Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 690
Tô Bồi Ân nhíu mày, nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ, bàn giao nói:
"Hiện tai tôi giúp bọn họ kéo dài thời gian, cô tìm chỗ an toàn đứng, nhìn thấy máy bay trực thăng thì lên mái nhà."
Đan Địch Tư Lục Phỉ cảm động.
"Bồi Ân, kỳ thật em không có quên anh. Em gả cho Cố Cảo Đình, là cha em ép. Người em yêu chỉ có anh." Đan Địch Tư Lục Phỉ ôn nhu nói.
Tô Bồi Ân có chút bực bội:
"Đừng làm bộ dạng như vậy nhìn tôi, tôi kéo dài thời gian không phải vì cô, cô hư tình giả ý vô dụng, cô cho rằng vừa rồi tôi không biết cô định làm gì sao? Nếu không phải Tát Lạp tiến đến, cô đã cởi sạch áo đứng trước mặt Cố Cảo Đình rồi."
Đan Địch Tư Lục Phỉ ngừng một chút, ủy khuất nói:
"Không có, thì ra anh nghĩ em như vậy sao?"
"Tôi không có thời gian cùng cô nói nhảm, cố mà trân quý trước mắt đi, bắt cá hai tay dễ trở mình, tại nước G nhận qua bài học thê thảm còn chưa ngộ ra sao? Cô cho rằng ai cũng theo cô à, ngốc nghếch." Tô Bồi Ân nói, nhìn người của Tát Lạp sắp đến gần.
Hỏa lực mãnh liệt.
Tô Bồi Ân nhảy xuống nóc lầu.
Xoát một chút, nguồn điện bị ngắt, tối thui.
Hoắc Vi Vũ vừa đi xuống dưới lầu, kéo màn cửa lên, một chút ánh sáng cũng không có.
"Cố Cảo Đình, anh ở đâu?" Hoắc Vi Vũ hô.
Cô biết, anh có thể nghe thấy.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia sắc bén, cho dù tối thui, anh cũng như con báo săn, mấy bước đã đến sau lưng Hoắc Vi Vũ, hạ giọng nói:
"Ở đây làm gì, không phải anh kêu em lên mái nhà chờ sao?"
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nắm chặt tay Cố Cảo Đình.
Cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
"Cố Cảo Đình, bây giờ là thời khắc sinh tử, có lẽ hôm này đều chết ở đây, em không muốn hối hận, cũng không muốn nghĩ, càng không muốn lo được lo mất, em chỉ muốn hỏi dứt khoát, rốt cuộc anh có yêu em hay không, vì bảo vệ em mới đẩy em ra hay thật sự đã chán ghét em." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn hỏi.
"Em bây giờ đang làm trái lệnh anh, lên mái nhà, đây là lệnh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, âm thanh càng ngày càng khẩn cấp.
"Em không phải lính của anh, nên không phải phục tùng, yêu hay không yêu, trả lời dứt khoát, không được sao?" Hoắc Vi Vũ cao giọng.
Phanh một tiếng.
Cố Cảo Đình đè Hoắc Vi Vũ xuống, hai người đều nằm trên đất.
Cô có thể cảm giác được viên đạn sượt qua đầu cô, ghim vào trong tường.
Cố Cảo Đình nhìn hướng đạn bay đến.
Vô cùng không bình tĩnh.
Kém ba milimét.
Anh xém mất cô rồi.
Một cổ lửa giận bốc lên, trong nháy mắt bùng nổ.
"Hoắc Vi Vũ, em mỗi lần đều không nghe lời như vậy sao? Loại phụ nữ như vậy, ai dám yêu! Lúc em tự chủ trương đến bên cạnh Duật Nghị, anh đã không thương rồi." Cố Cảo Đình nóng nảy nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Cố Cảo Đình, tuy không thấy rõ mặt của anh.
Nước mắt tràn lan.
Phụ nữ, nguyện ý vì đàn ông mà nỗ lực, thanh xuân, sự nghiệp, dáng người, phạm vi, thậm chí là sinh mệnh.
Nếu như người đàn ông này hiểu, cho dù khổ sở cũng không dũng cảm vượt qua.
Sợ là sợ, cô cố gắng hết sức, còn bị anh trách cứ.
Khổ như vậy, thật sự rất đau.
"Lên mái nhà, đừng để anh nói lần thứ ba, đừng cản trở anh, anh muốn xác định Đan Địch Tư Lục Phỉ an toàn." Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói, đứng dậy, ẩn nấp trong bóng đêm...
"Hiện tai tôi giúp bọn họ kéo dài thời gian, cô tìm chỗ an toàn đứng, nhìn thấy máy bay trực thăng thì lên mái nhà."
Đan Địch Tư Lục Phỉ cảm động.
"Bồi Ân, kỳ thật em không có quên anh. Em gả cho Cố Cảo Đình, là cha em ép. Người em yêu chỉ có anh." Đan Địch Tư Lục Phỉ ôn nhu nói.
Tô Bồi Ân có chút bực bội:
"Đừng làm bộ dạng như vậy nhìn tôi, tôi kéo dài thời gian không phải vì cô, cô hư tình giả ý vô dụng, cô cho rằng vừa rồi tôi không biết cô định làm gì sao? Nếu không phải Tát Lạp tiến đến, cô đã cởi sạch áo đứng trước mặt Cố Cảo Đình rồi."
Đan Địch Tư Lục Phỉ ngừng một chút, ủy khuất nói:
"Không có, thì ra anh nghĩ em như vậy sao?"
"Tôi không có thời gian cùng cô nói nhảm, cố mà trân quý trước mắt đi, bắt cá hai tay dễ trở mình, tại nước G nhận qua bài học thê thảm còn chưa ngộ ra sao? Cô cho rằng ai cũng theo cô à, ngốc nghếch." Tô Bồi Ân nói, nhìn người của Tát Lạp sắp đến gần.
Hỏa lực mãnh liệt.
Tô Bồi Ân nhảy xuống nóc lầu.
Xoát một chút, nguồn điện bị ngắt, tối thui.
Hoắc Vi Vũ vừa đi xuống dưới lầu, kéo màn cửa lên, một chút ánh sáng cũng không có.
"Cố Cảo Đình, anh ở đâu?" Hoắc Vi Vũ hô.
Cô biết, anh có thể nghe thấy.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia sắc bén, cho dù tối thui, anh cũng như con báo săn, mấy bước đã đến sau lưng Hoắc Vi Vũ, hạ giọng nói:
"Ở đây làm gì, không phải anh kêu em lên mái nhà chờ sao?"
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nắm chặt tay Cố Cảo Đình.
Cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
"Cố Cảo Đình, bây giờ là thời khắc sinh tử, có lẽ hôm này đều chết ở đây, em không muốn hối hận, cũng không muốn nghĩ, càng không muốn lo được lo mất, em chỉ muốn hỏi dứt khoát, rốt cuộc anh có yêu em hay không, vì bảo vệ em mới đẩy em ra hay thật sự đã chán ghét em." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn hỏi.
"Em bây giờ đang làm trái lệnh anh, lên mái nhà, đây là lệnh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, âm thanh càng ngày càng khẩn cấp.
"Em không phải lính của anh, nên không phải phục tùng, yêu hay không yêu, trả lời dứt khoát, không được sao?" Hoắc Vi Vũ cao giọng.
Phanh một tiếng.
Cố Cảo Đình đè Hoắc Vi Vũ xuống, hai người đều nằm trên đất.
Cô có thể cảm giác được viên đạn sượt qua đầu cô, ghim vào trong tường.
Cố Cảo Đình nhìn hướng đạn bay đến.
Vô cùng không bình tĩnh.
Kém ba milimét.
Anh xém mất cô rồi.
Một cổ lửa giận bốc lên, trong nháy mắt bùng nổ.
"Hoắc Vi Vũ, em mỗi lần đều không nghe lời như vậy sao? Loại phụ nữ như vậy, ai dám yêu! Lúc em tự chủ trương đến bên cạnh Duật Nghị, anh đã không thương rồi." Cố Cảo Đình nóng nảy nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Cố Cảo Đình, tuy không thấy rõ mặt của anh.
Nước mắt tràn lan.
Phụ nữ, nguyện ý vì đàn ông mà nỗ lực, thanh xuân, sự nghiệp, dáng người, phạm vi, thậm chí là sinh mệnh.
Nếu như người đàn ông này hiểu, cho dù khổ sở cũng không dũng cảm vượt qua.
Sợ là sợ, cô cố gắng hết sức, còn bị anh trách cứ.
Khổ như vậy, thật sự rất đau.
"Lên mái nhà, đừng để anh nói lần thứ ba, đừng cản trở anh, anh muốn xác định Đan Địch Tư Lục Phỉ an toàn." Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói, đứng dậy, ẩn nấp trong bóng đêm...