Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 712
Đồng bọn của người đàn ông thấy hắn ngã trên mặtc đất, lập tức xông lại.
Trong tay bọn hắn đầu cầm dao.
Hoắc Vi Vũ lo lắng, cầm túi đánh.
Cố Cảo Đình kéo cô về sau.
Cô nhìn bóng lưng to lớn của anh.
Cánh tay của anh bị thương, máu nhuộm vào âu phục.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ gợn sóng.
Cố Cảo Đình rất cường hãn, nhưng cũng là con người, không phải mình đồng da sắt.
Chỉ trong mấy giây, Cố Cảo Đình đã xử lý xong đám người kia.
Hoắc Vi Vũ dời mắt, mở cửa xe, ôm bé trai bị dọa sợ.
Trong mắt bé gái lướt qua một tia sát khí, cầm dao đâm Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ bất ngờ.
Cô không nghĩ tới một đứa bé khoảng mười tuổi lại độc ác như vậy, theo bản năng, cánh tay bảo vệ đầu của bé trai, lưng hướng về bé gái.
Bé gái còn chưa đâm đến Hoắc Vi Vũ, liền bị Cố Cảo Đình cầm cỗ tay, vứt dao ra.
Không biết ai báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới, bắt những người kia lại.
"Cô gái, cảm ơn cô." Người phụ nữ nông dân cảm động nói, ôm lấy bé trai, hôn vào trán bé trai, nước mắt chảy ra.
Hoắc Vi Vũ có chút xúc động.
Tình thương của mẹ đều là giống nhau.
Nếu cô sinh con, cho dù là mồ côi cha, cô cũng sẽ yêu thương con của mình.
Đáng tiếc...
Hoắc Vi Vũ sờ bụng dưới của mình, bằng phẳng, có chút thương tâm.
"Tư lệnh, tay của ngài chảy máu kìa, hình như sát vách có tiệm thuốc, qua xử lý vết thương đi." Tiểu Ba lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ tĩnh táo lại, nhìn Cố Cảo Đình.
Anh u sâu nhìn cô, đôi mắt đen kịt, giống nhu đầm nước.
"Em không sao chứ?" Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
"Người có sao là anh kìa. Nhanh xử lý vết thương đi." Hoắc Vi Vũ đi tới phía trước, tiến vào tiệm thuốc.
Cố cảo Đình đuổi theo.
Cô mua nước sát trùng, ngoáy tai, băng vải, kéo.
"Ngồi." Hoắc Vi Vũ liếc cái ghế.
Cố Cảo Đình ngồi xuống ghế.
Trên thế giới này, người có thể ra lệnh cho anh, chỉ có cô.
Hoắc Vi Vũ cắt tay áo của Cố Cảo Đình, tập trung lau chùi vết máu trên tay anh.
Cố Cảo Đình nhìn cô chằm chằm.
Ánh nắng rơi vào trên người của cô, vì cô nghiêng đầu, tóc rơi sang một bên, trên gương mặt mập mờ ma mị.
Càng nhìn, càng thấy đẹp.
Ánh mắt của anh quá mức chăm chú.
Cô rũ mắt, đều có thể cảm giác được.
Cô không muốn trốn tránh, thanh lãnh nhìn anh:
"Sao anh lại ở đây? Đừng nói với tôi là tình cờ đi qua."
"Đã thu tiền của cô, nên giúp cô hoàn thành chút chuyện." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng:
"Anh cảm thấy tôi không tốt, hay là vẫn cảm thấy tôi không làm được? Anh muốn tới đây ép trí thông minh của tôi, hay là khinh thương năng lực của tôi? Anh chỉ cần giúp chuyện trường học, chuyện thuê ruộng, tôi sẽ giải quyết."
"Tôi không có khinh thường hay ép gì cả, chỉ muốn để em nhẹ nhõm chút." Cố Cảo Đình giải thích.
"Cuộc sống không phải là chuyện dễ dàng, coi như ra đời, cạnh tranh với mấy triệu người, tôi cũng rất may mắn, cho tới bây giờ, tôi vẫn độc lập như cũ." Hoắc Vi Vũ hơi đỏ mắt.
Nếu cô không độc lập, lúc anh không cần cô, cô đã sớm chạy mất.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay cô, đôi mắt thâm sâu, trên mặc cứng nhắc.
Lại kiêu ngạo, lại có tự tôn.
Anh muốn thỏa hiệp.
"Nếu như, anh nói...." Cố Cảo Đình dừng chút, nhìn chăm chú Hoắc Vi Vũ:
"Nếu như anh nói anh sai rồi? Không bảo vệ tốt con của chúng ta, thật xin lỗi, tình huống lúc đó khẩn cấp, anh không giữ mồm giữ miệng, tổn thương em, anh muốn đền bù.
Trong tay bọn hắn đầu cầm dao.
Hoắc Vi Vũ lo lắng, cầm túi đánh.
Cố Cảo Đình kéo cô về sau.
Cô nhìn bóng lưng to lớn của anh.
Cánh tay của anh bị thương, máu nhuộm vào âu phục.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ gợn sóng.
Cố Cảo Đình rất cường hãn, nhưng cũng là con người, không phải mình đồng da sắt.
Chỉ trong mấy giây, Cố Cảo Đình đã xử lý xong đám người kia.
Hoắc Vi Vũ dời mắt, mở cửa xe, ôm bé trai bị dọa sợ.
Trong mắt bé gái lướt qua một tia sát khí, cầm dao đâm Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ bất ngờ.
Cô không nghĩ tới một đứa bé khoảng mười tuổi lại độc ác như vậy, theo bản năng, cánh tay bảo vệ đầu của bé trai, lưng hướng về bé gái.
Bé gái còn chưa đâm đến Hoắc Vi Vũ, liền bị Cố Cảo Đình cầm cỗ tay, vứt dao ra.
Không biết ai báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới, bắt những người kia lại.
"Cô gái, cảm ơn cô." Người phụ nữ nông dân cảm động nói, ôm lấy bé trai, hôn vào trán bé trai, nước mắt chảy ra.
Hoắc Vi Vũ có chút xúc động.
Tình thương của mẹ đều là giống nhau.
Nếu cô sinh con, cho dù là mồ côi cha, cô cũng sẽ yêu thương con của mình.
Đáng tiếc...
Hoắc Vi Vũ sờ bụng dưới của mình, bằng phẳng, có chút thương tâm.
"Tư lệnh, tay của ngài chảy máu kìa, hình như sát vách có tiệm thuốc, qua xử lý vết thương đi." Tiểu Ba lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ tĩnh táo lại, nhìn Cố Cảo Đình.
Anh u sâu nhìn cô, đôi mắt đen kịt, giống nhu đầm nước.
"Em không sao chứ?" Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
"Người có sao là anh kìa. Nhanh xử lý vết thương đi." Hoắc Vi Vũ đi tới phía trước, tiến vào tiệm thuốc.
Cố cảo Đình đuổi theo.
Cô mua nước sát trùng, ngoáy tai, băng vải, kéo.
"Ngồi." Hoắc Vi Vũ liếc cái ghế.
Cố Cảo Đình ngồi xuống ghế.
Trên thế giới này, người có thể ra lệnh cho anh, chỉ có cô.
Hoắc Vi Vũ cắt tay áo của Cố Cảo Đình, tập trung lau chùi vết máu trên tay anh.
Cố Cảo Đình nhìn cô chằm chằm.
Ánh nắng rơi vào trên người của cô, vì cô nghiêng đầu, tóc rơi sang một bên, trên gương mặt mập mờ ma mị.
Càng nhìn, càng thấy đẹp.
Ánh mắt của anh quá mức chăm chú.
Cô rũ mắt, đều có thể cảm giác được.
Cô không muốn trốn tránh, thanh lãnh nhìn anh:
"Sao anh lại ở đây? Đừng nói với tôi là tình cờ đi qua."
"Đã thu tiền của cô, nên giúp cô hoàn thành chút chuyện." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng:
"Anh cảm thấy tôi không tốt, hay là vẫn cảm thấy tôi không làm được? Anh muốn tới đây ép trí thông minh của tôi, hay là khinh thương năng lực của tôi? Anh chỉ cần giúp chuyện trường học, chuyện thuê ruộng, tôi sẽ giải quyết."
"Tôi không có khinh thường hay ép gì cả, chỉ muốn để em nhẹ nhõm chút." Cố Cảo Đình giải thích.
"Cuộc sống không phải là chuyện dễ dàng, coi như ra đời, cạnh tranh với mấy triệu người, tôi cũng rất may mắn, cho tới bây giờ, tôi vẫn độc lập như cũ." Hoắc Vi Vũ hơi đỏ mắt.
Nếu cô không độc lập, lúc anh không cần cô, cô đã sớm chạy mất.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay cô, đôi mắt thâm sâu, trên mặc cứng nhắc.
Lại kiêu ngạo, lại có tự tôn.
Anh muốn thỏa hiệp.
"Nếu như, anh nói...." Cố Cảo Đình dừng chút, nhìn chăm chú Hoắc Vi Vũ:
"Nếu như anh nói anh sai rồi? Không bảo vệ tốt con của chúng ta, thật xin lỗi, tình huống lúc đó khẩn cấp, anh không giữ mồm giữ miệng, tổn thương em, anh muốn đền bù.