-
Chương 233
Một người yêu dấu ngày ngày chờ đợi, một người yêu dấu thân mật nhất trên đời, nhưng khi ba bên giằng co, đầu tiên lại là đưa một người phụ nữ khác trở2về an toàn trước, rồi mới trở lại đối mặt với cô. Điều anh nghĩ đến trước hết chính là bảo vệ một người khác, đây là chuyện đau lòng đến nhường nào chứ!
Đối5mặt với sự lên án của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo không hề lên tiếng, mặc kệ cô có hỏi thế nào, có nghĩ thế nào, anh vẫn im lặng. Sự im lặng lúc6này, không thể nghi ngờ gì chính là cam chịu.
Vừa rồi khi anh ôm trái tim thấp thỏm lái xe như bay quay về, nhìn thấy cô ngồi đó, trái tim anh mới thả5lỏng. Anh đưa Tiểu Thiên Ái đi là không muốn cô ta lại làm chuyện gì khiến anh không thể đoán trước nữa, cô ta là một kẻ điển.
“Trở về rồi nói.” Cuối cùng3anh mở miệng, sau đó ngang ngược kéo cô vào xe.
Giang Hạo lái xe, Kiều Tâm Duy cố gắng nhớ lại những chỗ cô cảm thấy lạ thường trong quá khứ, nhưng lại không hề để bụng vì sự tin tưởng đối với Giang Hạo. “Lần đó anh đi công tác về, người trong xe quân dụng không phải Tiêu Chính Dĩnh mà là cô ta đúng không?” “Không phải, đó là Tiêu Chính Dĩnh.” “Anh còn muốn lừa dối em ư?”
“...” Giang Hạo biết, bây giờ anh không nên nói chuyện, nói hay không nói thì tổn thương cho cô đã tạo thành rồi. “Còn mấy ngày trước ăn lẩu nữa, mùi nước hoa ở trên người anh đúng không?” Bây giờ nhớ lại, mùi hương hoa nhài khi có khi không kia, không phải chính là mùi mà Tiểu Thiên Ái thích sao: “Trước kia xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cho rằng các người đã thật sự cắt đứt rồi, không phải em không thể rời đi, các người yêu nhau muốn ở bên nhau thì em rời khỏi thôi, vì sao phải chọn cách này để làm tổn thương em??? Giang Hạo, em tin tưởng anh như vậy...”
Đau nhất vẫn là một câu: Yêu quá đậm sâu, không làm chủ được. Cô chỉ cần nghĩ đến đây là đau đến nỗi run rẩy.
Trong xe, cô nói liên miên: “Em ngây thơ cho rằng, anh từng chịu thiệt từ Tiểu Thiên Ái, từng bị cô ta tính toán như vậy, chắc chắn anh sẽ không có dây dưa với cô ta nữa, huống chi cô ta cũng có thể đứng lên không khác gì người thường không phải sao? Anh đã cứu cô ta, cho dù trước kia có nợ cô ta có nhiều hơn nữa thì cũng trả hết rồi mà.” “Tuổi của anh lớn hơn em, những chuyện đã từng trải nhiều hơn em, đạo lý cũng hiểu nhiều hơn, làm việc có chừng mực, xử sự biết tiến biết lùi, nhân phẩm cũng không kém, công việc lại bận rộn, tại sao lại xuất hiện chuyện như thế này? Chẳng lẽ chỉ bởi vì yêu cô ta?”
“Chỉ bởi vì yêu cô ta nên anh bất chấp tất cả mà muốn ở cùng cô ta, mặc kệ trách nhiệm và gánh vác của mình, cũng mặc kệ thân phận và vinh nhục của một quân nhân. Chỉ bởi vì yêu cô ta, cho nên anh không tiếc làm tổn thương bất kể một ai, tình nguyện gánh trên lưng tiếng xấu phụ lòng người khác cũng không tiếc. Tình yêu như vậy thật sự tốt ư? Các người ở bên nhau thật sự có thể yên tâm thoải mái ư?”
“Giang Hạo, em không tin anh là hạng người này, anh nói cho em biết đi, anh không phải là người như vậy.”
Nhưng mặc cho Kiều Tâm Duy nói đến tê tâm liệt phế, Giang Hạo cũng chỉ lo lái xe.
Ban đêm, ở ban công, Giang Hạo hút thuốc, liên tục hết điều này đến điều khác, ban công nhỏ phủ dày đặc khói thuốc, chính anh cũng khó chịu mà phải ho khan. Kim đồng hồ chỉ hai giờ, Kiều Tâm Duy đã tự nhốt mình trong phòng suốt mười hai tiếng đồng hồ, không ăn không uống. Chuyện anh lo lắng nhất hiện giờ chính là cô sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, anh cứ bê đồ ăn đứng ở cửa, tiếp tục gõ: “Tâm Duy, anh biết em chưa ngủ, mở cửa ra, ăn một chút gì đi... Tâm Duy, em còn không mở thì anh sẽ phá cửa vào đấy.” Một cái, hai cái, ba cái, anh mất sức rất lớn mới phá được cửa phòng ngủ, bên trong tối đen, anh bật đèn, thấy Kiều Tâm Duy để chân trần ngồi trên bậu cửa sổ ôm đầu gối dựa vào tường, mắt nhìn xuống chân. Giang Hạo thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất cô không làm chuyện ngốc nghếch, anh bê đồ ăn đến đặt trước mặt cô: “Ăn cơm!” Kiều Tâm Duy chỉ ôm chặt đầu gối, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ. “Ăn cơm!” Giang Hạo lại nói, xoay vai cô lại để mặt cô hướng về phía mình: “Cả ngày nay em chưa ăn gì rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi, dù tức giận thì cũng phải ăn gì đó chứ.” “Anh cho em biết các người bắt đầu lại như thế nào, nói hai năm rõ mười cho em.” Đối với việc này, Giang Hạo không có lời nào để nói: “Em hà tất phải vậy, biết những chuyện đó sẽ không dễ chịu gì.” “Dù vậy em cũng muốn biết.” Phụ nữ mâu thuẫn như vậy đấy, dù biết những chuyện đó chỉ xát muối thêm vào nhưng vẫn muốn biết, biết càng tỉ mỉ càng tốt. Giang Hạo nặn ra mấy chữ như nặn kem đánh răng: “Ngẫu nhiên gặp được khi đi công tác, sau đó nối lại tình xưa, cứ như vậy thôi.”
Kiều Tâm Duy cười lạnh, chua xót: “Các người đã phát triển đến bước nào rồi?” “Đừng hỏi tiếp nữa.”
“Nói đi, các người đã phát triển đến bước nào rồi!” Giang Hạo hít sâu một hơi, nói: “Có thể phát triển đều đã phát triển, đủ rồi đừng hỏi nữa, em ăn cơm đi.” Lúc này có thể nuốt trôi cơm mới là lạ, Kiều Tâm Duy đá một cái đổ hết đồ ăn xuống, “loảng xoảng”, chén đĩa văng hết xuống sàn nhà, vỡ nát, đồ ăn cũng vương vãi đầy đất. Giang Hạo bất đắc dĩ, anh khom xuống, bể hẳn cô đang cuộn tròn lên, ôm chặt, anh nói: “Người có lỗi với em là anh, người làm sai cũng là anh, em muốn trừng phạt anh thể nào cũng được, nhưng đừng trừng phạt bản thân.”
Kiều Tâm Duy cướp lời hỏi: “Rốt cuộc anh yêu cô ta bao nhiêu?”
“Không biết...”.
“Vậy anh có yêu em không?”
“Yêu.”
“Yêu cô ta nhiều hơn hay yêu em nhiều hơn?” “Vấn đề này không có ý nghĩa.”
“Đừng lảng tránh, trả lời em!”
Giang Hạo im lặng ba giây, cuối cùng vẫn là câu nói đó: “Không biết.” Mắt Kiều Tâm Duy lại bắt đầu chua xót, nhưng đáy lòng có một giọng nói nói với cô rằng quyết không thể khóc trước mặt
anh. Cô mím chặt môi chịu đựng, cô cảm thấy trước mắt là một
vùng đen tối, tất cả chuyện này đều tới quá mức đột ngột, cô
không cách nào tiếp nhận được. “Giang Hạo, người cứu em ra
khỏi bóng ma của Kỷ Tiểu Hải là anh, tuy nhiên anh lại làm tổn thương em sâu hơn một vạn lần so với Kỷ Tiểu Hải, lúc anh và cô ta ở chung, chẳng lẽ không nghĩ đến em ư? Sao các người lại yên tâm thoải mái được như vậy?”
Kiều Tâm Duy cảm thấy dù cô có nói nhiều nữa thì cũng như
đang nói với một pho tượng, Giang Hạo sẽ không quan tâm
đến cô, càng sẽ không đau lòng. Vì thế, cố nói: “Anh thả em
xuống, em không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài đi.” Giang
Hạo làm theo, nhẹ nhàng đặt cố lên giường, nhưng anh
không ra ngoài mà đờ đẫn đứng ở mép giường, anh thật sự
sợ cô xảy ra chuyện. Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn anh,
bình tĩnh nói: “Em sẽ không dùng loại chuyện ngu xuẩn như
kết thúc mạng sống của mình để thành toàn người khác, em
chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, anh ra ngoài đi.” Giang
Hạo ngừng thở, lẳng lặng đi ra ngoài, tới cửa, anh dừng lại,
quay người lại nói: “Anh sẵn lòng tay trắng rời khỏi nhà.”
Cửa phòng khẽ khép lại, Kiều Tâm Duy đau lòng đến không kiềm
chế được, tay trắng rời nhà, ha ha, cô còn chưa nói muốn thể
nào, anh đã nói anh tay trắng rời nhà, thật là dứt khoát, anh đã gấp đến nỗi không chờ nổi mà muốn vứt bỏ cô đây mà.
Tự tôn nhỏ bé kiêu ngạo của cô nói với bản thân rằng không thể để nước mắt vỡ đê, cố nhịn, nhưng không nhịn được, cửa vừa đóng, nước mắt đã tràn mi như suối phun trào. Không biết đã qua bao lâu, bầu trời phía đông dân có ánh sáng, Kiều Tâm Duy nằm trên giường một đêm, Giang Hạo thì ngồi ở cửa phòng ngủ một đêm, anh canh chừng cho cô.
Tiếng chuông điện thoại phiền nhiễu đánh vỡ sự yên lặng
trong thời khắc này, Giang Hạo nhíu mày, đứng dậy cầm di
động: “Alo?” Anh cố tình đè thấp giọng, còn đặc biệt ra ban
công, sợ làm ồn tới người trong phòng. “A Hạo, nói chuyện
với cô ấy chưa?”
“Nói rồi.”
“Cô ấy có thái độ gì?” “Vẫn chưa tỏ thái độ.” “Cô ấy muốn kéo dài thời gian ư?”
“Không biết.”
“Nếu cô ấy kéo dài thời gian thì anh làm sao?”
“Không biết.”
“A Hạo, anh mềm lòng phải không? Anh trách em nói chuyện của
chúng ta cho cô ấy biết phải không?”
“Không có đâu.”
“A Hạo, em yêu anh, vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm, còn anh thì sao?” Giang Hạo siết chặt tay, anh căm thù nhiệm vụ này:
“Anh cũng vậy, em cứ chờ tin của anh đi, anh sẽ xử lý tốt.” Anh vẫn nói với vẻ bình tĩnh hòa nhã như cũ.
Cúp điện thoại, vừa mới quay lại đã thấy Kiều Tâm Duy đang đứng sau lưng mình, tim Giang Hạo hơi co rút, hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy đến nỗi như lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
“Ông xã...” Kiều Tâm Duy kéo tay anh, nức nở nói: “Có phải công việc của em bận quá, không có thời gian ở cùng anh nên anh mới tìm cô ta không? Có phải em thường xuyên tùy hứng giở thói xấu nên anh mới chán ghét em không? Công việc em có thể bỏ, tính tình em sẽ sửa, em sẽ ở nhà chờ anh, anh đừng liên lạc với cô ta nữa, hai người chia tay đi.” Nói tới đây, cô đã khóc không thành tiếng: “Em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, sau này chúng ta sống vui vẻ, chỉ em và anh thôi, được không?”
Một tia nắng sớm từ sau lưng anh chiếu đến, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của cô, trong mắt cô vương nước, giọng nói khàn khàn mang theo nỗi đau xót. Giang Hạo chưa bao giờ đau lòng như thế, dù là năm đó nhìn thấy di thư tuyệt bút của Tiêu Thiên Ái cũng không hơn thế này.
Kiều Tâm Duy cứ nắm chặt ấy tay anh như vậy, giống như một đứa trẻ bất lực, lắc lắc tay anh cầu xin: “Em tha thứ cho anh, chỉ cần hai người không liên lạc với nhau nữa, em coi như chuyện này chưa hề xảy ra, được không, ông xã, được không?”
Giang Hạo cũng đỏ mắt, anh kéo cô vào lòng gần như muốn ép cô vào xương cốt. Ngay từ đầu cô đã từng nói, giữa vợ chồng, điều không thể chịu đựng được nhất chính là phản bội, điểm giới hạn của cô chính là phản bội. Cô kiêu ngạo như vậy, cô độc lập như vậy, thế mà lại trút bỏ tất cả kiêu ngạo và giới hạn nói tha thứ cho anh, còn ăn nói khép nép cầu xin anh.
Anh thật sự muốn không màng tới tất cả mà nói cho cô biết, anh chỉ vì để lấy được sự tin tưởng của Tiểu Thiên Ái nên mới làm như vậy, anh thật sự muốn nói cho cô biết, anh và Tiêu Thiên Ái chẳng có gì cả, người anh yêu chỉ có cô, muốn làm bạn đến cuối đời cũng chỉ có cô mà thôi.
Tuy nhiên, trên vai gánh trọng trách, ba ngôi sao nặng nề trên hai vai kia vẫn đang nhắc nhở anh, hy sinh chuyện nhỏ để thành chuyện lớn. Tâm Duy, nhớ những điều anh bảo em nhớ, ở đây chờ anh, nhất định phải chờ anh! “Em rất tốt, thật sự rất tốt, không phải là em sai, nhưng anh muốn... anh vẫn muốn... trung thành với ước nguyện ban đầu.” Anh ôm cô, trúc trắc nói, họng như dính sáp, khó chịu trăm bề: “Tất cả đều để lại cho em, anh sẽ tay trắng ra khỏi nhà.”
Tiếng khóc của Kiều Tâm Duy đột nhiên im bặt, cô hèn mọn cầu xin anh như vậy mà vẫn vô ích. Cô cắn lên vai anh, cách quần áo, cắn rất mạnh. Trận chiến thình lình ập đến, cô hoàn toàn thất bại, thất bại thảm hại.