Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566
- Vậy cứ quyết định như vậy đi!
Có vẻ rất sợ Lương Thần đổi ý, Hứa Phượng Anh dặn dò một câu, sau đó vội quay người rời khỏi.
Lương Thần có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Hứa Phượng Anh đi khỏi, hắn có cảm giác Hứa Phượng Anh hôm nay có chút gì đó kì quái, hình như không giống bình thường cho lắm. Không giống ở chỗ nào? Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, so với Phó Cục trưởng Hứa thường ngày luôn nghiêm túc bình tĩnh, Hứa Phượng Anh của hôm nay dường như có thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ.
Trước khi tan sở, Lương Thần cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Đỗ Trọng Tiêu. Sau khi bị Lương Thần quát tháo một trận, Đỗ Trọng Tiêu ở đầu dây bên kia vẫn giữ thái độ cợt nhả, dửng dưng như thường:
- Cục trưởng, đừng gây khó dễ cho tôi mà. Bây giờ tôi đang ở nhà người anh em, mọi thứ rất ok. Việc cho tên họ Lưu đó thành đầu heo là do mấy người anh em của tôi làm, hihi, anh cũng từng gặp bọn họ rồi. Yên tâm, vài ngày nữa tôi sẽ về. Kẻ nào muốn chơi lén tôi, tôi sẽ khiến y sống không yên, hừ hừ…!
Nghe đối phương luôn mồm nói với giọng điệu căm phẫn, Lương Thần vừa tức giận vừa buồn cười, mắng trong điện thoại:
- Cậu tốt nhất vĩnh viễn đừng về nữa, kẻo tôi nhìn lại bực mình. Cũng giỏi gớm nhỉ, còn khiến ai đó sống không yên thân? Tôi sẽ ở đây chờ xem liệu cậu có làm người ta không sống nổi không! Nếu cậu có bản lĩnh thì cũng đừng để tôi phải đi nịnh nọt ông này bà kia để lo lót cho cậu nữa!
- Hihi, em cũng chỉ nói đại vậy thôi, Sếp bớt giận, bớt giận, bằng không đợi lúc nào em về sẽ để sếp đánh vài trận cho hả giận? Đương nhiên em biết sếp chắc chắn sẽ không nỡ mà, đến lúc đó em nhất định sẽ tự phạt mình ba chén. Không nói nữa, bọn họ gọi em đánh bài rồi, dạo này em son lắm, chẳng trách người ta bảo đỏ bạc đen tình. Đợi em thắng được nhiều tiền rồi về nhất định sẽ mời sếp đi nhậu…!
Giọng điệu của Đỗ Trọng Tiêu nhanh như chớp, chưa đợi Lương Thần nói thêm câu gì, trong điện thoại đã nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Lương Thần hơi sững người, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ khốn vô lương tâm!
Đỗ Trọng Tiêu nặng nề hắt xì hơi một cái, day day cái mũi, đôi mắt sắc bén, y tóm lấy bàn tay đang vụng trộm giấu bài của người anh em mặt tròn, tức giận nói:
- Giấu bài dưới mông, việc vô liêm sỉ như vậy cậu cũng làm được sao? Thực sự cho rằng có thể lừa gạt được mắt lửa ngươi vàng của tôi sao? Lấy hết cả ra đây cho tôi, xem nào, lão béo, cậu cũng thật sáng tạo đó, không ngờ lại còn giấu cả bài trong đũng quần. Tôi xem các cậu còn vô liêm sỉ đến cỡ nào?
- Trời! Sao có thể như vậy, lại bị cậu phát hiện rồi!
- Thôi đi, mấy trò mèo này sao có thể qua được mắt tôi…!
Đỗ Trọng Tiêu bĩu môi, không chút lưu tình đả kích đối phương.
- Đỗ Tử Đông, tôi sẽ liều mạng với cậu!
Một người anh em bộ mặt đau buồn phẫn nộ, gọi biệt danh của Đỗ Trọng Tiêu, rồi lấy khí thế hăng hái tiến lên lao thẳng về phía Đỗ Trọng Tiêu.
5h30, Lương Thần đã xin phép xong những bà vợ ở nhà, cùng Hứa Phượng Anh vào thang máy đi xuống lầu. Lúc thang máy qua tầng 3 liền dừng lại, một đôi nam nữ bước vào.
- Chào Cục trưởng, chào phó Cục trưởng Hứa!
Nhìn thấy Lương Thần và Hứa Phượng Anh, Vương Hâm và Tiếu Na vội lên tiếng chào hỏi. Tiếu Na là một bông hoa trong Cục, Vương Hâm điều kiện cũng tốt, hai người làm việc ở phòng công tác, có thể coi là trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp. Từ sau khi họ công khai yêu nhau đã khiến biết bao thanh niên chưa kết hôn trong Cục phải đau lòng, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị với Vương Hâm.
- Lại đi hẹn hò hử?
Lương Thần mỉm cười trêu đùa. Nói ra, hắn chính là ông tơ bà mối của Vương Hâm và Tiếu Na.
- Dạ!
Vương Hâm và Tiếu Na có chút ngượng ngùng, gật gật đầu. Người ta đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, hận một nỗi không thể cả ngày từ sáng tới tối quấn quýt bên nhau.
- Gần đây, không bán tin tức của Cục cho chị họ của cậu đấy chứ? Tôi phải nhắc cậu trước, nếu để tôi phát hiện sẽ trừ tiền lương một năm của cậu đó!
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Lương Thần thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm túc nói. Hôm ở khu khai thác Vạn Hưng, vị phóng viên nổi tiếng của báo chiều của tỉnh có ý đồ phỏng vấn hiện trường sự cố, Thu Điềm, chính là chị họ của Vương Hâm. Liên quan đến vấn đề này, Vương Hâm đã từng có tiền án tiền sự.
- Không có, tuyệt đối không có!
Vương Hâm lắc đầu lia lịa, lo lắng toát mồ hôi hột, chỉ thiếu nước thề thốt:
- Cục trưởng, em đảm bảo với sếp, cho dù chị họ có uy hiếp hay dụ dỗ thế nào, một chữ em cũng không tiết lộ! Thật sự đó!
- Đồ ngốc, Cục trưởng trêu anh đó, thế mà cũng không biết!
Tiếu Na lườm Vương Hâm một cái, quay đầu sang Lương Thần cười nói:
- Cục trưởng, sếp đừng dọa Vương Hâm nữa, sếp cũng biết mà, con người này thành thật vô cùng, dễ bị dọa dẫm lắm!
- Coi như tôi biết rồi, Vương Hâm, cậu sau này chắc chắn không gánh vác nổi gia đình rồi!
Lương Thần cười ha hả, với tính cách của Vương Hâm, nếu tương lai thật sự ở bên Tiếu Na, vậy chắc chắn sẽ bị Tiếu Na ức hiếp. Nhưng suy nghĩ kĩ, Cục trưởng đại nhân không khỏi thầm rơi lệ, hắn đâu có tư cách nói người khác, bản thân hắn ở nhà chẳng phải cũng bị mấy bà vợ ức hiếp sao?
Ra khỏi cổng tòa nhà, thấy Lương Thần và Hứa Phượng Anh cùng ngồi lên một chiếc xe, bản tính tọc mạch trong người Tiếu Na lại trỗi dậy, ghé vào tai Vương Hâm thì thầm:
- Này, anh bảo giữa Cục trưởng và Phó Cục trưởng Hứa liệu có quan hệ gì mờ ám không?
- Bà cô của tôi ơi, đừng nói lung tung nữa!
Vương Hâm sợ hãi lấy tay bịt miệng Tiếu Na lại, cô bạn gái này của anh cái gì cũng tốt, mỗi tội vô cùng thích buôn dưa lê. Hình như đây cũng là căn bệnh chung của tất cả phụ nữa, chuyện này mà truyền đến tai Cục trưởng thì còn ra thể thống gì nữa!
- Anh làm gì vậy….!
Tiếu Na giằng tay Vương Hâm ra, lườm một cái, đỏ mặt nói:
- Có đồng nghiệp đang nhìn kìa!
Vương Hâm lúc này mới tỉnh ngộ, bây giờ đang là thời điểm tan ca, nhìn xung quanh, lập tức phát hiện mấy ánh mắt đang hừng hực. Chủ nhân của những ánh mắt đó đều đã từng là đối thủ cạnh tranh của cậu, cứ coi như bây giờ tà tâm chưa dứt, đương nhiên nhìn không vừa mắt cậu và Tiếu Na có động tác thân mật rồi. Nghĩ đến đó, Vương Hâm ưỡn thẳng ngực, giơ cánh tay quàng lấy Tiếu Na, miệng vô cùng khí thế nói:
- Em yêu, chúng mình tối nay đi đâu ăn?
- Nghe theo anh, anh muốn đi đâu thì mình đi đó!
Tiếu Na khoác lấy cánh tay bạn trai, ngọt ngào cười đáp. Vương Hâm cái gì cũng tốt, chỉ tội có lúc tính cách có vẻ hơi yếu đuối. Con người sinh ra vốn là một loại động vật rất mâu thuẫn, vừa thích đàn ông dịu dàng chiều chuộng, lại thích đàn ông rắn rỏi khí khái.
- Phượng Anh, chúng ta đi đâu ăn?
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng lớn, thấy Hứa Phượng Anh vẫn chưa nói địa điểm đi, Lương Thần liền mỉm cười nhắc nhở.
- À, cái đó, đi đến nhà tôi, sáng nay tôi mua không ít đồ ăn, tài nghệ nấu nướng của Tôn tỷ được lắm, chị ấy bảo sẽ thể hiện cho anh thấy!
Ánh mắt của Hứa Phượng Anh có chút mơ hồ bất định, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lương Thần.
- Vậy tôi sẽ nếm thử thật nhiều. Nói như vậy, tài nghệ nấu nướng của cô gần đây chắc cũng tiến bộ nhiều hả!
Lương Thần cười trêu chọc. Hứa Phượng Anh tháng trước đã chuyển ra khỏi nhà tập thể của Cục, giờ ở cùng với Tôn Dung Nhạn, điều này đồng nghĩa với việc Hứa Phượng Anh đã thoát khỏi được cái bóng của người yêu cũ Hầu Tuấn Kiệt.
- Không đâu, toàn Tôn tỷ vào bếp, tôi chỉ ăn thôi!
Hứa Phượng Anh nở nụ cười ngượng ngùng mà bình thường rất hiếm thấy. Tôn Dung Nhạn đang chiến tranh lạnh với chồng, cuối cùng dứt khoát chuyển đến ở cùng cô. Một tháng nay đã làm khẩu vị của cô trở nên kén chọn. Có lúc cô sầu não nghĩ đến việc, nếu ngày nào đó Tôn Dung Nhạn chuyển về, vậy cô sẽ sống thế nào đây!!
Nơi Hứa Phượng Anh ở cách Cục công an Thành phố cũng không xa lắm, lái xe cũng chỉ mất chưa đến 10 phút. Khu chung cư mới khai thác, môi trường khá tốt, thời gian trước Lương Thần có lần đã đưa Hứa Phượng Anh về nhà, sau đó còn lên nhà ngồi một lát.
Vừa vào nhà, Lương Thần liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi. Thay dép, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tôn Dung Nhạn đang mặc tạp dề lấp ló nửa người ra khỏi phòng bếp, cười nói:
- Vừa hay thức ăn đều xong hết rồi, chỉ đợi mọi người vào chỗ thôi!
Rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn, Lương Thần để ý thấy, vị phó Ủy viên chính trị của chi đội cảnh sát vũ trang này không ngờ lại mặc một bộ đồ ở nhà có hình chú dê xinh xắn, cũng có thể coi là tính trẻ con vẫn chưa tan biến hết, còn thấy Hứa Phượng Anh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, đôi mắt Lương Thần không khỏi sáng lên, nói ra thì đây cũng là lần đầu tiến hắn nhìn thấy Hứa Phượng Anh không mặc quân phục, mất đi vào phần khí khái anh hùng, nhưng lại thêm nhiều vẻ đẹp quyến rũ.
Bốn bình Hồng Hoa Lang mười năm được đặt chỉnh tề trên bàn ăn, lập tức khiến Lương Thần đầu đau như búa bổ, sắc mặt xám ngoét. Hắn cười khổ nói với Tôn Dung Nhạn:
- Tôn tỷ, tôi biết chị tửu lượng tốt, tôi cũng thừa nhận không phải là đối thủ của chị, chị tha cho người em này đi!
- Thôi đi, tửu lượng của cậu thế nào tôi còn không rõ sao, hơn nữa hôm nay uống rượu này là có mục đích cả, cậu biết hôm nay là ngày gì không?
Tôn Dung Nhạn đôi mắt liếc xéo Cục trưởng Lương, không cần hắn trả lời, đã tự động nói ra đáp án:
- Hôm nay là sinh nhật của Phượng Anh đó!
Lương Thần hơi ngơ ngác một chút, sau đó quay sang Hứa Phượng Anh áy náy nói:
- Không biết hôm nay là sinh nhật của cô, thực sự ngại quá, quà nhất định sẽ bổ sung sau!
Không đợi Hứa Phượng Anh trả lời, Tôn Dung Nhạn cướp lời nói:
- Quà có hay không không quan trọng, quan trọng là bữa cơm hôm nay, chúng ta phải làm cho nhân vật chính được vui vẻ. Đương nhiên, cậu có lòng tặng quà, vậy là tâm ý của cậu!
- Được rồi được rồi, Tôn tỷ, hôm nay chị nói thế nào thì làm thế đó đi!
Lương Thần cười đau khổ nói. Hắn ngẫm bụng, hôm nay sợ rằng không dễ dàng mà qua nổi. Trước đây hắn đã từng uống với Tôn Dung Nhạn, xét về tửu lượng, hắn thật sự không dám nắm chắc phần thắng.
- Vậy còn được, nào, rót đầy vào!
Tôn Dung Nhạn không chút khách sáo, mở chai rượu rót cho Lương Thần đầy ly.
Tay nghề nấu ăn của Tôn Dung Nhạn quả thật không tồi, mấy món ăn làm vô cùng ngon miệng. Và lợi hại hơn cả tài nấu nướng đó chính là tửu lượng của Tôn Dung Nhạn, một hơi có thể cho nửa cân rượu vào bụng, khuôn mặt trắng trẻo chỉ hơi ửng đỏ, chứ người không hề thấy chút vẻ gì là say. Lương Thần càng kinh ngạc đó là Hứa Phượng Anh cũng uống nửa cân rượu như vậy, cũng không hề thấy có gì khác thường.
Trong nháy mắt ba bình rượu đã bị tiêu diệt. Đúng lúc mở bình rượu thứ tư, Tôn Dung Nhạn khẽ đưa cho Hứa Phượng Anh, khuôn mặt anh tú mĩ lệ lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn cầm lấy bình rượu Hồng Hoa Lang, rót đầy cho Tôn Dung Nhạn và cho mình, chính vào lúc này, Tôn Dung Nhạn lỡ tay là rơi đũa của Lương Thần xuống dưới đất.
- Để tôi, để tôi!
Lương Thần vội khom lưng nhặt lên.