Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-412.html
Chương 412: Tôi đã có người mình thích rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“ Hạ Chí lắc đầu, thay quần áo rất phiền phức, không thể để anh ở bên ngoài đợi lâu được
Cô đi đến bên cạnh sofa, gom quần áo lại một đống để chừa ra một khoảng trống rồi nói: “Nguyễn tổng, mời ngồi.” Nguyễn Tân cũng chú ý tới, câu nào câu này cô đều xưng hô Nguyễn tổng, rất chi là xa lạ
Anh nói: “Nghe nói cô bị sốt, đi bệnh viện chưa?” Lắc đầu
“Còn sốt không?” Cô sờ thử đầu mình, lại lắc đầu lần nữa, so với độ nóng lúc trước thì đã hạ sốt rất nhiều rồi.
Nguyễn Tấn nhìn cô phản ứng ngớ ngẩn, thực sự không yên tâm
Anh giơ bàn tay trùm lên trán cô rồi nặng nề nói: “Vẫn còn2sốt, cô đi thay quần áo đi
Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Hạ Chí vẫn lắc đầu, “Tôi đã uống thuốc rồi, ngủ một ngày đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, không còn sốt cao như buổi sáng nữa, không cần làm phiền anh.” Quan trọng nhất chính là cô không muốn làm phiền anh, người cô không muốn làm phiền nhất chính là anh.
Nguyễn Tấn thấy cô cứng đầu, anh cũng không muốn quản nhiều, chỉ đưa cái túi trong tay cho cô, “Tôi đoán cổ chưa ăn gì nên trên đường đến đây đã mua một tổ cháo cho cô.”
Hạ Chỉ nhận lấy và cúi gằm gật đầu, “Dạ, cảm ơn anh, Nguyễn tổng.” “Nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, đợi khỏe hẳn rồi8hẵng đi làm
Tôi sẽ nói với quản lý Điền.”.
“Không sao đâu, ngày mai là tôi có thể đi làm.” Cuối năm, tỉ lệ hiện diện ở chỗ làm có liên quan đến tiền thưởng cuối năm đó sếp ạ
Nguyễn Tấn cứng rắn nói: “Cô là trợ lý của tôi, tôi không cần một bệnh nhân miễn cưỡng đi làm, dễ gây ra lỗi.” Hạ Chỉ há miệng muốn phản bác, nhưng rồi vẫn thỏa hiệp, “Dạ.” “Cô ăn cháo di
Trời lạnh như vậy phải mở điều hòa ra, dù tiết kiệm nhưng cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa
Còn nữa, nếu nửa đêm lại phát sốt, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.” Nguyễn Tấn dặn dò liên miên, Hạ Chí9càng nghe càng chua xót
Nhớ đến đêm qua anh lạnh nhạt nói với cô những lời đó, trong lòng cô lên men
Có lẽ là do nguyên nhân người không khỏe chăng, bởi vậy cực kỳ mau nước mắt, cô bật khóc trước mặt Nguyễn Tấn.
Cô khóc làm Nguyễn Tấn càng bó tay hết cách, “Sao thể, rất khó chịu à?..
Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện khám thử nhé...” Nói rồi, Nguyễn Tấn bước lên một bước muốn kéo cô, cô lùi lại phía sau và giơ tay ngăn ở giữa, ý bảo anh đừng đi lên trước nữa, đừng lại gần mình nữa
“Nguyễn tổng, nếu anh không muốn để tôi nghĩ nhiều, xin anh đừng quan tâm tới tôi nữa.” “.” Nguyễn Tân im lặng,2nhìn dáng vẻ này của cô làm anh cũng thấy khó chịu một cách kỳ lạ
Lúc này, di động của Hạ Chí ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên, cứ reo mãi
Cô thầy Nguyễn Tấn không nói gì cả nên xoay người đi vào phòng ngủ nghe điện thoại, là cuộc gọi của Chu Hạo Lâm.
“Alo.”
“Hạ Chí, Đường Tư Điềm báo cho tôi là cô bị sốt xin nghỉ ở nhà, có năng không?” “Không sao, ngủ một ngày đã khá hơn nhiều, cảm ơn anh quan tâm.” “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, có mang cho cô ít đồ ăn
Tôi có thể lên nhà không?” Hạ Chí xoay nghiêng người, dùng đuôi mắt hơi liếc nhìn Nguyễn Tấn đứng ở2phòng khách, cô nói thẳng với Chu Hạo Lâm: “Chu Hạo Lâm, cảm ơn sự quan tâm của anh, thật đấy
Nhưng mà tôi đã có người mình thích rỗi, xin lỗi anh.
Nguyễn Tấn khẽ sửng sốt, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người cô nói tới là ai
Chu Hạo Lâm cũng ngây ngẩn cả người, rất lâu cũng không thốt ra được câu trả lời
Hạ Chí lại nói: “Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng mà tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian của anh, xin lỗi.” Cô lại xin lỗi một lần nữa.
Chu Hạo Lâm rộng lượng nói: “Cô không cần phải nói xin lỗi, cô không có lỗi với tôi
So với quan hệ mờ ám không rõ, tôi càng tán thưởng việc cô ngay thẳng như vậy..
Ha ha, làm sao bây giờ, hình như tôi càng thích cô hơn.”
“Chuyện này.” “Hạ Chí, người cô thích cũng thích có chứ?” Hạ Chỉ hít sâu một hơi, liếc nhìn Nguyễn Tấn, cô thấy anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, cô nói: “Không thích.”
“Vậy anh ta có biết cô thích anh ta không?”
“Có lẽ..
biết.”
Chu Hạo Lâm thản nhiên nói: “Tôi hiểu rồi
Hạ Chí, cô nghỉ ngơi đi, tối về đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Chu Hạo Lâm không hề dây dưa nhiều, ung dung cúp điện thoại
Anh ta ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn trên lầu và nở một nụ cười mất mát, sau đó lái xe bỏ đi
Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối, còn chưa kịp thổ lộ đã bị từ chối
Lái xe ngang qua thùng rác, anh ta dừng lại, cầm lấy bó hoa tươi và đồ ăn nhẹ bên cạnh
Hơi khó buông bỏ, nhưng không thể không buông
Anh ta hạ kính xe xuống và ném hết chúng vào thùng rác.
Trong phòng khách, bầu không khí rất xấu hổ
Hạ Chỉ nói chuyện điện thoại xong ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Tấn vừa hơi bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô và nói: “Cớ gì cô phải như vậy, không quý trọng trước mắt mà cứ mãi ảo tưởng những thứ không thực tế.” Hạ Chỉ nghe thể thì bực tức, chất vấn: “Sao anh biết tôi muốn những thứ không thực tế? Chuyện của tôi, anh cần gì phải lo?” “...” Nguyễn Tấn câm nín, đúng vậy, là chính mình lỡ lời
Anh chỉ vào cái túi và dặn dò, “Nhớ ăn cháo, tôi còn có việc nên đi trước
Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi
Lời Hạ Chỉ vừa muốn nói ra lại không có cơ hội nói nữa.
Cô nghĩ, mình như vậy chắc anh ấy thấy rất phiền nhỉ? Anh ấy đối xử với cấp dưới đều tất cả, mình lại là trợ lý của anh ấy, bị bệnh chắc chắn sẽ quan tâm một chút
Có phải mình lại tự mình đa tình rồi không? Chắc chắn anh ấy biết mình thích anh ấy, không nói toạc ra là muốn chừa chút mặt mũi cho mình thôi
Mình đúng là quá ngốc!
***
Nghỉ ngơi hai ngày, sang ngày thứ ba, Hạ Chí đi làm đúng giờ.
Cô vừa đến, Phùng Tinh Tinh đã nói với giọng điệu châm chọc: “Ôi chao Hạ Chí, cô tới rồi, chúng tôi còn tưởng cô muốn nghỉ đến sau Tết Âm lịch cơ đấy.” Đường Tư Điềm nghe thế thì bốc hỏa, nói thẳng thừng: “Có mấy người ngồi nói chuyện nên chẳng đau eo, có bản lĩnh thì cả đời đừng bị bệnh đi.”
“Cô nói ai đấy Đường Tự Điểm? Tôi chọc phải có chỗ nào hả?!”
Đường Tư Điềm vẫn dùng câu nói đó, “Ai đáp lại là nói kẻ đó đó.”
“Cổ...” Mỗi lần Phùng Tinh Tinh nói chuyện đều không buông tha người ta, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Đường Tự Điểm chính là khắc tinh của cô ta
Cô ta bực bội phì” một tiếng, không hé răng nữa.
Hạ Chí ngồi xuống
Bệnh đi như kéo tơ, tuy rằng đã nghỉ ngơi hai ngày nhưng tinh thần và mặt mũi còn rất yếu ớt.
Đường Tự Điểm rướn người qua và quan tâm hỏi: “Còn chịu được không?”
“Không sao đâu.”
“Nếu mình không biết tình trạng của cậu, thấy bộ dạng cậu nửa sống nửa chết thế này còn tưởng là cậu thất tình đấy.” Hạ Chỉ khẽ cười gượng, “Nào có đâu, mình chỉ không có tinh thần mà thôi.” Đường Tư Điềm nhiều chuyện hỏi: “Này, Chu Hạo Lâm liên lạc với cậu rồi chứ? Thế nào thể nào, nói cụ thể cho mình biết đi.” Hạ Chí hơi kinh ngạc, hóa ra Chu Hạo Lâm cũng chưa nói gì với Đường Tư Điểm
Có điều cũng đúng, những cái đó đều là chuyện rất riêng tư, Chu Hạo Lâm không cần thiết báo lại mọi chuyện với người khác
Như vậy cũng nói rõ rằng Chu Hạo Lâm khá lý trí và khôn ngoan.
“Có liên lạc, chỉ thăm hỏi về kỳ nghỉ bình thường mà thôi.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Không thì sao?”
Đường Tư Điểm không tin, truy hỏi: “Hôm trước mình kể cho cậu ấy biết chuyện cậu bị sốt xin nghỉ
Cậu ấy không thể hiện chút gì à?”
“Không có, ai da cậu phiền quá, mình và anh ta không có khả năng đâu, thật đấy.” Đường Tư Điềm cười khẽ với ẩn ý sâu xa, trêu chọc: “Sao nói chắc như bắp vậy được? Hừ hừ, nhất định có chuyện, cậu không nói thì mình đi hỏi cậu ấy.” “.” Hạ Chỉ sắp khóc luôn rồi, cô cầu xin, Tư Điềm, cậu cũng đừng can thiệp vào được không?” “Ha ha ha, được rồi được rồi, biết cậu xấu hổ rồi
Thôi không thèm nghe câu nói nữa, mình vẫn nên bàn giao một ít nhiệm vụ cần làm cho cậu di
Đều là việc của Nguyễn tổng giao xuống
Hai ngày nay cậu không ở đây làm mình bận muốn chết luôn.”
Công việc tiến hành bình thường
Không lâu sau, ở cửa có tiếng của Dương tổng
Từ sau khi Nguyễn Tấn tới, Dương tổng trở thành ông chủ bỏ bê công việc, rất ít đến công ty, cho nên tất cả mọi người đều rất bất ngờ
Đến cùng với Dương tổng còn có Nguyễn Tấn, hai người cùng đi vào công ty, lại cùng lên lầu hai, hình như có chuyện muốn nói
Lúc Nguyễn Tân đi vào, liếc mắt là nhìn thấy được Hạ Chí
Có điều anh không tỏ vẻ gì cả, vừa trò chuyện với Dương tổng vừa lên phòng làm việc ở lầu hai
Các đồng nghiệp bắt đầu bàn tán, “Hôm nay sao Dương tổng lại tới? Có phải đã bàn được dự án lớn gì hay không?” “Không nghe nói có dự án gì lớn cả
Tôi đoán có thể nào là định phát thưởng cho toàn thể nhân viên chúng ta không? Tinh Tinh, chắc chắn là cô lấy được nhiều nhất.” Phùng Tinh Tinh ra vẻ kiêu ngạo, “Phải thế thôi
Ôi đúng rồi, tôi đã bàn xong dự án của Đại Đồng rồi
Hôm nay mọi người cùng đi ăn cơm với Cao tổng nhé, cho có không khí” “Cô mời Cao tổng ăn cơm còn cần đến chúng tôi sao?” “Không phải tôi mời Cao tổng ăn cơm, là Cao tổng mời đội nhóm chúng ta ăn cơm
Buổi tối đểu phải đi đó, ai không đi là không nể mặt mũi của tôi
Nhất Phẩm Hiển, địa điểm cao cấp đó.” Lúc này, vừa hay Điển Lệ từ văn phòng ra ngoài, nghe thấy mọi người bàn tán thì cũng góp vào một câu, “Đúng vậy, hôm nay đều phải đi, không đi bị coi là bỏ bê công việc.” Chị ta nhìn thấy Hạ Chí, thuận miệng hỏi một câu, “Hạ Chí, người khỏe rồi chứ?”
“Vâng, khỏe rồi.”
“Khỏe là được, buổi tối cùng đi luôn.” Không đợi Hạ Chỉ đáp lời, chị ta liền vội vã đi lên lầu hai, chắc là bị hai vị lãnh đạo gọi lên.
Đường Tự Điểm hỏi nhỏ: “Cậu đi thật à? Cơ thể có chịu được không?”
Hạ Chí bất đắc dĩ nói: “Quản lý Điền đã nói như vậy, mình có thể không đi sao? Cùng lắm thì đến lúc đó đi cho có mặt rồi tìm cơ hội về trước, dù sao vai chính cũng đâu phải chúng ta.”
“Đúng vậy, cậu và mình suy nghĩ giống nhau, đến lúc đó chúng ta cùng về.”
Phùng Tinh Tinh thấy Điền Lệ lên lầu hai, bỗng nhiên dời đề tài: “Này, mọi người đoán xem, có phải quản lý Điền sắp thăng chức hay không? Không phải Nguyên tổng nói đến đây ba tháng là đi sao? Có phải Nguyên tổng chuẩn bị về Đô Thành hay không?”
Vừa dứt lời, các đồng nghiệp bắt đầu thi nhau ngờ ngợ, “Ừm, có khả năng này.” Hạ Chí cúi đầu không nói
Nghẹt mũi vẫn chưa khỏi hẳn, cổ họng cũng còn đau, vừa nghe điều này, cả ngực cũng bắt đầu bí bách
Nguyễn tổng thật sự phải đi à? Là bởi vì mình sao?
Nghĩ thế, cô vốn đã không còn hơi sức, giờ càng không có tinh thần
Cô ngồi trên ghế, cầm di động lướt WeChat để che giấu sự mất mát của mình
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Nguyễn Tấn có bài viết mới, chỉ 30 phút trước, anh nói: Lại là năm mới, bắt đầu lại từ đầu
Cô càng khó chịu hơn, thế là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự phải đi rồi?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cô đi đến bên cạnh sofa, gom quần áo lại một đống để chừa ra một khoảng trống rồi nói: “Nguyễn tổng, mời ngồi.” Nguyễn Tân cũng chú ý tới, câu nào câu này cô đều xưng hô Nguyễn tổng, rất chi là xa lạ
Anh nói: “Nghe nói cô bị sốt, đi bệnh viện chưa?” Lắc đầu
“Còn sốt không?” Cô sờ thử đầu mình, lại lắc đầu lần nữa, so với độ nóng lúc trước thì đã hạ sốt rất nhiều rồi.
Nguyễn Tấn nhìn cô phản ứng ngớ ngẩn, thực sự không yên tâm
Anh giơ bàn tay trùm lên trán cô rồi nặng nề nói: “Vẫn còn2sốt, cô đi thay quần áo đi
Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Hạ Chí vẫn lắc đầu, “Tôi đã uống thuốc rồi, ngủ một ngày đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, không còn sốt cao như buổi sáng nữa, không cần làm phiền anh.” Quan trọng nhất chính là cô không muốn làm phiền anh, người cô không muốn làm phiền nhất chính là anh.
Nguyễn Tấn thấy cô cứng đầu, anh cũng không muốn quản nhiều, chỉ đưa cái túi trong tay cho cô, “Tôi đoán cổ chưa ăn gì nên trên đường đến đây đã mua một tổ cháo cho cô.”
Hạ Chỉ nhận lấy và cúi gằm gật đầu, “Dạ, cảm ơn anh, Nguyễn tổng.” “Nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, đợi khỏe hẳn rồi8hẵng đi làm
Tôi sẽ nói với quản lý Điền.”.
“Không sao đâu, ngày mai là tôi có thể đi làm.” Cuối năm, tỉ lệ hiện diện ở chỗ làm có liên quan đến tiền thưởng cuối năm đó sếp ạ
Nguyễn Tấn cứng rắn nói: “Cô là trợ lý của tôi, tôi không cần một bệnh nhân miễn cưỡng đi làm, dễ gây ra lỗi.” Hạ Chỉ há miệng muốn phản bác, nhưng rồi vẫn thỏa hiệp, “Dạ.” “Cô ăn cháo di
Trời lạnh như vậy phải mở điều hòa ra, dù tiết kiệm nhưng cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa
Còn nữa, nếu nửa đêm lại phát sốt, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.” Nguyễn Tấn dặn dò liên miên, Hạ Chí9càng nghe càng chua xót
Nhớ đến đêm qua anh lạnh nhạt nói với cô những lời đó, trong lòng cô lên men
Có lẽ là do nguyên nhân người không khỏe chăng, bởi vậy cực kỳ mau nước mắt, cô bật khóc trước mặt Nguyễn Tấn.
Cô khóc làm Nguyễn Tấn càng bó tay hết cách, “Sao thể, rất khó chịu à?..
Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện khám thử nhé...” Nói rồi, Nguyễn Tấn bước lên một bước muốn kéo cô, cô lùi lại phía sau và giơ tay ngăn ở giữa, ý bảo anh đừng đi lên trước nữa, đừng lại gần mình nữa
“Nguyễn tổng, nếu anh không muốn để tôi nghĩ nhiều, xin anh đừng quan tâm tới tôi nữa.” “.” Nguyễn Tân im lặng,2nhìn dáng vẻ này của cô làm anh cũng thấy khó chịu một cách kỳ lạ
Lúc này, di động của Hạ Chí ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên, cứ reo mãi
Cô thầy Nguyễn Tấn không nói gì cả nên xoay người đi vào phòng ngủ nghe điện thoại, là cuộc gọi của Chu Hạo Lâm.
“Alo.”
“Hạ Chí, Đường Tư Điềm báo cho tôi là cô bị sốt xin nghỉ ở nhà, có năng không?” “Không sao, ngủ một ngày đã khá hơn nhiều, cảm ơn anh quan tâm.” “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, có mang cho cô ít đồ ăn
Tôi có thể lên nhà không?” Hạ Chí xoay nghiêng người, dùng đuôi mắt hơi liếc nhìn Nguyễn Tấn đứng ở2phòng khách, cô nói thẳng với Chu Hạo Lâm: “Chu Hạo Lâm, cảm ơn sự quan tâm của anh, thật đấy
Nhưng mà tôi đã có người mình thích rỗi, xin lỗi anh.
Nguyễn Tấn khẽ sửng sốt, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người cô nói tới là ai
Chu Hạo Lâm cũng ngây ngẩn cả người, rất lâu cũng không thốt ra được câu trả lời
Hạ Chí lại nói: “Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng mà tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian của anh, xin lỗi.” Cô lại xin lỗi một lần nữa.
Chu Hạo Lâm rộng lượng nói: “Cô không cần phải nói xin lỗi, cô không có lỗi với tôi
So với quan hệ mờ ám không rõ, tôi càng tán thưởng việc cô ngay thẳng như vậy..
Ha ha, làm sao bây giờ, hình như tôi càng thích cô hơn.”
“Chuyện này.” “Hạ Chí, người cô thích cũng thích có chứ?” Hạ Chỉ hít sâu một hơi, liếc nhìn Nguyễn Tấn, cô thấy anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, cô nói: “Không thích.”
“Vậy anh ta có biết cô thích anh ta không?”
“Có lẽ..
biết.”
Chu Hạo Lâm thản nhiên nói: “Tôi hiểu rồi
Hạ Chí, cô nghỉ ngơi đi, tối về đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Chu Hạo Lâm không hề dây dưa nhiều, ung dung cúp điện thoại
Anh ta ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn trên lầu và nở một nụ cười mất mát, sau đó lái xe bỏ đi
Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối, còn chưa kịp thổ lộ đã bị từ chối
Lái xe ngang qua thùng rác, anh ta dừng lại, cầm lấy bó hoa tươi và đồ ăn nhẹ bên cạnh
Hơi khó buông bỏ, nhưng không thể không buông
Anh ta hạ kính xe xuống và ném hết chúng vào thùng rác.
Trong phòng khách, bầu không khí rất xấu hổ
Hạ Chỉ nói chuyện điện thoại xong ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Tấn vừa hơi bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô và nói: “Cớ gì cô phải như vậy, không quý trọng trước mắt mà cứ mãi ảo tưởng những thứ không thực tế.” Hạ Chỉ nghe thể thì bực tức, chất vấn: “Sao anh biết tôi muốn những thứ không thực tế? Chuyện của tôi, anh cần gì phải lo?” “...” Nguyễn Tấn câm nín, đúng vậy, là chính mình lỡ lời
Anh chỉ vào cái túi và dặn dò, “Nhớ ăn cháo, tôi còn có việc nên đi trước
Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi
Lời Hạ Chỉ vừa muốn nói ra lại không có cơ hội nói nữa.
Cô nghĩ, mình như vậy chắc anh ấy thấy rất phiền nhỉ? Anh ấy đối xử với cấp dưới đều tất cả, mình lại là trợ lý của anh ấy, bị bệnh chắc chắn sẽ quan tâm một chút
Có phải mình lại tự mình đa tình rồi không? Chắc chắn anh ấy biết mình thích anh ấy, không nói toạc ra là muốn chừa chút mặt mũi cho mình thôi
Mình đúng là quá ngốc!
***
Nghỉ ngơi hai ngày, sang ngày thứ ba, Hạ Chí đi làm đúng giờ.
Cô vừa đến, Phùng Tinh Tinh đã nói với giọng điệu châm chọc: “Ôi chao Hạ Chí, cô tới rồi, chúng tôi còn tưởng cô muốn nghỉ đến sau Tết Âm lịch cơ đấy.” Đường Tư Điềm nghe thế thì bốc hỏa, nói thẳng thừng: “Có mấy người ngồi nói chuyện nên chẳng đau eo, có bản lĩnh thì cả đời đừng bị bệnh đi.”
“Cô nói ai đấy Đường Tự Điểm? Tôi chọc phải có chỗ nào hả?!”
Đường Tư Điềm vẫn dùng câu nói đó, “Ai đáp lại là nói kẻ đó đó.”
“Cổ...” Mỗi lần Phùng Tinh Tinh nói chuyện đều không buông tha người ta, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Đường Tự Điểm chính là khắc tinh của cô ta
Cô ta bực bội phì” một tiếng, không hé răng nữa.
Hạ Chí ngồi xuống
Bệnh đi như kéo tơ, tuy rằng đã nghỉ ngơi hai ngày nhưng tinh thần và mặt mũi còn rất yếu ớt.
Đường Tự Điểm rướn người qua và quan tâm hỏi: “Còn chịu được không?”
“Không sao đâu.”
“Nếu mình không biết tình trạng của cậu, thấy bộ dạng cậu nửa sống nửa chết thế này còn tưởng là cậu thất tình đấy.” Hạ Chỉ khẽ cười gượng, “Nào có đâu, mình chỉ không có tinh thần mà thôi.” Đường Tư Điềm nhiều chuyện hỏi: “Này, Chu Hạo Lâm liên lạc với cậu rồi chứ? Thế nào thể nào, nói cụ thể cho mình biết đi.” Hạ Chí hơi kinh ngạc, hóa ra Chu Hạo Lâm cũng chưa nói gì với Đường Tư Điểm
Có điều cũng đúng, những cái đó đều là chuyện rất riêng tư, Chu Hạo Lâm không cần thiết báo lại mọi chuyện với người khác
Như vậy cũng nói rõ rằng Chu Hạo Lâm khá lý trí và khôn ngoan.
“Có liên lạc, chỉ thăm hỏi về kỳ nghỉ bình thường mà thôi.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Không thì sao?”
Đường Tư Điểm không tin, truy hỏi: “Hôm trước mình kể cho cậu ấy biết chuyện cậu bị sốt xin nghỉ
Cậu ấy không thể hiện chút gì à?”
“Không có, ai da cậu phiền quá, mình và anh ta không có khả năng đâu, thật đấy.” Đường Tư Điềm cười khẽ với ẩn ý sâu xa, trêu chọc: “Sao nói chắc như bắp vậy được? Hừ hừ, nhất định có chuyện, cậu không nói thì mình đi hỏi cậu ấy.” “.” Hạ Chỉ sắp khóc luôn rồi, cô cầu xin, Tư Điềm, cậu cũng đừng can thiệp vào được không?” “Ha ha ha, được rồi được rồi, biết cậu xấu hổ rồi
Thôi không thèm nghe câu nói nữa, mình vẫn nên bàn giao một ít nhiệm vụ cần làm cho cậu di
Đều là việc của Nguyễn tổng giao xuống
Hai ngày nay cậu không ở đây làm mình bận muốn chết luôn.”
Công việc tiến hành bình thường
Không lâu sau, ở cửa có tiếng của Dương tổng
Từ sau khi Nguyễn Tấn tới, Dương tổng trở thành ông chủ bỏ bê công việc, rất ít đến công ty, cho nên tất cả mọi người đều rất bất ngờ
Đến cùng với Dương tổng còn có Nguyễn Tấn, hai người cùng đi vào công ty, lại cùng lên lầu hai, hình như có chuyện muốn nói
Lúc Nguyễn Tân đi vào, liếc mắt là nhìn thấy được Hạ Chí
Có điều anh không tỏ vẻ gì cả, vừa trò chuyện với Dương tổng vừa lên phòng làm việc ở lầu hai
Các đồng nghiệp bắt đầu bàn tán, “Hôm nay sao Dương tổng lại tới? Có phải đã bàn được dự án lớn gì hay không?” “Không nghe nói có dự án gì lớn cả
Tôi đoán có thể nào là định phát thưởng cho toàn thể nhân viên chúng ta không? Tinh Tinh, chắc chắn là cô lấy được nhiều nhất.” Phùng Tinh Tinh ra vẻ kiêu ngạo, “Phải thế thôi
Ôi đúng rồi, tôi đã bàn xong dự án của Đại Đồng rồi
Hôm nay mọi người cùng đi ăn cơm với Cao tổng nhé, cho có không khí” “Cô mời Cao tổng ăn cơm còn cần đến chúng tôi sao?” “Không phải tôi mời Cao tổng ăn cơm, là Cao tổng mời đội nhóm chúng ta ăn cơm
Buổi tối đểu phải đi đó, ai không đi là không nể mặt mũi của tôi
Nhất Phẩm Hiển, địa điểm cao cấp đó.” Lúc này, vừa hay Điển Lệ từ văn phòng ra ngoài, nghe thấy mọi người bàn tán thì cũng góp vào một câu, “Đúng vậy, hôm nay đều phải đi, không đi bị coi là bỏ bê công việc.” Chị ta nhìn thấy Hạ Chí, thuận miệng hỏi một câu, “Hạ Chí, người khỏe rồi chứ?”
“Vâng, khỏe rồi.”
“Khỏe là được, buổi tối cùng đi luôn.” Không đợi Hạ Chỉ đáp lời, chị ta liền vội vã đi lên lầu hai, chắc là bị hai vị lãnh đạo gọi lên.
Đường Tự Điểm hỏi nhỏ: “Cậu đi thật à? Cơ thể có chịu được không?”
Hạ Chí bất đắc dĩ nói: “Quản lý Điền đã nói như vậy, mình có thể không đi sao? Cùng lắm thì đến lúc đó đi cho có mặt rồi tìm cơ hội về trước, dù sao vai chính cũng đâu phải chúng ta.”
“Đúng vậy, cậu và mình suy nghĩ giống nhau, đến lúc đó chúng ta cùng về.”
Phùng Tinh Tinh thấy Điền Lệ lên lầu hai, bỗng nhiên dời đề tài: “Này, mọi người đoán xem, có phải quản lý Điền sắp thăng chức hay không? Không phải Nguyên tổng nói đến đây ba tháng là đi sao? Có phải Nguyên tổng chuẩn bị về Đô Thành hay không?”
Vừa dứt lời, các đồng nghiệp bắt đầu thi nhau ngờ ngợ, “Ừm, có khả năng này.” Hạ Chí cúi đầu không nói
Nghẹt mũi vẫn chưa khỏi hẳn, cổ họng cũng còn đau, vừa nghe điều này, cả ngực cũng bắt đầu bí bách
Nguyễn tổng thật sự phải đi à? Là bởi vì mình sao?
Nghĩ thế, cô vốn đã không còn hơi sức, giờ càng không có tinh thần
Cô ngồi trên ghế, cầm di động lướt WeChat để che giấu sự mất mát của mình
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Nguyễn Tấn có bài viết mới, chỉ 30 phút trước, anh nói: Lại là năm mới, bắt đầu lại từ đầu
Cô càng khó chịu hơn, thế là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự phải đi rồi?