền biết chắc chắn là Lê Minh Huy gọi tới. Do vậy cô gái này cũng không kêu, chỉ nghe thấy Sơn Kê không ngừng đáp lại:
- Dạ, dạ, dạ! Tôi biết rồi, được rồi, được rồi.
Đợi Sơn Kê tắt điện thoại, liền nói với ba người:
- Không đánh nữa, lập tức đi khỏi nơi này, đã có người theo dõi rồi.
Tên đầu trọc buồn bực nói:
- Tôi vẫn chưa thu gom xong mà!
Mấy người nghe thấy phải rút, liền lập tức thu dọn.
- Trưởng phòng Đường à, bọn họ muốn bỏ chạy.
Cảnh sát theo dõi lại đưa kính viễn vọng cho Đường Vũ. Vì để đuổi bắt Lê Minh Huy, mấy ngày này, có thể nói Đường Vũ đã rất là cúc cung tận tụy. Cho dù phải trả giá như thế nào đi nữa, cũng phải báo thù cho Trương Nhất Phàm.
Từ trong kính viễn vọng thấy được những người này đang chuẩn bị rời khỏi, Đường Vũ lập tức cảnh giác, hình như thân phận mấy người của mình đã bị bại lộ. Nếu không thì sao tên Sơn Điễu lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy chứ?
Nhìn thấy mấy người này đi ra khỏi nhà khách, Đường Vũ lập tức hạ lệnh:
- Tiểu Ngô, Tiểu Trần, các người đi theo họ.
- Giang Phong và Lý Vệ thì đi cùng tôi.
Năm người vội vàng bước xuống lầu. Nhìn thấy Sơn Kê dẫn theo một người con gái từ trong nhà khách đi ra, Tiểu Ngô và Tiểu Trần lập tức đi theo sau họ.
Mấy người bước lên một chiết xe, cả một xe có trai lẫn gái, rất nhanh đã chạy hướng theo phía nam.
Tiểu Ngô và Tiểu Trần đi taxi đuổi theo phía sau. Thấy chiếc xe tải đó lúc chạy tới phía trước đèn tín hiệu thì tên đầu trọc và hai người khác dẫn theo cô gái của mình bước xuống xe.
Tiểu Ngô liền gọi điện thoại cho Đường Vũ nói:
- Tên đầu trọc đó và hai người khác xuống xe rồi, Trưởng phòng Đường.
- Không cần lo tới bọn họ, cứ chú ý tới bọn Sơn Kê là được rồi.
Lúc đèn tín hiệu thay đổi, xe tải liền chạy về phía đường vành đai của ngoại ô. Tiểu Ngô liền kêu tài xế taxi đuổi theo sau. Tên tài xế thấy hai người này thủ sẵn điện thoại di động không ngừng xin chỉ thị, liền hỏi:
- Các ngươi là cảnh sát hả?
Tiểu Trần nói:
- Cứ lo lái xe của ông đi, ngậm miệng lại.
Tên tài xế liền phải nghe theo và ngậm miệng lại.
- Trưởng phòng Đường à, bọn họ đi về hướng Lĩnh Nam, hình như muốn lên đường cao tốc. Có cần chặn đứng họ lại không?
- Đi theo sau là được rồi, bọn họ sẽ không lên đường cao tốc đâu.
Đường Vũ đáp:
Xe tải chạy đến lối vào đường cao tốc, từ xa nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở chỗ đó. Sơn Kê có chút lo lắng, không ngừng sờ soạng cái dao găm cất giấu ở dưới chỗ ngồi.
Cô gái bên cạnh hỏi:
- Kia chắc là xe của đội tuần tra?
Sơn Kia nhìn cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi lúc xe tới gần, y mới giật mình kêu lên:
- Biển số xe của huyện Sa, chết rồi!
Nói xong, hắn liền xông tới đẩy tên tài xế ra và nhảy lên ngồi chỗ lái. Sau khi nhìn bảng số xe đó của Đường Vũ, Sơn Kê vội vàng đạp thắng. Sau đó muốn quay đầu xe bỏ chạy. Đường Vũ sớm đã nhìn thấy tên Sơn Kê ở trên xe liền lập tức tăng ga xông tới chiếc xe tải đó.
Xe tải để lại một luồng khói trên mặt đất, giống như nổi điên lui về đường cũ.
Bọn Tiểu Ngô chạy taxi đuổi theo phía sau. Tên tài xế thấy đối phương khí thế hung hăng, không dám tiến tới. Tiểu Ngô và Tiểu Trần đành nhảy xuống xe, lôi súng ra chỉ vào chiếc xe tải nói:
- Không được nhúc nhích, dừng xe lại!
Sơn Kê dường như dự đoán được đối phương không dám nổ súng nên không thèm ngừng. Mà ngược lại còn tăng ga xông tới chỗ hai người họ. Tiểu Ngô và Tiểu Trần né người lùi lại, kinh ngạc đến toàn thân đổ mồ hôi. Tên này đúng là đồ bệnh hoạn, xém chút nữa là bị hắn đụng chết.
Từ trong cửa xe, Sơn Kê đưa ra một ánh mắt khinh bỉ, chửi câu:
- Có giỏi thì xông tới đây! Mẹ mày, cớm mà cũng sợ chết sao!
Nhìn chiếc xe tải như vậy mà đi, hai người này tức đến cứ dẫm chân không ngừng. Đường Vũ đang lái xe cảnh sát, gào thét chạy đến, có người đã mở sẵn cửa xe nói:
- Nhanh lên!
Hai người liền nhanh chóng nhảy lên. Xe cảnh sát tăng tốc chạy theo hướng chiếc xe tải đó.
Nhìn thấy Sơn Kê tính bỏ chạy, Đường Vũ liền đích thân lái xe. Mấy người cảnh sát ngồi ở phía sau, mặt của ai cũng rất là nghiêm túc. Bốn người cảnh sát ngồi trong xe, đều đã chuẩn bị đâu vào đó. Chỉ đợi mệnh lệnh của Đường Vũ nữa thì họ sẽ lập tức kéo cửa xe nhảy xuống.
Sơn Kê trên xe tải đang ra sức tìm cách trốn thoát, chạy xe rất là điên cuồng. Nhìn thấy đằng sau đuổi theo rất sátt, anh ta liền lái xe chạy về phía ngoại thành.
Đường Vũ tăng hết ga. Từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách hai ba trăm mét. Xe của anh ta lái là chiếc xe jeep vượt rừng của cảnh sát, xe chạy rất tốt. Nhưng anh ta không muốn tạo một ảnh hưởng không tốt tại thành phố, mà tên Sơn Kê lại không dám chạy về phía thành phố nên anh ta liền đi theo phía sau đợi đến lúc tên đó chạy ra tới ngoại ô mới ra tay.
Dung tích xi lanh của chiếc xe du lịch là 0.8. Y có muốn gây sức ép như thế nào cũng chỉ có thể là ra sức chiến đấu. Hai chiếc xe, một chiếc phía trước một chiếc phía sau, rất nhanh đã chạy ra ngoài vùng ngoại ô. Sơn Kê liền chạy xe lên đường núi.
Đường Vũ thấy mừng rỡ. Đồ ngu. Xe của mình là xe Jeep chuyên vượt núi. Mà con đường này lại không phải là đường bê tông. Nhìn thấy xe tải chạy đới đường giao lộ, Đường Vũ liền bảo mấy người đằng sau chuẩn bị, có thể bắt người bất cứ lúc nào.
Bốn người cảnh sát trẻ tuổi đang ở phía sau, nóng lòng muốn thử, xoa xoa tay, chỉ chờ đến thời điểm quan trọng.
Đột nhiên, chiếc xe du lịch phía trước không chạy nữa. Đường Vũ cho xe dừng lại cách đó năm mươi mét. Chỉ thấy từ trong xe vọng tiếng thét chói tai. Một cô gái bị Sơn Điễu dùng dao găm kề sát vào cổ đe dọa.
- Các người không được qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ta!
- Xuống xe!
Đường Vũ kêu một tiếng, mở cửa xe ra. Năm người liền nhảy ra khỏi xe, triển khai đội hình theo hình quạt, vây lấy Sơn Kê.
- Các người không được qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ta thật đó.
Cô gái đó phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, sợ đến tái cả mặt. Cô ta không ngờ rằng, đến cuối cùng tên Sơn Kê lại lấy mình ra làm con tin.
Những người này đúng là không còn tính người. Mình đã đi theo y nhiều năm như thế này, không ngờ đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Cô gái này cũng là loại người cùng lăn lộn từng ngày trong xã hội. Bình thường nói nhiều nhất chính là giữ nghĩa khí. Cô ta không ngờ tên Sơn Kê lại là tên khốn nạn đến vậy.
Đường Vũ bước đến, nhìn Sơn Kê hô lên:
- Sơn Kê, mẹ mày, mày còn là đàn ông hay không? Lấy một cô gái ra làm bia đỡ đạn sao? Có bản lĩnh thì một mình đứng ra mà đấu với bọn tao một trận. Nếu như mày thắng được tao thì tao sẽ gọi các anh em rút lui, coi như hôm nay không có gặp mày.
Đường Vũ đẩy đàn em qua, cởi luôn cả áo khoác, tiến tới trước vài bước nói:
- Thế nào? Có dám không?
Lúc Đường Vũ ném áo liền nháy mắt ra hiệu với bốn thuộc hạ ở phía sau lưng.
- Là mày nói đó, ông đây lớn như vậy rồi, trước giờ đánh nhau chưa từng sợ ai bao giờ.
Thân hình của Sơn Kê cũng cao lớn, lúc đánh nhau thì sức lực cuồn cuộn. Bởi vì sức mạnh đó nên y mới được Lê Minh Huy phát hiện ra, nhận về làm trợ thủ đắc lực của gã.
Việc mà bình thường Lê Minh Huy không thích ra mặt, đều là do Kê xử lý. Nhìn thấy khí thế của Đường Vũ, Sơn Kê liền đẩy cô gái đó ra nói:
- Cút đi!
Hắn nhìn về phía Đường Vũ quát lên nói:
- Tới đây! Ông đây lăn lộn lâu như vậy, điều không sợ nhất chính là đấu một chọi một.
Đường Vũ bước về phía trước, chỉ vào cái dao trên tay của y nói:
- Mẹ mày, cầm dao thì là anh hùng hảo hán gì chứ, chúng ta đấu tay đôi đi! Ai thua thì người đó là chó, ngoan ngoãn theo tao về.
Sơn Kê nghe thấy vậy, liền vứt cây dao trên tay ra, vẫy vẫy tay với Đường Vũ. Đường Vũ rống lên một tiếng, giơ cánh tay ra xông tới. Sơn Kê cũng khí thế hẳn lên. Hai người ôm nhau mà vật lộn.
Mấy tên thủ hạ của Đường Vũ thấy thế, Tiểu Ngô liền hét lên nói:
- Các anh em lên nào! Trưởng phòng Đường đã bắt được tên khốn kiếp đó rồi.
Sơn Kê vẫn chưa phản ứng lại, bốn người đó lập tức xông lên, vội vàng ấn y xuống mặt đất, Sơn Kê không phục nói:
- Đường Vũ, mẹ mày, không phải nói là một chọi một sao? Tao không phục.
- Phục cái mẹ mày. Đối với loại người như mày mà phải theo luật sao? Mày tưởng tao là đồ ngốc sao?
Đường Vũ giận dữ đá cho Sơn Điễu một cái. Đợi mấy tên thủ hạ tra khảo đánh đập tên Sơn Kê, hai tay của anh ta nắm lấy cánh tay của Sơn Điễu nói:
- Tên chó như ngươi, hại bọn ông phải núp ở đây suốt một tuần lễ. Tao còn cần phải nói lý lẽ với mày sao? Lúc bọn mày đánh lén Chủ tịch huyện Trương có nói đến lý lẽ gì không hả?
Đường Vũ nhấc chân hung hăng đạp lên bụng của Sơn Kê, Sơn Kê kêu thảm một tiếng, ói ra một đống nước.
- A a——
Đường Vũ vẫn không nguôi giận, lại hung hăng cho Sơn Điễu mấy cái bạt tai, lúc này mới hỏi:
- Tên khốn Lê Minh Huy đang ở đâu?
- Mẹ mày
Sơn Kê ói ra một miệng máu, chửi một câu.
Bốp—— Đường Vũ lại cho một quyền, đánh rụng hai cái răng cửa của Sơn Kê. Dám giỡn với tao à, để ta cho ngươi biết chữ “tử” viết như thế nào nha!
Bốp—— lại thêm một quyền. Hốc mắt của Sơn Kê liền sưng lên. Vả lại lần nào anh ta cũng đều dốc hết toàn lực, những người bình thường làm sao có thể chịu đựng được chứ? Sơn Kê đã bị hắn đánh như một đầu heo, mắt mũi sưng phù.
- Mau nói cho ông biết, tên súc sinh Lê Minh Huy đó đang ở đâu?
Đường Vũ rống lên:
- Còn không nói thì ông sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn luôn!
Một trận đánh đấm hung hăng giáng xuống, khuôn mặt của Sơn Điễu cơ bản đã không còn được như hình dạng ban đầu nữa. Bị Đường Vũ rống lên như vậy, trong đầu liền vang lên tiếng vù vù. Y sắp chết, thở dồn dập nói:
- Tao không biết, đánh chết tao cũng không có tác dụng gì. Lần nào cũng là do ông ta liên lạc với tao, tao vốn không tìm thấy ông ta đâu cả.
- Mẹ mày, các anh em, làm nhanh lẹ một chút, cứng đầu cứng cổ như thế này!
Đường Vũ hút điếu thuốc, dựa vào cạnh xe ô tô.
Vài cảnh sát nghe thấy lời căn dặn của sếp thì sau đó liền ném tên Sơn Điễu xuống đất, lần lượt giơ chân lên đạp xuống. Tên này là tên hung thủ ám sát Chủ tịch huyện, bọn họ cũng không sợ sẽ đánh chết người đâu!
Bốn người, hết người này đạp xuống lại đến người kia. Sơn Điễu rất nhanh đã không thể thở nổi, giống như một người chết nằm trên mặt đất không ngừng rút sáp. Cô gái vừa rồi bị hắn ta bắt làm con tin nhìn thấy thì cười khẩy.
Ác nhân ác báo, đánh chết là đáng.
Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên, mấy người nhìn qua. Là phát ra từ chỗ Sơn Kê. Tiểu Ngô liền móc điện thoại ra, đưa cho Đường Vũ nói:
- Đây thưa Trưởng phòng Đường.
Đường Vũ nhìn thì phát hiện ra đây là số điện thoại không có lưu tên. Anh ta nghi chắc là Lê Minh Huy gọi tới, thế là anh ta vẫy vẫy tay với cô gái kia nói:
- Cô nói với hắn ta đi.
Cô gái đó đã hiểu ra ý định nên tiếp lấy điện thoại nói:
- Alô!
- Mẹ nó, những tên ranh này chơi gì mà điên cuồng vậy.
Lúc này, Đường Vũ đã thức dậy, ông ta đi tới hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Bọn họ vẫn đang chơi, phỏng chừng cũng chẳng làm chuyện gì tốt cả.
Cảnh sát trả lời.
Đường Vũ tiếp lấy kính viễn vọng, nhìn qua hướng cửa sổ bên kia. Quả nhiên nhìn thấy người bên đó đang làm chuyện không đâu. Màn cửa cũng chưa kéo vào, trong nhà khách đang có một cảnh tưởng hoang đường.
Ông ta liền quay kính viễn vọng nhắm vào Sơn Kê. Lê Minh Huy không có ở đây? Có phải là tình báo có sai sót gì rồi không? Hay là tên Lê Minh Huy đã rời khỏi đây rồi? Mình đã đưa người tới đây mai phục một tuần lễ rồi, ngoài tên Sơn Kê ra thì không hề thấy qua bóng dáng của tên Lê Minh Huy.
Chính vào lúc này, điện thoại của Sơn Kê vang lên. Hắn ta lập tức quắc quắc tay để tên trọc đầu đang giỡn với cô gái của người khác dừng lại. Bởi vì tính xấu của tên đầu rẽ ngôi nên ai cũng không chịu trả tiền. Vừa rồi tên đầu trọc lại làm ra việc như vậy, do vậy ba người đều đẩy cô gái của mình qua, tất cả cùng đồng thanh nói:
- Thanh toán đi nào!
- Bọn ranh như các người, đừng tưởng rằng ông không có chiêu gì.
Tên đầu trọc mắng một câu, từ trong túi lấy ra một viên thuốc. Sau khi uống xong liền cùng ba người con gái đại chiến.
Nhìn thấy Sơn Kê đang nghe điện thoại, ông ta liền biết chắc chắn là Lê Minh Huy gọi tới. Do vậy cô gái này cũng không kêu, chỉ nghe thấy Sơn Kê không ngừng đáp lại:
- Dạ, dạ, dạ! Tôi biết rồi, được rồi, được rồi.
Đợi Sơn Kê tắt điện thoại, liền nói với ba người:
- Không đánh nữa, lập tức đi khỏi nơi này, đã có người theo dõi rồi.
Tên đầu trọc buồn bực nói:
- Tôi vẫn chưa thu gom xong mà!
Mấy người nghe thấy phải rút, liền lập tức thu dọn.
- Trưởng phòng Đường à, bọn họ muốn bỏ chạy.
Cảnh sát theo dõi lại đưa kính viễn vọng cho Đường Vũ. Vì để đuổi bắt Lê Minh Huy, mấy ngày này, có thể nói Đường Vũ đã rất là cúc cung tận tụy. Cho dù phải trả giá như thế nào đi nữa, cũng phải báo thù cho Trương Nhất Phàm.
Từ trong kính viễn vọng thấy được những người này đang chuẩn bị rời khỏi, Đường Vũ lập tức cảnh giác, hình như thân phận mấy người của mình đã bị bại lộ. Nếu không thì sao tên Sơn Điễu lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy chứ?
Nhìn thấy mấy người này đi ra khỏi nhà khách, Đường Vũ lập tức hạ lệnh:
- Tiểu Ngô, Tiểu Trần, các người đi theo họ.
- Giang Phong và Lý Vệ thì đi cùng tôi.
Năm người vội vàng bước xuống lầu. Nhìn thấy Sơn Kê dẫn theo một người con gái từ trong nhà khách đi ra, Tiểu Ngô và Tiểu Trần lập tức đi theo sau họ.
Mấy người bước lên một chiết xe, cả một xe có trai lẫn gái, rất nhanh đã chạy hướng theo phía nam.
Tiểu Ngô và Tiểu Trần đi taxi đuổi theo phía sau. Thấy chiếc xe tải đó lúc chạy tới phía trước đèn tín hiệu thì tên đầu trọc và hai người khác dẫn theo cô gái của mình bước xuống xe.
Tiểu Ngô liền gọi điện thoại cho Đường Vũ nói:
- Tên đầu trọc đó và hai người khác xuống xe rồi, Trưởng phòng Đường.
- Không cần lo tới bọn họ, cứ chú ý tới bọn Sơn Kê là được rồi.
Lúc đèn tín hiệu thay đổi, xe tải liền chạy về phía đường vành đai của ngoại ô. Tiểu Ngô liền kêu tài xế taxi đuổi theo sau. Tên tài xế thấy hai người này thủ sẵn điện thoại di động không ngừng xin chỉ thị, liền hỏi:
- Các ngươi là cảnh sát hả?
Tiểu Trần nói:
- Cứ lo lái xe của ông đi, ngậm miệng lại.
Tên tài xế liền phải nghe theo và ngậm miệng lại.
- Trưởng phòng Đường à, bọn họ đi về hướng Lĩnh Nam, hình như muốn lên đường cao tốc. Có cần chặn đứng họ lại không?
- Đi theo sau là được rồi, bọn họ sẽ không lên đường cao tốc đâu.
Đường Vũ đáp:
Xe tải chạy đến lối vào đường cao tốc, từ xa nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở chỗ đó. Sơn Kê có chút lo lắng, không ngừng sờ soạng cái dao găm cất giấu ở dưới chỗ ngồi.
Cô gái bên cạnh hỏi:
- Kia chắc là xe của đội tuần tra?
Sơn Kia nhìn cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi lúc xe tới gần, y mới giật mình kêu lên:
- Biển số xe của huyện Sa, chết rồi!
Nói xong, hắn liền xông tới đẩy tên tài xế ra và nhảy lên ngồi chỗ lái. Sau khi nhìn bảng số xe đó của Đường Vũ, Sơn Kê vội vàng đạp thắng. Sau đó muốn quay đầu xe bỏ chạy. Đường Vũ sớm đã nhìn thấy tên Sơn Kê ở trên xe liền lập tức tăng ga xông tới chiếc xe tải đó.
Xe tải để lại một luồng khói trên mặt đất, giống như nổi điên lui về đường cũ.
Bọn Tiểu Ngô chạy taxi đuổi theo phía sau. Tên tài xế thấy đối phương khí thế hung hăng, không dám tiến tới. Tiểu Ngô và Tiểu Trần đành nhảy xuống xe, lôi súng ra chỉ vào chiếc xe tải nói:
- Không được nhúc nhích, dừng xe lại!
Sơn Kê dường như dự đoán được đối phương không dám nổ súng nên không thèm ngừng. Mà ngược lại còn tăng ga xông tới chỗ hai người họ. Tiểu Ngô và Tiểu Trần né người lùi lại, kinh ngạc đến toàn thân đổ mồ hôi. Tên này đúng là đồ bệnh hoạn, xém chút nữa là bị hắn đụng chết.
Từ trong cửa xe, Sơn Kê đưa ra một ánh mắt khinh bỉ, chửi câu:
- Có giỏi thì xông tới đây! Mẹ mày, cớm mà cũng sợ chết sao!
Nhìn chiếc xe tải như vậy mà đi, hai người này tức đến cứ dẫm chân không ngừng. Đường Vũ đang lái xe cảnh sát, gào thét chạy đến, có người đã mở sẵn cửa xe nói:
- Nhanh lên!
Hai người liền nhanh chóng nhảy lên. Xe cảnh sát tăng tốc chạy theo hướng chiếc xe tải đó.
Nhìn thấy Sơn Kê tính bỏ chạy, Đường Vũ liền đích thân lái xe. Mấy người cảnh sát ngồi ở phía sau, mặt của ai cũng rất là nghiêm túc. Bốn người cảnh sát ngồi trong xe, đều đã chuẩn bị đâu vào đó. Chỉ đợi mệnh lệnh của Đường Vũ nữa thì họ sẽ lập tức kéo cửa xe nhảy xuống.
Sơn Kê trên xe tải đang ra sức tìm cách trốn thoát, chạy xe rất là điên cuồng. Nhìn thấy đằng sau đuổi theo rất sátt, anh ta liền lái xe chạy về phía ngoại thành.
Đường Vũ tăng hết ga. Từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách hai ba trăm mét. Xe của anh ta lái là chiếc xe jeep vượt rừng của cảnh sát, xe chạy rất tốt. Nhưng anh ta không muốn tạo một ảnh hưởng không tốt tại thành phố, mà tên Sơn Kê lại không dám chạy về phía thành phố nên anh ta liền đi theo phía sau đợi đến lúc tên đó chạy ra tới ngoại ô mới ra tay.
Dung tích xi lanh của chiếc xe du lịch là 0.8. Y có muốn gây sức ép như thế nào cũng chỉ có thể là ra sức chiến đấu. Hai chiếc xe, một chiếc phía trước một chiếc phía sau, rất nhanh đã chạy ra ngoài vùng ngoại ô. Sơn Kê liền chạy xe lên đường núi.
Đường Vũ thấy mừng rỡ. Đồ ngu. Xe của mình là xe Jeep chuyên vượt núi. Mà con đường này lại không phải là đường bê tông. Nhìn thấy xe tải chạy đới đường giao lộ, Đường Vũ liền bảo mấy người đằng sau chuẩn bị, có thể bắt người bất cứ lúc nào.
Bốn người cảnh sát trẻ tuổi đang ở phía sau, nóng lòng muốn thử, xoa xoa tay, chỉ chờ đến thời điểm quan trọng.
Đột nhiên, chiếc xe du lịch phía trước không chạy nữa. Đường Vũ cho xe dừng lại cách đó năm mươi mét. Chỉ thấy từ trong xe vọng tiếng thét chói tai. Một cô gái bị Sơn Điễu dùng dao găm kề sát vào cổ đe dọa.
- Các người không được qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ta!
- Xuống xe!
Đường Vũ kêu một tiếng, mở cửa xe ra. Năm người liền nhảy ra khỏi xe, triển khai đội hình theo hình quạt, vây lấy Sơn Kê.
- Các người không được qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ta thật đó.
Cô gái đó phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, sợ đến tái cả mặt. Cô ta không ngờ rằng, đến cuối cùng tên Sơn Kê lại lấy mình ra làm con tin.
Những người này đúng là không còn tính người. Mình đã đi theo y nhiều năm như thế này, không ngờ đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Cô gái này cũng là loại người cùng lăn lộn từng ngày trong xã hội. Bình thường nói nhiều nhất chính là giữ nghĩa khí. Cô ta không ngờ tên Sơn Kê lại là tên khốn nạn đến vậy.
Đường Vũ bước đến, nhìn Sơn Kê hô lên:
- Sơn Kê, mẹ mày, mày còn là đàn ông hay không? Lấy một cô gái ra làm bia đỡ đạn sao? Có bản lĩnh thì một mình đứng ra mà đấu với bọn tao một trận. Nếu như mày thắng được tao thì tao sẽ gọi các anh em rút lui, coi như hôm nay không có gặp mày.
Đường Vũ đẩy đàn em qua, cởi luôn cả áo khoác, tiến tới trước vài bước nói:
- Thế nào? Có dám không?
Lúc Đường Vũ ném áo liền nháy mắt ra hiệu với bốn thuộc hạ ở phía sau lưng.
- Là mày nói đó, ông đây lớn như vậy rồi, trước giờ đánh nhau chưa từng sợ ai bao giờ.
Thân hình của Sơn Kê cũng cao lớn, lúc đánh nhau thì sức lực cuồn cuộn. Bởi vì sức mạnh đó nên y mới được Lê Minh Huy phát hiện ra, nhận về làm trợ thủ đắc lực của gã.
Việc mà bình thường Lê Minh Huy không thích ra mặt, đều là do Kê xử lý. Nhìn thấy khí thế của Đường Vũ, Sơn Kê liền đẩy cô gái đó ra nói:
- Cút đi!
Hắn nhìn về phía Đường Vũ quát lên nói:
- Tới đây! Ông đây lăn lộn lâu như vậy, điều không sợ nhất chính là đấu một chọi một.
Đường Vũ bước về phía trước, chỉ vào cái dao trên tay của y nói:
- Mẹ mày, cầm dao thì là anh hùng hảo hán gì chứ, chúng ta đấu tay đôi đi! Ai thua thì người đó là chó, ngoan ngoãn theo tao về.
Sơn Kê nghe thấy vậy, liền vứt cây dao trên tay ra, vẫy vẫy tay với Đường Vũ. Đường Vũ rống lên một tiếng, giơ cánh tay ra xông tới. Sơn Kê cũng khí thế hẳn lên. Hai người ôm nhau mà vật lộn.
Mấy tên thủ hạ của Đường Vũ thấy thế, Tiểu Ngô liền hét lên nói:
- Các anh em lên nào! Trưởng phòng Đường đã bắt được tên khốn kiếp đó rồi.
Sơn Kê vẫn chưa phản ứng lại, bốn người đó lập tức xông lên, vội vàng ấn y xuống mặt đất, Sơn Kê không phục nói:
- Đường Vũ, mẹ mày, không phải nói là một chọi một sao? Tao không phục.
- Phục cái mẹ mày. Đối với loại người như mày mà phải theo luật sao? Mày tưởng tao là đồ ngốc sao?
Đường Vũ giận dữ đá cho Sơn Điễu một cái. Đợi mấy tên thủ hạ tra khảo đánh đập tên Sơn Kê, hai tay của anh ta nắm lấy cánh tay của Sơn Điễu nói:
- Tên chó như ngươi, hại bọn ông phải núp ở đây suốt một tuần lễ. Tao còn cần phải nói lý lẽ với mày sao? Lúc bọn mày đánh lén Chủ tịch huyện Trương có nói đến lý lẽ gì không hả?
Đường Vũ nhấc chân hung hăng đạp lên bụng của Sơn Kê, Sơn Kê kêu thảm một tiếng, ói ra một đống nước.
- A a——
Đường Vũ vẫn không nguôi giận, lại hung hăng cho Sơn Điễu mấy cái bạt tai, lúc này mới hỏi:
- Tên khốn Lê Minh Huy đang ở đâu?
- Mẹ mày
Sơn Kê ói ra một miệng máu, chửi một câu.
Bốp—— Đường Vũ lại cho một quyền, đánh rụng hai cái răng cửa của Sơn Kê. Dám giỡn với tao à, để ta cho ngươi biết chữ “tử” viết như thế nào nha!
Bốp—— lại thêm một quyền. Hốc mắt của Sơn Kê liền sưng lên. Vả lại lần nào anh ta cũng đều dốc hết toàn lực, những người bình thường làm sao có thể chịu đựng được chứ? Sơn Kê đã bị hắn đánh như một đầu heo, mắt mũi sưng phù.
- Mau nói cho ông biết, tên súc sinh Lê Minh Huy đó đang ở đâu?
Đường Vũ rống lên:
- Còn không nói thì ông sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn luôn!
Một trận đánh đấm hung hăng giáng xuống, khuôn mặt của Sơn Điễu cơ bản đã không còn được như hình dạng ban đầu nữa. Bị Đường Vũ rống lên như vậy, trong đầu liền vang lên tiếng vù vù. Y sắp chết, thở dồn dập nói:
- Tao không biết, đánh chết tao cũng không có tác dụng gì. Lần nào cũng là do ông ta liên lạc với tao, tao vốn không tìm thấy ông ta đâu cả.
- Mẹ mày, các anh em, làm nhanh lẹ một chút, cứng đầu cứng cổ như thế này!
Đường Vũ hút điếu thuốc, dựa vào cạnh xe ô tô.
Vài cảnh sát nghe thấy lời căn dặn của sếp thì sau đó liền ném tên Sơn Điễu xuống đất, lần lượt giơ chân lên đạp xuống. Tên này là tên hung thủ ám sát Chủ tịch huyện, bọn họ cũng không sợ sẽ đánh chết người đâu!
Bốn người, hết người này đạp xuống lại đến người kia. Sơn Điễu rất nhanh đã không thể thở nổi, giống như một người chết nằm trên mặt đất không ngừng rút sáp. Cô gái vừa rồi bị hắn ta bắt làm con tin nhìn thấy thì cười khẩy.
Ác nhân ác báo, đánh chết là đáng.
Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên, mấy người nhìn qua. Là phát ra từ chỗ Sơn Kê. Tiểu Ngô liền móc điện thoại ra, đưa cho Đường Vũ nói:
- Đây thưa Trưởng phòng Đường.
Đường Vũ nhìn thì phát hiện ra đây là số điện thoại không có lưu tên. Anh ta nghi chắc là Lê Minh Huy gọi tới, thế là anh ta vẫy vẫy tay với cô gái kia nói:
- Cô nói với hắn ta đi.
Cô gái đó đã hiểu ra ý định nên tiếp lấy điện thoại nói:
- Alô!