-
Chương 147: NHƯỢC ĐIỂM CỦA GIANG HẠO
Nhà kho chuyên để hàng hóa cũ nát, mùi rỉ sắt tràn ngập khắp nơi, một góc ẩm ướt bên ánh đèn lờ mờ là nơi tốt nhất để muỗi tụ tập làm loạn.
Tiếng tát vang lên, Từ Nhật Gia ngã xuống, cô ta cắn chặt răng, tay che má, không nói gì. Bảy, tám người đàn ông đứng đó cũng không nói gì. Bàn tay của Từ Nhật Thăng cũng tê dại, đây là lần đầu hắn đánh em gái mình: “Gia Gia, anh không so đo vụ em nói sai tin tức với anh, nhưng em lại dám để Kiều Tâm Duy chạy trốn? Em có muốn trả thù cho ba không vậy?”
Từ Nhật Gia liếm khóe miệng, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi, gò má cô ta đau rát, năm đầu tay hiện rõ. Cô ta bình tĩnh vuốt tóc, chống đất đứng dậy: “Anh, đừng tiếp tục làm sai nữa, thu tay lại thôi, chúng ta thừa dịp lúc chưa bết bát nhất rời đi không phải tốt hơn sao?”
“Em nói nghe đơn giản thật, Gia Gia, anh không thể tin được em lại phản bội anh.” Từ Nhật Thăng tức giận vô cùng, trán hằn gần xanh, hắn nói với người bên cạnh: “Mau đuổi theo đi, đi theo đường này, cô ta chạy chưa xa đâu.” Từ Nhật Gia cau mày, nếu Kiều Tâm Duy bị bắt lại thì sẽ chịu đau khổ: “Anh...” “Câm miệng!” Từ Nhật Thăng tức giận, vén góc áo lên, đi qua đi lại không ngừng, đột nhiên hắn dừng lại, nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Có để lộ thân phận với Kiều Tâm Duy không?”
Im lặng.
“Chết tiệt, em không muốn sống nữa à? Ép anh giết người phải không?” “Anh, đừng mà!” Từ Nhật Gia cầu xin: “Kiều Tâm Duy là người vô tội, anh đã hứa với em sẽ không làm tổn thương người vô tội còn gì?” Tất cả đều là âm mưu từ trước, lúc bắt đầu tiếp cận Kiều Tâm Duy, họ đã lập mưu báo thù. Giang Hạo là người khó tiếp cận, vậy thì ra tay từ người bên cạnh anh. Từ Nhật Gia vào công ty với thân phận thực tập, đây là cách tốt nhất.
Cô ta vốn định tiếp cận Giang Hạo thông qua Kiều Tâm Duy, nhưng trong quá trình tiếp xúc, không những không hấp dẫn được Giang Hạo mà còn tự lún vào. Cho dù là Giang Hạo hay Kiều Tâm Duy đều đối xử với người khác rất tốt, họ thiện lương, tốt bụng, rộng lượng, chưa bao giờ nhỏ nhen hay lừa gạt cái gì cả. Cho dù Kiều Tâm Duy biết cô ta có ý đồ xấu với Giang Hạo nhưng chưa bao giờ làm khó cô ta trong công việc. Cô ta không muốn tổn thương những người tốt như vậy, nhưng cô ta lại không thể trái lời anh trai, nên cô ta mới đẩy Tiêu Thiên Ái ra ngoài.
“Gia Gia, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với mình, em đã quên ba chết thế nào rồi sao?”
“Cho nên ba không muốn chúng ta đi theo con đường của ông, anh, anh tỉnh lại đi, chẳng lẽ phải rơi vào kết cục của ba thì mới hối hận ư?” Từ Nhật Thăng không muốn cãi nhau với cô ta, giờ chỉ có thể đẩy nhanh kế hoạch, bước tới đường này rồi thì hắn không thể từ bỏ được, nhưng hắn lại không muốn cô em gái của mình chịu bất cứ nguy hiểm nào: “A Thiết, cậu đưa đại tiểu thư tới Chicago trước đi.”
“Em không đi, nếu đi thì cùng đi, anh, anh đã hứa là đi với em còn gì, em không đi một mình đâu.”
“A Thiết, tôi giao con bé cho cậu, xin cậu hãy đưa con bé đến Chicago bình an.” A Thiết là thủ hạ đắc lực nhất của Từ Nhật Thăng, là người mà hắn cứu trong khu ổ chuột ở Thái Lan, đi theo hắn hơn mười năm rồi.
“Em không đi.” Từ Nhật Gia nắm chặt tay hắn: “Anh, đừng để em đi một mình, ba mẹ mất rồi, nếu anh không ở cạnh thì em sống làm gì chứ? Anh, chúng ta đi cùng nhau có được không?”
Từ Nhật Thăng nhìn em gái với ánh mắt thương xót, nhưng vẫn ra hiệu cho A Thiết đánh vào gáy cô ta, nhìn cô em gái đã ngất, hắn vuốt nhẹ gương mặt đã sưng đỏ: “Gia Gia, anh hứa sẽ sống sót để tìm em. A Thiết, đi!”
Trong kho chứa hàng chỉ còn lại sáu người, Từ Nhật Thăng không biết những người này trung thành với mình cỡ nào, hắn mở rương trên bàn, bên trong là một đám tiền vàng, hắn nói: “Chuyện hôm nay phải nói rõ, thù này là của tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải làm, nhưng các cậu thì không, cho nên nếu ai muốn đi thì cầm tiền rồi đi đi, nếu ở lại thì phải chuẩn bị tinh thần chịu chết. Đương nhiên, nếu như việc này thành thì những gì Từ Nhật Thăng có các cậu cũng có.”
Mọi người nhìn nhau, Tiểu Tứ là người đầu tiên cầm tiền: “Anh Thắng, anh biết em là người nhát gan, hôm nay em rời khỏi đây không phải là không tin anh, mà là không muốn liên lụy tới anh, năng lực của em chỉ có thể làm gã trông cửa mà thôi, những việc xông pha kia em không làm nổi. Em không có chí lớn gì cả, chỉ muốn kiếm một khoản tiền về nhà cưới vợ, sống cuộc sống bình thường, em không làm chuyện này được, nhưng anh vẫn là đại ca mà em kính trọng.”
Từ Nhật Thăng phất tay ra hiệu cho gã đi, trên mặt không lộ vẻ gì, trước mặt con đường sống chết này, hắn không cần người nhát gan hay bất trung: “Còn ai muốn đi với Tiểu Tứ không? Thừa dịp bây giờ đi đi, chúng ta không có nhiều thời gian đầu.”
Bốn người còn lại cực kỳ khinh bỉ Tiểu Tử, biết ngay tên này không đáng tin mà, bọn họ mở miệng: “Đại ca, em đi với anh, không có anh thì em chỉ là một tên tử tù, sống thêm ngày nào thì hay ngày đó, anh không chê em là được.”
“Đại ca, cái mạng này của em là do anh cứu, thù của anh cũng là thù của em, anh muốn làm gì thì em làm cái đó, anh đi đâu em đi đấy.”
“Đại ca, một mình em ăn no cả nhà không đói, rời khỏi anh em lo mình ăn không đủ no.” “Em không đi, không có nguyên nhân gì hết, chỉ muốn đi cùng đại ca.” Gương mặt mịt mù của Từ Nhật Thăng lộ ra nụ cười: “Được, vậy nghe theo bố trí của tôi.”
Xe Giang Hạo dừng bên đường, trừ Giang Hạo ra thì còn có Nguyễn Tân đi chung. “Trên người Tâm Duy có vết thương, chúng ta về trước đi.” Nguyễn Tấn đề nghị: “Đội trưởng Thẩm sẽ đến ngay thôi.” Giang Hạo gật đầu: “Tân, cậu mang Tâm Duy về trước đi, tôi ở đây đợi đội trưởng Thẩm.” “Không được, em biết họ ở đâu, em dẫn đường là tốt nhất.” “Bây giờ không phải lúc để em thể hiện!” Giang Hạo trừng cô, anh có thể nhường cô mọi chuyện nhưng riêng chuyện này thì không. Lúc này Kiều Tâm Duy không sợ gì cả, cô chỉ lo cho sự an nguy của Giang Hạo: “Từ Nhật Gia nói anh cô ta muốn đối phó với anh, người gặp nguy hiểm nhiều nhất là anh, muốn về thì về cùng em, muốn đi thì đi chung, đừng khuyên em, nếu còn cứ lăng nhăng thì họ sẽ phát hiện em chạy rồi đấy.”
Lần này Giang Hạo và Nguyễn Tấn đến đây là vì vô tình thấy được một bưu phẩm lúc tìm tư liệu trong máy tính của Từ Nhật Gia. Ngày hôm nay Từ Nhật Gia không đi làm, không ai liên hệ được với cô ta, nhưng một vài hạng mục quan trọng lại ở chỗ cô ta, Nguyễn Tấn đành phải mở máy cô ta ra tìm.
Ai ngờ Từ Nhật Gia không tắt máy, ngay cả hòm thư cũng không thoát, nghĩ lại, có lẽ cô ta cố ý để lại manh mối cho người khác phát hiện.
Lúc hai người đang tranh cãi, điện thoại Giang Hạo vang lên, là một số lạ. “Alo, ai thế?”
Từ Nhật Thăng không giấu giếm, nói thật: “Hạo Tử phải không? Tôi là Từ Nhật Thăng, con trai của Từ Uy.”
Giang Hạo vừa nghe đã hiểu, Từ Uy đã bị bắt, hai anh em này đến để báo thù: “Anh muốn thế nào?”
“A, sảng khoái lắm, nếu như anh không muốn Tiêu Thiên Ái chết thì đến kho để hàng 149 một mình, mười phút, tôi đợi anh ở đây.” Giang Hạo dùng giọng điệu khuyên bảo: “Cảnh sát đã có thông tin của các anh, các anh không trốn được đâu. Bây giờ đầu thú chỉ mang tội bắt cóc thôi, ngồi tù vài năm là ra được, nhưng nếu anh muốn tiếp tục như vậy thì không nói được nữa rồi.”
“Khỏi cần nói những thứ này với tôi, nếu tôi dám gặp anh với bộ mặt thật thì sẽ không sợ cảnh sát bắt. Giang Hạo, mạng Tiêu Thiên Ái ở trong tay anh, do anh quyết định sống chết của cô ta.”
Trong điện thoại vang lên tiếng kêu đau khổ của Tiểu Thiên Ái: “A, A Hạo, cứu em, A Hạo, cứu em...”
Giang Hạo mở loa ngoài, tiếng gào khóc của Tiểu Thiên Ái vang lên trong thùng xe yên tĩnh, Giang Hạo cảnh cáo: “Từ Nhật Thăng, đừng làm tổn thương cô ấy, mục tiêu của mày là tao, số 149 đúng không? Tao tới ngay.”
“A, anh si tình thật đấy, xem ra tin tức mà Gia Gia đưa cho tôi không giả, được, tôi chờ anh.”
Điện thoại tắt, không khí trong xe trở nên nặng nề, Kiều Tâm Duy im lặng nhìn anh, nói: “Đừng ép em rời đi, quyết tâm muốn ở đây của em giống quyết tâm muốn đi cứu Tiểu Thiên Ái của anh, so với lãng phí thời gian khuyên nhủ thì nên tìm cách làm sao cứu người đi. Em nhớ đường, cần thì em chỉ đường cho anh, hoặc là chỉ đường cho đội trưởng Thẩm.” “Em..” Đối mặt với Kiều Tâm Duy cố chấp, Giang Hạo không có cách nào cả. Nguyễn Tấn ngồi ở phía trước nhắc nhở: “A Hạo, không còn nhiều thời gian đâu.” Không có nhiều thời gian để anh bình tĩnh suy nghĩ, anh hôn lên trán Kiều Tâm Duy: “Anh phải làm gì với em mới tốt đây... Em ở đây đợi đội trưởng Thẩm và Nguyễn Tấn, anh đi một mình, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, quyết định: “Được, vậy em nói cho anh đường đi như thế nào.”
Trong kho chứa hàng, Từ Nhật Thăng nhìn màn hình máy tính, mọi cử động của Giang Hạo đều nằm trong tầm mắt của hắn. Hắn đứng dậy, tới trước mặt Tiêu Thiên Ái: “Phúc của Giang Hạo lớn thật, không biết trong lòng hắn, thanh mai trúc mã như cô hay Kiều Tâm Duy quan trọng hơn nhỉ?” Tiêu Thiên Ái sợ tới mức run rẩy: “Đương nhiên là người trẻ tuổi khỏe mạnh quan trọng hơn đứa tàn phế như tôi rồi.”
“Ô, một người tàn phế lại làm hắn lo lắng như vậy, cô đánh giá mình thấp quá rồi, hay Giang Hạo quá lạm tình?” Cho dù Gia Gia lừa hắn nhưng có chút chuyện con bé không lừa, Giang Hạo nặng tình, đó là điểm yếu lớn nhất của anh, cho nên dù là ai trong hai người họ, Giang Hạo đều sẽ đến.
Từ Nhật Thăng để một xấp tiền trên đỉnh đầu Tiểu Thiên Ái: “Đừng cử động... Tám phút trôi qua rồi, nếu hắn không tới thì tôi không hứa phát súng này có bắn trúng đầu cô không đâu đấy.” Tiêu Thiên Ái hoảng sợ. “Đừng nhúc nhích, nếu tiền rơi xuống thì tôi sẽ nhắm vào đầu cố đấy.”
Tiêu Thiên Ái dừng lại, ngay cả khóc cũng không dám, chỉ có thể đờ người một chỗ.
Từ Nhật Thăng cười khinh bỉ: “Haha, không ngờ cô lại sợ chết đến vậy, thú vị, thú vị.”