Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Cô chủ, bàn trang điểm đã được đưa tới, cô xem nên để vào chỗ nào?" Chị Ngô dẫn mấy người công nhân khiêng đồ vào. Cô giật mình nhớ lại, nghĩ là anh chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ động tác nhanh như vậy, xế chiều hôm nay đã đưa tới. Cô lách người nhường lối, tay chỉ vào một góc tường ngoài nơi đặt sofa: "Cứ đặt ở đó đi." Cô đã xem qua, đặt ở phía đó thì chỉ cần kéo rèm cửa sổ ra là có ánh sáng rồi, không cần mở đèn cũng có thể trang điểm.
"Cô chủ, buổi trưa cô chưa ăn, giờ có muốn ăn chút gì hay không." Thấy gần tối nên chị Ngô đã hầm trước nồi canh.
"Không cần, tôi chưa thấy đói."
Cô để ý thấy nét mặt chị Ngô có chút mất mát, lại có chút ngại ngùng, có điều cô thực sự không cảm thấy đói, chắc là do tâm tình không tốt. Đợi mọi người ra ngoài hết, cô đi tới ngồi trước gương trang điểm, gương màu trắng, xung quanh khảm hoa văn rườm rà theo phong cách Châu Âu cổ điển. Uể oải kéo ra từng cái ngăn kéo rồi lại đóng lại, người phụ nữ trong gương mới vừa tỉnh ngủ, sợi tóc rối loạn phủ xuống trên vai, sắc mặt hơi tái nhợt, mặt mày ít một chút sức sống, nhiều thêm một chút u buồn. Cô đưa tay nhấn nhấn lên mặt, lôi kéo mí mắt rồi đến khóe miệng, làm ra đủ các vẻ mặt kỳ quái.
Trong gương đột nhiên có thêm một người làm Thanh Ninh sợ hết hồn vội vàng buông tay ra xoay người lại, Mục Lương Hòa một thân quân phục đang đứng sau lưng cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi. Tự nhiên cô thấy tức giận vừa rồi đã để cho anh thấy rất nhiều vẻ mặt của mình liền kêu lên: "Làm sao mà đi vào cũng không phát ra tiếng động, muốn dọa chết người à."
Mục Lương Hòa không trả lời, cũng lơ đi sự giận giữ của cô nói: " Chị Ngô nói hôm nay ba đến."
Mới nhắc đến chuyện này Tạ Thanh Ninh liền hung dữ chỉ vào mũi anh: "Anh đã nói những gì với đại thủ trưởng, còn nữa chuyện chúng ta kết hôn anh đã kể cho bao nhiêu người rồi hả?"
Cô tức giận hùng hổ tưởng như pháo đã lên nòng, chỉ giây lát là sẽ nổ tung. Trái lại anh trông vô cùng bình tĩnh, trên mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, cởi ra hai nút cổ áo, tay theo thói quen đặt trên đầu gối, nhìn cô giận đến lông mày dựng đứng, sau đó mặt không đổi sắc đứng dậy bỏ lại một câu xuống ăn cơm tối.
Bóng lưng của anh thẳng tắp, chân dài rất nhanh biến mất ở cửa, để cô đứng đó tức đến giậm chân. Cái tên Mục Lương Hòa này tính khí thật đáng ghét, đúng là tảng đá trong hầm cầu, sớm muộn cũng có một ngày sẽ cho anh biết sự lợi hại của cô.
Nghĩ vậy nhưng cô cũng theo sát gót anh xuống lầu. Tay nghề của chị Ngô đúng là không tồi, bốn món mặn một món canh sắc hương vị đầy đủ. Vốn cô không có cảm giác đói bụng nhưng hiện giờ nó cũng rất biết phối hợp mà réo lên. Mục Lương Hòa cũng đã cởi áo khoác ngồi xuống, cô miễn cưỡng đi tới ngồi đối diện anh.
Tạ Thanh Ninh trước khi ăn cơm thường thích uống trước một chén canh làm ấm bụng, mặc dù bây giờ không phải là mùa đông, thói quen nhỏ này vẫn được duy trì, cô tự múc cho mình chén canh gà ác hầm, chầm chậm thổi uống. Mục Lương Hòa liếc nhìn, tự động đem đĩa thịt bò bít tết đẩy tới trước mặt cô, cạnh chén canh.
Trong bữa ăn không người nào nói chuyện, không khí trở nên trầm lặng. Cô không thích loại cảm giác này, khiến người ta cảm thấy ức chế bèn tìm đề tài để nói.
"Mục Lương Hòa, anh rốt cuộc đã nói với những ai về việc chúng ta kết hôn?" Cô vẫn không hiểu nên nhất định phải hỏi cho được vấn đề đã thắc mắc trong lòng thật lâu. Nhưng dù làm thế nào miệng của anh cũng giống y cái khóa, một chữ cũng không tiết lộ.
"Sao em hỏi nhiều thế, ăn cơm đi."
Miếng cơm nghẹn ở trong miệng, cô phải ho khan mấy tiếng, kìm nén đến mặt đỏ bừng, nhận ly nước anh đưa cho ừng ực uống vào. Lúc đặt ly xuống, động tác cũng không dùng nhiều lực nhưng cái ly thủy tinh tiếp xúc mặt bàn kính lại phát ra thứ tiếng vang không nhỏ, khiến cho chị Ngô đang lúi húi trong bếp cũng phải ló đầu ra nhìn.
Mục Lương Hòa đem đôi mắt đen liếc cô một cái, tay gắp một miếng củ sen ngâm dấm đường bỏ vào trong chén cô, rõ ràng có ý chận lại cái miệng của cô, cô trừng mắt liếc lại anh một cái, ngượng ngùng không thôi, nếu sự việc đã đến nước này thì chỉ còn cách để cho bản thân lạc quan sáng suốt thôi.
Dáng vẻ Mục Lương Hòa ăn cơm rất lịch sự ưu nhã, cách ăn nhỏ nhẹ từ tốn, không biết khi ở doanh trại huấn luyện anh cũng ăn uống nhã nhặn như vậy không nữa. Cô nhìn anh ăn xong chén canh, buông chén xuống , sau đó hai người cùng đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
"Em đã ở nhà cả ngày rồi, ra ngoài đi dạo thôi."
Mục Lương Hòa rửa tay xong thì kêu cô, cô vừa nghe thấy liền hớn hở đồng ý. Ngủ cả buổi chiều, sau khi ăn xong ra ngoài đi dạo quả thật là ý hay "Anh chờ chút, tôi đi lấy áo khoác."
Mục Lương Hòa đứng ở cửa, một tay gác trên khung cửa, tay còn lại đút túi quần, ngẩng đầu nhìn trời chiều dần dần buông xuống, những tia nắng cuối ngày dìu dịu bao phủ khắp bầu trời, chính là cảm giác của thi nhân khi viết “tịch dương tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai” (mặt trời chiều ngã về tây, nơi cuối trời cõi lòng tan nát).
Tạ Thanh Ninh mang áo khoác nhún nhảy chạy ra, trên mặt là nụ cười tràn trề sức sống, đi theo sau anh ra cửa đại viện, cảnh vệ đứng gác thấy họ lập tức thẳng người chào theo quân kỷ, tiếng chào vang dội, Mục Lương Hòa cũng lớn tiếng chào lại.
Bên ngoài đại viện là đường lớn, tường rào không cao không thấp được dây thường xuân bao kín, không nhận ra được đây vốn là hàng rào sắt thô tháp. Bọn họ lúc đầu vốn là một trước một sau đi, sau anh dần thả chậm bước chân để cô tiến lên cùng sóng vai mà đi.
"Thủ trưởng, xin lỗi."
Cô một lần nữa gọi anh là thủ trưởng, lại cảm thấy có chút hốt hoảng, lời xin lỗi muộn 3 năm nhưng Tạ Thanh Ninh thấy mình vẫn nên nói ra. Thanh xuân không chỉ dành nói về phái nữ, thanh xuân của nam giới cũng không thể bị dở dang.
"Tạ Thanh Ninh, tôi không cần câu xin lỗi này của em, nếu đã lựa chọn kết hôn cùng em, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả." Đây là tôn nghiêm của đàn ông, anh không thể chấp nhận việc để cho phụ nữ phải đối mặt với những áp lực hôn nhân, đây là thiếu sót của anh.
"Là do tôi kéo anh vào... anh xứng đáng có được điều tốt hơn." Câu này đã được bao người dùng rồi, cũng đã được nghiệm chứng kết quả thế mà cô vẫn không có chút sáng tạo nào dùng lại, thật muốn tự tát cho mình mấy cái.
Bước chân Mục Lương Hòa khựng lại, cô cũng dừng lại theo, theo bản năng quay đầu quan sát sắc mặt anh. Biểu tình trên mặt anh không chút thay đổi, đôi mắt đen láy khép hờ, đầu mi nhẹ nhàng nhíu lại. Cánh tay vốn chắp sau lưng chậm rãi nâng lên đặt trên cổ cô, bàn tay khô ráo ấm áp từ từ siết lại, trong nháy mắt cô nảy ra ý nghĩ anh sẽ tức giận mà bóp chết cô.
"Tạ Thanh Ninh, tôi tin em có thể làm tốt vị trí một người quân tẩu (vợ lính)."
Tiếng nói lãnh lẽo phát ra từ trong lồng ngực Mục Lương Hòa, anh thu lại cái tay trên cổ cô như vừa rồi vốn không hề có gì xảy ra và tiếp tục đi về phía trước. Tất cả dũng khí của cô cứ thế bị một câu nói nhẹ như không của anh chặn lại, nói không nhụt chí là giả, nhưng lời nói đã ra đến miệng rồi cũng đành nuốt trở vào. Lén nhìn bóng dáng to lớn của anh dưới ánh tà dương, những rối rắm không cắt bỏ được cứ loạn cả lên quấy nhiễu tâm thần cô cho nên khi anh quay người rẽ vào một con ngõ khác cô cũng không để ý.
Mục Lương Hòa cảm thấy người phía sau không theo kịp, quay lại xem thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đang đi trên một con đường khác, vả lại càng đi càng nhanh, biết cô lại lơ đễnh rồi, thế là đành thở dài đuổi theo.
Cảm thấy anh đuổi theo, cô dùng hết sức chạy về phía trước, nhưng làm sao cũng không bì nổi với Mục Lương Hòa.
Bàn tay to của anh giữ chặt cánh tay cô làm cô không thể tránh được. Cô đã quên anh vốn là một quân nhân bao phen lăn lộn trên chiến trường thì cô làm sao có thể là đối thủ của anh.
"Tạ Thanh Ninh, em đừng quậy nữa, đi về cho tôi."
"Tôi vẫn còn muốn đi thêm một lúc nữa." Cô trợn hai mắt lên, tay chân vẫn không quên giãy giụa.
Mục Lương Hòa nhìn chằm chằm đôi mắt bướng bỉnh của Tạ Thanh Ninh, mím miệng thành một đường thẳng, mi nhăn tít lại như cái bánh quẩy. Tay anh chỉ dùng chút lực cô đã bị vác lên vai, mặt bị chúc xuống làm cho máu dồn lên não, cô chỉ còn biết tức giận la oai oái.
Mục Lương Hòa nghiêm mặt vỗ lên mông cô một cái không nặng không nhẹ: "Em im lặng cho tôi."
Cô đang mặc váy mà lại bị anh vác trên vai như vậy không biết có bị tốc lên không nữa, thế là cô đánh loạn lên buộc anh phải thả cô xuống.
"Tạ Thanh Ninh, xem ra trước đây tôi đối với em quá nhân từ nên mới dung túng em thành bộ dạng không phép tắc như bây giờ. Từ nay về sau tôi sẽ từ từ chỉnh em làm sao làm tốt một quân tẩu."
Giọng nói vang vang hữu lực từng chữ từng chữ nện vào lỗ tai cô. Anh lại mang giọng điệu chỉ huy khi huấn luyện binh lính đến ra lệnh cho cô sao, đá chết anh đi. Tạ Thanh Ninh cố sức đá, vừa khéo trúng bụng anh, thế mà anh ừ hử cũng không phát ra một tiếng nào, tiếp tục vác cô đi về phía trước. Cô bị lắc lư đến choáng váng, lúc đó đã sắp đến cổng đại viện, nếu cứ thế đi vào chẳng phải sẽ bị mấy người lính cảnh vệ trông thấy cười cho xấu mặt ư. Tạ Thanh Ninh bất đắc dĩ quay sang năn nỉ lấy lòng anh.
Mục Lương Hòa cũng thấy sắp đến cửa chính rồi, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đặt cô xuống, mặt không biến sắc kéo xuống bên váy bị hất lên của cô, bên trong chính là quần lót màu trắng.
Hai người như cũ một trước một sau đi vào đại viện, cảnh vệ lại thẳng lưng chào, cô cũng cười cười với anh ta.
Trong nhà chị Ngô đang thay nước cho bể cá cảnh, sau khi vào nhà Tạ Thanh Ninh liền vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, vừa rồi ở bên ngoài náo loạn làm cho cả người đầy mồ hôi dính nhớp khó chịu. Cô cởi quần áo đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước ấm áp vỗ về cơ thể nước chảy qua thân thể, nghĩ lại những gì mới vừa xảy ra da gà đều dựng hết cả lên.
Tắm xong ra ngoài, máy sấy đã đặt sẵn chỗ dễ thấy trên bàn trang điểm, cũng không nhìn thấy anh đâu. Mọi vật trang trí trong phòng này trừ cái bàn trang điểm mới này, mọi thứ còn lại đều mang phong cách nam tính, vô cùng đơn giản, hào phóng, chỉnh tề.
Cô nhang chóng sấy khô tóc, đem máy sấy bỏ vào ngăn kéo bàn trang điểm rồi chui vào chăn. Tức tối nghĩ muốn đêm nay không cho anh đắp chăn, thế là đem chăn quấn cả người lại thành một cái kén, cố giấu hết chăn vào dưới người. Nhưng mà mới được một lúc thì cả người đã nóng đổ mồ hôi, thật là người xưa đã nói không sai “tự gây nghiệt thì không thể sống”.
Vừa đem chăn tung ra thì Mục Lương Hòa vào phòng. Cô không vui cau mày, cái người này thế nào mà chỉ quấn mỗi cái khăn tắm thôi vậy, nói không chừng bên dưới còn không mặc gì nữa cơ. Trời! Một bức tranh mỹ nam tắm, cả cơ thể cường kiện tinh tráng. Mắt cô vừa liếc qua cơ bụng săn chắc thì không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, sau đó cố làm lơ như không có gì mà quay mặt vào tường.
Mục Lương Hoà tiến đến hộc tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, lúc trở ra đã thay một bộ đồ ngủ dài kẻ vân màu xám tro, nút áo cào đầy đủ từ trên xuống dưới. Rõ ràng là mặc đồ ngủ mà cứ có cảm giác như khi anh mặc quân trang.
Giường lớn hơi lõm xuống khi anh nằm lên, hai tay gác sau đầu, mắt đã khép lại. Còn chưa đến 9 giờ mà anh đã ngủ rồi?
"Thủ trưởng, anh vẫn như trước kia chẳng có sở thích gì nhỉ." Cô mỉa mai.
"Lẽ nào tôi có thể tập bắn ở nhà."
Nghe xong cô quyết định im luôn, tắt đèn, nói chuyện với anh ta thật không thú vị tí nào cả.
Trong bóng tối Mục Lương Hòa trở mình, thân thể hai người càng gần nhau hơn. Thoáng cảm nhận được bên cạnh hơi thở cùng nhiệt độ ấm áp, tim của cô bắt đầu đập nhanh dần, khẩn trương nắm chặt chăn, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Chờ hồi lâu, bên tai chợt truyền đến tiếng thở dài, anh đã trở mình lần nữa, nhiệt độ ấm áp biến mất, cô nghiêng đầu, tức giận hỏi: "Thủ trưởng, lúc đó anh làm sao có thể nhặt em về đây?"
"Cô chủ, buổi trưa cô chưa ăn, giờ có muốn ăn chút gì hay không." Thấy gần tối nên chị Ngô đã hầm trước nồi canh.
"Không cần, tôi chưa thấy đói."
Cô để ý thấy nét mặt chị Ngô có chút mất mát, lại có chút ngại ngùng, có điều cô thực sự không cảm thấy đói, chắc là do tâm tình không tốt. Đợi mọi người ra ngoài hết, cô đi tới ngồi trước gương trang điểm, gương màu trắng, xung quanh khảm hoa văn rườm rà theo phong cách Châu Âu cổ điển. Uể oải kéo ra từng cái ngăn kéo rồi lại đóng lại, người phụ nữ trong gương mới vừa tỉnh ngủ, sợi tóc rối loạn phủ xuống trên vai, sắc mặt hơi tái nhợt, mặt mày ít một chút sức sống, nhiều thêm một chút u buồn. Cô đưa tay nhấn nhấn lên mặt, lôi kéo mí mắt rồi đến khóe miệng, làm ra đủ các vẻ mặt kỳ quái.
Trong gương đột nhiên có thêm một người làm Thanh Ninh sợ hết hồn vội vàng buông tay ra xoay người lại, Mục Lương Hòa một thân quân phục đang đứng sau lưng cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi. Tự nhiên cô thấy tức giận vừa rồi đã để cho anh thấy rất nhiều vẻ mặt của mình liền kêu lên: "Làm sao mà đi vào cũng không phát ra tiếng động, muốn dọa chết người à."
Mục Lương Hòa không trả lời, cũng lơ đi sự giận giữ của cô nói: " Chị Ngô nói hôm nay ba đến."
Mới nhắc đến chuyện này Tạ Thanh Ninh liền hung dữ chỉ vào mũi anh: "Anh đã nói những gì với đại thủ trưởng, còn nữa chuyện chúng ta kết hôn anh đã kể cho bao nhiêu người rồi hả?"
Cô tức giận hùng hổ tưởng như pháo đã lên nòng, chỉ giây lát là sẽ nổ tung. Trái lại anh trông vô cùng bình tĩnh, trên mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, cởi ra hai nút cổ áo, tay theo thói quen đặt trên đầu gối, nhìn cô giận đến lông mày dựng đứng, sau đó mặt không đổi sắc đứng dậy bỏ lại một câu xuống ăn cơm tối.
Bóng lưng của anh thẳng tắp, chân dài rất nhanh biến mất ở cửa, để cô đứng đó tức đến giậm chân. Cái tên Mục Lương Hòa này tính khí thật đáng ghét, đúng là tảng đá trong hầm cầu, sớm muộn cũng có một ngày sẽ cho anh biết sự lợi hại của cô.
Nghĩ vậy nhưng cô cũng theo sát gót anh xuống lầu. Tay nghề của chị Ngô đúng là không tồi, bốn món mặn một món canh sắc hương vị đầy đủ. Vốn cô không có cảm giác đói bụng nhưng hiện giờ nó cũng rất biết phối hợp mà réo lên. Mục Lương Hòa cũng đã cởi áo khoác ngồi xuống, cô miễn cưỡng đi tới ngồi đối diện anh.
Tạ Thanh Ninh trước khi ăn cơm thường thích uống trước một chén canh làm ấm bụng, mặc dù bây giờ không phải là mùa đông, thói quen nhỏ này vẫn được duy trì, cô tự múc cho mình chén canh gà ác hầm, chầm chậm thổi uống. Mục Lương Hòa liếc nhìn, tự động đem đĩa thịt bò bít tết đẩy tới trước mặt cô, cạnh chén canh.
Trong bữa ăn không người nào nói chuyện, không khí trở nên trầm lặng. Cô không thích loại cảm giác này, khiến người ta cảm thấy ức chế bèn tìm đề tài để nói.
"Mục Lương Hòa, anh rốt cuộc đã nói với những ai về việc chúng ta kết hôn?" Cô vẫn không hiểu nên nhất định phải hỏi cho được vấn đề đã thắc mắc trong lòng thật lâu. Nhưng dù làm thế nào miệng của anh cũng giống y cái khóa, một chữ cũng không tiết lộ.
"Sao em hỏi nhiều thế, ăn cơm đi."
Miếng cơm nghẹn ở trong miệng, cô phải ho khan mấy tiếng, kìm nén đến mặt đỏ bừng, nhận ly nước anh đưa cho ừng ực uống vào. Lúc đặt ly xuống, động tác cũng không dùng nhiều lực nhưng cái ly thủy tinh tiếp xúc mặt bàn kính lại phát ra thứ tiếng vang không nhỏ, khiến cho chị Ngô đang lúi húi trong bếp cũng phải ló đầu ra nhìn.
Mục Lương Hòa đem đôi mắt đen liếc cô một cái, tay gắp một miếng củ sen ngâm dấm đường bỏ vào trong chén cô, rõ ràng có ý chận lại cái miệng của cô, cô trừng mắt liếc lại anh một cái, ngượng ngùng không thôi, nếu sự việc đã đến nước này thì chỉ còn cách để cho bản thân lạc quan sáng suốt thôi.
Dáng vẻ Mục Lương Hòa ăn cơm rất lịch sự ưu nhã, cách ăn nhỏ nhẹ từ tốn, không biết khi ở doanh trại huấn luyện anh cũng ăn uống nhã nhặn như vậy không nữa. Cô nhìn anh ăn xong chén canh, buông chén xuống , sau đó hai người cùng đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
"Em đã ở nhà cả ngày rồi, ra ngoài đi dạo thôi."
Mục Lương Hòa rửa tay xong thì kêu cô, cô vừa nghe thấy liền hớn hở đồng ý. Ngủ cả buổi chiều, sau khi ăn xong ra ngoài đi dạo quả thật là ý hay "Anh chờ chút, tôi đi lấy áo khoác."
Mục Lương Hòa đứng ở cửa, một tay gác trên khung cửa, tay còn lại đút túi quần, ngẩng đầu nhìn trời chiều dần dần buông xuống, những tia nắng cuối ngày dìu dịu bao phủ khắp bầu trời, chính là cảm giác của thi nhân khi viết “tịch dương tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai” (mặt trời chiều ngã về tây, nơi cuối trời cõi lòng tan nát).
Tạ Thanh Ninh mang áo khoác nhún nhảy chạy ra, trên mặt là nụ cười tràn trề sức sống, đi theo sau anh ra cửa đại viện, cảnh vệ đứng gác thấy họ lập tức thẳng người chào theo quân kỷ, tiếng chào vang dội, Mục Lương Hòa cũng lớn tiếng chào lại.
Bên ngoài đại viện là đường lớn, tường rào không cao không thấp được dây thường xuân bao kín, không nhận ra được đây vốn là hàng rào sắt thô tháp. Bọn họ lúc đầu vốn là một trước một sau đi, sau anh dần thả chậm bước chân để cô tiến lên cùng sóng vai mà đi.
"Thủ trưởng, xin lỗi."
Cô một lần nữa gọi anh là thủ trưởng, lại cảm thấy có chút hốt hoảng, lời xin lỗi muộn 3 năm nhưng Tạ Thanh Ninh thấy mình vẫn nên nói ra. Thanh xuân không chỉ dành nói về phái nữ, thanh xuân của nam giới cũng không thể bị dở dang.
"Tạ Thanh Ninh, tôi không cần câu xin lỗi này của em, nếu đã lựa chọn kết hôn cùng em, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả." Đây là tôn nghiêm của đàn ông, anh không thể chấp nhận việc để cho phụ nữ phải đối mặt với những áp lực hôn nhân, đây là thiếu sót của anh.
"Là do tôi kéo anh vào... anh xứng đáng có được điều tốt hơn." Câu này đã được bao người dùng rồi, cũng đã được nghiệm chứng kết quả thế mà cô vẫn không có chút sáng tạo nào dùng lại, thật muốn tự tát cho mình mấy cái.
Bước chân Mục Lương Hòa khựng lại, cô cũng dừng lại theo, theo bản năng quay đầu quan sát sắc mặt anh. Biểu tình trên mặt anh không chút thay đổi, đôi mắt đen láy khép hờ, đầu mi nhẹ nhàng nhíu lại. Cánh tay vốn chắp sau lưng chậm rãi nâng lên đặt trên cổ cô, bàn tay khô ráo ấm áp từ từ siết lại, trong nháy mắt cô nảy ra ý nghĩ anh sẽ tức giận mà bóp chết cô.
"Tạ Thanh Ninh, tôi tin em có thể làm tốt vị trí một người quân tẩu (vợ lính)."
Tiếng nói lãnh lẽo phát ra từ trong lồng ngực Mục Lương Hòa, anh thu lại cái tay trên cổ cô như vừa rồi vốn không hề có gì xảy ra và tiếp tục đi về phía trước. Tất cả dũng khí của cô cứ thế bị một câu nói nhẹ như không của anh chặn lại, nói không nhụt chí là giả, nhưng lời nói đã ra đến miệng rồi cũng đành nuốt trở vào. Lén nhìn bóng dáng to lớn của anh dưới ánh tà dương, những rối rắm không cắt bỏ được cứ loạn cả lên quấy nhiễu tâm thần cô cho nên khi anh quay người rẽ vào một con ngõ khác cô cũng không để ý.
Mục Lương Hòa cảm thấy người phía sau không theo kịp, quay lại xem thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đang đi trên một con đường khác, vả lại càng đi càng nhanh, biết cô lại lơ đễnh rồi, thế là đành thở dài đuổi theo.
Cảm thấy anh đuổi theo, cô dùng hết sức chạy về phía trước, nhưng làm sao cũng không bì nổi với Mục Lương Hòa.
Bàn tay to của anh giữ chặt cánh tay cô làm cô không thể tránh được. Cô đã quên anh vốn là một quân nhân bao phen lăn lộn trên chiến trường thì cô làm sao có thể là đối thủ của anh.
"Tạ Thanh Ninh, em đừng quậy nữa, đi về cho tôi."
"Tôi vẫn còn muốn đi thêm một lúc nữa." Cô trợn hai mắt lên, tay chân vẫn không quên giãy giụa.
Mục Lương Hòa nhìn chằm chằm đôi mắt bướng bỉnh của Tạ Thanh Ninh, mím miệng thành một đường thẳng, mi nhăn tít lại như cái bánh quẩy. Tay anh chỉ dùng chút lực cô đã bị vác lên vai, mặt bị chúc xuống làm cho máu dồn lên não, cô chỉ còn biết tức giận la oai oái.
Mục Lương Hòa nghiêm mặt vỗ lên mông cô một cái không nặng không nhẹ: "Em im lặng cho tôi."
Cô đang mặc váy mà lại bị anh vác trên vai như vậy không biết có bị tốc lên không nữa, thế là cô đánh loạn lên buộc anh phải thả cô xuống.
"Tạ Thanh Ninh, xem ra trước đây tôi đối với em quá nhân từ nên mới dung túng em thành bộ dạng không phép tắc như bây giờ. Từ nay về sau tôi sẽ từ từ chỉnh em làm sao làm tốt một quân tẩu."
Giọng nói vang vang hữu lực từng chữ từng chữ nện vào lỗ tai cô. Anh lại mang giọng điệu chỉ huy khi huấn luyện binh lính đến ra lệnh cho cô sao, đá chết anh đi. Tạ Thanh Ninh cố sức đá, vừa khéo trúng bụng anh, thế mà anh ừ hử cũng không phát ra một tiếng nào, tiếp tục vác cô đi về phía trước. Cô bị lắc lư đến choáng váng, lúc đó đã sắp đến cổng đại viện, nếu cứ thế đi vào chẳng phải sẽ bị mấy người lính cảnh vệ trông thấy cười cho xấu mặt ư. Tạ Thanh Ninh bất đắc dĩ quay sang năn nỉ lấy lòng anh.
Mục Lương Hòa cũng thấy sắp đến cửa chính rồi, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đặt cô xuống, mặt không biến sắc kéo xuống bên váy bị hất lên của cô, bên trong chính là quần lót màu trắng.
Hai người như cũ một trước một sau đi vào đại viện, cảnh vệ lại thẳng lưng chào, cô cũng cười cười với anh ta.
Trong nhà chị Ngô đang thay nước cho bể cá cảnh, sau khi vào nhà Tạ Thanh Ninh liền vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, vừa rồi ở bên ngoài náo loạn làm cho cả người đầy mồ hôi dính nhớp khó chịu. Cô cởi quần áo đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước ấm áp vỗ về cơ thể nước chảy qua thân thể, nghĩ lại những gì mới vừa xảy ra da gà đều dựng hết cả lên.
Tắm xong ra ngoài, máy sấy đã đặt sẵn chỗ dễ thấy trên bàn trang điểm, cũng không nhìn thấy anh đâu. Mọi vật trang trí trong phòng này trừ cái bàn trang điểm mới này, mọi thứ còn lại đều mang phong cách nam tính, vô cùng đơn giản, hào phóng, chỉnh tề.
Cô nhang chóng sấy khô tóc, đem máy sấy bỏ vào ngăn kéo bàn trang điểm rồi chui vào chăn. Tức tối nghĩ muốn đêm nay không cho anh đắp chăn, thế là đem chăn quấn cả người lại thành một cái kén, cố giấu hết chăn vào dưới người. Nhưng mà mới được một lúc thì cả người đã nóng đổ mồ hôi, thật là người xưa đã nói không sai “tự gây nghiệt thì không thể sống”.
Vừa đem chăn tung ra thì Mục Lương Hòa vào phòng. Cô không vui cau mày, cái người này thế nào mà chỉ quấn mỗi cái khăn tắm thôi vậy, nói không chừng bên dưới còn không mặc gì nữa cơ. Trời! Một bức tranh mỹ nam tắm, cả cơ thể cường kiện tinh tráng. Mắt cô vừa liếc qua cơ bụng săn chắc thì không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, sau đó cố làm lơ như không có gì mà quay mặt vào tường.
Mục Lương Hoà tiến đến hộc tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, lúc trở ra đã thay một bộ đồ ngủ dài kẻ vân màu xám tro, nút áo cào đầy đủ từ trên xuống dưới. Rõ ràng là mặc đồ ngủ mà cứ có cảm giác như khi anh mặc quân trang.
Giường lớn hơi lõm xuống khi anh nằm lên, hai tay gác sau đầu, mắt đã khép lại. Còn chưa đến 9 giờ mà anh đã ngủ rồi?
"Thủ trưởng, anh vẫn như trước kia chẳng có sở thích gì nhỉ." Cô mỉa mai.
"Lẽ nào tôi có thể tập bắn ở nhà."
Nghe xong cô quyết định im luôn, tắt đèn, nói chuyện với anh ta thật không thú vị tí nào cả.
Trong bóng tối Mục Lương Hòa trở mình, thân thể hai người càng gần nhau hơn. Thoáng cảm nhận được bên cạnh hơi thở cùng nhiệt độ ấm áp, tim của cô bắt đầu đập nhanh dần, khẩn trương nắm chặt chăn, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Chờ hồi lâu, bên tai chợt truyền đến tiếng thở dài, anh đã trở mình lần nữa, nhiệt độ ấm áp biến mất, cô nghiêng đầu, tức giận hỏi: "Thủ trưởng, lúc đó anh làm sao có thể nhặt em về đây?"