-
Chương 196
Giang Hạo bể Kiều Tâm Duy về phòng ngủ, đây là phòng lớn khoảng chừng trăm mét vuông, nghỉ ngơi làm việc tiếp khách đều ở trong phạm vi này, nói cách khác, chỉ cần không có nhiệm vụ bên | ngoài hoặc các cuộc họp, anh sẽ làm việc ở đây cả ngày. Kiều Tâm Duy nhìn xung quanh, cảm thán Giang Hạo bác học, nhà họ Giang và nhà họ đều có giá sách rất lớn, ở đây cũng vậy, hơn nữa giá sách này còn lớn hơn thư viện rất nhiều. Người này thích xem sách đến mức nào thế? Trang trí ở đây rất quy củ, thiên về kiểu Trung Quốc hơn, hai bên trái phải đều có cửa, mở một cái là phòng ngủ, cái còn lại là ban công, phòng ngủ với ban công thông với nhau. Giang Hạo trực tiếp bế cô vào phòng ngủ, bên ngoài là chỗ làm việc, trong này mới là lãnh địa riêng. Trang trí trong phòng ngủ cũng rất đơn giản, rất hợp với tính cách của Giang Hạo, sạch sẽ, chỉnh tề, không có vật dư thừa nào, còn có chút lạnh lùng: “Nếu không phải anh dẫn đến, em còn tưởng đây là khách sạn nữa cơ, quá ít đồ rồi.” Giang Hạo trả lời: “Đối với anh, nơi này không khác gì khách sạn hết, anh đi công tác cũng ở khách sạn thì có cần nhiều đồ đâu, lúc về cũng đỡ thu dọn.” Giang Hạo đặt cô lên giường, cởi giày kiểm tra vết thương trên chân cô. Cô trở mình, gối lên cái chăn cứng như đậu hũ khô, nói: “Em phải kiểm tra xem chỗ này có dấu vết của phụ nữ không.” “Được, kiểm tra tùy ý, xem thử đầu giường dưới gối có tóc dài không, trong phòng rửa tay có tốt không, à đúng rồi, có cần kiểm tra trong thùng rác có áo mưa hay không?” “Chậc chậc, Thủ trưởng, nói chuyện cẩn thận, nếu như em phát hiện ra thật thì anh xong đời rồi đấy.” Giang Hạo chống nạnh, trấn định nói: “Làm ơn đi, đây là quân khu, không phải ai cũng vào được đâu.” Kiều Tâm Duy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng phải, xem ra không tra được gì ở đây rồi, đợi khi nào anh đi công tác thì em lén đi theo, hừ, nửa đêm gõ cửa kiểm tra xem có phụ nữ nào trong phòng không.” “Được, nửa đêm em đến ngủ với anh.” Nói xong, Giang Hạo chồm tới chặn môi cô lại. “Lưu manh, muốn làm gì ban ngày ban mặt vậy hả?” Giang Hạo dán môi lên cổ cô, bình tĩnh nói: “Nửa tháng rồi mới ôm em được, rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ em.” Trái tim Kiều Tâm Duy run rẩy, giọng nói của anh đầy từ tính, lại còn nói nhớ cô, làm cô say lòng. “Em có nhớ anh không?” Giang Hạo nhìn vào đôi mắt cô, cách cô khá gần, chóp mũi chạm vào nhau. Sao có thể không nhớ chứ? Không nói là vì sợ sẽ khóc, sợ nói rồi lại ảnh hưởng tới công việc của anh, cô nhớ anh từng giây từng phút, có thể không nhớ được sao? Cô gật đầu, cổ họng còn chưa bật ra chữ “không” thì môi đã bị chặn lại. Không phải nói kiểm tra chân à, sao lại kiểm tra cả người rồi? Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Kiêu Tâm Duy đẩy Giang Hạo ra: “Có người tìm anh kìa.” Giang Hạo nhịn đỏ mặt, thở một hơi dài, sau đó nói lớn: “Ai thế?” Giọng nữ bên ngoài vang lên: “Thủ trưởng Giang, kế hoạch phân chia lính mới đã có rồi, mời anh kiểm tra.” Giang Hạo cau mày, sớm không đến muộn không đến, đúng lúc này lại đến: “Đợi chút.” Anh không nỡ bò xuống giường, chỉnh quần áo: “Được không? Có bị nhăn không?” Kiều Tâm Duy che miệng cười: “Không nhăn không nhăn, rất ổn.” “Cười đi, em đợi đấy, anh xem báo cáo xong thì sẽ dạy dỗ em một trận.” “Haha, được được, mau lên đi.” Giang Hạo vội đi ra ngoài, cửa phòng ngủ không đóng lại. Một nữ binh đi vào, mặc quân trang, màu quân trang rất giống màu xanh đậm của Giang Hạo. Kiều Tâm Duy ngồi trên giường, rướn cổ nhìn ra ngoài, cô chỉ thấy bóng lưng của nữ binh đó, không thấy mặt. Vóc dáng của nữ binh này oai hùng hiên ngang, cao ráo gầy gò. Giang Hạo ngồi trên ghế sofa, cầm tập tài liệu đọc một lượt, Tiếu Chính Dĩnh đứng ở cạnh nói: “Nhóm lính mới này được tuyển từ các quân khu khác, tố chất rất khá, có nhiều hạt giống tốt, hơn nữa lại rất tích cực, có một nửa xin gia nhập đặc huấn bộ đội đặc chủng.” “Ô?” Giang Hạo nghe vậy thì rất vui, phải biết rằng đặc huẩn của bộ đội đặc chủng rất đáng sợ, người thường chắc chắn sẽ không chịu được, chỉ có tham gia đặc huấn rồi vượt qua thử thách thì mới trở thành bộ đội đặc chủng thật sự. Mà họ chọn nơi gian khổ để đắc huấn một thời gian dài là vì để giảm xác suất thương vong lúc làm nhiệm vụ cơ mật. “Đội một, đội hai là tự xin, hai nhóm này cũng có tố chất cao nhất.” “Tốt lắm, tôi sẽ giữ danh sách này, không còn chuyện gì nữa thì cô về trước đi.” Tiểu Chính Dĩnh do dự một chút, cô lấy mấy tờ thuốc dán từ trong túi ra: “Thủ trưởng Giang, đây là thuốc dán em xin từ quân y, em dán giúp anh nhé?” Giọng của cô dịu dàng hơn trước nhiều, mang theo sự dịu dàng và quan tâm đầy nữ tính. Giang Hạo thuận miệng nói: “Cảm ơn, cứ để đó, lát nữa tôi tự dán.” “Vết thương ở trên lưng, anh không tự dán được đâu, để em giúp anh.” Nói xong, Tiếu Chính Dĩnh ngồi xuống bên cạnh Giang Hạo, lúc này anh mới phục hồi tinh thần, ngồi xa ra một chút: “Không cần, không tiện đâu.” Tiểu Chính Dĩnh cười: “Xem anh nói kìa, có gì không tiện nào? Không lẽ anh còn lo em ăn anh à?” Lúc này, Giang Hạo liếc nhìn cái đầu đang rướn ra ngó của Kiều Tâm Duy, anh đứng lên, đi tới cửa phòng nói: “Ngoan ngoãn nằm trong đó, bên ngoài không có máy sưởi, em đừng để bị lạnh.” Nói xong, anh đóng cửa lại. Tiểu Chính Dĩnh sợ hết hồn: “Anh có khách à?” Vừa nghĩ, không thể, đó là phòng ngủ của Giang Hạo mà, ai thể chứ? Giang Hạo thản nhiên nói: “Vợ tôi, vừa mới tới.” “Anh anh... À, là chị dâu à?” Lúng túng, lúng túng và lúng túng, “Phải rồi, em nhớ ra hôm nay là ngày thăm của người nhà, chị dâu cũng ở trong danh sách mời.” Giang Hạo gật đầu, cầm thuốc dán nói: “Cảm ơn, lát nữa tôi bảo vợ dán cho là được, cô cứ đi làm việc của mình trước đi.” “Vâng.” Mặt Tiếu Chính Dĩnh cứng đờ, vội vàng chạy đi. Cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ, lúc Giang Hạo tới gần thì đóng kín lại. Giang Hạo lắc đầu cười, nhưng anh quang minh chính đại, không làm gì sai nên không sợ. Tiểu Chính Dĩnh này là nữ binh đặc chủng, không sai, cô gái này gia nhập bộ đội đặc chủng vì anh, ở lại bộ đội cũng vì anh, anh không phủ nhận điều này. Mấy năm trước, Tiểu Chính Dĩnh tỏ tình một lần nhưng anh từ chối, sau đó cô ấy không nói tới chuyện tình cảm nữa, chỉ im lặng theo đuổi anh. Có không ít đồng nghiệp và lãnh đạo nối dây tơ cho họ nhưng anh không có cảm giác, mỗi lần thấy Tiểu Chính Dĩnh, anh cảm giác như thấy bản thân mình, chẳng qua là đổi giới tính thôi, anh không thể ở với phiên bản nữ của mình được. Tiêu Chính Dĩnh bây giờ vẫn độc thân, ai cũng biết cô đang đợi Giang Hạo, dù anh đã kết hôn rồi cô cũng không từ bỏ. Giang Hạo không thể làm gì được, anh không thể bắt người ta làm theo ý mình được, đó là sự lựa chọn của cô. Anh mở cửa đi vào, một cái gối ném tới: “Hừ, còn bảo chỗ này không có phụ nữ, cô gái kia không phải à? Đóa hoa duy nhất trong quân đội đấy.” Biết ngay là phụ nữ vừa mẫn cảm lại không phân biệt trắng đen mà, nhưng đây cũng là chỗ đáng yêu của phụ nữ, đây là điều Giang Hạo mới phát hiện sau khi kết hôn. Anh cầm gối ngồi ở mép giường, làm mát tủi thân: “Anh nói trong phòng này, chỗ làm việc có rất nhiều người tới, phụ nữ không phải chỉ mỗi cô ấy.” Kiều Tâm Duy nhìn thuốc dán anh cầm: “Hừ, quan tâm anh thật, sao anh không để cô ấy dán giúp cho...? Anh bị thương chỗ nào?” Cô đột nhiên lo lắng, trước đây sợ xem mắt, bây giờ lại sợ anh bị thương. Giang Hạo nhếch môi cười, người phụ nữ nói một đằng làm một nẻo, ghen mà vẫn đáng yêu như vậy: “Bị thương nhẹ trên lưng thôi, không có gì hết.” “Trên lưng? Thế mà anh còn bế em đi đường dài thể à?” “Có gì đâu, anh muốn bể em cả đời cơ.” Lời vừa nói ra, tâm tình bất mãn và ghen tuông của Kiều Tâm Duy biến mất: “Anh bớt ngon ngọt đi, em không ăn trò này của anh đâu.” “Đưa chân ra anh kiểm tra nào.” Giang Hạo cầm chân cô, cởi tất, cuộn ống quần lên, dùng ngón tay xoa mắt cá chân của cô: “Còn sưng này, có đau không?” “Đương nhiên rồi, á, anh nhẹ chút.” “Sao đau chân mà không nói cho anh biết?” “Nói cho anh biết cũng vô ích thôi, anh có phải bác sĩ đâu.” Giang Hạo xoa bóp cho cô mấy lần, gân cốt không có vấn đề gì hết, dưỡng mấy ngày là được, anh đột nhiên cầm thuốc dán ra nói: “Nếu không thì dán nó lên chân em nhé? Mùi thuốc dính lên người rất ngầu.” Kiều Tâm Duy khinh thường: “Em không dám dùng, đây là tâm ý của người ta cho anh, em chịu không nổi... Em là người thô bỉ, tùy tiện làm cái gì cũng được, không sao hết.” “Nào nào, đừng nói nữa, nên về rồi.” “Hừ, anh nói thật đi, cô ấy là ai? Thích anh phải không? Cô ấy hay quan tâm anh thế à?” Giang Hạo thở dài, vẫn phải giải thích rồi, anh kéo cô lên đùi mình rồi ôm lấy, dán lên người cô nói: “Cô ấy là quan quân trong bộ đội, trước kia là nữ binh đặc chủng, bây giờ là khoa trưởng Tiếu, rất giỏi, em không đánh lại cô ấy đâu.” “Ai muốn đánh cô ấy chứ? Anh nói cẩn thận đi, hư hỏng.” “Cô ấy là một đồng nghiệp bình thường, chiến hữu bình thường, cô ấy quan tâm tới rất nhiều người bị thương trong quân đội chứ không phải mỗi anh, em đừng suy nghĩ chuyện tình cảm phức tạp đó trong quân đội, biết chưa?” Kiều Tâm Duy phồng má: “Nghe giọng của cô ấy là biết thích anh rồi.” “Những người thích anh rất nhiều, bọn họ thích anh thì anh phải thích lại à? Cho nên có thể chứng minh chồng em có mị lực lắm đấy.” “Ai, nhìn anh kìa, đắc ý tới mức mông chổng lên trời rồi.” “Không phải, em nên đắc ý vì có ông chồng như anh, chúng ta cùng chổng mông lên trời nào.” Giang Hạo ôm cô ngã xuống giường, tiếp tục làm chuyện xấu hổ vừa bị cắt ngang.