-
Chương 163: CÀNG NGÀY CÀNG SAY ĐẮM EM
“Suyt!” Kiều Tâm Duy nhíu mày quan sát anh một lát, đồng thời đưa ngón trỏ lên chặn miệng anh lại: “Đừng lải nhải nữa, em không phải là trẻ lên ba, em tự biết sức khỏe của mình.”
“Em càng ngày càng không nghe lời.”
Kiều Tâm Duy bật cười: “Vậy thì sao nào?”
“Vậy thì sao nào?” Giang Hạo kinh ngạc hỏi ngược lại cô; “Các em gây chuyện đánh người trong quán ăn còn bị bắt đến Cục Cảnh sát, em còn muốn sao nữa?” Kiều Tâm Duy quay lại nhìn anh chăm chú, anh bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, là anh nói sai, Tôn Dung Tuyên nên bị đánh, vậy em nói đi, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Kiều Tâm Duy cười nhạt nhẽo, trong cuộc hôn nhân mỏng manh như cánh ve giữa hai người, rốt cuộc thì trong từ điển của một kẻ gia trưởng như Giang Hạo cũng xuất hiện hai chữ “thỏa hiệp”. Cuối cùng cô cũng hiểu được rằng, thì ra cô không cần phải thỏa hiệp để chiếu theo suy nghĩ của anh, chỉ cần có kiên trì, anh sẽ thỏa hiệp và lắng nghe suy nghĩ của cô. Xem ra, sau biến cố về trận bắt cóc và sinh non, người đàn ông này vẫn còn lòng thương người cơ đấy.
Giang Hạo.” Cô chống cằm, từ tốn nói: “Tiểu Chi là con của một gia đình bình thường, còn Arnold vừa từ thành phố khác trở về, cho nên cũng không quen biết ai. Nếu Tôn Dung Tuyên thật sự muốn kiện, anh có thể hỗ trợ đến khi kết thúc không? Anh cũng biết, xã hội này quá thực tế, bọn em tìm đường cầu cứu người khác còn không hiệu quả bằng một câu nói của anh.”
“Ừ, điều đó là đương nhiên. Ngày mai anh sẽ liên hệ trực tiếp với luật sư Trương. Cậu ấy là bạn của anh, lúc đám cưới cậu ấy cũng đến uống rượu mừng mà, nhưng chắc là em sẽ không nhớ nhỉ?” “Người quen nhà anh nhiều bàn như vậy, em chẳng nhớ nổi ai cả.”
“Ha ha ha, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh. Thật sự thì chỉ cần cậu ấy gọi một cuộc điện thoại cho Tôn Dung Tuyên, hai bạn học của em sẽ không gặp rắc rối gì cả. Anh bảo đảm với em.” Một tay đang đặt trên bánh lái của Giang Hạo bỗng nắm chặt lấy tay cô. Anh nói tiếp: “Bà xã, cảm ơn không nên chỉ nói suông, em cần làm hành động thực tế hơn.” “Tránh ra, chú ý lái xe, để tay trên cần số đi.”
Kiều Tâm Duy hất tay anh ra, nhưng anh vẫn cầm tay cô thật chặt: “Xin em đấy, đây là chế độ lái tự động... Đúng rồi, nhân dịp này em tập lái xe đi. Bao lâu rồi nhỉ? Chiếc xe đặt không ở nhà như thế rất lãng phí đó, có biết không?”
“Trời ơi biết rồi. Anh phiền quá. Càng lớn tuổi càng nói dông nói dài.”
“Em nói gì?” Giang Hạo quay sang nhìn cô. Kiều Tâm Duy hơi hoảng hốt: “Anh lo lái xe đi, em không muốn chết non đâu.”
“Xem ra anh cần dạy dỗ lại em thật tốt.” Nói đoạn, Giang Hạo đạp chân ga một cái, điều khiển xe rẽ vào một con đường nhỏ mờ tối.
Con đường này chỉ có hai làn xe, trụ điện ít hơn những con đường lớn nhiều, ánh sáng thì thiếu thốn, vào giờ này, xe cộ qua lại trên đường gần như là không có. Kiều Tâm Duy khẽ run rẩy: “Anh... anh muốn làm gì?”
Giang Hạo xoay vô lăng, dừng xe ở giữa hai trụ đèn đường, sau khi đạp phanh, anh mở dây an toàn ra, cười cong cớn: “Em nói xem anh muốn làm gì!” Vừa nói, anh vừa nghiêng người xuống, một tay vòng qua eo cô, một tay nắm lấy cằm cô: “Bao lâu rồi anh không làm chuyện kia với em nhỉ?”
“Cái gì?”
“Em cứ giả ngu đi.” Giang Hạo vuốt ve đôi môi cô, mân mê nói: “Nhưng bây giờ anh sẽ không làm gì em đâu, làm gì cũng phải nhịn đến khi cơ thể em khỏe lại mới được.”
Kiều Tâm Duy gật gật đầu: “Ừ, phải không...” Bỗng nhiên, cô chủ động vòng hai tay qua cổ, kéo anh gần sát về phía mình. Cô cảm thấy Giang Hạo rất gợi cảm dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, đặc biệt là cặp mắt híp lại của anh, trông cực kỳ quyến rũ.
Giang Hạo hơi sờ sợ: “Em cố ý đúng không?”
“Là do anh đùa với em trước, em chỉ muốn thỏa mãn mong muốn của anh mà thôi.”
“Ừ... Con ác quỷ trong lòng em tự nhiên chui từ cái lỗ nào ra vậy?” “Vậy cũng phải có người đục lỗ cho nó chui ra chứ!” Giang Hạo nắm cằm, sau đó hôn cô: “Dám đấu võ mồm với anh, dù miệng em có lợi hại cỡ nào thì anh cũng khiến em ngậm miệng được.” Kiều Tâm Duy đẩy anh ra: “Còn không cho em nói chuyện nữa à? Hừ, em còn chưa hỏi anh tình hình của Tiêu Thiên Ái bên kia thế nào rồi.” Giang Hạo cười: “Anh chờ em tự chủ động hỏi, biết là em không nhịn được mà, ha ha.” “Chớ vội đắc ý, anh có thể không nói mà.” Kiều Tâm Duy quay mặt sang chỗ khác, tay cũng buông anh ra. Giang Hạo vội nói: “Cứ đùa tiếp đi, đừng dừng lại, em ôm anh thì anh sẽ nói cho em biết.”
“Lưu manh.”
“Anh chỉ lưu manh với mình em thôi... Được rồi được rồi, không cãi nhau với em nữa, nói cho em biết. Vị bác sĩ trưởng khoa kia là người có tiếng nói trong ngành, nhưng ông ấy chỉ ở trong nước một tuần thôi. Tuy nhiên, sức khỏe yếu ớt của Tiêu Thiên Ái không cho phép cô ấy thực hiện ca phẫu thuật lớn như vậy, cô ấy cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian. Cuối cùng ba phải ra mặt, bác sĩ mới đồng ý một tháng sau sẽ quay về nước để thực hiện ca mổ. Thứ nhất là cho ba một cái nhân tình, thứ hai là vì nghiên cứu của họ cũng cần một người để thí nghiệm lâm sàng.” Kiều Tâm Duy nghi ngờ hỏi: “Ngay đến cả ba cũng ra mặt? Xem ra hai cha con nhà anh đối xử với Tiêu Thiên Ái tốt lắm.” Giang Hạo cười lắc đầu: “Ba có điều kiện, sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật thì cô ấy phải rời khỏi thủ đô mãi mãi ngay, đây chính là điều kiện duy nhất khiến ông ấy ra mặt giúp đỡ.” “Vậy mà anh cũng đồng ý?”
“Vì sao anh lại không đồng ý, chuyện này rất tốt ấy chứ. Ba giúp anh nói nhiều điều anh ngại nói, anh đã cảm ơn ông ấy lắm rồi.” Kiều Tâm Duy nhìn vào mắt anh, trịnh trọng hỏi: “Giang Hạo, anh có thể cho em biết lí do ba mẹ ghét Tiêu Thiên Ái như vậy được không, cô ấy là người đã cứu mạng của anh mà, với lại bây giờ anh đã kết hôn, họ đang lo lắng điều gì?” “Anh không biết, anh cũng không muốn biết. Cái mạng này, đôi chân này, thật sự anh không muốn nợ cô ấy.” Kiều Tâm Duy ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cô không nhìn thấy sự giả dối trong mắt anh, nhưng, quyết định chọn một trong hai ở trận chiến sống còn kia vẫn là cơn ác mộng ám ảnh cô dai dẳng. Mọi lời nói như nghẹn lại ở cổ họng, nói ra thì như gây chuyện, không nói ra thì là giày vò bản thân.
“Sao em không nói gì vậy?” Sự yên tĩnh đột ngột này khiến Giang Hạo khá bối rối, anh cưng chiều cắn vành tai cô, nhà hơi nóng vào: “Bà xã, bây giờ anh chỉ muốn trả hết nợ nhân tình, sau này anh chỉ nợ em, được không?”
Kiều Tâm Duy giật giật dây an toàn đang nằm giữa hai người, nói: “Muốn tiếp tục thì mở dây an toàn của em ra, không tiếp tục thì mau lái xe về nhà đi.” Giang Hạo bật cười: “Thôi thì về nhà tiếp tục nhé.”
Anh lái xe với tốc độ nhanh như vũ bão để về nhà, vừa đến nhà đã ôm cô mãnh liệt yêu thương. Anh ép cô vào tường, mười ngón tay hừng hực lửa vuốt ve khắp cơ thể cô. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ mịt của ánh trăng ngoài cửa sổ, cô cởi giày ra, giẫm lên mu bàn chân của anh, ngay cả đi cũng không cần dùng sức của mình.
Từ phòng khách vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô ngã xuống giường. Anh vừa hôn vừa nói: “Sao em lại ngọt ngào như vậy chứ? Tại sao anh lại càng ngày càng say mê em như thế?”
Ngón tay ngọc ngà của cô khẽ khàng đâm vào cơ bụng anh, trêu chọc cơ thể đang kìm nén của anh.
“Anh yêu, anh chắc chắn sẽ không làm gì em đấy chứ?” Cô nghịch ngợm hỏi.
Giang Hạo đã bị kích thích tột độ, nếu không nhờ chế độ huấn luyện nghiêm khắc, anh sẽ không dám khẳng định chắc nịch rằng mình vẫn nhịn nổi. Anh cắn môi cô nói: “Hôm nay tha cho em, sau này có rất nhiều cơ hội... Anh đi tắm trước, đừng tranh với anh đấy.”