-
Chương 141: GẶP LẠI TIÊU THIÊN ÁI
Tầng hai của một quán cà phê sân thượng, ánh đèn vàng mờ tỏa ra từ bóng đèn thủy tinh áp tường được chạm rỗng, trên cửa sổ được mắc một chiếc màn màu hồng buông thõng, mỗi lần gió thổi qua, tẩm màn hơi phất phơ.
Trên quầy bar đặt một bình tinh dầu tỏa hương thơm ngát có tác dụng an thần, buổi chiều uống một tách cà phê ở đây, ánh nắng dịu dàng và bồn hoa màu tím mang lại một cảm giác rất đặc biệt. Lưu Kim Nặc là một cô gái vì tình yêu mà chấp nhận từ bỏ tất cả, một cô nàng tin rằng tình yêu có thể giúp mình no bụng, và sau khi bị tình yêu vứt bỏ, cô trở về thủ đô với khuôn mặt buồn bã. Nhìn cô, Kiều Tâm Duy cảm thấy thương cảm, gương mặt sáng sủa của cô đã biến thành âu lo, mới một năm thôi mà.
“Arnold, cậu đừng khóc, loại phượng hoàng nam này không có cũng được, bỏ anh ta thì cậu sống càng tốt hơn.” Arnold lau nước mắt, khóc thút thít: “Tâm Duy, mình hiểu rất rõ bộ mặt thật của Mao Lập Bác, anh ta không phải là kẻ có chí lớn nhưng lúc nào cũng muốn sống như đại gia, đúng là thấp hèn. Hơn nữa, anh ta lười biếng, không có lòng cầu tiến, không có trách nhiệm thì thôi đi, nhưng điều khiến mình không chịu nổi là anh ta ngoại tình sau lưng mình. Nếu không phải bị phát hiện, không biết anh ta định giấu mình bao lâu nữa. Anh ta coi mình như con đần vậy, ha ha, mình đúng là một đứa đần độn, công việc tốt ở thủ đô lại không làm mà chạy đến thành phố của anh ta, khổ cực kiếm tiền nuôi anh ta với cả con bồ nhí. Mình đúng là rẻ tiền, chính mình còn tự xem thường mình nữa là.” Tìm được người để trút bầu tâm sự, Arnold nói hết ra những uất ức trong lòng. Tâm trạng của cô ấy đã bị đè nén quá lâu, đau xót đến chết lặng. “Chuyện xảy ra khi nào?” Kiều Tâm Duy thổn thức không thôi. Từ khi tốt nghiệp, cô đã không nghe thấy bất kì tin tức gì về Arnold. Cô và Kỷ Tiểu Hải đã mỗi người một ngả, cô còn tưởng cặp này sẽ sống tốt, nào ngờ...
“Hơn nửa năm rồi, lúc cậu kết hôn ấy. Xin lỗi Tâm Duy, lúc đó tâm trạng mình không tốt, nên tự giấu hết mọi tin tức.” Arnold lau khô nước mắt nở nụ cười: “Bây giờ thì không sao rồi. Mình đã thoát ra được. Hôm nay kể lại cho cậu chuyện này nên bất chợt nén không được cảm xúc. Mình rất đau lòng cho sự ngốc nghếch của bản thân mình lúc đó... Đúng rồi, đây là tiền mừng cho cậu và Kỷ Tiểu Hải.” Nói đoạn, Arnold lấy ra một tấm thiệp đỏ.
Vì chỉ một thời gian ngắn nhưng bao nhiêu chuyện đã xảy ra, Kiều Tâm Duy cũng thấy nghèn nghẹn, cô ngăn lại nói: “Arnold... Người cùng mình kết hôn, không phải là Kỷ Tiểu Hải.”
“Hả? Cái gì?” “Hai chị em ta là đồng bệnh tương liên. Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên ngoại tình sau lưng mình.” Giờ nhắc lại chuyện này, cô cảm thấy chuyện này như là của người khác.
Nghe xong, Arnold mắng nhiếc: “Đậu xanh rau má, hai đứa đó thể mà làm được chuyện này, đúng là xấu hổ mà!” Những vị khách xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn về bàn của bọn họ: “Suyt, cậu nói nhỏ thôi, chuyện này đã qua rồi, bây giờ họ sống tệ hơn mình nhiều. Họ đòi ly hôn, không biết ra sao rồi, lâu nay chẳng nghe tin gì cả.”
Arnold tức giận nguyền rủa: “Đáng đời, đàn ông chẳng có thằng nào tốt. Tâm Duy, nếu đã như vậy mình cũng không ngại nói với cậu, năm ba Đại học mình bắt gặp Kỷ Tiểu Hải đi ra từ phòng ngủ của chúng ta. Mình tưởng là anh ta tới tìm cậu, sau đó phát hiện trong phòng chỉ có Tổn Dung Tuyên. Bây giờ nhớ lại bộ dạng của Kỷ Tiểu Hải lúc đó thì đúng là hơi sai sai, chắc chắn họ đã dính líu với nhau từ lúc đó.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Aiz, cái này chẳng là gì đâu. Đồng nghiệp tốt nhất của mình vừa bị tai nạn xe qua đời, chồng cô ấy uống say ngã bị thương đang nằm viện. Hôm nay mình phát hiện, thì ra chồng của cô ấy ngoại tình, kẻ thứ ba là đối tượng hẹn hò trước đây của sếp mình, hai người đàn ông có phong cách khác nhau hoàn toàn mới ghế. Bây giờ hai kẻ đó đang yêu yêu thương thương nhau ở bệnh viện đấy.”
Có cuộc nói chuyện này, hai người dường như tìm được tri kỷ, Arnold nói: “Mình hối hận khi không tìm cậu sớm một chút. Hầy, cầm đi, tiền mừng cậu cứ giữ đi, mình chúc cho cậu và ông xã hạnh phúc mỹ mãn, để Kỷ Tiểu Hải hối hận chết đi.”
“Ha ha, vậy cảm ơn nha. Nếu cậu đã về thủ đô thì công việc thế nào?” “Đang tìm, bị trầm cảm hơn nửa năm, mình cũng nên tỉnh táo lại rồi.”
“Cần mình giúp không?” “Không cần, mình muốn dựa vào bản thân.”
“Ừ, cậu là người có năng lực mà.” Nhớ ngày trước, Arnold còn chưa tốt nghiệp mà đã thi đỗ nghiên cứu sinh, nhưng vì Mao Lập Bác không thi đỗ nên cô ấy từ bỏ. Sau này thi công chức, Arnold cũng thuận lợi thi đỗ, nhưng Mao Lập Bác muốn về quê, thể là cô ấy lại từ bỏ thêm một lần nữa. Vì tên đàn ông này, có thể nói cô ấy đã từ bỏ tất cả những điều kiện tối ưu để có thể sống tốt ở thủ đô. Sau khi hồi tưởng lại ký ức đắng nghét, cuộc trò chuyện chuyển đến chủ đề ở thì hiện tại, Arnold quan tâm hỏi: “Ông xã cậu thường xuyên đi công tác thể, cậu không sợ anh ta ngoại tình à?” Quả thật là một lần bị rắn cắn, mười năm sợi dây thừng.
Kiều Tâm Duy nhấp một ngụm cà phê: “Anh ấy là quân nhân, nếu anh ấy đám, người đầu tiên không tha chính là ba của anh ấy, cho nên chuyện này mình không sợ lắm.” Arnold vui vẻ nói: “Là anh trai quân nhân à, tìm cơ hội cho mình gặp mặt nhé.”
“Ok.”
Cứ tưởng trò chuyện với Arnol một lúc, không ngờ thời gian đã trôi qua cả buổi chiều. Hai người phụ nữ cùng trải qua một chuyện giống nhau, dường như đang ngồi soi gương và hầu như có thể hiểu thấu được nhau. Nhờ trút hết mọi thứ, lòng của Kiều Tâm Duy thư thái hơn rất nhiều.
Chạng vạng tối, trời bỗng đổ một cơn mưa nhỏ. Mưa phùn rả rích không khiến người khác lạnh run, người đi đường có kẻ thì bật ô, cũng có người đội mưa tiếp tục đi. Kiều Tâm Duy lấy túi xách che đầu mình lại, nhanh chóng chạy về hướng trạm xe điện ngầm.
Đi qua ngã tư đường, những quả cam lăn lông lốc dưới đất khiến cô chú ý. Những trái cam tròn vo tươi rói lăn xuống những khoảnh đất thấp hơn. Kiều Tâm Duy quay lại nhìn, lòng cô hơi hồi hộp. Lúc đó, cô nhìn thấy Tiểu Thiên Ái đang khom người, khó khăn nhặt từng quả cam một. Túi nhựa trong tay bị rách nên cam mới lăn lung tung dưới đất, trong cơn mưa phùn, người nào người nấy vội vã bước đi, không một ai đến giúp, trông cô ta rất chật vật. Kiều Tâm Duy quay đầu bước đi, chuyện này không liên quan gì đến mình! Nhưng đi được hai bước, cô lại vòng trở lại. Aiz được rồi, giúp một chút cũng chỉ là tiện tay thôi, với lại trong túi cô có một cái túi đựng đồ. Thế là, cô nhặt từng quả cam lên, sắp xếp gọn lại và trả lại cho cô ta. Tiêu Thiên Ái mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, một mình cô ra ngoài à?”
“Trời mưa rồi, cô muốn đi đâu đây?”
“Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, tôi sống ở gần đây, cô không biết à?” Kiều Tâm Duy hất tóc ra sau, tóc cô đã ướt nhẹp cả rồi: “Tôi không biết. Cô ở đâu cũng không liên quan gì đến tôi.” Tiểu Thiên Ái lạnh nhạt mỉm cười: “Ha ha, tôi cứ tưởng A Hạo sẽ nói cho cô biết.”
Kiều Tâm Duy cực kỳ khó chịu, đặc biệt là bộ dạng “cái gì cũng biết” của cô ta bây giờ. Rõ ràng cầu nào cổ ta nói ra cũng tính toán sẵn trong đầu, còn giả vờ như không hề quan tâm: “Cô không cần phải cố ý nhắc A Hạo này A Hạo kia, là bản thân tôi không muốn biết mà thôi. Tôi hỏi, chắc chắn Giang Hạo sẽ nói.” Thấy cô tức giận đùng đùng, Tiêu Thiên Ái nhanh chóng giải thích: “Cổ đừng hiểu lầm, tôi không có ý này. Tôi cũng tự hiểu mà, sự giúp đỡ của A Hạo chỉ là vì báo ân.”
Nghe cô ta nói thể, Kiều Tấm Duy cũng cảm thấy mình hơi quá. Một cô gái đang tốt đẹp, vì cứu người yêu mà mất cả hai chân, bây giờ người yêu cưới người khác, giữ liên lạc với cô ấy chỉ vì ân tình, suy bụng ta ra bụng người, dù là ai đi chăng nữa cũng cảm thấy không cam lòng. Kiều Tâm Duy ngại ngùng nói: “Xin lỗi... Vậy cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Tiêu Thiên Ái do dự: “Thế thì phiền quá.” Thấy mưa càng ngày càng to, quần áo của cả hai cũng ướt đẫm rồi, Kiều Tâm Duy dứt khoát nói: “Đi thôi, nếu cô còn không đi thì ướt sũng cả người mất, cô cầm túi đi.” “Được, cảm ơn.” Vậy là, Kiều Tâm Duy cầm chặt tay cầm rồi đẩy xe đi theo hướng dẫn của Tiêu Thiên Ái. Cơn mưa chẳng mấy chốc đã lớn hơn, tiếng sấm vang lên đì đùng trên bầu trời. Dòng người trên phố đang đi không nhanh không chậm chuyển sang trạng thái chạy, rất nhiều người chạy đến những chỗ có mái hiên để tránh mưa. Sắc trời cùng nhanh chóng tối sầm, mây đen kéo đến che khuất cả thành phố. Rất nhanh sau đó, mưa tầm tã như trút nước, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Kiều Tâm Duy định tìm một chỗ tránh mưa, nhưng lúc đi vào chung cư lại không có chỗ nào để trú tạm cả: “A làm sao đây? Mưa to như vậy mà không có chỗ nào để trú.”
“Đến rồi đến rồi, ngay phía trước thôi, cửa thứ hai.” Tiêu Thiên Ái chỉ về trước, thay vì tìm chỗ trú mưa thì về nhà còn hơn.
“Vậy thì được.” Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, lau mắt, sau đó đẩy xe đi thẳng một đường: “Ôi trời ơi, giày ướt hết rồi.” Cô vừa giẫm mạnh xuống, tiếng để giày “nhèm nhẹp nhèm nhẹp” vang lên, giẫm vào một vũng nước, tóc, tay áo và ống quân đều dính nước mưa, cả người không có chỗ nào là khô ráo cả.
Tiêu Thiên Ái cũng thể, trong túi đựng cam cũng chứa đầy nước. Nếu cẩm túi lên ước lượng thử, có khi tăng lên hẳn hai cân tròn.
Hai người bỗng nhiên nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. “Cơn mưa này chắc sẽ không ngừng ngay được, cô lên trên tắm rồi thay quần áo khác đi.” Lần này đến phiên Kiều Tâm Duy do dự: “Cái này... không ổn lắm.”
“Hôm nay may mà có cô, nếu cô không xuất hiện, chắc chắn tôi vẫn còn đội mưa ở ngoài. Đừng ngại, chỗ tôi không có đàn ông.” Kiều Tâm Duy nhìn cô ta một chút, người này đang cười rất ung dung, dường như không phải giả vờ giả vịt: “Vậy được rồi, quấy rầy cô.” Đi vào cửa, Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt. Màn cửa và đồ thủ công mỹ nghệ trang trí trong nhà không khác cách trang trí ở nhà cô và Giang Hạo là mấy. Mặc dù cấu trúc và diện tích căn hộ khác nhau, nhưng phong cách thiết kế thì giống vô cùng, từ màu sơn tường cho đến những vách ngăn được chạm rỗng, từ gạch men dưới sàn cho đến cách thiết kế nhà bếp thoáng đãng. Căn hộ này chính là phiên bản thu nhỏ của nhà họ, đều cùng một phong cách thiết kế mang hơi hướng châu u.
Đang ngây ngốc, Tiêu Thiên Ái đã đi từ phòng ra, còn cầm một bộ quần áo trong nhà sạch sẽ: “Cô vào toilet tắm rửa thay đồ đi, đừng ghét bỏ, tôi chỉ có bộ này thôi, không có bộ khác.” “Vậy còn cô, có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, tôi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ thay đồ, dù sao sàn nhà đã ướt nhẹp rồi, nhanh lên đi, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ừm...” Tầm mắt của cô bỗng nhiên dừng lại trên ban công, trên sào phơi đồ cao cao có treo một bộ sơ mi màu xanh lục, và cả... Khụ khụ, đồ lót của đàn ông. Cô so sánh với đồ lót của Giang Hạo. Là của Giang Hạo đúng không? Chẳng phải vậy à?
Tiêu Thiên Ái nhìn ánh mắt của cô, cô ta cười nói: “Đấy không phải là của Giang Hạo, mấy ngày trước chung cư đồn có trộm, tôi mới mua nó về để treo, giả vờ dọa bọn trộm, để chúng tưởng không phải tôi đang ở một mình.”
Trước Tiếp