-
Chương 137: TỪ NHẬT GIA ĐẾN THĂM
Sau khi được hỗ trợ, Trần Kinh Nghiệp đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói anh ta bị chấn động não, kèm theo say rượu nên bị sốc tạm thời, cần phải ở lại bệnh viện để quan sát một ngày.
Hẳn là Vân Thanh trên trời có linh, thế nên dù anh ta ngã từ độ cao như vậy xuống nhưng vẫn không chết, nhờ một nhánh cây đỡ rồi mới rơi xuống đất, Trần Kinh Nghiệp bị gãy xương ở nhiều nơi, nhưng may là vẫn giữ được tính mạng. Khi rời khỏi bệnh viện, bầu trời ở phía Đông đã le lói ánh sáng bàng bạc, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong xe taxi, tài xế liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu. Gương mặt cả hai đều bị thương, đặc biệt là người đàn ông, vừa chằng chịt vết thương lại vừa bẩn thỉu. Nếu không phải hai người đi từ bệnh viện ra, chắc chắn ông sẽ không đồng ý cuốc xe này. Vừa ngồi lên xe, nước mắt đã đầm đìa trên mặt Kiều Tâm Duy, Giang Hạo ôm lấy vai cô nói: “Bà cô của tôi ơi, sao vậy? Sao lại chảy nước mắt không ngừng thế này?” Cũng vì nhìn cả người anh đầy vết thương nên cô mới đau lòng như vậy, cô đau khổ nói: “Đợt trước ở núi tuyết còn chẳng thấy anh bị thương nhiều như thế, bây giờ lại thành thế này... Nếu để mẹ nhìn thấy, chắc chắn bà cũng khóc.”
Quả thật là như vậy, cả cuộc đời mẹ anh đều sống trong sự lo lắng bồn chồn, thời trẻ thì lo cho chồng, bây giờ thì lo cho con trai. Đã là người phụ nữ nhà họ Giang thì chắc chắn sẽ phải canh cánh nỗi lo cho người đàn ông của mình. Anh hôn lên lông mày cô: “Đừng nói cho ba mẹ biết, tuần này mình không về nhà, chờ vết thương của chúng ta đều lành hẳn thì về.”
Về đến nhà, bầu trời đã sáng choang, nhẽ ra bây giờ họ mới phải dậy sớm rời giường, nhưng Giang Hạo xin nghỉ làm. Anh không thể mang dáng vẻ thể này đi dọa người ở quân đội được. Nguyễn Tấn cũng cho phép Kiều Tâm Duy nghỉ phép, một là để dưỡng thương, hai là để chăm sóc Giang Hạo.
Nói không đau thì là nói dối, vì có va chạm vùng ngực nên bị thương rất nhiều, nếu không sát trùng cẩn thận sẽ gây nhiều hậu quả nghiêm trọng cho các bộ phận trong cơ thể. Sau khi uống thuốc tiêu viêm, anh nằm xuống nghỉ ngơi ngay. Nhìn cô vợ dịu dàng và quan tâm của mình, anh đột nhiên cảm thấy thì ra bị thương cũng là một niềm hạnh phúc.
“Đừng cử động, đụng đến vết thương sẽ không tốt...” Cô chầm chậm giúp anh lau mặt: “Chỗ này không băng bó sẽ không sao chứ? Nhiều vết lở thế này, hay là em giúp anh dán băng cá nhân lên?” “Không cần, những vết thương nhỏ như thế này sẽ đóng vảy nhanh thôi, em đừng khóc nữa.” Mũi Kiều Tâm Duy chua chua, hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt. “Mới khóc ban nãy, đừng khóc nữa được không? Em không thấy đàn ông có nhiều vết sẹo mới đẹp trai ngời ngời à?”
Câu nói đùa của anh làm Kiều Tâm Duy bật cười: “Đẹp cái đầu anh, có mà xấu như heo í.”
“Vậy thì càng tốt, dù sao anh cũng đã cưới vợ rồi, xấu một chút mới không có cô nào nhớ thương. Em lại càng yên tâm hơn.” “Được rồi được rồi, im miệng lại đi, anh không được mua mép khua môi nữa.” Giang Hạo im lặng, anh dựa vào gối ngắm cô thật cẩn thận. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt, cô chớp hàng lông mi, nước mắt óng ánh, những vết thương trên mặt trở nên sống động và dễ nhìn thấy hơn. Một người đàn ông gánh vác gia đình như anh có thêm vài vết sẹo cũng chẳng sao cả, nhưng phụ nữ thì không như vậy.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự yêu thương: “Đồ ngốc, sau này có gặp chuyện như vậy nữa thì em cứ đứng yên chờ, vì em, anh sẽ không để mình mất mạng.” “Nếu đổi lại là anh, anh có đứng chờ được không?” “Tình huống không giống nhau, nhìn em bị thương, anh còn khó chịu hơn lúc mình bị thương nữa.” Kiều Tâm Duy hài lòng mỉm cười, hai người yêu nhau có thể cảm ứng lẫn nhau. Giây phút này, cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh.
Đổi thuốc liên tục hai ngày, đến ngày thứ tư, Giang Hạo đã bình phục khá tốt. Các vết thương đều đã đóng vảy, chỉ có vết thương nặng ở ngực thì vẫn cần dán một miếng gạc nhỏ lại. Sáng sớm hôm ấy, Giang Hạo ngoan ngoãn ngồi trên nắp bồn cầu. Kiều Tâm Duy giúp anh cạo râu, đã ba ngày không sửa soạn, “cỏ dại” trở nên rậm rạp. “Đừng động vào em, không cẩn thận lại cứa vào miệng anh bây giờ.”
Hai tay Giang Hạo có thể ôm trọn lấy vòng eo cô, mười ngón tay thoải mái đặt lên trên lưng cô. Nếu cằm anh tiến gần hơn về phía trước thì có thể chạm vào... Khụ khụ... Mới sáng sớm, tĩnh tâm, tĩnh tâm. “Em nói cho anh biết, cạo râu xong thì ngoan ngoãn đi ăn sáng. Em nấu cháo rồi, để trong nồi ấy, đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi nên em sẽ đi mua. Anh muốn ăn gì không?” Giang Hạo cười hì hì: “Ăn em.”
“Xéo đi, đứng đắn một chút.”
“Anh thì sao cũng được, em cứ mua đồ mình thích đi.” “Ha ha, được rồi, anh ăn cháo xong thì cứ nằm nghỉ, nồi bát để em về rồi rửa sau.” Kiều Tâm Duy vừa đi chưa được bao lâu thì chuông cửa đã vang lên, sau khi húp cháo xong, Giang Hạo đứng rửa bát. Nghe tiếng chuông, anh phẩy tay ra mở cửa, sao nhanh vậy đã về rồi?
Anh đi tới cửa và nhìn qua màn hình video, hơi giật mình, là Từ Nhật Gia? Sao cô ta lại đến đây?! Anh nhanh chóng lấy áo thun trên móc đồ mặc vào.
Cửa vừa mở ra, Từ Nhật Gia đã nở nụ cười thân thiết chào hỏi: “Anh Giang, em đến nhà anh chị làm khách. Đột ngột đến thăm thế này, chắc anh sẽ không khó chịu mà không chào đón em đâu nhỉ?” Trong tay cô là một giỏ hoa quả, rõ ràng là đến thăm bệnh.
“Đương nhiên là không...”... mới lạ. Đến nhà cũng không báo trước một tiếng, với cả sao không đợi lúc Kiều Tâm Duy ở nhà mà đến, giờ mới ló mặt thì chẳng tiện chút nào. Dù trong lòng Giang Hạo nghĩ vậy, nhưng anh vẫn lễ phép đãi khách.
Từ Nhật Gia nhìn Giang Hạo: “Anh Giang, đây là lần đầu tiên em thấy anh mặc đồ ở nhà đấy, quá đẹp trai.” Giang Hạo cười khan vài tiếng, được người đẹp tán dương đôi khi có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, nhưng đôi khi cũng rước lấy phiền phức: “Mời vào.” Từ Nhật Gia đi vào phòng khách, nhìn khắp nơi một lượt: “Chị Tâm Duy đầu ạ?”
“Cô ấy ra ngoài mua thức ăn, trong nhà không còn gì cả, em uống nước không?” Chỉ còn nước sôi để nguội, muốn uống hay không? “Được ạ, cảm ơn... Anh Giang, hôm nay em đại diện công ty đến thăm anh chị một chút. Tổng Giám đốc Nguyễn cho em địa chỉ ạ.”
Đang bực vì sao cô ta lại biết địa chỉ nhà mình, thì ra là Nguyễn Tấn nói: “A ha ha, mọi người khách sáo quá, mời ngồi.” Từ Nhật Gia đặt giỏ hoa quả ở một bên, sau đó nhìn Đông ngó Tây: “Anh Giang, nhà anh đẹp thật, em có thể tham quan một chút được không?” “Được chứ.” Có cái gì để tham quan chứ, đợi Kiều Tâm Duy về thể nào cũng ăn dầm chua, mong là cô ta mau đi đi. Nghĩ thế, anh cầm điện thoại định báo cho Kiều Tâm Duy một tiếng, báo cáo sớm một chút thì tốt hơn.
Bỗng nhiên, có tiếng “ầm” phát ra từ phía ban công, hình như có gì đó bị vỡ, anh đi nhanh ra đó nhìn. Từ Nhật Gia đang ngồi trên đất nhặt mảnh vỡ, vừa nhặt, cô vừa ái ngại nói: “Anh Giang, ngại quá, vừa rồi em không để ý nên đá phải, rất xin lỗi anh.” Ôi trời đất, là bình hoa phong tín tử yêu thích nhất của Kiều Tâm Duy, dù phong tín tử đã qua kỳ nở hoa, chỉ còn vài phiến lá, nhưng đây là bình hoa cô mang từ nhà mẹ đẻ sang. Cô chăm chút nó cẩn thận đến nỗi còn đến cửa hàng hoa để chọn một bình thủy tinh xinh đẹp về trồng.
“A, đau quá!” Tay Từ Nhật Gia bị một mảnh thủy tinh của bị thương, máu chảy ròng ròng. Khụ khụ khụ khụ, đau đầu thật! Giang Hạo không thể nói nặng với một cô gái còn trẻ như vậy, anh đành bảo: “Cô để đó đi, trong phòng có băng dán cá nhân. Vào đi, tôi đưa cho cô.” Lúc đưa băng dán cá nhân, Từ Nhật Gia vừa lấy một tay giữ vết thương, vừa đáng thương nói: “Anh Giang, anh giúp em dán nhé, em không rảnh tay.” Trước tình huống như thế này, hình như cũng không còn cách nào tốt hơn, nếu như không đồng ý thì có vẻ như mình rất hẹp hòi. Thế là, Giang Hạo gật gật đầu rồi xé bằng cá nhân ra. “Anh Giang, bình hoa đó là của chị Tâm Duy phải không? Em thấy trên bàn làm việc của chị ấy có đặt một bình như vậy. Em không cố ý đâu.” “Không sao, chỉ là một bình hoa thôi, mua lại cái khác là được.” Cô không biết cẩn thận một chút à, xin lỗi thì làm được cái rắm gì: “Xong rồi, cô nên cẩn thận hơn.”
Từ Nhật Gia khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Giang Hạo không khỏi rùng mình một cái vì hành động đó của cô ả. Đừng, đừng có cười như thể với tôi, vợ tôi sẽ giận đấy.
“Anh Giang...”
“Khụ khụ khụ...” Giang Hạo cố gắng nhích xa cô ra: “Hay là cô gọi tên tôi đi, mỗi lần cô gọi như thế, tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm.” Nhưng mà, Từ Nhận Gia vẫn gọi như cũ, còn đuổi theo ngồi xuống bên cạnh Giang Hạo – người đang ngồi đối diện cô ta: “Anh Giang, vết thương của anh đã ổn chưa? Bọn em đã nghe kể lại hết rồi, anh giỏi quá.”
“Chuyện này có gì đâu.” Tâm Duy ơi Tâm Duy, khi nào em mới về? Anh thầm nghĩ, có lẽ bị Kiều Tâm Duy nói trúng thật rồi, đúng là mồm quạ đen! “Anh Giang, anh đã cứu anh trai em, bây giờ lại là chồng của chị Vân Thanh. Anh đúng là người tốt.” Dù là đầu gỗ cũng có thể nhận ra tình cảm mãnh liệt của cô bé này, Giang Hạo sâu sắc cảm thấy, cảm giác của Kiều Tâm Duy thật sự quá chuẩn. “Đừng nói thể... Ài, Tâm Duy chắc cũng sắp về rồi, để tôi rót thêm cốc nước cho cô.” Anh dời chủ đề, tránh cho cô nàng này lại thốt lên câu làm người ta xấu hổ. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Lúc hai người đang mặt đối mặt, Kiều Tâm Duy mở cửa đi vào. Trên tay cô đang mang một túi lớn, cạnh cửa còn đặt một túi lớn khác, có kinh ngạc nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa.
“Chị Tâm Duy, chị mới về ạ.” Từ Nhật Gia cũng không hề ngại ngùng, chủ động nói: “Mấy ngày này chị không đi làm, mọi người đều rất lo lắng nên nhờ em ghé thăm hai người một chút. Tổng Giám đốc Nguyễn cứ dặn là để chị nghỉ thêm vài ngày, đợi anh Giang khỏe lại hoàn toàn thì chị hằng đi làm.” Giang Hạo cảm giác không ổn. Cái cô nàng này không biết nhìn sắc mặt người khác à? Không thấy mặt vợ tối đã tối sầm rồi hả? A em yêu, anh chưa làm gì cả. Kiều Tâm Duy rất mệt mỏi, cả người đều là mồ hôi, xách hai túi đồ nặng nề này, ngón tay cô đã tê rần. Cô lắc lắc tay, lạnh nhạt nói: “À, cảm ơn. Tổng Giám đốc Nguyễn đã nói với chị trước rồi, coi như nghỉ đông vài hôm vậy.” Giang Hạo đi đến giúp cô xách túi: “Ui nặng vậy, vợ vất vả quá!” Anh đi nhanh đến hôn lên trán cô một cái, rồi vòng tay ôm cô, thừa dịp nói nhỏ: “Cô ta đột nhiên tới, anh cũng trở tay không kịp.”. Kiều Tâm Duy trừng anh: “Trở tay không kịp mà còn ngồi sát nhau vậy!” Cô đẩy anh ra, sau đó mỉm cười nói: “Nhật Gia, ở công ty vẫn ổn chứ? Mấy dự án kia sao rồi?” Cô nhấc chân, hung hăng giẫm lên mu bàn chân của Giang Hạo. Giang Hạo nhe răng, bà cô xấu xa, lát nữa anh giải quyết em sau. “Mọi chuyện đều tất cả, dự án đang tiến triển rất thuận lợi, các đồng nghiệp đều nhớ chị.” “Ui, tay của em sao thế?” Nói đến đây, Từ Nhật Gia áy náy nói: “Chị Tâm Duy, chị đừng giận, em không cẩn thận làm vỡ bình hoa của chị..” Nói đoạn, cô chỉ ra ban công. Kiều Tâm Duy nhìn theo tay cô, phát hiện mặt đất ướt một mảng lớn, còn có những mảnh vỡ thủy tinh, gốc cây phong tín tử đáng thương nằm ở đó. Lòng cô nảy cơn giận, dù không phải là kẻ rộng lượng, nhưng mà, nhưng mà, cô vẫn phải cố nén cơn giận xuống. “Không sao, một bình hoa thôi mà, để mua cái khác là được.” Hừ, câu nói giống y đúc lời của Giang Hạo, quả nhiên là hai vợ chồng.