Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1193
Chương 1193: Linh sủng Nhai Tí
Vô số hồn niệm mạnh mẽ dao động một lúc lâu vẫn chưa ngừng lại.
Nhạc Vũ giống như muốn an ủi, vỗ vỗ Nhai Tí phiêu phù bên cạnh. Lại làm cho đầu mãnh thú từng sát lục vô số vui mừng đến cực điểm, không ngừng xoay chuyển quanh người Nhạc Vũ, giống như một tiểu hài tử vừa được khen thưởng, dáng điệu vô cùng thơ ngây chân thành.
Lại làm cho Huyền Vũ ở bên cạnh lớn tiếng cười to, ý tứ chê cười tràn ngập trong tiếng cười.
Nhai Tí nghe thấy lại khó hiểu, mặc dù không biết Huyền Vũ cười chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được đầu quy xà kia nhất định mang theo ác ý châm chọc mình.
Hắn liền gầm nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn Huyền Vũ vẻ mặt dữ tợn, thấp giọng rít gào.
Nhưng phảng phất như cũng biết được sinh vật không biết tên trước mặt kỳ thật cũng không dễ xúc phạm, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt muốn đánh ra yêu lực như uy hiếp, nhưng lại không chân chính ra tay.
Thẳng đến khi nghe Nhạc Vũ mở miệng trách mắng mới làm ra vẻ mặt cực kỳ không cam lòng, phẫn nộ tránh sang bên, khiến tiếng cười của Huyền Vũ càng thêm càn rỡ.
Giờ này khắc này nhìn qua làm gì còn nửa phần uy nghi của thượng cổ mãnh thú? Phảng phất giống như một tiểu cẩu được Nhạc Vũ nuôi dưỡng, ngoại trừ chiến lực mạnh mẽ, trong hồng hoang chỉ có khoảng một ít người có thể chiến thắng, cơ hồ không địch thủ!
Sau đó Nhạc Vũ nhìn về phương bắc, ở vùng Bắc Minh có một đại năng nào đó đang tồn tại, cỗ hồn niệm hùng hồn khổng lồ, thần niệm hai người thoáng giao phong trong nháy mắt lại thu hồi.
Tiếp đó hắn lại ngẩng đầu nhìn lên chín tầng mây.
Toàn bộ những hồn niệm Chuẩn Thánh thăm dò nơi này chỉ có hai đạo hồn niệm đến từ Diệu Pháp Đại La Thiên làm cho hắn cảm giác ác cảm.
Thật không biết giờ phút này hai người kia rốt cục lại có diễn cảm thế nào?
Hừ lạnh một tiếng, lực chú ý của Nhạc Vũ lại chuyển hướng mặt đất.
Chỉ thấy cả Bắc Vân vương đô cơ hồ đều bị đánh thành hoang tàn. Chung quanh đều là gạch ngói vỡ vụn, ngàn vạn sinh linh bên trong đô thành cơ hồ mười chỉ còn lại chưa đủ một. Nhưng đều là tu sĩ được phụng dưỡng tại Bắc Vân quốc mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, vẻ mặt họ đều mờ mịt nhìn ra xa xa.
Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận mặc dù cơ hồ ngăn cách cùng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không đến nỗi bao vây toàn bộ Bắc Vân vương đô bên trong.
Nhưng pháp lực của Nhạc Vũ cùng những yêu thánh Kim Tiên lại mạnh mẽ đến thế nào?
Dù chỉ lan tràn một ít dư bà cũng đủ cho Bắc Vân đô thành gần như bị hủy diệt.
Cũng may một thân thông thiên pháp lực của Nhai Tí thậm chí không kịp thi triển đã bị Nhạc Vũ mạnh mẽ phong ấn.
Nếu không một khi khởi chiến, trong triệu vạn dặm cơ hồ không còn một sinh linh sống sót!
Nhưng khi Nhạc Vũ tản ra hồn niệm càn quét chung quanh, không khỏi thoáng cau mày.
Đi ra địa giới đô thành, xung quanh vẫn trống không, toàn bộ thảo mộc đều hóa thành cát bụi, không còn sinh linh sống sót.
Cho đến ra ngoài trăm vạn dặm tình hình mới đỡ hơn được một chút, nhưng cũng hỗn độn hoang tàn, vô số người bị thương, kêu rên không dứt, sắp lâm vào tử vong.
Về phần tử kim long khí của Bắc Vân quốc Nhạc Vũ cũng không có nửa điểm hứng thú.
Cuộc chiến lần này đã đem cột trụ của Bắc Vân quốc hoàn toàn đánh gãy, nếu không có ngoại viện, không đủ ba năm tử kim long khí mới ngưng tụ không lâu sẽ tự nhiên tản mất.
Triệu hồi hồn niệm, chỉ nháy mắt ngón tay Nhạc Vũ chợt bắn ra, vài điểm lam quang liền ngưng tụ giữa không trung. Một thành hai, hai thành ba, hóa thành ngàn vạn giọt giống như cơn mưa to rơi xuống, phàm là những nơi được phủ xuống, sinh linh trong ngàn vạn dặm đều tiêu hết thương thế, thảo mộc hồi sinh.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được thái độ thê tuyệt bi thương của Nhân tộc còn sống sót bên dưới.
Nhạc Vũ không khỏi khẽ thở dài, nhiều ít cũng có chút ý thương cảm. Người chết không thể sống lại, cho dù hiện tại bản thân hắn chính là Thiên Đế tôn sư lại cùng Hậu Thổ thân thiết như tỷ đệ, nhưng cũng không thể tự tiện làm trái thiên địa pháp tắc.
Hắn có thể cứu trợ sinh linh còn sống sót, nhưng người đã chết hắn cũng chẳng làm được gì.
Lập tức thi triển pháp quyết, dùng pháp môn đạo gia sinh hóa vạn vật làm toàn bộ địa hình địa mạo trong ngàn vạn dặm cùng phòng ốc đồ vật đều khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng dù sao hắn cũng không bỏ qua được lòng áy náy.
Nếu là người xa lạ không liên quan, dù chết bao nhiêu người Nhạc Vũ cũng không hề chớp mắt.
Nhưng dù sao Bắc Vân quốc hiện tại cũng có phân nửa dân chúng thờ phụng phương bắc đế đình. Hắn vốn dự định làm tiếp điều gì đó cho những tín đồ còn sống sót…
Nhưng đột nhiên trong lòng Nhạc Vũ nảy sinh cảm ứng, trong mắt lóe hàn mang lộ ra sát khí.
- Là Quân Minh?
Trong đầu liền suy diễn ra tiền căn hậu quả, Nhạc Vũ cười lạnh không chút hoang mang, bắn ra vài giọt linh thủy khiến thảo mộc đều sinh trưởng hoa quả, thực vật hồi phục nguyên vẹn như trước, sau đó chợt lóe thân hóa thành một đoàn thủy lam quang hoa hướng Các Linh sơn bay đi!
Huyền Vũ cùng Nhai Tí không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đi theo sát phía sau. Chỉ sau một lát đã cách xa ngoài triệu ức dặm.
Ngay lúc thân ảnh một người hai thú hoàn toàn rời khỏi phiến không trung này…
Trên bầu trời Bắc Vân đô thành bỗng dưng có mấy chục đạo quang hoa liên tục nhấp nháy.
Hoặc trực tiếp xé mở hàng rào không gian, vượt giới đi tới, hoặc từ trên bầu trời giáng xuống.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng kinh dị, đưa mắt đánh giá khắp nơi, cố gắng từ trong dấu vết lưu lại phỏng đoán toàn bộ cuộc chiến xảy ra bên trong Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận.
Trong đó có một thân ảnh khôi vĩ cũng không chút tầm thường, thân mặc chiến giáp, thể hình hùng tráng, giờ phút này đưa mắt nhìn Bắc Vân vương đô, tràn đầy vẻ ảm đạm.
- Lôi huynh a Lôi huynh, ta thật không biết nên nói ngươi thế nào đây? Chúng ta tuy là Đại La Kim Tiên, ở trong mắt người khác là nhân vật tuyệt đỉnh xưng hùng một phương, nhưng ở trong mắt nhân vật Chuẩn Thánh, Hỗn Độn Kim Tiên cũng chẳng khác gì con kiến. Ngay khi sát kiếp nổi lên, chúng ta còn không mau chân tránh xa, ngược lại ngươi còn để mình bị cuốn vào bên trong, chẳng phải tìm tử kiếp? Nói tới cùng, Yêu tộc hưng suy chỉ là ván cờ của chư vị thánh nhân đạo tổ mà thôi, lại có quan hệ gì tới chúng ta đâu?
Vẻ mặt hắn thương cảm, đứng im lặng chốc lát, nam tử anh tuấn hùng tráng kia cũng xuyên không rời đi.
Chỉ lưu lại một tiếng thở dài vang vọng tại chỗ, thật lâu không dứt.
Mà bên ngoài mấy trăm ức dặm giờ phút này cũng có một người phát ra một tiếng than nhẹ, tuy hàm ý khác hẳn nhưng cũng bao hàm vẻ tiếc hận vô cùng nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng ngay sau đó, nữ tử vừa thở dài kia lại nhướng cao mày liễu, trong mắt hiện ra vài phần sắc bén. Tràn đầy tinh mang túc sát, giống như có thể xuyên phá hết thảy.
- Ta đã xem kỹ Nhai Tí, chỉ có ba tuổi…
Trong lời nói có vẻ không đầu không đuôi, làm cho người khác hoàn toàn khó hiểu.
Hậu Thổ chỉ trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Nữ Oa, là ý nói chỉ số thông minh của Nhai Tí hiện tại chỉ khoảng chừng ba tuổi mà thôi.
Đổi lại mà nói, Nhai Tí hiện tại dốc sức cho Uyên Minh cũng không phải do bản thân tự nguyện.
Không có bất kỳ một vị Hỗn Độn Kim Tiên nào sẽ ngu xuẩn tới mức tự đi phong ấn thần trí của chính mình, cuối cùng đem bản thân mình biến thành hình dạng thê thảm như vậy.
Biến thành chó săn của người khác, tựa như sủng vật, còn không bằng lập tức chết đi!
- Phong ấn linh trí lại có thể giữ nguyên bản năng chiến đấu của Nhai Tí, thủ đoạn thực sự lợi hại. Hiện tại ta thật vạn phần tò mò, rốt cục Uyên Minh dùng con bài gì chưa lật khuất phục Nhai Tí! Đầu mãnh thú này biết Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông, có thể cắn trả hết thảy tổn thương. Phương pháp khắc chế trên thế gian này chỉ khoảng hai mươi loại, vả lại tuyệt không có pháp môn nào có thể làm cho Nhai Tí hoàn toàn không chút lực phản kháng!
Vẻ thương cảm đã dần dần thối lui, Nữ Oa khẽ cúi đầu như có suy nghĩ gì, trong ánh mắt lóe lên vài phần ánh sáng trí tuệ:
- Ta vẫn thấy bên trong có chút cổ quái. Rốt cục Uyên Minh tìm được loại linh bảo nào hay là pháp môn khắc chế nào dung hợp?
Hậu Thổ nghe vậy không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói:
- Cho dù sư tỷ có biết, nhìn rõ hết thảy thì thế nào đây? Hiện tại ngươi còn có thể làm gì được nghĩa đệ của ta?
Nữ Oa không khỏi ngẩn ra, vẻ mặt thất thần, cả người cứng ngắc tại chỗ. Trên mặt dần dần hiện lên vài phần chua xót.
Cho dù có biết nguyên do, nàng lại có năng lực làm gì được vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kia đây?
Những lời này quả nhiên thật sắc bén. Tựa như lưỡi dao bén ngót thẳng xuyên tâm phổi rướm máu.
Đế khí của Uyên Minh cực vượng, cơ hồ đã sóng vai cùng Hạo Thiên. Trên đời này ngoại trừ vài món linh bảo công đức chí thánh, cơ hồ không còn thủ đoạn gì có thể khắc chế được hắn.
Lại có thêm nhân vật tương đương Hỗn Độn Chuẩn Thánh như Huyền Vũ bên cạnh, trên thế gian này còn có ai không chút cố kỵ giết chết được vị đại đế kia?
Ngay cả Hồng Quân đạo tổ đối với nhân vật như vậy cũng không cách tự tiện xử trí!
Huống chi hiện tại còn có Hậu Thổ ở bên…
Phảng phất như nhìn rõ suy nghĩ của nàng, Hậu Thổ lại cười lạnh một tiếng:
- Hay sư tỷ nghĩ đến, có vết xe đổ hôm nay, Hậu Thổ còn cho ngươi cơ hội quấy nhiễu?
Nữ Oa không khỏi hít sâu một hơi tức giận, đem nỗi hỗn loạn trong lòng cùng sát ý băng hàn thấu xương tạm thời áp chế.
Ngay sau đó sắc mặt nàng lại bình tĩnh như trước:
- Việc nơi này đã xong, Nữ Oa cáo từ. Xin sư muội hãy ghi nhớ, thánh nhân như chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện nhúng tay vào tranh đấu của tu sĩ trên thế gian này. Đây là quy củ do sư tôn định ra, pháp lực của thánh nhân đã siêu việt cực hạn của thế giới này. Một khi khởi chiến hậu quả sẽ khó lường. Cũng chỉ có như thế mới có thể bảo vệ hồng hoang trăm vạn năm an khang…
Vừa dứt lời, Nữ Oa liền bay lên, cửu thải tường vân dưới chân lóe ra hào quang muôn màu, nâng lên thân thể của nàng.
Hậu Thổ cũng không đưa tiễn, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Ta biết sư tỷ đau lòng cái chết của mấy người Đế Tuấn Thái Nhất, Phục Hi chuyển thế trọng tu, không còn cơ hội thành thánh. Vì vậy mới hối hận trước kia không nên sáng tạo ra Nhân tộc huyết mạch. Ý tứ thiên vị cho Yêu tộc cũng vì vậy mà nảy sinh!
Thân hình Nữ Oa không khỏi khựng lại, đứng yên tại chỗ, bỗng dưng quay đầu, trong mắt hiện lên sắc bén.
Ngay sau đó thanh âm của Hậu Thổ lại tiếp tục vang lên:
- Nhưng sư tỷ ngươi nên ghi nhớ cho kỹ, ngươi chính là Nhân tộc thánh mẫu. Nhân tộc chấn hưng rầm rộ càng không thể nghịch chuyển. Bố cục ngày xưa làm mấy vị Đế Tuấn vẫn lạc, là do kế hoạch của một người khác hoàn toàn. Lần này ngươi tính kế nghĩa đệ của ta chẳng phải quá ngu muội? Chẳng phải ngươi cũng đã rơi vào trong kế hoạch của người nọ hay sao? Ngươi nói hôm nay là tổn thương của Yêu tộc, chẳng phải do ngươi làm ra, thì làm sao có chuyện có nhiều yêu thánh phải vẫn lạc như thế?
Nữ Oa thoáng nhíu mày, nhưng lại cười lạnh không cho ý kiến, tiếp tục bay đi, nhưng trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ mờ mịt…
Vô số hồn niệm mạnh mẽ dao động một lúc lâu vẫn chưa ngừng lại.
Nhạc Vũ giống như muốn an ủi, vỗ vỗ Nhai Tí phiêu phù bên cạnh. Lại làm cho đầu mãnh thú từng sát lục vô số vui mừng đến cực điểm, không ngừng xoay chuyển quanh người Nhạc Vũ, giống như một tiểu hài tử vừa được khen thưởng, dáng điệu vô cùng thơ ngây chân thành.
Lại làm cho Huyền Vũ ở bên cạnh lớn tiếng cười to, ý tứ chê cười tràn ngập trong tiếng cười.
Nhai Tí nghe thấy lại khó hiểu, mặc dù không biết Huyền Vũ cười chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được đầu quy xà kia nhất định mang theo ác ý châm chọc mình.
Hắn liền gầm nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn Huyền Vũ vẻ mặt dữ tợn, thấp giọng rít gào.
Nhưng phảng phất như cũng biết được sinh vật không biết tên trước mặt kỳ thật cũng không dễ xúc phạm, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt muốn đánh ra yêu lực như uy hiếp, nhưng lại không chân chính ra tay.
Thẳng đến khi nghe Nhạc Vũ mở miệng trách mắng mới làm ra vẻ mặt cực kỳ không cam lòng, phẫn nộ tránh sang bên, khiến tiếng cười của Huyền Vũ càng thêm càn rỡ.
Giờ này khắc này nhìn qua làm gì còn nửa phần uy nghi của thượng cổ mãnh thú? Phảng phất giống như một tiểu cẩu được Nhạc Vũ nuôi dưỡng, ngoại trừ chiến lực mạnh mẽ, trong hồng hoang chỉ có khoảng một ít người có thể chiến thắng, cơ hồ không địch thủ!
Sau đó Nhạc Vũ nhìn về phương bắc, ở vùng Bắc Minh có một đại năng nào đó đang tồn tại, cỗ hồn niệm hùng hồn khổng lồ, thần niệm hai người thoáng giao phong trong nháy mắt lại thu hồi.
Tiếp đó hắn lại ngẩng đầu nhìn lên chín tầng mây.
Toàn bộ những hồn niệm Chuẩn Thánh thăm dò nơi này chỉ có hai đạo hồn niệm đến từ Diệu Pháp Đại La Thiên làm cho hắn cảm giác ác cảm.
Thật không biết giờ phút này hai người kia rốt cục lại có diễn cảm thế nào?
Hừ lạnh một tiếng, lực chú ý của Nhạc Vũ lại chuyển hướng mặt đất.
Chỉ thấy cả Bắc Vân vương đô cơ hồ đều bị đánh thành hoang tàn. Chung quanh đều là gạch ngói vỡ vụn, ngàn vạn sinh linh bên trong đô thành cơ hồ mười chỉ còn lại chưa đủ một. Nhưng đều là tu sĩ được phụng dưỡng tại Bắc Vân quốc mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, vẻ mặt họ đều mờ mịt nhìn ra xa xa.
Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận mặc dù cơ hồ ngăn cách cùng thế giới bên ngoài, nhưng cũng không đến nỗi bao vây toàn bộ Bắc Vân vương đô bên trong.
Nhưng pháp lực của Nhạc Vũ cùng những yêu thánh Kim Tiên lại mạnh mẽ đến thế nào?
Dù chỉ lan tràn một ít dư bà cũng đủ cho Bắc Vân đô thành gần như bị hủy diệt.
Cũng may một thân thông thiên pháp lực của Nhai Tí thậm chí không kịp thi triển đã bị Nhạc Vũ mạnh mẽ phong ấn.
Nếu không một khi khởi chiến, trong triệu vạn dặm cơ hồ không còn một sinh linh sống sót!
Nhưng khi Nhạc Vũ tản ra hồn niệm càn quét chung quanh, không khỏi thoáng cau mày.
Đi ra địa giới đô thành, xung quanh vẫn trống không, toàn bộ thảo mộc đều hóa thành cát bụi, không còn sinh linh sống sót.
Cho đến ra ngoài trăm vạn dặm tình hình mới đỡ hơn được một chút, nhưng cũng hỗn độn hoang tàn, vô số người bị thương, kêu rên không dứt, sắp lâm vào tử vong.
Về phần tử kim long khí của Bắc Vân quốc Nhạc Vũ cũng không có nửa điểm hứng thú.
Cuộc chiến lần này đã đem cột trụ của Bắc Vân quốc hoàn toàn đánh gãy, nếu không có ngoại viện, không đủ ba năm tử kim long khí mới ngưng tụ không lâu sẽ tự nhiên tản mất.
Triệu hồi hồn niệm, chỉ nháy mắt ngón tay Nhạc Vũ chợt bắn ra, vài điểm lam quang liền ngưng tụ giữa không trung. Một thành hai, hai thành ba, hóa thành ngàn vạn giọt giống như cơn mưa to rơi xuống, phàm là những nơi được phủ xuống, sinh linh trong ngàn vạn dặm đều tiêu hết thương thế, thảo mộc hồi sinh.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được thái độ thê tuyệt bi thương của Nhân tộc còn sống sót bên dưới.
Nhạc Vũ không khỏi khẽ thở dài, nhiều ít cũng có chút ý thương cảm. Người chết không thể sống lại, cho dù hiện tại bản thân hắn chính là Thiên Đế tôn sư lại cùng Hậu Thổ thân thiết như tỷ đệ, nhưng cũng không thể tự tiện làm trái thiên địa pháp tắc.
Hắn có thể cứu trợ sinh linh còn sống sót, nhưng người đã chết hắn cũng chẳng làm được gì.
Lập tức thi triển pháp quyết, dùng pháp môn đạo gia sinh hóa vạn vật làm toàn bộ địa hình địa mạo trong ngàn vạn dặm cùng phòng ốc đồ vật đều khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng dù sao hắn cũng không bỏ qua được lòng áy náy.
Nếu là người xa lạ không liên quan, dù chết bao nhiêu người Nhạc Vũ cũng không hề chớp mắt.
Nhưng dù sao Bắc Vân quốc hiện tại cũng có phân nửa dân chúng thờ phụng phương bắc đế đình. Hắn vốn dự định làm tiếp điều gì đó cho những tín đồ còn sống sót…
Nhưng đột nhiên trong lòng Nhạc Vũ nảy sinh cảm ứng, trong mắt lóe hàn mang lộ ra sát khí.
- Là Quân Minh?
Trong đầu liền suy diễn ra tiền căn hậu quả, Nhạc Vũ cười lạnh không chút hoang mang, bắn ra vài giọt linh thủy khiến thảo mộc đều sinh trưởng hoa quả, thực vật hồi phục nguyên vẹn như trước, sau đó chợt lóe thân hóa thành một đoàn thủy lam quang hoa hướng Các Linh sơn bay đi!
Huyền Vũ cùng Nhai Tí không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đi theo sát phía sau. Chỉ sau một lát đã cách xa ngoài triệu ức dặm.
Ngay lúc thân ảnh một người hai thú hoàn toàn rời khỏi phiến không trung này…
Trên bầu trời Bắc Vân đô thành bỗng dưng có mấy chục đạo quang hoa liên tục nhấp nháy.
Hoặc trực tiếp xé mở hàng rào không gian, vượt giới đi tới, hoặc từ trên bầu trời giáng xuống.
Vẻ mặt bọn họ vô cùng kinh dị, đưa mắt đánh giá khắp nơi, cố gắng từ trong dấu vết lưu lại phỏng đoán toàn bộ cuộc chiến xảy ra bên trong Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận.
Trong đó có một thân ảnh khôi vĩ cũng không chút tầm thường, thân mặc chiến giáp, thể hình hùng tráng, giờ phút này đưa mắt nhìn Bắc Vân vương đô, tràn đầy vẻ ảm đạm.
- Lôi huynh a Lôi huynh, ta thật không biết nên nói ngươi thế nào đây? Chúng ta tuy là Đại La Kim Tiên, ở trong mắt người khác là nhân vật tuyệt đỉnh xưng hùng một phương, nhưng ở trong mắt nhân vật Chuẩn Thánh, Hỗn Độn Kim Tiên cũng chẳng khác gì con kiến. Ngay khi sát kiếp nổi lên, chúng ta còn không mau chân tránh xa, ngược lại ngươi còn để mình bị cuốn vào bên trong, chẳng phải tìm tử kiếp? Nói tới cùng, Yêu tộc hưng suy chỉ là ván cờ của chư vị thánh nhân đạo tổ mà thôi, lại có quan hệ gì tới chúng ta đâu?
Vẻ mặt hắn thương cảm, đứng im lặng chốc lát, nam tử anh tuấn hùng tráng kia cũng xuyên không rời đi.
Chỉ lưu lại một tiếng thở dài vang vọng tại chỗ, thật lâu không dứt.
Mà bên ngoài mấy trăm ức dặm giờ phút này cũng có một người phát ra một tiếng than nhẹ, tuy hàm ý khác hẳn nhưng cũng bao hàm vẻ tiếc hận vô cùng nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng ngay sau đó, nữ tử vừa thở dài kia lại nhướng cao mày liễu, trong mắt hiện ra vài phần sắc bén. Tràn đầy tinh mang túc sát, giống như có thể xuyên phá hết thảy.
- Ta đã xem kỹ Nhai Tí, chỉ có ba tuổi…
Trong lời nói có vẻ không đầu không đuôi, làm cho người khác hoàn toàn khó hiểu.
Hậu Thổ chỉ trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Nữ Oa, là ý nói chỉ số thông minh của Nhai Tí hiện tại chỉ khoảng chừng ba tuổi mà thôi.
Đổi lại mà nói, Nhai Tí hiện tại dốc sức cho Uyên Minh cũng không phải do bản thân tự nguyện.
Không có bất kỳ một vị Hỗn Độn Kim Tiên nào sẽ ngu xuẩn tới mức tự đi phong ấn thần trí của chính mình, cuối cùng đem bản thân mình biến thành hình dạng thê thảm như vậy.
Biến thành chó săn của người khác, tựa như sủng vật, còn không bằng lập tức chết đi!
- Phong ấn linh trí lại có thể giữ nguyên bản năng chiến đấu của Nhai Tí, thủ đoạn thực sự lợi hại. Hiện tại ta thật vạn phần tò mò, rốt cục Uyên Minh dùng con bài gì chưa lật khuất phục Nhai Tí! Đầu mãnh thú này biết Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông, có thể cắn trả hết thảy tổn thương. Phương pháp khắc chế trên thế gian này chỉ khoảng hai mươi loại, vả lại tuyệt không có pháp môn nào có thể làm cho Nhai Tí hoàn toàn không chút lực phản kháng!
Vẻ thương cảm đã dần dần thối lui, Nữ Oa khẽ cúi đầu như có suy nghĩ gì, trong ánh mắt lóe lên vài phần ánh sáng trí tuệ:
- Ta vẫn thấy bên trong có chút cổ quái. Rốt cục Uyên Minh tìm được loại linh bảo nào hay là pháp môn khắc chế nào dung hợp?
Hậu Thổ nghe vậy không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói:
- Cho dù sư tỷ có biết, nhìn rõ hết thảy thì thế nào đây? Hiện tại ngươi còn có thể làm gì được nghĩa đệ của ta?
Nữ Oa không khỏi ngẩn ra, vẻ mặt thất thần, cả người cứng ngắc tại chỗ. Trên mặt dần dần hiện lên vài phần chua xót.
Cho dù có biết nguyên do, nàng lại có năng lực làm gì được vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kia đây?
Những lời này quả nhiên thật sắc bén. Tựa như lưỡi dao bén ngót thẳng xuyên tâm phổi rướm máu.
Đế khí của Uyên Minh cực vượng, cơ hồ đã sóng vai cùng Hạo Thiên. Trên đời này ngoại trừ vài món linh bảo công đức chí thánh, cơ hồ không còn thủ đoạn gì có thể khắc chế được hắn.
Lại có thêm nhân vật tương đương Hỗn Độn Chuẩn Thánh như Huyền Vũ bên cạnh, trên thế gian này còn có ai không chút cố kỵ giết chết được vị đại đế kia?
Ngay cả Hồng Quân đạo tổ đối với nhân vật như vậy cũng không cách tự tiện xử trí!
Huống chi hiện tại còn có Hậu Thổ ở bên…
Phảng phất như nhìn rõ suy nghĩ của nàng, Hậu Thổ lại cười lạnh một tiếng:
- Hay sư tỷ nghĩ đến, có vết xe đổ hôm nay, Hậu Thổ còn cho ngươi cơ hội quấy nhiễu?
Nữ Oa không khỏi hít sâu một hơi tức giận, đem nỗi hỗn loạn trong lòng cùng sát ý băng hàn thấu xương tạm thời áp chế.
Ngay sau đó sắc mặt nàng lại bình tĩnh như trước:
- Việc nơi này đã xong, Nữ Oa cáo từ. Xin sư muội hãy ghi nhớ, thánh nhân như chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện nhúng tay vào tranh đấu của tu sĩ trên thế gian này. Đây là quy củ do sư tôn định ra, pháp lực của thánh nhân đã siêu việt cực hạn của thế giới này. Một khi khởi chiến hậu quả sẽ khó lường. Cũng chỉ có như thế mới có thể bảo vệ hồng hoang trăm vạn năm an khang…
Vừa dứt lời, Nữ Oa liền bay lên, cửu thải tường vân dưới chân lóe ra hào quang muôn màu, nâng lên thân thể của nàng.
Hậu Thổ cũng không đưa tiễn, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Ta biết sư tỷ đau lòng cái chết của mấy người Đế Tuấn Thái Nhất, Phục Hi chuyển thế trọng tu, không còn cơ hội thành thánh. Vì vậy mới hối hận trước kia không nên sáng tạo ra Nhân tộc huyết mạch. Ý tứ thiên vị cho Yêu tộc cũng vì vậy mà nảy sinh!
Thân hình Nữ Oa không khỏi khựng lại, đứng yên tại chỗ, bỗng dưng quay đầu, trong mắt hiện lên sắc bén.
Ngay sau đó thanh âm của Hậu Thổ lại tiếp tục vang lên:
- Nhưng sư tỷ ngươi nên ghi nhớ cho kỹ, ngươi chính là Nhân tộc thánh mẫu. Nhân tộc chấn hưng rầm rộ càng không thể nghịch chuyển. Bố cục ngày xưa làm mấy vị Đế Tuấn vẫn lạc, là do kế hoạch của một người khác hoàn toàn. Lần này ngươi tính kế nghĩa đệ của ta chẳng phải quá ngu muội? Chẳng phải ngươi cũng đã rơi vào trong kế hoạch của người nọ hay sao? Ngươi nói hôm nay là tổn thương của Yêu tộc, chẳng phải do ngươi làm ra, thì làm sao có chuyện có nhiều yêu thánh phải vẫn lạc như thế?
Nữ Oa thoáng nhíu mày, nhưng lại cười lạnh không cho ý kiến, tiếp tục bay đi, nhưng trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ mờ mịt…