Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Trương Khác thấy Trần Tín Sinh nhìn thấu cái mánh nhỏ của mình, cười xấu hổ:
- Cũng sợ ông Trần đánh giá quá cao tiềm lực phát triển của Ái Đạt.
Trần Tín Sinh thẳng thắn nói:
- Lần này gặp mặt là tôi được tổng bộ ủy quyền, nhưng điều kiện ông Trương đưa ra lại khác với quyền tôi được trao, cho nên tôi phải trao đổi với tổng bộ, quyết định cuối cùng là ở bên đó. Song không thể thừa nhận đó là con đường phù hợp với Ái Đạt, đặc biệt được hợp tác với người có nhãn quang như ông Trương là điều TI mong muốn.
Mặc dù chưa biết quyết định cuối cùng, nhưng Trần Tín Sinh vẫn biểu đạt tôn kính với Trương Khác và Ái Đạt.
Trương Khác nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ đêm, lúc này chính là thời gian làm việc vủa tổng bộ TI, Trần Tín Sinh tỏ ý muốn về khách sạn, Trương Khác cùng hai người Đinh Hòe đưa ông ta về khách sạn Tây Thành.
Từ khác sạn Tây Thành đi ra, họ không vội vào xe mà ngồi trước bồn hoa hút thuốc, người thức đêm đều nghiện thuộc, gần đây Trương Khác cũng phải hút thuốc lấy tinh thần.
- Ti lần này chắc là mang tiền mặt tới mua phương án của chúng ta rồi, không biết mức tối cao bọn họ có thể đưa ra là bao nhiêu?
Đinh Hòe hỏi:
Trương Khác nhìn hai người bọn họ, họ chưa biết Vạn Yến mất đi cơ hội này, trong hai ba năm sau phải đau đớn nuối tiếc tới mức nào:
- Lão Đinh chắc cả tháng chưa ngủ có tử tế hả, ông đoán xem nếu TI trực tiếp lấy tiền mua có thể sẽ là bao nhiêu.
Đinh Hòe lắc đầu không nói.
Trương Khác tự tin nói:
- Hợp tác với TI không phải lấy tiền mặt ra là có thể thành, lão Đinh, cho ông một lựa chọn tiền lương tăng lên 30 vạn hoặc bỏ 15 vạn tiền lương cho ông nhập cổ phần 3%, ông chọn cái nào?
- 30 vạn.
Đinh Hòe nhìn Tô Tân Đông, nghĩ một lúc lại nói:
- Có điều tôi cũng muốn đồng cam cộng khổ với nhà máy, không phải cậu muốn tôi nhả cả 15 vạn tiền lương năm nay ra đấy chứ?
Trương Khác lắc đầu cười, quay sang hỏi Tô Tân Đông:
- Tiếp theo tới lượt lão Tô lựa chọn.
Tô Tân Đông cười ha hả:
- Một chút nhãn quang cũng không có sao theo Khác thiếu gia kiếm ăn được.
- Ti có khả năng sẽ hạn chế lượng hàng cung cấp, nhưng sẽ không từ chối phương án của chúng ta, với Ti Mà nói, đây chỉ là một nghiệp vụ mà thôi.
Trương Khác vỗ vai bọn họ:
- Viến tiền cảnh thì trường có thể thấy được hiện nay, phương án này ít nhất trị giá 500 vạn, nhưng tôi tin chắc, giá trị của nó rồi sẽ vượt xa 500 vạn, các vị sẽ không phải hối hận với quyết định ngày hôm nay, hiện giờ tính các vị lấy kỹ thuật nhập 3% cổ phần, nhưng tới khi nhóm sản phẩm đầu tiên đưa ra tôi sẽ nâng lên 5%.
Tô Tân Đông bình tĩnh nói:
- Khác thiếu gia giúp TI vãn hồi một quyết sách sai lầm nghiêm trọng, chỉ bằng cống hiến này, TI cũng đáng cung cấp vô điều kiện.
Trương Khác nhìn ánh đèn từ lầu chính khách sạn Tây Thành chiếu xuống, nói:
- Không nên hi vọng xa vời như thế, người làm ăn ai chẳng tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Thầm nghĩ, chắc hôm nay sẽ là đêm mất ngủ với Trần Tín Sinh đây.
Trương Khác đứng dậy vặn lưng, mấy ngày qua thật quá mệt mỏi, những ngày tiếp theo càng chẳng nhẹ nhàng hơn, nhưng tiền cảnh lớn lao làm lòng y sinh ra rất nhiều hào tình tráng chí.
Đại hội đảng Hải Châu đã vào ngày thứ hai, Trương Khác căn bản không chú ý theo dõi, mặc dù vận mệnh của nhiều người sẽ phát sinh biến hóa ở đại hội này, nhưng so với sự nghiệp hùng vĩ, nó trở nên nhỏ bé.
Chỉ cần qua được năm nay, cho dù Vạn Dũng có lên được thường vụ phó thị trưởng, Trương Khác cũng hoàn toàn không phải sợ ông ta, nhưng năm nay thực chẳng dễ dàng gì.
Chu Văn Bân đưa Trương Khác về nhà trọ, rồi lại đưa hai người Đinh Hòe về trấn Ích Long, xuống xe rồi hai người bọn họ hoàn toàn không buồn ngủ, tiếp tục ngồi trước cửa nhà máy hút thuốc, so với việc trở về đánh thức người nhà, chẳng bằng đợi ở đây vài tiếng tới lúc trời sáng.
Tô Tân Đông nói:
- Nếu TI tiếp nhận điều kiện của chúng ta, tiền đồ của Ái Đạt thật đáng kỳ vọng, tôi thấy tái chính trong ta Khác thiếu gia cũng có hạn, tiền trong tay tôi tạm thời chẳng dùng...
Đinh Hòe cười:
- Nhả 15 vạn cho cậu ta là được, nhiều hơn tôi cũng chẳng có.
Dưới tình hình Ái Đạt có thể kiếm được người mua khác (Cty ESS), điều kiện hợp tác giữa TI và Ái đạt mau chóng đàm phán ổn thỏa, TI sẽ cung cấp giá không quá giá cung cấp cho C-Cube, nhưng khi có nơi thứ ba chen vào thị trường chip giải mã, phân ngạch thị trưởng ít đi thì giá cả sẽ khôi phục lại mức giá thị trường.
Nhưng số lượng cung ứng không vượt quá 1/3 tổng sản lượng của TI.
Từ điểm này có thể nhìn ra TI có nghiệp vụ lớn, không định dây dưa.
Cty TI mỗi năm mời 2 -3 kỹ sư của Ái Đạt tham gia nghiên cứu phương án mà Ái Đạt đã bỏ, Trương Khác biết do hiện giờ Ái Đạt còn xa mới có tư cách yêu cầu cùng hưởng quyền lợi sáng chế với TI, cho nên đồng ý, hi vọng có thể dựa vào TI bồi dưỡng lên nhân tài chuyên nghiệp ưu tú.
Nội dung hợp đồng không thể nói là ai có lợi hơn ai, nhưng xét thực lực cách biệt như trên trời dưới đất của hai bên có thể ký hợp đồng bình đẳng, làm Ái Đạt hưng phấn không thôi.
Lưu Minh Huy ít nhiều có chút thất vọng, hắn tự nhận mình là nguyên lão của Ái Đạt, Đinh Hòe và Tô Tân Đông được hắn kéo từ Vạn Yến qua, nhưng hiện giờ lại leo lên đầu hắn.
Sau khi ký hợp đồng xong, Tô Tân Đông và Đinh Hòe muốn lấy 15 vạn Trương Khác gửi vào tài khoản của họ ra làm kinh phí nghiên cứu cho Ái Đạt. Trương Khác cười nói:
- Hai vị làm thế là ép tôi khao thưởng hả?
Vốn định sau khi đợt sản phẩm đầu tiên đưa ra, sẽ dùng cổ phần thưởng cho các công thần. Ai bài như thế, có thể yên tâm giao chuyện nghiên cứu sảng xuất cho bọn họ phụ trách.
Chỉ cần Tô Tân Đông và Đinh Hòe nhìn thấy mục tiêu xa rộng, lại xác định bọn họ là người đặt sự nghiệp lên hàng đầu, vậy không cần để Lưu Minh Huy lại Ái Đạt giám sát bọn họ nữa, Trương Khác tiếp đó điều Lưu Minh Huy về Cẩm Hồ, mặc dù biết trong lòng hắn có ý kiến, nhưng chắc chắn hắn không cam tâm làm trợ thủ cho Tô Tân Đông.
Trương Khác điều chiếc Audi tới cho Ái Đạt sử dụng, hiện giờ tài chính khẩn trương không cần thêm xe nữa.
Chiều ngày 01 tháng 04, Trương Khác tiễn Trần Tín Sinh lên máy bay, y vừa về phòng là cắm đầu ngủ vùi, cho tới tận sáng ngày 03 tháng 04 mới ra khỏi phòng, trong thời gian đó tỉnh lại thấy thấy Đường Thanh đứng ở đầu giường, chỉ nói khát, Đường Thanh lấy cho y một hộp sữa, uống xong lại ngủ tiếp, khi tỉnh lại thấy Đường Thanh, Cố Kiến Bình và mẹ đứng ở đầu giường, mẹ mặt đầy lo lắng hỏi:
- Con làm sao, có cần tới bệnh viện không?
Trương Khác chỉ nói là thiếu ngủ.
Từ qua tết tới giờ là hai tháng, Trương Khác không còn nhớ mình thức thâu đêm bao nhiêu buổi nữa, chẳng nhớ mình có tới lớp học hay không luôn, nếu chẳng phải Đường Thanh mỗi ngày đều qua thấy Trương Khác xong mới yên tâm thì sợ trường Nhất Trung đã tới đồn công an báo mất tích rồi.
Lần Hứa Tư mang đậu hoa tới nhà trọ cho Trương Khác, bị Đường Thanh bắt gặp ở cửa tiểu khu, khi ấy Hứa Tư không biết cô gái xinh đẹp mặt ửng hồng đó lại là Đường Thanh, về sau nghe Trương Khác kể, cô không dám tới nhà trọ của Trương Khác nữa.
May là Trương Khác không có thời gian về nhà ngủ, may là hiện giờ Lý Chi Phương hoàn toàn bỏ mặc Trương Khác rồi, nếu không Lương Cách Trân mà biết cậu ấm của mình bỏ học một tháng trời, thế nào cũng giáo huấn cho y một bài nhớ đời, tiếp đó nhất định sẽ xin nghỉ việc dài ngày theo dõi Trương Khác đi học.
Lương Cách Trân nhặt tài liệu lộn xộn trên mặt đất lên, lật ra xem toàn là tiếng Anh, không chỉ mặt đất mà đầu giường, bàn học, khắp nơi đều có, thở dài:
- Thật không biết chăm sóc bản thân...
Vừa định khom người xuống dọn phòng thì Trương Khác nhảy dựng dậy ngăn cản:
- Mẹ ở đừng, tuy bừa bộn, nhưng con biết cái nào đặt ở đâu, nếu mẹ thu dọn con tìm nửa ngày mới ra được.
Lương Cách Trân ném quyển sách lên bàn, cười khổ với Cố Kiến Bình:
- Tiểu Khác gần đây thật hết nói, tôi cũng chẳng biết làm sao nuôi được thằng bé thế này, chỉ có Thanh Thanh nhà chị không chê nó.
Đường Thanh mặt ửng đỏ, nhưng cô cũng quen với bị người ta lấy ra gán ghép với Trương Khác rồi, cúi đầu xuống nhìn trộm Trương khác, thấy y chẳng biết xấu hổ nháy mắt với mình, càng thêm thẹn thùng.
- Sao mọi người tới đây? Rảnh rỗi chẳng bằng tới quảng trường Quốc Tế dạo chơi.
Trương Khác chóp chép miệng hỏi mẹ.
- Thanh Thanh thấy con ban ngày còn nằm bẹp trên giường, tưởng con bị bệnh, nên mới gọi mẹ tới xem.
- Mẹ đừng nghe Đường Thanh nói, còn chỉ buồn ngủ thôi, thời gian qua ngủ quá ít.
Trương Khác nhảy xuống giường, đẩy mẹ và Cố Kiến Bình ra khỏi phòng:
- Giờ mẹ và dì thấy rồi đấy, đừng làm lỡ giấc ngủ của con.