Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495
Nói ra, việc vô tích sự này là hắn sắp xếp cho Bao Hoa, hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, Bao Hoa cũng làm không tệ, chỉ là vận may kém một chút thôi. Hắn mở cuộc họp này và nói ra những lời đó, chính là muốn tiết lộ một tin cho các trợ thủ rằng hắn dự định bảo vệ Bao Hoa!
Sau khi tan họp, trên đường về nhà, Lương Thần liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại. Chết ba người, động tĩnh đương nhiên sẽ không nhỏ. Lãnh đạo chủ yếu trong thành phố đương nhiên cũng nhận được tin, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Bí thư Khâu của Ủy ban Chính trị Pháp luật đều gọi hắn sáng mai đến Thành ủy báo cáo tình hình, phỏng chừng có khả năng vì chuyện này mà mở một cuộc họp riêng!
Lương Thần không cảm thấy đau đầu lắm, đến lúc đó báo cáo theo như sự thật thì đi, nhưng mà, nghĩ lại quả thật có chút phiền toái!
Về đến nhà, đèn phòng khách còn đang sáng. Thanh Oánh đã ngủ từ sớm, Tử Thanh vẫn ở trên sofa xem ti vi.
- Nghe Nguyệt Nguyệt nói, cục trưởng đại nhân hôm nay nổi trội rồi, ở trên sân khấu được mọi người ngắm nhìn, cùng nữ minh tinh đang nổi tiếng hợp ca "em ngồi đầu thuyền, anh đi trên bờ, ân ân ái ái đến bạc đầu, gì đó?
Diệp Tử Thanh lấy nón cảnh sát và trang phục cảnh sát áo khoác của hắn treo lên giá áo, trên mặt cô mang theo nụ cười quyến rũ, lấy tay chỉ lên ngực hắn vẽ vòng tròn.
- Cứ nghe Nguyệt Nguyệt nói bậy đi! Thân là lãnh đạo, sao có thể ở trước mặt mọi người hát bài hát không hợp thời như thế?
Lương Thần rất nghiêm túc thanh minh nói:
- Là ban Tuyên giáo sắp xếp, anh không tiện từ chối, nên lên sân khấu cùng minh tinh ca sĩ giao lưu một chút!
- Vậy trong biết bao nhiêu minh tinh ca sĩ, sao lại giao lưu với hai vị đó, thật là trùng hợp vậy sao? Em nghe nói người ta còn cố tình viết một ca khúc cho anh, anh nói xem, có phải luôn tưởng nhớ đến anh hay không?
Biểu hiện trên mặt Diệp Tử Thanh chuyển sang như cười như không, một bàn tay khẽ vuốt cằm hắn.
- Ở đâu có chuyện đó! Đâu phải em không biết, cả năm nay căn bản không có liên lạc!
Lương Thần vội vàng tiếp tục thanh minh sự thật, ngừng một chút lại giả vờ giận dữ nói:
- Hay là Tiểu Nguyệt nói bậy với em? Con bé hư hỏng này, sợ thiên hạ không loạn hay sao!
- Thần!
Diệp Tử Thanh chăm chú nhìn đôi mắt của hắn ước chừng có vài giây, sau đó đôi tay đột nhiên bóp cổ hắn, vừa lắc trước sau vừa nói lớn:
- Em giận rồi, em giận thật rồi đó!
Tư thế xem ra rất hung dữ, nhưng thực tế căn bản không dùng sức lắm. Lương Thần thì lại phối hợp với động tác của Diệp Tử Thanh lắc đầu trước sau thè lưỡi, bộ dạng giống như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Gây một hồi, Diệp Tử Thanh đẩy Lương Thần ngã vào sofa, sau đó cắn vào cổ hắn, và dùng sức mút. Trong chốc lát, trên cổ Lương Thần xuất hiện một dấu ấn cỡ trái dâu tây, rất dễ thấy.
Lương Thần khẽ vỗ lưng của Diệp Tử Thanh dịu dàng nói:
- Đừng giận nữa, tiểu yêu tinh nhà ta là đẹp nhất, không cần phải ghen với người khác!
- Thôi đi! Lời nói ngon ngọt gạt ai! Hơn nữa, ai ghen!
Diệp Tử Thanh ngẩng đầu lên, tràn đầy quyến rũ lườm hắn một cái. Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng khó tránh có chút yêu thích. Thất bại, lên thuyền của tên xấu xa này thì không xuống được, chỉ cần nói vài câu liền dụ dỗ cô đầu óc choáng váng, lòng ghen tỵ tiêu tan hết!
- Thanh Oánh và dì đâu?
Chăm chú nhìn gương mặt quyến rũ động lòng người của Diệp Tử Thanh, Lương Thần khẽ hỏi.
- Sang bên cạnh ngủ rồi! Nguyệt Nguyệt lại đi ăn chơi trác táng với Thiên Thiên rồi!
Diệp Tử Thanh uể oải mà nhoài người lên người hắn, nói rất mãn nguyện.
- Nói như vậy, đêm nay em ngủ cùng anh sao?
Lương Thần cười hỏi
Nhận ra ánh mắt không có ý tốt của hắn, Diệp Tử Thanh đỏ mặt, chuyển sang thị uy thẳng người lên, cái eo thon lắc vài cái, cười quyến rũ nói:
- Cùng ngủ không thành vấn đề, nhưng em phải hỏi trước một chút, đạn dược của cục trưởng đại nhân có đủ không?
- Nếu không thì sao?
Lương Thần cố ý hỏi.
- Vậy bổn cô nương sẽ không hầu hạ!
Diệp Tử Thanh cười ha ha, đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị hắn mau tay nhanh mắt, sớm có chuẩn bị kéo lại
- Đủ hay không thì phải kiểm tra thực tiễn mới có sức thuyết phục!
Lương Thần hóa thân thành sơn đại vương, khiêng áp trại phu nhân vừa đoạt được lên, đi nhanh vào động phòng.
Ước chừng kiểm nghiệm hơn nửa tiếng, sau đó lại vào phòng tắm tắm uyên ương. Quay về phòng ngủ, Diệp Tử Thanh thoải mái co ro trong lòng Lương Thần, giọng uể oải hỏi:
- Nghe nói, đêm nay sân vận động giẫm đạp chết người, là thật sao?
- Tiểu Nguyệt nói cho em biết sao?
Lương Thần ngạc nhiên hỏi, nghĩ lại thấy không đúng, chuyện này hắn không nói cho Lan Nguyệt biết, sao Lan Nguyệt có thể biết được.
- Không phải.
Cậu của Thanh Oánh vừa gọi điện cho cô, nói hiện trường đêm diễn giẫm đạp gây chết người. Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, không yên tâm hỏi:
- Là thật sao? Anh có gặp rắc rối không?
- Ừ! Hai người chết, còn một người bị thương xương sống, e rằng sẽ tàn phế! Không có rắc rối gì, chẳng qua chỉ là trong thành phố đã cho người nhà nạn nhận một khoản tiền che miệng, rồi làm ra vẻ trừng trị vài người!
Lương Thần không có giấu diếm, hắn đặt tay trên lưng bóng loáng như tơ lụa của Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng âu yếm, khẽ nói:
- Yên tâm đi cục cưng! Không có ảnh hưởng đến ông xã em là anh đâu!
- Buồn nôn chết!
Diệp Tử Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó nhìn trái dâu tây cô trồng trên cổ hắn, lén lén hé miệng cười! Đôi mắt đẹp nhắm lại không lâu sau liền chìm vào trong giấc mộng đẹp!
Lương Thần lại không có ý định ngủ, gần đây chuyện hắn phải suy nghĩ quả thật cũng không ít. Sự kiện giẫm đạp xảy ra đêm nay đối với hắn mà nói sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng rắc rối là nhất định có. Ít nhất từ lời nói trong điện thoại của Trương Bỉnh Lâm và Khâu Lĩnh Mai thì hắn có thể nghe ra được, lần này khó tránh phải xử lý vài người.
Tề Vũ Nhu và Helen được cứu thoát thành công, nhưng mấy ngày nay luôn ở lại thủ đô không có trở về, nguyên nhân là hai cô công bố mặt các cô đều bị thương, nếu như không chữa trị kịp thời sẽ có nguy cơ bị hủy dung nhan. Hắn từng gọi điện liên lạc với chú Lan, chú Phong, có được đáp án khẳng định, điều này khó tránh khiến hắn có chút lo lắng.
Mà lịch phỏng vấn của CCTV vốn sắp xếp vào ngày hôm nay cũng bị dời lại, không thể không nói, CCTV thật là vênh váo, tùy ý cho người khác leo cây.
Tuy nhiên như vậy cũng vừa ý của hắn, hắn ước gì cuộc phỏng vấn này cứ lùi mãi đến ngày tận thế.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần ngồi xe chạy đến Thành ủy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm và bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai có cùng chỉ thị về sự kiện giẫm đạp xảy ra đêm qua. Lãnh đạo thành phố cùng thống nhất cho rằng phó cục trưởng Bao Hoa phải có trách nhiệm nhất định, còn người dẫn đội và những nhân viên cảnh sát đến hiện trường xử lý sự cố phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Họ yêu cầu cục Công an thành phố đưa ra xử phạt liên quan, để đảm bảo không trốn tránh, nhìn thẳng về sự thật!
Lương Thần thẳng thắn nói ra cách nhìn của bản thân với Trương Bỉnh Lâm và Khâu Lĩnh Mai. Dưới sự kiên trì của hắn, trong thành phố đưa ra quyết định cuối cùng chính là xử phạt cảnh cáo đối với phó cục trưởng Bao Hoa, và yêu cầu cục Công an thành phố xử lý với hình phạt ghi nhận lỗi nặng đối với nhân viên cảnh sát có liên quan. Đây cũng cho là đã nể mặt Lương Thần, nếu không thì theo ý của lãnh đạo thành phố, ít nhất có vài nhân viên cảnh sát có liên quan phải bị đuổi việc.
Nói xong việc chính, tiếp theo là tán gẫu chuyện thường ngày. Khâu Lĩnh Mai nhìn Lương Thần cười nói:
- Đêm qua nổi trội không ít, trên dưới Thành ủy của chúng ta đều truyền khắp nơi, nói Cục trưởng Lương Cục Công an, giỏi ca hát, đa tài đa nghệ. Bí thư Tống cũng tỏ thái độ rồi, nói đêm văn nghệ tất niên năm nay nhất định để tiểu Lương biểu diễn hai tiết mục!
- Không được không được!
Lương Thần phất tay cười nói:
- Đêm qua vừa lên sân khấu tôi liền hối hận rồi!
- Hối hận cái gì? Người khác muốn lộ diện cũng không có cơ hội!
Khâu Lĩnh Mai cười nói:
- Tuy nhiên, tiểu Lương, cậu cũng nên nắm bắt chừng mực một chút. Hăng quá hoá dở, truyền thông chú ý quá mức, đối với cậu mà nói sẽ tăng thêm một số áp lực không cần thiết. Hơn nữa, còn có thể sẽ chịu một số ảnh hưởng tiêu cực!
- Đồng chí nói phải, tôi sẽ chú ý!
Lương Thần vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận giáo huấn. Dù sao hắn cũng là viên chức nhà nước chứ không phải minh tinh giải trí. Như Khâu Lĩnh Mai đã nói, bị truyền thông chú ý quá mức cũng không phải một chuyện tốt. Nhất là giống tin tức bên lề giải trí, hắn phải tránh càng xa càng tốt!
- Tiểu Lương, tình cảm giữa cậu và bà xã nhất định rất tốt chăng?
Ánh mắt cố tình hay vô tình đảo nhìn cổ Lương Thần, Khâu Lĩnh Mai giọng điệu trêu chọc hỏi.
- Vẫn tốt!
Lương Thần giật mình, sau đó đáp. Làm thế nào hắn cũng không ngờ đề tài của ông lại chuyển sang tình cảm vợ chồng, điều này, có vẻ hơi đột ngột.
- Nhìn ra được! Ha ha, nhưng mà Tiểu Lương cũng phải chú ý, dù sao cậu cũng là Cục trưởng cục Công an, đem theo cái này đi làm, hình như có chút không nghiêm túc!
Khâu Lĩnh Mai chỉ cổ Lương Thần, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra cái gương nhỏ đưa cho hắn đang ngơ ngác không hiểu.
Cầm gương soi một cái, mặt Lương Thần lập tức xấu hổ đỏ bừng. Chẳng trách khi đến Thành ủy đi thang máy lên lầu, các cô nhân viên văn phòng đều nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ như muốn cười mà không dám cười. Thì ra nguyên nhân ở đây. Hắn đã nhớ ra, trái dâu tây này nhất định là đêm qua tiểu yêu tinh đã trồng cho hắn!
Trở về từ Thành ủy, Lương Thần lại triệu tập thành viên Đảng uỷ mở một cuộc họp ban lãnh đạo, chủ yếu là tuyên bố kết quả xử lý của thành phố về sự việc giẫm đạp. Nghe thấy bản thân chỉ bị xử phạt cảnh cáo hời hợt, phó cục trưởng Bao Hoa cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng vô cùng cảm kích đối với sếp. Y biết chắc chắn là sếp đã nói giúp trước mặt lãnh đạo thành phố.
Cục trưởng thật coi trọng nghĩa khí! Đám người khác như Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc trụ, Ngô Hoán Trung trong lòng đều nghĩ đến một vấn đề, hôm nay cục trưởng chịu bảo vệ Bao Hoa, sau có có trường hợp giống như vậy đương nhiên cũng sẽ bảo vệ họ, có một cấp trên có thể che chở cho thuộc hạ như vậy, họ hẳn là cảm thấy gặp may!
Nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng Hứa Phượng Anh không khỏi xúc động. Cô mơ hồ cảm nhận được, qua chuyện này, chắc chắn là tăng thêm kỳ vọng Lương Thần làm người đứng đầu. Mà kết quả này, có phải Lương Thần đã sớm dự đoán được hay không? Nói cách khác, Lương Thần thật sự quan tâm cấp dưới, hay là cố ý mua chuộc lòng người!?
Ánh mắt của cô vô tình tiếp xúc với ánh mắt của Lương Thần, cảm giác được trong mắt hắn dường như có ý cười thân thiện, Hứa Phượng Anh mơ hồ cảm nhận được có chút không được tự nhiên, lập tức nhìn đi chỗ khác. Nhưng mà trong lúc vô tình, cô lại chú ý đến "trái dâu tây" rất nổi bật trên cổ hắn, một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu cô, chẳng lẽ đêm qua hắn đã đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng?
Sau khi tan họp, trên đường về nhà, Lương Thần liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại. Chết ba người, động tĩnh đương nhiên sẽ không nhỏ. Lãnh đạo chủ yếu trong thành phố đương nhiên cũng nhận được tin, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Bí thư Khâu của Ủy ban Chính trị Pháp luật đều gọi hắn sáng mai đến Thành ủy báo cáo tình hình, phỏng chừng có khả năng vì chuyện này mà mở một cuộc họp riêng!
Lương Thần không cảm thấy đau đầu lắm, đến lúc đó báo cáo theo như sự thật thì đi, nhưng mà, nghĩ lại quả thật có chút phiền toái!
Về đến nhà, đèn phòng khách còn đang sáng. Thanh Oánh đã ngủ từ sớm, Tử Thanh vẫn ở trên sofa xem ti vi.
- Nghe Nguyệt Nguyệt nói, cục trưởng đại nhân hôm nay nổi trội rồi, ở trên sân khấu được mọi người ngắm nhìn, cùng nữ minh tinh đang nổi tiếng hợp ca "em ngồi đầu thuyền, anh đi trên bờ, ân ân ái ái đến bạc đầu, gì đó?
Diệp Tử Thanh lấy nón cảnh sát và trang phục cảnh sát áo khoác của hắn treo lên giá áo, trên mặt cô mang theo nụ cười quyến rũ, lấy tay chỉ lên ngực hắn vẽ vòng tròn.
- Cứ nghe Nguyệt Nguyệt nói bậy đi! Thân là lãnh đạo, sao có thể ở trước mặt mọi người hát bài hát không hợp thời như thế?
Lương Thần rất nghiêm túc thanh minh nói:
- Là ban Tuyên giáo sắp xếp, anh không tiện từ chối, nên lên sân khấu cùng minh tinh ca sĩ giao lưu một chút!
- Vậy trong biết bao nhiêu minh tinh ca sĩ, sao lại giao lưu với hai vị đó, thật là trùng hợp vậy sao? Em nghe nói người ta còn cố tình viết một ca khúc cho anh, anh nói xem, có phải luôn tưởng nhớ đến anh hay không?
Biểu hiện trên mặt Diệp Tử Thanh chuyển sang như cười như không, một bàn tay khẽ vuốt cằm hắn.
- Ở đâu có chuyện đó! Đâu phải em không biết, cả năm nay căn bản không có liên lạc!
Lương Thần vội vàng tiếp tục thanh minh sự thật, ngừng một chút lại giả vờ giận dữ nói:
- Hay là Tiểu Nguyệt nói bậy với em? Con bé hư hỏng này, sợ thiên hạ không loạn hay sao!
- Thần!
Diệp Tử Thanh chăm chú nhìn đôi mắt của hắn ước chừng có vài giây, sau đó đôi tay đột nhiên bóp cổ hắn, vừa lắc trước sau vừa nói lớn:
- Em giận rồi, em giận thật rồi đó!
Tư thế xem ra rất hung dữ, nhưng thực tế căn bản không dùng sức lắm. Lương Thần thì lại phối hợp với động tác của Diệp Tử Thanh lắc đầu trước sau thè lưỡi, bộ dạng giống như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Gây một hồi, Diệp Tử Thanh đẩy Lương Thần ngã vào sofa, sau đó cắn vào cổ hắn, và dùng sức mút. Trong chốc lát, trên cổ Lương Thần xuất hiện một dấu ấn cỡ trái dâu tây, rất dễ thấy.
Lương Thần khẽ vỗ lưng của Diệp Tử Thanh dịu dàng nói:
- Đừng giận nữa, tiểu yêu tinh nhà ta là đẹp nhất, không cần phải ghen với người khác!
- Thôi đi! Lời nói ngon ngọt gạt ai! Hơn nữa, ai ghen!
Diệp Tử Thanh ngẩng đầu lên, tràn đầy quyến rũ lườm hắn một cái. Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng khó tránh có chút yêu thích. Thất bại, lên thuyền của tên xấu xa này thì không xuống được, chỉ cần nói vài câu liền dụ dỗ cô đầu óc choáng váng, lòng ghen tỵ tiêu tan hết!
- Thanh Oánh và dì đâu?
Chăm chú nhìn gương mặt quyến rũ động lòng người của Diệp Tử Thanh, Lương Thần khẽ hỏi.
- Sang bên cạnh ngủ rồi! Nguyệt Nguyệt lại đi ăn chơi trác táng với Thiên Thiên rồi!
Diệp Tử Thanh uể oải mà nhoài người lên người hắn, nói rất mãn nguyện.
- Nói như vậy, đêm nay em ngủ cùng anh sao?
Lương Thần cười hỏi
Nhận ra ánh mắt không có ý tốt của hắn, Diệp Tử Thanh đỏ mặt, chuyển sang thị uy thẳng người lên, cái eo thon lắc vài cái, cười quyến rũ nói:
- Cùng ngủ không thành vấn đề, nhưng em phải hỏi trước một chút, đạn dược của cục trưởng đại nhân có đủ không?
- Nếu không thì sao?
Lương Thần cố ý hỏi.
- Vậy bổn cô nương sẽ không hầu hạ!
Diệp Tử Thanh cười ha ha, đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị hắn mau tay nhanh mắt, sớm có chuẩn bị kéo lại
- Đủ hay không thì phải kiểm tra thực tiễn mới có sức thuyết phục!
Lương Thần hóa thân thành sơn đại vương, khiêng áp trại phu nhân vừa đoạt được lên, đi nhanh vào động phòng.
Ước chừng kiểm nghiệm hơn nửa tiếng, sau đó lại vào phòng tắm tắm uyên ương. Quay về phòng ngủ, Diệp Tử Thanh thoải mái co ro trong lòng Lương Thần, giọng uể oải hỏi:
- Nghe nói, đêm nay sân vận động giẫm đạp chết người, là thật sao?
- Tiểu Nguyệt nói cho em biết sao?
Lương Thần ngạc nhiên hỏi, nghĩ lại thấy không đúng, chuyện này hắn không nói cho Lan Nguyệt biết, sao Lan Nguyệt có thể biết được.
- Không phải.
Cậu của Thanh Oánh vừa gọi điện cho cô, nói hiện trường đêm diễn giẫm đạp gây chết người. Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, không yên tâm hỏi:
- Là thật sao? Anh có gặp rắc rối không?
- Ừ! Hai người chết, còn một người bị thương xương sống, e rằng sẽ tàn phế! Không có rắc rối gì, chẳng qua chỉ là trong thành phố đã cho người nhà nạn nhận một khoản tiền che miệng, rồi làm ra vẻ trừng trị vài người!
Lương Thần không có giấu diếm, hắn đặt tay trên lưng bóng loáng như tơ lụa của Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng âu yếm, khẽ nói:
- Yên tâm đi cục cưng! Không có ảnh hưởng đến ông xã em là anh đâu!
- Buồn nôn chết!
Diệp Tử Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó nhìn trái dâu tây cô trồng trên cổ hắn, lén lén hé miệng cười! Đôi mắt đẹp nhắm lại không lâu sau liền chìm vào trong giấc mộng đẹp!
Lương Thần lại không có ý định ngủ, gần đây chuyện hắn phải suy nghĩ quả thật cũng không ít. Sự kiện giẫm đạp xảy ra đêm nay đối với hắn mà nói sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng rắc rối là nhất định có. Ít nhất từ lời nói trong điện thoại của Trương Bỉnh Lâm và Khâu Lĩnh Mai thì hắn có thể nghe ra được, lần này khó tránh phải xử lý vài người.
Tề Vũ Nhu và Helen được cứu thoát thành công, nhưng mấy ngày nay luôn ở lại thủ đô không có trở về, nguyên nhân là hai cô công bố mặt các cô đều bị thương, nếu như không chữa trị kịp thời sẽ có nguy cơ bị hủy dung nhan. Hắn từng gọi điện liên lạc với chú Lan, chú Phong, có được đáp án khẳng định, điều này khó tránh khiến hắn có chút lo lắng.
Mà lịch phỏng vấn của CCTV vốn sắp xếp vào ngày hôm nay cũng bị dời lại, không thể không nói, CCTV thật là vênh váo, tùy ý cho người khác leo cây.
Tuy nhiên như vậy cũng vừa ý của hắn, hắn ước gì cuộc phỏng vấn này cứ lùi mãi đến ngày tận thế.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần ngồi xe chạy đến Thành ủy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm và bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai có cùng chỉ thị về sự kiện giẫm đạp xảy ra đêm qua. Lãnh đạo thành phố cùng thống nhất cho rằng phó cục trưởng Bao Hoa phải có trách nhiệm nhất định, còn người dẫn đội và những nhân viên cảnh sát đến hiện trường xử lý sự cố phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Họ yêu cầu cục Công an thành phố đưa ra xử phạt liên quan, để đảm bảo không trốn tránh, nhìn thẳng về sự thật!
Lương Thần thẳng thắn nói ra cách nhìn của bản thân với Trương Bỉnh Lâm và Khâu Lĩnh Mai. Dưới sự kiên trì của hắn, trong thành phố đưa ra quyết định cuối cùng chính là xử phạt cảnh cáo đối với phó cục trưởng Bao Hoa, và yêu cầu cục Công an thành phố xử lý với hình phạt ghi nhận lỗi nặng đối với nhân viên cảnh sát có liên quan. Đây cũng cho là đã nể mặt Lương Thần, nếu không thì theo ý của lãnh đạo thành phố, ít nhất có vài nhân viên cảnh sát có liên quan phải bị đuổi việc.
Nói xong việc chính, tiếp theo là tán gẫu chuyện thường ngày. Khâu Lĩnh Mai nhìn Lương Thần cười nói:
- Đêm qua nổi trội không ít, trên dưới Thành ủy của chúng ta đều truyền khắp nơi, nói Cục trưởng Lương Cục Công an, giỏi ca hát, đa tài đa nghệ. Bí thư Tống cũng tỏ thái độ rồi, nói đêm văn nghệ tất niên năm nay nhất định để tiểu Lương biểu diễn hai tiết mục!
- Không được không được!
Lương Thần phất tay cười nói:
- Đêm qua vừa lên sân khấu tôi liền hối hận rồi!
- Hối hận cái gì? Người khác muốn lộ diện cũng không có cơ hội!
Khâu Lĩnh Mai cười nói:
- Tuy nhiên, tiểu Lương, cậu cũng nên nắm bắt chừng mực một chút. Hăng quá hoá dở, truyền thông chú ý quá mức, đối với cậu mà nói sẽ tăng thêm một số áp lực không cần thiết. Hơn nữa, còn có thể sẽ chịu một số ảnh hưởng tiêu cực!
- Đồng chí nói phải, tôi sẽ chú ý!
Lương Thần vui vẻ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận giáo huấn. Dù sao hắn cũng là viên chức nhà nước chứ không phải minh tinh giải trí. Như Khâu Lĩnh Mai đã nói, bị truyền thông chú ý quá mức cũng không phải một chuyện tốt. Nhất là giống tin tức bên lề giải trí, hắn phải tránh càng xa càng tốt!
- Tiểu Lương, tình cảm giữa cậu và bà xã nhất định rất tốt chăng?
Ánh mắt cố tình hay vô tình đảo nhìn cổ Lương Thần, Khâu Lĩnh Mai giọng điệu trêu chọc hỏi.
- Vẫn tốt!
Lương Thần giật mình, sau đó đáp. Làm thế nào hắn cũng không ngờ đề tài của ông lại chuyển sang tình cảm vợ chồng, điều này, có vẻ hơi đột ngột.
- Nhìn ra được! Ha ha, nhưng mà Tiểu Lương cũng phải chú ý, dù sao cậu cũng là Cục trưởng cục Công an, đem theo cái này đi làm, hình như có chút không nghiêm túc!
Khâu Lĩnh Mai chỉ cổ Lương Thần, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra cái gương nhỏ đưa cho hắn đang ngơ ngác không hiểu.
Cầm gương soi một cái, mặt Lương Thần lập tức xấu hổ đỏ bừng. Chẳng trách khi đến Thành ủy đi thang máy lên lầu, các cô nhân viên văn phòng đều nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ như muốn cười mà không dám cười. Thì ra nguyên nhân ở đây. Hắn đã nhớ ra, trái dâu tây này nhất định là đêm qua tiểu yêu tinh đã trồng cho hắn!
Trở về từ Thành ủy, Lương Thần lại triệu tập thành viên Đảng uỷ mở một cuộc họp ban lãnh đạo, chủ yếu là tuyên bố kết quả xử lý của thành phố về sự việc giẫm đạp. Nghe thấy bản thân chỉ bị xử phạt cảnh cáo hời hợt, phó cục trưởng Bao Hoa cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng vô cùng cảm kích đối với sếp. Y biết chắc chắn là sếp đã nói giúp trước mặt lãnh đạo thành phố.
Cục trưởng thật coi trọng nghĩa khí! Đám người khác như Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc trụ, Ngô Hoán Trung trong lòng đều nghĩ đến một vấn đề, hôm nay cục trưởng chịu bảo vệ Bao Hoa, sau có có trường hợp giống như vậy đương nhiên cũng sẽ bảo vệ họ, có một cấp trên có thể che chở cho thuộc hạ như vậy, họ hẳn là cảm thấy gặp may!
Nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng Hứa Phượng Anh không khỏi xúc động. Cô mơ hồ cảm nhận được, qua chuyện này, chắc chắn là tăng thêm kỳ vọng Lương Thần làm người đứng đầu. Mà kết quả này, có phải Lương Thần đã sớm dự đoán được hay không? Nói cách khác, Lương Thần thật sự quan tâm cấp dưới, hay là cố ý mua chuộc lòng người!?
Ánh mắt của cô vô tình tiếp xúc với ánh mắt của Lương Thần, cảm giác được trong mắt hắn dường như có ý cười thân thiện, Hứa Phượng Anh mơ hồ cảm nhận được có chút không được tự nhiên, lập tức nhìn đi chỗ khác. Nhưng mà trong lúc vô tình, cô lại chú ý đến "trái dâu tây" rất nổi bật trên cổ hắn, một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu cô, chẳng lẽ đêm qua hắn đã đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng?