Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Trương Khác đẩy cửa đi vào, Trương Tri Hành đứng trước cửa sổ, mặt âm trầm:
- Cô gái dưới kia là ai, cả ngày hôm nay con đi đâu?
Trương Khác chỉ sợ cha nhìn rõ mặt Hứa Tư, thấy cha hỏi thế, liền yên tâm, lại thấy Đường Thanh không có ở nơi này, liền làm bộ ngượng ngùng:
- Chuyện này, nhiều người quá, không tiện nói.
Đỗ Phi ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trương Tri Hành thì xấu hổ nhìn Vương Viêm Bân, Lý Chí Phương nói:
- Tôi biết thằng bé hỏng hư hỏng này vờ bệnh trốn đi chơi, làm thầy cô lo lắng đợi tới bây giờ, thật ngại quá.
Trương Khác trừng mắt với Đỗ Phi, lúc mình vờ bệnh trốn mất rõ ràng có ra hiệu với hắn, tên tiểu tử này giờ còn vờ vịt đứng chỗ này, nhất định là mượn cơ hội tiếp cận thêm với người tình trong mộng Lý Chi Phương.
Vương Viêm Bân đứng dậy cười nói:
- Về là tốt rồi, thư ký trưởng giao con cho tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm tới cùng.
Quay sang Trương Khác, thu lại nụ cười, nhưng cũng không nghiêm khắc:
- Trương Khác, em là học sinh rất thông minh, dù có việc gì phải tạm thời rời trưởng, cũng phải nói với giáo viên, cha mẹ em rất lo cho em. Em xem, Đỗ Phi cũng quan tâm tới em, ngồi đợi cùng chúng tôi tới tận bây giờ.
Trương Khác nhìn hết vẻ mặt mọi người vào mắt, Vương Viêm Bân vui vẻ vì thể hiện được sự quan tâm với mình trước mặt cha, Lý Chi Phương lạnh lùng đứng đó không nói không rằng, chắc oán khí trong lòng không nhỏ, chỉ là không thể biểu lộ ra.
Trương Khác cúi đầu nhận sai, tiễn Vương Viêm Bân, Lý Chi Phương xuống lầu, nghĩ hai người này chắc là sẽ trốn vào một chỗ "tình cảm" một lúc rồi mới ai về nhà nấy.
Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương hiện giờ chắc có quan hệ tình nhân, qua một thời gian nữa, bọn họ vụng trộm với nhau ở một phòng học mới xây còn chưa sử dụng, bị Tào Quang Minh bắt tại trận, gây xôn xao dư luận.
Vương Viêm Bân ly dị vợ, rời khỏi Nhất Trung, Trương Khác không biết tin tức của ông ta nữa. Lý Chí Phương cũng bị đuổi khỏi Nhất Trung, chồng cô ta không ly dị với cô ta, nhưng về sau nghe nói cô ta khi đi dạy ở Thập Nhị Trung, mặt thường xuyên thâm tím, Trương Khác sau khi tốt nghiệp đại học về Hải Châu, gặp cô ta trên đường thiếu chút nữa không nhận ra.
Đỗ Phi căm hận nửa đêm dùng bao tải chụp đầu Tào Quang Minh lấy gậy đánh, thiếu chút nữa tạo thành án mạng.
Chuyện chưa xảy ra, nhưng Trương Khác có cảm giác hồi tưởng chuyện xưa cũ, nhìn Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương đi cách nhau rất xa, lòng đầy cảm xúc.
- Có phải là mỹ nữ đợi mày ở cửa trường học không?
Đỗ Phi từ phía sau lướt ra.
Trương Khác nhớ tới cảnh Đỗ Phi mộng tinh hết sức nghiêm túc gọi "cô giáo Lý", cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng, vỗ vai Đỗ Phi nói:
- Đợi tao lừa cha mẹ tao đi rồi mày hãy tới.
Đỗ Phi nháy mắt một cái rồi mau chóng xuống lầu.
Trương Khác vào phòng, cha đang cầm ấm rót nước vào chén, mẹ thì quỳ trên sàn nhà, gom y phục bẩn vào trong lòng, vẻ mặt không có gì khác thường.
Trương Tri Hành uống hết nước nói với vợ:
- Về thôi.
- Cứ vậy mà đi à, anh không nói gì với Tiểu Khác sao?
Lương Cách Trân ôm đống y phục bẩn, đứng dậy.
- Thằng nhóc này làm gì có vẻ chịu nghe giáo huấn?
Trương Khác thấy cha đặt chén nước xuống, nhưng lại ngồi bên giường, biết ngay vẫn sẽ bị mắng, liền tranh trước nói:
- Con thành khẩn khai báo trước, cha mẹ đừng dụ cung...
- Dụ cung?
Trương Tri Hành thiếu chút nữa phì cười:
- Đừng tưởng bở.
Rồi nghiêm túc nói:
- Qua mùa hè này ba dã hiểu giáo dục trong nước chưa chắc đã hợp với con, nhưng con đừng hi vọng hiện giờ ba có thể đưa con ra nước ngoài học, cho nên cũng không hi vọng con ngoan ngoãn ngồi ở lớp học tập, nhưng con cũng phải có thái độ ra hồn một chút, đừng để ba mẹ mất mặt với nhà trường...
- Nếu nói về môn học thì ngữ văn, số học, anh văn với con hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trương Khác gập ngón tay tinh, nền tảng ngữ văn của y luôn rất tốt, trước kia được nhanh chóng đề bạt ở tập đoàn Long Dụ vì chủ tịch tập đoàn thấy hắn mẫn cảm với số học. Trình độ tiếng Anh của y đủ giáo viên cao trung hổ thẹn mà chết, ba môn này dù không bỏ công học cũng chẳng thành vấn đề:
- Các môn khác thì con không có hứng thú.
Thấy mặt cha nặng trình thịch, y vội tăng thêm:
- Có điều con định học thêm tiếng Nhật...
Khi Trương Khác học đại học vì thích mấy bộ phim đen của đảo quốc cách biển nên học tiếng Nhật, nguyên nhân này không bao giờ y đem đi khoe khoang, sau khi đi làm còn có một thời gian phụ trách mậu dịch với Nhật Bản.
- Con tự biết cái gì có lợi ình là được, có điều các môn học khác không phải là vô dụng hoàn toàn, học thức có một cơ sở rộng mà vững chắc là điều quan trọng. Hải Châu có rất nhiều xĩ nghiệp của Nhật, có điều liệu con học tiếng Nhật có hơi sớm không, sẽ ảnh hưởng tới thi đại học.
Trương Khác cười hì hì:
- Còn ba năm nữa mà ba, con còn hi vọng ba thăng lên cấp nữa, ba làm tới phó sở, lo gì con không đỗ đại học? Con lên đại học cũng không định rời khỏi Đông Hải.
- Sao con lại đẩy trách nhiệm lên người ba?
Trương Tri Hành vừa tức vừa buồn cười:
- Sao con khẳng định ba năm sau ba lên phó sở?
- Theo tốc độ thăng tiến bình thường mà nói, ba phải làm hết khóa này mới thăng lên phó sở, nhưng năm sau đổi khóa, ba mới làm chính xử một năm, không phù hợp điều kiện, không kịp rồi, nói cách khác phải đợi sáu năm nữa.
Trương Khác quay đầu lại nói với mẹ:
- Ba phải đợi tới 48 tuổi mới lên được thường ủy, nói không chừng trước khi nghỉ hưu chưa làm nổi thị trưởng hoặc bí thư thành ủy đâu, mẹ ạ.
- Đừng có trêu ba con, vấn đề của con chưa nói rõ đâu, vừa rồi cô bé đi cùng con là ai? Sao không phải là Tiểu Thanh?
Lương Cách Trân không hi vọng làm thị trưởng phu nhân, nhưng một lòng muốn làm thông gia của thị trường, cho nên rất mẫn cảm với các cô gái xuất hiện bên cạnh con, lại giơ y phục trong tay lên:
- Sao toàn mua thứ y phục già chát thế này?
Phòng ở tầng bốn, phía dưới đèn đường tối, đừng trên phòng không nhìn rõ được mặt người ở dưới, Trương Khác không sợ cha mẹ nhận ra, nói bừa:
- Đâu có ai, cô gái đó đi qua cửa tiểu khu, cũng chẳng phải là cô bé gì, hơn 20 rồi, nhưng rất đẹp.
- Con mấy cái tuổi đầu mà biết đẹp hay không đẹp, mẹ thấy không cô bé nào xinh đẹp hơn Tiểu Thanh hết.
Lương Cách Trân nói hết sức nghiêm túc:
- Tiểu Khác được bao tuổi mà em phải lo chuyện này cho nó.
Trương Khác đành cắt ngang lời vợ, chuyện mà dính tới Đường Thanh thì nói không biết bao giờ mới xong. Đường Thanh là cô bé ngoan, nhưng hai đứa còn nhỏ, ai biết chuyện mai sau ra sao, nói sớm làm gì? Quay sang phía con:
- Chú con hôm nay nhắc tới con, chú ấy chuyển công ti lên thành phố, có phải là con xúi bẩy không?
- Rõ ràng là chú muốn, lại lo bác Đường chê quá gấp, con chỉ nói với chú, chỉ cần làm thật đẹp, chẳng ai nói được gì? Nếu giấu giấu diếm diếm, càng làm cha mất mặt. Công ty chú quy mô nhỏ, thiếu kỹ thuật, con nói với chú cục kỹ thuật, cục địa chất.. Có cả đống kỹ thuật viên cả ngày rảnh rỗi không có gì làm, mai một hết cả, moi bọn họ ra, dù kiêm chức, coi như cũng là tận dụng tài nguyên xã hội...
Trương Tri Hành ngớ người:
- Công ty chú con tuần sau treo biển hành nghề, thuộc cấp dưới cục quy hoạch, gọi điện thoại tìm con mà không thấy, chú con không nói là do con gợi ý...
Trương Khác lè lưỡi, lỡ mồm khai báo thừa rồi, liền thuận miệng nói lung tung, muốn mau chóng đuổi cha mẹ đi. Trước khi về, Trương Tri Hành hỏi:
- Không về nhà ờ với ba mẹ à?
- Đâu được thoải mái thế ạ, cuối tuần phải tới trường tự học, có giáo viên trông coi, con muốn về nhà lắm chứ.
Trương Tri Hành biết con nói ba hoa, Lương Cách Trân thì nửa tin nửa ngờ xuống lầu.