-
Chương 214
Sự thật luôn rất tàn khốc, thế mà từng sự thật trần trụi ấy lại lần lượt hiện ra trước mặt anh. Anh cảm thấy dường như không còn sự thật nào có thể làm mình ngạc nhiên được nữa. Tiêu Thiên Ái, thanh mai trúc mã và là cô gái anh từng thề non hẹn biển, là người đã lừa dối anh suốt nhiều năm qua, về rất nhiều chuyện. Anh cảm thấy trái tim mình đang lạnh run từng cơn. Nếu Nhiếp Thiếu Hoa không nói ra sự thật về vụ tai nạn năm năm trước, có lẽ anh sẽ ôm lòng hổ thẹn với cô ta cả đời. Sự áy náy của anh chính là lá bùa hộ mệnh của cô ta, giúp cô ta có một cuộc đời bình an không lo không nghĩ. Anh bật cười, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình như một thằng ngu đần bị dắt mũi mãi vậy. Mở màn là viên đạn đó, tiếp đến là câu chuyện ba anh đã kể - tai nạn xe của ba Kiều Tâm Duy, Thẩm Đại Hải bị đuổi giết, và sự thật mà Nhiếp Thiếu Hoa đã nói cho anh nghe. Tình cảm của anh đối với Tiểu Thiên Ái, từ lòng áy này đã biến thành nỗi chán ghét, không phải thù hận, mà là chán ghét. Anh chán ghét tất cả những kẻ lợi dụng tình cảm của anh, thế mà Tiểu Thiên Ái đã lợi dụng anh hết lần này đến lần khác. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này anh nghi ngờ sự phán đoán và nhạy bén của mình. Tại sao một con người có thể để tiện như vậy chứ! Có thể hại chết ba mẹ ruột của mình, có thể xem mạng người như cỏ rác, có thể làm nhiều chuyện trời đất bất dung, có thể giả dạng thành một con người yếu đuối chân thật như vậy. Tại sao cô ta có thể để tiện như vậy! Giang Hạo tức đến nỗi đầu óc choáng váng, mãi đến khi vào bãi đỗ xe, anh mới nhận ra mình đã quên mua đồ ăn sáng cho Kiều Tâm Duy rồi. Anh rút chìa khóa ra rồi lại cắm vào, anh phải lái xe đi tìm món canh chua cay mà cô thích. Miễn là cô muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô, huống chi đây chỉ là một bát canh chua cay. Anh nợ cô rất nhiều, rất rất nhiều. Thẩm Đại Hại nằm ở phòng quan sát năm ngày, đến ngày thứ sáu, rốt cuộc ông ta đã thoát cơn nguy kịch và chuyển vào phòng bình thường. Nhà họ Thẩm thuê ba mươi vệ sĩ riêng, luân phiên nhau canh giữ cả ngày lẫn đêm tại phòng bệnh, kiểm soát chặt chẽ ở cửa ra vào. Cả người Thẩm Đại Hải không có chỗ nào là không bị thương, chân trái gãy xương, gãy hai xương sườn đâm thủng lá phổi, bị tụ máu ở ngực. Vết bầm loang lổ khắp cả cánh tay, hai cái răng bị rơi mất, võng mạc mắt trái bị rách. May là ông ta liều chết bảo vệ được đầu nên mới giữ nổi mạng của mình. Có thể nói, sau vụ này, ông ta thật sự đã trở về từ cõi chết. Tưởng Văn Bội không hề đặt chân về nhà, bà chăm sóc ông ta cả ngày lẫn đêm, mặc dù có y tá được thuê riêng nhưng bà lại sợ y tá không chu đáo. Đợi đến khi Thẩm Đại Hải ngủ thiếp đi, bà mới chợp mắt ngay bên giường, cơ thể bà vốn đã gầy, nay lại càng gầy hơn. “Tôi cũng cần lục soát người hả? Mấy người biết tôi là ai không? Dù tôi dám đứng ở đây, mấy người các anh cũng không dám đụng tôi đâu.” Vừa nghe giọng nói, Tưởng Văn Bội đã biết là Thẩm Lộ đến, bà choàng tỉnh sau giấc ngủ thiu thiu rồi đứng dậy ra mở cửa. Thẩm Lộ mặc áo khoác màu nâu nhạt, cô ta đỡ cánh tay bị thương của mình ở phía trước. Trán cô ta vẫn còn dán băng và được mũ che lại. Mặt cô ta có trang điểm nhẹ, cách ăn mặc của cô ta cũng không bắt mắt như ngày bình thường, gương mặt trông cũng lạnh lùng hơn. Sau cô ta có hai vệ sĩ, từ khi trải qua chuyện đó, cô ta vẫn trốn mãi ở trong nhà, không dám đi đâu cả. Hôm nay cô ta đến bệnh viện cắt chỉ, tiện thể đến thăm hỏi chú ba. “Người nhà người nhà, không cần lục soát.” Tưởng Văn Bội đẩy cái tay đang chắn trước Thẩm Lộ ra: “Lộ Lộ, cháu cũng bị dọa rồi đúng không, vào đi, vào rồi nói. Nói nhỏ thôi, chứ ba của cháu mới ngủ.” Nhìn Tưởng Văn Bội, lòng Thẩm Lộ dâng lên sự yêu thương: “Thím ba, trông thím gầy quá.” Tưởng Văn Bội lại lạnh nhạt cười cười: “Chú ba của cháu xảy ra chuyện lớn như thế, thím mà lên cân thì mới không đúng đấy. Đến đây, để thím xem vết thương của cháu nào.” Trước khi Thẩm Lộ mười tám tuổi, ba anh em nhà họ Thẩm đều sống chung một mái nhà. Không nói về cái khác, riêng tình cảm của ba anh em họ có thể nói là rất tốt, cả nhà đoàn kết, sống với nhau rất hòa thuận, Sau này, anh cả Thẩm Tùng Sinh thăng lên chức Thị trường, người anh thứ hai Thẩm Nghệ Văn tạo dựng tạp chí xã, Thẩm Đại Hải đứng hàng thứ ba làm ăn ngày càng lớn. Cân nhắc nhiều lần, họ quyết định tách ra sống riêng, những chỗ ở cũng rất gần nhau. Thẩm Lộ và Tưởng Văn Bội vừa có quan hệ thím - cháu, vừa có quan hệ bạn bè. Tính thím ba hướng nội bẩm sinh, cũng yêu thích sự yên tĩnh, không tranh không đoạt với ai. Từ xưa đến giờ, bà chưa từng có tranh chấp với ai, rất nhiều lần cô ta không thể nói chuyện được với mẹ, đều là nhờ thím ba của mình nói giúp. Vết thương trên cánh tay của Thẩm Lộ cũng khá sâu, khâu khoảng hai mươi mũi. Dù đã cắt chỉ những vết thương vẫn được bọc lại ba lớp trong và ba lớp ngoài, còn quấn kèm cả thanh nẹp cố định, đề phòng cô ta vô ý đụng đến vết thương. Tưởng Văn Bội cau mày, bà cẩn thận từng li từng tí nhìn vết thương trên cánh tay và trán của cô ta: “Bác sĩ nói thế nào?” “Không sao ạ, nhưng cần bôi thuốc lâu dài, chắc chắn sẽ để lại sẹo.” “Trên mặt có không?” “Chắc là trên mặt không có, nếu không thì cháu thà chết còn hơn.” “Cháu nói gì thế, sao lại vì một vết sẹo nhỏ mà đời sống đòi chết?!” “Thím ba, lúc chú ba bị mấy tên kia bao vây, chú ấy đã liều chết để cháu chạy thoát. Chú ấy biết những người đó nhắm vào mình, cho nên mới chạy vào hẻm nhỏ để dụ chúng đi, cho chạy có cơ hội chạy thoát.” Nói đoạn, Thẩm Lộ nhìn Thẩm Đại Hải đang nằm trên giường bệnh: “Chú ba bị nặng thế này sao?” “May là mạng vẫn còn, ngã một giây khôn cả đời, sau này đổi nhân xử thế phải cẩn thận hơn biết không?” Thẩm Lộ gật gật đầu, nhẹ nhàng lau nước ở khóe mắt. Nhớ lại tối hôm đó, một chiếc xe tải nhỏ đột nhiên chặn đường của họ. Thẩm Đại Hải mở cửa sổ để xem thử có chuyện gì, không ngờ mấy gã đàn ông lại lao từ xe tải xuống. Thẩm Đại Hải nhanh nhẹn đóng cửa sổ lại, nhưng mấy tên đó cầm vũ khí nện trực tiếp vào kính, rất man rợ. Thẩm Lộ đi đến bên giường bệnh, cô ta cầm tay Thẩm Đại Hải lặng lẽ rơi nước mắt. Dù cô ta có chơi bời như thế nào ở bên ngoài thì vẫn có chú ba làm chỗ dựa. Cha cô đối xử với cô ta khá nghiêm khắc, cô ta có rất nhiều chuyện không muốn nói cho ông biết. Mối quan hệ giữa cô ta với chú ba và thím ba còn tốt hơn mối quan hệ với cha mẹ. “Chú ba, chú phải mau khỏe lại đấy nhé!” Thẩm Đại Hải nghe thấy giọng của cô ta, ông ta từ từ mở mắt ra, cầm lấy tay Thẩm Lộ an ủi: “Lộ Lộ, đây là lần đầu chú ba thấy cháu khóc đó, ha ha, chú ba rất vui mừng.” “Chú ba, chú thấy sao rồi? Có đau không?” “Một chút thôi, không chết là tốt rồi.” Thẩm Đại Hải dời mắt về phía Tưởng Văn Bội đang đứng ở sau lưng Thẩm Lộ. Vợ chồng với nhau vài chục năm, ông ta cũng không cần phải quá nhiều lời với bà, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: “Vất vả cho bà rồi.” Tưởng Văn Bội rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên ông ta mở miệng nói chuyện trong suốt sáu ngày nay, mấy ngày trước vẫn mê man suốt. Thẩm Đại Hải nói: “Bội Bội, bà về nghỉ một lát đi, để mấy cô đó đến chăm sóc tối.” Tưởng Văn Bội lắc đầu: “Móng tay của họ dài như thế, vừa xịt nước hoa vừa trang điểm đậm, dù họ có đồng ý thì tôi cũng không yên tâm. Ngay cả y tá thuê riêng cũng làm không được, để mấy người đó, tôi không yên lòng chút nào hết.” Thẩm Lộ cười nói: “Chú ba, chú xem đi, bây giờ chú biết ai thật sự tốt với chú chưa? Nếu để cháu nói thì vật báu cả đời của chú chính là thím ba đấy.” Thẩm Đại Hải nhìn nụ cười bình thản của vợ, nhưng ông ta càng muốn nhìn rõ thì gương mặt bà càng mờ đi, ông ta nói: “Bội Bội, cháu kéo màn cửa ra, mờ quá, chứ không thấy rõ lắm.” Tưởng Văn Bội và Thẩm Lộ liếc nhìn nhau, màn cửa ở phòng bệnh luôn luôn mở ra, ánh nắng ấm áp chiếu qua tấm kính khiến cả căn phòng đều sáng trưng. Tưởng Văn Bội ngồi xuống mép giường, bà xòe bàn tay ra lắc lắc trước mặt chồng mình, lo lắng hỏi: “Đại Hải, thấy tay của tôi không?” Thẩm Đại Hải nắm lấy tay bà: “Thấy, nhưng không rõ lắm. Có phải mắt của tôi có vấn đề rồi không?” “Đại Hải, ông đừng vội. Lộ Lộ, cháu gọi bác sĩ đến đây. Đại Hải, võng mạc mắt trái của ông bị rách, nhưng nhờ phẫu thuật nên chưa hỏng hoàn toàn. Bác sĩ nói sau này sẽ nhìn lại bình thường, chỉ là thị lực sẽ bị ảnh hưởng, bác sĩ kiểm tra mắt phải rồi, bảo rằng vẫn tốt. Chúng ta chờ bác sĩ kiểm tra lần nữa, ông đừng lo lắng.” Thẩm Đại Hại vẫn khá bình tĩnh, ông ta nắm chặt bàn tay run run của VỢ, an ủi ngược lại: “Tôi thấy bà còn sốt ruột hơn cả tôi nữa, bình tĩnh lại chút.” Thẩm Lộ dẫn bác sĩ đến rất nhanh, bác sĩ kiểm tra kỹ cho Thẩm Đại Hải thêm một lần nữa. Cuối cùng bác sĩ kết luận là trong đại não có một khối màu đồng chèn lên dây thần kinh thị giác, đợi khối máu đông tan thì thị lực mới có thể khôi phục được. Cách tốt nhất bây giờ chính là điều dưỡng cơ thể cho tốt, cần thời gian lành bệnh. Mọi người thở dài một hơi, Thẩm Lộ tức giận nói: “Mấy tên đó quá vô lý, do thiểu năng lực nên mới bị sa thải thôi. Chúng không cam lòng nên mới chơi trò trả thù, phải bắt bọn chúng ngồi tù hết mới được!” Thẩm Đại Hải nghi ngờ hỏi: “Lộ Lộ, sao cháu biết những chuyện này?” “Cháu đi lấy khẩu cung ở Cục Cảnh sát, cảnh sát nói mấy tên đó sinh lòng trả thù vì bị sa thải. Bây giờ chúng đang bị giam ở Cục Cảnh sát đợi mở phiên tòa đầu tiên. Luật sư nói chứng cớ rất xác thực, thủ phạm chính bị phán bảy đến tám năm tù không chạy đi đâu được, những tên khác thì ít nhất cũng ba năm.” Thẩm Đại Hải vẫn im lặng, có nói toạc ra cái tên Tiêu Thiên Ái thì cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, xúc động nói ra chỉ khiến đánh rắn động cỏ. Ông ta tin Giang Hạo sẽ điều tra chuyện này, cũng chỉ có Giang Hạo mới có thể xử lý ả. Trong văn phòng của tòa nhà quân sự, Giang Hạo mặc quân trang bằng nhung đứng thẳng tắp, gương mặt khá lạnh lùng, anh chỉ lịch sự gật đầu khi có ai đó đi ngang qua chào mình. Tiêu Chính Dĩnh vẫn đâm đầu đi đến, thấy Giang Hạo, tim của cô vẫn không kìm được đập thình thịch. Lỡ yêu một người đàn ông ưu tú như thế, rốt cuộc cô lại không thể yêu người đàn ông khác. “Thủ trường Giang, vừa kết thúc kì nghỉ đông đã đến trình diện rồi.” Giang Hạo lịch sử khẽ gật đầu, gương mặt lạnh lùng không tỏ thái độ gì đặc biệt. Anh cứ thể đi thẳng, không hề dừng lại một chút nào. Lòng Tiêu chính Dĩnh đau như cắt, ánh mắt cô hiện lên sự thất vọng. Giang Hạo đi thẳng đến văn phòng của Thủ trưởng Cận. Đứng trước cửa, anh sửa sang lại trang phục, cất giọng vững vàng: “Báo cáo.” “Mời vào.” Nhận được sự cho phép, anh mới mở cửa đi vào, anh cung kính đứng ở trước mặt Thủ trưởng Cận. Thủ trưởng Cận cũng nhìn anh và hỏi: “Đã đưa ra quyết định?” Giang Hạo gật đầu. Thủ trưởng Cận hơi kích động, không biết anh có đồng ý hay không: “Quyết định ra sao?” Giang Hạo cất giọng hờ hững mà mạnh mẽ: “Báo cáo Thủ trưởng, tôi đồng ý nhận mệnh lệnh.” Gương mặt kích động của Thủ trưởng Cận không che giấu được niềm vui, ông đi đến trước mặt Giang Hạo, sau đó cũng đáp lại anh bằng một quân lễ đầy kính trọng. Bên ngoài ánh nắng rất chói chang, sau khi tuyết tan, khung cảnh trông lại đầy sức sống. Giang Hạo nhìn về phía xa xa, anh không muốn mảnh đất yên bình này tồn tại sự chia ly và đau khổ. Anh không phải Chúa cứu thế, không thể đẩy lùi hết bóng tối, nhưng anh là một người lính, trong phạm vi năng lực của mình, anh phải bảo vệ một vòm trời bình an. Anh đã từng lãng phí thời gian, thậm chí lỗ mãng đến mức không hề sợ đối diện với cái chết, sau đó vì yêu cô mà khát vọng được sống lâu trăm tuổi. Tấm Duy, xin em hãy tiếp tục chờ anh, phải tiếp tục chờ anh ở đây, đừng đi đâu cả. Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ này, anh sẽ bù đắp cho em bằng nửa cuộc đời sau này của mình.