Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
Chương 230: Thật xin lỗi bảo bối
Sau khi đưa Cố Hoàng Liên về, Tô Cẩn Nghiêm lại lái xe trở về nhà, Chung Thủy Linh vẫn đang ngủ.
Khẽ đẩy cửa đi vào, Tô Cẩn Nghiêm cố gắng nhẹ nhàng hết sức, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ làm ồn đến Chung Thủy Linh đang ngủ trên giường.
Đi vào phòng tắm rửa mặt sau đó Tô Cẩn Nghiêm mới cởi quần áo lên giường.
Chung Thủy Linh nằm trên giường dường như ngủ rất ngon, thân thể cuộn tròn, hai tay để dưới mặt mình, lúc này nhìn ngoan ngoãn giống như một con mèo, hai mắt vì khóc nên bây giờ mí mắt đóng lại nhìn có hơi sưng lên.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, cộng thêm những gì Cố Hoàng Liên vừa nói vào buổi tối, Tô Cẩn Nghiêm có chút hối hận, cảm thấy mình quá mức chuyện bé xé ra to, trên đường từ nhà họ Cố bên kia trở về, anh vẫn luôn suy nghĩ, sau khi bình tĩnh nhớ lại, cũng dường như đã suy nghĩ thông suốt một số việc vốn rất đơn giản, thật ra cho dù cô biết một số chuyện mà anh không biết, cô không muốn nói vậy anh cần gì phải để ý tra hỏi không ngớt chứ, nếu cô đã không nói, như vậy chắc chắn cô có lý do, chắc chắn phải có nguyên nhân nên cô ấy mới không muốn nói với mình.
Thật ra lúc ép buộc cô sao lại không ép buộc chính mình, chuyện hôm nay là do chính anh một tay đem tình thế trở nên lúng túng như vậy, nhất là khi cô rời đi anh lại không có phong độ đóng sập cửa vào.
Chính anh cũng không biết hóa ra mình lại có thể làm một việc khốn kiếp như thế.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cẩn Nghiêm càng thêm tự trách.
Nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa cô kéo vào trong lòng mình, tay đặt trên bụng cô, bàn tay áp vào rốn cô.
Trong lúc ngủ mơ Chung Thủy Linh dường như cảm giác được có người kéo mình, quay đầu dụi dụi mắt một chút sau đó hơi mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt đang được phóng đại của Tô Cẩn Nghiêm, đang không xác định được mình đang mơ hay vẫn đang ở ngoài, mơ mơ màng màng gọi anh: “Cẩn Nghiêm?”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười nhìn cô, đưa bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, thấp giọng trả lời: “Là anh!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này dường như Chung Thủy Linh mới yên tâm, lần nữa nhắm mắt lại, nhích lại gần phía sau mình, áp vào lồng ngực quen thuộc đó của anh, khóe miệng có chút không nhịn được mà mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn, sau đó lại một lần nữa ngủ say.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, trong lòng lại lần nữa chửi mình hôm nay chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà cùng cô huyên náo không vui, nhất là đôi mắt còn đang có chút sưng của cô, anh rất hối hận vì mình đã làm cô khóc.
Ôm thật chặt cô vào trong ngực, áp vào bên tai cô nhỏ giọng nói xin lỗi: “Bảo bối, thật xin lỗi…”
Người phụ nữ này là người anh thề trong lòng phải đối xử thật tốt với cô cả đời, anh đã từng nói với mình rằng phải cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhưng hôm nay anh lại làm cô khóc!
Ngay khi Tô Cẩn Nghiêm vẫn đang tự trách, đột nhiên Chung Thủy Linh từ trong ngực anh giật mình tỉnh lại.
Giật mình một cái, trực tiếp ngồi dậy từ trong ngực anh, mạnh mẽ quay đầu lại, lúc trông thấy Tô Cẩn Nghiêm nằm trên giường, cả người có chút sửng sốt, biểu cảm kia rõ ràng là rất bất ngờ.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, từ từ ngồi dậy, nhìn vào mắt cô thấp giọng hỏi: “Anh đánh thức em rồi sao?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh lắc đầu, nhưng một lát lại không tự chủ nhẹ gật đầu, nhưng dường như lại cảm thấy không thích hợp, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Không, không phải, anh, sao anh lại ở đây, Hoàng Liên, Hoàng Liên đâu?”
Nhớ tới Cố Hoàng Liên, Chung Thủy Linh vội vàng tìm bóng dáng Cố Hoàng Liên khắp cả căn phòng, nhưng quay đầu nhìn mọi nơi dường như không thấy bóng dáng Cố Hoàng Liên đâu cả!
Nghi hoặc nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Hoàng Liên đi đâu rồi?” Cô nhớ rõ ràng buổi tối mình còn đang khóc khi Hoàng Liên gọi điện thoại đến, sau khi đến đây cô ấy còn quan tâm ôm mình an ủi một lúc lâu, lúc cô định đưa cô ấy trở về, cô ấy còn nói muốn ở lại ngủ cùng cô.
Nhưng, nhưng bây giờ người đâu rồi? Cố Hoàng Liên đã đi đâu? Hay là Cố Hoàng Liên căn bản không tới? Tất cả những chuyện vừa rồi chẳng qua là mình khóc nhiều quá nên choáng váng nằm mơ?
Nhìn dáng vẻ vô cùng nghi ngờ của cô, Tô Cẩn Nghiêm giải thích nói: “Anh đã đưa cô ấy về rồi!”
"Anh đưa cô ấy về?” Chung Thủy Linh có chút bất ngờ, nhưng cũng chắc chắn một điều, Cố Hoàng Liên đúng là có tới, đoạn thời gian ngắn kia không phải là cô nằm mơ.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn vào mắt cô nói: “Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi, là anh không khống chế tốt tâm trạng của mình!”
Đột nhiên nghe thấy anh nói xin lỗi với mình, Chung Thủy Linh ngây người một lúc, cô đảo mắt đi chỗ khác giống như có chút cố ý không muốn nhìn vào anh.
Thấy cô không nói lời nào, không nhìn vào mình, Tô Cẩn Nghiêm nói tiếp: "Anh không nên ép em nhất định phải nói chuyện em không muốn nói, anh cũng không nên tức giận tỏ thái độ với em như vậy, lại càng không nên thấy em bỏ đi còn cố tình đóng sập cửa cho em xem, đối với những chuyện này, anh đều nói lời xin lỗi, là anh không tốt, em muốn mắng, muốn đánh anh đều được, anh đều chấp nhận tất cả!”
Chung Thủy Linh nghe xong, dường như không ngờ anh sẽ nói với mình những điều này, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Thấy cô sẵn lòng đối mặt với mình, Tô Cẩn Nghiêm cười cười, lúc này mới hỏi: "Thủy Linh, em bằng lòng chấp nhận lời xin lỗi của anh, cho cơ hội tha chứ cho anh được không?”
Chung Thủy Linh cảm giác hốc mắt của mình lại ẩm ướt một cách khó hiểu, hơn nữa lại bắt đầu hơi nóng lên, sau đó hơi nước trong hốc mắt làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, cứ như vậy khoảng cách không đến một mét, Chung Thủy Linh cũng cảm thấy mình sắp không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tô Cẩn Nghiêm.
Thấy cô sắp khóc, Tô Cẩn Nghiêm đau lòng đưa tay nhẹ nhàng áp vào mặt của cô, khẽ nói: "Ngoan, đừng khóc, nếu khóc nữa đôi mắt sẽ sưng lên giống như quả óc chó vậy!” Nói xong, anh nhẹ nhàng đưa cô vào trong lòng mình, bàn tay khẽ vỗ về trên lưng cô.
Chung Thủy Linh nức nở, nước mắt vì những lời thì thầm dịu dàng và cái ôm của anh mà vỡ bờ thêm lần nữa, giống như nước biển nổ tung, có chút mất kiểm soát.
Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng nói xin lỗi hết lần này đến lần khác ở bên tai cô: “Bảo bối thật xin lỗi, là anh không tốt, đừng khóc..."
Chung Thủy Linh vừa khóc vừa không ngừng đưa tay đánh vào lồng ngực Tô Cẩn Nghiêm, vốn dưới sự an ủi và làm bạn của Cố Hoàng Liên cô đã bình phục cảm xúc nhưng lúc này lại bị anh bốc lên, cô vừa khóc vừa nói không thành tiếng: “Anh là tên khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp!”
Tô Cẩn Nghiêm để mặc cho cô đánh mình, cũng không ngăn cản cô, chỉ nhẹ nhàng ôm và vỗ về lưng cô, hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi.
Sau khi đưa Cố Hoàng Liên về, Tô Cẩn Nghiêm lại lái xe trở về nhà, Chung Thủy Linh vẫn đang ngủ.
Khẽ đẩy cửa đi vào, Tô Cẩn Nghiêm cố gắng nhẹ nhàng hết sức, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ làm ồn đến Chung Thủy Linh đang ngủ trên giường.
Đi vào phòng tắm rửa mặt sau đó Tô Cẩn Nghiêm mới cởi quần áo lên giường.
Chung Thủy Linh nằm trên giường dường như ngủ rất ngon, thân thể cuộn tròn, hai tay để dưới mặt mình, lúc này nhìn ngoan ngoãn giống như một con mèo, hai mắt vì khóc nên bây giờ mí mắt đóng lại nhìn có hơi sưng lên.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, cộng thêm những gì Cố Hoàng Liên vừa nói vào buổi tối, Tô Cẩn Nghiêm có chút hối hận, cảm thấy mình quá mức chuyện bé xé ra to, trên đường từ nhà họ Cố bên kia trở về, anh vẫn luôn suy nghĩ, sau khi bình tĩnh nhớ lại, cũng dường như đã suy nghĩ thông suốt một số việc vốn rất đơn giản, thật ra cho dù cô biết một số chuyện mà anh không biết, cô không muốn nói vậy anh cần gì phải để ý tra hỏi không ngớt chứ, nếu cô đã không nói, như vậy chắc chắn cô có lý do, chắc chắn phải có nguyên nhân nên cô ấy mới không muốn nói với mình.
Thật ra lúc ép buộc cô sao lại không ép buộc chính mình, chuyện hôm nay là do chính anh một tay đem tình thế trở nên lúng túng như vậy, nhất là khi cô rời đi anh lại không có phong độ đóng sập cửa vào.
Chính anh cũng không biết hóa ra mình lại có thể làm một việc khốn kiếp như thế.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cẩn Nghiêm càng thêm tự trách.
Nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa cô kéo vào trong lòng mình, tay đặt trên bụng cô, bàn tay áp vào rốn cô.
Trong lúc ngủ mơ Chung Thủy Linh dường như cảm giác được có người kéo mình, quay đầu dụi dụi mắt một chút sau đó hơi mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt đang được phóng đại của Tô Cẩn Nghiêm, đang không xác định được mình đang mơ hay vẫn đang ở ngoài, mơ mơ màng màng gọi anh: “Cẩn Nghiêm?”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười nhìn cô, đưa bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, thấp giọng trả lời: “Là anh!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này dường như Chung Thủy Linh mới yên tâm, lần nữa nhắm mắt lại, nhích lại gần phía sau mình, áp vào lồng ngực quen thuộc đó của anh, khóe miệng có chút không nhịn được mà mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn, sau đó lại một lần nữa ngủ say.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, trong lòng lại lần nữa chửi mình hôm nay chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà cùng cô huyên náo không vui, nhất là đôi mắt còn đang có chút sưng của cô, anh rất hối hận vì mình đã làm cô khóc.
Ôm thật chặt cô vào trong ngực, áp vào bên tai cô nhỏ giọng nói xin lỗi: “Bảo bối, thật xin lỗi…”
Người phụ nữ này là người anh thề trong lòng phải đối xử thật tốt với cô cả đời, anh đã từng nói với mình rằng phải cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhưng hôm nay anh lại làm cô khóc!
Ngay khi Tô Cẩn Nghiêm vẫn đang tự trách, đột nhiên Chung Thủy Linh từ trong ngực anh giật mình tỉnh lại.
Giật mình một cái, trực tiếp ngồi dậy từ trong ngực anh, mạnh mẽ quay đầu lại, lúc trông thấy Tô Cẩn Nghiêm nằm trên giường, cả người có chút sửng sốt, biểu cảm kia rõ ràng là rất bất ngờ.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, từ từ ngồi dậy, nhìn vào mắt cô thấp giọng hỏi: “Anh đánh thức em rồi sao?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh lắc đầu, nhưng một lát lại không tự chủ nhẹ gật đầu, nhưng dường như lại cảm thấy không thích hợp, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Không, không phải, anh, sao anh lại ở đây, Hoàng Liên, Hoàng Liên đâu?”
Nhớ tới Cố Hoàng Liên, Chung Thủy Linh vội vàng tìm bóng dáng Cố Hoàng Liên khắp cả căn phòng, nhưng quay đầu nhìn mọi nơi dường như không thấy bóng dáng Cố Hoàng Liên đâu cả!
Nghi hoặc nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Hoàng Liên đi đâu rồi?” Cô nhớ rõ ràng buổi tối mình còn đang khóc khi Hoàng Liên gọi điện thoại đến, sau khi đến đây cô ấy còn quan tâm ôm mình an ủi một lúc lâu, lúc cô định đưa cô ấy trở về, cô ấy còn nói muốn ở lại ngủ cùng cô.
Nhưng, nhưng bây giờ người đâu rồi? Cố Hoàng Liên đã đi đâu? Hay là Cố Hoàng Liên căn bản không tới? Tất cả những chuyện vừa rồi chẳng qua là mình khóc nhiều quá nên choáng váng nằm mơ?
Nhìn dáng vẻ vô cùng nghi ngờ của cô, Tô Cẩn Nghiêm giải thích nói: “Anh đã đưa cô ấy về rồi!”
"Anh đưa cô ấy về?” Chung Thủy Linh có chút bất ngờ, nhưng cũng chắc chắn một điều, Cố Hoàng Liên đúng là có tới, đoạn thời gian ngắn kia không phải là cô nằm mơ.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn vào mắt cô nói: “Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi, là anh không khống chế tốt tâm trạng của mình!”
Đột nhiên nghe thấy anh nói xin lỗi với mình, Chung Thủy Linh ngây người một lúc, cô đảo mắt đi chỗ khác giống như có chút cố ý không muốn nhìn vào anh.
Thấy cô không nói lời nào, không nhìn vào mình, Tô Cẩn Nghiêm nói tiếp: "Anh không nên ép em nhất định phải nói chuyện em không muốn nói, anh cũng không nên tức giận tỏ thái độ với em như vậy, lại càng không nên thấy em bỏ đi còn cố tình đóng sập cửa cho em xem, đối với những chuyện này, anh đều nói lời xin lỗi, là anh không tốt, em muốn mắng, muốn đánh anh đều được, anh đều chấp nhận tất cả!”
Chung Thủy Linh nghe xong, dường như không ngờ anh sẽ nói với mình những điều này, cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Thấy cô sẵn lòng đối mặt với mình, Tô Cẩn Nghiêm cười cười, lúc này mới hỏi: "Thủy Linh, em bằng lòng chấp nhận lời xin lỗi của anh, cho cơ hội tha chứ cho anh được không?”
Chung Thủy Linh cảm giác hốc mắt của mình lại ẩm ướt một cách khó hiểu, hơn nữa lại bắt đầu hơi nóng lên, sau đó hơi nước trong hốc mắt làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, cứ như vậy khoảng cách không đến một mét, Chung Thủy Linh cũng cảm thấy mình sắp không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tô Cẩn Nghiêm.
Thấy cô sắp khóc, Tô Cẩn Nghiêm đau lòng đưa tay nhẹ nhàng áp vào mặt của cô, khẽ nói: "Ngoan, đừng khóc, nếu khóc nữa đôi mắt sẽ sưng lên giống như quả óc chó vậy!” Nói xong, anh nhẹ nhàng đưa cô vào trong lòng mình, bàn tay khẽ vỗ về trên lưng cô.
Chung Thủy Linh nức nở, nước mắt vì những lời thì thầm dịu dàng và cái ôm của anh mà vỡ bờ thêm lần nữa, giống như nước biển nổ tung, có chút mất kiểm soát.
Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng nói xin lỗi hết lần này đến lần khác ở bên tai cô: “Bảo bối thật xin lỗi, là anh không tốt, đừng khóc..."
Chung Thủy Linh vừa khóc vừa không ngừng đưa tay đánh vào lồng ngực Tô Cẩn Nghiêm, vốn dưới sự an ủi và làm bạn của Cố Hoàng Liên cô đã bình phục cảm xúc nhưng lúc này lại bị anh bốc lên, cô vừa khóc vừa nói không thành tiếng: “Anh là tên khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp!”
Tô Cẩn Nghiêm để mặc cho cô đánh mình, cũng không ngăn cản cô, chỉ nhẹ nhàng ôm và vỗ về lưng cô, hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi.