Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
Cô gái tóc dài: “Chị Phan, San San và Mỹ Mỹ cướp khách của em.” Cô gái tóc ngắn kêu oan: “Chị Phan, vị khách kia từ chối Tiếu Tiếu rồi em mới tới bắt chuyện.” Cô gái tóc dài nói: “Chị Phan, cô ta đã cướp khách của em nhiều lần rồi.” “Được rồi!” Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Phan kia dạy dỗ một trận: “Mấy cô có biết tình hình thế nào không hả? Các cô muốn làm một mình thì cút xa chút, đừng gây sự ở cửa.”
Cô gái tóc dài giữ tay chị Phan, làm nũng: “Chị Phan, em không làm một mình, em biết tình hình hiện tại không tốt, em không gây2chuyện với họ nữa.” Hai cô gái còn lại vội nói: “Không làm một mình, chúng em không làm một mình, theo chị Phan.” Chị Phan trừng mắt nhìn họ, dùng thân phận bề trên dạy dỗ: “Muốn làm cùng tôi thì an phận chút đi, chúng ta tới đây để lánh nạn chứ không phải đi du lịch.” Cô gái tóc ngắn hỏi: “Chị Phan, lúc nào chúng ta mới về thủ đô được thế? Em nhịn ở cái chỗ chim không kêu gà không gáy này đủ rồi, chơi có ba trăm mà còn đòi giảm giá, lúc đầu em ở thủ đô chỉ cần bưng ly rượu đã được boa ba nghìn rồi đó.” Cô gái tóc dài cũng6nói: “Đúng thế, chị Phan, chênh lệch lớn quá, mấy chị em không chịu nổi, nếu tiếp tục thế này chắc bọn em chết mất.” Chị Phan nói: “Các cô bớt mua túi xách thì không lo chết đói đầu. Tôi biết mọi người không quen cảnh này, nhưng mọi người không nghe thời sự à? Nếu không phải chúng ta chạy tới đây lánh nạn sớm thì đã bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, rất nhiều quán bar ở thủ đô bị dán giấy niêm phong, ở đây tốt hơn đồn cảnh sát nhiều. Mấy cô cố nhịn chút đi, đợi qua thời gian này thì ông Cận sẽ báo cho tôi, tới đó chúng ta hằng về.”
Chị Phan mới0nói vài câu đã thu phục được mấy cô gái này, Giang Hạo đứng ở xa nên không nghe rõ, cô ta nói ai thông báo cho cô ta? Không lẽ kẻ dắt mối còn có tin của cảnh sát truy quét ổ mại dâm à? Căn cứ kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều năm, Giang Hạo cảm thấy chuyện này không đơn giản. Hẻm nhỏ yên tĩnh trở lại, đã là rạng sáng hôm sau rồi, Giang Hạo không muốn lang thang nữa, anh quay lại khu nhà, ngủ luôn ngoài cửa nhà Kiều Tâm Duy. Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời Lâm Châu trong veo hơn bầu trời nơi thủ đô nhiều, Kiều Tâm Duy mở cửa5sổ, hít thở bầu không khí trong lành xen lẫn mùi hoa quế.
Khi nhìn sang con trai trên giường, cô bật cười khi thấy bé đang cong mông lên phản kháng việc phải rời khỏi giường.
“Hi Bảo, không ngủ nữa, mau lên nào.” Tại Hi nhắm mắt giả khóc: “Oa oa, mẹ ơi, con muốn ngủ!”
“Vậy mẹ đi nhé, lâu rồi Nữu Nữu không gặp con, con bé sẽ chơi với bạn khác cho xem.” Tại Hi nằm yên đó cong mông lên, cứ như đang bị bắt đưa ra quyết định nào đó lớn lắm: “Được rồi, con dậy, con nhớ Nữu Nữu.” Kiều Tâm Duy lắc đầu cười, ôi, đây là sức thu hút của người khác phái đấy.
Lúc cô9đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe thấy tiếng ồn ào, hình như là giọng bác Tẩn, cô vội lau tay đi ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã sợ hết hồn: “Anh đến sớm thế à?”
Giang Hạo đứng ở cửa, tóc rối bù, râu trên cằm cũng mọc lung tung ra, trông cứ như lão già năm mươi tuổi, một đêm ngủ không ngon làm anh trông tang thương hơn rất nhiều. “Hắt xì!” Anh hắt hơi, xem ra bị cảm rồi. Kiều Tâm Duy nhìn anh hỏi: “Hay là tối qua anh ngủ ở đây luôn?”
Bác Tần nói: “Lúc nãy bác mở cửa thì thấy cậu ta ngủ ở đây, Tâm Duy này, cháu không thể để cậu ấy ngủ ngoài cửa vậy được, đêm ở thành phố chúng ta rất lạnh đó.”
Kiều Tâm Duy nhìn anh khó tin: “Anh ngủ ngoài cửa cả đêm thật à? Không phải bảo anh đi tìm khách sạn sao?” Giang Hạo hơi tủi thân, xoa mũi giả vờ đáng thương: “Anh cũng đi tìm mà, nhưng tôi khuya rồi, khách sạn nào cũng đóng cửa nên anh lại về đây.” Kiều Tâm Duy tức muốn chết, tâm trạng đang tốt lại bị anh phá hỏng hết. Bác Tần vỗ vai Giang Hạo nói: “Mau vào nhà uống ly trà gừng nóng đi, đừng để bị cảm, bác ra ngoài mua đồ ăn, nào nào nào, vào đi.”
“Ôi, vâng, bác gái đi cẩn thận.” Có vẻ như Giang Hạo bị cảm, mũi anh khụt khịt. Kiều Tâm Duy không nói gì, cô khó chịu nhìn anh, quay đầu đi vào nhà. Giang Hạo thấy cô không đóng cửa thì cười trộm, nhanh chóng đi vào nhà với cô. Tại Hi thấy Giang Hạo thì ngạc nhiên nói: “Ồ, chú đến sớm thế à?” Kiều Tâm Duy bưng bát canh trứng gà ra nói: “Hi Bảo, mau ăn đi.” Giang Hạo đi đến nhìn: “Hừm, canh trứng gà, sữa bò, cháo, dưa muối và cả bánh nữa, ôi, bữa sáng thịnh soạn thế.” Anh cầm một cái bánh hỏi: “Hôm qua mua à? Sao anh không thấy?” Hi Bảo nói: “Là bánh mẹ làm đó.” Giang Hạo ngạc nhiên, một người chỉ biết xào rau như cô còn biết làm bánh ư? Anh nghi ngờ hỏi: “Là em làm thật à? Em làm kiểu gì?” Kiều Tâm Duy cầm bát, húp từng ngụm cháo, giục con: “Hi Bảo, ăn nhanh lên nào, mẹ mà đi muộn là do con đó.”
Đĩa bánh không nhiều, chỉ có hai cái nhỏ hơn bàn tay một chút, độ dày vừa phải, vỏ ngoài vàng óng ánh trông rất ngon. Giang Hạo định lấy một cái thử thì Kiều Tâm Duy dùng đũa đánh tay anh, sau đó gắp một cái cho Tại Hi, cái còn lại thì gắp cho mình.
Bữa sáng đủ dinh dưỡng nhưng không nhiều, hai mẹ con ăn hết, chỉ còn mỗi dưa muối, không để lại gì cả. “Trước khi đi nhớ đóng cửa giúp.” Nói xong câu này thì Kiều Tâm Duy kéo Tại Hi đi luôn.
“Ơ, em không nấu trà gừng cho anh à? Anh bị cảm, anh...” Cửa đóng sầm lại, người đi mất rồi, tốc độ nhanh chóng làm Giang Hạo đứng đờ người trong nhà. Trước kia Kiều Tâm Duy không như vậy, cô không biết nấu ăn, ngay cả nhặt rau còn không biết nữa. Trước kia lúc anh làm vằn thắn, cô thà xem TV chứ không muốn giúp đỡ, như cô từng nói là không làm phiền anh đâu.
Mà bây giờ, chỉ dùng một ít thời gian mà cô đã làm được một bữa sáng dinh dưỡng cho con trai, đi làm cũng không muộn nữa, anh cảm thấy xúc động. Thì ra không có anh, cô vẫn sống rất tốt.
Gần thư viện có một vườn trẻ, lúc Kiều Tâm Duy đi làm sẽ gửi con ở đây. Nhưng vườn trẻ này không có giấy phép nên có một số chỗ không chất lượng, hai mươi mấy đứa trẻ mà chỉ có hai bảo mẫu, họ chỉ trông con giáp mà thôi.
Ba mẹ những đứa trẻ này toàn là người làm việc đi đây đi đó, không ai ở nhà trông con nên chỉ có thể gửi ở đây. Lâm Châu là thành phố nhỏ, không giám sát nghiêm như thành phố khác, ở đây cũng có rất nhiều cặp vợ chồng có con nhưng lại không chăm được, thế nên có nhu cầu thì sẽ có nhà trẻ đáp ứng thổi. Lúc Tại Hi vừa tròn một tuần tuổi, Kiều Tâm Duy gửi con ở đây, ai ngờ buổi trưa đi đón con thì phát hiện người con dính phân rất hôi. Vậy thì thôi đi, trên mặt con còn có mấy vết cào chảy máu, Kiều Tâm Duy nhìn mà đau lòng không thôi. Dì nói là do mấy đứa lớn hơn cào, bọn nhỏ còn bé không hiểu chuyện, chơi đùa với nhau gây trầy xước là chuyện bình thường.
Cô cũng không thể trách dì bảo mẫu, càng không thể trách đám nhóc kia được, cô ôm con, quyết định chăm sóc bé ở nhà, đành xin nghỉ thêm mấy ngày ở thư viện. Cô mãi không quên được hôm đó, cô vừa khóc vừa bế Tại Hi về nhà, mặt nhóc Tại Hi đầy vết cào, người thì thôi nhưng lại cười hì hì với cô.
Cô ôm Tại Hi liên tục nói xin lỗi, cô không nỡ đưa con đi vườn trẻ sớm như thế. May mà cấp trên ở thư viện hiểu cho. Sau đó lúc đến vườn trẻ lại là khi Tại Hi hai tuổi rưỡi. Tại Hi hai tuổi rưỡi cao lớn hơn mấy đứa nhỏ khác, biết ăn nói, tự biết mặc quần áo, còn biết chùi đít cho mình, biết tự ăn cơm, thế nên cậu bé trở thành anh cả trong vườn trẻ, không ai bắt nạt cậu nữa, thích ứng rất tốt.
Lúc cô đi đón con, dì khen Tại Hi thông minh hiểu chuyện, không chỉ tự chăm sóc được mình mà còn giúp di chăm sóc em trai em gái. Kiều Tâm Duy nghe xong thì nửa vui nửa buồn, có ai biết đằng sau cậu con trai hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy là do cô dùng rất nhiều công sức và mồ hôi để đổi lấy chứ? Con lớn dần, tới tuổi đi vườn trẻ, để nó ở mãi đây cũng không ổn, dì bảo mẫu rất thích Tại Hi nhưng chuyện này không có lợi với việc trưởng thành của bé. Đến phòng làm việc, đồng nghiệp đã đến đủ, Kiều Tâm Duy nhin đồng hồ, may mà chưa muộn. Đồng nghiệp Hồng Xuân Yến nói: “Ui, Tâm Duy về rồi, thủ đô chơi vui lắm hay sao mà đi lâu thế? Không muốn về à?”
Đồng nghiệp Mã Lệ Lệ hỏi: “Tấm Duy, có mang quà về cho bọn tôi không? Chúng tôi không được nghỉ nên chả biết ở ngoài có gì.” Kiều Tâm Duy lúng túng: “Ngại quá, tôi về quá vội nên chưa mua quà gì cho mọi người.” Cô thấy mặt đồng nghiệp đen lại thì vội đáp: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi mấy hôm nay, để cảm ơn, tôi mời mọi người ăn tối nhé! Mọi người dành chút thời gian đi chung vui được không?” Hồng Xuân Yến: “Có thời gian, đi đâu đây?”
Kiều Tâm Duy: “Nghe bảo tòa nhà cao tầng Lâm Châu mới mở nhà hàng tiệc đứng, mọi người thấy thế nào?”
Mã Lệ Lệ than: “Nhưng tối nay tôi phải nấu ăn cho chồng rồi.” Kiều Tâm Duy: “Thế thì đi đông chút, dẫn theo người nhà đi luôn, tôi mang Hi Bảo nhà tôi đi cùng.”
Hồng Xuân Yến nhếch môi cười: “Được, được.” Cô ta lập tức gọi về nhà: “Alo, mẹ ạ, báo với mọi người tối nay là nhà mình đi ăn tiệc đứng ở tòa nhà cao tầng Lâm Châu nhé. Đúng đúng, có đồng nghiệp mời, có thể dẫn người nhà, tối nay nhà mình đi luôn đi.”