Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1198
Chương 1198: Sinh cực tử tịch!
Địa vị Long tộc trong Bắc Hải vốn cực kỳ cao quý, mấy tỷ yêu tu trong đó có ít nhất hai thành quy về Long Cung quản hạt
Tiêu Ma tuy thanh thế hơi kém, bất quá ngoại trừ những con cháu hậu duệ thì dưới trướng cũng đồng dạng hội tụ có gần ngàn vạn yêu tu, thực lực không thể xem thường, có hai thế lực này gia nhập dưới trướng, toàn bộ Bắc Hải đều dễ dàng áp chế, vì thế Ô Sào mới nói là thế lực hiện giờ của đế đình nếu bắc tiến Bắc Câu Lô Châu đã không còn trở ngại.
Cười đón chào hỏi xong xuôi, đến khi Nhạc Vũ quay lại nhìn ba người quỳ ngoài điện thì sắc mặt đã chuyển thành lạnh băng, một áp lực vô cùng âm hàn dần tràn ngập trong hành cung.
Chỉ một lát sau, trong Huyền Thánh điện đã lặng ngắt, bên ngoài cung điện dường như cũng cảm nhận được nộ ý trong kiếm áp vô tận của Nhạc Vũ nên cũng dần bình tĩnh trở lại, cả Các Linh sơn yên lặng như tờ.
Trên đầu ba người Quân Minh đã chảy ròng ròng mồ hôi, bị ánh mắt như ngàn vạn lưỡi đao chiếu vào cảm giác đau đớn như đao cắt!
Ngoại trừ Quân Minh, ánh mắt hai kẻ còn lại cũng chưa đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng nhưng ngạo khí lúc trước đã bay sạch, tâm thần bất định.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu với Ngao Thuận cùng Tiêu Ma, xem như ý bảo, sau đó quay lại ngồi xuống trên đài, cười lạnh nhìn về phía Quân Minh:
- Ngươi nói phụng mệnh Hạo Thiên tiếp nhận đế vị phương bắc, không biết còn có bằng chứng.
Quân Minh giật thót, lúc này tuy Uyên Minh đang cười nhưng khiến người khác cảm giác cực kỳ âm lãnh, lại gọi thẳng tên Hạo Thiên không hề kính ý, ý trong đó càng khiến hắn tái nhợt. Ngược lại hai vị sư đệ lại lộ vẻ vui mừng nhìn sang thúc giục.
Khẽ thở dài, tay phải Quân Minh đưa ra quyển trục kim sắc, sau khi triển khai thì mặt sau có hai chữ "Thiên chỉ", hai tay dâng lên trước đầu.
Nhạc Vũ tùy tiện chiêu đến trong tay, mở ra bên trong đọc đại khái thấy Quân Minh năng lực xuất chúng, trung thành với thiên đình, nếu như Uyên Minh vẫn vong thì có thể kế nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ngoài ra lại lệnh cho hai người Quân Thành, Quân Phụng phụ tá, đảm nhiệm chức vị ngũ khí thủy đức tinh quân, Chân Vũ tinh quân.
Nhạc Vũ khai mở Long nhãn, hợp với Côn Luân Kính truy tìm nguồn gốc thì mơ hồ có thể thấy được tình hình lúc vị mặc nhật nguyệt tinh thần bào viết lên sách này, bất giác cười nhạt, tờ thiên chỉ này đã được viết vào mười năm trước, lúc Quân Minh vừa mới ổn định cân cước tại phương bắc, vị thiên đế kia đúng là dụng tâm lương khổ.
Lúc này vị đạo nhân mặc áo bào xám bên cạnh Quân Minh bỗng nhiên mở miệng:
- Bệ Hạ minh giám, sư huynh chúng ta chỉ là phụng thiên đế mà đến. Kỳ thật cũng không có ý mạo phạm, hôm nay bệ hạ đã không sao vậy chuyện trong thiên chỉ tự nhiên không cần nhắc lại. Kính xin Bệ Hạ phóng thích chúng ta!
- Phóng thích?
Nhạc Vũ cười lạnh:
- Trong thiên chỉ tuy đề cập các ngươi tiếp nhận đế vị của ta nhưng không nói các ngươi có thể tùy ý khi dễ tướng sĩ dưới trướng của ta.
Đạo nhân mặc áo bào xám nhìn tránh đi chỗ khác, hơi cúi người:
- Đế đình phương bắc liên quan đến đại nghiệp hưng suy nhân đạo, không thể một ngày vô chủ. Sư huynh chúng ta chỉ là thoáng nóng vội, có thể bỏ qua. Nghĩ đến lần này bên Thiên Đình tất có xử phạt! Chúng ta chính là thần tử của Thiên Đình, Bệ Hạ muốn khiển trách chúng ta, cũng không phải không thể, lại chỉ sợ là vi phạm định chế.
- Vi phạm định chế?
Nhạc Vũ nghe vậy, ý cười trên mặt càng phát tà khí:
- Nói như vậy, lần này bọn ngươi giết đến tận đế đình ta, Uyên Minh ta cần làm như không nhìn thấy, khiến cho binh tướng dưới trướng ta trọng thương thì trẫm cũng phải chịu đựng.?
- Bệ Hạ nghiêm trọng rồi!
Đạo nhân mặc áo bào xám khẽ run rẩy, nhưng sau một lát cố tự trấn định nói:
- Hạo Thiên thượng đế phụng mệnh Hồng Quân nhận vị thiên đế đã hơn năm vạn năm, làm việc xưa nay công bằng. Nếu là chúng ta có tội, tất nhiên sẽ có phán phạt.
Lời còn chưa dứt, trên mặt Quân Minh đã chuyển thành một mảnh tái nhợt, mấy câu trước thì sư đệ của hắn còn nói coi như là có lý có cứ nhưng câu cuối cùng rõ ràng đã là ẩn hàm uy hiếp.
Nếu là vào mấy ngày trước thì lời này còn khiến Thủy Kiếm tiên cân nhắc, nhưng hôm nay dưới trướng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cường giả như mây, thực lực không thua gì Thiên Đình, ngay cả Hạo Thiên cũng không quan tâm, sao vì mấy câu này mà thay đổi? Chỉ sợ ngược lại sẽ triệt để chọc giận Uyên Minh nên hắn vội vàng mở miệng nói:
- Bệ Hạ bớt giận, Quân Thành sư đệ của ta xưa nay sẽ không khéo nói chuyện. Kính xin Bệ Hạ tha mạng cho hắn. Quân Minh nguyện phấn thân toái cốt.
Mới nói được tới chữ cốt thì đã thấy thân hình đạo nhân mặc bào xám bỗng dưng bạo tán thành một đoàn huyết phấn, toàn bộ nổ tung nhuộm thắm cả đạo bào Quân Phụng bên cạnh!
Quân Minh cắn chặt răng, thân hình phát run, không phải vì oán hận mà nhiều hơn là khiếp sợ thất thố. Vừa rồi Uyên Minh ra tay tuy là mượn lực Huyền Vũ mới một kích đã dồn Quân Thành vào chỗ chết nhưng thủ đoạn lại không thể không khiến người ta kính sợ, cũng không cần những thứ thần thông khác mà thuần túy chỉ là đại đạo Sinh đã làm cho khí huyết trong cơ thể Quân Thành bạo tăng, nguyên khí chấn động rồi nổ tung.
Vì cực sinh chuyển thành tử!
Quân Thành tuy là Đại La Kim Tiên nhưng không hề có lực kháng cự.
--- Tầng pháp tắc thứ tám, sinh chi đạo!
Giờ phút này không chỉ là Quân Minh, phần đông Kim Tiên chuẩn thánh trong điện cũng kinh dị nhìn vào chỗ sâu trong điện.
Vị An Thiên Huyền Thánh Đại Đế này lại đã có thể pháp tắc trọng sinh của tầng hồn ấn thứ tám, cách chuẩn thánh sợ là không đến nửa bước, chỉ cần một lần nữa bước vào trạng thái thiên nhân cảm ứng, đúc thành tầng hồn ấn thứ bảy sẽ có chiến lực chuẩn thánh.
Trong mọi người, cũng chỉ có Ô Sào biết được thân phận và tu vi chân chính của Nhạc Vũ, trên mặt tuy không lộ ra nhưng thần sắc trong mắt lại có chút biến ảo.
Thái Ất Chân Tiên đã chứng nhận hồn ấn chuẩn thánh tầng thứ bảy, từ xưa đến nay chỉ có mấy người, ngay cả bản thể đang ở Phương Trượng sơn cũng còn kém xa, nhân vật như vậy hoặc là sớm vẫn lạc, hoặc là đã thành thánh vị, không biết tương lại vị Huyết Lục Thiên Quân này sẽ như thế nào.
Chỉ là một ý niệm đã đánh nát Quân Thành, Nhạc Vũ hời hợt phất tay liền đem lực huyết nguyên đến trước người, Huyền Vũ hiểu ý há miệng đớp gọn, sau đó không thể chờ đợi liền trốn vào động thiên Thiên Ý Phủ. Lúc trước thôn phệ tàn thi chuẩn thánh đã tiêu hóa có chút không ổn, sau nhờ áp lực của trận chiến với Yêu tộc nên đã dung hợp không ít lực huyết nguyên, tình hình đã khá hơn.
Bất quá khi Nhai Tí bị Nhạc Vũ dùng năm thanh kiếm cố tỏa, lại liên tiếp nuốt vào hơn mười vị Đại La Kim Tiên khiến huyết khí nguyên lực lại một lần nữa bành trướng đến cực hạn, lúc này lại thêm một Quân Thành càng áp chế không nổi, vừa mới tiến vào Thiên Ý Phủ thì thân hình đã bành trướng hơn trăm vạn trượng, cuộn tròn không thể động đậy, bất đắc dĩ nằm yên nhìn ra xa.
Nhai Tí thấy Huyền Vũ đột nhiên biến mất thì trừng mắt nhìn tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lại đắc ý, thân hình biến hóa thành ba trượng, nhảy phốc đến trước người Nhạc Vũ, thần sắc dữ tợn hướng về hai người ngoài điện gào thét tràn đầy lệ ý muốn xé nát cả hai!
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, tiện tay ném tờ thiên chiếu vào trong tay Ngụy Thanh.
- Quân Minh, ngươi bản thân phụng ý chỉ thiên đế cho nên vô tội! Chỉ là thiên chỉ rốt cuộc là thật hay giả, trẫm lại không biết. Ngụy Tham Tri, ngươi có chọn một quan lễ bộ hỏi thiên đình xem đạo thiên chỉ này có thật là của Hạo Thiên?
Quân Minh nắm chặt song quyền, cơ mặt vặn vẹo, Quân Phụng bên cạnh càng tỏ vẻ mê man khó hiểu.
Chỉ cần có chút pháp lực là có thể tra ra khí vận gia trì trên đạo thiên chỉ, vô luận là triện văn hay ấn tỉ thiên đế đều không phải là giả.
Ngụy Thanh cũng khó hiểu, sau đó nhờ Vi Minh Tử liếc mắt liền tỉnh ngộ, mỉm cười, đang muốn hành lễ đáp ứng lại chỉ nghe Ô Sào, bỗng dưng cười to:
- Cần gì sai người đi Thiên Đình? Nơi này đã có người cho ngươi có thể hỏi! Đạo hữu ở bên kia đang trông xem thế nào, sau lâu như thế còn không chịu hiện thân? Thật sự muốn Ô Sào ta thỉnh ngươi đi ra?
Thanh âm chấn động chín tầng mây, sau một lát từ tầng mây ngoài trăm vạn trượng bỗng nhiên vang lên một tiếng than nhẹ:
- Đã biết không thể gạt được Ô Sào đạo hữu!
Một nhân ảnh bỗng dưng không hề báo hiệu hiện thân trong cảm ứng hồn niệm của mọi người, tiếp đó chuyển thân trực tiếp phá không bay đến trong Huyền Thánh điện, thân cao bảy xích, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.
Nhạc Vũ không khỏi nhắm mắt, người trước mặt chính là Lý Trường Canh!
Hắn có Côn Luân Kính nên đã sớm biết người này ở đây nhưng vẫn làm ngơ, lúc này chính thức gặp mặt mới thấy trong mắt Lý Trường Canh đầy vẻ mệt mỏi mà trước đây không có, tuy là vẫn dáng vẻ cũ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đã già đi hơn mười tuổi.
Lý Trường Canh vào khỏi trong điện, thần sắc vô cùng phức tạp nhìn kỹ Nhạc Vũ, hồi lâu sau mới cười khổ một tiếng:
- Bệ Hạ! Không biết đạo thiên chỉ này nếu là thật thì ý Bệ Hạ làm thế nào? Nếu là giả thì như thế nào?
Thần sắc Nhạc Vũ vẫn lạnh băng:
- Nếu là giả tự nhiên là mọi chuyện đều tốt. Nếu là thật sự, trẫm sẽ khởi binh Phạt Thiên!
Địa vị Long tộc trong Bắc Hải vốn cực kỳ cao quý, mấy tỷ yêu tu trong đó có ít nhất hai thành quy về Long Cung quản hạt
Tiêu Ma tuy thanh thế hơi kém, bất quá ngoại trừ những con cháu hậu duệ thì dưới trướng cũng đồng dạng hội tụ có gần ngàn vạn yêu tu, thực lực không thể xem thường, có hai thế lực này gia nhập dưới trướng, toàn bộ Bắc Hải đều dễ dàng áp chế, vì thế Ô Sào mới nói là thế lực hiện giờ của đế đình nếu bắc tiến Bắc Câu Lô Châu đã không còn trở ngại.
Cười đón chào hỏi xong xuôi, đến khi Nhạc Vũ quay lại nhìn ba người quỳ ngoài điện thì sắc mặt đã chuyển thành lạnh băng, một áp lực vô cùng âm hàn dần tràn ngập trong hành cung.
Chỉ một lát sau, trong Huyền Thánh điện đã lặng ngắt, bên ngoài cung điện dường như cũng cảm nhận được nộ ý trong kiếm áp vô tận của Nhạc Vũ nên cũng dần bình tĩnh trở lại, cả Các Linh sơn yên lặng như tờ.
Trên đầu ba người Quân Minh đã chảy ròng ròng mồ hôi, bị ánh mắt như ngàn vạn lưỡi đao chiếu vào cảm giác đau đớn như đao cắt!
Ngoại trừ Quân Minh, ánh mắt hai kẻ còn lại cũng chưa đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng nhưng ngạo khí lúc trước đã bay sạch, tâm thần bất định.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu với Ngao Thuận cùng Tiêu Ma, xem như ý bảo, sau đó quay lại ngồi xuống trên đài, cười lạnh nhìn về phía Quân Minh:
- Ngươi nói phụng mệnh Hạo Thiên tiếp nhận đế vị phương bắc, không biết còn có bằng chứng.
Quân Minh giật thót, lúc này tuy Uyên Minh đang cười nhưng khiến người khác cảm giác cực kỳ âm lãnh, lại gọi thẳng tên Hạo Thiên không hề kính ý, ý trong đó càng khiến hắn tái nhợt. Ngược lại hai vị sư đệ lại lộ vẻ vui mừng nhìn sang thúc giục.
Khẽ thở dài, tay phải Quân Minh đưa ra quyển trục kim sắc, sau khi triển khai thì mặt sau có hai chữ "Thiên chỉ", hai tay dâng lên trước đầu.
Nhạc Vũ tùy tiện chiêu đến trong tay, mở ra bên trong đọc đại khái thấy Quân Minh năng lực xuất chúng, trung thành với thiên đình, nếu như Uyên Minh vẫn vong thì có thể kế nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ngoài ra lại lệnh cho hai người Quân Thành, Quân Phụng phụ tá, đảm nhiệm chức vị ngũ khí thủy đức tinh quân, Chân Vũ tinh quân.
Nhạc Vũ khai mở Long nhãn, hợp với Côn Luân Kính truy tìm nguồn gốc thì mơ hồ có thể thấy được tình hình lúc vị mặc nhật nguyệt tinh thần bào viết lên sách này, bất giác cười nhạt, tờ thiên chỉ này đã được viết vào mười năm trước, lúc Quân Minh vừa mới ổn định cân cước tại phương bắc, vị thiên đế kia đúng là dụng tâm lương khổ.
Lúc này vị đạo nhân mặc áo bào xám bên cạnh Quân Minh bỗng nhiên mở miệng:
- Bệ Hạ minh giám, sư huynh chúng ta chỉ là phụng thiên đế mà đến. Kỳ thật cũng không có ý mạo phạm, hôm nay bệ hạ đã không sao vậy chuyện trong thiên chỉ tự nhiên không cần nhắc lại. Kính xin Bệ Hạ phóng thích chúng ta!
- Phóng thích?
Nhạc Vũ cười lạnh:
- Trong thiên chỉ tuy đề cập các ngươi tiếp nhận đế vị của ta nhưng không nói các ngươi có thể tùy ý khi dễ tướng sĩ dưới trướng của ta.
Đạo nhân mặc áo bào xám nhìn tránh đi chỗ khác, hơi cúi người:
- Đế đình phương bắc liên quan đến đại nghiệp hưng suy nhân đạo, không thể một ngày vô chủ. Sư huynh chúng ta chỉ là thoáng nóng vội, có thể bỏ qua. Nghĩ đến lần này bên Thiên Đình tất có xử phạt! Chúng ta chính là thần tử của Thiên Đình, Bệ Hạ muốn khiển trách chúng ta, cũng không phải không thể, lại chỉ sợ là vi phạm định chế.
- Vi phạm định chế?
Nhạc Vũ nghe vậy, ý cười trên mặt càng phát tà khí:
- Nói như vậy, lần này bọn ngươi giết đến tận đế đình ta, Uyên Minh ta cần làm như không nhìn thấy, khiến cho binh tướng dưới trướng ta trọng thương thì trẫm cũng phải chịu đựng.?
- Bệ Hạ nghiêm trọng rồi!
Đạo nhân mặc áo bào xám khẽ run rẩy, nhưng sau một lát cố tự trấn định nói:
- Hạo Thiên thượng đế phụng mệnh Hồng Quân nhận vị thiên đế đã hơn năm vạn năm, làm việc xưa nay công bằng. Nếu là chúng ta có tội, tất nhiên sẽ có phán phạt.
Lời còn chưa dứt, trên mặt Quân Minh đã chuyển thành một mảnh tái nhợt, mấy câu trước thì sư đệ của hắn còn nói coi như là có lý có cứ nhưng câu cuối cùng rõ ràng đã là ẩn hàm uy hiếp.
Nếu là vào mấy ngày trước thì lời này còn khiến Thủy Kiếm tiên cân nhắc, nhưng hôm nay dưới trướng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cường giả như mây, thực lực không thua gì Thiên Đình, ngay cả Hạo Thiên cũng không quan tâm, sao vì mấy câu này mà thay đổi? Chỉ sợ ngược lại sẽ triệt để chọc giận Uyên Minh nên hắn vội vàng mở miệng nói:
- Bệ Hạ bớt giận, Quân Thành sư đệ của ta xưa nay sẽ không khéo nói chuyện. Kính xin Bệ Hạ tha mạng cho hắn. Quân Minh nguyện phấn thân toái cốt.
Mới nói được tới chữ cốt thì đã thấy thân hình đạo nhân mặc bào xám bỗng dưng bạo tán thành một đoàn huyết phấn, toàn bộ nổ tung nhuộm thắm cả đạo bào Quân Phụng bên cạnh!
Quân Minh cắn chặt răng, thân hình phát run, không phải vì oán hận mà nhiều hơn là khiếp sợ thất thố. Vừa rồi Uyên Minh ra tay tuy là mượn lực Huyền Vũ mới một kích đã dồn Quân Thành vào chỗ chết nhưng thủ đoạn lại không thể không khiến người ta kính sợ, cũng không cần những thứ thần thông khác mà thuần túy chỉ là đại đạo Sinh đã làm cho khí huyết trong cơ thể Quân Thành bạo tăng, nguyên khí chấn động rồi nổ tung.
Vì cực sinh chuyển thành tử!
Quân Thành tuy là Đại La Kim Tiên nhưng không hề có lực kháng cự.
--- Tầng pháp tắc thứ tám, sinh chi đạo!
Giờ phút này không chỉ là Quân Minh, phần đông Kim Tiên chuẩn thánh trong điện cũng kinh dị nhìn vào chỗ sâu trong điện.
Vị An Thiên Huyền Thánh Đại Đế này lại đã có thể pháp tắc trọng sinh của tầng hồn ấn thứ tám, cách chuẩn thánh sợ là không đến nửa bước, chỉ cần một lần nữa bước vào trạng thái thiên nhân cảm ứng, đúc thành tầng hồn ấn thứ bảy sẽ có chiến lực chuẩn thánh.
Trong mọi người, cũng chỉ có Ô Sào biết được thân phận và tu vi chân chính của Nhạc Vũ, trên mặt tuy không lộ ra nhưng thần sắc trong mắt lại có chút biến ảo.
Thái Ất Chân Tiên đã chứng nhận hồn ấn chuẩn thánh tầng thứ bảy, từ xưa đến nay chỉ có mấy người, ngay cả bản thể đang ở Phương Trượng sơn cũng còn kém xa, nhân vật như vậy hoặc là sớm vẫn lạc, hoặc là đã thành thánh vị, không biết tương lại vị Huyết Lục Thiên Quân này sẽ như thế nào.
Chỉ là một ý niệm đã đánh nát Quân Thành, Nhạc Vũ hời hợt phất tay liền đem lực huyết nguyên đến trước người, Huyền Vũ hiểu ý há miệng đớp gọn, sau đó không thể chờ đợi liền trốn vào động thiên Thiên Ý Phủ. Lúc trước thôn phệ tàn thi chuẩn thánh đã tiêu hóa có chút không ổn, sau nhờ áp lực của trận chiến với Yêu tộc nên đã dung hợp không ít lực huyết nguyên, tình hình đã khá hơn.
Bất quá khi Nhai Tí bị Nhạc Vũ dùng năm thanh kiếm cố tỏa, lại liên tiếp nuốt vào hơn mười vị Đại La Kim Tiên khiến huyết khí nguyên lực lại một lần nữa bành trướng đến cực hạn, lúc này lại thêm một Quân Thành càng áp chế không nổi, vừa mới tiến vào Thiên Ý Phủ thì thân hình đã bành trướng hơn trăm vạn trượng, cuộn tròn không thể động đậy, bất đắc dĩ nằm yên nhìn ra xa.
Nhai Tí thấy Huyền Vũ đột nhiên biến mất thì trừng mắt nhìn tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lại đắc ý, thân hình biến hóa thành ba trượng, nhảy phốc đến trước người Nhạc Vũ, thần sắc dữ tợn hướng về hai người ngoài điện gào thét tràn đầy lệ ý muốn xé nát cả hai!
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, tiện tay ném tờ thiên chiếu vào trong tay Ngụy Thanh.
- Quân Minh, ngươi bản thân phụng ý chỉ thiên đế cho nên vô tội! Chỉ là thiên chỉ rốt cuộc là thật hay giả, trẫm lại không biết. Ngụy Tham Tri, ngươi có chọn một quan lễ bộ hỏi thiên đình xem đạo thiên chỉ này có thật là của Hạo Thiên?
Quân Minh nắm chặt song quyền, cơ mặt vặn vẹo, Quân Phụng bên cạnh càng tỏ vẻ mê man khó hiểu.
Chỉ cần có chút pháp lực là có thể tra ra khí vận gia trì trên đạo thiên chỉ, vô luận là triện văn hay ấn tỉ thiên đế đều không phải là giả.
Ngụy Thanh cũng khó hiểu, sau đó nhờ Vi Minh Tử liếc mắt liền tỉnh ngộ, mỉm cười, đang muốn hành lễ đáp ứng lại chỉ nghe Ô Sào, bỗng dưng cười to:
- Cần gì sai người đi Thiên Đình? Nơi này đã có người cho ngươi có thể hỏi! Đạo hữu ở bên kia đang trông xem thế nào, sau lâu như thế còn không chịu hiện thân? Thật sự muốn Ô Sào ta thỉnh ngươi đi ra?
Thanh âm chấn động chín tầng mây, sau một lát từ tầng mây ngoài trăm vạn trượng bỗng nhiên vang lên một tiếng than nhẹ:
- Đã biết không thể gạt được Ô Sào đạo hữu!
Một nhân ảnh bỗng dưng không hề báo hiệu hiện thân trong cảm ứng hồn niệm của mọi người, tiếp đó chuyển thân trực tiếp phá không bay đến trong Huyền Thánh điện, thân cao bảy xích, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.
Nhạc Vũ không khỏi nhắm mắt, người trước mặt chính là Lý Trường Canh!
Hắn có Côn Luân Kính nên đã sớm biết người này ở đây nhưng vẫn làm ngơ, lúc này chính thức gặp mặt mới thấy trong mắt Lý Trường Canh đầy vẻ mệt mỏi mà trước đây không có, tuy là vẫn dáng vẻ cũ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đã già đi hơn mười tuổi.
Lý Trường Canh vào khỏi trong điện, thần sắc vô cùng phức tạp nhìn kỹ Nhạc Vũ, hồi lâu sau mới cười khổ một tiếng:
- Bệ Hạ! Không biết đạo thiên chỉ này nếu là thật thì ý Bệ Hạ làm thế nào? Nếu là giả thì như thế nào?
Thần sắc Nhạc Vũ vẫn lạnh băng:
- Nếu là giả tự nhiên là mọi chuyện đều tốt. Nếu là thật sự, trẫm sẽ khởi binh Phạt Thiên!