Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475
Lương Thần đứng ở ban công, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy cả tầng trệt san sát phía dưới, hắn rít một hơi thuốc thật sâu.
Hắn không tức giận cũng không sầu não về chuyện của Tề Vũ Nhu và Helen. Thanh Oánh và Tử Thanh có thể tha thứ cho hắn, với hắn đó là sự ban ân lớn nhất. Hắn cũng thật sự nghĩ tới việc cầu xin các cô tha thứ, không cần để ý đến lòng tự trọng bên ngoài. Đàn ông rất tự trọng, hơn nữa là trong trường hợp bị vợ bắt gặp làm việc xấu.
Đang nghĩ tới đó, đột nhiên hắn nghe tiếng chuông điện thoại di động. Một lát sau, Diệp Tử Thanh cầm điện thoại ra đứng trước mặt hắn.
-Khói quá.
Cô lấy tay đoạt lấy điếu thuốc của hắn, đặt điện thoại di động vào tay hắn. Diệp Tử Thanh cau mũi lại, xoay người chạy ra ban công.
Tiếp nhận điện thoại, nhìn thấy dãy số, trong lòng Lương Thần không khỏi giật mình. Số 86 mở đầu, tiếp đó là 212, tổng cộng có mười số nữa, đây rõ ràng là số điện thoại quốc tế đường dài. Lương Thần nghĩ ngay đến Tề Vũ Nhu và Helen. Hắn vội vàng nhấn nút nghe đưa điện thoại lên tai.
-Lương tiên sinh, xin chào.
Tiếng nói phát ra từ trong điện thoại là một giọng nói cực kỳ khô khan, mặc dù cũng là giọng nữ nhưng không phải giọng của một trong hai người Tề Vũ Nhu và Helen.
-Xin hỏi cô là ai?
Lương Thần cau mày hỏi.
-Tên của tôi là Chris, tôi là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen.
Cô gái trong di động xưng danh.
-Cô Chris, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?
Cái tên Chris này hoàn toàn xa lạ với Lương Thần, nhưng nghe cô ta tự xưng là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen khiến cho Lương Thần giật mình. Hắn đã từng gặp một người huấn luyện viên khác của Tề Vũ Nhu và Helen tên là Tây Á, một cô gái rất xinh đẹp. Nếu hắn đoán không sai thì cô gái gọi điện thoại này hẳn là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Medusa.
-Do một số nguyên nhân nên bây giờ tôi chính thức tiếp quản Medusa. Tây Á, người mà anh đã gặp mặt bây giờ là kẻ thù của tổ chức.
Giọng của Chris có vẻ rất nghiêm túc.
-Việc đó có liên quan gì tới tôi?
Trong lòng Lương Thần hiện ra một chút dự cảm không tốt. Trên thực tế hắn cũng biết mình hỏi câu đó là thừa, bởi nếu không liên quan đến hắn thì sao cô ta lại phải gọi điện cho hắn chứ.
-Tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Nếu Tây Á đã không còn là thủ lĩnh số 1 của Medusa thì hợp đồng mà cô ta và Lương tiên sinh đã ký kết đương nhiên không còn tác dụng. Tề Vũ Nhu và Helen là thành viên tổ chức Medusa, nếu muốn rời khỏi tổ chức thì Lương tiên sinh nhất định phải trả lại khoản tiền bồi hoàn. Để tránh việc hiềm nghi xảo trá, số tiền chuộc cũng giống như trước, anh thấy thế nào?
Nghe thấy giọng nói không chuẩn âm Hán trong điện thoại, Lương Thần chỉ muốn lôi người phụ nữ ở đầu dây bên kia tẩn cho một trận nên thân.
-Cô Chris, cô nói thật dễ nghe quá. Tôi muốn hỏi cô, cô đã thấy ai bán hai lần cùng một vật nào đó chưa? Tôi lại xin hỏi, nếu sau cô, cái gọi là tổ chức Medusa của các cô nếu lại thay đổi lãnh đạo thì tôi có còn phải trả tiếp ba trăm triệu, rồi ba trăm triệu, rồi tiếp ba trăm triệu nữa, đến khi bản thân tôi khuynh gia bại sản luôn mới thôi?
Kiềm chế sự tức giận trong lòng, Lương Thần lạnh lùng hỏi.
-Lương tiên sinh, tôi hiểu sự giận dữ của anh. Nhưng tôi có thiện ý nhắc nhở anh, không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này. Tề Vũ Nhu và Helen là các cô gái của anh nhưng hiện giờ lại đang ở trong tay tôi. Nếu anh muốn họ quay về thì phải bồi hoàn số tiền đó. Nếu Lương tiên sinh không muốn như vậy thì thôi.
Giọng nói của Chris cũng trở nên lạnh lùng.
-Nói thêm một câu nữa, có nhiều người muốn được bồi hoàn số tiền này. Sỡ dĩ tôi gọi điện thoại trước cho Lương tiên sinh hoàn toàn là muốn chiếu cố anh mà thôi.
Lương Thần hít thật sâu một hơi, im lặng một lát, rốt cục hắn nói với giọng trầm thấp:
-Cô cho tôi gặp Tề Vũ Nhu.
-Chờ một lát.
Chris phục hồi giọng nói như lúc trước. Một lát sau, Lương Thần nghe thấy trong điện thoại giọng nói quen thuộc.
-Thần, là tôi đây.
Giọng nói của Tề Vũ Nhu cũng không có gì khác thường. Trong giọng nói nhẹ nhàng không hề lộ ra vẻ gì của một người đang trong hoàn cảnh bị ức hiếp.
-Tôi và Helen không có chuyện gì đâu, chỉ là huấn luyện viên Chris nói giỡn với cậu thôi, cậu đừng tưởng thật.
-Không việc gì thật chứ?
Lương Thần ngờ vực hỏi.
-Thật mà, cậu ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi và Helen về nhé.
Giọng nói của Tề Vũ Nhu rất ngọt ngào. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt cô nhưng Lương Thần lại có thể tưởng tượng được lúc này đây nhất định trên khuôn mặt Tề Vũ Nhu là một nụ cười dịu dàng thanh lịch.
-Lương tiên sinh.
Giọng nói trong di động lại là giọng nói khô khan cứng nhắc của Chris.
-Anh là người thông minh nên hẳn là có thể biết được lời nói vừa rồi của Nhu là lời nói dối. Là người bên ngoài, tôi rất cảm động trước sự cố gắng giữ gìn cho người mình yêu của một cô gái. Nhưng thật là có lỗi, so với số tiền mấy trăm triệu thì sự xúc động nhỏ đó không đủ để làm tôi đổi ý. Ba ngày, tôi cho anh khoảng thời gian ba ngày. Sau ba ngày, nếu anh không chủ động liên hệ với số điện thoại này thì tôi sẽ cho anh tạm biệt cô gái Helen và Vũ Nhu dịu dàng của anh. Lương tiên sinh, hẹn gặp lại.
Trong di động vang lên tiếng tút tút. Lương Thần vẫn giữ nguyên điện thoại trong mấy giây, sau đó mới chậm rãi bỏ di động xuống, hai mắt nhắm lại rơi vào trạng thái trầm tư. Trực giác nói cho hắn biết, Vũ Nhu và Helen quả thật đang bị Chris khống chế.
Hắn suy nghĩ một lúc, điện thoại lại vang lên. Nhìn dãy số hiện lên, hắn không khỏi giật mình. Đó lại là dãy số mở đầu bằng 86, rồi 212, cũng tương tự như dãy số vừa rồi nhưng không phải cùng một số.
-Lương tiên sinh, xin chào.
Giọng nói của người nước ngoài giống như cuộc gọi vừa rồi nhưng nghe êm tai hơn nhiều.
-Tôi là Tây Á, đã từng gặp mặt Lương tiên sinh một lần.
-Tiểu thư Tây Á, cô gọi đến rất đúng lúc.
Lương Thần trầm giọng hỏi:
-Tôi muốn hỏi cô một chút, Vũ Nhu và Helen hiện giờ rốt cục đang ở đâu?
- Các cô ấy đang ở cách đây ngàn dặm.
Giọng nói của Tây Á vẫn như cũ, không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng:
-Lương tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh đúng là muốn nói cho anh biết Helen và Nhu đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm.
-Tôi đã trả ba trăm triệu nhân dân tệ, đó không phải là giấy phế liệu. Để tỏ thành ý, tôi thậm chí còn không dùng phương thức trả từng đợt mà trả luôn một lần hết toàn bộ. Vũ Nhu và Helen đã không còn là thành viên tổ chức Medusa nữa. Lời thề son sắt mà cô đã nói với tôi, thôi để cho cô tự nhớ lại. Vậy mà nay không ngờ cô lại nói cho tôi biết là các cô ấy đang gặp nguy hiểm. Chịu, tôi cũng không thể giải thích được, chuyện này là do tiểu thư Tây Á đùa chăng?
Giọng nói của Lương Thần lộ ra vẻ tức giận khó kiềm chế được. Trong lúc vô tình, hắn có hơi cao giọng.
-Lương tiên sinh, tôi thật có lỗi vì đã để chuyện như vậy xảy ra. Đó là do tôi sơ sẩy khiến cho Chris chiếm thế chủ động, kết quả là Vũ Nhu và Helen rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tây Á xin lỗi với giọng nói rất thành khẩn.
-Tôi không muốn nghe cô xin lỗi, tôi chỉ muốn biết, nếu đúng thật sự là Helen và Vũ Nhu gặp chuyện thì cô có dự tính gì, hoặc là cô có ý kiến gì không?
Lương Thần tỉnh trí lại, bớt giận trong lòng. Trong lúc xoay người lại, hắn vô tình thấy ánh mắt Vương Phỉ Hạm nhìn mình.
-Lương tiên sinh, chuyện đang khẩn cấp nên tôi đi thẳng vào vấn đề. Để nhanh chóng cứu Helen và Vũ Nhu, tôi cần Lương tiên sinh trợ giúp.
Giọng nói của Tây Á như gấp gáp hơn. Bỗng nhiên lúc đó, trong di động vang lên hai tiếng trầm đục.
Trong lòng Lương Thần không khỏi chấn động. Hắn nghe được đó chính là tiếng súng. Theo bản năng hắn thất thanh hỏi:
-Tây Á tiểu thư!
-Một chút phiền phức nhỏ, tôi đã xử lý xong.
Giọng nói của Tây Á lại vang lên.
-Lương tiên sinh, tôi cần sự giúp đỡ của anh.
-Giúp đỡ gì chứ? Đòi tiền ư? Vừa rồi cái cô Chris kia đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chuẩn bị tiếp ba trăm triệu rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Trong giọng nói của Lương Thần ẩn chứa một chút châm chọc. Mấy người phụ nữ ngoại quốc này đều nghĩ hắn coi tiền như rác sao!
-Không, tôi cần là cần Lương tiên sinh giúp về người thôi.
Câu trả lời của Tây Á có chút ngoài dự đoán của hắn.
-Tôi hy vọng Lương tiên sinh có thể phái một số người đến New York, trực tiếp tham gia vào việc giải cứu cho Nhu và Helen.
Lương Thần sợ run một chút, sau đó hắn im lặng. Thật lâu sau, hắn mới hồi phục lại giọng nói bình tĩnh:
-Tây Á tiểu thư, tôi cảm thấy hay hơn là tôi trực tiếp trả ba trăm triệu cho Chris cho rồi, như vậy là cách nhanh nhất.
-Anh thực là khờ dại quá, nếu Chris lấy được tiền thì ả sẽ thực hiện lời hứa ư? Một khi Chris khẳng định được giá trị của Nhu và Helen thì tôi cam đoan rằng ả sẽ giống như con quỷ hút máu, chắc chắn sẽ hút đến giọt máu cuối cùng của anh mới thôi.
Tây Á cảnh cáo với giọng hết sức nghiêm túc.
-Không đến mức như thế đâu, lúc trước tôi trả cô ba trăm triệu, cô cũng không…
Lương Thần chậm rãi nói.
-Tưởng cô ả đó cũng tốt như tôi vậy ư.
Tây Á có chút không kiên nhẫn, cắt ngang lời Lương Thần:
-Lương tiên sinh, người Trung Quốc các anh có câu "có ai thấu được lòng người". Sao anh không nghĩ tới chuyện Chris lấy tiền, không trả người thì anh phải làm sao bây giờ?
-Tiền tôi có nhưng tôi không có người.
Hắn không tức giận cũng không sầu não về chuyện của Tề Vũ Nhu và Helen. Thanh Oánh và Tử Thanh có thể tha thứ cho hắn, với hắn đó là sự ban ân lớn nhất. Hắn cũng thật sự nghĩ tới việc cầu xin các cô tha thứ, không cần để ý đến lòng tự trọng bên ngoài. Đàn ông rất tự trọng, hơn nữa là trong trường hợp bị vợ bắt gặp làm việc xấu.
Đang nghĩ tới đó, đột nhiên hắn nghe tiếng chuông điện thoại di động. Một lát sau, Diệp Tử Thanh cầm điện thoại ra đứng trước mặt hắn.
-Khói quá.
Cô lấy tay đoạt lấy điếu thuốc của hắn, đặt điện thoại di động vào tay hắn. Diệp Tử Thanh cau mũi lại, xoay người chạy ra ban công.
Tiếp nhận điện thoại, nhìn thấy dãy số, trong lòng Lương Thần không khỏi giật mình. Số 86 mở đầu, tiếp đó là 212, tổng cộng có mười số nữa, đây rõ ràng là số điện thoại quốc tế đường dài. Lương Thần nghĩ ngay đến Tề Vũ Nhu và Helen. Hắn vội vàng nhấn nút nghe đưa điện thoại lên tai.
-Lương tiên sinh, xin chào.
Tiếng nói phát ra từ trong điện thoại là một giọng nói cực kỳ khô khan, mặc dù cũng là giọng nữ nhưng không phải giọng của một trong hai người Tề Vũ Nhu và Helen.
-Xin hỏi cô là ai?
Lương Thần cau mày hỏi.
-Tên của tôi là Chris, tôi là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen.
Cô gái trong di động xưng danh.
-Cô Chris, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?
Cái tên Chris này hoàn toàn xa lạ với Lương Thần, nhưng nghe cô ta tự xưng là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen khiến cho Lương Thần giật mình. Hắn đã từng gặp một người huấn luyện viên khác của Tề Vũ Nhu và Helen tên là Tây Á, một cô gái rất xinh đẹp. Nếu hắn đoán không sai thì cô gái gọi điện thoại này hẳn là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Medusa.
-Do một số nguyên nhân nên bây giờ tôi chính thức tiếp quản Medusa. Tây Á, người mà anh đã gặp mặt bây giờ là kẻ thù của tổ chức.
Giọng của Chris có vẻ rất nghiêm túc.
-Việc đó có liên quan gì tới tôi?
Trong lòng Lương Thần hiện ra một chút dự cảm không tốt. Trên thực tế hắn cũng biết mình hỏi câu đó là thừa, bởi nếu không liên quan đến hắn thì sao cô ta lại phải gọi điện cho hắn chứ.
-Tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Nếu Tây Á đã không còn là thủ lĩnh số 1 của Medusa thì hợp đồng mà cô ta và Lương tiên sinh đã ký kết đương nhiên không còn tác dụng. Tề Vũ Nhu và Helen là thành viên tổ chức Medusa, nếu muốn rời khỏi tổ chức thì Lương tiên sinh nhất định phải trả lại khoản tiền bồi hoàn. Để tránh việc hiềm nghi xảo trá, số tiền chuộc cũng giống như trước, anh thấy thế nào?
Nghe thấy giọng nói không chuẩn âm Hán trong điện thoại, Lương Thần chỉ muốn lôi người phụ nữ ở đầu dây bên kia tẩn cho một trận nên thân.
-Cô Chris, cô nói thật dễ nghe quá. Tôi muốn hỏi cô, cô đã thấy ai bán hai lần cùng một vật nào đó chưa? Tôi lại xin hỏi, nếu sau cô, cái gọi là tổ chức Medusa của các cô nếu lại thay đổi lãnh đạo thì tôi có còn phải trả tiếp ba trăm triệu, rồi ba trăm triệu, rồi tiếp ba trăm triệu nữa, đến khi bản thân tôi khuynh gia bại sản luôn mới thôi?
Kiềm chế sự tức giận trong lòng, Lương Thần lạnh lùng hỏi.
-Lương tiên sinh, tôi hiểu sự giận dữ của anh. Nhưng tôi có thiện ý nhắc nhở anh, không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này. Tề Vũ Nhu và Helen là các cô gái của anh nhưng hiện giờ lại đang ở trong tay tôi. Nếu anh muốn họ quay về thì phải bồi hoàn số tiền đó. Nếu Lương tiên sinh không muốn như vậy thì thôi.
Giọng nói của Chris cũng trở nên lạnh lùng.
-Nói thêm một câu nữa, có nhiều người muốn được bồi hoàn số tiền này. Sỡ dĩ tôi gọi điện thoại trước cho Lương tiên sinh hoàn toàn là muốn chiếu cố anh mà thôi.
Lương Thần hít thật sâu một hơi, im lặng một lát, rốt cục hắn nói với giọng trầm thấp:
-Cô cho tôi gặp Tề Vũ Nhu.
-Chờ một lát.
Chris phục hồi giọng nói như lúc trước. Một lát sau, Lương Thần nghe thấy trong điện thoại giọng nói quen thuộc.
-Thần, là tôi đây.
Giọng nói của Tề Vũ Nhu cũng không có gì khác thường. Trong giọng nói nhẹ nhàng không hề lộ ra vẻ gì của một người đang trong hoàn cảnh bị ức hiếp.
-Tôi và Helen không có chuyện gì đâu, chỉ là huấn luyện viên Chris nói giỡn với cậu thôi, cậu đừng tưởng thật.
-Không việc gì thật chứ?
Lương Thần ngờ vực hỏi.
-Thật mà, cậu ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi và Helen về nhé.
Giọng nói của Tề Vũ Nhu rất ngọt ngào. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt cô nhưng Lương Thần lại có thể tưởng tượng được lúc này đây nhất định trên khuôn mặt Tề Vũ Nhu là một nụ cười dịu dàng thanh lịch.
-Lương tiên sinh.
Giọng nói trong di động lại là giọng nói khô khan cứng nhắc của Chris.
-Anh là người thông minh nên hẳn là có thể biết được lời nói vừa rồi của Nhu là lời nói dối. Là người bên ngoài, tôi rất cảm động trước sự cố gắng giữ gìn cho người mình yêu của một cô gái. Nhưng thật là có lỗi, so với số tiền mấy trăm triệu thì sự xúc động nhỏ đó không đủ để làm tôi đổi ý. Ba ngày, tôi cho anh khoảng thời gian ba ngày. Sau ba ngày, nếu anh không chủ động liên hệ với số điện thoại này thì tôi sẽ cho anh tạm biệt cô gái Helen và Vũ Nhu dịu dàng của anh. Lương tiên sinh, hẹn gặp lại.
Trong di động vang lên tiếng tút tút. Lương Thần vẫn giữ nguyên điện thoại trong mấy giây, sau đó mới chậm rãi bỏ di động xuống, hai mắt nhắm lại rơi vào trạng thái trầm tư. Trực giác nói cho hắn biết, Vũ Nhu và Helen quả thật đang bị Chris khống chế.
Hắn suy nghĩ một lúc, điện thoại lại vang lên. Nhìn dãy số hiện lên, hắn không khỏi giật mình. Đó lại là dãy số mở đầu bằng 86, rồi 212, cũng tương tự như dãy số vừa rồi nhưng không phải cùng một số.
-Lương tiên sinh, xin chào.
Giọng nói của người nước ngoài giống như cuộc gọi vừa rồi nhưng nghe êm tai hơn nhiều.
-Tôi là Tây Á, đã từng gặp mặt Lương tiên sinh một lần.
-Tiểu thư Tây Á, cô gọi đến rất đúng lúc.
Lương Thần trầm giọng hỏi:
-Tôi muốn hỏi cô một chút, Vũ Nhu và Helen hiện giờ rốt cục đang ở đâu?
- Các cô ấy đang ở cách đây ngàn dặm.
Giọng nói của Tây Á vẫn như cũ, không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng:
-Lương tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh đúng là muốn nói cho anh biết Helen và Nhu đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm.
-Tôi đã trả ba trăm triệu nhân dân tệ, đó không phải là giấy phế liệu. Để tỏ thành ý, tôi thậm chí còn không dùng phương thức trả từng đợt mà trả luôn một lần hết toàn bộ. Vũ Nhu và Helen đã không còn là thành viên tổ chức Medusa nữa. Lời thề son sắt mà cô đã nói với tôi, thôi để cho cô tự nhớ lại. Vậy mà nay không ngờ cô lại nói cho tôi biết là các cô ấy đang gặp nguy hiểm. Chịu, tôi cũng không thể giải thích được, chuyện này là do tiểu thư Tây Á đùa chăng?
Giọng nói của Lương Thần lộ ra vẻ tức giận khó kiềm chế được. Trong lúc vô tình, hắn có hơi cao giọng.
-Lương tiên sinh, tôi thật có lỗi vì đã để chuyện như vậy xảy ra. Đó là do tôi sơ sẩy khiến cho Chris chiếm thế chủ động, kết quả là Vũ Nhu và Helen rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tây Á xin lỗi với giọng nói rất thành khẩn.
-Tôi không muốn nghe cô xin lỗi, tôi chỉ muốn biết, nếu đúng thật sự là Helen và Vũ Nhu gặp chuyện thì cô có dự tính gì, hoặc là cô có ý kiến gì không?
Lương Thần tỉnh trí lại, bớt giận trong lòng. Trong lúc xoay người lại, hắn vô tình thấy ánh mắt Vương Phỉ Hạm nhìn mình.
-Lương tiên sinh, chuyện đang khẩn cấp nên tôi đi thẳng vào vấn đề. Để nhanh chóng cứu Helen và Vũ Nhu, tôi cần Lương tiên sinh trợ giúp.
Giọng nói của Tây Á như gấp gáp hơn. Bỗng nhiên lúc đó, trong di động vang lên hai tiếng trầm đục.
Trong lòng Lương Thần không khỏi chấn động. Hắn nghe được đó chính là tiếng súng. Theo bản năng hắn thất thanh hỏi:
-Tây Á tiểu thư!
-Một chút phiền phức nhỏ, tôi đã xử lý xong.
Giọng nói của Tây Á lại vang lên.
-Lương tiên sinh, tôi cần sự giúp đỡ của anh.
-Giúp đỡ gì chứ? Đòi tiền ư? Vừa rồi cái cô Chris kia đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chuẩn bị tiếp ba trăm triệu rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Trong giọng nói của Lương Thần ẩn chứa một chút châm chọc. Mấy người phụ nữ ngoại quốc này đều nghĩ hắn coi tiền như rác sao!
-Không, tôi cần là cần Lương tiên sinh giúp về người thôi.
Câu trả lời của Tây Á có chút ngoài dự đoán của hắn.
-Tôi hy vọng Lương tiên sinh có thể phái một số người đến New York, trực tiếp tham gia vào việc giải cứu cho Nhu và Helen.
Lương Thần sợ run một chút, sau đó hắn im lặng. Thật lâu sau, hắn mới hồi phục lại giọng nói bình tĩnh:
-Tây Á tiểu thư, tôi cảm thấy hay hơn là tôi trực tiếp trả ba trăm triệu cho Chris cho rồi, như vậy là cách nhanh nhất.
-Anh thực là khờ dại quá, nếu Chris lấy được tiền thì ả sẽ thực hiện lời hứa ư? Một khi Chris khẳng định được giá trị của Nhu và Helen thì tôi cam đoan rằng ả sẽ giống như con quỷ hút máu, chắc chắn sẽ hút đến giọt máu cuối cùng của anh mới thôi.
Tây Á cảnh cáo với giọng hết sức nghiêm túc.
-Không đến mức như thế đâu, lúc trước tôi trả cô ba trăm triệu, cô cũng không…
Lương Thần chậm rãi nói.
-Tưởng cô ả đó cũng tốt như tôi vậy ư.
Tây Á có chút không kiên nhẫn, cắt ngang lời Lương Thần:
-Lương tiên sinh, người Trung Quốc các anh có câu "có ai thấu được lòng người". Sao anh không nghĩ tới chuyện Chris lấy tiền, không trả người thì anh phải làm sao bây giờ?
-Tiền tôi có nhưng tôi không có người.