Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481
-Xin chào sếp Lương.
Cô gái trẻ tuổi rất tự nhiên thoải mái giơ tay ra.
-Xin chào, xin chào.
Lương Thần cũng giơ tay ra bắt, trong lòng hắn đang băn khoăn không biết lai lịch cô gái này rốt cục như thế nào. Thông qua một động tác bắt tay thông thường cũng có thể biết được nhiều điều. Nói như vậy, khi bắt tay với phụ nữ thì thường là đàn ông đưa tay ra trước, nhưng nếu nói đến chức vị cao thấp thì thường cấp trên đưa tay ra trước thì cấp dưới mới dám đưa tay ra bắt chứ.
Lương Thần nắm chặt tay cô gái rồi rút tay lại, trong mắt hắn hiện ra một tia khác thường. Bàn tay của cô gái rất mạnh mẽ, ngón cái và ngón trỏ hơi thô ráp dường như là có vết chai. Lai lịch người phụ nữ này có vẻ rất thú vị. Lương Thần vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt đánh giá đối phương.
Nếu nhìn bên ngoài thì dung mạo của cô gái tên là Hứa Phượng Anh này phải đạt từ tám điểm trở lên, đôi mi lưỡi liềm thanh tú, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác. Tuy nhiên cô lại ăn vận hết sức đơn giản, chỉ quần dài và áo sơ mi nhưng vẫn lộ ra cơ thể duyên dáng uyển chuyển. Ánh mắt cô toát ra anh khí khiến cho Lương Thần nhớ tới cô bé Đinh Lan nhà rất giàu tập võ thuở còn nhỏ. Chỉ có điều với tuổi này thì cô gái trước mắt có vẻ như già hơn.
Cô gái này nhiều nhất là hai chín, ba mươi tuổi mà thôi. Lương Thần đoán.
-Tiểu Lương, Tiểu Hứa, mời ngồi.
Bí thư Khâu lấy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Trên mặt bà lộ ra một nụ cười khi mà trước đây khi gặp người khác, bà đều có vẻ mặt nghiêm nghị. Nụ cười của bà bây giờ khiến cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.
-Thành phố đã quyết định bổ nhiệm đồng chí Hứa Phượng Anh đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Công an thành phố. Việc bổ nhiệm này sẽ chính thức sau vài ngày nữa.
Lương Thần đang định dùng năng lực đặc biệt của mình để tra xét lai lịch của người phụ nữ này thì thình lình Bí thư Khâu giáng cho một câu làm đầu óc hắn choáng váng. Người phụ nữ này thật không ngờ là…Chuyện này thật không thể nào tin nổi.
-Nói đến những thanh niên còn trẻ có triển vọng thì không chỉ có một mình cậu đâu Tiểu Lương nhé. Tiểu Hứa cũng không hề kém cỏi so với cậu đâu.
Dường như sớm đoán được Lương Thần sẽ giật mình, Bí thư Khâu nói với giọng trêu chọc.
-Bí thư Khâu quá khen.
Hứa Phượng Anh thản nhiên cười nói:
-Sếp Lương là nhân vật anh hùng, tôi làm sao dám đánh đồng với sếp Lương chứ.
Dường như cô nói ra một điều khá hợp với ý của Bí thư Khâu nhưng khi nghe rồi lại thấy hình như không thích hợp lắm. Lương Thần liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngựa ô chết giữa đường, Đặng Trường Giang nhất định là thất vọng ghê ghớm rồi đây. Hắn cũng không biết là Phó giám đốc Lưu nếu nghe được tin này thì sẽ như thế nào.
-Tiểu Hứa, cô không cần phải khiêm tốn.
Bí thư Khâu cười nói:
-Lần này cô đến cục Công an thành phố nhậm chức, trung đoàn với hàng trăm cảnh sát vũ trang không chịu cho cô đi, vậy tôi nói có đúng không nào.
Lương Thần trong lòng không khỏi giật mình, hóa ra Hứa Phượng Anh xuất thân là cảnh sát vũ trang. Để giữ chức Phó cục trưởng Công an thì Hứa Phượng Anh phải có chức vị không thấp ở cảnh sát vũ trang rồi, ít nhất cũng là cấp trung đoàn. Chưa đến ba mươi tuổi mà đã có cấp trung đoàn ư? Thiếu tá hay là trung tá?
-Tiểu Hứa, cô phải chuẩn bị tư tưởng, công tác ở cơ quan công an chưa chắc đã thoải mái như là công việc trước kia của cô đâu. Tôi và các lãnh đạo thành phố rất hy vọng cô và Tiểu Lương cùng chung sức hợp tác với nhau giúp cho Công an Cẩm Bình phát triển đi lên.
Bí thư Khâu nói với giọng cổ vũ.
-Bí thư Khâu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác tốt với sếp Lương.
Hứa Phượng Anh có vẻ rất ăn nhịp khi nói chuyện với lãnh đạo, nghe Bí thư Khâu nói vậy, cô biết cuộc gặp ngày hôm nay đã kết thúc. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái rồi nói:
-Bí thư Khâu, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.
Bí thư Khâu tự mình tiễn Hứa Phượng Ánh tới cửa, bà nắm tay cô rồi nói tiếp mấy câu bảo cô cố gắng.
-Bí thư Khâu, hẹn gặp lại.
Nói xong cô liền quay người bước đi.
Sau khi Hứa Phượng Anh đi khỏi, Khâu Lĩnh Mai rót chén nước mời Lương Thần rồi mỉm cười nói:
-Thế nào Tiểu Lương, cấp trên sắp xếp một trợ thủ đắc lực cho cậu như vậy, cậu có vừa lòng không?
-Rất vừa lòng, vừa lòng.
Lương Thần vừa uống nước, vừa gật đầu đáp cho có lệ.
-Vừa lòng thật chứ?
Giọng nói của Khâu Lĩnh Mai mang theo một chút trêu chọc:
-Nhưng tôi nghe nói, về chức vụ Phó cục trưởng này thì đã có những người khác đề cử rồi phải không Tiểu Lương?
Lương Thần lắc đầu phủ nhận, hắn dừng một chút, đón nhận ánh mắt bỡn cợt của Bí thư Khâu rồi không khỏi ngập ngừng:
-Tôi cảm thấy là đồng chí Đặng Trường Giang ở cục chúng tôi đã có công lớn trong vụ phá án của chi đội bài trừ ma túy vừa rồi, rất đáng khen ngợi. Hơn nữa, Đặng Trường Giang lí lịch bản thân cũng có nhiều kinh nghiệm, cũng đã đủ các điều kiện thăng chức.
-Nói đi nói lại, không phải đúng là có người đề cử trước rồi sao?
Bí thư Khâu mỉm cười chỉ Lương Thần nói:
-Tiểu Lương, tôi cũng không gạt cậu. Chuyện về Đặng Trường Giang, Phó giám đốc Lưu và lãnh đạo ở thành phố cũng đã có nói, ở thàng phố thì trên nguyên tắc cũng đồng ý. Chỉ có điều kế hoạch không vạch ra sớm nên cấp trên điều Tiểu Hứa về đây.
Ý tứ Bí thư Khâu rất rõ ràng, Phó giám đốc sở Lưu rõ ràng là một vị tai to mặt lớn, nhưng có điều nếu so sánh thì không ai có được bề dày thành tích như Hứa Phượng Anh, Cho nên cả hai cùng cân nhắc, cuối cùng Đặng Trường Giang phải nhường đường mà thôi.
-Đồng chí Hứa Phượng Anh này vốn là Phó chi đội trưởng của Trung đoàn cảnh sát vũ trang, là nữ cảnh sát vũ trang trẻ nhất trong trung đoàn được phong chức, do điều kiện cá nhân nên muốn chuyển đến cục Công an thành phố chúng ta. Trên thành phố có ý muốn sắp xếp cho cô ấy về huyện nhậm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Ủy ban Chính trị Pháp luật nhưng cô ấy lại chủ động yêu cầu ở lại thành phố nhậm chức.
Bí thư Khâu đưa cho Lương Thần mấy tờ tài liệu rồi cười nói:
-Đây là sơ yếu lí lịch của Tiểu Hứa, cậu xem đi.
Lương Thần nhận lấy, khi mới nhìn qua, trên vẻ mặt của hắn đã không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Hứa Phượng Anh, nữ, dân tộc Hán, người ở Kim Lăng, tỉnh Giang Nam, sinh năm bảy chín, nhập ngũ năm chín lăm, đảng viên. Nhiều lần đảm nhiệm chức Phó đội trưởng đội nữ đặc công Giang Nam, Phó chi đội trưởng thuộc trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Giang Nam. Là một trong mười thanh niên đại kiệt xuất của Trung Quốc lần thứ mười tám, là một trong mười vệ sĩ đại trung thành của cảnh sát vũ trang Trung Quốc lần thứ ba, hơn ba mươi lần thi hành những nhiệm vụ trọng đại, bảy mươi lần báo cáo thành tích với Đảng và lãnh đạo nhà nước và báo cáo với thủ trưởng quân ủy Trung ương, được nhận huân chương hạng nhất hai lần, hạng hai hai lần, hạng ba ba lần."
Đúng là đừng có mà xem mặt mà bắt hình dong. Đọc xong hai trang tài liệu, Lương Thần hoàn toàn bị chấn động. Hắn vẫn cảm thấy mình đã là người có quá nhiều thành tích sáng chói không ngờ rằng mình tài giỏi còn có người tài giỏi hơn mình. Hơn nữa những gì hắn có được là nhờ vào tài năng đặc biệt, còn người ta có được là hoàn toàn dựa vào bãn lĩnh thật sự của mình.
Mười sáu tuổi đã tòng quân nhập ngũ. Chà, điều này khiến hắn không khỏi suy nghĩ, mười sáu tuổi đã làm gì được đâu. Hắn nhanh chóng nghĩ tới cái hồi mình mười sáu tuổi, suốt ngày hắn chỉ biết tụ tập đánh nhau với mấy tên côn đồ, trong lòng đầy tự hào tuyên bố, tương lai sẽ cưới vợ là Lăng Tư Vũ và Lý Băng, một người là vợ cả một người là vợ hai.
Bây giờ so sánh với cô gái này thật sự hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Căn cứ vào biểu hiện trong sơ yếu lí lịch thì Hứa Phượng Anh năm nay ba mươi ba tuổi. Con số này đã phủ định lại phán đoán ban đầu của Lương Thần.
-Thế nào, Tiểu Lương?
Nhìn thấy hắn có vẻ mặt như đang suy nghĩ mông lung, Bí thư Khâu mỉm cười hỏi một câu.
-Rất tài ba, rất tài ba.
Lương Thần nói một câu tán thưởng từ trong đáy lòng. Với lí lịch như thế này thì nếu Hứa Phượng Anh có làm nhân vật số một thì chỉ sợ rằng hắn cũng phải nhường đường. Nếu cô chỉ giữ chức Phó cục trưởng thì sợ rằng cô như nhân tài không được trọng dụng đúng mức.
Hứa Phượng Anh đương nhiên không biết là vị Cục trưởng cục Công an thành phố trẻ tuổi sau khi nhìn sơ yếu lí lịch của cô thì sẽ đưa ra những lời tán thưởng như vậy. Sau khi rời khỏi Thành ủy, cô đi thẳng về chỗ ở của mình.
Vừa mới bước vào cửa, thay dép lê, một đôi tay vòng lại từ sau lưng cô. Toàn bộ người cô nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
-Tiểu Phượng, Bí thư Khâu tìm em làm gì vậy?
Miệng người đàn ông ghé sát tai Hứa Phượng Anh, nói giọng khiêu khích.
Thân thể Hứa Phượng Anh lập tức căng thẳng, hai tay như phản xạ đưa lên ôm lấy ngực. Cô dường như đang cật lực chống lại người đàn ông, dường như trong lúc đó có tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
-Thả lỏng đi nào, Tiểu Phượng. Anh đây mà, anh chứ có phải ai khác đâu, anh là chồng em mà. Anh là người chồng yêu quý Hầu Tuấn Kiệt của em đây.
Người đàn ông nói nhẹ nhàng, với ý định trấn an co gái.
Hứa Phượng Anh nhắm mắt lại. Dựa theo những chỉ dẫn của thầy thuốc, trong đầu cô cố gắng nghĩ đến những cảnh quan hệ nam nữ, những lời âu yếm ngọt ngào.
Một lát sau, đang lúc người đàn ông vui sướng cho rằng đây là lúc có thể tiếp tục thì bỗng nhiên có hai bàn tay mềm mại nhéo lấy bả vai y. Ngay sau đó trong chớp mắt, căn phòng như lộn ngược lại trong mắt y. Cả thân hình có trọng lượng gần chín mươi kg của y bay lên, bị một cô gái xinh đẹp quẳng xuống, ngã thật mạnh xuống mặt đất phòng khách.
-Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?
Nghe thấy tiếng rơi nặng nề, trong nháy mắt Hứa Phượng Anh trở lại bình thường, nhìn người bạn trai đang nằm đau đớn dưới mặt đất, cô vội vàng cúi xuống kêu lên.
-Anh, anh không sao.
Bị Hứa Phượng Anh ném xuống, Hầu Tuấn Kiệt chịu đựng đau đớn sau lưng gượng đứng lên. May mắn là y cũng đã từng mấy năm luyện võ nên cơ thể cũng có sức chống đỡ. Nếu không, rất có thể y đã mất mạng. Nhớ lại thì thật đúng là y gặp số khổ, đã có quan hệ tình cảm với Hứa Phượng Anh hai năm, cả hai rất tâm đầu ý hợp, vậy mà chỉ được nhìn chứ không ăn được.
-Em rất xin lỗi, Tuấn Kiệt, em vẫn không thể.
Trong đôi mắt đẹp của Hứa Phượng Ánh hiện lên vẻ ăn năn. Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được bóng ma thời thơ ấu. Khi đàn ông lại gần thì cô lại kháng cự lại mãnh liệt, đó như là bản năng, cho dù đó có là người đàn ông rất thân quen cũng như vậy.
-Không sao, chúng ta sẽ có cách khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng y không ngừng ca thán. Rốt cục khi nào thì y được đền bù những khát khao của mình đây.
-Đúng rồi, em còn chưa nói, Bí thư Khâu gọi em đến có việc gì vậy?
Hầu Tuấn Kiệt nói sang chuyện khác để phân tán sự chú ý của cô gái.
-Không có chuyện gì. Nhưng em có gặp Lương Thần.
Quả nhiên sự chú ý của Hứa Phượng Anh đã bị phân tán sang cái khác. Nhớ tới cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, đôi môi duyên dáng của cô không khỏi mấp máy.
-Chính là vị Cục trưởng cục Công an nổi tiếng trên mạng ấy ư?
Hầu Tuấn Kiệt nói với giọng mang vẻ châm chọc, có chút khinh thường.
Cô gái trẻ tuổi rất tự nhiên thoải mái giơ tay ra.
-Xin chào, xin chào.
Lương Thần cũng giơ tay ra bắt, trong lòng hắn đang băn khoăn không biết lai lịch cô gái này rốt cục như thế nào. Thông qua một động tác bắt tay thông thường cũng có thể biết được nhiều điều. Nói như vậy, khi bắt tay với phụ nữ thì thường là đàn ông đưa tay ra trước, nhưng nếu nói đến chức vị cao thấp thì thường cấp trên đưa tay ra trước thì cấp dưới mới dám đưa tay ra bắt chứ.
Lương Thần nắm chặt tay cô gái rồi rút tay lại, trong mắt hắn hiện ra một tia khác thường. Bàn tay của cô gái rất mạnh mẽ, ngón cái và ngón trỏ hơi thô ráp dường như là có vết chai. Lai lịch người phụ nữ này có vẻ rất thú vị. Lương Thần vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt đánh giá đối phương.
Nếu nhìn bên ngoài thì dung mạo của cô gái tên là Hứa Phượng Anh này phải đạt từ tám điểm trở lên, đôi mi lưỡi liềm thanh tú, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác. Tuy nhiên cô lại ăn vận hết sức đơn giản, chỉ quần dài và áo sơ mi nhưng vẫn lộ ra cơ thể duyên dáng uyển chuyển. Ánh mắt cô toát ra anh khí khiến cho Lương Thần nhớ tới cô bé Đinh Lan nhà rất giàu tập võ thuở còn nhỏ. Chỉ có điều với tuổi này thì cô gái trước mắt có vẻ như già hơn.
Cô gái này nhiều nhất là hai chín, ba mươi tuổi mà thôi. Lương Thần đoán.
-Tiểu Lương, Tiểu Hứa, mời ngồi.
Bí thư Khâu lấy tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Trên mặt bà lộ ra một nụ cười khi mà trước đây khi gặp người khác, bà đều có vẻ mặt nghiêm nghị. Nụ cười của bà bây giờ khiến cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.
-Thành phố đã quyết định bổ nhiệm đồng chí Hứa Phượng Anh đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Công an thành phố. Việc bổ nhiệm này sẽ chính thức sau vài ngày nữa.
Lương Thần đang định dùng năng lực đặc biệt của mình để tra xét lai lịch của người phụ nữ này thì thình lình Bí thư Khâu giáng cho một câu làm đầu óc hắn choáng váng. Người phụ nữ này thật không ngờ là…Chuyện này thật không thể nào tin nổi.
-Nói đến những thanh niên còn trẻ có triển vọng thì không chỉ có một mình cậu đâu Tiểu Lương nhé. Tiểu Hứa cũng không hề kém cỏi so với cậu đâu.
Dường như sớm đoán được Lương Thần sẽ giật mình, Bí thư Khâu nói với giọng trêu chọc.
-Bí thư Khâu quá khen.
Hứa Phượng Anh thản nhiên cười nói:
-Sếp Lương là nhân vật anh hùng, tôi làm sao dám đánh đồng với sếp Lương chứ.
Dường như cô nói ra một điều khá hợp với ý của Bí thư Khâu nhưng khi nghe rồi lại thấy hình như không thích hợp lắm. Lương Thần liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngựa ô chết giữa đường, Đặng Trường Giang nhất định là thất vọng ghê ghớm rồi đây. Hắn cũng không biết là Phó giám đốc Lưu nếu nghe được tin này thì sẽ như thế nào.
-Tiểu Hứa, cô không cần phải khiêm tốn.
Bí thư Khâu cười nói:
-Lần này cô đến cục Công an thành phố nhậm chức, trung đoàn với hàng trăm cảnh sát vũ trang không chịu cho cô đi, vậy tôi nói có đúng không nào.
Lương Thần trong lòng không khỏi giật mình, hóa ra Hứa Phượng Anh xuất thân là cảnh sát vũ trang. Để giữ chức Phó cục trưởng Công an thì Hứa Phượng Anh phải có chức vị không thấp ở cảnh sát vũ trang rồi, ít nhất cũng là cấp trung đoàn. Chưa đến ba mươi tuổi mà đã có cấp trung đoàn ư? Thiếu tá hay là trung tá?
-Tiểu Hứa, cô phải chuẩn bị tư tưởng, công tác ở cơ quan công an chưa chắc đã thoải mái như là công việc trước kia của cô đâu. Tôi và các lãnh đạo thành phố rất hy vọng cô và Tiểu Lương cùng chung sức hợp tác với nhau giúp cho Công an Cẩm Bình phát triển đi lên.
Bí thư Khâu nói với giọng cổ vũ.
-Bí thư Khâu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác tốt với sếp Lương.
Hứa Phượng Anh có vẻ rất ăn nhịp khi nói chuyện với lãnh đạo, nghe Bí thư Khâu nói vậy, cô biết cuộc gặp ngày hôm nay đã kết thúc. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái rồi nói:
-Bí thư Khâu, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.
Bí thư Khâu tự mình tiễn Hứa Phượng Ánh tới cửa, bà nắm tay cô rồi nói tiếp mấy câu bảo cô cố gắng.
-Bí thư Khâu, hẹn gặp lại.
Nói xong cô liền quay người bước đi.
Sau khi Hứa Phượng Anh đi khỏi, Khâu Lĩnh Mai rót chén nước mời Lương Thần rồi mỉm cười nói:
-Thế nào Tiểu Lương, cấp trên sắp xếp một trợ thủ đắc lực cho cậu như vậy, cậu có vừa lòng không?
-Rất vừa lòng, vừa lòng.
Lương Thần vừa uống nước, vừa gật đầu đáp cho có lệ.
-Vừa lòng thật chứ?
Giọng nói của Khâu Lĩnh Mai mang theo một chút trêu chọc:
-Nhưng tôi nghe nói, về chức vụ Phó cục trưởng này thì đã có những người khác đề cử rồi phải không Tiểu Lương?
Lương Thần lắc đầu phủ nhận, hắn dừng một chút, đón nhận ánh mắt bỡn cợt của Bí thư Khâu rồi không khỏi ngập ngừng:
-Tôi cảm thấy là đồng chí Đặng Trường Giang ở cục chúng tôi đã có công lớn trong vụ phá án của chi đội bài trừ ma túy vừa rồi, rất đáng khen ngợi. Hơn nữa, Đặng Trường Giang lí lịch bản thân cũng có nhiều kinh nghiệm, cũng đã đủ các điều kiện thăng chức.
-Nói đi nói lại, không phải đúng là có người đề cử trước rồi sao?
Bí thư Khâu mỉm cười chỉ Lương Thần nói:
-Tiểu Lương, tôi cũng không gạt cậu. Chuyện về Đặng Trường Giang, Phó giám đốc Lưu và lãnh đạo ở thành phố cũng đã có nói, ở thàng phố thì trên nguyên tắc cũng đồng ý. Chỉ có điều kế hoạch không vạch ra sớm nên cấp trên điều Tiểu Hứa về đây.
Ý tứ Bí thư Khâu rất rõ ràng, Phó giám đốc sở Lưu rõ ràng là một vị tai to mặt lớn, nhưng có điều nếu so sánh thì không ai có được bề dày thành tích như Hứa Phượng Anh, Cho nên cả hai cùng cân nhắc, cuối cùng Đặng Trường Giang phải nhường đường mà thôi.
-Đồng chí Hứa Phượng Anh này vốn là Phó chi đội trưởng của Trung đoàn cảnh sát vũ trang, là nữ cảnh sát vũ trang trẻ nhất trong trung đoàn được phong chức, do điều kiện cá nhân nên muốn chuyển đến cục Công an thành phố chúng ta. Trên thành phố có ý muốn sắp xếp cho cô ấy về huyện nhậm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Ủy ban Chính trị Pháp luật nhưng cô ấy lại chủ động yêu cầu ở lại thành phố nhậm chức.
Bí thư Khâu đưa cho Lương Thần mấy tờ tài liệu rồi cười nói:
-Đây là sơ yếu lí lịch của Tiểu Hứa, cậu xem đi.
Lương Thần nhận lấy, khi mới nhìn qua, trên vẻ mặt của hắn đã không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Hứa Phượng Anh, nữ, dân tộc Hán, người ở Kim Lăng, tỉnh Giang Nam, sinh năm bảy chín, nhập ngũ năm chín lăm, đảng viên. Nhiều lần đảm nhiệm chức Phó đội trưởng đội nữ đặc công Giang Nam, Phó chi đội trưởng thuộc trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Giang Nam. Là một trong mười thanh niên đại kiệt xuất của Trung Quốc lần thứ mười tám, là một trong mười vệ sĩ đại trung thành của cảnh sát vũ trang Trung Quốc lần thứ ba, hơn ba mươi lần thi hành những nhiệm vụ trọng đại, bảy mươi lần báo cáo thành tích với Đảng và lãnh đạo nhà nước và báo cáo với thủ trưởng quân ủy Trung ương, được nhận huân chương hạng nhất hai lần, hạng hai hai lần, hạng ba ba lần."
Đúng là đừng có mà xem mặt mà bắt hình dong. Đọc xong hai trang tài liệu, Lương Thần hoàn toàn bị chấn động. Hắn vẫn cảm thấy mình đã là người có quá nhiều thành tích sáng chói không ngờ rằng mình tài giỏi còn có người tài giỏi hơn mình. Hơn nữa những gì hắn có được là nhờ vào tài năng đặc biệt, còn người ta có được là hoàn toàn dựa vào bãn lĩnh thật sự của mình.
Mười sáu tuổi đã tòng quân nhập ngũ. Chà, điều này khiến hắn không khỏi suy nghĩ, mười sáu tuổi đã làm gì được đâu. Hắn nhanh chóng nghĩ tới cái hồi mình mười sáu tuổi, suốt ngày hắn chỉ biết tụ tập đánh nhau với mấy tên côn đồ, trong lòng đầy tự hào tuyên bố, tương lai sẽ cưới vợ là Lăng Tư Vũ và Lý Băng, một người là vợ cả một người là vợ hai.
Bây giờ so sánh với cô gái này thật sự hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Căn cứ vào biểu hiện trong sơ yếu lí lịch thì Hứa Phượng Anh năm nay ba mươi ba tuổi. Con số này đã phủ định lại phán đoán ban đầu của Lương Thần.
-Thế nào, Tiểu Lương?
Nhìn thấy hắn có vẻ mặt như đang suy nghĩ mông lung, Bí thư Khâu mỉm cười hỏi một câu.
-Rất tài ba, rất tài ba.
Lương Thần nói một câu tán thưởng từ trong đáy lòng. Với lí lịch như thế này thì nếu Hứa Phượng Anh có làm nhân vật số một thì chỉ sợ rằng hắn cũng phải nhường đường. Nếu cô chỉ giữ chức Phó cục trưởng thì sợ rằng cô như nhân tài không được trọng dụng đúng mức.
Hứa Phượng Anh đương nhiên không biết là vị Cục trưởng cục Công an thành phố trẻ tuổi sau khi nhìn sơ yếu lí lịch của cô thì sẽ đưa ra những lời tán thưởng như vậy. Sau khi rời khỏi Thành ủy, cô đi thẳng về chỗ ở của mình.
Vừa mới bước vào cửa, thay dép lê, một đôi tay vòng lại từ sau lưng cô. Toàn bộ người cô nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
-Tiểu Phượng, Bí thư Khâu tìm em làm gì vậy?
Miệng người đàn ông ghé sát tai Hứa Phượng Anh, nói giọng khiêu khích.
Thân thể Hứa Phượng Anh lập tức căng thẳng, hai tay như phản xạ đưa lên ôm lấy ngực. Cô dường như đang cật lực chống lại người đàn ông, dường như trong lúc đó có tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
-Thả lỏng đi nào, Tiểu Phượng. Anh đây mà, anh chứ có phải ai khác đâu, anh là chồng em mà. Anh là người chồng yêu quý Hầu Tuấn Kiệt của em đây.
Người đàn ông nói nhẹ nhàng, với ý định trấn an co gái.
Hứa Phượng Anh nhắm mắt lại. Dựa theo những chỉ dẫn của thầy thuốc, trong đầu cô cố gắng nghĩ đến những cảnh quan hệ nam nữ, những lời âu yếm ngọt ngào.
Một lát sau, đang lúc người đàn ông vui sướng cho rằng đây là lúc có thể tiếp tục thì bỗng nhiên có hai bàn tay mềm mại nhéo lấy bả vai y. Ngay sau đó trong chớp mắt, căn phòng như lộn ngược lại trong mắt y. Cả thân hình có trọng lượng gần chín mươi kg của y bay lên, bị một cô gái xinh đẹp quẳng xuống, ngã thật mạnh xuống mặt đất phòng khách.
-Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?
Nghe thấy tiếng rơi nặng nề, trong nháy mắt Hứa Phượng Anh trở lại bình thường, nhìn người bạn trai đang nằm đau đớn dưới mặt đất, cô vội vàng cúi xuống kêu lên.
-Anh, anh không sao.
Bị Hứa Phượng Anh ném xuống, Hầu Tuấn Kiệt chịu đựng đau đớn sau lưng gượng đứng lên. May mắn là y cũng đã từng mấy năm luyện võ nên cơ thể cũng có sức chống đỡ. Nếu không, rất có thể y đã mất mạng. Nhớ lại thì thật đúng là y gặp số khổ, đã có quan hệ tình cảm với Hứa Phượng Anh hai năm, cả hai rất tâm đầu ý hợp, vậy mà chỉ được nhìn chứ không ăn được.
-Em rất xin lỗi, Tuấn Kiệt, em vẫn không thể.
Trong đôi mắt đẹp của Hứa Phượng Ánh hiện lên vẻ ăn năn. Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được bóng ma thời thơ ấu. Khi đàn ông lại gần thì cô lại kháng cự lại mãnh liệt, đó như là bản năng, cho dù đó có là người đàn ông rất thân quen cũng như vậy.
-Không sao, chúng ta sẽ có cách khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng y không ngừng ca thán. Rốt cục khi nào thì y được đền bù những khát khao của mình đây.
-Đúng rồi, em còn chưa nói, Bí thư Khâu gọi em đến có việc gì vậy?
Hầu Tuấn Kiệt nói sang chuyện khác để phân tán sự chú ý của cô gái.
-Không có chuyện gì. Nhưng em có gặp Lương Thần.
Quả nhiên sự chú ý của Hứa Phượng Anh đã bị phân tán sang cái khác. Nhớ tới cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, đôi môi duyên dáng của cô không khỏi mấp máy.
-Chính là vị Cục trưởng cục Công an nổi tiếng trên mạng ấy ư?
Hầu Tuấn Kiệt nói với giọng mang vẻ châm chọc, có chút khinh thường.