-
Chương 205
“Anh nghĩ có phải em không hài lòng về anh hay không, sau đó thừa dịp vào WC để tìm cơ hội chuồn êm, ai ngờ có một cô gái đi ra nói rằng em gặp phải người thân trong đấy, lúc ấy anh sốc luôn, đời này anh chưa từng gặp cô nàng nào ngốc như vậy.” Kiều Tâm Duy đang bóc một con cua lớn, thấy Giang Hạo gian xảo giễu cợt mình, cô cầm lấy cái càng to ném anh: “Ai ngốc hả, ai ngốc hả? Em cũng không ngờ là sẽ đến kỳ dâu mà, chuyện không lường trước được, anh nói em nên làm gì đây chứ, đổi lại là anh, không chừng lại hoảng hết cả lên ấy.” Giang Hạo cười ngặt nghẽo: “Anh không thể gặp phải tình huống kiểu đó, đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, ha ha ha.” “Vậy anh có thể đi mà, còn chờ em làm gì, hừ.” “Anh đi rồi sẽ không có chuyện sau đó nữa, người có chỉ số thông minh thấp giống như em vẫn nên đi theo anh thì hơn, đỡ cho em phải đi hại người khác.” Chà, lòng Kiều Tâm Duy ngổn ngang, lời Giang Hạo bỡn cợt cô không đáng một đồng: “Hừ, có rất nhiều người theo đuổi em, nối đuôi nhau có thể vòng hai vòng quanh trái đất đấy.” Giang Hạo cười càng vui hơn, đúng là không hề khớp với hình tượng sáng suốt hiên ngang bình thường. Sắc trời dần tối, ở nơi xa bắt đầu có pháo hoa bắn lên không ngừng, pháo hoa tuyệt đẹp từng đợt chiếu sáng bầu trời đêm giao thừa. Một chai rượu vang đỏ đã vơi hai phần ba, trước mặt Giang Hạo, tửu lượng một ly là đổ của Kiều Tâm Duy đúng là không đáng nhắc tới. Cô mới uống mấy ngụm mà đã mơ mơ hồ hồ, nói chuyện cũng líu lưỡi: “Cũng may năm nay không cần về chỗ ba mẹ anh ăn Tết, bằng không mẹ anh sẽ lại nhìn chằm chằm cái bụng em không tha! Dì út kia của anh, ghét nhất, mẹ và dì ấy ở chung cũng trở thành đáng ghét, ăn Tết thăm người thân em không đến nhà dì út đâu, em nói trước với anh rồi đó.” Thừa dịp cô nói chuyện, Giang Hạo lặng lẽ rót đầy ly rượu cho cô, anh làm bộ kinh ngạc nói: “Rượu của em sao càng uống càng nhiều thế?” Khuôn mặt Kiều Tâm Duy đỏ hồng, vừa chạm rượu là đỏ mặt, đây là trời sinh rồi, cô chớp chớp mắt, ngốc nga ngốc nghếch: “Ý, rõ ràng lúc nãy em đã uống hơn một nửa rồi mà?” Cô cầm lấy ly rượu, mạnh dạn nói: “Vậy em uống cạn luôn cho xong.” Ly rượu không lớn, “ừng ực” mấy cái đã cạn ly như uống nước lọc. “Này, đâu bảo em uống hết một hơi đâu!” Giang Hạo cạn lời, vỗ nhè nhẹ lên mặt cô: “Không sao chứ? Đừng say gục đó, không phải em muốn để anh đếm ngược giao thừa một mình đấy chứ?” Kiều Tâm Duy nhìn ly rượu, chầm chậm quay sang nhìn anh, sau đó dạ dày cuộn lên một cơn khó chịu, cô vội vàng bịt miệng chạy tới nhà vệ sinh. “Bên này bên này, đừng chạy vào phòng.” Giang Hạo ở phía sau đỡ cô. Cô chạy vội tới bồn cầu, nôn ra còn nhiều hơn khi uống vào. Giang Hạo vỗ lưng cô, áy náy nói: “Kết hôn đã hơn một năm, hôm nay rốt cuộc anh đã được thấy dáng vẻ sau khi em uống rượu rồi, sau này không dám cho em uống nữa, anh thề!! Nào, súc miệng đi.” Kiều Tâm Duy nửa mê nửa tỉnh, cô cười cười nói: “Không sao, uống ở nhà với anh có sao đâu, anh cũng sẽ không hố em.” Giang Hạo kề sát vào cô, giọng điệu mờ ám nói bên tai: “Anh sẽ ăn em luôn.” Lời thì thầm và hơi thở ấm áp khiến tại cô ngưa ngứa, anh tới gần thì cô trốn đi, cô càng trốn anh lại càng tới gần. Cô muốn đứng lên, nhưng cơ thể không nghe lời, vừa dùng sức thì ngược lại ngồi bệt ra đất. Tay cô nắm cổ áo Giang Hạo, cô xoay người, kéo cả Giang Hạo cùng ngã xuống. “Sao, em còn muốn thử năng lực kiềm chế của anh à?” Giang Hạo đè cô ở dưới người, nhưng phía dưới là gạch men lạnh bằng, anh lật người lại, hai người thay đổi vị trí: “Như vậy đi, cho em một cơ hội tấn công, tận dụng hiện tại đi.” Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn anh, cố chống mí mắt lên hỏi: “Anh nói gì?” Một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, Giang Hạo ngập tràn nhiệt huyết, mà Kiều Tâm Duy lại hồn nhiên không biết gì. Giang Hạo hôn cô còn đang mông lung, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy em còn thức được không? Không được thì về phòng ngủ đi.” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Em không buồn ngủ, em còn muốn ăn phi lê cá, ăn thịt dê nhúng, ăn thịt viên.” Thế giới của người ham ăn, người ngoài không hiểu, Giang Hạo than khẽ: “Được, anh sẽ thỏa mãn cho em, dậy nào.” Không cần cô động vào cái gì cả, Giang Hạo ôm cô đứng lên đi từ toilet ra phòng ăn, rồi đến món ngon mỹ vị nóng hôi hổi, việc duy nhất có phải làm chỉ là há miệng. Uống rượu đến hơi say là thoải mái nhất, đầu óc còn tỉnh, chân nhẹ nhàng bồng bềnh, cơ thể thả lỏng, bây giờ Kiều Tâm Duy đang ở trạng thái này. Cô vừa ăn vừa cười ngây ngô: “Ông xã, em cảm thấy có anh rất hạnh phúc, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em đúng không?” Giang Hạo vỗ ngực bảo đảm: “Đương nhiên, anh sẽ là chỗ dựa cho em cả đời.” TV vẫn phát sóng trực tiếp chương trình cuối năm, đếm ngược đếm tới 0 giờ, bên ngoài bắn pháo hoa, tiếng vỗ tay trong TV, cùng với tiếng chuông tin nhắn, không hẹn mà cùng cùng nhau vang lên. Năm mới rồi, một năm lại qua đi. Nồi lẩu đã dần nguội lạnh, có thích ăn hơn nữa cũng tới lúc no. Pháo hoa trên bầu trời đêm từng chùm sáng rực, trong phòng khách chỉ bật một bóng đèn nhỏ, nhưng pháo hoa bên ngoài còn sáng hơn ánh đèn. âm nhạc du dương phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ, Giang Hạo ôm Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng khiêu vũ trong phòng khách, cô cúi đầu nhìn chân họ, anh cúi đầu nhìn cô. Ánh sáng chập chờn chiếu xuống khiến khuôn mặt cô trở nên quyến rũ, thuận theo nhịp nhảy, cô yên lặng khiêu vũ, giẫm vào chân anh, cô cười to mà không hề che giấu. Nhảy mãi, bắt nhịp được với bước chân anh, cô bình tĩnh trở lại, dựa vào ngực anh cảm nhận hô hấp và nhịp tim của đối phương, thứ muốn truy tìm đời này chính là cảm giác thân thuộc như vậy. Đêm đã khuya, pháo hoa dần lui, dưới ánh đèn mờ, mắt Giang Hạo lóe ánh nước, anh phải dùng sức của cả người mới có thể đè nén được sự đau khổ trong lòng xuống. Tuy Thủ trưởng Cận nói rất uyển chuyển, nhưng trước sau gì, đây vẫn là mệnh lệnh của cấp trên, đã là mệnh lệnh của cấp trên thì anh phải phục tùng. Sau khi gặp Kiều Tâm Duy, Thủ trưởng Cận đã tìm anh bàn chuyện suốt một ngày, cuối cùng uyển chuyển nói: “A Hạo à, với những manh mối điều tra được hiện giờ, bất kỳ mũi nhọn nào cũng chỉ vào Tiêu Thiên Ái, nhưng hồ sơ của chúng ta lại không đầy đủ, thứ nhất là sợ bắt nhầm mục tiêu, thứ hai là sợ rút dây đồng rừng, cậu nói xem nên làm sao bây giờ?” “Cứ người nằm vùng, nhưng Tiêu Thiên Ái một thân một mình ở trong nước, ngoại trừ cậu, cô ta rất ít khi tiếp xúc với những người khác. Bây giờ ở viện điều dưỡng, ngay cả với y tá chăm sóc mình mà cô ta cũng không nói nhiều, còn ai có thể tiếp cận được cô ta chứ?” “A Hạo, cậu là lựa chọn duy nhất và cũng là tốt nhất, có được sự tin tưởng của cô ta, vạch trần gương mặt thật của cô ta, tóm được tất cả những mối quan hệ sau lưng cô ta, trọng trách này tôi chỉ có thể giao cho cậu thôi.” “Kiều Tâm Duy rất lạc quan, tôi tin cô bé có thể hiểu cho cậu, chờ chuyện này qua rồi, cậu lại giải thích cho cô ấy, tôi sẽ tự đi xin lỗi cô bé, vì xã hội và quốc gia, cô ấy sẽ hiểu.” “Đây là manh mối duy nhất, đây cũng là cách duy nhất, A Hạo, cậu phải lấy đại cục làm trọng.” Cô sẽ hiểu, nhưng cô cũng sẽ hết hy vọng, mất hết hy vọng về anh. Trước giờ Giang Hạo chưa từng nghĩ đến việc vì sứ mệnh quân nhân mà anh sẽ phải đền bằng hôn nhân của mình. Nếu đổi lại là trước kia, anh sẽ làm mà không hề do dự, bất kỳ chuyện gì đều không quan trọng bằng mệnh lệnh của cấp trên. Anh là một quân nhân, ắt phải cúc cung tận tụy vì nhân dân và quốc gia. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, cũng là một người chồng bình thường, anh cũng hy vọng có thể cho người mình yêu một bến cảng tránh gió kiên cố ấm áp, mà không phải lúc nào cũng khiến cô lo lắng hãi hùng. Dán vào ngực anh, Kiều Tâm Duy cảm thấy hô hấp của anh trở nên dồn dập, khác hẳn với bình thường: “Giang Hạo, anh sao vậy?” Giang Hạo không trả lời mà cúi đầu hôn lên môi cô, tất cả mâu thuẫn và thống khổ đều biến thành phần tình cảm dịu dàng này, chậm rãi cắn nuốt lấy cô. Đèn phòng khách vẫn sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn pháo hoa nở rộ, trong lúc tranh sáng tranh tối, anh ôm hôn cổ đi vào phòng ngủ. Đêm giao thừa, mọi nhà đều đoàn viên, mọi nhà đều chúc mừng, nhưng ở nhà họ Cảnh, lại chỉ có người một nhà thở dài âu lo. “Ba, con không kết hôn không được à?” Cảnh Trí Thành đập mạnh lên bàn: “Nói cái gì thế hả, cả nhà đều đang nghĩ cách cho con, con hăng hái lên chút có được không?!” “Nếu việc hôn nhân này phải làm cho cả nhà không được sống yên ổn, vậy đây không phải cuộc hôn nhân tốt, bỏ sớm cho rồi.” “Bốp!” Lời còn chưa dứt, Cảnh Trí Thành đã cho con trai một cái tát vang dội, ông run giọng mắng: “Có ai không nên thân như mày không hả? Con gái nhà người ta đã không ghét bỏ nhà mình, mày không mừng thầm thì thôi, còn ở đây nói mấy lời xúi quẩy, chẳng ra thể thống gì! Ba nói cho mày biết, Cảnh Thượng, mày phải chấp nhận cuộc hôn nhân này, các bác các cô đều đã biết rồi, ba không chịu nổi sự mất mặt này đâu!”. Cảnh Thượng cười khẽ, cho tới hôm nay, rốt cuộc anh đã sâu sắc cảm nhận được tâm trạng của Kiều Tâm Duy khi vội vàng xem mắt, vội vã gả chồng lúc trước. Tuy rằng là nhà của mình, tuy rằng là ba của mình, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận: Cái nhà này hư vinh, hèn mọn, đua đòi, tầm thường, và còn rất thích ganh đua mặt mũi. Cảnh Thượng vốn muốn tìm một cô gái bình thường kết hôn cho xong, vừa lúc Dương Giai Giai theo đuổi sít sao, anh cũng không thấy ghét, kết hôn thì kết hôn thôi. Ai ngờ, hóa ra Dương Giai Giai là con gái nhà quyền quý chân chính. Chuyện này nói cũng buồn cười, đến tận lúc bàn chuyện cưới hỏi, Cảnh Thượng mới biết gia thế của Dương Giai Giai tốt đến mức ngoài sức tưởng tượng. Nhà họ Dương đều là người làm ăn, ngay cả chỗ làm hiện giờ của họ, ông Dương cũng là một cổ đông. Truyền thống của nhà họ Dương khá thoải mái, không theo đuổi môn đăng hộ đối, chỉ cần con gái thích là được, họ khá xem nhẹ chuyện vật chất. Kết hôn, phòng cưới là của nhà họ Dương, trang trí là của nhà họ Dương, xe cưới cũng là của nhà họ Dương. Dương Giai Giai là con gái một của nhà họ Dương, chỉ riêng của hồi môn thôi đã gần mười triệu rồi. Sau khi Cảnh Trí Thành biết chuyện này, lòng sướng đến nở hoa, con trai của mình có bản lĩnh, người ta là thiên kim nhà quyền quý mà theo đuổi nó, không phải nó thì không gả. Con của mình cưới vợ, ông phải làm cho ra vẻ, to mồm nói, ông muốn đưa người ta lễ hỏi chín mươi chín vạn. Chín mươi chín vạn, con số này đối với nhà họ Dương mà nói chỉ là một sợi lông trên mình trâu, nhưng đối với nhà họ Cảnh thì chính là dốc cạn tất cả. “Ba, ba đừng phồng má giả làm người mập nữa được không, nhà của chúng ta chỉ có chút này, lấy đâu ra chín mươi chín vạn, ba có đi vay đi mượn thân thích khắp nơi cũng không được nhiều như vậy.” Cảnh Trí Thành một lòng một dạ phải làm ba chồng của thiên kim nhà quyền quý, cũng được vênh váo: “Cùng lắm thì ba thể chấp căn nhà này, con đừng lo.” “Con không lo, con lo thay ba thôi.”