-
Chương 227
Bên ngoài náo nhiệt, Kỷ Bân Bân chỉ là một khúc dạo ngắn, mọi người vẫn giữ mặt mũi cho Kỷ Văn Tu. 2 Lễ phục của Kiều Tâm Duy màu trắng, mặc dù rượu để không nhiều nhưng vẫn rất rõ, cô cẩn thận cầm khăn lau nhưng không có tác dụng gì. Lễ phục trắng nhuộm vài vết rượu đỏ rất chói mắt. “Làm sao bây giờ? Lau không sạch” Giang Hạo nhìn một lát rồi nói: “Không sao, đi, đi tới phòng rửa tay gột một2chút. Các vị, ngại quá, chúng tôi đi một chút.” Kỷ Bân Bân ở trong phòng nghỉ lắc đầu không thôi, tóc rối bù, quần áo trên người ướt đẫm, cô ta không nghĩ tới điều gì nữa mà chỉ lắc đầu. Cô ta đứng trên sofa nhảy không ngừng.
Kỷ Thâm đau đầu nhìn cô ta, đi ra ngoài không được, mà đợi trong này lại không biết tới khi nào, tìm người khác tới thì càng không ổn.
Trong lúc anh ta đang khó xử, Kỷ Bân Bân móc5một túi nhỏ trong ngực ra, đưa ra hỏi: “Kỷ Thâm, anh có muốn dùng không?”
Kỷ Thâm cướp lại, “Mày còn giữ thuốc cơ à? Kỷ Bân Bân, mày xuống đây cho tao!” Nói xong, Kỷ Thâm kéo cô ta xuống.
“Anh kéo em làm gì?” Kỷ Bân Bân hét lên như người điên, hai chân đá liên tục. Kỷ Thâm kéo cô ta vào phòng rửa tay, mở vòi sen, bật nước lạnh tạt vào mặt cô ta. Nước lạnh làm trôi lớp trang điểm của Kỷ Bân Bân,6lạnh tới mức cô ta gào lên. “A, Kỷ Thâm, anh điên rồi à? Giết người, cứu mạng! Kỷ Thâm, anh dừng lại ngay!” Kỷ Thâm giữ eo, coi cô ta là đống cát ném thẳng vào bồn tắm: “Chưa tỉnh thì đừng ra ngoài.”
Kỷ Bân Bân lạnh tới mức run lẩy bẩy, cô ta muốn bò ra ngoài nhưng bồn tắm vừa lớn lại trơn, Kỷ Thâm ngăn lại làm cô ta không bò ra được, vừa lạnh vừa đau.
Lúc này Giang Hạo và Kiều Tâm Duy cũng5đi vào, phục vụ hóng hớt qua khe cửa, trò hay của sao lớn mà, ai cũng hóng. Âm thanh từ khe cửa vang ra, Giang Hạo với Kiều Tâm Duy nhìn nhau, Kiều Tâm Duy ngạc nhiên hỏi: “Kỷ Thâm và Kỷ Bân Bân đang làm gì đó?” Phục vụ nghe thấy tiếng từ đằng sau, vội vàng quay đầu lại. “Suyt!” Giang Hạo che miệng phục vụ không cho cậu ta thét lên, phục vụ ngoan ngoãn gật đầu.
Kỷ Bân Bân bị dằn vặt nên tỉnh táo3không ít, Kỷ Thẩm không chỉ cầm vòi sen cho nước xối từ đầu cô ta, mà còn mở vòi nước. Kỷ Bân Bân muốn ra cũng không ra được, vùng vẫy mấy lần thì uổng phải mấy ngụm nước lạnh.
“Anh, anh, em lạnh chết rồi, dừng lại được chưa?” Kỷ Thâm hỏi: “Tỉnh rồi?”
Kỷ Bân Bân ôm gối run rẩy: “Ừ, ừ.” Kỷ Thâm hỏi tiếp: “Em dùng thuốc bao lâu rồi? Ngoài thuốc lắc thì có chơi gì không?”
“Anh yên tâm, em không nghiện thuốc, đang bị áp lực lớn nên mới dùng một lần. Gần đây đang chuẩn bị concert, lại phải quay quảng cáo rồi chuẩn bị đóng phim, tuần sau concert mở những sân khấu có vấn đề nên em mãi chưa tập được. Anh, thuốc lắc không nghiện được, em biết mấy thứ này có hại, những thứ có hại khác em không đụng vào.”
Kỷ Thâm thấy cô ta nói rõ như vậy, nhưng anh ra không tin: “Không đụng vào thứ khác thật à?”
“Showbiz giờ cũng mẫn cảm thứ này lắm, nghệ sĩ dính vào thì hỏng hết tương lai, em chưa ngu thế đâu.”
“Nhưng cũng dùng rồi đấy, em còn dám nói à? Bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, nếu anh không kéo em vào sớm thì hậu quả khó lường rồi.” Kỷ Bân Bân nghĩ lại cũng thấy sợ: “Anh, em sai rồi, em ngốc quá, em còn tưởng mình khống chế được.” Kỷ Thâm thở dài, kéo cô ta từ bồn nước lạnh lên, cầm áo tắm trùm lại: “Em ngồi đó, anh đổ nước nóng cho em.” Kỷ Bân Bân ngồi ở bồn cầu, hai tay ôm gối, người co lại, run lẩy bẩy.
“Ai đưa cho em?”
“Bạn.”
“Bạn gì mà đưa mấy thứ này? Nói cho anh biết là ai?” “Quen ở bar, lúc đó đang chơi high nên dùng.” “Đừng nói sang chuyện khác, tên gì?” Kỷ Bân Bân nhìn Kỷ Thâm nghi ngờ: “Anh, không phải anh muốn em bán bạn đấy chứ?”
“Quen ở quán bar, còn cho em dùng thuốc, tưởng nó xem em là bạn à?”
“Sau này em không động vào nữa, anh đừng ép em.” Kỷ Thâm bất đắc dĩ: “Bân Bân, em ở showbiz phải giữ mình trong sạch mới đi lâu được, hiểu không? Bây giờ ba mẹ em lớn tuổi rồi, chỉ có mỗi em là con gái, em xảy ra chuyện gì thì họ phải làm sao bây giờ?” Kỷ Bân Bân khóc như mưa: “Em biết rồi, sau này em sẽ không đụng vào mấy thứ này nữa.” Nước nóng chảy vào bồn tắm không ngừng, khí nóng bốc lên, Kỷ Thâm thử độ ẩm, thấy không quá nóng mới nói: “Em ngâm nước nóng rồi đi ra, anh đi tìm đồ cho em thay, rồi đưa em về nhà.” “Nhưng em đi ra thế nào? Ngoài cửa có nhiều phóng viên lắm.”
“Để anh nghĩ cách, em tắm trước đi, đừng để bị cảm, anh ra ngoài trước.”
“À, vâng.”
Kỷ Thâm đi ra, đang lúc đóng cửa thì nghe Kỷ Bân Bân gọi lại: “Anh, may mà hôm nay có anh, cảm ơn anh.” “Nói cảm ơn cái gì, chúng ta là anh em, em và San San đều là em gái anh, anh hi vọng hai đứa vui vẻ hạnh phúc.”
“Ừ.” Lúc này Kỷ Bân Bân khóc.
Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy vào phòng bên cạnh. “Thì ra Kỷ Bân Bân dùng thuốc lắc.” Kiều Tâm Duy thở dài.
Giang Hạo tự hỏi, Kỷ Bân Bân dẫn Cố Vinh Sâm đi dự tiệc, Kỷ Bân Bân dùng thuốc trước khi tới bữa tiệc, việc cô ta dùng thuốc có liên quan đến Cổ Vinh Sâm không? Xem ra phải nói chuyện với cô minh tinh này một chút.
Con ngươi Giang Hạo tối lại, nhìn Kiều Tâm Duy chằm chằm, nói: “Tâm Duy, giúp anh một việc.”
“Việc gì?” “Bây giờ rất gấp, không thể gọi người tới được, anh phải đi xem tình huống của Kỷ Bân Bân, em giả vờ như không biết gì rồi quay trở lại. Em quen thân với Cố Vinh Sâm, dò hỏi quan hệ của anh ta với Kỷ Bân Bân, điều tiên quyết là đừng để anh ta nghi ngờ, Nếu mọi người hỏi thì bảo anh có điện thoại của quân đội.”
“Em?”
“Cho dù Cố Vinh Sâm là Từ Nhật Thăng thì em phải nhớ rõ, chỉ cần em không đi khỏi đó thì hắn sẽ không hại em được. Sau khi kết thúc buổi tiệc, em đi về với ba mẹ, tối anh sang đón em. Nếu không dò xét được gì thì thôi, an toàn của em là quan trọng nhất.”
Kiều Tâm Duy lo lắng, nhưng cô biết không ngăn được anh: “Vậy phải anh cẩn thận một chút, bây giờ anh không mang đồ gì để phòng bị, bị phát hiện thì sao?”
“Đừng lo lắng, anh không để mình gặp chuyện đâu.” Giang Hạo mở khe cửa nhìn bên ngoài, phục vụ đã đưa đồ sạch tới, anh nói: “Tấm Duy, đừng làm trễ việc, em ra ngoài trước đi.”
“Anh cẩn thận đó, em ở nhà ba mẹ đợi anh.” Anh ôm chặt khi thấy đôi mắt lo lắng của cô, rồi hôn cô một cái: “Được, em đợi anh.” Mọi người trên bàn ăn vẫn cười nói, tâm trạng xấu của Kỷ San San vì Kỷ Bân Bân cũng đã tốt hơn nhiều. “Không cần quan tâm đến cô ta, bây giờ cô ta là sao lớn, mắt cao hơn đầu, ngày thường không thấy người, không biết tình huống của mình, chỉ toàn nói bậy thôi.” Kỷ San San biên giải cho mình. Kiều Tâm Duy trở lại chỗ cũ như không có gì xảy ra, có người hỏi Giang Hạo thì cô cười nói: “Ôi, nhận điện thoại của bên quân đội, hết cách rồi, công việc quan trọng, anh ấy bảo tôi nói xin lỗi mọi người.” Cố Vinh Sâm ngồi yên, nghe nói Giang Hạo rời đi, anh ta nhìn Kiều Tâm Duy nói: “Nói vậy hai chúng ta giống nhau rồi, người đưa chúng ta đến đều đi rồi, để lại chúng ta ở đây.” “Ha ha, cũng phải, không quen ai cả, có người tới hỏi cũng không biết gọi người ta thể nào, may mà tôi biết anh.” Cố Vinh Sâm cầm ly rượu, nhấp một ngụm: “Đúng rồi, may là tôi quen cô.”
Kiều Tâm Duy cười cười, hỏi thăm: “Tổng giám đốc Cố, anh quen Kỷ Bân Bân khi nào thế?”.
Cổ Vinh Sâm quay sang nhìn cô, trái tim cô run rẩy, nụ cười cứng đờ. Sao thế, biết ý đồ thăm dò của cô rồi à? Cô hỏi rõ thế à?
Ai ngờ Cổ Vinh Sâm lại nhếch môi cười nói: “Cô lo thế làm gì? Cô có Giang Hạo rồi còn hỏi tôi quen người ta thế nào là sao?” “Ui.” Kiều Tâm Duy giật mình, lời này của anh ta như bảo cô đang ghen vậy, không có được không, cô lo lắng: “Tổng giám đốc Cố, anh nói gì thế?”
“Haha, cô không biết nói đùa chút nào, tôi đâu nói tôi quen Bân Bân, cô ấy bảo muốn tìm bạn đi cùng, tôi đồng ý, thế thôi.”
“...” Kiều Tâm Duy cười khan: “Thế thôi à? Nhưng hôm nay anh đến, ai cũng tưởng hai người là người yêu, hôm nay tới gặp người nhà đó.” Cố Vinh Sâm lắc đầu: “Đó chỉ là cái nhìn của họ, tôi không quan tâm, tôi biết cái gì đang xảy ra là được. Nói đi cũng phải nói lại, người khác hiểu lầm thì thôi, sao cô cũng hiểu lầm thể: Tôi có bạn gái hay không mà cô không biết à?”
Kiều Tâm Duy bớt lo lắng, cô cười nói: “Cũng phải, anh mà có thì dì Ngô đã không giới thiệu cả ngày. Tổng giám đốc Cố, Kỷ Bân Bân thích anh như vậy, lại còn là ngôi sao lớn, sao anh không thử?”
“Đây có phải mua quần áo đầu, thử được là mua, không được thì không mua? Đó là tình cảm, khi quyết định bắt đầu thì phải có cảm giác, một khi bắt đầu thì phải chịu trách nhiệm”
Kiều Tâm Duy cũng tán thành lời này của anh ta: “Thể ý của anh là anh không có cảm giác với Kỷ Bân Bân à?”
Cổ Vinh Sâm gật đầu.
“Không phải chứ, cô ấy đẹp như vậy, có nhiều người thích lắm, biết kiếm tiền, hát hay diễn giỏi, làm MC tốt, cái gì cũng làm được, nhiều người bảo cô ấy là hình mẫu lý tưởng đó, cô ấy thích anh mà anh không vui ngầm à?”
“Này, tôi nói, hôm nay sao cô lại chú ý tới cuộc sống tình cảm của tôi thế?”
“...” Kiều Tâm Duy bị hỏi tới ngậm họng, có phải anh ta đã phát hiện ra cái gì không?