Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 697
Anh vừa trở về, đã bị Luân Côn ôm vào lòng.
Anh không thích bị đàn ông ôm, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng đẩy hắn ta ra, phòng bị nhìn Luân Côn, "Từ từ nói chuyện."
Luân Côn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nơi anh.
Anh dáng dấp cũng không tồi, ngũ quan không thua kém gì Lâm Thừa Ân.
Chỉ là, so với Lâm Thừa Ân có chút kiêu ngạo hơn.
Hắn vốn có gương mặt giống với Lâm Thừa Ân, tuy nhiên lại cố tình để râu, biến thân thể cường tráng thành màu đồng, nhìn qua rất man.
"Cậu cũng biết từ từ nói chuyện a, cậu hôn cô gái đó làm gì! Cậu thích cô ấy?" Luân Côn âm dương quái khí hỏi.
"Thích hay không là tự do của tôi." Lâm Thừa Ân nói.
"Cậu thích cô ấy, cậu sẽ chết." Luân Côn tàn nhẫn vạn phần.
Lâm Thừa Ân không kiên nhẫn, "Cô ấy là em gái của tôi nếu anh dám động vào một sợi tóc của con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Cậu không tha như thế nào, giết tôi chắc?" Luân Côn đặt khẩu súng vào tay Lâm Thừa Ân, nhắm vào vị trí cổ mình, ra lệnh: "Nổ súng đi. "
Lâm Thừa Ân nắm chặt khẩu súng lục, đáy mắt xẹt qua tia tức giận.
Luân Côn nhếch miệng, "Giết tôi, các người sẽ phải chôn cùng."
Lâm Thừa Ân cũng biết điều này.
Anh buông tay ra, lãnh đạm nói: "Kêu tôi tới đây có chuyện gì?"
Luân côn ném khẩu súng lên giường, tới gần hắn.
Lâm Thừa Ân túi tay trong túi, đứng thẳng lưng.
"Ân Ân, Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Cậu muốn gì tôi đều cho cậu, tôi phải làm sao?" Luân côn nheo mắt, nhìn vô cùng nguy hiểm.
"Ngày mai đưa con bé an toàn về nước." Lâm Thừa Ân lên tiếng.
"Tôi cũng rất phiền lòng về cô ấy. " Luân côn không sao cả.
"Tôi quay về nghỉ ngơi." Lâm Thừa Ân xoay người.
Luân Côn nắm lấy tay anh.
Lâm Thừa Ân tránh né nhanh như tránh tà.
Trong mắt Luân Côn xẹt qua tia sắc nhọn, xông lên.
Động tác của hắn nhanh như chớp, sức lại lớn, mạnh mẽ áp sát Lâm Thừa Ân vào tường.
Lâm Thừa Ân cảm thấy bị sỉ nhục, sắc mặt xanh mét, "Sao anh không đi tìm mấy cô gái đồng tính luyến ái mà kết hôn? Những người anh cần có rất nhiều. "
"Tức giận sao?" Luân côn nghiêng đầu hỏi anh.
"Tôi là đàn ông. " Lâm Thừa Ân không vui nói.
Luân côn cười nhếch, kề mặt sát mặt anh.
Lâm Thừa Ân theo bản năng quay đầu qua nơi khác.
Miệng hắn đặt tại bên tai anh, giọng nói phảng phất truyền tới, "Cảm giác làm công thích hơn hay thụ? Tôi cho cậu, nhé?"
Lâm Thừa Ân tay nắm chặt quyền, quyết không mở miệng.
Luân Côn nở nụ cười, "Ân Ân, là cậu bẻ cong tôi, cậu phải phụ trách."
"Tôi ngay từ đầu chỉ thích phụ nữ thôi, được không?" Lâm Thừa Ân trả lời.
Luân côn cười càng trong sáng, "Ngay từ đầu, nói cách khác cũng không phải hiện tại đi?"
Lâm Thừa Ân: "..."
"Ân Ân, tôi biết là cậu thích tôi, việc cậu mãi chưa tìm bạn gái có thể chứng minh cho điều này. Nếu cậu thực sự thích phụ nữ, vậy năm trăm triệu cậu không cần trả." Luân côn vui vẻ nói.
"Vậy anh có thể thả tôi đi không?" Lâm Thừa Ân lòng dấylên hy vọng.
"Đã thích tôi, vẫn còn muốn đi, điều này đương nhiên không thể."
Lâm Thừa Ân: "..."
"Tôi đếm tới ba, cậu nhanh lựa chọn, nằm trên hau nằm dưới, nếu cậu không chọn được, tôi sẽ coi như cậu muốn làm thụ. Ba, hai, một" Luân Côn cực kì bá đạo tuyên bố.
Lâm Thừa Ân không có cách nào khác, trong một giây cuối cùng kêu lên: "Công. "
Luân Côn hài lòng nhìn anh, "Tốt."
Lâm Thừa Ân: "..."
*
Sáng sớm, Hoắc Vi Vũ đã bị Luân Côn đuổi về nước.
Vừa ra tới sân bay, bốn binh lính đã chặn ngay trước mặt cô.
Vương Đông tươi cười đi tới, "Hoắc Vi Vũ, làm phiền cô rồi, ngài tư lệnh muốn gặp cô. "
Anh không thích bị đàn ông ôm, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng đẩy hắn ta ra, phòng bị nhìn Luân Côn, "Từ từ nói chuyện."
Luân Côn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nơi anh.
Anh dáng dấp cũng không tồi, ngũ quan không thua kém gì Lâm Thừa Ân.
Chỉ là, so với Lâm Thừa Ân có chút kiêu ngạo hơn.
Hắn vốn có gương mặt giống với Lâm Thừa Ân, tuy nhiên lại cố tình để râu, biến thân thể cường tráng thành màu đồng, nhìn qua rất man.
"Cậu cũng biết từ từ nói chuyện a, cậu hôn cô gái đó làm gì! Cậu thích cô ấy?" Luân Côn âm dương quái khí hỏi.
"Thích hay không là tự do của tôi." Lâm Thừa Ân nói.
"Cậu thích cô ấy, cậu sẽ chết." Luân Côn tàn nhẫn vạn phần.
Lâm Thừa Ân không kiên nhẫn, "Cô ấy là em gái của tôi nếu anh dám động vào một sợi tóc của con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Cậu không tha như thế nào, giết tôi chắc?" Luân Côn đặt khẩu súng vào tay Lâm Thừa Ân, nhắm vào vị trí cổ mình, ra lệnh: "Nổ súng đi. "
Lâm Thừa Ân nắm chặt khẩu súng lục, đáy mắt xẹt qua tia tức giận.
Luân Côn nhếch miệng, "Giết tôi, các người sẽ phải chôn cùng."
Lâm Thừa Ân cũng biết điều này.
Anh buông tay ra, lãnh đạm nói: "Kêu tôi tới đây có chuyện gì?"
Luân côn ném khẩu súng lên giường, tới gần hắn.
Lâm Thừa Ân túi tay trong túi, đứng thẳng lưng.
"Ân Ân, Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Cậu muốn gì tôi đều cho cậu, tôi phải làm sao?" Luân côn nheo mắt, nhìn vô cùng nguy hiểm.
"Ngày mai đưa con bé an toàn về nước." Lâm Thừa Ân lên tiếng.
"Tôi cũng rất phiền lòng về cô ấy. " Luân côn không sao cả.
"Tôi quay về nghỉ ngơi." Lâm Thừa Ân xoay người.
Luân Côn nắm lấy tay anh.
Lâm Thừa Ân tránh né nhanh như tránh tà.
Trong mắt Luân Côn xẹt qua tia sắc nhọn, xông lên.
Động tác của hắn nhanh như chớp, sức lại lớn, mạnh mẽ áp sát Lâm Thừa Ân vào tường.
Lâm Thừa Ân cảm thấy bị sỉ nhục, sắc mặt xanh mét, "Sao anh không đi tìm mấy cô gái đồng tính luyến ái mà kết hôn? Những người anh cần có rất nhiều. "
"Tức giận sao?" Luân côn nghiêng đầu hỏi anh.
"Tôi là đàn ông. " Lâm Thừa Ân không vui nói.
Luân côn cười nhếch, kề mặt sát mặt anh.
Lâm Thừa Ân theo bản năng quay đầu qua nơi khác.
Miệng hắn đặt tại bên tai anh, giọng nói phảng phất truyền tới, "Cảm giác làm công thích hơn hay thụ? Tôi cho cậu, nhé?"
Lâm Thừa Ân tay nắm chặt quyền, quyết không mở miệng.
Luân Côn nở nụ cười, "Ân Ân, là cậu bẻ cong tôi, cậu phải phụ trách."
"Tôi ngay từ đầu chỉ thích phụ nữ thôi, được không?" Lâm Thừa Ân trả lời.
Luân côn cười càng trong sáng, "Ngay từ đầu, nói cách khác cũng không phải hiện tại đi?"
Lâm Thừa Ân: "..."
"Ân Ân, tôi biết là cậu thích tôi, việc cậu mãi chưa tìm bạn gái có thể chứng minh cho điều này. Nếu cậu thực sự thích phụ nữ, vậy năm trăm triệu cậu không cần trả." Luân côn vui vẻ nói.
"Vậy anh có thể thả tôi đi không?" Lâm Thừa Ân lòng dấylên hy vọng.
"Đã thích tôi, vẫn còn muốn đi, điều này đương nhiên không thể."
Lâm Thừa Ân: "..."
"Tôi đếm tới ba, cậu nhanh lựa chọn, nằm trên hau nằm dưới, nếu cậu không chọn được, tôi sẽ coi như cậu muốn làm thụ. Ba, hai, một" Luân Côn cực kì bá đạo tuyên bố.
Lâm Thừa Ân không có cách nào khác, trong một giây cuối cùng kêu lên: "Công. "
Luân Côn hài lòng nhìn anh, "Tốt."
Lâm Thừa Ân: "..."
*
Sáng sớm, Hoắc Vi Vũ đã bị Luân Côn đuổi về nước.
Vừa ra tới sân bay, bốn binh lính đã chặn ngay trước mặt cô.
Vương Đông tươi cười đi tới, "Hoắc Vi Vũ, làm phiền cô rồi, ngài tư lệnh muốn gặp cô. "