Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-372.txt
Chương 372: Tới nhà ăn chực
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đương nhiên phải đến tham gia rồi, có gì cần tôi giúp không?” “Không cần đâu, tới đó chỉ cần cả nhà anh đến ăn cơm là được, đã có người giúp rồi.” “Vậy thì không thể tốt hơn nữa.” Lý Thiến Vixen vào, “Còn không phải Tâm Duy nhà anh sợ anh ló mặt nhiều sẽ bị mấy cô phù dâu của em để ý sao?”
Kiều Tâm Duy suýt nữa ho ra máu rồi đấy, không nể mặt mũi lắm rồi, cô hậm hực nói, “Tổ trưởng có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Giang Hạo bật cười ôm lấy vai cô, kéo cô lại gần, “Chuyện bà xã tôi lo lắng cũng là chuyện tôi đang lo, ha ha, sắp xếp như vậy là tốt nhất.” Kiều Tâm Duy dùng cùi chỏ âm thầm huých vào ngực anh, vừa cười vừa mắng2nhỏ, “Anh đủ rồi đó, bớt dát vàng lên mặt mình đi được không?” Chu Tử Duệ lấy ra hai tấm thiệp cưới đưa cho Giang Hạo, “Anh Hạo, một tấm là của Nguyễn Tấn, một tấm là của Trần Kinh Nghiệp. Họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Em bất đắc dĩ quá nên chỉ có thể nhờ anh đưa họ giúp em xem sao.” Giang Hạo vui vẻ đồng ý, “Được, chuyện này cứ giao cho tôi. Nguyễn Tấn chắc chắn là đang chìm đắm trong sự dịu dàng của người yêu rồi, cậu ấy cũng sắp kết hôn, còn Trần Kính Nghiệp... Haiz, tôi cũng rầu thay cho cậu ta. Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa tận tay họ.” Chu Tử Duệ: “Vậy cảm ơn anh. Anh Hạo, chị dâu, chúng em8đi trước nhé. Hôm nay phải gửi hết phần lớn thiệp cưới nữa.”
Giang Hạo, “Được, hai người đi nhanh đi, tạm biệt.”
Họ lái xe về nhà, lúc đi ngang tiệm bánh kem ở cửa tiểu khu, Kiều Tâm Duy vào mua mấy cái bánh bao nhân trứng sữa hình thỏ con.
Lần trước Hi Bảo ăn bánh bao nhân trứng sữa ở tiệm này xong thì nhớ mãi, thường xuyên nhắc muốn ăn. Nhưng khổ cái là tiệm bánh này bán rất đắt khách, lần nào đi ngang cũng đều thấy xếp hàng dài đợi mua. Cô không có đủ kiên nhẫn đợi nên mỗi lần đều đi qua luôn.
Bởi vậy mỗi một lần đi ngang qua, thấy người xếp hàng không đông lắm là cô sẽ xuống xe mua một ít. Lúc về lại trong xe, Giang Hạo đang nghe điện thoại, là của mẹ6chồng gọi tới, “Không đi, con và Tâm Duy đều đã tan làm, dì giúp việc đã nấu cơm ở nhà rồi, chỉ cho chúng con về ăn thôi.”
“Tuần trước con và Tâm Duy đều bận nên mới đưa cháu qua đó. Gần đây rảnh rồi, không bận rộn như vậy nữa.”
“Mẹ, hôm nay thật sự không đi được, thứ bảy chúng con sẽ qua đó sớm một chút.” “Được được được, ăn xong rồi gọi video.” Giang Hạo bất đắc dĩ cúp máy rồi nói, “Mẹ bảo thứ tự tuần trước chúng ta đã đưa Hi Bảo qua, sao hôm nay đã thứ năm mà vẫn chưa thấy qua, phiền thật.”
Kiều Tâm Duy đeo dây an toàn vào, không nói gì. Cô hiểu tấm lòng thương nhớ cháu trai của ông bà nội. Nhưng nếu sự yêu chiều này trở thành gánh nặng thì3người làm mẹ như cô nhất định sẽ ngăn cản nó.
Dạy con là trách nhiệm của ba mẹ chứ không phải là của ông bà nội. “Ting”, thang máy mở ra, họ vừa nhìn đã thấy Trần Kinh Nghiệp đứng hút thuốc trước cửa nhà mình, râu ria lởm chởm, dưới chân anh ta có ít nhất ba đầu mẩu thuốc lá đã tắt. Trần Kinh Nghiệp thấy họ về thì vội ném nửa điếu thuốc còn lại xuống chân, giảm một cái rồi đi về phía góc tường. Anh ta cười nói với họ như không có việc gì, “Ôi, trùng hợp thể, hai người đã về rồi à?”
Giang Hạo: “Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Tâm Duy: “Không trùng hợp, đây là cửa nhà chúng tôi mà.”
Trần Kính Nghiệp hơi ngại ngùng vuốt tóc, “Ha ha, tôi muốn tới nhà các cậu ăn cơm5chực... Tâm Duy, có cho ăn chực không?” Kiều Tâm Duy nhìn dáng vẻ lôi thôi, chán chường của anh ta đã muốn nói không cho, “Có thể ăn chực, có điều anh cũng không được hút thuốc trong nhà đó.” Bỏ đi, tốt xấu gì cũng là bạn của Giang Hạo, phải chừa chút mặt mũi.
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Trần Kính Nghiệp vừa ngại ngùng vừa biết ơn, anh ta xoa tay mấy lần như thể làm vậy hai tay sẽ sạch sẽ hơn. Vừa vào cửa thì Hi Bảo đã chạy tới, “Ba mẹ về rồi, ôi ôi ôi, còn có cả chú Trần nữa... Ý, chú Trần ơi chủ hội quá!”
Hi Bảo bịt mũi nói thẳng không kiêng dè, trên người Trần Kinh Nghiệp vẫn còn mùi thuốc rất nồng. Trần Kính Nghiệp đùa giỡn: “Hi Bảo bé nhỏ à, trên người chú là mùi đàn ông, không phải mùi hôi. Cháu tới đây, chú tặng cháu một món quà nè!” Hi Bảo ra sức trốn sau lưng mẹ không chịu ra ngoài.
Giang Hạo nói, “Kinh Nghiệp, tôi nghĩ cậu nên đi rửa tay súc miệng đi, ngay cả tôi cũng không chịu được... mùi đàn ông trên người cậu đấy.”
“Ha ha, thể cũng được.” Trần Kinh Nghiệp đổi dép lê rồi đi về phía nhà vệ sinh, quen thuộc cứ như ở nhà mình. Anh ta còn đi ngang phòng bếp chào hỏi dì giúp việc, “Hi dì Hoàng, tôi lại đến nữa rồi. Tay nghề của dì giỏi thật, mới ngửi đã biết ngon rồi.”
Dù sao cũng là anh em nhiều năm, Giang Hạo biết chắc trong lòng Trần Kinh Nghiệp ứ nghẹn sẽ không mời mà đến, anh nói nhỏ, “Tâm Duy, anh thật sự không biết sao cậu ấy đột ngột tới đây. Lát ăn cơm xong anh sẽ đuổi cậu ấy đi ngay.”
Kiều Tâm Duy nhìn anh và nghiêm túc nói, “Giang Hạo, em không phải người hẹp hòi. Trần Kinh Nghiệp đến chắc là có việc, anh cứ nói chuyện với anh ấy. Một mình anh ấy rất đáng thương, nếu anh ấy muốn ngủ lại thì cứ ngủ lại, dù sao nhà chúng ta cũng rất tiện.” Giang Hạo chớp chớp mắt, lập tức làm nũng, “Ôi, bà xã, em trở nên thấu hiểu việc nghĩa khi nào thế?”
“Xùy, em không thấu hiểu việc nghĩa khi nào chứ?” Kiều Tâm Duy phỉ nhổ, “Đừng lấy lòng dạ hẹp hòi của anh để gán cho em được không, chủ nhiệm Giang? Hi Bảo, đi, chúng ta ăn cơm nào.” Chốc lát sau, Trần Kinh Nghiệp đi ra. Anh ta chẳng những đánh răng mà còn rửa mặt, đầu tóc vốn rối bù cũng sửa sang lại một chút, trông có tinh thần hơn hẳn. Anh ta đi tới trước bàn ăn, móc một món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra, “Bé Hi Bảo, đây là quà chú mua cho cháu, có thích không?” Hi Bảo đang ăn cơm, nhìn thấy đồ chơi thì kêu lên, “Transformers!”
Trần Kính Nghiệp vội rụt qua lại và nói, “Hi Bảo, ăn cơm trước rồi chơi, bằng không mẹ cháu sẽ giận chú. Lần sau cũng sẽ không cho chú vào nữa.”
Hi Bảo nhanh chóng và cơm vào miệng. Kiều Tâm Duy vừa bực vừa buồn cười, “Từ từ, từ từ. Ăn rau đi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Kiều Tâm Duy suýt nữa ho ra máu rồi đấy, không nể mặt mũi lắm rồi, cô hậm hực nói, “Tổ trưởng có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Giang Hạo bật cười ôm lấy vai cô, kéo cô lại gần, “Chuyện bà xã tôi lo lắng cũng là chuyện tôi đang lo, ha ha, sắp xếp như vậy là tốt nhất.” Kiều Tâm Duy dùng cùi chỏ âm thầm huých vào ngực anh, vừa cười vừa mắng2nhỏ, “Anh đủ rồi đó, bớt dát vàng lên mặt mình đi được không?” Chu Tử Duệ lấy ra hai tấm thiệp cưới đưa cho Giang Hạo, “Anh Hạo, một tấm là của Nguyễn Tấn, một tấm là của Trần Kinh Nghiệp. Họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Em bất đắc dĩ quá nên chỉ có thể nhờ anh đưa họ giúp em xem sao.” Giang Hạo vui vẻ đồng ý, “Được, chuyện này cứ giao cho tôi. Nguyễn Tấn chắc chắn là đang chìm đắm trong sự dịu dàng của người yêu rồi, cậu ấy cũng sắp kết hôn, còn Trần Kính Nghiệp... Haiz, tôi cũng rầu thay cho cậu ta. Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa tận tay họ.” Chu Tử Duệ: “Vậy cảm ơn anh. Anh Hạo, chị dâu, chúng em8đi trước nhé. Hôm nay phải gửi hết phần lớn thiệp cưới nữa.”
Giang Hạo, “Được, hai người đi nhanh đi, tạm biệt.”
Họ lái xe về nhà, lúc đi ngang tiệm bánh kem ở cửa tiểu khu, Kiều Tâm Duy vào mua mấy cái bánh bao nhân trứng sữa hình thỏ con.
Lần trước Hi Bảo ăn bánh bao nhân trứng sữa ở tiệm này xong thì nhớ mãi, thường xuyên nhắc muốn ăn. Nhưng khổ cái là tiệm bánh này bán rất đắt khách, lần nào đi ngang cũng đều thấy xếp hàng dài đợi mua. Cô không có đủ kiên nhẫn đợi nên mỗi lần đều đi qua luôn.
Bởi vậy mỗi một lần đi ngang qua, thấy người xếp hàng không đông lắm là cô sẽ xuống xe mua một ít. Lúc về lại trong xe, Giang Hạo đang nghe điện thoại, là của mẹ6chồng gọi tới, “Không đi, con và Tâm Duy đều đã tan làm, dì giúp việc đã nấu cơm ở nhà rồi, chỉ cho chúng con về ăn thôi.”
“Tuần trước con và Tâm Duy đều bận nên mới đưa cháu qua đó. Gần đây rảnh rồi, không bận rộn như vậy nữa.”
“Mẹ, hôm nay thật sự không đi được, thứ bảy chúng con sẽ qua đó sớm một chút.” “Được được được, ăn xong rồi gọi video.” Giang Hạo bất đắc dĩ cúp máy rồi nói, “Mẹ bảo thứ tự tuần trước chúng ta đã đưa Hi Bảo qua, sao hôm nay đã thứ năm mà vẫn chưa thấy qua, phiền thật.”
Kiều Tâm Duy đeo dây an toàn vào, không nói gì. Cô hiểu tấm lòng thương nhớ cháu trai của ông bà nội. Nhưng nếu sự yêu chiều này trở thành gánh nặng thì3người làm mẹ như cô nhất định sẽ ngăn cản nó.
Dạy con là trách nhiệm của ba mẹ chứ không phải là của ông bà nội. “Ting”, thang máy mở ra, họ vừa nhìn đã thấy Trần Kinh Nghiệp đứng hút thuốc trước cửa nhà mình, râu ria lởm chởm, dưới chân anh ta có ít nhất ba đầu mẩu thuốc lá đã tắt. Trần Kinh Nghiệp thấy họ về thì vội ném nửa điếu thuốc còn lại xuống chân, giảm một cái rồi đi về phía góc tường. Anh ta cười nói với họ như không có việc gì, “Ôi, trùng hợp thể, hai người đã về rồi à?”
Giang Hạo: “Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Tâm Duy: “Không trùng hợp, đây là cửa nhà chúng tôi mà.”
Trần Kính Nghiệp hơi ngại ngùng vuốt tóc, “Ha ha, tôi muốn tới nhà các cậu ăn cơm5chực... Tâm Duy, có cho ăn chực không?” Kiều Tâm Duy nhìn dáng vẻ lôi thôi, chán chường của anh ta đã muốn nói không cho, “Có thể ăn chực, có điều anh cũng không được hút thuốc trong nhà đó.” Bỏ đi, tốt xấu gì cũng là bạn của Giang Hạo, phải chừa chút mặt mũi.
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Trần Kính Nghiệp vừa ngại ngùng vừa biết ơn, anh ta xoa tay mấy lần như thể làm vậy hai tay sẽ sạch sẽ hơn. Vừa vào cửa thì Hi Bảo đã chạy tới, “Ba mẹ về rồi, ôi ôi ôi, còn có cả chú Trần nữa... Ý, chú Trần ơi chủ hội quá!”
Hi Bảo bịt mũi nói thẳng không kiêng dè, trên người Trần Kinh Nghiệp vẫn còn mùi thuốc rất nồng. Trần Kính Nghiệp đùa giỡn: “Hi Bảo bé nhỏ à, trên người chú là mùi đàn ông, không phải mùi hôi. Cháu tới đây, chú tặng cháu một món quà nè!” Hi Bảo ra sức trốn sau lưng mẹ không chịu ra ngoài.
Giang Hạo nói, “Kinh Nghiệp, tôi nghĩ cậu nên đi rửa tay súc miệng đi, ngay cả tôi cũng không chịu được... mùi đàn ông trên người cậu đấy.”
“Ha ha, thể cũng được.” Trần Kinh Nghiệp đổi dép lê rồi đi về phía nhà vệ sinh, quen thuộc cứ như ở nhà mình. Anh ta còn đi ngang phòng bếp chào hỏi dì giúp việc, “Hi dì Hoàng, tôi lại đến nữa rồi. Tay nghề của dì giỏi thật, mới ngửi đã biết ngon rồi.”
Dù sao cũng là anh em nhiều năm, Giang Hạo biết chắc trong lòng Trần Kinh Nghiệp ứ nghẹn sẽ không mời mà đến, anh nói nhỏ, “Tâm Duy, anh thật sự không biết sao cậu ấy đột ngột tới đây. Lát ăn cơm xong anh sẽ đuổi cậu ấy đi ngay.”
Kiều Tâm Duy nhìn anh và nghiêm túc nói, “Giang Hạo, em không phải người hẹp hòi. Trần Kinh Nghiệp đến chắc là có việc, anh cứ nói chuyện với anh ấy. Một mình anh ấy rất đáng thương, nếu anh ấy muốn ngủ lại thì cứ ngủ lại, dù sao nhà chúng ta cũng rất tiện.” Giang Hạo chớp chớp mắt, lập tức làm nũng, “Ôi, bà xã, em trở nên thấu hiểu việc nghĩa khi nào thế?”
“Xùy, em không thấu hiểu việc nghĩa khi nào chứ?” Kiều Tâm Duy phỉ nhổ, “Đừng lấy lòng dạ hẹp hòi của anh để gán cho em được không, chủ nhiệm Giang? Hi Bảo, đi, chúng ta ăn cơm nào.” Chốc lát sau, Trần Kinh Nghiệp đi ra. Anh ta chẳng những đánh răng mà còn rửa mặt, đầu tóc vốn rối bù cũng sửa sang lại một chút, trông có tinh thần hơn hẳn. Anh ta đi tới trước bàn ăn, móc một món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra, “Bé Hi Bảo, đây là quà chú mua cho cháu, có thích không?” Hi Bảo đang ăn cơm, nhìn thấy đồ chơi thì kêu lên, “Transformers!”
Trần Kính Nghiệp vội rụt qua lại và nói, “Hi Bảo, ăn cơm trước rồi chơi, bằng không mẹ cháu sẽ giận chú. Lần sau cũng sẽ không cho chú vào nữa.”
Hi Bảo nhanh chóng và cơm vào miệng. Kiều Tâm Duy vừa bực vừa buồn cười, “Từ từ, từ từ. Ăn rau đi.”