Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Cuối năm 1998, thân phận của Trương Nhất Phàm trong giới quan trường cơ bản không còn là bí mật nữa, bởi vậy, dưới sự bày mưu tính kế của Phó Bí thư tỉnh ủy Đổng Chính Quyền và việc liên kết với một vài lãnh đạo Thành ủy, Trương Nhất Phàm được đặc cách đề bạt lên chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm, trợ giúp Thư Á Quân xử lý công tác thường ngày ở Ủy ban nhân dân huyện.
Năm nay, Trương Nhất Phàm hai mươi tám tuổi, cũng là tháng thứ ba sau khi đính hôn với Đổng Tiểu Phàm, hắn trở thành Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất của tỉnh Tương.
Trong năm năm ngắn ngủi, Trương Nhất Phàm tuần tự từ một Thư ký của Chủ tịch huyện, lên làm Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, rồi lên chức Phó Chủ tịch thường trực huyện Thông Thành, sau đó làm Chủ tịch huyện Sa, rồi bây giờ thì là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm. Hắn đến được bước đường này, hoàn toàn không phải là vì nguyên nhân gia thế. Trong đó cũng có công hắn dốc hết tâm huyết cày cấy, cúc cung tận tụy phục vụ nhân dân.
Đây chỉ là một câu nói ngoài miệng, nhưng ngoài có khả năng còn phải có gia thế. Đương nhiên lần này điều đến thành phố đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thường trực, ít nhiều cũng có liên quan đến gia thế, để được đi đường tắt. Có điều Trương Nhất Phàm chiến tích chính trị hiển hách, trong khu vực Đông Lâm, cơ hồ không ai không biết điều này.
Rất nhiều người nhắc đến vị Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, chỉ cần là dân chúng, đều sẽ giơ ngón tay cái lên trầm trồ khen ngợi.
Nhất là người dân thị trấn Liễu Thủy, mỗi khu nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm trên tivi, họ đều thấy vô cùng tự hào. “Nhìn xem! Đây là nhân vật lớn bước ra từ chỗ chúng tôi đấy. Năm đó chúng tôi còn cùng anh ấy tu sửa kênh đào!”
Lòng tự hào ấy, khiến trong lòng mỗi người dân đều cảm thấy hết sức vinh dự.
Mỗi khi người dân thị trấn Liễu Thủy nói đến chủ đề này, Liễu Cần Thọ đều đứng ra tự hào nói:
- Các người thì coi là cái rắm gì? Liễu Hồng nhà chúng tôi còn đút sữa cho Phó Chủ tịch Trương đấy!
- Ha ha...
Trong đám người rộ lên một tràng cười thô tục. Có người liền vạch mặt Liễu Cần Thọ:
- Đồ cầm thú! Nghe nói năm đó ông muốn lấy con dâu làm bà hai, thế ngực con dâu ông đã từng sờ chưa? Chỉ sợ đến một cọng lông còn chưa từng trông thấy ấy chứ?
- Ha ha...
Nghe thấy có người trêu tức Liễu Cần Thọ như vậy, rất nhiều người liền cười ầm lên. Nhắc đến Liễu Hồng, Liễu Cần Thọ đắc ý nói:
- Các người cười cái rắm ấy? Có bản lĩnh thì cũng để con dâu các người bước ra xã hội đi? Mỗi tháng cũng gửi về nhiều tiền như vậy đi.
Liễu Hồng đi Thâm Quyến, nghe nói phát tài lớn rồi. Hiện giờ hai vợ chồng Liễu Cần Thọ cùng với đứa cháu gái, không cần làm gì cả, mà tiền cũng tiêu không hết. Một tháng Liễu Hồng gửi cho họ ít nhất cũng hai ba ngàn. Con số này, đối với cuộc sống hiện giờ của người dân thị trấn Liễu Thủy, cũng đã là rất dư dả rồi.
Một vài người nói đùa, có một ông lão đứng lên nói:
- Mấy người các cậu đấy, đừng cứ lấy Liễu Hồng nhà người ta ra làm trò cười. Tôi thấy các người đúng là mèo không ăn nổi tanh. Liễu Hồng đã cứu mạng Chủ tịch Trương, thử nghĩ xem thị trấn Liễu Thủy chúng ta trước kia là cái bộ dạng gì? Bây giờ thì sao? Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện tai nạn ở mỏ than Nam Khê lần đó, bây giờ ngẫm lại, từ trong thâm tâm tôi vẫn cảm động đến rơi nước mắt đây.
Ông lão vẫn nói tiếp, quả thật đưa tay lên lau nước mắt, mọi người đều không nói gì, nghe ông lão nói hết:
- Các người thử nghĩ xem, nhiều năm như vậy, nhiều vị quan như vậy, có người nào có thể giống được với Chủ tịch Trương không? Chỉ dẫn theo vài người đã xông vào hầm mỏ. Lúc đó mấy vị lãnh đạo thị trấn không phải đều ở đó sao? Bọn họ đều thấy xảy ra tai nạn, nhưng cả đám người chỉ khoanh tay đứng nhìn, không một kẻ nào dám gánh vác. Còn không phải Chủ tịch Trương chỉ phát một câu lệnh, không nói hai lời đã dẫn người xông vào mỏ, kiên cường cướp lại được sinh mạng của mười mấy người từ tay Diêm Vương.
- Phải rồi, phải rồi...
Nói đến chuyện này, rất nhiều người lòng tràn ngập cảm xúc, chuyện này tuy đã xảy ra từ mấy năm trước, nhưng cảnh tượng kinh ngạc khi ấy đã khiến người ta cả đời cũng không quên được.
- Khi ấy con tôi ở ngay phía dưới hầm mỏ, nếu không có Chủ tịch Trương, e rằng mấy đứa chúng nó đã sớm không còn trên nhân thế rồi. Các người cứ nghĩ đi, phải quyết đoán đến mức nào, phải có trách nhiệm đến nhường nào, mới có thể có hành động đáng kinh ngạc như thế? Tôi đã sống sáu mươi tám năm nay, nhưng chỉ gặp được một vị quan tốt như cậu ấy. Cho nên, hiện tại cậu ấy đã làm Phó Chủ tịch thành phố rồi, giờ không phải sắp đến Tết rồi sao? Ngày mai chúng ta biếu quà cho cậu ấy đi. Cho dù chỉ là một quả trứng, một con gà mái già, cũng là tấm lòng của chúng ta.
- Đúng! Làm người không thể vong ơn, người trấn Liễu Thủy chúng ta cũng nên ghi nhớ lòng tốt của cậu ấy, ngày mai chúng ta sẽ đi biếu quà. Ông Tam Thúc, việc này để ông dẫn đầu nhé!
Rất nhiều người lập tức hô lớn phụ họa.
Một đám đông lớn vốn đang vây xung quanh, bỗng lập tức tản ra. Mọi người đều đi chuẩn bị quà Tết để biếu Trương Nhất Phàm.
Nước sông Liễu Thủy ào ào chảy xiết, tùy ý lao lên phía trước, tuy rằng đang là mùa đông, nhưng vẫn tràn trề nhiệt huyết. Cũng giống như cảm xúc mạnh mẽ của Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy năm đó, hăng hái ngút trời.
Vừa tới thành phố không lâu đã sắp đến Tết rồi. Lúc Trương Nhất Phàm rời đi chỉ đưa theo lái xe là Liễu Hải và Thư ký Tần Xuyên. Tần Xuyên cũng coi như là nước dâng thuyển lên, từ một Thư ký của Chủ tịch huyện nhanh chóng biến hóa, giờ đường đường là Thư ký của Phó Chủ tịch thành phố.
Vợ anh ta nghe được chuyện này, mừng đến nỗi cười không khép được miệng. Xem ra ban đầu hắn lựa chọn tên tiểu tử nghèo Tần Xuyên quả thật là đúng đắn. Thế nhân đãi kẻ khù khờ, Tần Xuyên cũng theo đó mà vượt trội hơn người.
Thân phận của Trương Nhất Phàm bị bại lộ, từ khi thăng lên thành phố nhậm chức, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều khác trước. Khi gặp mặt, lúc nào cũng nhìn thấy những khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Rốt cuộc đằng sau vẻ tươi cười của ai mới là tấm lòng thành thật, còn ai thì đeo mặt nạ giả dối đây?
Ngay cả Thư ký Thư mỗi lần gặp Trương Nhất Phàm cũng luôn tỏ ra vô cùng thân thiết, một chút dáng vẻ lãnh đạo cũng không có. Chính vì cái cảm giác này mới khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không bình thường.
Chủ tịch Phạm của thành phố trước đây giờ đã trở thành Bí thư Phạm, ông ấy là một người ôn hòa, không có chút lực sát thương nào. Có thể là do Bí thư Phùng trước đây quá chèn ép ông ta, đợi đến khi ông ta được lên làm Bí thư Thành ủy, thì đã sớm không còn chút nhuệ khí nào nữa.
Trương Nhất Phàm thăng lên cấp thành phố, càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bí thư Phạm. Hắn dần phát hiện ra rằng, tác phong của Bí thư Phạm, chỉ có thể dùng từ “ôn hòa” để hình dung. Cho dù ở trong Cuộc họp thường vụ, ông ta cũng không thể hiện chút thế mạnh nào, luôn thực hiện nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.
Trên quan trường, rất phổ biến một tình trạng, chính là “một vị vua mới, một bề tôi mới”. Bất luận người nào lên nắm quyền, cũng sẽ luôn gắng sức kéo người của mình lên theo, cũng gắng sức loại bỏ những mối nghi kị. Bí thư Phạm lên được mấy tháng, cũng không thấy ông ta có động thái gì, thành phố Đông Lâm vẫn duy trì bố cục như trước.
Nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy ông ta có gì đó không rõ ràng? Phải chăng khiêm tốn mới là tác phong nhất quán của ông ta? Con người Bí thư Phạm này, vẫn luôn khiến người ta không nhìn thấu được.
Buổi chiều, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, hình như sắp có tuyết rơi. Lại sắp đến Tết rồi, khoảng thời gian này vẫn luôn là mùa bận rộn nhất trong năm. Nhất là người trong thể chế, nào chạy chức, nào biếu quà, nào mời khách, mọi người đều đang tất bật vì một mục tiêu duy nhất. Tranh thủ tạo ấn tượng tốt một chút trong mắt lãnh đạo, để sang năm có thể leo cao một chút, cũng chẳng có mấy người thực sự suy nghĩ nên làm thế nào để hoàn thành công tác.
Năm mới đến rồi, còn ai nghĩ đến chuyện dân chúng chứ? Trương Nhất Phàm đang lo lắng, chính là vì vấn đề này.
Văn phòng trên thành phố khác với dưới huyện, ngay cả trong nhà vệ sinh cũng lắp hệ thống sưởi, đi ngoài xong, ít nhất mông vẫn còn ấm. Thật không hề đáng sợ như người ta vẫn nói về vùng Đông Bắc, ngồi đi vệ sinh một cái đứng lên sẽ phải mang theo “gậy” mà đi. Bởi vì ở Đông Bắc thường xuyên ở mức âm mấy chục độ, vậy nên cái này còn chưa đi ra, cái kia đã đóng thành băng rồi.
Đương nhiên, đây là nói giỡn thôi, cũng không đến nỗi nghiêm trọng đến vậy. Nhưng điều kiện ở thành phố Đông Lâm thật sự tốt hơn rất nhiều so với những huyện thành Trương Nhất Phàm từng đến.
Trong văn phòng, ngoại trừ nơi làm việc, bên trong còn một gian phòng nghỉ tạm thời. Giữa trưa có thể nằm trong đó môt chút, cũng đỡ phải chạy đi chạy lại.
Đương nhiên, những phòng nghỉ tạm như vậy, với người nào đó còn có tác dụng khác, còn về phần anh muốn sử dụng thế nào, thì đó là chuyện của anh. Trước tiên anh cứ leo lên vị trí này đi đã, không phải mỗi người đều có được sự đãi ngộ thế này đâu.
Gần ba giờ, trong sân lớn dưới tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, đột nhiên ồn ào hẳn lên. Bên ngoài có một đám nông dân ăn mặc khá nhà quê đi tới. Nam nữ lẫn lộn, già trẻ lớn bé, ít nhất cũng có bốn năm mươi người. Những người này đứng trước cổng tòa nhà Ủy ban nhân dân, kêu la đòi gặp Phó Chủ tịch Trương.
Cảnh vệ ngăn họ lại. Nhìn thấy vài người mang theo trứng gà, có người xách cả gà mái già, còn có rất nhiều người nông dân cầm theo nông phẩm, mấy người cảnh vệ liền thấy ảo não. “Bọn họ đến đây biếu quà cho vị lãnh đạo nào vậy?”
Tòa nhả Ủy ban nhân dân lại xảy ra chuyện mới mẻ, lâu lắm không gặp cảnh tượng như thế này. Nhưng bọn họ biết rằng, những người này ngăn cũng không được, mà để mặc cũng không xong. Trông thấy bọn họ làm loạn ầm ĩ, nhỡ chẳng may gây ra chuyện gì, mình cũng khó báo cáo công tác.
Vì thế một cảnh vệ liền hỏi:
- Các người tìm Phó Chủ tịch Trương nào? Ở đây chúng tôi có mấy vị Phó Chủ tịch thành phố mang họ Trương cơ?
Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, đi đường có chút không vững, cũng chạy tới đây. May mà bên người có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi giúp đỡ. Ông lão đáp:
- Chúng tôi là người thị trấn Liễu Thủy, huyện Thông Thành, đến gặp Phó Chủ tịch Trương.
Hôm nay gió to, ông lão nói chuyện có phần bất tiện, người cảnh vệ lại hỏi:
- Ông lão! Ông nói gì cơ ạ?
Người đi bên cạnh có lẽ là con trai ông lão, gã kéo ông lão lại rồi nói:
- Để tôi nói cho! Hôm nay gió to, miệng đông cứng lại rồi, cha tôi nói chuyện có chút bất tiện.
Vì thế gã nói với người cảnh vệ:
- Chúng tôi tới gặp Phó Chủ tịch thành phố, ông Trương Nhất Phàm. Làm phiền anh báo lại một tiếng, mọi người đều từ thị trấn Liễu Thủy tới, hôm nay còn phải về ngay.
“Đã là thời đại nào rồi, các người chạy từ xa như vậy tới chỉ vì biếu quà tận tay sao? Xem ra Tết năm nay, Phó Chủ tịch Trương có xương gà mái để gặm rồi đây.” Người cảnh vệ lúc này mới hiểu rõ, “Hóa ra là vị Phó Chủ tịch thành phố mới tới, sức hấp dẫn cũng lớn đấy chứ, nhiều người dân thế này, lại chạy từ xa như vậy đến, thật không đơn giản mà”. Người cảnh vệ liền lập tức gọi điện thoại báo lên văn phòng.
Lúc này, từ cửa vọng vào một hồi còi. Một chiếc xe Audi đời mới đang đứng cách đó không xa không ngừng nhấn còi. Thư Á Quân từ trong xe trông thấy đám người tụ tập kia, lập tức nhíu mày, cho rằng lại là đám dân từ địa phương nào đến khiếu tố.
Tên tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, quát về phía cổng:
- Các người làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để người ta đứng chắn hết cả cổng thế này?
Tài xế của Thư Á Quân họ Hồ, ỷ thế Thư Á Quân nên ngày thường khá hung hăng, người bình thường hắn đều không coi ra gì. Trông thấy đám người dáng vẻ quê mùa này liền lập tức quát lớn.
Hai người cảnh vệ nhìn thấy xe Chủ tịch thành phố, lập tức kêu đám người kia đứng sang bên cạnh. Sau đó hướng về phía xe Chủ tịch thành phố cúi chào một cái. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Thư Á Quân lộ ra nửa khuôn mặt, rất không hài lòng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Người cảnh vệ liền nói rõ chuyện này, sắc mặt Thư Á Quân lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói:
- Thật biết diễn trò đấy!
Sau đó kêu tài xế lái xe đi.
Sau khi xe của Chủ tịch thành phố đi rồi, Tần Xuyên mới nhận được điện thoại của văn phòng, lập tức báo cáo việc này với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa sổ, trông thấy đám đông bên dưới. Ban đầu còn tưởng bọn họ là quần chúng kéo đến khiếu tố, thật không nghĩ đếu là người dân từ thị trấn Liễu Thủy tới.
Vì thế hắn liền dặn dò Tần Xuyên:
- Đưa bọn họ tới nhà khách trước đi! Đứng ở cổng như vậy rất khó coi, tôi sẽ tới đó sau.
Năm nay, Trương Nhất Phàm hai mươi tám tuổi, cũng là tháng thứ ba sau khi đính hôn với Đổng Tiểu Phàm, hắn trở thành Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất của tỉnh Tương.
Trong năm năm ngắn ngủi, Trương Nhất Phàm tuần tự từ một Thư ký của Chủ tịch huyện, lên làm Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, rồi lên chức Phó Chủ tịch thường trực huyện Thông Thành, sau đó làm Chủ tịch huyện Sa, rồi bây giờ thì là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm. Hắn đến được bước đường này, hoàn toàn không phải là vì nguyên nhân gia thế. Trong đó cũng có công hắn dốc hết tâm huyết cày cấy, cúc cung tận tụy phục vụ nhân dân.
Đây chỉ là một câu nói ngoài miệng, nhưng ngoài có khả năng còn phải có gia thế. Đương nhiên lần này điều đến thành phố đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thường trực, ít nhiều cũng có liên quan đến gia thế, để được đi đường tắt. Có điều Trương Nhất Phàm chiến tích chính trị hiển hách, trong khu vực Đông Lâm, cơ hồ không ai không biết điều này.
Rất nhiều người nhắc đến vị Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, chỉ cần là dân chúng, đều sẽ giơ ngón tay cái lên trầm trồ khen ngợi.
Nhất là người dân thị trấn Liễu Thủy, mỗi khu nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm trên tivi, họ đều thấy vô cùng tự hào. “Nhìn xem! Đây là nhân vật lớn bước ra từ chỗ chúng tôi đấy. Năm đó chúng tôi còn cùng anh ấy tu sửa kênh đào!”
Lòng tự hào ấy, khiến trong lòng mỗi người dân đều cảm thấy hết sức vinh dự.
Mỗi khi người dân thị trấn Liễu Thủy nói đến chủ đề này, Liễu Cần Thọ đều đứng ra tự hào nói:
- Các người thì coi là cái rắm gì? Liễu Hồng nhà chúng tôi còn đút sữa cho Phó Chủ tịch Trương đấy!
- Ha ha...
Trong đám người rộ lên một tràng cười thô tục. Có người liền vạch mặt Liễu Cần Thọ:
- Đồ cầm thú! Nghe nói năm đó ông muốn lấy con dâu làm bà hai, thế ngực con dâu ông đã từng sờ chưa? Chỉ sợ đến một cọng lông còn chưa từng trông thấy ấy chứ?
- Ha ha...
Nghe thấy có người trêu tức Liễu Cần Thọ như vậy, rất nhiều người liền cười ầm lên. Nhắc đến Liễu Hồng, Liễu Cần Thọ đắc ý nói:
- Các người cười cái rắm ấy? Có bản lĩnh thì cũng để con dâu các người bước ra xã hội đi? Mỗi tháng cũng gửi về nhiều tiền như vậy đi.
Liễu Hồng đi Thâm Quyến, nghe nói phát tài lớn rồi. Hiện giờ hai vợ chồng Liễu Cần Thọ cùng với đứa cháu gái, không cần làm gì cả, mà tiền cũng tiêu không hết. Một tháng Liễu Hồng gửi cho họ ít nhất cũng hai ba ngàn. Con số này, đối với cuộc sống hiện giờ của người dân thị trấn Liễu Thủy, cũng đã là rất dư dả rồi.
Một vài người nói đùa, có một ông lão đứng lên nói:
- Mấy người các cậu đấy, đừng cứ lấy Liễu Hồng nhà người ta ra làm trò cười. Tôi thấy các người đúng là mèo không ăn nổi tanh. Liễu Hồng đã cứu mạng Chủ tịch Trương, thử nghĩ xem thị trấn Liễu Thủy chúng ta trước kia là cái bộ dạng gì? Bây giờ thì sao? Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện tai nạn ở mỏ than Nam Khê lần đó, bây giờ ngẫm lại, từ trong thâm tâm tôi vẫn cảm động đến rơi nước mắt đây.
Ông lão vẫn nói tiếp, quả thật đưa tay lên lau nước mắt, mọi người đều không nói gì, nghe ông lão nói hết:
- Các người thử nghĩ xem, nhiều năm như vậy, nhiều vị quan như vậy, có người nào có thể giống được với Chủ tịch Trương không? Chỉ dẫn theo vài người đã xông vào hầm mỏ. Lúc đó mấy vị lãnh đạo thị trấn không phải đều ở đó sao? Bọn họ đều thấy xảy ra tai nạn, nhưng cả đám người chỉ khoanh tay đứng nhìn, không một kẻ nào dám gánh vác. Còn không phải Chủ tịch Trương chỉ phát một câu lệnh, không nói hai lời đã dẫn người xông vào mỏ, kiên cường cướp lại được sinh mạng của mười mấy người từ tay Diêm Vương.
- Phải rồi, phải rồi...
Nói đến chuyện này, rất nhiều người lòng tràn ngập cảm xúc, chuyện này tuy đã xảy ra từ mấy năm trước, nhưng cảnh tượng kinh ngạc khi ấy đã khiến người ta cả đời cũng không quên được.
- Khi ấy con tôi ở ngay phía dưới hầm mỏ, nếu không có Chủ tịch Trương, e rằng mấy đứa chúng nó đã sớm không còn trên nhân thế rồi. Các người cứ nghĩ đi, phải quyết đoán đến mức nào, phải có trách nhiệm đến nhường nào, mới có thể có hành động đáng kinh ngạc như thế? Tôi đã sống sáu mươi tám năm nay, nhưng chỉ gặp được một vị quan tốt như cậu ấy. Cho nên, hiện tại cậu ấy đã làm Phó Chủ tịch thành phố rồi, giờ không phải sắp đến Tết rồi sao? Ngày mai chúng ta biếu quà cho cậu ấy đi. Cho dù chỉ là một quả trứng, một con gà mái già, cũng là tấm lòng của chúng ta.
- Đúng! Làm người không thể vong ơn, người trấn Liễu Thủy chúng ta cũng nên ghi nhớ lòng tốt của cậu ấy, ngày mai chúng ta sẽ đi biếu quà. Ông Tam Thúc, việc này để ông dẫn đầu nhé!
Rất nhiều người lập tức hô lớn phụ họa.
Một đám đông lớn vốn đang vây xung quanh, bỗng lập tức tản ra. Mọi người đều đi chuẩn bị quà Tết để biếu Trương Nhất Phàm.
Nước sông Liễu Thủy ào ào chảy xiết, tùy ý lao lên phía trước, tuy rằng đang là mùa đông, nhưng vẫn tràn trề nhiệt huyết. Cũng giống như cảm xúc mạnh mẽ của Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy năm đó, hăng hái ngút trời.
Vừa tới thành phố không lâu đã sắp đến Tết rồi. Lúc Trương Nhất Phàm rời đi chỉ đưa theo lái xe là Liễu Hải và Thư ký Tần Xuyên. Tần Xuyên cũng coi như là nước dâng thuyển lên, từ một Thư ký của Chủ tịch huyện nhanh chóng biến hóa, giờ đường đường là Thư ký của Phó Chủ tịch thành phố.
Vợ anh ta nghe được chuyện này, mừng đến nỗi cười không khép được miệng. Xem ra ban đầu hắn lựa chọn tên tiểu tử nghèo Tần Xuyên quả thật là đúng đắn. Thế nhân đãi kẻ khù khờ, Tần Xuyên cũng theo đó mà vượt trội hơn người.
Thân phận của Trương Nhất Phàm bị bại lộ, từ khi thăng lên thành phố nhậm chức, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều khác trước. Khi gặp mặt, lúc nào cũng nhìn thấy những khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Rốt cuộc đằng sau vẻ tươi cười của ai mới là tấm lòng thành thật, còn ai thì đeo mặt nạ giả dối đây?
Ngay cả Thư ký Thư mỗi lần gặp Trương Nhất Phàm cũng luôn tỏ ra vô cùng thân thiết, một chút dáng vẻ lãnh đạo cũng không có. Chính vì cái cảm giác này mới khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy không bình thường.
Chủ tịch Phạm của thành phố trước đây giờ đã trở thành Bí thư Phạm, ông ấy là một người ôn hòa, không có chút lực sát thương nào. Có thể là do Bí thư Phùng trước đây quá chèn ép ông ta, đợi đến khi ông ta được lên làm Bí thư Thành ủy, thì đã sớm không còn chút nhuệ khí nào nữa.
Trương Nhất Phàm thăng lên cấp thành phố, càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bí thư Phạm. Hắn dần phát hiện ra rằng, tác phong của Bí thư Phạm, chỉ có thể dùng từ “ôn hòa” để hình dung. Cho dù ở trong Cuộc họp thường vụ, ông ta cũng không thể hiện chút thế mạnh nào, luôn thực hiện nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.
Trên quan trường, rất phổ biến một tình trạng, chính là “một vị vua mới, một bề tôi mới”. Bất luận người nào lên nắm quyền, cũng sẽ luôn gắng sức kéo người của mình lên theo, cũng gắng sức loại bỏ những mối nghi kị. Bí thư Phạm lên được mấy tháng, cũng không thấy ông ta có động thái gì, thành phố Đông Lâm vẫn duy trì bố cục như trước.
Nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy ông ta có gì đó không rõ ràng? Phải chăng khiêm tốn mới là tác phong nhất quán của ông ta? Con người Bí thư Phạm này, vẫn luôn khiến người ta không nhìn thấu được.
Buổi chiều, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, hình như sắp có tuyết rơi. Lại sắp đến Tết rồi, khoảng thời gian này vẫn luôn là mùa bận rộn nhất trong năm. Nhất là người trong thể chế, nào chạy chức, nào biếu quà, nào mời khách, mọi người đều đang tất bật vì một mục tiêu duy nhất. Tranh thủ tạo ấn tượng tốt một chút trong mắt lãnh đạo, để sang năm có thể leo cao một chút, cũng chẳng có mấy người thực sự suy nghĩ nên làm thế nào để hoàn thành công tác.
Năm mới đến rồi, còn ai nghĩ đến chuyện dân chúng chứ? Trương Nhất Phàm đang lo lắng, chính là vì vấn đề này.
Văn phòng trên thành phố khác với dưới huyện, ngay cả trong nhà vệ sinh cũng lắp hệ thống sưởi, đi ngoài xong, ít nhất mông vẫn còn ấm. Thật không hề đáng sợ như người ta vẫn nói về vùng Đông Bắc, ngồi đi vệ sinh một cái đứng lên sẽ phải mang theo “gậy” mà đi. Bởi vì ở Đông Bắc thường xuyên ở mức âm mấy chục độ, vậy nên cái này còn chưa đi ra, cái kia đã đóng thành băng rồi.
Đương nhiên, đây là nói giỡn thôi, cũng không đến nỗi nghiêm trọng đến vậy. Nhưng điều kiện ở thành phố Đông Lâm thật sự tốt hơn rất nhiều so với những huyện thành Trương Nhất Phàm từng đến.
Trong văn phòng, ngoại trừ nơi làm việc, bên trong còn một gian phòng nghỉ tạm thời. Giữa trưa có thể nằm trong đó môt chút, cũng đỡ phải chạy đi chạy lại.
Đương nhiên, những phòng nghỉ tạm như vậy, với người nào đó còn có tác dụng khác, còn về phần anh muốn sử dụng thế nào, thì đó là chuyện của anh. Trước tiên anh cứ leo lên vị trí này đi đã, không phải mỗi người đều có được sự đãi ngộ thế này đâu.
Gần ba giờ, trong sân lớn dưới tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, đột nhiên ồn ào hẳn lên. Bên ngoài có một đám nông dân ăn mặc khá nhà quê đi tới. Nam nữ lẫn lộn, già trẻ lớn bé, ít nhất cũng có bốn năm mươi người. Những người này đứng trước cổng tòa nhà Ủy ban nhân dân, kêu la đòi gặp Phó Chủ tịch Trương.
Cảnh vệ ngăn họ lại. Nhìn thấy vài người mang theo trứng gà, có người xách cả gà mái già, còn có rất nhiều người nông dân cầm theo nông phẩm, mấy người cảnh vệ liền thấy ảo não. “Bọn họ đến đây biếu quà cho vị lãnh đạo nào vậy?”
Tòa nhả Ủy ban nhân dân lại xảy ra chuyện mới mẻ, lâu lắm không gặp cảnh tượng như thế này. Nhưng bọn họ biết rằng, những người này ngăn cũng không được, mà để mặc cũng không xong. Trông thấy bọn họ làm loạn ầm ĩ, nhỡ chẳng may gây ra chuyện gì, mình cũng khó báo cáo công tác.
Vì thế một cảnh vệ liền hỏi:
- Các người tìm Phó Chủ tịch Trương nào? Ở đây chúng tôi có mấy vị Phó Chủ tịch thành phố mang họ Trương cơ?
Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, đi đường có chút không vững, cũng chạy tới đây. May mà bên người có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi giúp đỡ. Ông lão đáp:
- Chúng tôi là người thị trấn Liễu Thủy, huyện Thông Thành, đến gặp Phó Chủ tịch Trương.
Hôm nay gió to, ông lão nói chuyện có phần bất tiện, người cảnh vệ lại hỏi:
- Ông lão! Ông nói gì cơ ạ?
Người đi bên cạnh có lẽ là con trai ông lão, gã kéo ông lão lại rồi nói:
- Để tôi nói cho! Hôm nay gió to, miệng đông cứng lại rồi, cha tôi nói chuyện có chút bất tiện.
Vì thế gã nói với người cảnh vệ:
- Chúng tôi tới gặp Phó Chủ tịch thành phố, ông Trương Nhất Phàm. Làm phiền anh báo lại một tiếng, mọi người đều từ thị trấn Liễu Thủy tới, hôm nay còn phải về ngay.
“Đã là thời đại nào rồi, các người chạy từ xa như vậy tới chỉ vì biếu quà tận tay sao? Xem ra Tết năm nay, Phó Chủ tịch Trương có xương gà mái để gặm rồi đây.” Người cảnh vệ lúc này mới hiểu rõ, “Hóa ra là vị Phó Chủ tịch thành phố mới tới, sức hấp dẫn cũng lớn đấy chứ, nhiều người dân thế này, lại chạy từ xa như vậy đến, thật không đơn giản mà”. Người cảnh vệ liền lập tức gọi điện thoại báo lên văn phòng.
Lúc này, từ cửa vọng vào một hồi còi. Một chiếc xe Audi đời mới đang đứng cách đó không xa không ngừng nhấn còi. Thư Á Quân từ trong xe trông thấy đám người tụ tập kia, lập tức nhíu mày, cho rằng lại là đám dân từ địa phương nào đến khiếu tố.
Tên tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, quát về phía cổng:
- Các người làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để người ta đứng chắn hết cả cổng thế này?
Tài xế của Thư Á Quân họ Hồ, ỷ thế Thư Á Quân nên ngày thường khá hung hăng, người bình thường hắn đều không coi ra gì. Trông thấy đám người dáng vẻ quê mùa này liền lập tức quát lớn.
Hai người cảnh vệ nhìn thấy xe Chủ tịch thành phố, lập tức kêu đám người kia đứng sang bên cạnh. Sau đó hướng về phía xe Chủ tịch thành phố cúi chào một cái. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Thư Á Quân lộ ra nửa khuôn mặt, rất không hài lòng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Người cảnh vệ liền nói rõ chuyện này, sắc mặt Thư Á Quân lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói:
- Thật biết diễn trò đấy!
Sau đó kêu tài xế lái xe đi.
Sau khi xe của Chủ tịch thành phố đi rồi, Tần Xuyên mới nhận được điện thoại của văn phòng, lập tức báo cáo việc này với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa sổ, trông thấy đám đông bên dưới. Ban đầu còn tưởng bọn họ là quần chúng kéo đến khiếu tố, thật không nghĩ đếu là người dân từ thị trấn Liễu Thủy tới.
Vì thế hắn liền dặn dò Tần Xuyên:
- Đưa bọn họ tới nhà khách trước đi! Đứng ở cổng như vậy rất khó coi, tôi sẽ tới đó sau.