Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17-18
Quyển 1 – Chương 17: Cãi nhau
“Các cậu xảy ra chuyện gì à?” Thấy ánh mắt Hàn Dập Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, Tề Danh Dương nhịn không được hỏi.
“Không có gì, chỉ là phát hiện con mồi thú vị.” Nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mặt, trên mặt Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười giống như đi săn.
“Chuyện danh sách của cục cảnh sát Tây Đường đó cũng là vì cô ấy sao?” Tề Danh Dương nhớ tới Thẩm Tòng Thiện là bị “Đặc biệt tuyển chọn”, liền hỏi.
“Ừ.” Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận.
“Cậu sẽ không thật sự nhìn trúng cô ấy chứ?” Tề Danh Dương nhịn không được nhíu mày.
“Loại sắc đẹp này vẫn không thể lọt được vào mắt của bổn thiếu.” Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là muốn xem xem móng vuốt của con mèo con lợi hại thế nào.”
“Vậy thì tốt, nhìn thái độ đó của người ta, cũng không phải là nhìn trúng cậu.” Tề Danh Dương cười ha ha.
Hàn Dập Hạo không để ý tới anh ta, nghe thấy tiếng sấm không dứt trên đỉnh đầu, cất bước rời đi: “Đi thôi.”
Chỉ chốc lát sau, mưa xối xả như trút nước đã hạ xuống.
“Đi nhanh lên.” Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi vội vã chạy về phía trước.
“Ôi.” Đột nhiên, Lộ Gia Nghi
đi giày cao gót bị sái chân, thân thể liền nhanh chóng nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
Bị cô ấy kéo Thẩm Tòng Thiện muốn giữ vững thân thể, nhưng mặt đất quá trơn, mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống sàn xi măng rắn chắc.
Tuy nhiên, một đôi bàn tay to lại kịp thời ôm lấy eo của cô, ngay sau đó xoay tròn một cái, đã rơi vào trong lòng của người nào đó.
“Xem ra bản lĩnh của cảnh sát Thẩm cũng chỉ như vậy.” Giúp cô, vẫn là châm chọc như cũ.
Nước mưa rơi xuống làm ướt tầm mắt của cô, Thẩm Tòng Thiện co chút không thấy rõ gương mặt tuấn tú đột nhiên được phóng đại ở trước mắt này, nhưng nghe thấy giọng đáng ghét ấy thì lập tức đẩy anh ra. “Không cần anh xen vào việc của người khác.”
“Tốc độ phản ứng này, xem ra ngày mai là không qua.” Khoanh hai tay, Hàn Dập Hạo cười nhạo nói.
“Vậy anh mở to hai mắt nhìn cho tôi, ngày mai tôi nhất định có thể được chọn!” Thẩm Tòng Thiện dường như bị chọc tức mà hét lớn.
“Mỏi mắt mong chờ.” Vẫn là bốn chữ này, nói xong. Hàn Dập Hạo sải bước rời đi.
Thẩm Tòng Thiện trừng mắt nhìn bóng lưng của anh mấy lần, xoay người kéo Lộ Gia Nghi được Tề Danh Dương đỡ lấy rồi đi về một hướng khác.
Hôm sau, cuộc sát hạch tuyển chọn cảnh sát giữ gìn hòa bình của Liên Hiệp Quốc chính thức bắt đầu.
Cuộc sát hạch dựa theo cuộc thi tiếng Anh, lái xe, tháo gỡ súng, tiến hành tự bắn nhanh 5 mét, bắn chậm 7 mét, áp dụng “Phương pháp loại trừ chết bất ngờ”, có một môn thất bại cũng sẽ bị loại ngay lập tức.
Có lẽ là ngày thường mức độ huấn luyện quá cao, cho nên cuộc sát hạch thông thường này so với những thứ “May mắn còn sống sốt” trong tay Hàn Dập Hạo đối với các ứng cử viên mà nói, có vẻ thành thạo.
Dĩ nhiên cũng có số ít ứng cử viên vì phát huy ai chỗ, bị loại.
Cuối cùng, bởi vì số lượng người được thông qua vượt ra khỏi hạn ngạch, nhóm giám khảo phải dựa theo cấp độ thành tích, để chọn danh sách ứng cử viên trúng tuyển.
Mà Thẩm Tòng Thiện với thành tích xuất sắc xếp thứ ba trong danh sách không hề lo lắng mà được tuyển chọn, lấy được chứng chỉ bằng cấp cảnh sát dân sự gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc.
Khi tên của cô được đọc ra từ miệng của giám khảo quốc tịch Pháp tóc vàng mắt xanh thì Thẩm Tòng Thiện cùng với tất cả những ứng cử viên được trúng tuyển khác, cảm thấy vô cùng phấn khởi và tự hào.
Dù sao đây cũng là cuộc tập huấn “vô nhân đạo” đã phải trải qua trong mấy ngày qua, dùng sự vất vả và mồ hôi của cô để đổi lấy, cảm giác vui sướng quá mãnh liệt cho nên cô cũng đã quên mất mục đích ban đầu.
Trước tiên, cô liền gọi điện cho Lương Tư Hàn, nói cho anh ta biết cái tin tức tót này.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại là một sự im lặng và yên tĩnh rất lâu.
“Tư Hàn, anh sao vậy?” Cho dù cô không nhạy bén, cũng hiểu được phản ứng của bạn trai là vì sao, nhớ tới lúc đầu cô nói cho anh biết mình sẽ không được chọn, giọng của Thẩm Tòng Thiện từ từ thấp lại.
“Tòng Thiện, nếu như anh nói không muốn em đi, em sẽ từ bỏ làm cảnh sát gìn giữ hòa bình chứ?” Anh trực tiếp hỏi.
“Tư Hàn, anh cũng là cảnh sát, hẳn là anh cũng có thể hiểu được đây chính là vinh dự.” Thẩm Tòng Thiện hy vọng anh có thể lý giải chuyện này từ góc độ làm cảnh sát.
“Nhưng anh cũng là bạn trai của em, Samos là quốc gia thế nào, chẳng lẽ em không biết? Ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh bom và xung đột vũ trang, một nơi nguy hiểm như vậy, anh không đồng ý cho em đi.” Anh tỏ thái độ kiên quyết.
“Tư Hàn em hy vọng anh có thể ủng hộ công việc của em.” Anh có thái độ hơi ngang ngược, khiến Thẩm Tòng Thiện cũng phát cáu, “Đi Samos không chỉ có một mình em, những người khác cũng có gia dình và người thân, chẳng lẽ cũng bởi vì gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều không đi sao? Cách nghĩ này của anh thật quá ích kỷ.”
“Được rồi, coi như anh ích kỷ đi.” Lương Tư Hàn đột nhiên cất giọng mềm mỏng, anh cố gắng thuyết phục cô, “Tòng Thiện, nghĩ cho anh được không! Em đến nơi đó, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Nghe nói vậy, Thẩm Tòng Thiện cũng mềm lòng, tuy nhiên, cô vẫn không muốn từ bỏ. “Tư Hàn, anh cũng biết tình trạng của em lúc này. Em bị điều đến phân cục Tây Đường, cách chức thành nhân viên cảnh sát nhỏ bé. Gìn giữ hòa bình lần này đối với em mà nói, là một cơ hội thăng cấp vô cùng tốt, em thật sự không muốn từ bỏ.”
“Tòng Thiện, sao em lại cố chấp như vậy?” Thấy nói mà cô không hiểu, trong giọng nói của Lương Tư Hàn ẩn chứa tức giận.
“Tư Hàn, thật xin lỗi, em biết anh là vì tốt cho em, nhưng mà em đã quyết định rồi.” Dứt lời, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cúp điện thoại.
“Thái độ tệ như vậy, coi chừng bạn trai không nhớ tới cô.” Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói kèm theo nụ cười nhạo báng.
Quyển 1 – Chương 18: Đến Châu Phi
Thẩm Tòng Thiện đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Dập Hạo trong bộ quân phục ngụy trang đang đứng dựa vào trên tường, khóe miệng hơi nhếch lên, kèm theo một chút vô lại mỉm cười nhìn cô.
“Anh đến lúc nào?” Cô căm tức nhìn anh, chất vấn.
“Đủ lâu, toàn bộ quá trình đều nghe hết cả.” Anh nhướng đôi mày kiếm như lưỡi dao lên, cười xấu xa nói.
“Vô sỉ! Cho nên anh nghe lén tôi gọi điện thoại à!” Thẩm Tòng Thiện nắm chặt nắm tay, thật muốn đấm vào nụ cười đắc ý trên mặt của anh.
“Cô có thể gọi ở đây, tại sao tôi lại không thể ‘ngẫu nhiên’ ở đây ‘nghỉ ngơi’. Hơn nữa, cô nói lớn tiếng như vậy, tôi vốn không có nghe lén.” Đứng thẳng người, Hàn Dập Hạo “Thản nhiên” đáp lại.
“Tôi lười phải nói chuyện với anh, sau này tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mặt của tôi nữa.” Mặc dù kìm nén sự tức giận trong bụng, nhưng nghĩ đến việc sau khi kết thúc tập huấn không còn nhìn thấy “Tiểu nhân” này nữa, Thẩm Tòng Thiện cũng lười phải dây dưa với anh, sau khi hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cô xoay người rời đi.
“Vậy cô sẽ sớm thất vọng thôi.” Nhìn bóng lưng của cô, Hàn
Dập Hạo nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Dập Hạo, thì ra cậu ở đây.” Tề Danh Dương cũng mặc bộ quân phục ngụy trang giống vậy đang từ đằng xa đi tới, anh nhìn Hàn Dập Hạo, lên tiếng gọi.
“Sao vậy?” Hàn Dập Hạo thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn về phía Tề Danh Dương.
“Trên danh sách ứng cử viên, tư liệu của bọn họ cậu đã xem chưa?” Giơ giơ một xấp tài liệu dày cộm trong tay, Tề Danh Dương hỏi.
“Không chỉ xem, còn tiến thêm một bước.” Hàn Dập Hạo đăm chiêu nói, nhớ tới cuộc cãi nhau vừa mới nghe được, trong lòng của anh vô cùng vui vẻ.
“Sao cơ?” Tề Danh Dương có chút khó hiểu.
“Ý của tôi là làm cấp trên, nên biết quan tâm cấp dưới.” Người nào đó nghiêm trang nói.
Mặc dù Tề Danh Dương cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghe được những câu này từ miệng của Hàn Dập Hạo, nhưng anh cũng không muốn truy đến cùng, anh lật giở tài liệu, đột nhiên mở miệng nói: “Cô nữ cảnh sát tên Thẩm Tòng Thiện cũng đã trúng tuyển.”
“Tôi biết.” Hàn Dập Hạo thản nhiên nói.
“Hồ sơ về cô ấy thật đúng là phong phú, chỉ là có chút kỳ lạ, cô ấy tham gia phá được nhiều vụ án như vậy, nhưng vẫn không được thăng chức.” Tề Danh Dương vừa nhìn vừa nói.
“Loại phá án đoàn thể này, vốn là chỉ có một công thần.” Hàn Dập Hạo lười biếng nói.
“Ý của cậu là, cô ấy luôn làm đồ cưới cho người khác, chính mình lại không biết?” Tề Danh Dương nhíu mày hỏi.
“Có lẽ cô ấy biết, nhưng cam tâm tình nguyện.” Tầm mắt rơi ở phía xa, Hàn Dập Hạo không biết vì sao lại thốt ra một câu như vậy, sau khi chạm phải ánh mắt Tề Danh Dương chờ đợi anh giải thích, anh chuyển đề tài: “Đi, nên trở về quân khu thôi.”
Xét thấy tình hình ở Samos khá nghiêm trọng, đáp ứng yêu cầu của tổng bộ gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, lực lượng gìn giữ hòa bình của Trung Quốc xuất phát trước thời hạn.
Khi Thẩm Tòng Thiện nhận được thông báo này thì cô đi tới chỗ làm việc của Lương Tư Hàn trước, nhưng khi cô đi tới đó thì lại được biết Lương Tư Hàn đã đi Thị Sảnh [1] họp.
[1] Thị Sảnh: trụ sở cơ quan hành chính của thành phố.
Gọi cho anh mấy cuộc điện thoại đều không thông, cô đành phải để lại cho anh một lời nhắn, nói cho anh biết tối nay cô phải rời đi rồi, đến Châu Phi sẽ gọi cho anh.
Về nhà vội vã lấy vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau khi chào tạm biệt cậu và cả nhà, Thẩm Tòng Thiện trang bị quần áo nhẹ đơn giản liền chạy tới địa điểm tập hợp.
Lúc chập tối, hơn ba mươi cảnh sát gìn giữ hòa bình được tuyển chọn từ trong cuộc sát hạch ngồi trên máy bay quân dụng, bắt đầu cuộc hành trình gìn giữ hòa bình ở Châu Phi.
Sau khi trải qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ bay đường dài, sau ba lần tiếp nhiên liệu đường đi, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thủ đô Mori.
Ra khỏi sân bay, đã có hai chiếc xe buýt chờ ở bên ngoài. Đáng lẽ các cảnh sát gìn giữ hòa bình đều buồn ngủ và mệt lả, vừa ngồi lên xe tất cả đều nhao nhao sốc lại tinh thần, tò mò quan sát cảnh vật dọc đường đi.
Mặc dù Mori là thủ đô kiêm thành phố lớn nhất Samos, nhưng ở trong mắt của mọi người chỉ có hình ảnh cũ nát và tồi tàn. Ở trước khi chưa tiến vào trung tâm thành phố, phần lớn số kiến trúc đều là nhà ván gỗ một tầng, đồng chí tới đón giới thiệu nói, đây đều là khu tập trung cư dân bình thường.
Thẩm Tòng Thiện có chút lơ đãng nhìn cảnh vật thoáng hiện ngoài cửa sổ, trong lòng suy đoán không biết Lương Tư Hàn nhận được lời nhắn của cô sẽ có phản ứng gì, vừa nghĩ tới chuyến đi vội vàng này đến cả nói tạm biệt cũng không kịp, hơn nữa khoảng cách lần gặp mặt tới không biết phải bao lâu, cô lại càng hối hận ngày đó đã cãi nhau với anh
Rất nhanh, xe đã đến trung tâm thành phố. Trong lúc mọi người đang trong sự kinh ngạc, Thẩm Tòng Thiện cũng đã phát hiện nơi này cùng chỗ vừa mới đi qua có khác biệt rất lớn. Khoảng cách chiều rộng là gấp đôi con đường đất ban nãy. Tòa nhà riêng biệt ở hai bên bất kể là sử dụng vật liệu xây dựng hay là kết cấu thiết kế tổng thể đều tương tự như khu nhà hai tầng ở trong nước, trông cũng rất thoải mái.
Sau đó thì xuất hiện một tòa nhà bảy tầng hiện đại hóa, mặt trước trang trí toàn bằng hợp kim.
Không đợi mọi người đặt câu hỏi, vị đồng chí đến đón kia liền nở nụ cười, hơi thấp giọng nói: “Lạ lắm đúng không? Lúc chung tôi vừa mới tới đây cũng rất kinh ngạc. Công trình kiến trúc này chính là tòa nhà chính phủ làm việc. Những ngôi nhà cao cấp chung quanh nó đều là nơi ở của các quan viên chính phủ. Mức độ hủ bại của quốc gia này e rằng đi ngược lại với danh tiếng kinh tế của nó trên thế giới. Nhưng, những thứ này là vấn đề nội bộ của nó, không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần làm tốt chức trách công việc của mình như vậy là đủ rồi.”
Mọi người rối rít gật đầu, không bình luận gì thêm nữa.
“Các cậu xảy ra chuyện gì à?” Thấy ánh mắt Hàn Dập Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, Tề Danh Dương nhịn không được hỏi.
“Không có gì, chỉ là phát hiện con mồi thú vị.” Nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mặt, trên mặt Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười giống như đi săn.
“Chuyện danh sách của cục cảnh sát Tây Đường đó cũng là vì cô ấy sao?” Tề Danh Dương nhớ tới Thẩm Tòng Thiện là bị “Đặc biệt tuyển chọn”, liền hỏi.
“Ừ.” Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận.
“Cậu sẽ không thật sự nhìn trúng cô ấy chứ?” Tề Danh Dương nhịn không được nhíu mày.
“Loại sắc đẹp này vẫn không thể lọt được vào mắt của bổn thiếu.” Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là muốn xem xem móng vuốt của con mèo con lợi hại thế nào.”
“Vậy thì tốt, nhìn thái độ đó của người ta, cũng không phải là nhìn trúng cậu.” Tề Danh Dương cười ha ha.
Hàn Dập Hạo không để ý tới anh ta, nghe thấy tiếng sấm không dứt trên đỉnh đầu, cất bước rời đi: “Đi thôi.”
Chỉ chốc lát sau, mưa xối xả như trút nước đã hạ xuống.
“Đi nhanh lên.” Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi vội vã chạy về phía trước.
“Ôi.” Đột nhiên, Lộ Gia Nghi
đi giày cao gót bị sái chân, thân thể liền nhanh chóng nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
Bị cô ấy kéo Thẩm Tòng Thiện muốn giữ vững thân thể, nhưng mặt đất quá trơn, mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống sàn xi măng rắn chắc.
Tuy nhiên, một đôi bàn tay to lại kịp thời ôm lấy eo của cô, ngay sau đó xoay tròn một cái, đã rơi vào trong lòng của người nào đó.
“Xem ra bản lĩnh của cảnh sát Thẩm cũng chỉ như vậy.” Giúp cô, vẫn là châm chọc như cũ.
Nước mưa rơi xuống làm ướt tầm mắt của cô, Thẩm Tòng Thiện co chút không thấy rõ gương mặt tuấn tú đột nhiên được phóng đại ở trước mắt này, nhưng nghe thấy giọng đáng ghét ấy thì lập tức đẩy anh ra. “Không cần anh xen vào việc của người khác.”
“Tốc độ phản ứng này, xem ra ngày mai là không qua.” Khoanh hai tay, Hàn Dập Hạo cười nhạo nói.
“Vậy anh mở to hai mắt nhìn cho tôi, ngày mai tôi nhất định có thể được chọn!” Thẩm Tòng Thiện dường như bị chọc tức mà hét lớn.
“Mỏi mắt mong chờ.” Vẫn là bốn chữ này, nói xong. Hàn Dập Hạo sải bước rời đi.
Thẩm Tòng Thiện trừng mắt nhìn bóng lưng của anh mấy lần, xoay người kéo Lộ Gia Nghi được Tề Danh Dương đỡ lấy rồi đi về một hướng khác.
Hôm sau, cuộc sát hạch tuyển chọn cảnh sát giữ gìn hòa bình của Liên Hiệp Quốc chính thức bắt đầu.
Cuộc sát hạch dựa theo cuộc thi tiếng Anh, lái xe, tháo gỡ súng, tiến hành tự bắn nhanh 5 mét, bắn chậm 7 mét, áp dụng “Phương pháp loại trừ chết bất ngờ”, có một môn thất bại cũng sẽ bị loại ngay lập tức.
Có lẽ là ngày thường mức độ huấn luyện quá cao, cho nên cuộc sát hạch thông thường này so với những thứ “May mắn còn sống sốt” trong tay Hàn Dập Hạo đối với các ứng cử viên mà nói, có vẻ thành thạo.
Dĩ nhiên cũng có số ít ứng cử viên vì phát huy ai chỗ, bị loại.
Cuối cùng, bởi vì số lượng người được thông qua vượt ra khỏi hạn ngạch, nhóm giám khảo phải dựa theo cấp độ thành tích, để chọn danh sách ứng cử viên trúng tuyển.
Mà Thẩm Tòng Thiện với thành tích xuất sắc xếp thứ ba trong danh sách không hề lo lắng mà được tuyển chọn, lấy được chứng chỉ bằng cấp cảnh sát dân sự gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc.
Khi tên của cô được đọc ra từ miệng của giám khảo quốc tịch Pháp tóc vàng mắt xanh thì Thẩm Tòng Thiện cùng với tất cả những ứng cử viên được trúng tuyển khác, cảm thấy vô cùng phấn khởi và tự hào.
Dù sao đây cũng là cuộc tập huấn “vô nhân đạo” đã phải trải qua trong mấy ngày qua, dùng sự vất vả và mồ hôi của cô để đổi lấy, cảm giác vui sướng quá mãnh liệt cho nên cô cũng đã quên mất mục đích ban đầu.
Trước tiên, cô liền gọi điện cho Lương Tư Hàn, nói cho anh ta biết cái tin tức tót này.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại là một sự im lặng và yên tĩnh rất lâu.
“Tư Hàn, anh sao vậy?” Cho dù cô không nhạy bén, cũng hiểu được phản ứng của bạn trai là vì sao, nhớ tới lúc đầu cô nói cho anh biết mình sẽ không được chọn, giọng của Thẩm Tòng Thiện từ từ thấp lại.
“Tòng Thiện, nếu như anh nói không muốn em đi, em sẽ từ bỏ làm cảnh sát gìn giữ hòa bình chứ?” Anh trực tiếp hỏi.
“Tư Hàn, anh cũng là cảnh sát, hẳn là anh cũng có thể hiểu được đây chính là vinh dự.” Thẩm Tòng Thiện hy vọng anh có thể lý giải chuyện này từ góc độ làm cảnh sát.
“Nhưng anh cũng là bạn trai của em, Samos là quốc gia thế nào, chẳng lẽ em không biết? Ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh bom và xung đột vũ trang, một nơi nguy hiểm như vậy, anh không đồng ý cho em đi.” Anh tỏ thái độ kiên quyết.
“Tư Hàn em hy vọng anh có thể ủng hộ công việc của em.” Anh có thái độ hơi ngang ngược, khiến Thẩm Tòng Thiện cũng phát cáu, “Đi Samos không chỉ có một mình em, những người khác cũng có gia dình và người thân, chẳng lẽ cũng bởi vì gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều không đi sao? Cách nghĩ này của anh thật quá ích kỷ.”
“Được rồi, coi như anh ích kỷ đi.” Lương Tư Hàn đột nhiên cất giọng mềm mỏng, anh cố gắng thuyết phục cô, “Tòng Thiện, nghĩ cho anh được không! Em đến nơi đó, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Nghe nói vậy, Thẩm Tòng Thiện cũng mềm lòng, tuy nhiên, cô vẫn không muốn từ bỏ. “Tư Hàn, anh cũng biết tình trạng của em lúc này. Em bị điều đến phân cục Tây Đường, cách chức thành nhân viên cảnh sát nhỏ bé. Gìn giữ hòa bình lần này đối với em mà nói, là một cơ hội thăng cấp vô cùng tốt, em thật sự không muốn từ bỏ.”
“Tòng Thiện, sao em lại cố chấp như vậy?” Thấy nói mà cô không hiểu, trong giọng nói của Lương Tư Hàn ẩn chứa tức giận.
“Tư Hàn, thật xin lỗi, em biết anh là vì tốt cho em, nhưng mà em đã quyết định rồi.” Dứt lời, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cúp điện thoại.
“Thái độ tệ như vậy, coi chừng bạn trai không nhớ tới cô.” Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói kèm theo nụ cười nhạo báng.
Quyển 1 – Chương 18: Đến Châu Phi
Thẩm Tòng Thiện đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Dập Hạo trong bộ quân phục ngụy trang đang đứng dựa vào trên tường, khóe miệng hơi nhếch lên, kèm theo một chút vô lại mỉm cười nhìn cô.
“Anh đến lúc nào?” Cô căm tức nhìn anh, chất vấn.
“Đủ lâu, toàn bộ quá trình đều nghe hết cả.” Anh nhướng đôi mày kiếm như lưỡi dao lên, cười xấu xa nói.
“Vô sỉ! Cho nên anh nghe lén tôi gọi điện thoại à!” Thẩm Tòng Thiện nắm chặt nắm tay, thật muốn đấm vào nụ cười đắc ý trên mặt của anh.
“Cô có thể gọi ở đây, tại sao tôi lại không thể ‘ngẫu nhiên’ ở đây ‘nghỉ ngơi’. Hơn nữa, cô nói lớn tiếng như vậy, tôi vốn không có nghe lén.” Đứng thẳng người, Hàn Dập Hạo “Thản nhiên” đáp lại.
“Tôi lười phải nói chuyện với anh, sau này tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mặt của tôi nữa.” Mặc dù kìm nén sự tức giận trong bụng, nhưng nghĩ đến việc sau khi kết thúc tập huấn không còn nhìn thấy “Tiểu nhân” này nữa, Thẩm Tòng Thiện cũng lười phải dây dưa với anh, sau khi hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cô xoay người rời đi.
“Vậy cô sẽ sớm thất vọng thôi.” Nhìn bóng lưng của cô, Hàn
Dập Hạo nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Dập Hạo, thì ra cậu ở đây.” Tề Danh Dương cũng mặc bộ quân phục ngụy trang giống vậy đang từ đằng xa đi tới, anh nhìn Hàn Dập Hạo, lên tiếng gọi.
“Sao vậy?” Hàn Dập Hạo thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn về phía Tề Danh Dương.
“Trên danh sách ứng cử viên, tư liệu của bọn họ cậu đã xem chưa?” Giơ giơ một xấp tài liệu dày cộm trong tay, Tề Danh Dương hỏi.
“Không chỉ xem, còn tiến thêm một bước.” Hàn Dập Hạo đăm chiêu nói, nhớ tới cuộc cãi nhau vừa mới nghe được, trong lòng của anh vô cùng vui vẻ.
“Sao cơ?” Tề Danh Dương có chút khó hiểu.
“Ý của tôi là làm cấp trên, nên biết quan tâm cấp dưới.” Người nào đó nghiêm trang nói.
Mặc dù Tề Danh Dương cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghe được những câu này từ miệng của Hàn Dập Hạo, nhưng anh cũng không muốn truy đến cùng, anh lật giở tài liệu, đột nhiên mở miệng nói: “Cô nữ cảnh sát tên Thẩm Tòng Thiện cũng đã trúng tuyển.”
“Tôi biết.” Hàn Dập Hạo thản nhiên nói.
“Hồ sơ về cô ấy thật đúng là phong phú, chỉ là có chút kỳ lạ, cô ấy tham gia phá được nhiều vụ án như vậy, nhưng vẫn không được thăng chức.” Tề Danh Dương vừa nhìn vừa nói.
“Loại phá án đoàn thể này, vốn là chỉ có một công thần.” Hàn Dập Hạo lười biếng nói.
“Ý của cậu là, cô ấy luôn làm đồ cưới cho người khác, chính mình lại không biết?” Tề Danh Dương nhíu mày hỏi.
“Có lẽ cô ấy biết, nhưng cam tâm tình nguyện.” Tầm mắt rơi ở phía xa, Hàn Dập Hạo không biết vì sao lại thốt ra một câu như vậy, sau khi chạm phải ánh mắt Tề Danh Dương chờ đợi anh giải thích, anh chuyển đề tài: “Đi, nên trở về quân khu thôi.”
Xét thấy tình hình ở Samos khá nghiêm trọng, đáp ứng yêu cầu của tổng bộ gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, lực lượng gìn giữ hòa bình của Trung Quốc xuất phát trước thời hạn.
Khi Thẩm Tòng Thiện nhận được thông báo này thì cô đi tới chỗ làm việc của Lương Tư Hàn trước, nhưng khi cô đi tới đó thì lại được biết Lương Tư Hàn đã đi Thị Sảnh [1] họp.
[1] Thị Sảnh: trụ sở cơ quan hành chính của thành phố.
Gọi cho anh mấy cuộc điện thoại đều không thông, cô đành phải để lại cho anh một lời nhắn, nói cho anh biết tối nay cô phải rời đi rồi, đến Châu Phi sẽ gọi cho anh.
Về nhà vội vã lấy vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau khi chào tạm biệt cậu và cả nhà, Thẩm Tòng Thiện trang bị quần áo nhẹ đơn giản liền chạy tới địa điểm tập hợp.
Lúc chập tối, hơn ba mươi cảnh sát gìn giữ hòa bình được tuyển chọn từ trong cuộc sát hạch ngồi trên máy bay quân dụng, bắt đầu cuộc hành trình gìn giữ hòa bình ở Châu Phi.
Sau khi trải qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ bay đường dài, sau ba lần tiếp nhiên liệu đường đi, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thủ đô Mori.
Ra khỏi sân bay, đã có hai chiếc xe buýt chờ ở bên ngoài. Đáng lẽ các cảnh sát gìn giữ hòa bình đều buồn ngủ và mệt lả, vừa ngồi lên xe tất cả đều nhao nhao sốc lại tinh thần, tò mò quan sát cảnh vật dọc đường đi.
Mặc dù Mori là thủ đô kiêm thành phố lớn nhất Samos, nhưng ở trong mắt của mọi người chỉ có hình ảnh cũ nát và tồi tàn. Ở trước khi chưa tiến vào trung tâm thành phố, phần lớn số kiến trúc đều là nhà ván gỗ một tầng, đồng chí tới đón giới thiệu nói, đây đều là khu tập trung cư dân bình thường.
Thẩm Tòng Thiện có chút lơ đãng nhìn cảnh vật thoáng hiện ngoài cửa sổ, trong lòng suy đoán không biết Lương Tư Hàn nhận được lời nhắn của cô sẽ có phản ứng gì, vừa nghĩ tới chuyến đi vội vàng này đến cả nói tạm biệt cũng không kịp, hơn nữa khoảng cách lần gặp mặt tới không biết phải bao lâu, cô lại càng hối hận ngày đó đã cãi nhau với anh
Rất nhanh, xe đã đến trung tâm thành phố. Trong lúc mọi người đang trong sự kinh ngạc, Thẩm Tòng Thiện cũng đã phát hiện nơi này cùng chỗ vừa mới đi qua có khác biệt rất lớn. Khoảng cách chiều rộng là gấp đôi con đường đất ban nãy. Tòa nhà riêng biệt ở hai bên bất kể là sử dụng vật liệu xây dựng hay là kết cấu thiết kế tổng thể đều tương tự như khu nhà hai tầng ở trong nước, trông cũng rất thoải mái.
Sau đó thì xuất hiện một tòa nhà bảy tầng hiện đại hóa, mặt trước trang trí toàn bằng hợp kim.
Không đợi mọi người đặt câu hỏi, vị đồng chí đến đón kia liền nở nụ cười, hơi thấp giọng nói: “Lạ lắm đúng không? Lúc chung tôi vừa mới tới đây cũng rất kinh ngạc. Công trình kiến trúc này chính là tòa nhà chính phủ làm việc. Những ngôi nhà cao cấp chung quanh nó đều là nơi ở của các quan viên chính phủ. Mức độ hủ bại của quốc gia này e rằng đi ngược lại với danh tiếng kinh tế của nó trên thế giới. Nhưng, những thứ này là vấn đề nội bộ của nó, không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần làm tốt chức trách công việc của mình như vậy là đủ rồi.”
Mọi người rối rít gật đầu, không bình luận gì thêm nữa.